127
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 127
Mất kiểm soát
Hai giờ sáng, ánh đèn trong khu doanh trại mờ ảo, không có lính tuần tra, bầu không khí có phần bất thường.
Trạm gác bằng đá kiên cố đối diện núi Arabika chật kín người.
"Báo cáo, không có âm thanh bất thường."
"Không phát hiện người thăm dò đã vào hang."
Những ngọn núi xám đen tắm trong ánh trăng nhìn từ kính viễn vọng quân dụng trông như một bức tranh trừu tượng vô danh được tạo nên từ những mảnh bóng đổ. Vì đã đóng quân ở đây hơn một tháng, người quan sát nhắm mắt cũng vẽ ra được cách nham thạch phân bổ trên sườn núi này, cho dù là một cái bóng mơ hồ, họ cũng có thể so sánh nó với khung cảnh ban ngày trong trí nhớ của mình, loại bỏ từng mối nghi ngờ.
Đây là giờ thứ mười sáu tính từ khi Juan, giáo sư Telegin và ông Lotta bước vào hang động bí ẩn. Ngày thứ chín điện đài ma quái biến mất. Con quái vật ẩn náu trong hang mấy ngày nay không hề gây ra tiếng động nào, có người đã nghi ngờ rằng quái vật đã đào một lối đi khác để trốn thoát khỏi núi Arabika. Người phụ trách doanh trại quyết định cử người vào thăm dò hang động sau khi cân nhắc toàn diện từ nhiều khía cạnh.
Trong giờ đầu tiên, một vài binh lính còn bí mật đặt cược vào khả năng sống sót của Juan và những người khác.
Vào giờ thứ tư, doanh trại tăng cường cảnh giác phòng thủ. Tất cả các xe bọc thép đều phải có người điều khiển, súng đạn phải trong trạng thái sẵn sàng, đề phòng quái vật bất ngờ lao ra khỏi hang tấn công.
Đến giờ thứ tám, mọi người đều nôn nóng chờ đợi.
Vào giờ thứ mười, bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ lạ. Dù sao đi nữa, đội thám hiểm được cử vào hang cũng phải quay trở lại, bởi vì thời gian sử dụng đèn pin có hạn, những lá cờ nhỏ dùng để đánh dấu và dây thừng mà họ được trang bị để tránh bị lạc cũng vậy, ba người có thể mang theo bao nhiêu trong ba lô? Trọng lượng mười kilogram là giới hạn, ngay cả khi không có quái vật, việc khám phá hang động vẫn đầy rẫy những rủi ro khó lường.
Đây là lý do tại sao người đứng đầu doanh trại không muốn để cho binh lính của mình mạo hiểm vào hang động. Hang vừa tối tăm vừa chật hẹp, có nhiều khúc quanh ngoằn ngoèo, có chỗ cao thấp khác nhau do nước chảy bào mòn, có thể có côn trùng độc hoặc rắn độc ẩn náu trong các kẽ đá. Ở một nơi như thế này, sức mạnh về quân số chỉ là vô ích. Những người thiếu kinh nghiệm phiêu lưu mạo hiểm mà chui vào thì chỉ có chết.
Nhưng những người lính trong doanh trại lại không nhận ra rằng mình được "chăm sóc", bởi trong mắt họ, kẻ hung ác và tàn ác nhất trên thế giới luôn là "con người". Đây là thường thức mà cuộc chiến tranh từ mười mấy năm trước đã dạy cho họ. Dù là người ngoài hành tinh hay quái vật bị nhiễm virus, chẳng phải chỉ cần mặc quần áo nhiều hơn, dày hơn là bắt được nó sao? Trì hoãn ở trên núi lâu như vậy làm binh lính bắt đầu than phiền, họ cho rằng cấp trên làm việc chậm chạp, không dứt khoát cũng không sảng khoái chút nào.
Những cảm xúc nóng nảy này trở nên cực kỳ rõ ràng vào tối nay. Ban ngày mọi người đều nhận được lệnh đề phòng con quái vật xông ra, có thể tự do tấn công, thế nhưng chờ mãi đến tận đêm khuya mà núi Arabika vẫn không có động tĩnh gì.
