Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40 Lấy lại sự sống

Editor: Tuệ Nghi

-


Cổ họng khô khố, khoang ngực nặng trĩu, giống như bị một tảng đá nặng ngàn cân chặn lại.

Thân thể lại cực kỳ nhẹ nhàng, trong người trống rỗng như thiếu đi thứ gì đó quan trọng, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Cái gì còn thiếu?

Thứ còn thiếu kia tựa hồ trông rất nhỏ, nhưng lại ấm áp và đáng yêu, bị người moi ra từ trong bụng, không để ý cậu có nguyện ý hay không vẫn cướp đi.

Đó là một đứa bé...

Đó là Mộc Mộc của cậu...

Không, đừng, đừng lấy nó đi.

KHÔNG!

Hôn mê gần tám tiếng, rốt cúc Du Niệm cũng hét lên một tiếng rồi tỉnh dậy, hai mắt đột nhiên mở ra, hai tay vô thức chạm xuống bụng——

Nó bằng phẳng và cằn cỗi.

Đứa bé...

Đứa con của cậu đâu rồi?

Du Niệm kinh hoàng mở mắt, đậo vào mắt đều là màu trắng. Những bức tường xám xịt trắng, những chiếc chao đèn màu trắng sữa và những tấm ga trải giường nhạt màu trộn lẫn với nhau, lấp đầy tầm nhìn của cậu như những cục bông gòn tẩm cồn che đi miệng vết thương.

Có một sự dao động trong tâm trí đang đưa cậu đi khắp nơi, khiến cậu choáng váng và xa lạ, toàn thân như muốn vỡ ra từng mảnh và đau đớn truyền đến từ các khớp nối trong xương, giống như một ngôi nhà gỗ đổ nát rỉ nước, không thể chịu được, cũng không thể chặn được.

"A..."

Cậu rên rỉ, cố gắng dựng thẳng người lên, nhưng vừa cố gắng, vết thương ở bụng dưới đã bị ảnh hưởng, cậu liền lập tức đau đớn ngã xuống giường.

"Bệnh nhân tỉnh rồi!"

"Du Niên! Tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào?"

"Tiểu Niệm!"

Những giọng nói không rõ ràng của moik người vang đến từ rất xa, nhưng tai cậu dường như bị ngăn cách bởi một lớp màng và không thể nghe rõ.

Du Niệm chịu đựng đau đớn, khó khăn quay đầu lại, nặng nề mở mí mắt, cố gắng nhận diện những người xung quanh.

"Anh..." 

Người đầu tiên Du Niệm nhìn thấy là Du Viễn ngồi trên xe lăn, sắc mặt tối sầm, lông mày nhíu thật sâu.

"Đừng nhúc nhích!" Du Viễn đưa tay giữ chặt cậu "Cẩn thận mở miệng vết thương."

Vết thương...

Thì ra trên người cậu có vết thương nên mới đau đớn như vậy.

"Cậu vừa mới hết thuốc mê, có thấy khó chịu không?" 

Khuôn mặt bên cạnh cũng rất quen thuộc, chính là cô y tá Beta luôn thích nhìn vào gương.

Tất cả họ đều ở bên trái, trông lo lắng và sốt sắng.

"Anh..." Du Niệm ngơ ngác nhìn bọn họ, giọng nói cứng nhắc. "Đứa bé đâu? Đứa bé đi đâu rồi?"

Bàn tay cậu dừng lại trên cái bụng xẹp xuống của mình và bối rối.

Thân thể Du Viễn khẽ run lên, trên mặt cơ bắp giật giật hai cái, lộ ra thần sắc vô cùng oán hận.

"Anh nói đi." 

Du Niệm sửng sốt thúc giục.

Không ai sẵn sàng lên tiếng để làm rõ sự nhầm lẫn.

Theo ánh mắt của anh trai, Du Niệm khó khăn quay đầu đi, sau đó phát hiện bên phải có hai người, thân hình cao lớn của một người trong số họ che khuất gần hết cửa sổ, khuôn mặt mờ đi.

