Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện #3

Thân là tổng giám đốc, xã giao tiếp khách là khó tránh khỏi.

Ngày đó sau khi bàn chuyện làm ăn xong, ký được hợp đồng lớn. Na Jaemin tâm tình tốt uống thêm mấy chén.

Kỳ thật, đều nói rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, lời không hợp ý nửa câu nhiều. Chủ yếu là người với người có hợp nhau hay không.

Mấy người này tụ tập với nhau, vô cùng hiếm có, đều là anh tài trẻ tuổi. Về phương diện kết giao bạn bè này hắn thực ra rất kén chọn. Yoonkyung là cánh tay đắc lực của hắn. Còn ba vị khách khác đều là đối tác làm ăn đã mười mấy năm. Tuy về phương diện sinh hoạt cá nhân hắn không tán thành, nhưng về phương diện làm ăn, phương thức kinh doanh của bọn họ thường khiến Na Jaemin thu lợi không ít.

Ngày đó hắn có mục đích.

Hắn còn nhớ ngày đó vì mưa khá lớn, mọi người đều bị kẹt ở nhà hàng. Hắn tan làm đã gọi điện báo với Hye Won, nói rằng tối nay hắn có tiệc xã giao. Còn Hye Won thì đã đưa Won Won đến nhà mẹ đẻ. Hắn ở đây cũng có thể yên tâm tiếp khách.

Cơn mưa to như vậy đến rất nhanh. Vốn dĩ chưa đến bảy giờ, nếu là trời nắng thì hẳn là vẫn còn sáng. Nhưng lúc này trời tối đen, từng tiếng sấm rền vang kèm theo mưa to như trút nước, khiến cho khách trong đại sảnh nhà hàng đều đành phải ngồi yên, có người lo lắng nhìn ra bên ngoài, có người thì không ngừng nhìn đồng hồ.

Bọn Na Jaemin có năm người, ngồi trong phòng bao trên lầu. Ngồi gần cửa sổ cách một bức rèm, nghe thấy tiếng sầm ầm ầm, Jaemin đứng dậy kéo rèm sang một bên. Mưa như thế này, dù là đang đi trên đường cũng phải dừng lại bên đường. Cần gạt nước có nhanh thế nào cũng không gạt được nước dưới trời mưa to như vậy. Đầu mày hắn không khỏi nhíu chặt lại.

Một người đàn ông gầy tong teo nhìn thấy Jaemin đứng dậy, khuôn mặt có chút men say cười cười, gọi hắn: "Này! Na tổng, làm gì vậy? Lại lo cho em dâu rồi hả? Có thể yên tâm ngồi một lát nữa không. Cái người đàn ông của gia đình này làm bọn tôi thật mất mặt nha!"

Anh ta tên là Ha Yoonkyung, là tổng giám đốc tập đoàn Ha Yoon, là một công tử con nhà giàu. Nhưng bí quyết kinh doanh một chút cũng không kém hơn cha anh ta, trong chốn quan trường và thương trường đều như cá gặp nước.

Một giọng khác nói chen vào: "Tôi nói Ha tổng, anh đây là đang ghen tị hay là hâm mộ vậy? Na tổng người ta yêu vợ là chuyện cả thiên hạ đều biết. Nếu khôn, anh cũng mau chóng quyết định chuyện chung thân đại sự đi. Đỡ phải ở đây nhìn mà thèm nha!"

Người nói câu này, hình như đã say rồi, mắt đỏ hồng, nói chuyện cũng có chút lộn xộn. Anh ta tên là Kang Dong Jin, là khách hàng chung của bọn họ. Một người thông minh tài giỏi. Anh ta có mấy người vợ, ai cũng không rõ. Nhưng những người quan hệ với anh ta đều biết, chỉ cần xã giao tốt thì làm ăn với anh ta hẳn là không thành vấn đề. Anh ta thích phụ nữ có văn hóa, có giáo dục. Quan trọng là, không có giới hạn, cái gì cũng thích.

Còn có hai người đàn ông khác đều giỏi giang. Nói đằng sau một người phụ nữ thành công nhất định sẽ có một người đàn ông hoặc vài người đàn ông làm hậu thuẫn. Bọn họ không biết đã hậu thuẫn cho bao nhiêu phụ nữ rồi.

Lại nói tiếp, Na Jaemin kết giao với bọn họ, về phương diện này, hắn sâu trong thâm tâm rất coi thường bọn họ! Tuy nhiên hắn lại thích kết giao với những người có ham mê này. Trên thương trường chính là như vậy. Nếu đối phương không có nhược điểm, không có ham mê nào, thì chuyện làm ăn sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Giống như hôm nay, hắn và Yoonkyung cố ý chọn nhà hàng này là có mục đích. Có điều thật không ngờ trận mưa này lại lớn như vậy.

