Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 3

Thị Trấn

Cảnh sát trưởng sa sầm mặt, theo ngư dân kia ra khỏi quán rượu.

Đĩa ăn bị nghiêng đi, những hạt đậu hầm còn sót lại lăn trên quầy gỗ.

Chủ quán rượu không dọn dẹp, ông ta như hóa thành tượng đá. Từ lúc nghe thấy mấy chữ "Đá ngầm quái quỷ", ông ta vẫn bất động, duy trì vẻ mặt sợ hãi cho đến khi một cơn gió lạnh buốt từ ngoài cửa thổi vào.

Chủ quán rượu rùng mình thật mạnh, vớ lấy giẻ lau tay rồi sải bước ra khỏi quầy, chộp lấy chiếc áo mưa nhựa treo trên tường rồi chạy ra ngoài.

"Khoan đã."

John vội lên tiếng.

Lúc này chủ quán rượu mới nhớ ra còn có một người trong nhà, lông mày ông ta cau lại, hiển nhiên là vì không yên tâm khi để một người xa lạ ở trong quán rượu.

John vội nói: "Tôi muốn đến thăm bác sĩ Abel, hoặc người đánh cá đã cứu tôi ngày hôm qua cũng được, tôi muốn tìm mấy thứ đồ dạt vào bờ, trong đó có thể có đồ đạc cá nhân của tôi."

Chủ quán rượu cộc cằn nói: "Về trước khi trời tối."

Ông ta nhặt một đôi ủng đi mưa bằng cao su ở ngoài cửa ném cho John, đồng thời lấy từ trong bếp ra một tấm vải nỉ màu đen giống như tạp dề, ụp lên là gần như che kín đầu John.

"Trùm vào!"

Thái độ của chủ quán rượu tưởng chừng như khắc nghiệt, nhưng thực chất là vì sợ John bị gió lạnh thổi rồi ngã bệnh.

John hiểu được phong cách giao tiếp xã hội thờ ơ và "thô lỗ" của người Bắc Âu, nên anh ôm lấy đống đồ rồi cảm ơn chân thành.

Ngược lại, chủ quán rượu lại hơi mất tự nhiên trước sự "hiểu biết" của người nước ngoài này.

"...Phòng khám của bác sĩ Abel nằm trên sườn đồi phía sau thị trấn. Rất dễ tìm, ngay cạnh nhà thờ."

Chủ quán rượu nhìn John vội vàng mặc quần áo và đi giày cao su vào, xong mới nhặt tấm ván cửa lên nhét vào khung cửa, rồi khóa cửa lại, nói tiếp: "Tôi khuyên cậu nên đi tìm bác sĩ Abel, ông ấy sẽ cho cậu biết hôm qua ai đã tìm thấy cậu ngoài bãi biển."

Nói xong, chủ quán rượu sải bước bỏ đi dọc theo con phố.

John đứng yên tại chỗ.

Bây giờ trước mắt anh có hai con đường, một là làm theo lời khuyên đi tìm bác sĩ Abel, hai là đi theo chủ quán rượu ra bờ biển để xem "Đá ngầm quái quỷ" vừa nhô lên khỏi đáy biển.

Thực ra hai sự lựa chọn này không hề mâu thuẫn nhau, John có thể theo chủ quán rượu trước, rồi tìm bác sĩ.

Nhưng mà...

John không ở đây để phá án, không có khách hàng hay tờ chi phiếu ngân hàng nào theo sau buộc anh phải làm rõ những điều bất thường này. Mặc dù vụ đắm tàu ​​này rất kỳ lạ, và sự xuất hiện của bác sĩ Johnson đêm qua còn kỳ lạ hơn, nhưng John có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Một bầu không khí rùng rợn.

Trước đây, John đã dựa vào trực giác nhạy bén này để tránh mấy vụ ủy thác khó khăn, tránh khỏi vận xui kéo anh vào vòng xoáy rắc rối.