"Không còn."

Du Niệm nhận ra người đó bằng giọng nói của hắn ta. 

Alpha tiến một bước gần hơn và cậu cũng có thể nhìn rõ hơn. Hốc mắt thâm tím rõ ràng là bị đấm, trên xương hàm còn có một vệt máu thật dài.

Du Niệm giật mình ngẩn ra, tim đột nhiên ngừng đập.

Không còn?

Cái gì không còn?

Cậu quay lại nhìn anh trai mình rồi quay lại nhìn Tiêu Mặc Tồn, sau đó thì dùng hết sức lực đứng dậy và nắm lấy tay áo nhăn nheo của Alpha. 

"Ý anh là gì? Làm sao nó có thể không còn được?"

"Nằm xuống, nằm xuống!" 

Các bác sĩ và y tá vội vàng đẩy cơ thể gầy gò của cậu trở lại giường, Du Viễn ngồi trên xe lăn nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Mặc Tồn, như thể anh chỉ tiếc nuối vì không có dao găm trong lòng bàn tay.

Nhưng Du Niệm lại trở nên bướng bỉnh. Cậu vừa mới tỉnh lại, không biết lấy đâu ra sức lực, mặc dù bả vai bị ép lại, nhưng ngón tay nắm chặt, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. khiến Tiêu Mặc Tồn chỉ đành nghiêng người để mặc cậu ôm lấy, hai tay đặt ở mép giường, thân thể bị lực tác động nhẹ lay động.

"Nói, anh nói đi!" Trong mắt Du Niệm tràn đầy nước, nhìn hắn chằm chằm. "Anh nói đi!"

Tay nắm áo hơi lay động một chút, một giọt nước mắt sẽ lại theo đó chảy ra.

"Cậu ngã xuống cầu thang, đứa bé không còn nữa." 

Đôi môi nứt nẻ của Tiêu Mặc Tồn mấp máy, giọng nói lạnh lùng thường ngày trở nên khô khốc và khàn khàn. 

Hơi thở của cậu đột nhiên được giải phóng theo từng tiếng hắn nói, ngón tay của Du Niệm bỗng nhiên buông lỏng, nặng nề ngã xuống giường.

"Không thể... không thể..." Cậu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc Tồn, lắc đầu lẩm bẩm. "Con tôi còn ở đây... Anh lừa tôi..."

Cô y tá mềm lòng quay đầu lại, giơ tay áo lên và lặng lẽ lau nước mắt.

"Tiểu Niệm..." 

Đột nhiên lại có một giọng nói già nua vang lên.

Là Tiêu Đại Hoa, ông ấy cũng ở đây. Khuôn mặt vốn phong trần của ông dường như đã già đi thêm mười tuổi chỉ sau một đêm, ông mặc một chiếc áo khoác, lưng khom xuống, thương xót nhìn người trên giường bệnh.

"Là gia đình chúng ta có lỗi với con, con, con..." 

Tiêu Đại Hoa nói được nửa chừng, rồi không nói được gì nữa, khóe mắt nhăn nheo mang theo chút nước.

Du Niệm tạm dừng hô hấp, ánh mắt lướt qua nhà họ Tiêu rồi nhìn sang cửa sổ phía đối diện, ánh sáng trắng đang thiêu đốt ngoài trời, vô cớ làm đau mắt cậu.

Cậu nhắm mắt lại, mở miệng và đột nhiên thở gấp gáp. Nỗi buồn trong cơ thể đã quá tải và đang tìm lối thoát để xả ra, khiến nét mặt cậu gần như hung dữ, những ngón tay nắm chặt tấm ga trải giường bên dưới.

"Các người nói dối tôi... Nói dối tôi! Các người nói dối tôi, các người nói dối tôi!"

