Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

102

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 102

Kẻ rình mò

Trong hang động không thể miêu tả nào đó, một tà thần có trăm cái đầu đang ngủ.

Gã khụt khịt mũi trong giấc mơ.

Một cơn gió mạnh từ mặt đất thổi lên, xuyên thẳng qua không gian ổn định này, khiến mặt đất rung chuyển mạnh mẽ.

Con người hoảng loạn chạy khắp nơi, ngơ ngác nhìn những cơn lốc xoáy nối tiếp nhau xuất hiện, tạo thành một cơn bão kinh hoàng và ngoạn mục. Có người đã bị cuốn lên không trung, tiếng hét của họ bị át hẳn đi bởi cơn gió dữ dội.

Trời đất hỗn loạn, cát vàng và bụi bay khắp nơi, thậm chí có cả một lượng lớn nước biển bị hút lên trời. Ranh giới giữa trời và đất bị nghiền nát một cách thô bạo, từng dòng xoáy nước biển không ngừng dâng lên trời, những người bị gió cuốn đi chẳng hiểu sao lại rơi vào đó, bị sặc giữa đống nước biển, sắp chết đuối đến nơi.

"Hứ." Tà thần hít ngược hơi thở này vào.

Lốc xoáy biến mất không một dấu vết. Nước biển trút xuống tạo thành vô số vũng nước lớn nhỏ, con người nửa mê nửa tỉnh ngâm mình trong đó, ngơ ngác quay cuồng. Thảm họa này xảy ra một cách kỳ lạ, biến mất rất nhanh. Nhiều người vội vàng quỳ xuống tạ ơn vị thần mà bao đời nay họ đã tôn thờ. Họ tin rằng vị thần này đã mang lại lượng mưa dồi dào cho sa mạc khô cằn, còn hiện tượng lạ vừa rồi chỉ là một cơn giận dữ nhỏ của thần.

Typhon vô thức thở ra trong lúc ngủ, ý thức của bản thể trôi nổi trong hư không của cõi mộng, không hề biết đến động tĩnh của con người bên ngoài.

"Kỳ lạ, ta đột nhiên có một dự cảm." Typhon lẩm bẩm một mình.

Một trăm cái đầu của gã có thể nhìn về bốn phương tám hướng, thấy được hết thảy tình hình dị thường của cõi mộng. Không gian này đã trở lại yên tĩnh, tà thần còn thức cũng không nhiều. Hầu hết đồng loại đã thu lại ý thức hóa thân, quay trở lại với cõi mộng bất biến vĩnh hằng. Dưới góc nhìn của tà thần, đây là một cảnh tượng kỳ diệu và tráng lệ. Vô số "giấc mơ" đủ màu sắc và hình thù kỳ lạ đang trôi nổi trong hư không. Typhon phân biệt khung cảnh thay đổi bên trong "giấc mơ" để xác định nó thuộc về đồng loại nào.

"Dậy đi, Anubis."

Typhon để hóa thân của mình trôi đến trước một giấc mơ có những ngôi đền và kim tự tháp Ai Cập. Một thiên hà khổng lồ đang chảy chầm chậm trên bầu trời phía trên ngôi đền. Bên ngoài ngôi đền là sông Nile, những ngôi sao phản chiếu ánh sáng xuống dòng sông, sáng rực rỡ muôn màu.

Đầu của Typhon ghé đến gần giấc mơ, gã duỗi móng vuốt to lớn hung ác ra và đẩy mạnh, giấc mơ ngay lập tức bắt đầu rung chuyển từ bên này sang bên kia. Những tảng đá trên đỉnh kim tự tháp bị phong hóa nhanh chóng, một cơn gió mạnh nổi lên trên sông Nile, những cơn sóng lớn đã lật úp vài con thuyền cói đang trôi đằng trước ngôi đền.

Khi các ngôi sao sắp phân tán khắp nơi, ngôi đền gần như sụp đổ, một bóng dáng đen thui với cái đầu chó rừng chậm chạp nổi lên từ đáy sông.

Anubis nhắm mắt nói nhanh: "Cochro chết rồi, thật đấy! Tao đảm bảo! Tao cảm thấy ý chí của nó đã hoàn toàn tan vỡ, biến thành sức mạnh hỗn loạn vô trật tự rồi..."

