26
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 26
Đàn tế
John xuất hiện ở đây vì Susan đã ủy thác.
Cô bé thợ giặt Eileen mất tích. Vì có liên quan đến vụ giết người ly kỳ xảy ra vào đêm hôm trước, bạn của cô bé là Susan không dám gọi cảnh sát, chỉ có thể tìm đến thám tử John để nhờ giúp đỡ.
Eileen là loại người ở tầng lớp thấp nhất trong thành phố này, không có người thân, chẳng có tài sản. Ngoại trừ Susan thường xuyên làm việc cùng nó, không ai quan tâm đến sự sống hay cái chết của nó cả. Những cô gái như thế này rất dễ gặp nguy hiểm, thường bị bán vào các nhà máy hoặc kỹ viện. Nếu hành động quá trễ, đừng nói là tìm được người về, có khi xác cũng đã lạnh.
Điều rắc rối nhất là vấn đề này còn liên quan đến dị giáo.
Thông qua Gymir, John xác nhận được rằng có một tà thần đang đi săn trong bóng đêm ở thành phố Luân Đôn. mà dị giáo mà Eileen đang theo lại thờ bươm bướm, John còn phát hiện ra bướm xám trên người Susan. Điều này cho thấy "ô nhiễm tinh thần" của tà thần đang tiếp tục lan rộng.
Tính mạng của Susan lúc này tạm thời an toàn, nhưng phía Eileen mới thực sự cấp bách. Theo suy đoán của John, cô bé thợ giặt Eileen đã tiếp nhận một nghi lễ rửa tội nào đó trong dị giáo, điều này tạo điều kiện cho sức mạnh của tà thần gây ô nhiễm cho con người.
Bút ký của mục sư Cornell giải thích loại nghi lễ này, phương pháp đúng đắn sẽ cho phép con người có được một phần sức mạnh của thần cổ xưa, phương pháp sai lầm sẽ đóng lên con người một dấu ấn tà ác, tâm trí và thể xác của họ sẽ bị tà thần gây ô nhiễm, tạo ra những biến đổi khủng khiếp. Ví dụ, một số bộ phận của chi bị biến dạng, mọc răng sắc nhọn, có vảy, v.v. Nghĩa là họ đã bị sức mạnh của tà thần ký sinh vào.
Bướm xám chắc hẳn là thể ký sinh. Khi quá trình ký sinh hoàn tất, con người sẽ biến thành quái vật, trở thành "quyến thuộc của tà thần".
Quyến thuộc của tà thần là thứ gì? Có thể coi là đồ ăn của tà thần, là đầy tớ của tà thần, khó có thể chắc chắn chúng còn giữ được lý trí và cảm xúc của con người hay không. Nhưng có một điều chắc chắn, chúng không bao giờ có thể trở về với người thân, bạn bè được nữa, chỉ có thể ẩn náu trong bóng tối mà kéo dài hơi tàn.
John ngờ rằng Eileen mất tích thực ra là bị những kẻ chủ chốt trong dị giáo bắt đi. Họ định tổ chức một buổi lễ biến hình cuối cùng cho, nên khi Susan tìm thấy họ, họ nói "Eileen đã thoát khỏi những rắc rối của thế giới này".
Không thể chậm trễ được nữa!
John quyết định điều tra ngay trong đêm, dựa trên địa chỉ của dị giáo do Susan cung cấp, quả nhiên nghe thấy tín đồ dị giáo nhắc đến Eileen. Anh lặng lẽ đánh bất tỉnh một người trong số họ, đóng giả hắn để trà trộn vào đội hiến tế. Đầu tiên là đi thuyền trên sông Thames, sau đó đến nhà máy bỏ hoang này.
"Số lượng bướm xám bay trên sông nhiều đến mức đáng sợ." John nhớ lại cảnh tượng đó, cảm thấy buồn nôn.
Liệu tất cả những con bướm xám này có tìm được vật chủ không? Luân Đôn sẽ ra sao? Susan sẽ là Eileen tiếp theo sao?
Johnson: "..."
Johnson cuối cùng cũng hiểu rằng John hoàn toàn không hiểu lời nhắc nhở của Gymir! Gymir bảo John chú ý đến đàn bướm là để anh đừng đi tự sát; John lại cho rằng đây là manh mối để phá án, nếu lần theo sẽ tìm ra thủ phạm.
"Anh định làm gì? Ngăn cản nghi thức và cứu người đi?" Johnson hỏi một cách vô cảm.
"Nghe nói đêm qua Eileen được đưa tới đây, hôm nay bọn họ tổ chức buổi lễ, đây là cơ hội cuối cùng để cứu cô ấy."
