Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81: Tự quản bản thân mình

Editor: Tuệ Nghi

-

Chỉ mất chín mươi phút để xem một bộ phim điện ảnh, nhưng phải mất nhiều ngày và nhiều lần chín mươi phút để xem được nhiều thêm một bộ phim.

Những lời đe dọa của Du Niệm hoàn toàn không có tác dụng, cậu vẫn lần lượt đồng ý đi ra ngoài hẹn hò với Tiêu Mặc Tồn, và bọn họ càng ngày càng dành nhiều thời gian hơn cho nhau. 

Nhiệt tình như lửa mùa, mối quan hệ giữa hai người dường như đã nhận được chất xúc tác, tiến triển nhảy vọt từ ngày này sang ngày khác.

Tuy nhiên, hạnh phúc thuần túy thường rất ngắn và sẽ luôn có những khúc dạo ngắn không hài hòa nhau trong thời gian tốt đẹp.

Và Du Viễn có thể được xem là khúc đệm chướng nhất trong cả khúc nhạc này.

Mặc dù bây giờ Du Niệm đã dọn ra ngoài nhưng việc cậu lại bắt đầu chấp nhận Tiêu Mặc Tồn vẫn nhanh chóng truyền đến tai anh trai mình. 

Vì chuyện này mà hai anh em cậu sau mỗi lần gặp nhau luôn tan rã trong không vui, cho nên vào thời điểm mấy lần hẹn hò gần đây, Du Niệm đều biểu hiện có chút sầu não uất ức.

Tiêu Mặc Tồn nhìn ở trong mắt mà đau ở trong lòng.

Nếu như nhất định phải đánh giá, hắn cho rằng mình không thích Du Viễn, bởi vì người này quá ác. Giữa bọn họ mấy năm nay xảy ra không ít tranh chấp, bề ngoài là vì Du Niệm, nhưng căn nguyên, có lẽ là do cạnh tranh khốc liệt. 

Đối với thể chất Alpha Eβ10 của hắn, Du Viễn rõ ràng biểu đạt ra rằng mình không phục. Ngoài ra, Du Viễn còn vừa không hài lòng với tình cảm của em trai mình dành cho một người mà bản thân anh ấy coi thường, vừa không sẵn lòng chấp nhận việc dùng địa vị và tài sản để nghịch chuyển mọi thế trận một cách triệt để.

Tiêu Mặc Tồn không muốn tranh cãi với Du Viễn, mà vô hình trung thì hai người cũng đã thành kẻ địch, nếu muốn mở ra khúc mắc e sợ không lời nào có thể làm được.

Nhưng vì Du Niệm, giờ đây, hắn nguyện ý thử một lần.

—Trong văn phòng phó chủ tịch trên tầng cao nhất của Kim Địa, Lệ Chính Hào dàn trận địa sẵn sàng như đón quân địch, đứng sẵn ở một bên ghế sô pha và nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở như một con gà mái già đang canh sân.

Vị khách đến hôm nay có hơi chút đặc biệt và khá nguy hiểm, cấp độ cỡ chừng như bom hạt nhân.

Ngược lại là Tiêu Mặc Tồn, hắn nom qua bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, tay cầm máy tính bảng, biểu tình chuyên tâm lại nghiêm túc lựa chọn đồng hồ để tặng cho Du Niệm.

Khi còn là người làm công ăn lương, việc tặng quà có rất nhiều hạn chế, khó mà bỏ ra hơn nửa tháng lương để mua rồi giả vờ miễn cưỡng tặng nó đi một cách tùy tiện. 

Ngược lại, bây giờ hắn chỉ cần cân nhắc xem món quà này có phù hợp với Du Niệm hay không, giá cả không quan trọng.

Chờ sau khi bình tĩnh đưa cho cậu, hắn vẫn có thể nhận được sự vui mừng không hề che giấu và sự khước từ kỳ quái của đối phương.

"Tại sao lại mua thứ đắt đỏ như vậy? Trả lại."

"Em không thích nó, không đẹp."

"Cái gì? Trả lại không được, chỉ có thể đổi thôi?"

"Bảo toàn giá trị? Thật sao... Xem như một khoản đầu tư? Em không hiểu, anh không phải là đang gạt em chứ?"

