Chương 479: Trường cấp ba tư thục Kiều Mộc (6)
Chương 479: Trường cấp ba tư thục Kiều Mộc (6)
Edit: Đóa - Beta: Tee
Đã nửa năm đã trôi qua kể từ hôm Bạch Liễu được nếm thử món kem đắt đỏ giá hai tệ rưỡi lần đầu tiên trong đời - nhân dịp cậu tròn mười tám tuổi.
Từ đó trở đi, Bạch Liễu thường xuyên cất giữ những que kem có in dòng chữ 'Thêm một que nữa' mà Phương Điểm và Lục Dịch Trạm mua cho cậu.
Tuy nhiên, cất giữ mấy que kem này ở trường học và trại mồ côi đều không an toàn, dễ bị người khác tìm thấy. Do đó, Bạch Liễu quyết định cất chúng ở nơi mà cậu cho là an toàn nhất: nhà của Phương Điểm.
Tính đến thời điểm này, cậu nhớ rằng mình đã cất giữ được khoảng...
Bạch Liễu dời mắt về phía tay Phương Điểm. Chị nhìn theo ánh mắt của Bạch Liễu, mở bàn ta ra xem những que gỗ và hiểu ra ngay: "Tổng cộng có năm que."
"Không đúng." Phương Điểm xoa xoa cằm. Như thể nhận ra điều gì đó, chị nheo mắt lại gần nhìn Bạch Liễu: "Nếu chị nhớ không nhầm, dựa theo tần suất tụi chị mua kem cho cậu, cậu phải có bảy que mới đúng."
"Chị không nghĩ cậu là kiểu người đã cất giữ được một nửa, cuối cùng không kiềm được mà ăn mất hai cái."
Phương Điểm lắc lắc nắm gậy gỗ trong tay rồi hỏi: "Hai que còn lại đâu?"
Bạch Liễu: ...
Cô gái vừa bảo không nhớ bản thân đã mua kem Cornetto cho cậu vào nửa năm trước, bây giờ lại nhớ như in số que kem của cậu. Vì thế, Bạch Liễu bèn thuận nước đẩy thuyền, áp dụng luôn cách của Phương Điểm: "Tôi cũng không nhớ rõ."
"Chị không tin." Chiêu này không có tác dụng với Phương Điểm. Chị hững hờ đáp trả, đặt khuỷu tay lên vai Bạch Liễu, cười một cách gian xảo rồi tò mò hỏi: "Bỗng dưng lại mất hai cây, sao chị có cảm giác là..."
"Cậu đã mời ai ăn kem nhỉ?"
Bạch Liễu không thèm nhìn Phương Điểm đang khoác vai mình. Cậu bước về phía sân vận động: "Tính tôi keo gần chết thì mời ai cho được?"
"Chị với Lục Dịch Trạm nè." Phương Điểm nhún vai: "Cậu không keo kiệt, chỉ hay thù dai với ghi ơn thôi. Sao phải mời người chưa từng mời cậu ăn kem làm gì?"
Bạch Liễu khựng lại.
Phương Điểm hào hứng tra hỏi: "Cho nên chị rất tò mò. Gần đây chị cũng không thấy ai mời cậu ăn gì đó, trừ Hầu Đồng ra. Mà cậu cũng không nhận đồ của Hầu Đồng. Cái này cho thấy rõ một điều!"
Bạch Liễu nhìn Phương Điểm đang vắt vẻo trên vai mình: "Điều gì?"
"Cậu chủ động mời người khác ăn kem!" Mắt Phương Điểm bỗng sáng rực, chị siết cổ Bạch Liễu rồi lắc một cách thô bạo: "Là ai? Là ai thế? Là Hầu Đồng lớp cậu hay Vi Song lớp chị, hay là chuyền 2 Đỗ Di San trong đội bóng chuyền?! Nói cho chị biết mau, trong số những người theo đuổi cậu, ai là người đã cưa đổ cậu!"
"Cậu ấy, cái cây làm bằng sắt này, sau bao nhiêu người theo đuổi, rốt cuộc cũng lén chị mà đổ mất rồi!"