John không cảm thấy lương tâm cắn rứt khi bị khách hàng bắt quả tang không làm việc nghiêm túc mà lại chạy đi làm một nhiệm vụ khác. Dù sao đây cũng là đơn hàng khẩn cấp, nếu đến chậm chân sẽ có người chết.
"Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây sao? Anh biết được bao nhiêu về tà thần, dựa vào những gì anh biết về ta?" Johnson nói giọng lạnh lùng, vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh cũng thay đổi, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào thám tử như đang nhìn thứ gì đó đã chết.
John nghẹn lời.
Anh không thể nói rằng trực giác cảnh báo của anh chưa gửi lời nhắc nhở!
Từ lúc nhìn thấy bướm xám trên người Susan, đến khi theo dõi tín đồ dị giáo, đến căn cứ của họ và thấy họa tiết bươm bướm trên tường, rồi tiếp đó đi thuyền cả đêm trên sông Thames... John thậm chí còn không cảm thấy có gì bất thường! Có lẽ mặt nạ phòng độc và quần áo dày quá hữu ích? Anh thật sự không có cảm giác khó chịu gì, nếu vừa tiến vào liền nhức đầu dữ dội, anh nhất định sẽ thay đổi kế hoạch, không trực tiếp theo dõi.
Johnson nghĩ tới cảnh John dùng súng chĩa vào mình vừa rồi. Khi John nhìn thấy xúc tu của bản thể nhô ra khỏi da y, anh chỉ giật mình rồi trở lại bình thường ngay lập tức.
Johnson nói như phát ra tiếng rít qua kẽ răng: "Sức mạnh ý chí của anh đang gia tăng, anh có biết không? Người bình thường sẽ cảm thấy choáng váng, đau đầu dữ dội hoặc thậm chí hôn mê, nhưng anh sẽ bị ảnh hưởng rất ít, điều này làm tê liệt dây thần kinh của anh. Khi anh bước vào khu vực Bướm Xám thực sự náu mình, cảm thấy có điều gì đó không ổn thì đã quá muộn!"
John: "..."
Johnson nói tiếp: "Anh cho rằng tại sao những tín đồ dị giáo này bất cẩn như vậy? Vì người bị Bướm Xám ô nhiễm miễn nhiễm với tổn thương tinh thần ở một mức độ nhất định, trừ anh ra, người khác chỉ khoác lên mình chiếc áo choàng đen và chiếc mặt nạ này là có thể lẻn vào một cách suôn sẻ à? Ha!"
Johnson luôn nghe nói người có ý chí càng cao sẽ càng chết sớm hơn, nhưng y vẫn không tin. Bây giờ y tin rồi. Đồng thời, Johnson cũng hiểu tại sao sợ hãi lại là cảm xúc mãnh liệt nhất của con người. Nỗi sợ hãi giúp loài người tránh xa nguy hiểm, đây là lời nhắc nhở được di truyền trong máu của họ. Sự gia tăng giới hạn trên của ý chí sẽ khiến con người đánh giá sai mối nguy hiểm.
"Ra là vậy, nhưng đã đến đây rồi, nếu cứ như vậy quay về, Eileen sẽ thực sự hết cứu." John nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh thăm dò: "Ngài Johnson đến đây làm gì?"
Johnson: "..."
Đột nhiên phát hiện ra trực giác nguy hiểm của thám tử không hề mất tác dụng. Hành vi tự sinh sôi nảy nở trên quy mô lớn của Bướm Xám không chỉ thu hút thám tử đến điều tra, còn thu hút cả đồng loại tà thần thấy ngứa mắt với nó! Chỉ cần thám tử may mắn là có thể thoát thân, cũng chưa đến nỗi là đi tự sát.
"Nếu Eileen mà anh đang nói đến là một thợ giặt ủi gầy gò..."
Johnson mô tả ngoại hình của Eileen, cách diễn đạt của y chính xác hơn Susan rất nhiều.
John vô cùng ngạc nhiên: "Ngài Johnson từng gặp cô ấy?"
"Từng thấy trên đường." Johnson đáp.
Đây là sự thực, ngày nào y cũng gặp một, hai người trên đường phố Luân Đôn.
"Nhưng ta có ấn tượng sâu sắc với nó, bởi vì nó đã bị ô nhiễm bởi sức mạnh của tà thần, hơn nữa kiểu ô nhiễm này rất hiếm thấy." Vẻ mặt của Johnson hơi kỳ quái.
John vội hỏi: "Trên người cô ấy có bướm xám?"
