Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

101

"Em muốn uống nước."

"Được!" Jaemin lập tức cầm lấy cốc nước đã nguội bớt. Đỡ cô ngồi dậy, sau đó đưa cốc nước, thời gian gần đây động tác này của hắn đã luyện đến mức thuần thục nhuần nhuyễn rồi.

Xem ra cô đang khát, uống hết cả một cốc nước đầy.

"Bác sĩ nói vết đen trong não bộ của em đã biến mất, có phải em... đã nhớ ra cái gì rồi không?" Jaemin có chút khẩn trương hỏi.

Hye Won bình thản nhìn hắn, từ khi nào trên mặt hắn lại có thêm biểu cảm như vậy? Hắn chẳng phải lúc nào cũng bình thản ung dung sao? Cô còn nhớ trên mặt hắn xuất hiện nhiều nhất chính là sự châm chọc, hờ hững, đen tối, khi nào thì có biểu cảm lo lắng như vậy?

"Cái gì?" Hye Won hỏi ngược lại. Cô vẫn chưa nghĩ xong sẽ đối xử với hắn bằng thái độ gì. Cô biết, nếu đưa ra yêu cầu ly hôn với hắn giống như trước, thì sẽ không có khả năng thực hiện được. Cô cần yên tĩnh.

Nhìn vẻ mặt của hắn, chẳng lẽ hắn vẫn sợ mình nhớ ra điều gì sao? Đúng vậy, trí nhớ mà cô mong mỏi từ lâu đã khôi phục rồi. Những chuyện vô cùng muốn biết đều đã có được đáp án, những chuyện không muốn nhớ lại cũng đã trở lại rồi.

Cô nhớ lại hôn nhân của bọn họ, là hợp đồng hôn nhân hoang đường, kỳ hạn hôn nhân là một năm. Cô đích thân sửa chữa điều khoản hợp đồng. Cô nhớ lại vô số phụ nữ bên cạnh hắn, không đến ba tháng sẽ đổi người khác. Đều là loại có đường cong đáng tự hào. Cô nhớ lại cô trong lúc vô tình đã trở thành đầu sỏ khiến hắn "bất lực". Không thể không gánh chịu tội danh phải chịu trách nhiệm. Cô còn nhớ là hắn cường bạo cô, vi phạm điều khoản hợp đồng hoang đường kia, khiến cô nhận thức được hành vi lúc trước của cô đáng cười đến mức nào. Cô cũng nhận thức sâu sắc được rằng, khi đàn ông đã tới mức cầm thú, e là dưới thân là con chó mẹ, hắn cũng không thể buông tha.

Cô còn nhớ hắn không đồng ý cho cô ly hôn, vì để thỏa mãn nhu cầu sinh lý định kỳ của hắn. Cô còn nhớ cái người đàn bà tên Seyoon kia, rõ ràng là cái tên mà hắn gọi khi lần đầu tiên chiếm đoạt cô...

Điều duy nhất cô không giải thích được, chính là hắn lại cùng cô đi du lịch ở Việt Nam. Con người làm ăn kinh doanh như hắn lại sẽ làm phi vụ thua lỗ như vậy. Còn giả bộ chàng trai ngây thơ nữa chứ.

Cách giải thích duy nhất chính là, hắn còn trẻ. Nhu cầu tình dục tràn đầy. E là đã hết thuốc chữa rồi. Đáng chết, chính mình lại trở thành vật dẫn thuốc của hắn. Haha thật nực cười. Hắn cố tình giả vờ dịu dàng để khi cô nằm dưới thân hắn có thể ngoan ngoãn một chút chủ động một chút chăng?

Thật nham hiểm. Thật là một người đàn ông nham hiểm.

"Không sao, Hye Won! Không nhớ ra cũng không sao." Sắc mặt Jaemin không còn lo lắng nữa, cười đến thực dịu dàng. Hắn xoa mồ hôi trên trán cho Hye Won, không nhịn được nỉ non: "Em thật đúng là tiểu phiền toái. Suốt ngày bệnh tới bệnh lui."

Một câu nói làm cho Hye Won nhớ lại lúc ở giữa biển ở Vịnh Hạ Long, lúc cô tựa vào lòng hắn ngất đi, ánh mắt lo lắng và tiếng kêu điên cuồng đó của hắn... Cô thật sự mê muội rồi.

Không. Không đúng. Hắn là sợ cô chết rồi, hắn sẽ trở thành phế nhân. Nhất định là như vậy. Mình còn kém xa so với gu thẩm mỹ của hắn. Hắn sao có thể thích mình chứ?

Hye Won bỗng nhiên nhớ ra mình hình như đã dùng bình hoa đập vào đầu hắn, kỳ lạ, hắn sao vẫn yên lành đứng ở đây, sao trên đầu ngay cả một vết thương cũng không có.