"Ha ha, vẫn là lão Kang người ta hiểu tôi nha! Ha tổng, chúng ta kết giao nhiều năm như vậy, anh còn có thể nói ra những lời này quả thật làm tôi chạnh lòng đó." Jaemin làm ra vẻ đau khổ, rót đầy rượu cho Yoonkyung, nói, "Phạt rượu!"

"Không được, không được, tôi không uống được nữa! Uống nữa sẽ say!" Yoonkyung liên tục xua tay.

Kang Dong Jin vươn tay tóm lấy ngón tay cái của Yoonkyung, đưa lên miệng mút, dọa Yoonkyung sợ hãi kêu "Ui da" một tiếng, năm người cười vang.

Yoonkyung ra vẻ hoảng sợ nhìn Kang Dong Jin: "Anh đúng là đói khát khó nhịn nha? Xem anh gấp thế kia? Em hai cũng đứng dậy rồi nhỉ? Na tổng, anh giúp tôi kiểm tra quần của lão Kang đi! Xem em trai của anh ta đã sẵn sàng chưa!"

"Ha ha ha!" Lại là một trận cười ầm ĩ!

Xem ra, hắn và Yoonkyung còn phải chống đỡ một lúc nữa.

____

Yoonkyung thấy hắn quay lại, lập tức ghé vào tai hắn: "Bên này tôi không chống đỡ được nữa. Cô sinh viên đó đi đâu rồi? Sẽ không bỏ chạy ngay tại trận chứ?"

"Không thể nào! Là Hera giới thiệu, xưa nay chưa bao giờ xảy ra chuyện gì! Chắc là hôm nay mưa lớn quá!"

Jaemin thấy Kang Dong Jin từ nhà vệ sinh vẫn chưa quay lại, lo cho anh ta, liền đi vào kiểm tra.

Quả nhiên Kang Dong Jin đang ở trong phòng vệ sinh, nôn mửa, mùi chua xộc vào mũi, Jaemin không khỏi khua khua tay trước mặt.

"Hôm nay sao vậy? Uống không thoải mái? Mới mấy ly mà đã thế này?" Câu này của Na Jaemin nửa đùa nửa thật. Kang Dong Jin bình thường có vẻ uống khá tốt, sẽ không xảy ra chuyện nhưng hôm nay anh ta quả thật uống không ít.

"Tôi quả thật thấy không thoải mái. Là trong lòng không thoải mái nha!" Rửa mặt sạch sẽ, vốc nước lên súc miệng, Kang Dong Jin bị Jaemin kèm trở về.

Anh ta còn không quên nhỏ giọng thì thầm: "Na tổng à, đồ ăn của người ta đều đã lên bàn rồi, trong bụng tôi vẫn trống không..."

Chưa đợi đi đến cửa phòng, liền nhìn thấy một bóng người đang đứng trước cửa phòng bao của bọn họ ngó ngó nghiêng nghiêng. Mái tóc dài bị mưa ướt dính bết sau lưng, quần áo trên người hình như cũng ướt sũng, dáng người nhỏ bé thon gầy nhìn từ sau lưng trông thật động lòng người.

Mắt Jaemin lập tức nheo lại, sao bây giờ mới tới? Vẫn may là còn phúc đức!

Không nói hai lời, tiến lên trước, cúi đầu nói nhỏ với cô gái đó: "Là Hera giới thiệu cô đến phải không? Đến muộn quá đấy!"

Cô gái kia giật mình, vội xoay người lại hoảng hốt nhìn Jaemin.

Na Jaemin cũng bị giật mình không ít bởi hành động của cô ta.

Giờ hắn mới có thời gian nhìn kỹ cô sinh viên này. Khuôn mặt trắng nõn, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng hiện rõ sự hoảng sợ, trong sóng mắt thuần khiết không có một tia tạp chất. Cái mũi cao cao thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên có chút run rẩy, trên má còn nổi da gà li ti, hẳn là do gặp phải khí lạnh.

Trên người cô ta đã ướt sũng rồi! Áo sơ mi mỏng manh ôm lấy thân thể trẻ trung, nhất là bộ ngực tròn tròn, ẩm ướt lộ ra vô cùng gợi cảm, ngay cả tà váy cũng dính vào nhau, khe rãnh vô tội như ẩn như hiện có chút khó coi.

Jaemin liếc mắt xuống dưới, dường như chấn động thần kinh ở đâu đó, có chút hít thở không thông.

Thân thể phụ nữ! Hắn rất rõ, trình độ hiểu biết của hắn về thân thể phụ nữ có thể dễ dàng nhìn ra số đo thân thể của cô gái này. Hắn không kiềm chế được mà khom người lại, bởi vì hắn biết, hắn có cảm giác. Không phải bởi vì yêu mà là dục vọng sau khi uống rượu khiến thân thể hắn xảy ra biến đổi.