Tiếng lẩm bẩm chuyển thành tiếng hét, Du Niệm ôm lấy giường chuẩn bị đứng dậy, toàn thân run rẩy kịch liệt. Nhiều người lập tức giữ câki lại bằng nhiều cách khác nhau, nhưng cậu vẫn vùng vẫy một cách tuyệt vọng như thể đang cố gắng tìm kiếm đứa trẻ mất tích.

"Trả lại con cho tôi! Các người gạt tôi! Trả Mộc Mộc lại cho tôi!"

Thế giới của Du Niệm trống rỗng và cậu không thể làm gì khác ngoài việc hét toáng lên. Cậu gần như có thể cảm nhận được thứ gì đó trong cơ thể mình đang rơi xuống, rơi vào vách đá không đáy trong bóng tối, và đôi tay đang xé toạc trái tim cậu ra từng mảnh, xương cũng vỡ thành từng mảnh, nghiền thành tro rồi thổi bay trong gió ở phía xa.

Đầu cậu đau như bị máy khoan điện phát hết công suất, buộc cậu phải liều mạng đập đầu ra sau để thở phào nhẹ nhõm, ván giường cứng liên tục phát ra tiếng đập giòn giã.

"Du Niệm! Đừng làm như vậy!" 

Tiêu Mặc Tồn sợ hãi đến tái mặt, vội vàng cúi người ôm đầu cậu.

Du Niệm bị hắn ôm, đột nhiên dừng lại.

Im lặng vài giây, cậu càng vùng vẫy mạnh hơn, chiếc giường sắt kêu cọt kẹt và rung chuyển. Cậu ngửa cổ ra sau, khuôn mặt tái nhợt vì kìm nén đỏ bừng, những giọt nước mắt lớn lăn dài thành từng đoàn, cố nặn ra một tiếng kêu thảm thiết từ trong cổ họng.

"Trả lại con cho tôi!"

Tan nát cõi lòng, thê thảm đến cực hạn.

Các bác sĩ và y tá xung quanh không đành lòng đứng nhìn nữa nên chỉ có thể cố định cho đôi chân và bàn chân để cậu thôi không giãy giụa dữ dội nữa. Tiêu Mặc Tồn đã ngồi ở bên cạnh, ôm chặt lấy cậu, tránh cho toàn thân run rẩy, mà cũng không biết là ai đang run rẩy.

Du Viễn nhìn thấy thế thì hét lên.

"Cậu không được phép chạm vào em trai tôi!"

Tuy nhiên, Tiêu Đại Hoa lại dùng hết sức lực tiến lên chặn anh lại, ăn nói khép nép mà thấp giọng cầu xin.

"Đại ca nhà họ Du, để bọn họ nói vài lời cuối cùng, sẽ không còn cơ hội nữa... "

Đúng, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Cổ áo ướt đẫm nước mắt, máu từ vết thương lại rỉ ra từ miếng gạc. Du Niệm được ôm trong lòng Alpha mà mình yêu thích nhất, thế nhưng cơ thể lại không còn cảm nhận được chút hơi ấm nào nữa, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

Trong phòng dần dần trở nên trống rỗng, mọi người đều biến mất, duy chỉ có tiếng khóc của Du Niệm tràn ngập căn phòng.

Tiếng khóc ban đầu rất chói tai, sau đó chuyển thành tiếng gào thét, cuối cùng trở nên khàn khàn.

Tiêu Mặc Tồn chỉ ngồi ở mép giường, dùng tay phải ôm cậu, để cậu trút giận, cắn mu bàn tay của hắn đến rách da. Lòng bàn tay trái treo bên hông của cậu bị răng cắn thủng, máu chảy từ cổ tay xuống ống tay áo, nhưng cơn đau hồi lâu cũng không hề giảm bớt chút nào.

Hiện thực đã dùng phương pháp bạo lực nhất để dạy cho Alpha kiêu ngạo và thấp kém này thế nào là hối hận.