Nghĩ đến cảnh Du Niệm cẩn thận cất những thứ có giá trị vào ngăn kéo để "bảo toàn giá trị", Tiêu Mặc Tồn đang ngồi trầm mặc trên ghế sofa cũng phải bật cười.

Vì sao Du Niệm của hắn lại đáng yêu như vậy?

Đúng rồi. Còn có lần cuối hai người cùng ăn đá bào tự chế ở nhà thuê, trước khi rời đi, Du Niệm tiễn hắn ra cửa, đứng ở tiền sảnh, chần chừ muốn nói rồi lại thôi.

"Tiêu Mặc Tồn..."

Gọi tên đầy đủ, Alpha trong nháy mắt liền trở nên cảnh giác.

"Ừm?"

"Anh có thể cho em thêm một thứ khác được không?"

Tiêu Mặc Tồn lập tức nhíu mày. 

Đây quả thực là một chuyện kỳ ​​lạ.

"Em muốn cái gì?"

"Em muốn..." Du Niệm mím môi, ngượng ngùng liếc nhìn hắn. "Em muốn một chiếc két sắt chất lượng tốt hơn."

"...?" 

Vẻ mặt Tiêu Mặc Tồn tràn đầy biểu hiện nghi hoặc khó hiểu.

"Ai bảo anh mua nhiều thứ như vậy để đầu tư rồi bảo toàn giá trị gì gì đó làm chi..." Du Niệm nói, "Nhà này của em ngay cả một cái ổ khóa cũng không có, chỉ cần tò mò một cái là có thể mở ra được ngay. Nhỡ có trộm đột nhập vào rồi trộm hết mọi thứ đi thì sao? Mấy ngày nay em sầu đến độ ngủ không yên, gánh nặng trong lòng quá nặng nề a."

Vẻ mặt của Du Niệm nhìn qua trông thực sự lo lắng.

"Em nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tốt hơn nếu có một chiếc két sắt. Chỉ cần khóa mọi thứ trong đó là ổn. Nhưng mà, nhưng mà em đã xem qua trên mạng, em thấy giá của chiếc két sắt cũng khá đắt... Vì anh đã mua những thứ đó, vậy nên anh phải chịu trách nhiệm đi."

Dứt lời, Du Niệm liền tự mình chột dạ rũ mắt, đút hai tay vào túi quần áo ở nhà, thân thể hoảng sợ không ngừng run rẩy.

Đã nhiều ngày như vậy trôi qua, vậy mà mỗi khi nhớ lại, Tiêu Mặc Tồn vẫn cảm thấy trái tim mình vô cùng rung động trước thái độ và giọng điệu của Du Niệm lúc đó. 

Một Du Niệm tốt đẹp như vậy, xinh đẹp như vậy, hoạt bát như vậy, lại khiêm tốn như vậy, thế mà lại xuất hiện trong cuộc đời hắn, khiến hắn không khỏi âm thầm thở dài một tiếng, trời thương xót hắn!

Hắn đã quên mất lúc đó bản thân mình cụ thể  đã trả lời cái gì. Tóm lại, đó hẳn là một lời cam kết: Anh sẵn sàng chịu trách nhiệm, anh sẵn sàng chịu trách nhiệm tất cả những gì thuộc về em.

Sau đó, Du Niệm liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức vạch trần cách chơi chữ một lời hai nghĩa của hắn.

Còn chưa kịp nhớ lại bộ dáng ngượng ngùng xấu hổ và tức giận lúc đó của Du Niệm, Lệ Chính Hào đã đột nhiên kích động đến nổi vỗ mạnh vào tay vịn ghế sofa.

"Ngài Tiêu, người đến rồi!"

Tiêu Mặc Tồn vừa hơi định thần lại, đã nghe thấy tiếng Jersey dẫn người ở lối đi hành lang đến hướng này.

"Uống gì? Ở đây tôi không có gì nhiều, chỉ có cà phê và trà thôi."

"Không cần."

Hôm nay, Du Viễn mặc một thân âu phục được ủi thẳng tắp và vừa người, kiểu tóc càng được chăm chút tỉ mỉ hơn, thể hiện phong cách của anh năm đó. 