Trong đầu lập tức liền nghĩ đến, Hye Won nếu giả dạng xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn e là sẽ lập tức cởi sạch sẽ cô ra ăn sạch! Nhưng trong ấn tượng của hắn, Hye Won dường như chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt hắn trong tình trạng này... Đang suy nghĩ, sự biến đổi của thân thể lại càng rõ rệt. Lần này đối tượng trong lòng hắn là bà xã thân yêu của mình, điều này khiến hắn không khỏi trấn định hơn rất nhiều.

Cô gái trước mặt đột nhiên đỏ mặt, trong ánh mắt Jaemin lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó hắng giọng, lặp lại: "Là Hera bảo cô đến hả?"

Cô gái thẹn thùng lắc lắc đầu, bị Na Jaemin nhìn nửa ngày, mới giật mình tỉnh ngộ, quần áo của mình quá ướt, vội vàng dùng cánh tay ôm lấy ngực mình.

"Không phải? Cô không phải là sinh viên?" Jaemin không khỏi nhăn mặt, một nỗi thất vọng xẹt qua trong lòng. Hera này, hôm nay làm sao vậy?!

"Tôi đúng là... Có điều tôi không biết Hera, chỉ là một người bạn học của tôi bảo tôi đến tìm Na tổng, xin hỏi ngài có biết Na tổng không?" Cô gái mặc dù có chút quẫn bách, nhưng ăn nói cũng coi như là lễ phép, dáng vẻ rất ôn hòa.

"Na tổng? Cô tên gì?" Jaemin lại đánh giá cô ta một lượt, cô ta rốt cuộc có phải là sinh viên mà Hera gọi tới hay không? Nếu không phải hắn cũng không cần phí lời với cô ta nữa.

Cô gái xấu hổ lắc lắc đầu.

Lúc này Kang Dong Jin ở phía sau Jaemin chắc là đã nghe ra, lập tức nói xen vào: "Na tổng, phải không? Coi như cô tìm đúng người rồi, vị này chính là Na tổng! Na tổng, vị tiểu thư này là..."

Không đợi Jaemin trả lời, cô gái này lập tức kinh ngạc kêu lên: "Thật không? Ngài thật sự là Na tổng? Bạn tôi hôm nay có việc không đến được, cô ấy nhờ tôi đến. Xin lỗi, bên ngoài mưa lớn quá không bắt được taxi, tôi ngồi xe buýt đến. Thật ngại quá"

Ngượng ngùng cười cười, che giấu sự áy náy của mình.

"Bạn cô bảo cô đến? Cô có biết đến để làm gì không?" Jaemin nhìn cô gái vẻ mặt quẫn bách, không khỏi nheo mắt lại. Bạn của cô ta không đến, nhờ cô ta đến. Na Jaemin mắt nhìn người tinh tường liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cô gái này hẳn là không phải loại sinh viên mà hắn yêu cầu.

Vẻ ngượng ngùng của cô ta vừa nhìn đã biết là không phải giả vờ, mà là vẻ ngây thơ chưa biết sự đời.

Kang Dong Jin vừa nghe, lập tức cười mờ ám: "Đúng đúng đúng, em đến muộn rồi. Bọn anh chờ em nửa ngày rồi đấy, có phải không Na tổng? Lại đây lại đây, đừng để em gái nhỏ phải đứng ở cửa chứ, có gì vào trong nói, vào trong nói nha!"

Cặp mắt háo sắc của Kang Dong Jin đã nhìn thấu cô gái này rồi, hai tay chống eo, chỉ còn thiếu chảy nước miếng nữa thôi.

Jaemin thấy dáng vẻ gấp gáp của anh ta, trong lòng do dự một chút, sau đó cũng hùa theo: "Đi, vào trong rồi nói"

Cô gái sợ hãi theo sau Na Jaemin bước vào phòng bao. Kang Dong Jin lại cứ kè kè bên cạnh cô ta, ân cần chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh anh ta, để cô gái ngồi xuống...

Cô gái này tên là Song Mirae, hôm nay về đến ký túc liền bị bạn cùng phòng tên là Nari gọi ra hành lang, ghé sát tai nhờ cô ta giúp đỡ. Nói là đi theo một ông tổng cùng ăn một bữa cơm là có thể kiếm được mười vạn đồng. Mirae hỏi chuyện tốt như vậy, sao cô ta không đi. Cô ta lập tức trắng bệch mặt, tay ôm bụng nói mình khó chịu, đau không chịu nổi. Sợ hầu hạ không tốt làm người ta mất hứng, mười vạn đồng liền như bị nước cuốn trôi mất.