Điều này rất khó xử. Nếu không bắt được quái vật thì không thể rút lui, họ sẽ phải tiếp tục đóng quân trong núi. Những bầy sói hoang và linh dương hoang dã ban đầu sinh sống ở vùng núi này đều bị quái vật dọa chạy hết, muốn săn bắn cải thiện thức ăn thì phải đi qua nhiều ngọn núi khác. Tín hiệu ở vùng núi không tốt, thiết bị thu tín hiệu duy nhất được cài đặt cố định để theo dõi một kênh duy nhất trong thời gian dài, họ không thể nghe tin tức từ Moscow hay nghe các trận đấu thể thao, cuộc sống thật ngột ngạt.
"...Chúng mày nghĩ ba người nước ngoài đó có chết trong hang động không?"
Trong doanh trại bên dưới trạm gác, vài người lính ngồi đằng sau một chiếc xe bọc thép hạng nhẹ đang thì thầm nói chuyện. Bên cạnh họ là một chai rượu được chuyền tay nhau, mỗi người một ngụm trong gió đêm lạnh lẽo xen lẫn vụn băng.
"Là người Pháp, lâu lắm rồi mà không thấy ra, chết chắc."
"Không phải người Pháp là cái đám mới bị bắt ngày hôm qua sao, tao nghe nói trước đó là một giáo sư khảo cổ học người Nga đang làm việc tại Pháp, tên Telegin ấy, ông ta còn nói chuyện với tao, mà bị người Pháp lây cái bệnh hèn nhát rồi... Còn một tên nữa có vẻ là người Tây Ban Nha hoặc Mỹ Latinh gì đấy?"
"Bọn họ mà chết, ngày mai có thể sẽ phái một đội vào trong hang tìm kiếm."
"Đáng lẽ phải làm việc này từ lâu rồi... Đợi một chút, tụi mày nghe xem là tiếng gì?"
Người nói đang uể oải nửa nằm trên mặt đất, nhưng đột nhiên gã lật người lại, áp tai sát xuống đất.
Có rung động nhẹ.
Ngoài ra còn tiếng gầm loáng thoáng.
"Có vấn đề!"
"Quái vật vẫn còn ở trong lòng núi, đúng vậy! Tên này gần mười ngày không nhúc nhích, còn tưởng rằng nó chạy thật rồi!"
Bọn họ nhảy lên vì phấn khích.
Ầm.
Đột nhiên một cái hố lớn xuất hiện trên mặt đất.
Hai người mất cảnh giác rơi thẳng vào đó. Còn một người nữa đang cố sức bám lấy mép hố, chân đá loạn xạ. Những người khác nhanh chóng nắm lấy cánh tay gã, rồi trơ mắt bất lực nhìn chiếc xe bọc thép bên cạnh trượt xuống hố. Lính trên xe bọc thép phản ứng rất nhanh, mở cửa nhảy ra ngoài.
Doanh trại trở nên hỗn loạn, mấy cái hố lớn đột nhiên xuất hiện, trong đó có một cái nằm ngay dưới lều, nuốt chửng hơn chục thùng vật tư và người đang nghỉ ngơi. Mọi người phẫn nộ hét lên, gọi tên những đồng đội rơi xuống hố, đáng tiếc chỉ có một vài người bám được vào khe hở trên đá, có cơ hội leo lên thoát thân.
Khói xám không thể nhìn thấy bằng mắt thường bốc lên từ dưới hố, từ từ lan ra bên trong doanh trại. Cảm xúc của con người dần trở nên điên cuồng, một tiếng súng vang lên, tình thế bắt đầu mất kiểm soát. Họ dường như nghĩ rằng con quái vật đang ẩn náu trong một cái hố phía trước, đồng đội của họ đã bị ăn thịt, thế là họ cầm vũ khí lên, bắn điên cuồng xuống bên dưới. Đạn cắm sâu vào đất và các tảng đá, trúng vào các thùng vật tư và xe bọc thép dưới hố, đạn lạc rải rác khắp nơi, liên tục có người bị thương do đạn lạc, ngã xuống vũng máu. Cho dù loa phóng thanh của doanh trại có hò hét to đến đâu cũng không thể ngăn chặn được sự hỗn loạn.