Lúc này, Huang Renjun đầu quấn băng gạc đi vào. Vừa vào cửa nhìn thấy Yoo Hye Won đã tỉnh, anh ta lập tức nở nụ cười như ánh mặt trời nói: "Hye Won! Em tỉnh rồi, đỡ hơn rồi chứ?"

Huang Renjun! Hye Won hướng tầm mắt lên đầu hắn. Trời ạ! Sao lại là hắn?

Hóa ra người mình nhìn thấy là Renjun, không phải Na Jaemin. Cô lại dùng bình hoa đập Renjun hai lần. Xem ra lần này nhất định là rất nặng. Quấn bao nhiêu lớp như vậy.

"Anh... là..." Hye Won khẽ mấp máy môi. Vẫn tốt, coi như vẫn bình tĩnh.

Renjun sửng sốt. Không thể nào, mình bị đánh thành như vậy, người gây họa lại nói không nhận ra mình? Hắn vội nhìn về phía Jaemin.

Jaemin nhếch nhếch khóe miệng, nói: "Ờ, Hye Won, cậu ta là Huang Renjun. Một người không có gì liên quan."

"Hả? Tôi sao có thể là người không có gì liên quan? Na Jaemin, tôi đã bị Hye Won đập thành cái dạng này, cậu còn nói tôi không có gì liên quan? Có người nào không có gì liên quan bị đập như vậy còn đến thăm người gây họa không?" Renjun phồng mang trợn mắt.

"Đáng đời cậu. Hye Won, đừng để ý đến cậu ta." Jaemin căn bản là không để ý đến anh ta đang lảm nhảm, nhìn cũng không thèm nhìn anh ta một cái. Có chút tiền đồ nào hay không, bị phụ nữ đánh một chút, liền giống như sống không nổi nữa vậy.

"Đầu của anh, là bị tôi đánh hả? Ồ. Tôi nhớ ra rồi. Lúc đó đầu tôi đau quá, bỗng nhiên nhìn thấy trong nhà có một người đàn ông xông vào, vì thế liền..." Hye Won không thể không bội phục khả năng diễn kịch của mình. Trong lòng kỳ thật vẫn vô cùng cảm kích Renjun. Nếu không phải anh ta ở đó, thì cô không biết sẽ thế nào nữa.

"Này! Yoo Hye Won, tôi rất giống người xấu sao? Có trời đất chứng giám. Cho tới bây giờ, tôi chỉ bị duy nhất một người phụ nữ đánh hai lần. Còn đánh đến mức thảm như vậy. Chính là em đó." Renjun ủy khuất kêu lên.

Hye Won không nén được cười ra tiếng. Jaemin khóe miệng cũng khẽ động.

Huang Renjun đang đùa giỡn, một hộ lý đẩy xe tiến vào, kêu lên: "Làm gì vậy. Nơi này là phòng bệnh, đừng có to tiếng như vậy. Được rồi được rồi, ra ngoài hết đi. Bệnh nhân phải tiêm rồi."

Jaemin nghiêm túc nói: "Tôi là người nhà bệnh nhân."

Hye Won vừa nghe, trong lòng hơi chấn động. Không khỏi nhìn mặt hắn, cái loại biểu cảm kia không hề có chút nào là không tình nguyện sao?

Nữ hộ lý dễ dãi nói: "Ồ, anh là người nhà hả, vậy được. Anh có thể ở lại. Anh! Ra ngoài!" Nói xong, chỉ vào Renjun quát lớn.

Cái số của Huang Renjun nha, thật không biết kiếp trước thiếu nợ ai, anh cũng là bệnh nhân đấy có biết không? Thái độ của hộ lý sao lại kém như vậy?

Vừa định rời đi, đột nhiên, Hye Won nói: "Anh cũng ra ngoài đi!"

Jaemin sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hye Won nói: "Chúng ta là vợ chồng, em có gì mà phải ngượng ngùng chứ?" Hắn đương nhiên biết hộ lý sẽ tiêm mông. Nếu không việc gì phải đuổi hết.

Hye Won thản nhiên nói: "Ra ngoài đi."

Hộ lý liền nóng nảy: "Các anh nhanh lên có được không? Bao nhiêu người đang chờ tiêm đấy."

Na Jaemin bất đắc dĩ đành phải cùng Huang Renjun đi ra ngoài...

Renjun vừa ra khỏi cửa liền trừng mắt nhìn Jaemin, hạ giọng hỏi: "Sao lại như vậy? Xảy ra chuyện gì? Yoo Hye Won làm sao vậy? Sao ngay cả tôi cũng không nhận ra?"

Jaemin dừng một chút, nói: "Cô ấy mất trí nhớ."

"Mất trí nhớ! Đùa kiểu gì vậy hả? Căn bệnh hiếm lạ như vậy cậu cho rằng muốn mắc là mắc được hả?" Renjun kinh ngạc kêu lên.

"Cậu nói nhỏ một chút!" Jaemin dữ tợn trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp đó giải thích, "Cô ấy bị tai nạn xe."

"Cái gì? Bị tai nạn xe?"