Mirae chưa từng trải qua chuyện như vậy, Nari trước đây cũng kể chuyện mình đi uống một ly rượu với ai liền kiếm được tiền, cô ta đều không cho là đúng. Loại chuyện này cô xưa nay đều coi thường. Hơn nữa thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, cùng ăn một bữa cơm liền kiếm được mười vạn đồng. Nari nói, nếu cô có thể đi thay cô ta, một xu cô ta cũng không cần, coi như là giúp cô ta một lần mà thôi.

Nari hình như nhìn ra sự nghi ngờ của cô, vội vàng giải thích: "Cậu không biết chứ, mấy ông chủ lớn đó chỉ thích nói chuyện với sinh viên thôi, không có ý gì khác. Cậu biết đấy, người có văn hóa có giáo dục, bọn họ thấy là cho họ thể diện rồi! Đừng nói là mười vạn, nếu ông chủ người ta cao hứng, nói không chừng vung ra cả một triệu ấy chứ! Song Mirae, cậu giúp mình một lần đi. Bụng mình thật sự đau quá!"

Mirae thật sự là không nỡ từ chối.

"Lại đây lại đây, em gái nhỏ, uống chút rượu cho ấm người" Kang Dong Jin ân cần rót rượu cho Mirae.

"Xin lỗi, cám ơn, tôi không biết uống rượu" Mirae lập tức từ chối, quần áo trên người ẩm ướt, trong phòng lại mở điều hòa, Mirae không khỏi ôm lấy cánh tay.

Một người khác nói muốn đi vào phòng vệ sinh, liền đi ra ngoài.

Không đến nửa phút sau, hai người kia cũng lấy cớ đi vệ sinh, bước ra ngoài.

Jaemin nghĩ, mình có lẽ cũng nên chuồn êm thôi, cùng Yoonkyung kiếm một góc nào đó uống trà, đợi trời yên bể lặng rồi xuất hiện. Nghĩ vậy, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên.

Vừa định kiếm cớ rời đi, lại phát hiện Kang Dong Jin và cô gái tên Song Mirae kia có chút không đúng.

Mirae đối với cánh tay của Kang Dong Jin đang đặt trên vai vẫn luôn phòng bị, mặt đã đỏ như quả cà chua chín, càng thậm tệ hơn, trong mắt đầy hoảng sợ, bất lực nhìn Jaemin. Còn Kang Dong Jin thì mặt tỏ rõ không vui, dường như Mirae không nể mặt anh ta.

Có lẽ là do có người ngoài ở đây, sinh viên người ta thẹn thùng. Vì thế Jaemin đứng dậy nói: "Vậy nhé, anh và Mirae nói chuyện một lát, tôi ra ngoài hút điếu thuốc, Mirae, cứ ngồi với Kang Tổng, không bạc đãi cô đâu!"

"Đừng!" Mirae lập tức vươn tay tóm lấy vạt áo sơ mi của Jaemin, vô cùng đáng thương nhìn hắn. Là Nari bảo cô ta đến tìm Na tổng. Nhìn Na tổng này cao lớn đẹp trai, không giống người xấu. Nhưng Kang tổng này nhìn thế nào cũng thấy thật háo sắc! Vừa nãy khi đưa ly rượu cho cô còn vô tình chạm vào ngực cô.

Mirae có chút lo lắng, Nari nhờ cô đến chẳng lẽ thật sự chỉ đơn thuần là uống rượu cùng sao? Nghĩ đến đây, trong lòng liền hoảng hốt. Bất giác lại muốn dựa vào vị Na tổng này.

Jaemin cau mày, cảm thấy cô gái này có chút kỳ quái. Sẽ không định giữa đường rút lui chứ?

Jaemin nhìn ánh mắt cầu cứu của cô gái, cười nhẹ, nói: "Mirae, không cần lo lắng. Kang tổng là người có phẩm chất. Hai người cứ nói chuyện, anh ấy thích cô gái có tố chất cao. Cáo từ trước! Hai người cứ nói chuyện!"

Dứt lời, không để ý đến sự cầu xin của Song Mirae, kiên quyết dứt áo ra, sải bước đi ra ngoài. Đến cửa, mới vuốt phẳng lại vạt áo bị níu nhăn nhúm. Không khỏi lắc lắc đầu.

Bất giác nhớ lại Mirae thân người ướt sũng vừa nãy, hơi men của Jaemin lại lên đến đỉnh đầu. Không thèm đi tìm Yoonkyung nữa, đội mưa lái xe về nhà.

Đến lúc này đã là hơn chín giờ tối rồi. Hye Won thấy thời tiết không tốt sấm chớp đì đùng liền không xem ti vi, không lên mạng. Đóng cửa sổ lại, đi nằm từ sớm rồi.

Biết Jaemin về muộn, cũng không chờ, liền đi ngủ, đầu giường bật một ngọn đèn.

