𝟞𝟡
Hye Won nhất thời tái mặt, hoảng hốt không biết làm sao, chiếc áo khoác trên người cũng xộc xệch rơi xuống đất.
Âm thanh chiếc áo rơi rất khẽ, nhưng đối với Hye Won mà nói thì nó lớn như tiếng chuông đồng, làm cô giật mình run rẩy.
“Anh...tôi...” Hye Won không biết nên nói gì. Ánh mắt của Na Jaemin làm cho cô run rẩy. Dường như là mỉa mai, dường như là giễu cợt.
Park Jisung theo sát cô cũng có chút chấn kinh, anh vội vàng liếc nhìn Na Jaemin, nhưng giờ phút này anh quan tâm đến tâm tình của Hye Won hơn. Phản ứng của Hye Won làm anh có chút không thoải mái, nhưng anh vẫn khom lưng xuống định nhặt áo khoác của cô lên.
Một bàn tay khác nhặt lên trước anh một bước. Na Jaemin bỗng nở nụ cười, cười đến thật ôn nhu. Hắn nhẹ nhàng phủ áo khoác lên vai Hye Won, sau đó cười tươi nói: “Bà xã, trùng hợp ghê! Đi thôi, cùng vào trong nào!” Nói xong hắn khoác vai Hye Won, bước vào trong quán.
Sao hắn lại đến đây? Cái tiếng gọi “bà xã” đầy mỉa mai đó thật giống bùa chú trong đêm tối, làm cô ớn lạnh toàn thân. Hye Won có chút khủng hoảng ngoài ý muốn. Cô bối rối muốn ngoái đầu lại nhìn Jisung, nhưng bàn tay đang để trên vai cô lại gia tăng lực đạo, mà Na Jaemin trên mặt vẫn cảnh xuân tràn đầy.
Đi đến cửa quán ăn, hắn đột nhiên dừng lại, Hye Won bị khựng lại bởi động tác đó, ngã nhào vào lòng hắn. Mà hắn thì sao? Lúc đó đang ngoái đầu lại nhìn Jisung, ánh mắt thâm thuỷ kia sâu không thấy đáy, trên mặt vẫn là nụ cười tươi tắn đó.
Vừa bước vào, không khí vốn đang huyên náo ồn ào trong quán bỗng lặng ngắt như tờ. Hàng chục con mắt nhìn vào bọn họ. Có người thì thầm kinh ngạc trước vẻ đẹp trai của Na Jaemin, có người lại để ý thấy hắn đang ôm Yoo chủ biên của bọn họ, người con gái không được tính là diêm dúa sành điệu kia.
Jaemin và Hye Won vừa bước vào là Lee Seung Ah liền thấy ngay. Nói thật, cô ta cực kỳ kinh ngạc.
Người đàn ông này cô ta vừa liếc mắt cái là nhìn ngay ra hẳn không phải người tầm thường. Cô ta cau mày nhìn dáng vẻ rất không tình nguyện của cô gái kia. Cô ta đã có một người đàn ông ưu tú như vậy làm hộ hoa sứ giả rồi, tại sao còn câu dẫn Jisung chứ? Vẻ mặt Seung Ah thoắt xanh thoắt trắng, đố kị phun ra một tiếng: “Đê tiện!”
Na Jaemin đi thẳng vào bên trong, nhân viên phục vụ hỏi một câu, hắn đáp lại không thiện ý cho lắm, Hye Won bị hắn kéo lên trên gác theo chân nhân viên phục vụ.
Đại não của Hye Won xoay như chong chóng. Tại sao đã chạy đến chỗ xa xôi như thế này rồi mà vẫn gặp phải hắn thế? Trời ạ! Bọn họ kiếp trước là oan gia chăng? Nếu nói Na Jaemin cố ý theo dõi cô thì đánh chết cô cũng không tin. Cô tự rõ phân lượng của mình. Nhưng hắn có nhìn thấy nụ hôn của cô và Jisung hay không? Cô xác định là nhất định hắn đã nhìn thấy. Nếu vậy giờ hắn đang có tâm trạng gì?
Hye Won thận trọng lén lút liếc sang người đàn ông bên cạnh, nụ cười kia, trời ạ! Thật là lạnh lẽo!
Huang Renjun đi đến bên cạnh Park Jisung, vỗ vỗ vai anh, chân thành nói: “Anh đã yêu một người phụ nữ không nên yêu.”
Jisung mỉm cười, phản bác lại: “Không nên yêu? Thật không? Tôi lại thấy người nào đó không nên phá huỷ hạnh phúc của cô ấy?”
Renjun xoa xoa khoé miệng đau đớn, lắc lắc đầu: “Nhớ kỹ, thứ đồ bên cạnh hắn, dù hắn không cần đi chăng nữa, thì cũng không đến lượt người khác!”