Jaemin vội tiến đến bịt miệng anh ta lại: "Ngậm cái miệng thối của cậu lại cho tôi."

"Rốt cuộc là thế nào?" Renjun đẩy tay hắn ra, lo lắng hỏi.

"Chính là như vậy. Cô ấy xảy ra sự cố, bị mất trí nhớ. Cho nên, cô ấy không nhận ra cậu." Jaemin nói thẳng.

"Thật hay giả vậy? Không phải là cậu vì bị thương không muốn bồi thường tổn thất cho tôi nên nói dối tôi chứ?" Renjun thật sự vẫn chưa hiểu, loại bệnh cao cấp như vậy lại có thể để cô mắc phải sao?"

"Cậu thích tin thì tin." Jaemin căn bản là không để ý tới anh ta. "Tôi cảnh cáo cậu. Chuyện hợp đồng giữa tôi và cô ấy, cậu không được nói. Còn nữa, những chuyện trước kia của tôi, cậu phải giữ bí mật hết cho tôi."

Renjun nhướn mày, cười cười hỏi: "Những chuyện nào hả?"

Nhận được ánh mắt giết người, Renjun ra vẻ đã hiểu, nói: "Ồ, rõ rồi. Chính là cái chuyện cậu lăng nhăng với mấy cô nàng nóng bỏng hả?"

"Huang Renjun! Có phải cậu bị đập đến mức đầu óc ngớ ngẩn rồi không? Tôi cảm thấy cậu có lẽ cần đến khoa thần kinh để kiểm tra cho kỹ đi?" Jaemin nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ha ha, muốn tôi giữ bí mật cũng được. Xem biểu hiện của cậu đã. Tôi không có sở thích gì khác, chỉ không thể bạc đãi ông anh của mình." Renjun nhìn thấy hộ lý kia đẩy xe từ phòng bệnh đi ra, vội vàng tiến lên trước, dương dương tự đắc mồm huýt sáo.

Jaemin nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của anh ta, răng nghiến đến sắp vỡ vụn. Cậu ta cũng thật biết thừa nước đục thả câu.

Renjun đang đắc ý, đột nhiên cô y tá lúc nãy hướng về phía anh ta quát: "Này! Vị tiên sinh kia, không được huýt sáo. Giữ trật tự!" Nói xong, liền tiến vào một phòng bệnh khác.

Renjun miệng há thành hình chữ "O" Có lầm hay không? Anh chọc vào ai chứ? Sao cô y tá này cứ nhằm vào một mình anh, xem ra quy định của bệnh viện này đặt ra chỉ để dành cho một mình anh?

Vội vàng chui vào phòng bệnh của Hye Won, tránh khỏi cô y tá kia từ phòng bệnh đi ra, lại đi tóm gáy anh.

.

.

Chỉ nằm viện một ngày, liền thông báo có thể xuất viện. Hye Won nhớ ra ở nhà vẫn còn một số thứ chưa xử lý xong, không biết nên giải thích thế nào cho phải.

Jaemin làm xong thủ tục xuất viện, ba người liền ra xe về nhà. Renjun sợ Jaemin nuốt lời, không biết xấu hổ liền theo lên xe.

"Bây giờ cậu đến, có phải là hơi sớm không? Hye Won mới xuất viện, còn phải nghỉ ngơi." Jaemin châm chọc. Cậu ta thật đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!

Nhà của mình bỏ không thèm về, cả ngày chỉ biết tìm ăn tìm uống.

"Tôi cũng là bệnh nhân, tôi cũng phải nghỉ ngơi. Có phải không, Hye Won?"

Renjun quay sang Yoo Hye Won liên tục nháy mắt. Hắn có lẽ nhìn ra rồi. Hiện giờ chỉ cần chuyển Hye Won đi một cái, ngay cả Thiên Vương Lão Tử còn dễ bảo hơn.

"Cậu nghỉ ngơi thì về nhà cậu đi." Jaemin lườm anh ta một cái.

Hye Won có chút không để tâm. Cô đang nghĩ tới lát nữa về nhà Jaemin nhìn thấy giấy dán tường bị xé rách kia, còn có chiếc máy tính xách tay bị cô lấy ra, cô phải giải thích như thế nào đây?

Đột nhiên, di động của Na Jaemin kêu lên. Là điện thoại của thư ký. Nói là có cuộc họp quan trọng, Jaemin nhất định phải tham dự.

Hye Won vừa nghe, cơ hồ là kích động nói: "Jaemin, công ty có việc không được chậm trễ. Mau đi đi. Bọn em bắt xe về được rồi."

Jaemin nhìn nhìn Hye Won, nhận được một nụ cười dịu dàng. Suy nghĩ một lát, hắn nói: "Được." Thế là, xe liền dừng lại ở bên đường.

Hye Won vừa định xuống xe, Jaemin đã chồm qua người cô đè tay cô lại, dọa Yoo Hye Won giật nảy mình, vội vàng thu người lại phía sau.