Jaemin về đến nhà, phòng khách vẫn sáng đèn, trong nhà im ắng, hắn liền lên thẳng lầu hai.

Vốn là trên người không ướt lắm, nhưng hắn nhất thời hưng phấn, đứng thêm ở trước cửa một lúc, liền ướt hết cả người. Áo sơ mi dính sát vào vòm ngực khỏe mạnh của hắn, nước theo ống quần chảy xuống đất. Nhưng hắn lại càng thêm nhiệt huyết sôi trào.

Trong đầu cứ hiện lên bộ ngực ẩm ướt của cô gái kia, khiến Jaemin từng đợt rạo rực. Mặt cũng nóng bừng theo, hắn không khỏi tự trách, sao lại có thể có ấn tượng sâu như vậy đối với thân thể trẻ trung ngây thơ đó, sao có thể về đến nhà rồi vẫn nghĩ đến thân thể kia?!

Hắn quy tất cả tội lỗi là do cồn quấy rối.

Khẩn cấp mở cửa phòng ngủ, dưới ánh đèn mờ ảo, Hye Won nhu thuận nằm trên giường, mái tóc đen dài buông xõa, che kín gối, chăn lụa mỏng manh chỉ che lấp phần eo, bộ ngực nhô cao dưới lớp áo ngủ tơ tằm gợi cảm.

Hạ thân Jaemin lập tức trở nên căng trướng. Hắn đột nhiên cảm thấy quần mình ngày càng trở nên bó chặt!

Nhớ lại thân thể trẻ trung kia, dục vọng của Na Jaemin lập tức tăng vọt...

Hắn xốc chăn của Hye Won lên, kéo cô ra khỏi ổ chăn.

Cánh tay lạnh lẽo đụng vào Hye Won, cô liền tỉnh ngủ. Tuy cô ngủ rồi, nhưng khi hắn đi xã giao về muộn, cô đều ngủ không sâu. Chỉ cần hắn vừa về nhà, cô liền tỉnh giấc.

Mắt mơ màng nhìn thấy Na Jaemin cả người ướt sũng, liền tỉnh ngủ hẳn, vội vàng lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Jaemin? Sao anh lại ướt thế này?"

"Suỵt!" Jaemin cười mờ ám, "Anh muốn xem xem em ướt đến mức nào"

Nói xong, ôm cô đi ra cửa.

Dục vọng rõ ràng trong mắt hắn quả thực muốn làm bỏng cô.

Còn chưa hiểu ra làm sao, Jaemin đã ôm Hye Won vào phòng tắm, chỉnh nước ấm, để Hye Won mặc áo ngủ bằng lụa đứng dưới vòi hoa sen. Chỉ sau một hồi, lớp vải mềm mại kia liền dán chặt vào người Hye Won.

Sự gợi cảm không chút tì vết, nở rộ trước mặt Jaemin.

Trời ạ! Quả nhiên là một hương vị khác.

Hình ảnh của cô gái kia lập tức được thay thế bởi Hye Won.

Mái tóc mềm mại của cô bị nước làm ướt sũng, từng giọt rỏ xuống, chảy xuôi, dường như đang nhẹ nhàng gãi ngứa vào trong lòng Na Jaemin, từng cơn rung động run rẩy.

Hye Won khó hiểu, nói: "Em tắm rồi" Có chút xấu hổ định cởi quần áo, dường như rất phiền vì bị Jaemin làm ướt như vậy.

"Đừng cởi!" Giọng Jaemin khàn khàn kỳ lạ, trong mắt tràn đầy lửa nóng.

Hye Won cả kinh ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng gợi cảm của hắn. Quần áo ướt sũng ôm lấy thân người hắn, Jaemin còn không vừa lòng cố ý cởi cúc áo, lộ ra cơ ngực đỏ hồng, thuận theo cơ bụng xuống dưới, dây lưng cũng đã tháo ra, cởi quần xuống, bắp đùi to lớn đầy lông tơ, dán trên đùi hắn, càng thêm gợi cảm lộ liễu.

Bộ phận Hye Won cố ý bỏ qua lại căng trướng ghê gớm, cô nhất thời đỏ bừng mặt. Có chút không biết làm thế nào để mặc vòi hoa sen phun lên người mình. Trong chốc lát hơi nước đã tràn ngập cả phòng tắm.

"Trời ơi! Hye Won, em đúng là nữ thần của anh."

____

Lúc quay lại khách sạn, Yoonkyung đã chờ ở đại sảnh rồi.

Nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của hắn, vô cùng kinh ngạc: "Vừa ra ngoài?"

"Phải. Tình hình trên kia thế nào?" Jaemin không muốn nói gì thêm.

"Nóng hừng hực. Sao vậy? Đội mưa đi ra ngoài? Có chuyện gì quan trọng?" Yoonkyung lại vô cùng tò mò về chuyện hắn rời đi.