Mặt đất ngày càng rung chuyển dữ dội hơn, ngày càng xuất hiện nhiều hố sụt. Người đang chạy ở đó một giây trước mà thoắt một cái đã biến mất. Mặt đất của doanh trại như biến thành một cái sàng, thủng lỗ chỗ khắp nơi. Lều và xe cộ nghiêng ngả, kho đạn dược ở phía xa còn xảy ra một vụ nổ quy mô nhỏ. Những người vẫn còn giữ được lý trí nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh, ấn lên cái trán đau nhức, không hiểu tại sao mọi người đột nhiên phát điên, hai mắt đỏ hoe.
"Đó là ảo giác, họ đang gặp ảo giác..."
Một âm thanh mơ hồ lọt vào tai, ánh sáng và bóng tối lay động, rồi ngửi thấy mùi khói thuốc súng nồng nặc.
"Bình tĩnh! Tất cả rời khỏi doanh trại, tập trung tại trạm gác!"
Người phụ trách doanh trại rống lên như muốn vỡ phổi, bảy tám bóng người lảo đảo lao ra khỏi làn khói.
Tất cả đều thảm hại, ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt hoảng sợ. Nỗi sợ hãi này đến rất đột ngột, nhưng mạnh mẽ như một cơn sóng thần, ngay lập tức đánh tan ý chí kiên định như tường đồng vách sắt. Ý thức của họ dường như đang vùng vẫy trong cơn lũ, thậm chí họ không thể suy nghĩ mạch lạc được, chỉ có thể chạy theo dòng nước, đi theo những giọng nói quen thuộc, nghe theo bản năng để chống lại những đòn đánh điên cuồng của đồng đội... Ngay khi nỗi sợ hãi của họ sắp lên đến đỉnh điểm, sắp bị cơn lũ nuốt chửng thì mọi âm thanh đột nhiên biến mất.
Cả doanh trại lặng ngắt như tờ. Tiếng gào thét chói tai và vật lộn, tiếng đạn bắn vừa rồi... đã biến mất. Những người đứng bên ngoài doanh trại có thể nhận ra qua làn khói của ngọn lửa rằng bên trong thậm chí không có một bóng người. Như có một con quái vật xuất hiện, nuốt chửng tất cả những người đang sống trong tích tắc.
"Mau dập lửa!"
Một câu nói đã đánh thức tất cả mọi người. Nếu tiếp xúc với lửa quá lâu, đạn sẽ nổ. Đến lúc đó họ sẽ thực sự tiêu đời. Người ta hết sức cảnh giác khi lao vào hiện trường vụ cháy, tưởng rằng sẽ nhìn thấy một con quái vật gớm ghiếc và đáng sợ đang cố thủ trong doanh trại.
Nhưng không.
Người sống và người chết cùng ngã xuống đất, như đang bất tỉnh, cho dù bị lửa thiêu đến cũng không có phản ứng. Những rung động liên tục từ dưới mặt đất cũng biến mất. Quái vật đã chạy đi mất? Hay lại về dưới lòng đất ẩn náu?
Một người lính vác theo đồng đội bất tỉnh suýt nữa bị bắt lửa, đứng ngây người trong doanh trại. Sau đó, gã nhìn thấy một chiếc lều bị sập đang vặn vẹo.
"Đứng yên!" Gã cao giọng hét lớn, như muốn trút bỏ nỗi sợ hãi và bất an của mình.
Trước khi gã bóp cò, giọng nói của một cô gái vang lên từ bên trong.
"Không, không, cứu tôi với!" Đó là nữ trợ lý của ông Lotta đã bị bắt làm con tin trong doanh trại, mặt cô đầy nước mắt, cô cố gắng bò ra ngoài.
"Cô đã ở đây suốt thời gian qua à? Cô đã nhìn thấy gì?"
Hai người bất đồng ngôn ngữ, không thể giao tiếp dù đang hét vào mặt nhau.
Người lính thận trọng bước tới, đột nhiên liếc thấy một bóng người đứng ở rìa hố sụt. Gã nhanh chóng quay lại, giơ vũ khí lên cao, nhắm thẳng vào đó.
Đó là một người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ sáng lòe lòe kỳ lạ, ăn mặc như một diễn viên kịch nói.
Một cảm giác nhức nhối như dùi đâm đột nhiên xuất hiện không vì lý do gì, người lính bóp cò không chút do dự.