Hối hận biết thế đã chẳng làm, hối hận vì đã gặp nhau, hối hận vì đã quen nhau và yêu nhau.

Mất lúc lâu sau, Tiêu Mặc Tồn mới chậm rãi mở miệng, âm thanh trầm trầm và ảm đạm.

"Du Niệm, tôi nợ em cả đời."

Giống như nói với Du Niệm, cũng giống như nói với chính mình.

Du Niệm sửng sốt trong chốc lát, sau đó ngẩng lên khuôn mặt không có chút máu, nước mắt chảy dài, ngơ ngác nhìn hắn.

"Tôi không muốn anh nợ tôi, tôi muốn anh trả đứa bé lại cho tôi..."

Tiêu Mặc Tồn bị ánh mắt như vậy đâm vào tim, trong lòng đột nhiên co rút lại.  Ôm cậu hồi lâu, hắn bỗng dưng dùng sức, sau đó lại buông lỏng.

Chờ đợi hồi lâu, hắn trịnh trọng hôn lên trán cậu như lời từ biệt.

"Em còn có thể có con."

Chỉ là tôi sẽ không lại có thêm con nữa.

Chưa đầy một tháng sau khi sẩy thai, Du Niệm đã trải qua ca phẫu thuật thay thế tuyến thể.

Không ai bắt cậu phải làm nhanh như vậy, cậu tự mình yêu cầu. Cậu không muốn nhận thêm bất kỳ ký hiệu nào từ Tiêu Mặc Tồn nữa, dù chỉ là một lần.

Tiêu Mặc Tồnn đã tìm được tuyến thể cho cậu từ lâu, người ta nói rằng cuộc phẫu thuật có thể chấp nhận được và cậu thậm chí còn được trả phí. 

Khi Chu Chí Tiệp mang bản báo cáo tuyến thể tương xứng đến cho Du Niệm, cậu chỉ nói rằng cậu đã biết mà không hề lật ra xem. 

Phẫu thuật càng sớm thì càng tốt.

"Không nhìn một cái cũng không sợ độ tương xứng quá thấp sao?" 

Chu Chí Tiệp cau mày nói.

Du Niệm đứng ở bên cửa sổ, cụp mắt cười, nụ cười khổ, giống như một màn múa rối bóng.

"Tôi nằm viện sáu tháng, lúc nào cũng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, rất muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, hơn nữa nhìn cũng chẳng có gì hay ho, chỉ cần không cần đến sự giúp đỡ của Tiêu Mặc Tồn, tôi sẽ không quan tâm đến việc thấp đến mức nào."

Từ lâu đã có người đến giải thích chi tiết về di chứng của việc thay tuyến thể cho cậu, Du Viễn cũng đã dò hỏi bằng nhiều cách trước khi đồng ý cho cậu phẫu thuật. 

Vì Beta tương đối ít phụ thuộc vào tuyến thể, đẳng cấp của pheromone cũng là thấp nhất, vậy nên phản ứng sau phẫu thuật sẽ nhỏ hơn nhiều so với Alpha và Omega, chỉ cần cậu làm kiểm tra thường xuyên và uống thuốc đúng giờ, nếu tuyến thay thế phù hợp cao thì sẽ tốt, hầu như không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường ngoại trừ khả năng sinh sản của cậu.

Hơn nữa, Chu Chí Tiệp còn chủ động hứa với bọn họ, để giành được kết quả thực tế tốt đẹp này, anh sẽ hết sức cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ.

Về mức độ phù hợp, cao tới 99,9% hay thấp đến 60% thì có gì khác biệt? Chỉ cần không còn là B10859, cậu cũng không cần A10859 nữa, mục đích đã đạt được. 

Đáng tiếc cái giá phải trả là cậu sẽ không còn có thể có con chứ đừng nói đến con của Tiêu Mặc Tồn.

Chu Chỉ Tiệp im lặng nhìn cậu, do dự một hồi, cuối cùng cũng chọn rời đi.