Jisung nhíu mày, sắc nhọn nói: “Huang Renjun! Hye Won đối với tôi mà nói không phải là một vật phẩm, cô ấy là một người con gái rất cuốn hút!”
Nói xong Jisung trừng mắt với Renjun một cái rồi đi. Anh không yên tâm về Hye Won, định lên gác xem thế nào, thì bị giám đốc công ty du lịch chặn lại, sau đó nói cho anh biết đường ống nước phải vài ngày nữa mới sửa xong, bà đã điều chỉnh rồi, có thể đi đường vòng khác xa hơn một chút.
Giám đốc công ty du lịch nhắc Park Jisung, nếu giờ không đi ngay thì e rằng phải muộn mới đến nơi được. Nhưng Jisung khăng khăng để mọi người ăn cơm xong mới đi, anh đang đợi Hye Won.
Tuy không lên gác tìm cô, nhưng ở dưới đại sảnh anh cơ bản là không có bụng dạ nào ăn cơm, trái tim đã sớm bay lên trên gác rồi.
Chỉ một lát sau anh lại vẫy phục vụ lại, nhỏ giọng thì thầm vài câu với anh ta. Anh nhờ phục vụ đem hai ly đồ uống lên trên gác, nói là có người mời. Tiện thể xem bọn họ đang làm gì ở trên đó. Rồi cho phục vụ tiền boa. Nhân viên phục vụ nọ khuôn mặt lập tức sáng lên, gật đầu đồng ý giúp.
Hye Won ngồi trên ghế đệm sa lông, nhìn Na Jaemin đang dựa lưng bên cửa sổ, toàn thân hắn toả ra vẻ tà ác, nhưng vẫn đẹp trai như thế, hình thành một loại soái khí kinh người.
Hye Won bỗng nhiên ngây ra, loại đàn ông như hắn có thể có được tình yêu thật sự hay không?
Bóng dáng kia dần dần ngoảnh lại nhìn cô. Vì hẳn ngồi tựa lưng vào cửa sổ, ngược sáng nên Hye Won phải quan sát rất chăm chú mới mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhưng ánh mắt tinh nhuệ kia thì lại càng rõ ràng hơn.
“Tiền vi ước là bao nhiêu?” Na Jaemin giọng nói cứ như vọng lại từ địa ngục vậy.
Tiền vi ước? Hye Won thở phào nhẹ nhõm. Còn tốt chán, nói đến tiền là tốt rồi.
“Tiền vi ước gì cơ?” Hye Won giả ngu.
“Cô hôn hít người đàn ông khác, phải nộp bao nhiêu tiền vi ước?” Jaemin không nhanh không chậm giải thích, nhưng giọng nói rất lạnh lùng.
Hye Won cố lấy dũng khí nói: “Jaemin, trong hợp đồng của chúng ta hình như không có điều khoản này, sao lại nói đến chuyện vi ước ở đây chứ?”
Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó là tiếng nghiến răng trèo trẹo: “Cô đang chơi chữ với tôi có phải không?”
Hye Won phát hiện một luồng khí giận dữ bỏng rãy đang sắp tập kích mình, thế nên cô lập tức minh bạch nói: “Ồ, vậy nên là bao nhiêu mới phải?”
Jaemin không hề nghĩ ngợi đáp: “1 triệu” Con số này là số tiền hắn nhằm vào tài khoản của cô. Hắn đánh giá quần áo cô đang mặc trên người, tuy không nổi bật nhưng giá trị tuyệt đối xa xỉ, toàn là hàng hiệu cả.
Nếu nói vậy, thì tài khoản của cô ta nhất định sẽ không còn đủ tiền. Rất tốt! Hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt sầu não ủ rũ của cô ta, bộ dáng than thân trách phận của cô ta.
Ai ngờ, Hye Won thập phần bình tĩnh lấy một tấm thẻ từ trong túi xách ra, đặt lên bàn, sau đó trịnh trọng nói: “Có cần phải ký tên hay không?”
Jaemin nhanh chóng nheo mắt lại, nhìn thấy tấm thẻ trên bàn, lại chính là tấm thẻ hắn đưa cho cô. Tính châm biếm nổi lên, lời nói châm chọc cũng theo đó mà phun ra: “Cô xác định trong này là 1 triệu sao?”
Hye Won cười cười, nụ cười thập phần trong sạch thập phần vô tội: “Đúng, tấm thẻ này anh tặng cho tôi, còn chưa quẹt qua lần nào.”