Viên đạn bay đến trước mặt người đàn ông kỳ quái rồi dường như biến mất, không có máu, không có tiếng trúng đạn, không có gì.
"A..." Người lính ném vũ khí, ôm đầu bỏ chạy.
Nữ trợ lý của ông Lotta bị bỏ lại, ngơ ngác nhìn về phía trước, người đàn ông đeo mặt nạ không xuất hiện trong tầm nhìn của cô, trong mắt cô, tên lính đột nhiên phát điên rồi bắn sạch một băng đạn vào không khí.
***
Gymir bước lên chiếc lều đã sập, đi đến bên cái hố lớn nhất trên mặt đất. Hắn không ngạc nhiên khi con người trong doanh trại này có thể nhìn thấy mình. Mấy ngày nay Gymir đã gặp phải tình huống này rất nhiều lần... tất cả đều là thính giả của điện đài ma quái.
Nếu không thường xuyên nghe thì coi như có tiếp xúc với tồn tại huyền bí, sẽ thấy rất nhiều điều kỳ lạ, thậm chí còn bị bệnh nặng, nhưng rồi khi điện đài ma quái biến mất hoàn toàn, vận rủi này sẽ biến mất khỏi cuộc đời họ. Nhưng nếu lợi dụng điện đài ma quái, còn tạo ra "liên kết" với tà thần, quyến thuộc của tà thần hay các sinh vật đột biến khác thì mọi chuyện sẽ phức tạp hơn. Nếu gặp sinh vật đột biến thông thường thì chỉ có khả năng bị lây nhiễm đột biến, nếu chạm đến sức mạnh của tà thần khác thì nguy cơ tử vong sẽ tăng lên gấp mấy lần, thậm chí hàng chục lần.
Gymir tin rằng nếu hắn và Johnson ngủ dưới đáy biển thêm một năm nữa thì khi tỉnh dậy họ sẽ không phải lo lắng gì cả, những con người dám lạm dụng sức mạnh huyền bí của điện đài ma quái đã chết hết một loạt rồi, phần còn lại nếu không muốn chết thì sẽ không dám tiếp tục sử dụng điện đài ma quái.
Tóm lại là do thức dậy không đúng lúc!
Bây giờ số người chết vẫn chưa đạt đỉnh điểm, vì điện đài ma quái mới chỉ được phát liên tục trong nửa năm. Tà thần không quan tâm đến sự sống hay cái chết của loài kiến. Điều Johnson quan tâm là... trong số những người sử dụng điện đài ma quái, xác suất xuất hiện kiến phát sáng là rất cao, cao hơn rất nhiều so với quần thể bình thường! Điều này dễ dàng hơn nhiều so với việc tìm kiếm thông thường! Điện đài ma quái đã lọc tự động cho họ! Nguyên lý thì đúng, mỗi tội là khối lượng công việc hơi nặng nề. Việc quan sát lần lượt từng đàn kiến một khá tốn thời gian.
Gymir đuổi Typhon đi, đi dạo quanh thành phố của loài người vài lần để xem Johnson có hứng thú với điều gì không, rồi cùng Johnson đi tìm những con kiến phát sáng. Thỉnh thoảng gặp chỗ khả nghi, Gymir sẽ tách khỏi Johnson, đến thăm tà thần đang ngủ để hỏi xem có dấu vết của vật liệu sửa chữa cung điện nham thạch hay không.
Gymir xuất hiện ở núi Arabika vì "phát hiện" Johnson đã ở lại đây cả ngày. Có thám tử mới à? Trò chơi mới? Hay là...
Khi Gymir đến doanh trại thì tình cờ nhìn thấy một khung cảnh hỗn loạn. Có thứ gì đó ẩn sâu dưới lòng đất dường như đang chạy trốn. Khoan đã, là một đồng loại?
Gymir nhìn Johnson trong hang núi phía xa, sau đó nhìn xuống mặt đất. Đây chính là tà thần bị Johnson dọa chạy sao?
Vậy thì Gymir tất nhiên phải hợp tác với Johnson, chẳng hạn như chặn lối ra.
Gymir bước vào doanh trại, hơi thở của hắn ngay lập tức khiến tên kia từ bỏ ý định trốn thoát, rút lui xuống lòng đất một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com