Cuộc phẫu thuật chỉ còn hai ngày nữa.

Đèn pha sáng đến mức thậm chí không thể tìm thấy sợi tóc trên đầu.

Du Niẹm nằm phủ ở trên giường, da thịt trên gò má đã biến mất từ ​​tháng trước, cậu gần như có thể nói là suy nhược. Mỗi ngày, dì hộ lý đều cố gắng làm những món ăn ngon cho cậu, nhưng cố tình chính là cậu một chút vẫn không khá trở lại.

Tấm vải vô trùng màu xanh lá cây được khoét một cái lỗ, thuốc gây mê từng chút một được tiêm vào mạch máu. Một mảnh cổ nhẵn nhụi lộ ra, nổi lên một lớp da gà nhỏ do sợ hãi và lạnh lẽo. 

Chu Chí Tiệp đeo khẩu trang nhìn cậu.

"Đừng khẩn trương, chỉ là tiểu phẫu thôi."

Bởi vì tư thế của cậu, Du Niệm không thấy được đối phương, cũng không có trả lời. Không mất nhiều thời gian trước khi đầu óc bắt đầu cảm thấy choáng váng, và cậu thậm chí còn không chờ đợi khoảnh khắc con dao xuất hiện.

Ký ức về khoảng thời gian cuối cùng trước khi bất tỉnh ùa về bốn năm trước, lần đầu tiên cậu được Tiêu Mặc Tồn khen ngợi. "Mùi của cậu thơm quá."

Khi Alpha nói điều này, khuôn mặt hắn có nét thiếu niên ngay ngô, và rõ ràng là cậu nhận thức mình thật sự thích người này từ đó.

Từ nay về sau, trong đời cậu sẽ lưu giữ một giấc mơ như vậy, giấc mơ liên quan đến10859. 

Bây giờ sắp tỉnh lại từ giấc mộng này, cậu không còn muốn nhớ lại lời khen này nữa, cũng không còn hân hạnh được nghe lại lời khen này nữa.

Cậu mong muốn từ bỏ con số B10859 của mình.

Một giờ sau, Du Niệm bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật với một miếng gạc dày quấn quanh cổ.

Khi cậu tỉnh lại thì trời đã tối. Du Viễn đứng bên cạnh giường, nói rằng ca phẫu thuật đã thành công và cậu không cần phải lo lắng gì cả.

Nửa đêm, Chu Chí Tiệp tháo khẩu trang đến kiểm tra phòng, dưới mắt anh ta có hai quầng thâm lớn. Du Niệm đối anh nói lời cảm ơn, anh bất đắc dĩ cũng nhếch lên khóe miệng, giống như đè nén suy nghĩ.

"Chúc mừng cậu có được cuộc đời mới."

Cuộc sống mới, từ đó nghe có vẻ hay.

Đêm đó cậu ngủ hoàn toàn yên bình. Cơ thể có cảm giác rất khác, mặc dù vết thương có chút đau, nhưng toàn bộ cơ thể dường như nhẹ hơn, cảm giác như gông cùm được dỡ bỏ.

Hóa ra không có sự phụ thuộc là như thế này, giống như quay trở lại trước lần phân hóa thứ hai, tự do và thoải mái. Dần dần, tâm trạng của cậu được cải thiện và trông cậu không còn run rẩy như vậy nữa. 

Chứng rối loạn pheromone mà cậu lo lắng khi tra cứu thông tin không nghiêm trọng, ngoại trừ hai đợt sốt trong tuần đầu tiên, thời gian còn lại không có gì bất thường. Đây là một độ tương xứng hiếm hoi.

Khi đó, Chu Chí Tiệp còn nói với cậu.

"Tôi biết không nên xen vào chuyện của hai người, nhưng tuyến thể khó tìm như vậy, Mặc Tồn đã rất quan tâm đến cậu."

Du Niệm nghe xong liền thản nhiên mỉm cười.