Bạch Liễu bị Phương Điểm lắc đến mức choáng váng đầu óc, khi mở miệng giọng cũng méo mó theo, nhưng vẫn lạnh lùng: "Tôi tò mò hai điểm."
Phương Điểm ngừng lắc Bạch Liễu, nghi hoặc hỏi: "Hai điểm nào?"
Bạch Liễu nhướn mi nhìn Phương Điểm: "Thứ nhất, tại sao chị lại liên kết việc tôi mời người khác ăn kem với chuyện yêu đương của tôi?"
"Thứ hai, tại sao mấy nữ sinh xung quanh chị thích theo đuổi tôi vậy?"
"Người như cậu ấy hả, nếu không có tình cảm thì sao có thể chủ động tiêu tiền cho người khác?" Phương Điểm thẳng thắn đáp: "Ngoài chị với Lục Dịch Thâm, chị chưa từng thấy cậu tiêu tiền cho bất kỳ ai."
"Cho tụi chị cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền." Phương Điểm lắc lư cây kem trên tay một cách u sầu: "Chị và lão Lục còn chưa được ăn, vậy mà cậu đã mời người khác ăn rồi, đúng là bất hiếu!"
Bạch Liễu kì dị khựng lại.
"Còn điểm thứ hai thì..." Phương Điểm gãi đầu thè lưỡi, ánh mắt lảng tránh nhìn sang chỗ khác: "Có nhiều cô gái xinh đẹp giàu có theo đuổi cậu, cái này không tốt à?"
Bạch Liễu lạnh lùng phủ nhận: "Không tốt."
Hầu hết những cô gái theo đuổi cậu đều là bạn bè của Phương Điểm, nếu không phải thành viên đội bóng chuyền thì cũng là học sinh trong lớp nâng cao của chị. Đúng như Phương Điểm nói, đa phần họ đều xinh đẹp, giàu có, gia thế tốt hoặc học giỏi, ví dụ như Hầu Đồng.
Ngay cả khi sử dụng tiêu chuẩn thực dụng của Bạch Liễu để đánh giá, bọn họ cũng được coi là những cá thể xuất sắc hàng đầu.
Tuy nhiên, có một điểm khiến Bạch Liễu hơi... Bởi vì Phương Điểm là thành viên đội bóng chuyền, những cô gái theo đuổi cậu ít nhiều cũng biết chơi bóng chuyền và đều là có tố chất thể thao.
Vì vậy... Vóc dáng và chiều cao của những cô gái này đều khá lý tưởng.
Hầu Đồng cao 1m79.
Vi Song cao 1m78.
Đỗ Dĩ San cao 1m82.
Bạch Liễu hồi cấp ba cao 1m72,5.
Cộng thêm giày cao gót mấy cô gái hay mang, Bạch Liễu đã đạt được chênh lệch chiều cao hoàn hảo khi hôn với mỗi người đẹp.
Phương Điểm nhăn mũi phản bác: "Có gì không tốt? Nếu có nhiều người đẹp theo đuổi chị, chị chắc chắn sẽ..."
Bạch Liễu vô cảm nói: "Lúc đó Lục Dịch Trạm sẽ khóc lóc thảm thiết rồi treo cổ chết ngay trước cửa nhà chị."
Phương Điểm: ...
Đúng là như vậy.
"Hầy, chị chỉ thuận miệng nhắc đến cậu với họ thôi." Phương Điểm hiếm khi tỏ ra ngại ngùng gãi đầu: "Cậu cũng biết mà, chị thích khoe khoang mọi thứ mình thích. Chị thấy cậu rất thú vị nên hay nhắc đến cậu khi chơi bóng chuyền."
"Lâu dần họ có thể sẽ để ý cậu. Nhưng mà yên tâm, tụi chị toàn nói mấy thứ tích cực về cậu thôi."
Bạch Liễu cười khẽ, nhưng nụ cười không hề vương trong mắt: "Ví dụ như khi chơi bóng chuyền, các chị sẽ bàn xem ai cưa đổ tôi đầu tiên, bán đấu giá tôi làm bạn trai cho ai... Các chị còn tổ chức một buổi đấu giá nữa chứ gì?"
Phương Điểm giật mình, lùi lại hai bước: "Sao cậu biết?!"