Anh đỗ xe lăn trước ghế sô pha, im lặng đưa mắt đánh giá văn phòng bình thường trước mặt.

"Cậu làm việc ở đây à?" 

Trong lời nói của anh có chút khinh thường.

Tiêu Mặc Tồn quay đầu nhìn trợ lý.

"Chính Hào, kêu Jersey mang bình trà đến." Sau đó bình tĩnh trả lời. "Kim Địa có rất nhiều quy tắc, chức vụ gì thì hợp với loại văn phòng nào, kể cả có là tôi cũng không thể có chuyện vượt cấp."

Du Viễn không trả lời.

"Tôi thực sự không ngờ anh sẽ đến." 

Tiêu Mặc Tồn chống khuỷu tay lên đầu gối, thoải mái đan lại các đầu ngón tay.

"Sao thế, cậu nghĩ tôi sợ cậu à?"

"Tôi chỉ không ngờ anh lại cho tôi mặt mũi đến thế."

Khi gửi lời mời, Tiêu Mặc Tồn đã chuẩn bị tinh thần để bị từ chối. Không ngờ, sau khi suy nghĩ kỹ, Du Viễn lại đồng ý, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.

Du Viễn hướng hắn xua tay.

"Bớt rào trước đón sau, tôi biết sớm muộn gì cậu cũng phải giải quyết vấn đề hiềm khích giữa cậu với tôi."

Nói xong, mắt anh dừng lại ở bàn tay phải bị xe lăn đè nát.

Tiêu Mặc Tồn thả lỏng lưng, dựa vào ghế sô pha lắc đầu.

"Nếu muốn thì tôi đã không đợi đến hôm nay mới giải quyết chuyện này. Tôi gọi anh đến đây vì muốn nói với anh chuyện giữa tôi và Du Niệm. Tôi nghe nói rằng anh vẫn giữ nguyên lập trường về việc chúng tôi lại qua lại, và hai anh em các anh không vui."

Du Viễn ngắt lời.

"Đừng nói năng uyển chuyển như vậy, tôi không phải chỉ là giữ nguyên lập trường, tôi đây là kiên quyết phản đối. Về phần Du Niệm." Anh dừng lại một chút, giọng điệu càng trầm hơn. "Một ngày nào đó em ấy sẽ hiểu được tôi làm điều này là vì lợi ích của em ấy."

Tiêu Mặc Tồn mỉm cười.

"Sao lại cười?" 

Du Viễn cau mày.

"Không có gì." 

Tiêu Mặc Tồn khẽ mỉm cười. Hắn chỉ cảm thấy giọng điệu của Du Viễn khi nói điều này giống như giọng điệu của một vị trưởng bối không theo kịp thời đại văn minh.

"Anh có thể cho tôi biết lý do anh phản đối không?"

"Cậu nghĩ sao?" Du Niệm nhướng mày, nói với giọng rất nghiêm túc. "Trước đây cậu đã làm gì với em ấy? Cậu quên mọi thứ nhanh vậy sao?"

"Cho nên anh làm như vậy là vì muốn tốt cho Du Niệm, bảo vệ em ấy, tránh cho em ấy lại bị tôi tổn thương?"

"Đương nhiên." 

Du Viễn trả lời một cách chắc nịch.

"Nhưng anh cũng biết hiện giờ tôi không còn tuyến thể, nên không thể làm tổn thương em ấy được nữa." Tiêu Mặc Tồn cười tự giễu. "Huống hồ, nếu tôi không uống thuốc theo lịch, thì dẫu có đánh nhau thật cũng chỉ cần tung ra không quá hai cú đấm thì tôi đã bị đánh ngã xuống đất, cho nên lời anh vừa nói là nói dối."

Du Viễn im lặng, đưa đôi mắt sắc bén nhìn hắn dò hỏi.

"Nếu anh không tin, tôi có thể cho anh xem báo cáo khám sức khỏe." 

Tiêu Mặc Tồn nhẹ nhàng bổ sung.

Du Viễn hừ lạnh một tiếng trong mũi.

"Cho dù tạm thời không thể làm tổn thương em ấy được nữa, tôi vẫn không thể tin tưởng vào nhân cách của cậu."