"Không chỉ vậy, nó còn bị những sợi tơ quấn lấy, theo cách nói của con người, đó là trạng thái hóa kén, cũng là hình thức cuối cùng để duy trì hình dạng con người. Nếu không có sự can thiệp từ bên ngoài, thực ra nó có thể tiếp tục như vậy mãi mãi... Tuy nhiên, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Bước cuối cùng để trở thành quyến thuộc của Bướm Xám không phải là một nghi lễ, mà là vụ giết người mà anh nhắc đến, vụ giết người xảy ra ngay trước cửa nhà anh ngày hôm qua. Vậy nên hãy bỏ cuộc đi, cô gái đó không còn là con người nữa."
"Cái gì?"
"Anh có thể tận mắt xem thử."
John chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy cơ thể mình "bay" ra. Mắt hoa lên, anh đột nhiên đứng trên một tảng đá, bàn chân bị trượt.
Khi anh đứng vững lại, ngẩng đầu lên thì bỗng thấy đám tín đồ dị giáo đó đang ở ngay trước mặt mình, tay cầm đèn lồng đi về phía trước.
John: "..."
Nhìn lại không thấy bóng dáng Johnson đâu, xem ra anh còn có thể tiếp tục nhiệm vụ lẻn vào đàn tế của dị giáo?
***
Những dấu vết khả nghi bắt đầu xuất hiện trong đống đổ nát của nhà máy. Ví dụ như những tảng đá gắn trên tường, những hố trũng sâu xuống, trông như có thứ khổng lồ nào đó đã lăn quanh đây.
Địa hình ngày càng thấp, mực nước cũng dâng cao, cuối cùng, sau khi rẽ qua một góc cua, trước mặt xuất hiện những sợi tơ màu xanh phát sáng. Số tơ này quấn lấy nhau rồi bám trên mặt đất, giữa các bức tường, trông như tổ nhện.
Phía trước là một cái hang lớn, một cái kén khổng lồ treo lơ lửng dưới những sợi tơ dày. Ở đây quá tối tăm, bột vảy và sợi tơ có tác dụng phụ là khiến người ta choáng váng mơ màng, nên không thể nhìn rõ dáng vẻ thật sự của cái kén.
Các tín đồ dị giáo đến đây, đặt đèn xuống, sau đó quỳ xuống trước hang lớn, lẩm bẩm đọc những câu phát âm kỳ quặc.
Loạt soạt.
Mấy cái bóng kỳ dị xuất hiện trên bốn bức tường xung quanh. Cả người chúng tỏa sáng, cơ thể như được phủ một lớp lụa màu xanh tím, để lộ những đường nét duyên dáng. Nhìn từ xa, trông chúng giống như những phụ nữ gầy gò đến tội nghiệp, nhưng nơi đáng ra phải đầy đặn lại rất nở nang.
John quay đầu lại theo bản năng, sau đó cảm thấy trán hơi nhức lên, anh lập tức nhận ra đây chính là quyến thuộc của tà thần.
Chúng bước vào vùng sáng của đèn lồng, lúc đó John gần như nghẹt thở, đồng tử co rút.
Những sinh vật là quyến thuộc của Bướm Xám này đều có hình dáng giống phụ nữ, đôi mắt của chúng rất to, to đến mức đáng sợ, gần như chiếm một nửa khuôn mặt, còn hơi lồi ra hai bên. Bề mặt của đôi mắt đen đáng sợ này được chia thành vô số phần giống như một tấm lưới. Mắt kép của côn trùng. Mặc dù ngoại trừ đôi mắt, các đường nét trên khuôn mặt chúng đều bình thường, nhưng trên mặt còn có một lớp lông mịn. Chúng hoàn toàn không mặc quần áo, tấm lụa màu xanh tím kia thực chất là đôi cánh chưa xòe ra.
"Eileen." Thủ lĩnh tín đồ dị giáo cầm đèn lên tiếng gọi.
Một trong số những con quái vật kia phản ứng với cái tên này, nó trông không hề gầy yếu hay thấp bé chút nào, mà làn da của nó thì trắng đến mức phát sáng. Vẻ mặt nó trống rỗng, như thể đang mộng du.
Eileen nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ phòng độc trên đầu tín đồ dị giáo trong vài phút. Khi nhìn thấy hình dáng hiện tại của mình đang phản chiếu qua tấm kính, nó đột nhiên che mặt lại và hét lên một tiếng kinh hoàng.
John thậm chí còn không nghe thấy âm thanh, nhưng anh có thể biết được thông qua chuyển động của Eileen và phản ứng của những "con bướm" khác đang tự bịt tai mình.