Thậm chí còn có một đồng nghiệp nhận ủy thác mà John từ chối, rồi biến mất một cách bí ẩn ba tháng sau đó, vẫn chưa rõ anh ta còn sống hay đã chết. Dù sao, ngôi nhà mà người đồng nghiệp thuê đã nhanh chóng bị chủ nhà thu hồi, người thân, bạn bè của anh ta cũng không bao giờ gặp lại người này nữa. Mà đó là ở Luân Đôn, một trong những thành phố thịnh vượng nhất thế giới.

Còn nơi này thì sao? Một thị trấn biển chỉ có mỗi một bác sĩ?

John xoa xoa cái trán đang nhức nhối của mình, nhanh chóng bắt đầu vạch ra mục tiêu và kế hoạch.

"Đầu tiên phải đi tìm người có địa vị trong thị trấn này, có thể là mục sư hoặc bác sĩ. Có lẽ sẽ dễ nói chuyện với họ hơn thị trưởng và cảnh sát trưởng. Sau đó nhờ người này viết thư xác nhận rằng mình bị đắm tàu, như vậy có thể đến bến cảng hoặc bưu điện của các thị trấn khác để gửi điện tín. Cuối cùng, tìm cách thu thập vật tư, thăm dò tình hình xung quanh thị trấn và rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

John cảm thấy khó khăn tập trung ở bước cuối cùng, cả bác sĩ Johnson và cảnh sát trưởng Alson đều nhắc đến việc cầu đường bên ngoài thị trấn đã bị lũ cuốn trôi. Lẽ nào anh phải mượn một chiếc thuyền đánh cá rồi chèo ra khỏi đây? Không, không, lần sau anh nhất định phải tới một cảng lớn, tìm được một con tàu đủ lớn.

Lạch cạnh.

Suy nghĩ bị gián đoạn, John nhìn lên.

Một cơn gió mạnh thổi tung tấm biển ở lối vào quán rượu lên. Đó là một tấm biển có hình thùng rượu được treo bằng một sợi dây sắt mảnh, một dòng chữ bao quanh thùng.

"Quán rượu lão Jack".

Biển hiệu bị gió thổi tung lên kêu lạch cạch, một chiếc lá vàng bị ngấm nước mưa vốn dĩ mắc kẹt sau biển hiệu, đã bị gió thổi bay lên trời, bay về phía bắc.

John nhìn về hướng đó, tình cờ nhìn thấy mấy tòa nhà trên sườn đồi cao cao. Một trong số đó là nhà thờ, với tường bên ngoài màu trắng xám và cây thánh giá màu đen dựng đứng trên chóp.

***

Bầu trời xám xịt, tuy không mưa nhưng âm u đáng sợ.

Sườn đồi trơ trọi, khắp nơi là những tảng đá màu nâu xám, chỉ có vài ngọn cỏ dại mọc thưa thớt trong những khe hở. Bây giờ tất cả cỏ dại đều đã héo rũ, một lớp sương trắng mỏng kết trên lá của chúng.

Sương trắng trải dài theo sườn đón gió của ngọn đồi, đến con đường rải sỏi trước nhà thờ.

Trên con đường rải sỏi đơn sơ này, một đôi giày da bóng kiểu Anh được đóng rất tinh xảo xuất hiện không đúng lúc, chủ nhân của nó mặc một chiếc áo choàng du lịch dài màu xám, trên tay cầm một chiếc dù đen. Tán dù che đi khuôn mặt của người đó.

Y cất những bước ung dung không vội vã, tiến về phía nhà thờ. Sương trắng lặng lẽ lan theo bước chân y, leo lên bức tường ngoài trắng xám của nhà thờ.

Nhà thờ không cao lắm, tường ngoài đã loang lổ bong tróc từ lâu, lộ ra những tảng đá nâu đen bên dưới lớp sơn, bị sương trắng bao phủ, chúng lại bừng lên một loại sinh khí mới khi thời gian quay ngược.