Phản ứng hoảng hốt của cô khiến cho Jaemin cũng ngây ra, vội hỏi: "Sao vậy?"

"Ơ, không có gì. Anh..."

"Ừ, em không cần xuống. Anh bắt xe đến công ty, để Huang Renjun lái xe đưa em về." Jaemin nói. Nói xong, vỗ vỗ vào cánh tay Hye Won.

"Ở đây không dễ bắt xe, hay là cậu cứ lái xe đến công ty đi. Sau đó tôi lái xe quay về là được chứ gì." Renjun đề nghị.

"Không cần! Hye Won ngồi xe quá lâu sẽ mệt. Còn có cậu..." Jaemin chỉ chỉ vào đầu anh ta.

Huang Renjun xấu hổ cười cười, hắn ta quan tâm đến đầu anh mới là lạ. Cái động tác đó lại khiến anh cảm thấy, hắn như là đang nói đầu óc mình có vấn đề vậy.

Hye Won mừng thầm, may mà hắn sẽ không cùng cô về nhà. Nhưng, khi cô từ kính chiếu hậu nhìn thấy Na Jaemin dựng cổ áo khoác lên, đứng bên đường cái nhìn ngó xung quanh, xe cộ đi đi lại lại không có cái nào dừng lại, đầu mũi lại thấy cay cay.

"Được rồi, xuất phát thôi!" Renjun khởi động xe, lái về hướng nhà của bọn họ.

Về đến nhà, không thèm mời Renjun ngồi, Hye Won vội vội vàng vàng chạy đến thư phòng dọn dẹp. Huang Renjun ở dưới lầu hỏi vọng lên: "Hye Won? Yoo Hye Won? Em không sao chứ?"

Hye Won từ thư phòng chạy ra, cười cười: "Không có việc gì. Anh cứ ngồi tự nhiên. Tôi thu dọn bình hoa vỡ một chút."

"Em nghỉ ngơi một lát, hay là để anh làm cho." Renjun làm bộ sắp lên lầu.

Hye Won vội vàng ngăn lại: "Không cần không cần, để tôi làm. Anh cứ ngồi đi, tôi làm một lát là xong. Một lát là xong."

Liền chui vào phòng ngủ, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Renjun hồ nghi nhìn chằm chằm cánh cửa đóng im ỉm kia, nghe thấy tiếng loảng xoảng bên trong, liên tục lắc đầu. Hye Won này mất trí nhớ sao tính tình cũng trở nên kỳ quái vậy?

Đột nhiên, nghe thấy bên trong một tiếng kêu "Á".

Huang Renjun vội vàng xông vào, kêu lớn: "Sao vậy? Hye Won? Sao vậy?"

Đột nhiên nhìn thấy giấy dán tường bị xé một mảng lớn, Yoo Hye Won đứng ở đó ngây ngốc nhìn chằm chằm cánh cửa kia.

Thấy Renjun bước vào, Hye Won kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?"

"Hả? Cái này? Cái này là... Anh cũng không rõ lắm. Phải hỏi Jaemin. Hay là chờ Jaemin về, em hỏi cậu ta là được." Renjun vẻ mặt đen xì, cố ý làm bộ như không hiểu gì tiến lên trước quan sát, "Chà, cái cửa này là thế nào nhỉ? Thật là kỳ quái. Hai gian phòng này hình như là thông nhau. Thiết kế thật là độc đáo. Phải không, Hye Won? Ha ha ha..."

Độc đáo cái đầu anh. Yoo Hye Won ở trong lòng mắng thầm. Không hổ là huynh đệ tốt, liền bịa ngay được. Cô bị mất trí, lại biến cô thành kẻ ngốc. Hừ!

"Ờ, vừa nãy tôi không cẩn thận làm rách giấy dán tường, không biết Jaemin có giận không đây?" Hye Won xoa xoa tay không biết làm thế nào.

"Yên tâm đi. Chuyện bình thường." Renjun vội vàng an ủi.

Jaemin trở về, Hye Won còn không quên giải quyết hoàn hảo việc này, cố tình ra vẻ ngây thơ hỏi.

Sắc mặt Jaemin không chút thay đổi, cười nói: "Đó là thiết kế độc đáo của em, nói là về sau có cục cưng, dễ dàng chăm sóc nó."

Hye Won đang ăn cơm thiếu chút phụt ra. Mệt cho hắn nghĩ ra. Cô nhìn qua đỉnh đầu hắn, hắn nói dối cũng không chớp mắt sao? Trả lời lưu loát như vậy, nhất định là Huang Renjun đã báo trước cho hắn rồi.

"Ồ, phải không? Là do em thiết kế hả. Em thật sự một chút ấn tượng cũng không có."

Hye Won cười đáp lời... Cô biết lúc này hắn nhất định là đang nháy mắt với Huang Renjun. Thật muốn biến hắn thành hạt cơm mà nhai nát.