"Nhân cách của tôi thì sao?"

Tiêu Mặc Tồn bình tĩnh hỏi lại, dáng dấp một bộ rửa tai lắng nghe.

"Vướng mắc giữa cậu và Ôn Tử Ngọc, chuyện này đã sớm gây xôn xao dư luận, không cần tôi phải nhắc cậu chứ."

"Tin đồn là sai sự thật, có ghi âm có nhân chứng. Ôn Tử Ngọc vẫn đang ở trong trại tạm giam. Một khi phiên tòa được tổ chức, ban Quan hệ công chúng của Kim Địa sẽ ra tuyên bố làm rõ sự việc, khi đó sự thật tự nhiên sẽ được lộ ra."

"Mộc Mộc thì sao? Hổ dữ không ăn thịt con. Cậu, ngay cả con của mình cũng không cần, nói tôi nói sai thì nghĩa là cậu không muốn chịu trách nhiệm, cậu có còn là con người không?"

"Mộc Mộc..." Tiêu Mặc Tồn dừng một chút, sau đó chậm rãi siết chặt ngón tay. "Là do bệnh di truyền của tôi. Bắt một đứa trẻ phải sống sót là điều vô trách nhiệm nhất mà tôi không nên làm. Chuyện này tôi cũng giải thích với Du Niệm, em ấy đã hiểu rồi. Còn gì nữa không?"

Tiêu Mặc Tồn nhìn Du Viễn một cách kiên định.

Trong mắt Du Viễn hiện lên nhiều cảm xúc khác nhau, khi anh đang định tiếp tục tra hỏi thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

"Ngài Tiêu, là tôi đây."

"Vào đi."

Lệ Chính Hào bưng khay đi vào, ánh mắt bất an nhìn qua nhìn lại giữa hai người, sau khi đặt khay xuống, cậu chàng bèn đứng cạnh ghế sofa.

"Cậu ra ngoài trước đi." 

Tiêu Mặc Tồn nói. 

"Ngài Tiêu..."

"Ra ngoài."

Thế nên Lệ Chính Hào không còn cách nào khác ngoài đi ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tiêu Mặc Tồn dùng tay trái cầm ấm trà rót cho Du Viễn một chén nước, cung kính đặt trước mặt anh, hương trà bỗng nhiên tràn ngập trong không khí.

"Thư ký nói là Điền Hồng Kim Loa, trà đoạt giải thưởng. Những cái này tôi không biết nhiều, nhưng anh nhất định là biết, anh nếm thử xem. Về vấn đề nhân phẩm của tôi, anh từ từ nghĩ, từ từ nói, hôm nay tôi vẫn còn rất nhiều thời gian."

Ngực Du Viễn hơi phập phồng, nhìn chằm chằm tách trà trước mặt hồi lâu không nói gì.

"Tạm thời không nhớ ra gì cũng không sao, nếu muốn thì có thể nói bất cứ lúc nào."

Dòng nước mảnh mai đập vào tách trà đất sét màu tím.

"Nhân dịp này tôi cũng sẽ dành thời gian này để nói ra suy nghĩ của mình với anh." 

Tiêu Mặc Tồn chậm rãi đặt tách trà xuống mặt bàn, va chạm với đáy tách làm vang lên một âm thanh rõ ràng, sau đó hắn mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào Du Viễn, ánh mắt tràn đầy sự thù địch.

"Tôi không phủ nhận rằng trước đây tôi đã làm nhiều điều sai trái, khiến cho anh phải có thành kiến ​​với tôi. Anh ngay từ đầu đã coi thường tôi, rồi dần dần chuyển sang chán ghét, thậm chí là căm thù tôi. Những điều này, tôi coi như là hiểu rõ, thế nên anh nhiều lần khiêu khích tôi, thậm chí là gây tổn hại thực sự đến cho tôi, tôi cũng không hề làm gì cả. Một mặt, tôi nợ anh, mặt khác, anh là anh trai của Du Niệm."

