Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1

"Song Eunseok, Osaki Shotaro! Hai cậu ra ngoài ngay cho tôi!!"

Đó là mấy lời cuối cùng của thầy chủ nhiệm mà tôi nhớ được trước khi ra ngoài đứng phạt với người bạn cùng bàn Song Eunseok. Là một người bình thường chẳng ai ngó ngàng đến, tôi tin rằng nguyên do khiến cho mọi người đi qua hành lang đều chú ý đến hai đứa chính là nó - thằng hot boy có tiếng trong trường, nhưng tôi luôn cho là ngoài đẹp trai và đi top ok ra thì nó chẳng được cái vẹo gì nữa cả.

"Nếu lúc nãy mày không lôi bộ tóc giả đó ra trêu ngươi thì ông ý đã không nổi đoá lên rồi." - Tư thế đứng phạt gồm lưng thẳng và hai tay giơ cao lên trời, thầy giáo bắt chúng tôi không được nhúc nhích nhưng Song Eunseok vẫn không ngăn nổi cái miệng mình nói ra vài lời với người đứng bên cạnh nó, là tôi - người vừa mấy phút trước vẫn còn ung dung cầm bộ tóc giả quay quay trước mắt ông thầy giáo hói đầu.

Biết thừa lời nói của Song Eunseok cũng chẳng có ý trách móc, tôi cũng lười nhác đáp lại... Bỏ qua việc khá tiếc là không được chứng kiến những ngọn nắng lung linh nhảy múa bên cửa ô cửa sổ như mọi ngày, thì tôi thấy hôm nay đổi gió ra hành lang đứng bầu bạn cùng Song Eunseok cũng không tệ. Chỉ có điều, tôi thực sự chẳng thích cảm giác cứ mỗi một người đi qua là lại một ánh nhìn để lại chỗ chúng tôi đứng. Song Eunseok thì dường như chẳng hề hấn gì bởi tôi thấy nó khá hồ hởi, mấy người đi qua hành lang đó hầu như ai cũng quen biết nó. Còn tôi thì không, tôi chẳng quen biết ai cả.

Hay nói một cách khác, là tôi quen với cảm giác "được" không ai chú ý đến rồi.

Mơ mơ màng màng tưởng chừng như có thể đánh một giấc nếu như có chiếc bàn thân quen bầu bạn, chớp mắt một cái, tôi thấy có hai đứa con trai đẹp mã đang đi tới gần chỗ chúng tôi. Chớp mắt đến cái thứ hai, tôi đã kịp thấy một trong hai đứa đẹp mã đó tiến đến bắt chuyện với đứa đẹp mã đứng đây, tất nhiên không phải là tôi, mà là thằng Eunseok.

Thì ra là Park Wonbin, vì thằng nhóc lãng tử đó và tôi đều chơi cùng Song Eunseok nên chúng tôi cũng quen biết nhau qua qua, thỉnh thoảng cũng đánh LoL cùng nhau. Còn cậu bạn đi cùng Wonbin kia thì tôi không biết, dĩ nhiên rồi, tôi không quảng giao tốt như Song Eunseok nên không phải ai cũng biết.

Mỗi một lần gặp Park Wonbin, tôi đều cảm thấy ở đâu đó trong đáy lòng mình đang muốn biểu tình: Dm, sao tôi không thể sở hữu một gương mặt đẹp trai như nó?

Mà thôi, nghĩ đi nghĩ lại thì cứ bình thường, chẳng xấu mà cũng chẳng đẹp thế này có khi lại tốt hơn. Mỗi lúc cảm thấy ganh tị với ngoại hình của một ai đó, tôi đều an ủi bản thân mình như vậy.

Dường như tôi đã thả mình vào cái mã đẹp đẽ của Park Wonbin đến nỗi quên đi rằng mình sắp được vào lớp. Tiếng chuông báo hết tiết reo lên, tôi khẽ giật mình và rồi trong một khoảnh khắc nào đó, ánh mắt tôi và người còn lại trong cuộc trò chuyện này đã va phải nhau.

Và điều đó giúp tôi ngộ ra một điều, rằng cậu ấy đang nhìn mình suốt từ nãy tới giờ.

Osaki Shotaro tôi thừa nhận rằng bản thân mình là người hoàn toàn có thể đầu hàng ngay từ giây đầu tiên trong một cuộc đọ mắt, tôi không giỏi việc nhìn thẳng vào mắt của một ai đó. Vậy nên những gì tôi có thể làm khi ấy chỉ có thể là quay ngang quay dọc giả vờ ngó nghiêng thứ gì đó như một thằng đần.

Và dù cho tôi có hướng đi đâu đi chăng nữa, thì tôi nhận ra, ánh mắt của cậu bạn ấy vẫn không rời khỏi tôi.

Cậu bạn ấy, đang chú ý đến tôi.

Chuông reo hết tiết cũng là thời điểm hình phạt của tôi và Song Eunseok chấm dứt, nó thì vẫn cố đứng ngoài tán gẫu đôi ba câu chuyện nhảm nhí với cậu em Park Wonbin và cậu bạn cao lớn với khuôn mặt giống một chú nai kia... Còn tôi thì không có nhã hứng trò chuyện, sau khi chào xã giao một câu, tôi chỉ muốn dùng phép bổ trợ tốc biến để phi về bàn học thật nhanh mà đánh một giấc mà thôi.

Chú ý gì chứ, đừng có mà điên.