Huang Renjun danh chính ngôn thuận trở thành khách quý của Na Jaemin, công khai xuất hiện trên bàn ăn nhà hắn. Jaemin hơi tỏ thái độ với anh ta, anh ta liền nháy mắt uy hiếp hắn.

Hôm nay là ngày hai mươi tám tháng chạp, cũng là một ngày đặc biệt, ngày lễ tình nhân. Nhưng trong nhà hắn lại xuất hiện ba người. Sao lại có người không thức thời như vậy chứ?

Đương nhiên, chính là theo yêu cầu hợp lý của Yoo Hye Won. Có trời biết, buổi tối hắn đến phòng của Hye Won bao nhiêu lần?

Nhìn khuôn mặt cô đang say ngủ, hắn giống như kẻ ngốc, ôm lấy cô ngủ mấy tiếng, sau đó trước khi trời sáng lại rón ra rón rén trở lại phòng sát vách.

Hôm nay hắn đã đặt hoa hồng, bữa tối dưới ánh nến, định ở nhà cùng Hye Won tận hưởng một lễ tình nhân thật ngọt ngào. Sáng ra vừa ngủ dậy, hắn liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, hưng phấn lạ thường.

"Tôi? Biến đi đâu?" Renjun buồn bực nhìn hắn, còn vơ nốt cái bánh mì nướng cuối cùng trên bàn ăn cho vào túi.

Mặt Jaemin lập tức đen xì. Cậu ta thật đúng là da mặt dày.

"Năm mới cũng không về nhà?" Chỉ còn hai ngày nữa là đêm giao thừa rồi. Có người nào lúc này rồi mà vẫn ở lì trong nhà người khác không đi chứ.
"Năm mới? Ngày nào?" Renjun kinh ngạc hỏi. Mấy năm nay ở nước ngoài, cơ hồ đã quên mất là còn có cái ngày lễ năm mới này rồi.

"Huang Renjun, cậu là tóc đen mắt đen, lại định ở chỗ tôi giả làm người ngoại quốc hả." Jaemin tức giận quở trách. "Không có việc gì thì giở lịch ra, xem xem cậu có phải là thích hợp ra khỏi cửa không."

"Tôi giở rồi, năm nay là năm đổi mệnh của tôi. Hơn nữa đại sư có nói, sao đổi mệnh của tôi ở phương đông, cho nên tôi mới tìm đến đó." Renjun cố ý hướng về phía Hye Won nháy mắt, nhìn sắc mặt giống như màu gan lợn của Na Jaemin, trong lòng anh quả thực nở từng khúc ruột.

Yoo Hye Won nhịn không được nở nụ cười. "Huang tiên sinh nếu muốn ở lại, thì để người ta ở lại thôi. Jaemin, chúng ta mừng năm mới chẳng phải là phải quay về nhà ba mẹ đó sao? Trong nhà cũng không phải là không có chỗ." Hye Won ước gì Huang Renjun ở đây thêm mười một tháng, vậy thì cô cũng vừa vặn hiểu được cuộc hôn nhân hoang đường này.

Renjun vội vàng vỗ tay tán thưởng: "Anh nói Hye Won đối với anh tốt nhất mà. Đừng gọi anh là Huang tiên sinh nữa, xa cách quá đi. Em hãy gọi anh là Renjun, hoặc là Chún."

Na Jaemin trừng mắt lườm anh ta, lại còn Chún! Hai người rất thân sao? Không khỏi lườm anh ta một cái. "Cứ gọi là Renjun. Cậu ta bằng tuổi anh, em không cần quá để ý. Chẳng qua chỉ là cách xưng hô thôi."

Suy nghĩ một lát, Hye Won vẫn là tiếp thu ý kiến của Jaemin: "Vậy, Renjun."

"Ha ha." Renjun buồn cười nhìn bạn của anh, đây là ý thức độc chiếm của chủ nghĩa đại nam tử điển hình nha. Nói chỉ là cách xưng hô, là ai để ý? Ai để ý người đó biết.

Ăn xong điểm tâm, Jaemin và Renjun cùng nhau ra khỏi cửa.

Lần này, Na Jaemin thật sự không khách khí nữa.

"Cậu đừng ở đó giả ngu giả ngốc nữa. Tối nay không được trở về." Jaemin vừa lái xe vừa dặn dò.

Huang Renjun ngồi ở ghế lái phụ kìm nén đến thực vất vả. Chỗ quấn băng gạc trên đầu đã biến thành một miếng băng dính. Nhưng màu trắng như tuyết vẫn thật là chói mắt.

"Này? Tôi nói này anh à. Anh không thấy tôi là người bị thương sao?" Anh ta đắc ý chỉ vào phần đầu bị thương, giống như đó là huân chương ghi công vậy.

"Huang Renjun, cậu cố ý có phải không?" Jaemin két một tiếng dừng xe ở bên đường.