"Eileen, con của ta, mi đã được thần linh cứu giúp." Thủ lĩnh tín đồ dị giáo quỳ xuống đất, giơ tay lên cao.
Eileen lại hét lên, vẻ mặt tuyệt vọng, khoảng một phút sau nó mới phát ra âm thanh ngắt quãng: "Đây là sự cứu rỗi à?"
Thủ lĩnh tín đồ dị giáo nhìn thẳng vào Eileen, nói: "Không phải là cứu rỗi, mà chỉ là thoát khỏi số phận tàn khốc ban đầu, nhưng ai biết rằng chúng ta đã không chọn một số phận tàn khốc hơn?"
Eileen vừa khóc vừa cười, liên tục lắc đầu.
Lúc này không khí bỗng nóng bừng lên, bột vảy tung bay như điên. Phản ứng đầu tiên là những con "bướm", chúng tỏ ra sợ hãi, vội vàng bỏ chạy vào bóng tối. Đèn lồng trên tay tín đồ dị giáo đồng loạt vụt tắt.
Có tiếng những sợi tơ bay ra ngoài, tiếng thì thầm mơ hồ bên tai.
John chỉ nghe được một câu: "Gymir đến rồi, ta sẽ dụ cái kén hóa thân của Bướm Xám ra ngoài, không muốn chết thì đừng rời khỏi đây, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng nhìn ra ngoài."
Sau đó có một tiếng động lớn vang lên. Qua mặt nạ phòng độc, John mơ hồ nhìn thấy một bóng đen lao xuống đáy hang, thoắt cái đã đập cái kén màu xanh treo bằng sợi tơ xuống.
Vì lũ bướm như Eileen có thể tỏa sáng, nên tín đồ dị giáo không ngần ngại chạy theo chúng ra ngoài.
John bất ngờ vồ lấy thủ lĩnh tín đồ dị giáo, nếu không ra tay thì mọi người sẽ tiếp tục chạy lung tung, và anh sẽ không phân biệt được ai là kẻ cầm đầu.
"Mi là ai?" Thủ lĩnh khàn giọng hỏi.
John dí súng vào cổ thủ lĩnh tín đồ dị giáo, đây là một ông già.
"Câu này phải do tôi hỏi ông, các ông đang có âm mưu gì? Tại sao lại dùng sức mạnh của tà thần để gieo rắc ô nhiễm?"
"Ô nhiễm sao?" Lão già bật ra một tiếng cười quái dị.
Một tiếng gầm khủng khiếp từ dưới đáy hang truyền đến, mọi người ngơ ngác một lúc, sau đó không thể đứng vững vì mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội.
"Đi nhanh lên." Eileen ý thức được có điều gì đó không ổn, quay người chạy về, khuôn mặt đáng sợ của nó đầy vẻ bức thiết và hoảng sợ: "Nơi này sắp sụp đổ."
"Không, bên ngoài nguy hiểm hơn."
John không quên lời của Johnson.
Bây giờ ba tà thần sắp lăn vào đánh nhau, ai biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
***
Nước sông Thames đang cuộn trào dữ dội.
Thuyền bị sóng lớn đánh tan từng mảnh, nước sông bắt đầu tràn vào thành phố. Chảy ngược lại dọc theo những cống thoát nước.
Mùi hôi thối khiến hầu hết mọi người ngất xỉu ngay lập tức. Tiếp theo đó là một âm thanh khủng khiếp, trước khi mọi người kịp ra khỏi giường, họ cảm thấy như trong đầu mình đang bị thứ gì đó khuấy động.
Sương dày lan tỏa trên mặt sông cũng biến mất sạch sẽ, một vầng trăng bạc quỷ dị treo trên bầu trời.
Những đàn bướm xám đang bay biến thành tro bụi dưới ánh trăng. Phần xác còn lại của chúng rơi xuống sông, trên đường phố, nhanh chóng biến thành những chấm sáng xanh.
Những đốm huỳnh quang màu xanh này trôi bồng bềnh như đom đóm, như những "dòng sông" bồi hồi trên các con phố và ngõ hẻm của Luân Đôn, số lượng nhiều đến mức gần như bao phủ toàn bộ thành phố Luân Đôn.
Trên cầu Tháp Luân Đôn, cây cầu dễ thấy nhất trên sông Thames... đá hoa cương và thép đúc tạo nên hai tòa tháp giống như lâu đài, ánh trăng như phủ lên chúng một tấm lụa bạc.
Một người cá có mái tóc dài đỏ rực đang ngồi dưới ánh trăng mờ, chiếc đuôi cá phát sáng treo lơ lửng dọc theo dây cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com