Na Jaemin đột nhiên nổi giận, chết tiệt! Là ý gì đây? Chưa quẹt qua lần nào? Vậy cô ta tiêu tiền của ai? Nhìn quần áo trên người cô ta, lúc kết hôn cô ta đem theo chẳng được mấy bộ, mấy hôm nay cô ta lại đặt mua không ít quần áo. Tính ra cũng phải hơn 100.000, cô ta chưa từng tiêu tiền của hắn là ý gì?
Na Jaemin đột nhiên có loại cảm giác thất bại, người phụ nữ hắn yêu thì bị chính huynh đệ của mình bắt cóc, còn cô nhóc này thì lại coi khinh việc tiêu tiền của hắn! Hắn không phải là quá tự phụ, nhưng bị người khác đùa cợt như vậy thì thật không hiểu nổi!
Mà cô nhóc này, ban ngày ban mặt lại hôn người đàn ông khác, căn bản không coi hắn ra gì! Bản thân hắn bị cô ta hại đến mức này, cô ta lại làm ra vẻ không liên can.
“Ha ha ha!” Jaemin đột nhiên cuồng tiếu, cười đến mức Hye Won sợ phát run lập cập, toàn thân nổi hết da gà.
Thân ảnh đen tối kia mạnh mẽ vọt lại đến bên cô, phủ lên cơ thể cô, Hye Won sợ đến mức lập tức ngã quỵ trên ghế sô pha, trùng hợp bị Jaemin gắt gao đè lên người.
“Một nụ hôn một triệu won, nụ hôn của cô cũng thật đáng giá quá đi chứ!” Giọng nói của Na Jaemin làm cho Hye Won có dự cảm xấu.
Cô nhìn ánh mắt tà ác kia của hắn, đột nhiên hoảng loạn, hai tay cô chống lên khuôn ngực đang không ngừng ép xuống người cô của hắn, lo lắng nói: “Jaemin, anh hãy bình tĩnh lại! Tôi biết anh không hề để ý đến tôi, chỉ là cảm thấy mất mặt mà thôi! Đừng như vậy, tiền vi ước tôi sẽ trả anh!”
“Ồ? Tiền vi ước à? Không cần! Tôi tặng cô một cái hôn, coi như huề!” Nói đoạn, hắn điên cuồng túm lấy hai cánh tay của Hye Won, đặt lên trên đầu cô, mỗi lưỡi bá đạo cùng với hơi thở cuồng dại tập kích cô...
Hye Won cơ hồ sợ đến ngây ngốc cả người! Đầu óc cô đình trệ. Lực đạo bá đạo của đôi môi kia làm cô không thể không mở miệng ra được, cái lưỡi cuồng điên kia thâm nhập vào khoang miệng của cô một cách không kiêng nể, cuồng loạn khuấy đảo, quấn riết lấy cái lưỡi đang run rẩy của cô.
Trời ơi! Hắn điên rồi! Hye Won hoảng hốt liều mạng giãy dụa, nhưng hai tay cô bị hắn ghim chặt lại trên đầu, cơ thể lại bị chèn ép ở dưới con quái vật to lớn này, căn bản không cách nào nhúc nhích.
Na Jaemin đem hết thảy mọi phẫn nộ trong người trút hết lên người Hye Won! Phản bội, lừa gạt... Jung Seyoon và Huang Renjun khi đó rốt cuộc có bao nhiêu chuyện giấu giếm hằn? Mà con nhóc này, mới kết hôn chưa đầy một tháng đã lại cùng người đàn ông khác hôn hít, cho hắn mọc sừng! Chó chết! Một đám tiện nhân!
Na Jaemin hung hăng cắn lấy môi Hye Won, ra sức ngấu nghiến, hơn nữa hắn còn trừng to đôi mắt dữ tợn của mình để nhìn vẻ mặt kinh hãi, đau khổ của Hye Won.
“Ô...” Hye Won ngay đến cả việc thở dốc còn khó khăn, chỉ có thể phản ứng như vậy, giãy dụa, đau quá! Hắn đang trừng phạt mình, cô biết! Môi đã đau đến tê dại cả rồi! Mà đầu lưỡi bị hắn cắn không biết bao nhiêu lần, chính mình đếm cũng không hết! Gã đàn ông này hoàn toàn điên rồi!
Dựa vào cái gì? Hắn dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy? Cô đã làm gì sai? Hắn có thể cùng người đàn bà khác làm việc đó trước mặt cô, còn cô đón nhận một nụ hôn chẳng lẽ lại là sai sao?
Đột nhiên Hye Won cảm thấy mình bị trừng phạt vì chuyện này thật quá sức vớ vẩn. Ánh mắt của cô từ khiếp đảm, đau khổ trở nên phẫn nộ và chỉ trích!
Na Jaemin hài lòng nhìn ánh mắt này của cô, như vậy chẳng phải rất thú vị hay sao?