"Ha ha, cậu nhìn cậu xem, đừng tức giận chứ! Bớt giận bớt giận! Tôi đây chẳng phải là đã cùng cậu đi ra ngoài rồi sao? Trời lạnh như thế này. Cậu để tôi ra khỏi cửa, tôi cũng không biết đi đâu." Renjun tỏ vẻ vô cùng đáng thương.

Cậu ta sẽ không biết đi đâu sao? Có nhà mình không về. Mấy cô người tình người mẫu cũng không tiếp đón. Bao nhiêu trung tâm tắm hơi nhan nhản ra đó không nhìn thấy hay là thế nào? Hay là người ta đều đã đổi ngày đổi chỗ hết rồi?

"Huang Renjun. Tôi cảnh cáo cậu. Sau lần Hye Won mất trí nhớ này, chỗ này của tôi đột nhiên thấy rất rõ ràng" Jaemin vỗ vỗ vào ngực mình, chân thành nói, "Tôi đã nhìn thấy trái tim mình. Cậu có hiểu không? Tôi cần phải dùng hành động để lấy lại hình tượng của tôi ở trong mắt Hye Won. Cậu có hiểu không?"

"Ồ, hiểu." Renjun cười ha hả. Anh ta bị dáng vẻ chân thành đó của Na Jaemin dọa sợ. Cái người này thật biết đùa? Đừng có khủng bố như vậy chứ? Bà xã của mình, chẳng phải cũng đã vào tay rồi sao?

"Rất tốt! Hiểu được là tốt. Tối nay đừng có trở lại. Nếu mà còn quay lại, ngày mai cậu có thể biến mất thì không còn gì tốt hơn. Tôi và Hye Won cần có thế giới hai người." Jaemin đột nhiên cảm thấy rất nhẹ nhõm. Xem ra, đôi khi nói ra những lời trong lòng cũng thật là thoải mái. Mặc dù, người kia thực sự không tính là một người biết lắng nghe.

"Được rồi. Cậu đã yêu Hye Won rồi hả? Hoặc là nói, cậu bị Yoo Hye Won chinh phục rồi hả?" Renjun trêu chọc. Nơi nào đó trong đáy lòng như tan ra. Cho tới nay, anh đối với Na Jaemin vẫn chỉ có áy náy. Hiện giờ nghe hắn nói như vậy, thật đúng là thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Đừng nhắc cái chữ đó với tôi. Được cậu ban tặng, tôi nhận không nổi." Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới là Jaemin liền giống như con bọ chét vậy, nhảy lên nhảy xuống. Về mặt hình thức.

"Được. Vì cuộc hôn nhân mỹ mãn của cậu và Hye Won, hôm nay là lễ tình nhân. Tôi sẽ không gây khó dễ mà cùng người tình của tôi trải qua một đêm." Renjun làm ra vẻ sắp lên pháp trường vậy, giống như anh ta sẽ vì Na Jaemin mà bỏ ra một sự hy sinh rất lớn vậy.

Đổi lấy một nụ cười khẩy của Jaemin.

Đuổi xong Huang Renjun. Jaemin ở công ty như ngồi trên đống lửa.

Cuộc họp kéo dài nửa tiếng, hắn nhìn đồng hồ đến mười mấy lần, lộ rõ tâm trạng mất kiên nhẫn.

Thư ký Han thật sự là nhịn không được, lặng lẽ ghé vào tai Jaemin hỏi: "Na tổng, có phải là ngài có chuyện gì quan trọng không?"

Jaemin giơ tay phải lên, không nói không rằng.

Rốt cục cũng chịu đựng đến lúc cuộc họp kết thúc. Jaemin vội vàng rút di động ra gọi điện cho Hye Won.

"A lô? Jaemin? Có việc gì vậy?" Hye Won cho rằng hắn quên thứ gì.

"Em đang ở nhà làm gì?" Thanh âm của Na Jaemin vô cùng dịu dàng.

"Ồ, không làm gì cả. Không có việc gì..." Hye Won bất ngờ vì
thanh âm của hắn, đáy lòng bất giác gợn sóng. Thanh âm này sao lại hấp dẫn như vậy...

"Buổi chiều công ty còn có một cuộc họp quan trọng... Em hôm nay có dự định gì?"
...
Thư ký Han ngạc nhiên, Na tổng đây là đang báo cáo lịch trình với phu nhân sao?

Sau một hồi hàn huyên, Jaemin gác điện thoại. Cứ dây dưa như vậy dường như đã trôi qua mười mấy phút đồng hồ, thư ký Han không hề nghe thấy câu nói thực chất nào.

Na tổng đây là đang nấu cháo điện thoại sao? Cùng với vợ của mình? Thư ký Han thật sự là được mở rộng tầm mắt.

Đột nhiên, Jaemin dứt khoát đứng lên.

"Thư ký Han, cuộc họp buổi chiều hủy bỏ. Chuyển sang chiều mai."
Ném lại một câu, liền biến mất.