"Lần sau gặp lại tôi sẽ nhớ nói cám ơn."

Sở dĩ cậu nói như vậy là vì Tiêu Mặc Tồn đã không bao giờ xuất hiện nữa.

Có thể là tội lỗi, có thể là sợ rắc rối, nhưng tóm lại là họ chưa bao giờ gặp lại nhau. Alpha nói nợ cậu cả đời mới ký giấy ly hôn gửi đến bệnh viện. Hắn không giữ lại tiền bất động sản hay tiền tiết kiệm, ngay cả Bánh Bao cũng được đưa đến nhà họ Du.

Du Viễn cho biết đây gọi là bỏ nhà ra đi, Tiêu Mặc Tồn biết mình sai và đã tự mình rời khỏi nhà.

Trong lòng Du Niệm chấn động một lát, sau đó bình tĩnh trở lại.

Mặc dù tuyến thể của cậu đã được thay thế nhưng cậu đương nhiên vẫn là Beta và vẫn không nhạy cảm với mùi pheromone chút nào. Nhưng kể từ đó, mùi hoa gừng không bao giờ xuất hiện trong nhà nữa vì cậu không còn thích nó như trước nữa.

Một lúc sau, Ôn Tử Ngọc tới gặp cậu, khi đó cậu đang ngồi ở đầu giường đọc những lời giải thích chi tiết  trên tạp chí, chuẩn bị tiếp tục công việc.

Trước khi trò chuyện vài câu, người bạn tốt này đã tiến lại gần để xem tuyến thể mới được che dấu bằng vải gạc của cậu.

"Lâu lắm rồi mà vẫn chưa tháo chỉ vết khâu à?"

"Bác sĩ nói chỉ khâu trên người tôi là chỉ khâu tự tiêu, không cần phải tháo ra, vài ngày nữa tôi có thể tháo băng ra." 

Du Niệm lặp lại lời Chu Chí Tiệp dặn.

Ôn Tử Ngọc không thể tin gật đầu, sau đó đưa mũi lại gần ngửi một cái.

"Nhưng tại sao tôi lại thấy tuyến thể mới của cậu vẫn có mùi hoa gừng?"

Du Niệm giật mình.

Cậu chưa bao giờ quan tâm đến chất pheromone của tuyến thể mới này trông như thế nào. Có thể nó được viết trong báo cáo, nhưng căn bản là cậu không đọc nên không biết.

Đối với cậu, bây giờ tuyến thể này cùng lắm chỉ giống như amidan, chắc chắn là một phần của cơ thể, nhưng ít quan trọng hơn nhiều.

B10859 trước đây tồn tại cho A10859. Tiêu Mặc Tồn biến mất khỏi cuộc đời cậu, B10859 cũng đi theo hắn.

Một lúc sau, Chu Chỉ Tiệp đi ngang qua hành lang, Du Niệm gọi anh lại.

"Bác sĩ Chu, tuyến thể mới của tôi là loại pheromone gì? Chính tôi cũng không ngửi được."

Chu Chỉ Tiệp lướt ánh mắt qua Ôn Tử Ngọc xa lạ, sau đó quay lại nhìn Du Niệm.

"Hoa dành dành." 

Du Niệm thả lỏng bả vai. 

"Vậy thì khó trách." Sau đó thì nhìn Ôn Tử Ngọc, ôn nhu nói. "Lúc học không phải chúng ta đi chợ hoa nghiên cứu sao? Tại sao cậu còn không phân biệt được mùi gừng với dành dành chứ?"

Ôn Tử Ngọc đứng ở bên giường trầm ngâm suy tư, nhìn về phía Chu Chí Tiệp, lại bắt gặp một đạo ánh mắt sắc bén, lập tức liền quay đi như bị uy hiếp.

Dừng một chút, mới nói.

"Xem ra là tôi nhầm lẫn rồi."

Hoàn chương 40

Editor: ngược công nguyên một bộ luôn..............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #abo