"Đó không phải điều tao đang hỏi!" Một trăm cái đầu của Typhon đồng thanh nói, khiến kim tự tháp lại rớt thêm vài tảng đá nữa.

Anubis miễn cưỡng mở mắt ra, quay đầu sang một bên, vẻ mặt khó hiểu nói: "Vậy mày định làm gì? Đi tìm Bướm Xám?"

Typhon phẫn nộ: "Lẽ nào tao là loại tà thần chỉ nhớ tới việc tìm bạn tình mới thôi?"

"Bộ không phải sao?"

"..."

Lúc này, một bóng dáng to lớn khác thường bơi tới. Rõ ràng nó có bốn chân, nhưng lại thu gọn dưới bụng, như một con cá sấu khổng lồ đang bơi trong nước. Đây là hóa thân của quái thú khổng lồ Behemoth.

"Tụi mày còn chưa ngủ hả?" Behemoth không quan tâm hai tà thần kia đang định làm gì, lúc này mà không ngủ thì rất thích hợp để nói chuyện, nó nói thẳng luôn: "Tao cứ có một linh cảm kỳ lạ, làm tao không ngủ ngon được, Anubis, mấy chục năm tiếp theo mày đừng ngủ quá sâu, để ý xem có đồng loại nào đột ngột chết mất không... Tao nghi Tonatiuh sẽ âm thầm quay trở lại trái đất, bí mật tấn công đồng loại."

Lần này thần Mặt trời rất có thể sẽ ăn hết sạch mọi tà thần trên hành tinh này, thực sự không thể lơ là cảnh giác.

Anubis đồng ý, dù sao cũng không cần phải ra ngoài, chẳng qua là không thể ngủ quá sâu, yêu cầu này cũng không quá khắt khe.

"Phải cẩn thận, tất cả các đồng loại đều biết nơi ở của ba chúng ta." Typhon lên tiếng.

Anubis chưa bao giờ rời khỏi nơi mình sinh ra.

Behemoth cảm thấy bản thể của mình rất cồng kềnh, cứ thế vứt xó ở đó hàng trăm triệu năm không thèm nhúc nhích. Lúc đầu, thần Mặt trời nhìn một cái rồi bỏ đi, chê quá lớn không nuốt nổi.

Còn Typhon thì có quá nhiều đồng minh, quá nhiều con cái nên dù sống ở đâu cũng không thể giữ bí mật được.

"Mày lo lắng quá rồi, đứa chết đầu tiên chắc chắn là Kukulkan, tụi mày nên đi tìm nó." Anubis phất tay khôi phục lại diện mạo của các kim tự tháp và đền thờ, chuẩn bị chìm xuống đáy sông.

"Tao tìm rồi, không thấy nó."

Typhon giơ hai cánh tay to hơn cả trăm cái đầu cộng lại lên, dùng móng vuốt gãi từng cái đầu: "Khắp cõi mộng đều không thấy bóng dáng Kukulkan đâu."

"Nó tỉnh rồi hả?" Quái thú khổng lồ Behemoth cực kỳ kinh ngạc.

Sau khi hình chiếu của họ trong cống thời gian tiêu tan, thần Rắn lông vũ Kukulkan cũng biến mất. Behemoth cứ tưởng rằng tên này chẳng qua là không dám lên tiếng thôi, nhưng không ngờ Kukulkan lại không thèm ngủ nữa luôn. Đúng là ghê gớm thật.

"Nó định chờ Tonatiuh mò đến quyết chiến à?"

"Mày thấy chuyện đó có thể xảy ra không?" Typhon cười khinh bỉ.

Hai tà thần còn lại đều im lặng, họ cảm thấy khả năng Kukulkan chạy trốn khỏi mặt trăng còn cao hơn. Không đúng, thần Rắn lông vũ sẽ lo lắng chạy nửa đường thì đụng độ thần Mặt trời, nên sẽ không học theo Bướm Xám chạy đến nơi sâu thẳm trong vũ trụ làm gì. Nghĩ như vậy lại thấy Kukulkan sống thật khó khăn, không dám ra ngoài, không thể trở lại trái đất, chỉ có thể co rúm lại trên mặt trăng.

"Hử?"

Một trong những cái đầu của Typhon đột nhiên nhìn về một góc của khoảng không. Gã tìm thấy một giấc mơ đặc biệt ở đó. Được tạo thành tạm thời, mà lại có mùi của ba tà thần? Chuyện gì xảy ra thế?