Thư ký Han choáng váng. Cuộc họp... quan trọng như vậy... cứ như vậy mà hủy bỏ? Hơn nữa, ngày mai chẳng phải là hai mươi chín tháng chạp rồi sao? Công ty chẳng phải quy định từ buổi chiều bắt đầu nghỉ lễ sao?

Buông điện thoại xuống, Hye Won ngồi trên ghế sô pha, đáy lòng trào lên từng dòng nước ấm. Trò chuyện như vậy, vẫn là lần đầu tiên. Giống như nói không hết lời, nhưng khi nghĩ lại, thì một câu cũng không nhớ ra. Dường như không có bất kỳ ý nghĩa và giá trị nào.

Chẳng lẽ, đây là cảm giác hạnh phúc sao? Cô đột nhiên cười khổ. Nếu hắn biết cô đã khôi phục trí nhớ, còn có thể như vậy nữa không? Hắn từ khi nào cũng trở nên lề mề như vậy? Xưa nay gọi điện thoại mở miệng đều là ra lệnh, từ khi nào thì học được những lời nói nhàm chán đó?

Chẳng lẽ nguyên do là vì thân phận của cô đã thay đổi sao? Trước kia, hai người bọn họ có hợp đồng, là sự dung hợp của hai cá thể không liên quan đến nhau, hiện giờ, cô trở thành bạn giường của hắn, bởi vậy hắn liền dùng phương thức trước nay vẫn đối xử với phụ nữ để đối xử với cô? Đúng vậy! Cô khẳng định! Đây là cách giải thích duy nhất của cô!

Ah! Chính mình từ bao giờ cũng đã trở thành oanh oanh yến yến của hắn? Ba tháng hay là một tháng? Sự nồng nhiệt này sẽ kéo dài bao lâu? Trong lòng Hye Won đột nhiên thấy đau đớn. Cô không được làm người phụ nữ như vậy.

Cô cứ như vậy ngây ngốc ngồi trên ghế sô pha, suy nghĩ miên man không mục đích.

Đột nhiên, cửa mở ra. Hye Won cuống quýt đứng dậy, vừa nhìn. Người bước vào lại là Na Jaemin.

Thân hình cao lớn của hắn mang theo hơi lạnh chiếm hết trung tâm phòng khách.

Hye Won kinh ngạc nhìn hắn, ngây ngốc hỏi: "Sao anh lại trở về? Không phải... không phải buổi chiều còn có cuộc họp sao?"

Đôi môi mỏng gợi cảm khẽ động, hắn cười cười, còn nháy mắt đưa tình với cô.

Thản nhiên cởi áo khoác ra, treo lên.

Hye Won sững sờ ở đó, không biết mình có nên tiến lên phía trước hay không. Lúc mình vẫn còn mất trí, hắn vừa trở về, cô liền ngúng nga ngúng nguẩy tiến tới, vừa hôn vừa ôm, sự ân cần đó, thật giống một cô vợ nhỏ hạnh phúc.

Nhưng hiện giờ, nếu muốn cô làm như vậy, cho dù là giả bộ, cô cũng cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

"Sao vậy? Còn không lại đây?" Jaemin cười rất dịu dàng.

"Anh..." Hye Won không biết phải làm sao.

Jaemin cười cười, bước đến bên cô, ôm lấy thân thể ấm áp của cô vào trong ngực, vùi đầu vào vai cô, hít một hơi thật sâu. Thanh âm lười biếng vang lên: "Anh rất nhớ em..."

Tim Yoo Hye Won run rẩy, mạch máu khắp người đột nhiên gia tăng tốc độ, trên cánh tay như có kiến bò, lông tơ cũng dựng hết lên.

"Cuộc... cuộc họp..."

"Hủy bỏ rồi."

Hả! Hye Won lập tức cứng đờ. Nhìn hai luồng dục hỏa trong mắt hắn liền biết, người này lại có thể vì cái chuyện kia mà hủy bỏ cả cuộc họp? Chết thật. Đàn ông thật không hổ danh là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Làm sao bây giờ? Cô còn chưa nghĩ ra đối sách. Vừa mới ngồi ở đó liền liên tục nghĩ linh ta linh tinh. Làm sao bây giờ? Ai tới cứu cô đây?

"Sao vậy? Hye Won? Em không khỏe sao?" Jaemin cảm thấy người trong lòng có chút cứng đờ, vội ngẩng đầu cẩn thận xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Hye Won vội vàng cười cười, trả lời: "Có chút..." Đây không phải là ứng phó. Mà là đối sách vừa mới nghĩ ra ngay thời khắc mấu chốt.

Jaemin lập tức trở nên lo lắng: "Sao vậy?" Kéo Hye Won ra xa xa, xem xét từ trên xuống dưới. "Đầu lại thấy váng sao?"

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Na Jaemin, Hye Won đột nhiên có chút tư vị không đúng. Hắn giả vờ cũng quá giống đi. Giống đến mức cô cũng có chút cảm động rồi.