Gió thổi từ biển dần mạnh hơn.

Một chiếc lá vàng, chính là chiếc bay ra từ đằng sau biển hiệu quán rượu, lượn phấp phới đến đây rồi rơi thẳng xuống tán dù đen.

Tán dù hơi nghiêng, để lộ khuôn mặt điển trai có thể gây ấn tượng sâu sắc với bất cứ ai.

Nếu John có ở đây, anh sẽ nhận ra ngay đây chính là "Bác sĩ Johnson" mà anh gặp ở quán rượu tối qua.

Johnson bước vào nhà thờ.

***

Trên đường phố của thị trấn.

John quấn chặt tấm vải nỉ màu đen của chủ quán rượu đưa cho. Lạ thật, vừa rồi lúc ra ngoài trời không lạnh lắm. Mặc dù đây là Iceland nhưng nhiệt độ không nên thấp như thế này, phải nhớ rằng bây giờ đang là tháng 9.

John vội vã đi tiếp, đồng thời quan sát tình hình xung quanh.

Khắp nơi trong thị trấn đều có nước đọng, nhà cửa cũ kỹ, cửa hàng cơ bản đều đóng cửa. Ở những khu vực lân cận sườn đồi, do địa hình cao hơn nên nước sâu nhất chỉ đến tầm bắp chân, nước rất đục và lạnh buốt xương.

Đường phố không có một bóng người. Nhiều lần, John nhận thấy có ai đó đang nhìn trộm mình từ phía sau tấm rèm. Khi anh nhìn sang, người trốn trong nhà cũng không hề trốn tránh, mà cứ thế nhìn chằm chằm vào anh.

"..."

Thật kỳ lạ.

Theo hiểu biết của John về người dân Iceland, họ không quan tâm bạn là ai, bạn đến từ đâu, gặp một người lạ cũng giống như nhìn thấy không khí. Tuy không chào đón người ngoài nhưng cũng không có thái độ thù địch quá đáng, tất nhiên, ngoại trừ cảnh sát trưởng chịu trách nhiệm về an ninh công cộng.

Hành vi trốn trong nhà và nhìn trộm như thế này rất kỳ quái. Thông thường, họ hoàn toàn không có hứng thú với người lạ.

John vừa đi vừa nghĩ.

Những ánh nhìn đó dán chặt vào anh, anh có thể phân biệt được cảm xúc nghi ngờ, cảnh giác và dò xét trên khuôn mặt của họ. Anh như một vị khách không mời mà đến vào thời điểm không thích hợp, thu hút sự chú ý cũng như không hài lòng của chủ nhân.

Vì chúng không phải là những ánh nhìn ác ý nên John chỉ có thể cố gắng lờ đi.

Thị trấn này trước đây có vẻ rất sôi động, có đủ loại cửa hàng, cùng rất nhiều nhà kho. Đường phố cũng đủ rộng để hai chiếc xe ngựa đi cạnh nhau, điều hiếm thấy ở một thị trấn cùng loại.

Không khí nhộn nhịp, sôi động đã trở thành dĩ vãng, những cửa hàng đối diện mặt phố hoặc bị bỏ hoang hoặc chuyển thành nhà ở, những ô cửa kính vốn có nay được đóng đầy những ván gỗ, biển hiệu trước cửa cũng đã được tháo bỏ, để lại chỉ là một cái cột trống hoác.

John đột nhiên quay đầu, lội qua nước, đến trước cửa một cửa hàng vẫn mở cửa.

Có một tấm áp phích viết tay dán trên cửa kính: "Bánh thịt chiên ngon nhất thị trấn Đá Ngầm Đen, số lượng có hạn."

John không đói, trong túi cũng không có tiền, điều khiến anh chú ý là dòng chữ trên tấm áp phích.

Thị trấn Đá Ngầm Đen.