Typhon nhớ tới trong vụ va chạm hàng loạt trước đó, hình như có hai đồng loại vô tình gặp được nhau, rồi lập giao ước ngay tại chỗ luôn, lẽ nào là...

Typhon liền từ biệt Behemoth và Anubis, rồi vui vẻ chạy đến đó.

***

Cindy đi bộ một lúc lâu, ý thức của cô trở nên nặng trĩu, mất khả năng phán đoán về khoảng cách và thời gian. Những bức tường đá cao chót vót ở hai bên dường như có thể sụp đổ trong giây tiếp theo, tạo cho người ta áp lực rất lớn. Đế giày cọ trên mặt cát, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang trống trải, như không có điểm dừng.

Cindy mấy lần tưởng mình đã tới cửa rồi, nhưng khi nhìn lên, cánh cửa khổng lồ vẫn còn ở rất xa phía trước. Mồ hôi lạnh lăn trên trán cô xuống đất, tạo thành một vệt nông cùng với dấu chân của cô. Cô vẫn đang tiến về phía trước. Không do dự, không nao núng, không nhìn lại.

Bịch.

Con đường bằng phẳng bỗng nhiên biến thành một con dốc, Cindy trượt chân và ngã thẳng xuống đó. Cô vô thức muốn tóm lấy thứ gì đó, khi ngẩng đầu lên, cô chợt phát hiện hai bên không phải nham thạch mà là cửa đá đã mở ra.

Thế này là sao? Cindy rất kinh ngạc. Cô đến lối vào di tích từ khi nào, tại sao cánh cửa đá vốn đóng kín lại đột nhiên mở ra? Con dốc trơn trượt quá, Cindy lăn vào đó như một quả bóng, không sao dừng lại được. Cô tưởng mình sẽ chảy máu đầu, nhưng khi nằm trên mặt đất, cô phát hiện bên dưới rất mềm. Đó là cát vàng.

Trong cung điện tối đen như mực, lại có tiếng sột soạt kỳ lạ. Cindy thò tay vào túi và tìm thấy một chiếc bật lửa. Hình như những vật này cũng đã theo cô vào cõi mộng. Cindy đứng dậy mở nắp bật lửa. Ánh đèn dầu mờ mờ chiếu sáng khung cảnh bên trong cung điện nham thạch. Cánh cửa vốn đã rất cao, nhưng không ngờ độ cao của tòa nhà bên trong còn khủng khiếp hơn nữa, thậm chí ngẩng đầu lên cũng không thể nhìn thấy trần nhà. Bây giờ trên đỉnh có hai ba cái hố, cát vàng liên tục chảy xuống như thác nước, làm cho mặt đất của cung điện đủ lớn để chứa một con rồng khổng lồ này chất đống cát vàng.

Cindy nhìn một cái rồi tắt bật lửa để tiết kiệm nhiên liệu bên trong, tránh làm mất đi dụng cụ thắp sáng duy nhất của mình. Cô không biết rằng mình đã đưa ra một lựa chọn rất đúng đắn. Vì sàn nhà, cột trụ và tường của cung điện đều được bao phủ bởi những hoa văn kỳ lạ. Nhìn vào chúng sẽ khiến người ta rơi vào trạng thái hỗn loạn điên khùng.

Cindy khó khăn bước về phía trước, lúc này cô vẫn chưa phát hiện ra rằng nhiên liệu trong bật lửa sẽ không bao giờ cạn đi.

***

Khi cổng cung điện nham thạch mở ra, Johnson lập tức xóa tấm bản đồ trên tường đá. Mặc dù y cảm thấy Cindy nhất định có thể vào trong cung điện, nhưng vẫn cần thám tử tự mình mở ra con đường đó, họ chỉ có thể dùng ảo ảnh để che phủ cung điện nham thạch.

Cindy cần di chuyển từ lĩnh vực của tà thần này sang địa bàn của tà thần khác. Con người yếu đuối nên sẽ không bị bài xích. Nhưng nó cũng không dễ dàng. Đây là bài kiểm tra sức bền và ý chí, nếu dao động dù chỉ một chút cũng sẽ bị "đẩy lùi".

Cindy đi mất hai giờ đồng hồ, điều này vượt quá sự mong đợi của Gymir. Gymir vốn tưởng rằng mình sẽ phải ngồi đây nghe bản giao hưởng của cát lún cả buổi chiều!