"Tuy nhiên." Âm điệu của Tiêu Mặc Tồn hơi tăng lên. "Sự bao dung của tôi chỉ giới hạn ở việc riêng của tôi, không bao gồm Du Niệm. Dù anh có đi quá giới hạn thế nào, tôi cũng có thể chấp nhận, miễn là anh không làm tổn thương Du Niệm, thế nhưng nếu anh làm ảnh hưởng đến Du Niệm, cho dù là gián tiếp, tôi cũng tuyệt đối không cho phép."

Hắn nói chậm rãi và rõ ràng, thái độ rất bình tĩnh, nhưng chỉ cần dùng từ ngữ cứng rắn hơn một chút, liền lập tức lộ ra cho người khác cảm giác bị áp bức rằng mình hiện đang ở vị trí thấp hơn.

Du Viễn gần như ngay lập tức đáp lại.

"Tôi làm tổn thương Du Niệm khi nào?"

"Em ấy đã bị tổn thương. Anh đặt lý tưởng của mình lên trên mong muốn của em ấy." Tiêu Mặc Tồn lạnh lùng đáp. "Vừa rồi tôi đã cho anh một cơ hội để giải thích rõ ràng lý do tại sao anh phản đối mối quan hệ của chúng tôi. Anh đã đưa ra một số lý do, nhưng đáng tiếc đều không phải. Đúng, tôi có thể hiểu rằng lý do anh không chấp nhận cho chúng tôi ở bên nhau không phải là để bảo vệ Ngọc Niên mà là vì thành kiến ​​của chính anh sao?"

"Thành kiến?" Du Viễn nhếch môi, tựa hồ cảm thấy rất buồn cười. "Có à?"

"Tất nhiên là có." Tiêu Mặc Tồn nhướng mi nhìn anh, ngón tay xoa xoa thành tách. "Theo lời của anh, tôi là một con chuột lớn lên trong đống rác, không xứng đứng cùng Du Niệm, cho nên anh phải dùng bất cứ biện pháp nào để loại bỏ tôi, hủy bỏ tư cách nghiên cứu sau đại học của tôi, tìm người đến quấy rồi cửa tiệm của cha tôi, phá tung kế sinh nhai duy nhất của gia đình chúng tôi. Thành kiến của anh vẫn kéo dài mãi cho đến hôm nay."

"..."

"Nhưng chắc anh đã bỏ qua một điều, nguồn gốc của một người không thể thay đổi, nhưng bản chất con người thì có thể thay đổi. Những kẻ được gọi là chuột trong đống rác mà anh vẫn coi thường có thể sẽ không sẵn sàng để chỉ là chuột, họ sẽ cố gắng hết sức để vùng vẫy và nhảy ra khỏi đống rác để hít thở không khí trong lành. Họ cứng rắn và ngoan cường hơn anh nghĩ rất nhiều. Ngay cả khi anh không cho họ một sự giúp đỡ nào, anh cũng không nên đá họ khi họ còn rất nhiều tia hy vọng."

Khi đó, Du Viễn thật sự đã cảm thấy việc đè bẹp một con chuột bẩn thỉu như Tiêu Mặc Tồn rất dễ dàng. Anh ta có thể sử dụng một số chiêu trò thông thường trong thương trường để khiến Tiêu Mặc Tồn phải rút lui.

Kế nữa, Du Viễn đã đạt được mục tiêu của mình và Tiêu Mặc Tồn có muốn quay đầu hối hận cũng không kịp.

Dừng lại vài giây, Tiêu Mặc Tồn nghiêm túc nhìn Du Viễn một lần nữa.

 "Tôi hy vọng anh hiểu rằng không phải ai cũng may mắn có được DNA tốt như tôi, chỉ một cước của anh thôi là có thể hủy hoại nguồn sống của người khác cả một đời."

"Cậu bây giờ là đang buộc tội tôi à?" 

Du Viễn hỏi một cách gay gắt."

"Không, tôi là đang thuyết phục anh." Tiêu Mặc Tồn nói với ánh mắt nhìn thấu mọi chuyện. "Anh có được một người em trai tốt, biết tôn trọng người khác. Tuy tôi không mong anh sẽ trở nên giống em ấy, nhưng ít nhất đừng để em ấy phải cảm thấy xấu hổ vì anh."