Thái dương Bạch Liễu hơi giật giật.
Cậu biết chuyện này là nhờ lần đến dự tiệc ở nhà Phương Điểm sau khi tốt nghiệp, chị vô tình tiết lộ khi đã say quắc cần câu.
Hóa ra trong lúc chơi bóng chuyền, người phụ nữ này đã tổ chức rất nhiều phiên đấu giá 'ảo' về cậu, bàn tán xem ai sẽ cưa đổ cậu trước, có thể hẹn hò được bao lâu, các thứ các thứ. Nghe nói mức giá cao nhất từng được đưa ra là một triệu tệ cho một năm hẹn hò.
Lúc đó cậu mới vừa tròn mười tám tuổi, thế mà đã bị một đám người định giá mối tình đầu.
"Rất nhiều người muốn hẹn hò với cậu. Hầu Đồng nói cậu ấy sẵn sàng bỏ ra một triệu tệ mỗi năm để mua thời gian ở bên cậu." Phương Điểm chắp tay sau gáy, cười tít mắt tiến đến bên cạnh Bạch Liễu rồi nói đùa: "Một triệu đấy, cậu không động lòng à?"
"Nếu không có lão Lục thì chị đã rung rinh rồi đấy."
"Khả năng cao là chị đã thêm mắm dặm muối để thoả mãn ảo tưởng của bọn họ." Bạch Liễu hoàn toàn không thèm quan tâm đến Phương Điểm, cậu bước thẳng về phía trước, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì: "Chị lừa người còn khủng khiếp hơn tôi."
"Có hả?! Đâu có đâu!" Phương Điểm vội vã đuổi theo Bạch Liễu. Chị nhảy nhót quay người lại, đi lùi với tư thế quay mặt về phía cậu, nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi: "Cá nhân chị nghĩ nhan sắc và sức hấp dẫn của cậu mới là điều thu hút họ đấy."
"Dù sao thì cậu cũng được người ta yêu thích mà."
"Nếu chị có tiền như Hầu Đồng, chị cũng sẵn sàng bỏ ra một triệu mỗi năm để làm bạn với cậu."
Bạch Liễu lạnh lùng nhìn Phương Điểm đang mỉm cười. Chị ta khua môi múa mép quá nhiều rồi, nếu không ngăn lại thì chị có thể tiếp tục thao thao bất tuyệt, trêu chọc Bạch Liễu cho đến khi buổi tuyên thệ kết thúc.
Thế là Bạch Liễu đưa tay ra trước mặt Phương Điểm, hờ hững nói: "Vậy giờ chúng ta quen nhau hai năm rồi, một triệu mỗi năm, mau đưa hai triệu đây."
"Được thôi bạn Bạch Liễu!" Phương Điểm bỗng nghiêm túc, đặt năm que kem vào lòng bàn tay cậu: "Chị đặt cọc mấy que kem này trước, giá trị hai tệ rưỡi, số tiền một triệu chín trăm chín mươi chín nghìn chín trăm chín bảy phẩy năm còn lại chị nợ cậu, sau này sẽ trả."
Nói xong, Phương Điểm vẫy tay quay người chạy đi, đuôi tóc uốn lượn, giọng nói của chị vang vọng sau lưng một cách nhẹ nhàng:
"Lão Lục sắp lên phát biểu rồi, chị đi xem đã. Cậu về lớp tậm trung trước đi, lát chị dẫn lão Lục đến tìm cậu sau!"
Mắt Bạch Liễu hướng theo bóng lưng Phương Điểm rời đi. Cậu cụp mắt nhìn xuống năm que kem trên lòng bàn tay rồi từ từ nắm chặt lại.
"Bạch Liễu!"
Một nam sinh trung học cao lớn, đeo tai nghe hình con khỉ, giơ cao cái ghế đẩu, nhảy lên một cái trong dòng người đông đúc. Hắn lại gọi to: "Bạch Liễu, con mẹ nó chứ, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi!"
Mục Tứ Thành ngược dòng người nhảy ba bước thành hai tới. Hắn thở hắt ra, giũ giũ bụi phấn dính trên áo đồng phục, rất tự nhiên khoác vai Bạch Liễu. Hắn cúi đầu nhìn Bạch Liễu với vẻ ngoài này như thể hiếm lạ, kinh ngạc thốt lên: "Vãi chưởng, Bạch Liễu, anh mà cũng có quãng thời gian nhỏ bé, non nớt thế này hả..."