Jaemin cười nhạo: "Không có gì, có chút việc riêng thôi. Tôi lên xem thế nào."

Yoonkyung nói: "Tôi bên này thế là xong rồi! Còn bên cậu sao vẫn không có động tĩnh gì, sẽ không phải là lão Kang hung quá, tiểu cô nương người ta chịu không nổi chứ?"

Jaemin cười: "Yên tâm, lão Kang biết chừng mực, anh ta là tay lão luyện."

Dứt lời, hắn vẫn không yên tâm liền đi lên lầu, dừng lại trước cửa một phòng của khách.

Suy nghĩ hồi lâu, mới nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong không hề có động tĩnh.

Jaemin lại gõ cửa tiếp. Bên trong có động tĩnh rồi: "Ai đó?"

Jaemin nghe ra đó là giọng Kang Dong Jin. Không khỏi nở nụ cười. Người này xem ra đã nghiện, chưa ra được!

"Tôi, Jaemin!" Jaemin kêu.

"Chờ một chút."

Vài giây sau khi trả lời, cửa mở ra.

Sộc vào mũi lại là một mùi máu tanh. Jaemin nhìn thấy Kang Dong Jin không khỏi sửng sốt một chút, người này là cái kiểu gì đây, trên mặt có mấy vết cào, môi còn rớm máu, trên người toàn vết cào, cái gì cũng không mặc, nhưng rõ ràng đây là kết cục của một hồi đấu tranh kịch liệt.

"Sao rồi?" Jaemin không khỏi tò mò vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

Kang Dong Jin liếm liếm khóe miệng cười: "Không việc gì, có điều tính tình hơi ương ngạnh, thu phục rồi. Lần này là công của anh, hoàn toàn mới mẻ. Yên tâm tôi nói là giữ lời!"

Mới mẻ? Jaemin vừa nghe, tầm mắt liếc qua, rõ ràng nhìn thấy cô gái đang nằm trên giường của Kang Dong Jin, trên người không một mảnh vải, máu tươi ở dưới cái mông trắng nõn, lan xuống hơn nửa ga giường. Khắp người cô ta đầy vết bầm tím, tóc rối bời, trước ngực cũng đầy vết thương, vô cùng chói mắt trên bộ ngực đầy đặn.

Trên giường dưới đất đều là quần áo rách tan nát.

Jaemin không khỏi cau mày, sao lại là mới mẻ? Nhưng cũng lờ đi nói: "Quan hệ của chúng ta như thế nào? Sở thích của anh tôi có thể không biết sao? Vui vẻ chứ?"

Kang Dong Jin xem xét cô gái nằm mê man trên giường, cười nói: "Tới tới lui lui mấy lần, quá nghiện rồi! Nếu không phải cô ấy ngất rồi, tôi còn thật sự không thể mở cửa cho anh được." Nói xong vừa cười vừa mặc quần áo.

"Được rồi nơi này giao cho tôi! Anh bàn chuyện với lão Ha đi." Jaemin xem xét máu trên giường, không khỏi có chút lo lắng, đừng có xảy ra chuyện gì.

"Được! Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!" Kang Dong Jin lấy ra một tờ chi phiếu, giơ giơ trong tay, dúi cho Jaemin, "Khoản này là tôi cho. Lát nữa nói với cô ấy, nếu nhớ tôi lúc nào cũng có thể tìm tôi."Nói xong, Kang Dong Jin hưng phấn huýt sáo, đi ra ngoài.


Jaemin nhìn người trên giường, suy nghĩ hồi lâu, vẫn dứt khoát tiến tới, vỗ vỗ vào má cô ta.

Da thịt lồ lộ thật chói mắt, Jaemin đành nhặt chăn lên, đắp lên người cô ta.

Mirae hừ một tiếng, tỉnh dậy từ cơn mê.

Thân thể cô ta như có ngàn vạn con kiến đang cắn, đau đớn khó chịu.

Hoảng hốt mở mắt, mơ hồ nhìn thấy một bóng người thấp thoáng trước mắt mình. Mirae á một tiếng, liền vươn tay túm lấy.

Na Jaemin phản ứng nhanh nhạy, lập tức nắm lấy cổ tay cô ta: "Cô làm gì vậy?!"

Tỉnh táo lại, mắt Mirae dần dần có tiêu cự, cô ta nhìn thấy rõ ràng người trước mặt là Jaemin, chứ không phải cái tên cầm thú kia. Cô ta lập tức hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy Kang Dong Jin, vội vàng khóc lóc: "Na tổng, cứu tôi! Anh cứu tôi với! Tôi bị cưỡng bức! Xin anh hãy cứu tôi!"

Giọng nói khàn khàn dường như nghe không rõ ràng lắm, chỉ có thể nghe thấy hai từ cứu tôi.