Tiêu Mặc Tồn hơi dừng lại, giọng điệu đột nhiên trở nên có phần tiếc nuối.

"Hơn nữa, tôi nghe Du Niệm nói rằng anh đối với người chăm sóc mình hay là tài xế của mình đều rất tôn trọng họ. Thực ra, anh cũng nên nghĩ thử từ một góc độ khác, nếu Du Niệm không phải là em trai của anh mà chỉ là người chăm sóc, là tài xế của anh, hoặc giả như chỉ là một người bạn bình thường, anh sẽ can thiệp vào cuộc sống của em ấy hệt như thế này như một lẽ đương nhiên, hay anh sẽ dành cho em ấy một sự tôn trọng cơ bản nhất?"

Du Viễn không nói nên lời, còn Tiêu Mặc Tồn thì thở dài một hơi thật sâu.

"Thật ra, con người đôi khi rất kỳ lạ, đối xử với người ngoài còn tốt hơn người thân của mình. Ít nhất họ cũng biết giữ phép xã giao cơ bản. Có lẽ là do những người thân thiết với chúng ta đã bao dung chúng ta quá nhiều."

"..."

"Đáng tiếc là tôi cũng chỉ mới nhận ra điều này cách đây không lâu."

Trà trong cốc dần nguội đi, bầu trời ngoài cửa sổ dần dần tối. 

Hai người thẳng thắn nói chuyện một lúc lâu, bầu không khí khá yên bình. Sở dĩ cuộc trò chuyện ngày hôm nay không dẫn đến cãi vã, một phần là vì Tiêu Mặc Tồn đủ lịch sự, một phần là vì ý định ban đầu cũng không phải là để thuyết phục cho Du Viễn đồng ý để mình kết giao với Du Niệm.

Tiêu Mặc Tồn chỉ đơn giản muốn xoa dịu mối quan hệ giữa hai anh em họ và không có động cơ ích kỷ nào khác. Chỉ khi nào không còn lối suy nghĩ ích kỷ thì mọi việc mới thường đạt được thành tựu nhất đinh.

Rất lâu sau đó, Du Viễn mới suy nghĩ tới rồi hỏi hắn thêm một câu.

"Nếu như tôi không can thiệp vào cuộc sống của em ấy, để rồi em ấy bị cậu làm tổn thương nặng nề thì thế nào?"

Tiêu Mặc Tồn nhẹ nhàng mỉm cười.

"Trước hết, anh phải tin rằng Du Niệm em ấy thông minh hơn anh nghĩ, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, em ấy mới đưa ra lựa chọn là tiếp nhận lại tôi. Thứ hai, tôi sẽ không ngăn cản sự giám sát của anh, bây giờ anh có tin những gì tôi nói hay không cũng không thành vấn đề, chuyện quan trọng nhất là tôi sẽ làm được gì cho anh thấy." 

"..."

"Anh có thể quan sát tôi, phán xét tôi, thậm chí đánh giá từng hành động của tôi. Tôi nói rồi, chỉ cần anh không làm tổn thương Du Niệm, tôi mặc kệ anh muốn làm gì."

Lời nói không có căn cứ, vậy thì thời gian sẽ là phương tiện tốt nhất để chứng minh mọi thứ.

Cuối cùng, Du Viễn vẫn không bày tỏ quan điểm của mình, chỉ nói rằng đã đến lúc phải quay về.

Tiêu Mặc Tồn đích thân đưa người xuống lầu. Khi hắn mở cửa, suýt chút nữa thì bắt gặp được cảnh Lệ Chính Hạo và Jersey đang nghe lén.

Lúc trở lại văn phòng một lần nữa thì trời đã gần tối hẳn, trà trên bàn vẫn còn chưa thu dọn. Thấy tâm tình của ông chủ mình không tệ, Lệ Chính Hào liền vui vẻ lây, còn trực tiếp đề cập đến chuyện nghỉ phép hàng năm.

"Ông chủ, ngài xem cái này..." Cậu chàng xoa xoa tay. "Cái này ngài thấy có được không?"

Mặt hoàn toàn giống chân chó.