***

"Không có ad tự nhiên thấy thiếu thiếu." - Lee Sohee ngả lưng ra ghế, tự nhiên nhớ đến AD Carry tên Hong Seunghan đang bị chấn thương tay phải của mình, lại phải thở dài ngao ngán.

Khi chơi LoL, Sohee và Seunghan là cặp đôi đường dưới. Hai đứa chúng nó lại là kiểu chỉ có thể kết hợp với nhau, vậy nên nếu chơi thiếu một trong hai trong đội hình thì thực sự rất khó. Hong Seunghan là AD Carry, nhưng mấy nọ nó vừa gãy tay, vậy nên đến giờ viết bài còn chẳng xong chứ nói gì chơi game, vì thế mà AD hổ báo chỉ có thể chấp nhận vào quán net xem phim mà thôi.

"Trận này mày đi rừng đi, ghép thêm một người lạ chơi AD thì để anh chơi Support cho."

Hai anh em đổi vị trí mất có vài giây, tôi lơ mơ định bấm tìm trận như thói quen, thế nào mà lại bị một lời mời vào xin gia nhập vào tổ đội làm cho tỉnh táo trở lại.

OtterPrince đang xin gia nhập đội.

Là một id nào đó đã nằm trong danh sách bạn bè của mình từ thời cổ lỗ sĩ nào rồi, tôi nghĩ thầm. Xong cuối cùng cũng chẳng nghĩ gì thêm nữa, ấn đại đồng ý, chấp thuận cho người bạn mới gia nhập vào tổ đội.

Mấy trận trôi qua cũng như bao ngày, chỉ có điều, ngày hôm nay tôi không còn làm bạn với mấy con quái rừng nữa. Thay vào đó, tôi có một người bạn đi chung một con đường và được dốc hết sức mình để che chở và bảo vệ cho người bạn ấy, nghe lãng mạn nhỉ?

Nhưng thôi dẹp đi, người bạn AD của tôi hôm nay mặc dù cùng tổ đội nhưng lại không bật mic, chẳng giao lưu nên cũng chẳng đọng lại gì nhiều. Đó là điều mà tôi đã nghĩ trước khi tôi chuẩn bị thoát game và nhận được một tin nhắn trong game từ chàng hoàng tử rái cá:

OtterPrince: Shotaro ơi.

Gì thế nhỉ?

Shotarosaki11: Cậu biết tên tớ à?

OtterPrince: Biết chứ
OtterPrince: Hôm nay được chơi cùng cậu tớ vui lắm.

Shotarosaki11: Hehe ^^
Shotarosaki11: Bình thường tớ đi rừng ít khi đi kè kè bên cạnh ai lắm, tự nhiên hôm nay lại được bảo kê, nhàn hơn hẳn.

OtterPrince: Hoá ra cậu hay đi rừng hơn à?

Shotarosaki11: Ừm.

OtterPrince: Vậy giờ thế này nhé?

Shotarosaki11: ?

OtterPrince: Từ giờ trở đi, Shotaro đi đâu tớ cũng sẽ đi theo.

...

Trong một khắc nào đó, một giọng nói trong tâm trí tôi vang lên: Wtf?

Nhưng sau đó cũng thôi, chẳng nghĩ gì nhiều. Osaki Shotaro này lại như một cái máy được lập trình sẵn, đánh điện tử xong thì về nhà làm tròn bổn phận của một đứa con.

Và một ngày bình thường nữa lại trôi qua, tôi đã lên giường, đi ngủ để chuẩn bị một tâm hồn đẹp, đón chào một ngày mới với quá nhiều thứ thông tin bất thường đập vào mặt tôi vào buổi sáng hôm sau. Sau khi an toạ thành công vào chiếc ghế thân thuộc, quay sang đã kịp thấy vẻ mặt kinh thiên động địa của thằng Eunseok.

"Sao đấy?" - Tôi hỏi nó.

Song Eunseok mắt mở tròn to, miệng nặn thành một hình thù méo mó trông khó coi hết sức, tay run run rút ra từ trong hộc bàn một tấm phong thư màu hồng nhạt.

Nhìn nó cứ như thằng buôn bạc giả bị bắt, tôi chẳng buồn nói, chỉ thầm nghĩ rằng: Chắc hôm nay là kỉ niệm lá thư thứ 1000 nó nhận được nên mừng đến nỗi không rặn ra được nước mắt?

"Tưởng mày quen rồi?" - Tôi thờ ơ nói, Song Eunseok nhận được thư tình quá là điều bình thường đi. Chỉ có Osaki Shotaro này nhận được thư tình thì mới là bất bình thường kìa.

Ấy thế mà, cuộc đời dẫu có đang trôi nhẹ nhàng như dòng nước tĩnh trong mặt hồ, thì ta cũng đâu thể tránh được những biến số bất ngờ, một hòn đá ném xuống mặt hồ ấy một cách bất chợt?

Tôi nhìn nó, với một dự cảm không lành. Song Eunseok đẩy lá thư về phía tôi, nó nói:

"Vụ này thì tao không quen chắc rồi."

"..."

Nhìn nó tôi sốt hết cả ruột, chẳng thể kìm chế bản thân giật phăng phong thư màu hồng nhỏ xinh kia về tay mình, từ từ mờ ra, từng chút, từng chút một, để cho ba chữ ấy đập vào mắt:

Shotaro thân mến...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com