Trong đầu Jaemin nổ vang một tiếng, đây là tình huống gì? Cứu cô ta? Trò đùa gì vậy?

Không kiên nhẫn nói: "Kang tổng đi rồi, cô mau mặc quần áo rồi đi đi! Đây là chi phiếu Kang tổng cho cô, còn một khoản nữa cô tìm Hera mà lấy." Jaemin buông tay cô ta ra, đứng lên, "Kang tổng có vẻ khá hài lòng với cô, nếu còn cần có thể tìm Hera, liên lạc với tôi."

Mirae cầm tờ chi phiếu xa xỉ kia, ánh mắt phức tạp nhìn Jaemin, sau một lúc lâu, mới gằn từng tiếng nói: "Anh kêu tôi tới chính là để lên giường với tên súc sinh kia sao?"

Jaemin nhíu mày: "Biết rõ rồi còn hỏi? Sao vậy? Chê tiền ít? Yên tâm, biết cô cũng phải trả giá, Kang tổng không hề bạc đãi cô!"

Jaemin liếc nhìn thân thể cô ta, bị dày vò cũng đủ thảm rồi.


"Anh thật khốn kiếp! Các anh là đồ cầm thú! Tôi phải kiện các anh! Các anh đều là tội phạm cưỡng bức! Các anh không phải là người!" Mirae đột nhiên điên cuồng gào thét.

Jaemin không khỏi nhíu chặt mày, tội phạm cưỡng bức? Cô ta đang nổi điên cái gì vậy? Được hời còn khoe mẽ? Cảm tình tốt đối với cô ta lúc đầu bây giờ lập tức tiêu tan hết.

"Cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Là tôi ép cô đến hả? Chẳng lẽ không phải là cô tự dâng mình đến cửa sao? Cầm lấy tiền mau đi đi! Đừng có làm mất mặt Hera!" Jaemin không chút khách khí nói.

"Anh nói cái gì? Tôi hoàn toàn không biết Hera nào cả! Tôi chỉ thay bạn học đến hầu rượu! Các anh là lũ cầm thú! Cầm thú!" Cổ họng Mirae như bị vỡ nát, tiếng nói khàn như cái loa rè.

Cô ta điên cuồng nhảy xuống, nhằm vào Jaemin tay đấm chân đá.

Jaemin dường như không cần tốn nhiều sức lực liền đẩy cô ta sang một bên. Vứt tờ chi phiếu xuống, chán ghét sải bước đi ra ngoài.

Tâm tình của hắn không khỏi có chút bực bội. Người Hera kiếm sao lại còn có loại càn quấy bừa bãi như vậy? Đáng tiếc cho vẻ thanh thuần đầy mắt đó.

"Các người là lũ cầm thú!" Giọng Mirae khàn khàn dùng hết sức lực ném cái gối qua, vào đúng lưng của Na Jaemin.

Điên cuồng cầm lấy di động, Mirae khóc lóc gào lên: "Tôi phải báo cảnh sát! Các người là lũ cầm thú! Tôi phải báo cảnh sát!"

Tóc gáy Jaemin lập tức dựng đứng, một nỗi tức giận từ lòng bàn chân dâng lên, hắn ba bước chập hai bước tới, đoạt lấy di động trong tay Song Mirae, "bốp" một tiếng ném xuống đất!

"Cô hình như còn chưa hiểu rõ tình hình!" Giọng nói lạnh lùng từ miệng Jaemin truyền ra. Lọt vào tai Mirae, lại giống như ma quỷ.

Cô ta nhào tới muốn nhặt lại di động, nhưng lại bị Jaemin dẫm chặt dưới chân.

Không chút khách khí lạnh lùng quát: "Cô bình tĩnh một chút!" Nói xong, Jaemin liền đẩy Mirae ngã xuống giường.

Thân mình mềm nhũn của Song Mirae giống như một con búp bê rách ngã xuống giường, giữa hai chân trắng nõn rõ ràng vẫn còn máu chảy xuôi, Mirae hoảng hốt trừng mắt nhìn màu đỏ ghê người kia.

Jaemin cũng lập tức chú ý tới. Hắn không khỏi nhíu nhíu đầu mày: "Rốt cuộc là cô làm sao? Chẳng lẽ Hera không nói rõ ràng với cô sao?"

Ngữ khí không còn ác liệt như lúc trước, mà là có ý hỏi han.

"Cuộc đời tôi đã bị hủy rồi! Anh... anh nói Hera nào tôi không biết. Tôi chỉ biết bạn của tôi bảo tôi đến hầu rượu, nói hầu rượu hầu chuyện là có thể kiếm được mười vạn... Tôi gọi điện thoại cho Nari... Di động của tôi..." Mirae bất chấp thân thể đau đớn, tìm di động khắp nơi, tìm được rồi lại phát hiện hoàn toàn không dùng được nữa.