Tiêu Mặc Tồn ngồi tựa lưng vào ghế sofa và thong thả nhấp một ngụm trà thảo mộc. Hắn cảm thấy mùi vị của nó thật sự rất ngon, không quá khi nói nó xứng đáng giành được giải thưởng.

"Được, nhưng cậu phải quay lại đúng hạn nghỉ phép."

"Yessss!" Lệ Chính Hào gần như muốn quỳ xuống ôm chân hắn. "Ngài yên tâm, tôi hứa sẽ không làm trì hoãn công việc thường ngày của mình. Tôi sẽ giao toàn bộ công việc trong tay cho trợ lý hai trước khi rời đi."

"Ừ." Tiêu Mặc Tồn gật đầu. "Thư giản đi, bình thường cậu cũng đã làm việc cực khổ rồi."

"Không khổ không khổ, ngài mới khổ, tôi và Chu Chí Tiệp sẽ mang quà về cho ngài!"

Lông mày Tiêu Mặc Tồn hơi nhảy lên hai lần, vừa định hỏi, điện thoại đã rung lên.

"Anh đang làm gì vậy?" 

Giọng nói nhẹ nhàng hơi xen lẫn ý cười của Du Niệm truyền đến từ đầu bên kia.

Alpha, người đã nghiêm túc hồi lâu, cũng vô thức nhếch lên khóe môi mình.

"Đang nói chuyện bát quái."

"Hả?" Du Niệm bỗng nhiên có hứng thú, kích động nói. "Chuyện gì chuyện gì, anh nhanh nói cho em nghe với."

"Gặp mặt lại nói, hiện tại không tiện."

Trợ lý Lệ đang cười một mình như một kẻ ngốc, nhưng khi nghe được điều này, cậu chàng chợt cảm thấy hơi bất mãn, nghĩ rằng mình lại không được tín nhiệm, gãi gãi tai.

"Tối nay gặp nhau được không? Anh đến đón em đi ăn tối đi. Em muốn ăn ngỗng quay." 

Du Niệm ngọt ngào hỏi.

"Hôm nay không được rồi."

"A?" 

Giọng nói tràn đầy sức sống một phút trước đột nhiên lại im bặt, tựa hồ rất thất vọng.

"Anh trai em vừa mới rời khỏi chỗ anh, anh ấy nói hy vọng tối nay em có thể về ăn tối." 

Tiêu Mặc Tồn bình tĩnh đáp.

Du Niệm tựa hộ là sửng sốt hai giây, sau đó mới trở nên cực kỳ kinh ngạc.

"Thật sao?!" Giọng điệu của cậu cao lên gấp mấy lần. "Có chuyện gì đã xảy ra sao? Hai người đã gặp nhau sao?"

"Ừm." Tiêu Mặc Tồn bị phản ứng của cậu chọc cho tâm tình vui vẻ. "Bọn anh nói chuyện thôi, anh em cũng không còn kháng cự anh như trước nữa, tối nay em về nhà ăn cơm, ăn xong anh sẽ đến đón em về nhà."

Dừng một chút, Tiêu Mặc Tồn lại nói.

"Đừng ở lại nhà anh trai em, chỗ đó cách chỗ em làm quá xa."

Vả lại, hắn vẫn còn có chút ích kỷ muốn gặp người ấy tối nay.

"Ừm, được thôi." Du Niệm ngoan ngoãn trả lời. "Vẫn là anh chu đáo. Vậy lúc nào ăn sắp xong em  sẽ nhắn tin cho anh hay, anh tìm chỗ nào nghỉ ngơi trước nhé."

"Em yên tâm." Tiêu Mặc Tồn nói. "Anh cũng sắp xong việc rồi, chờ tin nhắn của em, trong lúc đó anh sẽ không đi đâu cả."

Giọng điệu quá đỗi dịu dàng, khiến Lệ Chính Hào bất giác cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Giờ đây, ông chủ của cậu ấy đang tự hào là người đàn ông của gia đình đây mà, ngài ấy chỉ thiếu nước xăm lên sáu chữ "Đừng yêu tôi, không được đâu" trên mặt để thể hiện ra mình là có tính tự giác và khả năng tự quản lý bản thân cực kỳ mạnh mẽ mà thôi.

Hoàn chương 81

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #abo