Bạch Liễu nhướng mắt liếc hắn.
Mục Tứ Thành lúng túng ngậm miệng, buông tay đang đè lên vai Bạch Liễu, mở bảng điều khiển rồi bắt đầu báo cáo: "Thân phận của tôi là học sinh lớp 12/4 ở khu thực nghiệm bên kia."
Bạch Liễu nhìn vào giao diện hệ thống của Mục Tứ Thành:
[Dựa theo thành tích cấp ba của người chơi Mục Tứ Thành, trong phó bản này, người chơi Mục Tứ Thành được xác định là học sinh giỏi, được xếp vào lớp thực nghiệm.]
[Xếp lớp: 12/4]
"Tôi đã xem qua điểm thi thử lần hai của thân phận này, cũng hơn sáu trăm điểm, tương tự với điểm thi của tôi hồi cấp ba. Đúng như lời hệ thống, nó mô phỏng theo điểm thi của chúng ta hồi học trung học phổ thông." Mục Tứ Thành gãi đầu, tặc lưỡi: "Anh nói xem Giai Nghi thì sao?"
"Em ấy chưa lên cấp ba, chắc được xếp vào lớp học sinh kém nhỉ?"
"Anh mới là học sinh kém ấy!" Giọng nữ lạnh lùng cắt ngang lời Mục Tứ Thành. Hắn ngạc nhiên quay phắt lại thì thấy một cô gái tóc ngắn mười tám tuổi đang khoanh tay hờ hững nhìn hắn: "Hệ thống này không chỉ mô phỏng những gì các anh đã trải qua ở cấp ba, mà còn mô phỏng tương lai của người chơi ở cấp ba dựa trên tình hình hiện tại của họ."
Trong khi Mục Tứ Thành thì vẫn trợn mắt ngoác mồm, Lưu Giai Nghi bước đến bên Bạch Liễu. Em mở bảng điều khiển hệ thống của mình, quay sang cho cậu xem:
[Người chơi Lưu Giai Nghi không có phân tích thành tích cấp ba. Dựa theo thành tích trung học mô phỏng của người chơi Lưu Giai Nghi ở các dòng thế giới... Đang tiến hành mô phỏng... Hoàn thành mô phỏng.]
[Theo kết quả mô phỏng, người chơi Lưu Giai Nghi có khả năng cao là học sinh xuất sắc. Người chơi Lưu Giai Nghi được xác định là học sinh xuất sắc, được xếp vào lớp chuyên (lưu ý: lớp chuyên khối 12 nằm trên đỉnh núi).]
[Xếp lớp: 12/1]
Mục Tứ Thành ngây người, hắn chỉ vào bảng điều khiển của Lưu Giai Nghi: "Sao em ấy lại là học sinh xuất sắc được! Em ấy mới tám tuổi mà, phải là học sinh kém chứ!"
Lưu Giai Nghi hoàn toàn không thèm quan tâm đến Mục Tứ Thành, em tiếp tục nói: "Em đã sử dụng một số đặc quyền của học sinh xuất sắc để tra cứu thông tin trên núi."
"Đường Nhị Đả ở lớp thể dục. Chú ấy là học sinh năng khiếu thể thao, học lớp 12/12 ở khu thực nghiệm, tức là lớp năng khiếu. Mộc Kha và em đều là học sinh xuất sắc lọt top 100 trong kỳ thi thử này, anh ấy ở lớp 12/2."
Lưu Giai Nghi phân tích với vẻ mặt bình tĩnh: "Xem nhiệm vụ chính, trước mắt tổng thể của đội chúng ta hiện tại có vẻ khá tốt, phân bố đủ các lớp. Có hai học sinh xuất sắc, chưa có học sinh kém."
Bạch Liễu - học sinh kém duy nhất trong đội: ...
-
Tác giả
Bạch Liễu: Mong mọi người học hành thật chăm chỉ, không thì vào game kinh dị sẽ ngáng chân đồng đội đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com