Sắc mặt của John xấu hẳn đi. Anh vội vã tiến về phía trước, tập trung vào các biển báo và áp phích được viết. Tuy nhiên, một nửa số cửa hàng trong thị trấn không có tên mà chỉ treo biển hiệu hình thùng rượu, bánh mì, kéo, búa trước cửa để chỉ phạm vi kinh doanh của mình, nửa còn lại thì có tên, nhưng không có tên thị trấn trên đó.

Chạy một lúc lâu, John cuối cùng nhìn thấy một tấm biển lớn bằng sắt trước cửa một nhà kho cũ, trên đó ghi rõ: "Ủy ban thương mại thủy sản thị trấn Đá Ngầm Đen".

John nhìn chằm chằm vào tấm biển, như thể nghi ngờ chính đôi mắt của mình. Anh hít một hơi thật sâu, vô thức thò tay vào túi, muốn châm một điếu thuốc, nhưng lại chẳng sờ thấy gì.

Trong túi áo khoác ban đầu của John có một hộp thuốc lá, một con dao, một đoạn dây thép và một bức thư do khách hàng viết cho ông Cornell.

Người nhận thư này sống ở thị trấn Đá Ngầm Đen.

Đúng vậy, nơi John muốn đến ngay từ đầu chính là thị trấn nhỏ khó tìm thấy trên bản đồ này. Vậy mà anh lại không phát hiện ra, cho đến bây giờ. Bởi vì từ khi anh tỉnh lại, không có ai nhắc tới chuyện này.

Lão Jack chủ rượu rượu cũng không có ý định tự giới thiệu, ông ta đã hứa với bác sĩ Abel sẽ chăm sóc John, và chỉ chăm sóc chứ không có ý định tán gẫu với anh. Cảnh sát trưởng Alson cũng không phải là người hiếu khách, ông ta sẽ không giới thiệu phong tục tập quán địa phương cho John, mà chỉ cảnh báo người ngoài hãy biết thân biết phận.

Về phần vị khách bí ẩn, bác sĩ Johnson kia... Thôi đừng nhắc đến.

"Không thể nào, mình không cảm thấy nguy hiểm gì khi nhận ủy thác mà."

John đau đầu.

Phải chăng Iceland ở quá xa, trực giác báo động của anh không còn linh nghiệm khi nhận ủy thác ở Luân Đôn?

Tàu Gió Tây ban đầu dự định dừng ở cảng lớn cách thị trấn Đá Ngầm Đen khoảng 50 hải lý, John sẽ phải đi một chuyến xe ngựa công cộng khác để đến được thị trấn ven biển hẻo lánh này. Kết quả là cơn bão đã xé toạc cả con tàu, và John bị sóng biển đưa thẳng về bến cuối?

John: "..."

Tiết kiệm được tiền vé xe ngựa công cộng, nhưng lại bị mất hết hành lý và suýt chết đuối trên biển.

Hoàn toàn không đáng!

Và cái nơi này hoàn toàn không phải là một thị trấn bình thường, từ vị khách bí ẩn trong quán rượu tối qua cho đến không khí kỳ lạ ở thị trấn hôm nay, và cả Đá ngầm quái quỷ trong miệng của những ngư dân, tất cả đều khiến người ta lạnh sống lưng.

Lẽ nào phải từ bỏ vụ ủy thác này?

John đau đớn nghĩ, không được, anh cần tiền.

--------------------

Tác giả nói thế này:

Lưu ý: hải lý, một đơn vị khoảng cách, ở đây là khoảng chín mươi km, nhưng khoảng cách đường biển khác khoảng cách đất liền

......

John đau khổ: Tôi khó khăn, tôi nghèo quá

.........

Ba ảo tưởng của thám tử tư

1. Tất cả đều là tình cờ

2. Tôi vẫn còn cơ hội

3. Tôi không xui xẻo thế đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com