"Sao thế này? Hỏng rồi..." Giống như một người bị bệnh tâm thần, Mirae đáng thương đập đập di động.

Na Jaemin cũng không biết dây thần kinh nào của mình bị chập rồi, hắn đưa di động của mình cho Song Mirae.

Mirae sửng sốt một chút, vội vàng giằng lấy, tay run rẩy bấm một dãy số, lại hình như bởi vì kích động nên bấm sai số. Cứ như vậy, bấm đi bấm lại mấy lần, cuối cùng cũng bấm đúng.

Điện thoại kêu vài tiếng, Jaemin có thể nghe thấy một giọng nữ không kiên nhẫn. Chắc là lúc này quá muộn rồi, đối phương rất khó chịu.

"Nari! Nari, mình là Mirae! Cậu bảo mình đến đây có phải chỉ để hầu rượu thôi không? Có phải cậu nói như vậy không?" Mirae nóng lòng chứng thực điểm này, giọng nói khàn đến kỳ cục, nghe ra vô cùng đáng thương.

Jaemin không khỏi nheo mắt lại, cô gái này sẽ không bị lừa rồi chứ?

Đối phương hình như đang ho khan, sau đó nói gì đó nghe không rõ ràng lắm.

Mirae lập tức khóc lóc: "Nari, mình bị người ta cưỡng bức! Cậu nói cho mình biết, có phải cậu chỉ nói là ở cạnh anh ta hầu rượu, nói chuyện là được. Có phải không? Anh ta kéo mình vào phòng, mình kháng cự thế nào cũng vô ích... Không ai để ý đến mình! Nari... mình phải báo cảnh sát... Cậu nói cái gì? Nari... Vì sao không thể báo cảnh sát? Nari, cậu nói bậy bạ gì đó? Mình..."

Jaemin thấy sắc mặt cô ta càng ngày càng trắng bệch, kích động đến mức môi cũng run run, hắn vội đón lấy điện thoại, nghe thấy tiếng đối phương trong điện thoại không chút khách khí kêu lên: "Mirae à! Cậu sẽ không ngây thơ như vậy chứ! Cậu thật sự cho rằng hầu rượu là có thể kiếm được mười vạn ư? Cậu là ai chứ? Cậu và mình cũng giống nhau thôi. Ha ha, mình cảnh cáo cậu đừng có đi báo cảnh sát! Nếu không người mất mặt trước tiên chính là cậu! Người ta cắn ngược lại cậu, cậu sao có thể đỡ đòn nổi chứ! Cậu cùng người ta một lần, cho cậu mười vạn đã là cái giá không tồi rồi! Nếu không phải dì cả của mình đến, thì đâu có đến lượt cậu nha. Không phải cậu... vẫn còn là xử nữ đấy chứ... Vậy thì cũng coi như đáng giá rồi..."

Na Jaemin nhìn Song Mirae đang hồn xiêu phách lạc, quả nhiên, cô ta bị bạn học lừa. Khó trách cái vẻ liệt nữ trinh tiết của cô ta.

Giọng nói lạnh lùng của Jaemin chặn ngang lời của Nari: "Cô có thể câm miệng rồi! Tên là Nari phải không? Tôi sẽ nói với Hera, từ hôm nay trở đi, tất cả nghiệp vụ của cô đều hủy bỏ!"

"... Anh... anh là ai..."

"Người cho cô tiền!" Jaemin nói xong cúp điện thoại. Hắn không cần nghĩ cũng biết cô gái tên Nari kia nhất định sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

Lúc này, hắn không có tâm tình đi truy cứu, xử lý tốt vụ lộn xộn trước mắt mới là sự thật.

Hera chưa bao giờ để xảy ra sự nhầm lẫn thiển cận như vậy.
Chắc là do hôm nay mưa lớn quá.

Trên mặt Mirae vẫn còn nước mắt chưa khô, nhưng lại cứ ngây ra.

Jaemin không khỏi nảy sinh một cảm giác thương hại. Thử nghĩ lại một chút, một cô gái tự cho mình là thanh cao theo lời Nari nói, bị lừa, sau đó mất đi trinh tiết, hẳn là vô cùng bị tổn thương. Hắn bất giác nhớ tới Hye Won, nỗi oán hận của cô lúc trước đối với hắn.

Mirae lúc này có phải cũng đang cùng một tâm trạng như vậy?

Không đợi hắn nghĩ nhiều, Mirae ở trên giường đột nhiên ôm bụng, dáng vẻ đau đớn khó nhịn, trên trán mồ hôi đầm đìa.

Dường như phát hiện ra điều gì, Jaemin vội nhặt chăn lên, bọc lấy thân thể cô ta, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

"Đau... đau quá..." Dứt lời, Mirae liền ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com