"Ồ, không phải. Chỉ là... hai ngày nay bụng em cứ thấy khó chịu. Không dám nói với anh. Hơn nữa, em lần này... cái đó... số lượng ra đặc biệt nhiều, còn có... máu cục. Em hoài nghi, có phải là..." Hye Won ủy khuất nói. Nghĩ ra chủ ý này, chẳng qua chỉ là kéo dài thời gian, để cho mình có thêm không gian suy nghĩ.

Có thể trì hoãn một ngày thì được một ngày, có thể trì hoãn một giờ thì được một giờ. Nhưng nói ra so với nghĩ vẫn khác nhau rất nhiều. Cô càng nói mặt càng đỏ. Những lời này, nếu là trước đây, đánh chết cô cũng sẽ không nói cho Jaemin nghe.

"Là cái gì? Đừng có ấp a ấp úng nữa. Hye Won, anh là chồng em, có gì mà xấu hổ chứ. Em nói mau, là chuyện gì vậy?" Jaemin vội vàng đỡ Hye Won ngồi xuống, lo lắng hỏi.

"Em hoài nghi có thể là sẩy thai không?" Hốc mắt Hye Won đã ươn ướt, hai mắt mờ nước. Trời ạ. Những lời như vậy mà mình cũng có thể bịa ra. Liệu có bị thiên lôi đánh không đây.

"Cái gì? Sẩy thai?" Jaemin kinh ngạc mở lớn mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng Yoo Hye Won.

Hye Won ủy khuất gật gật đầu.

Jaemin đột nhiên cười to, sau đó chắc chắn nói: "Không thể nào."

"Vì sao?" Hye Won ra vẻ kinh ngạc hỏi. Không ngờ cái người này ngay cả chuyện này cũng hiểu được. Tính thời gian, từ lần đầu tiên hắn làm ra cái hành vi cầm thú kia đến giờ vẫn chưa đến 20 ngày. Jaemin ơi là Jaemin, anh quả nhiên là cái loại phong lưu nha. Chuyện của phụ nữ còn có cái gì là anh không hiểu?

Jaemin muốn nói thời gian quá ngắn, đột nhiên định nói lại thôi. Hắn cười nói: "Trước khi em mất trí nhớ, mỗi lần chúng ta làm xong em đều uống thuốc ngừa thai. Kế hoạch của chúng ta là hưởng thụ vài năm thế giới hai người đã rồi mới có cục cưng. Nhớ ra chưa?"

Nhớ ra cái đầu quỷ nhà anh. Hye Won vừa dịu dàng cười, vừa mắng thầm hắn trong lòng. Hắn nói y như thật vậy. Sao hắn không nói trong kế hoạch của bọn họ ngay cả chuyện lên giường cũng không có.

Có điều, chính xác. Sau khi hắn bộc lộ thú tính, cô quả thật có uống thuốc. Chuyện này sao hắn lại biết nhỉ? Hồi tưởng lại chỉ có sau khi mình mất trí nhớ, ngây ngốc không có áp dụng biện pháp nào. May mà đều là thời kỳ an toàn. Tên đàn ông thối tha chết tiệt.

"Hình như, hình như có chút ấn tượng... Jaemin, không phải là tốt nhất. Em còn sợ là như vậy, vừa nãy bụng đau, em vẫn còn lo lắng. Ai da." Hye Won chau mày, cong gập người, tay bất giác đặt lên bụng.

"Sao vậy? Lại đau hả. Đừng có ở nhà đoán mò nữa. Đi thôi, đến bệnh viện." Jaemin nói.

"Không cần không cần. Anh xem xem, anh khó khăn lắm mới trở về, em lại..."
Hye Won ngượng ngùng vội vàng kéo tay Na Jaemin, còn không quên tiếp tục thi thoảng cắn môi nhăn mặt, phối hợp với "sự co thắt mang tính chu kỳ" của phần bụng.

"Nói gì vậy! Mau thay quần áo, chúng ta đến bệnh viện."

Hye Won ngồi trên xe từ bệnh viện trở về. Jaemin dịu dàng kéo tay cô, cứ như vậy mà lái xe. Lúc này đã là sau buổi trưa.

Không ngờ người tới bệnh viện khám bệnh thật không ít. Ngay vừa nãy, Jaemin gọi điện thoại liên tục, tìm người quen mới để Yoo Hye Won được kiểm tra trước. Kết quả là hết thảy đều bình thường.

Nhìn thấy Hye Won vẫn giữ dáng vẻ nhăn mặt nhăn mày. Bác sĩ cũng rất chán nản. Cuối cùng vẫn là một vị bác sĩ già kết hợp kết quả kiểm tra và hỏi han tình hình, chẩn đoán là do quá mệt mỏi, lo lắng gây ra đau bụng mang tính chất thần kinh. Yêu cầu Hye Won về nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, uống nhiều nước ấm, dần dần triệu chứng sẽ biến mất. Hơn nữa, bác sĩ còn nói, trong khoảng thời gian này, phải kiêng chuyện phòng the.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com