Khi cánh cửa từ từ mở ra, sức mạnh bên trong và bên ngoài luân chuyển, bản nhạc vốn khoáng đạt vốn dĩ bỗng nhiên thay đổi giai điệu. Giống như mặt trống bị nhão ra rồi, một chiếc kèn clarinet bị chặn hai lỗ khí, chiếc vĩ cầm trong tay concertmaster bị đứt dây.

Gymir cau mày thật sâu, không nhịn được nói: "Nếu cung điện nham thạch không bị phá hoại, khi cửa mở ra em sẽ nghe thấy khúc nhạc tuyệt đẹp hòa cùng tiếng sóng biển."

Đó cũng là bản nhạc hay nhất của cung điện nham thạch. Bây giờ tất cả đã lạc điệu.

Johnson phát hiện ra hơi thở của Gymir đã thay đổi, đó là một tâm trạng cực kỳ cáu kỉnh, chỉ muốn lôi tên thần mới đã phá hủy cung điện nham thạch ra đánh cho một trận tơi bời.

Johnson thử tưởng tượng nếu có một chiếc thuyền buồm cực kỳ tinh xảo neo đậu ở Port Royal, mỗi bộ phận của nó dường như được thiết kế riêng cho y, thế rồi chiếc thuyền gỗ này bị Cochro nghiền nát, thủng lỗ chỗ, rất khó sửa chữa lại nguyên vẹn... Tốt lắm, y cũng đang siết chặt nắm đấm của mình.

"Chờ mọi việc ở đây kết thúc, chúng ta có thể đi tìm nó." Johnson đề nghị. Trong chế độ xã hội thông thường của tà thần, bản thể đến thăm nhà thường sẽ chỉ có hai mục đích.

Gymir ban đầu không nhận ra "nó" này là để chỉ ai, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đồng cảm và khó chịu của Johnson, hắn chợt thấy vui vẻ trở lại. Hiểu rõ sở thích của nhau, bắt chước hành vi và suy nghĩ của nhau... chẳng phải đây là quãng thời gian "yêu say đắm" mà Gymir muốn tìm về đó sao? Lúc đầu họ ở Luân Đôn, ở Pháp, ở Venice... ở vùng cao nguyên Scotland, trong rừng nguyên sinh, dưới biển... cũng đã rượt đuổi nhau, bồi đắp sự ăn ý như thế đó.

"Được, mặc kệ tên này trốn ở đâu, chỉ cần là nơi ở của tà thần mà ta không quen biết, chúng ta đều sẽ vào xem xét." Gymir quyết định đổi kế hoạch du lịch thành kế hoạch đi đánh tà thần, miễn là nó có thể bồi đắp tình cảm, thì nội dung là gì không quan trọng!

Lúc này giấc mơ bỗng nhiên rung chuyển nhẹ.

Gymir và Johnson cùng ngẩng đầu lên.

Ranh giới của giấc mơ này chính là khu vực cát lún khổng lồ của đảo Sable trong hiện thực, tác dụng che chắn của nó rất tốt, nếu ở bên ngoài nhìn vào giấc mơ sẽ không thể thấy được bên trong. Trong vòng xoáy cát lún có hơn năm trăm con tàu, và còn nhiều xác người hơn. Johnson không cho Cindy nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, nhưng thực tế những thứ này có tồn tại, chúng cùng nhau tạo thành "bức màn" bao quanh giấc mơ.

Bây giờ giữa những xác chết và những con tàu bị chìm có bóng đen hung dữ và quái dị thò ra, giống như một con quái vật nặng nề bước qua cửa sổ bên ngoài ngôi nhà, sau đó cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào nhà với đôi mắt đỏ rực.

Một cái, hai cái... vô số cái đầu. Bức màn cát lún dày nặng ban đầu được vén lên, những cái đầu hung dữ lấp đầy khoảng trống trong cát lún. Cái đầu khổng lồ giống như thằn lằn, hoặc như một con thú dữ, với lửa và nọc độc chảy ra từ miệng.

"Typhon!" Gymir đứng bật dậy.

"Em ở lại đây, ta đi nói chuyện với Typhon." Gymir tức giận đến nỗi bật cười, hắn có giống một tà thần lịch thiệp không vậy?

Hắn còn chưa đến cửa gây rắc rối đâu đấy, thế mà Typhon dám tự mình mò đến?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com