Rời khỏi môi cô, Na Jaemin dí sát mặt vào mắt cô, tà ác nói: “Huề nhé!”
“Đồ khốn nạn!” Hye Won tức đến nghiến răng trèo trẹo. Vì môi và đầu lưỡi cô đang tê dại cả đi nên ba chữ này nghe không rõ.
Jaemin đột nhiên hứng thú nhướn mày: “Sao? Tôi rất tuyệt đúng không? So với kỹ thuật hôn của Park Jisung thế nào? Có phải là rất thưởng thức hay không? Cô đúng thật là…”
Na Jaemin ghé sát tại cô thì thầm: “Tiện nhân!”
Yoo Hye Won trái tim run rẩy, sự phẫn nộ lập tức thiêu đốt lồng ngực cô. Cô là tiện nhân? Hắn dựa vào cái gì mà nói cô như vậy? Rõ ràng hắn đang cưỡng bức cô, vậy mà còn nói cô tiện nhận?
“Rút lại lời nói của anh ngay! Đừng có suy bụng ta ra bụng người!” Hye Won không hề khách khí đáp lại. Cho dù cô vẫn đang bị kìm chế dưới thân hắn, nhưng cô kiêu ngạo ngẩng đầu, ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn trừng trừng.
“Ồ? Vừa nãy mới nép vào lòng người đàn ông khác, giờ lại nằm dưới thân tôi, Hye Won, hoá ra người không có khuôn mặt, không có thân hình lại giả bộ thuần khiết như cô chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi. Sao nào, tôi nói gì sai sao?” Ánh mắt của hắn phối hợp với lời nói quét xuống khuôn mặt và ngực cô, ý tứ đầy châm chọc trào phúng, coi thường, làm Hye Won tức đến run rẩy cả người.
“Na Jaemin! Tôi ôm người đàn ông khác thì làm sao? Trong hợp đồng có nói không ai can thiệp vào chuyện của ai cả, tôi hôn ai, lên giường với ai, thì cản trở gì đến anh!” Hye Won phẫn nộ đến đỏ bừng hai má, “Tôi giờ nằm đây, anh rõ ràng hơn ai hết, nếu không phải anh cậy mạnh hiếp yếu, thì anh cho rằng tôi sẽ nguyện ý nằm dưới thân anh sao? Nằm dưới thân một gã đàn ông suốt ngày nghĩ đến chuyện làm tình khiêu dâm, ngày nào không có đàn bà thì giống như lên cơn nghiện ma tuý vậy, thích động đực giao phối trong mọi lúc mọi nơi như loài chó vậy sao?”
Hye Won phẫn nộ đay nghiến không kiêng nể gì, lời lẽ sắc bén bắn ra như những viên đạn vậy.
Đột nhiên, Hye Won phát hiện ánh mắt Na Jaemin thay đổi, sắc mặt khó coi tím tái như gan lợn.
Hắn bỗng dưng buông cô ra, trườn xuống người cô, đi thẳng ra cửa không thèm ngoảnh lại.
Tử Tình rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, trời ơi! Hắn thật đúng là làm người ta không biết đường nào mà lần. Cô lén lè lưỡi, vừa rồi mình nói có phải hơi quá đáng không? Đầu cô kêu ong ong, cô đã nói gì nhỉ? Sao không nhớ ra nổi câu nào vậy? Hình như là nói chó mèo gì đó, dù sao cũng toàn là lời mắng chửi tên khốn ấy mà thôi!
“Sầm” một tiếng, Hye Won nhìn về phía cửa ra vào, thoắt cái ngây người ra! Hắn... Na Jaemin không hề ra khỏi phòng mà hung dữ đóng sầm cửa... Còn khoá trái lại.
Trời ơi! Hắn định làm gì? Hye Won ngồi phắt dậy, tốc độ quá nhanh làm cô hơi hoa mắt, hoảng sợ nhìn hắn chậm rãi từng bước từng bước áp sát cô.
Chạy! Hye Won chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu, cô đứng bật dậy chạy về phía tường đẳng sau, vừa đứng dậy xoay người lại thì đã bị móng vuốt của con báo giữ chặt.
Một cánh tay rắn chắc cường tráng cặp ngang người nhấc bổng cô lên, Hye Won liền cảm thấy mình bị một sức mạnh ném phịch lên ghế sô pha!
“Anh điên rồi! Anh định làm gì? Na Jaemin! Anh định làm gì?” Hye Won liều mạng kêu gào.
“Gã đàn ông suốt ngày nghĩ đến chuyện làm tình khiêu dâm, ngày nào không có đàn bà thì giống như lên cơn nghiện ma tuý, thích động đực giao phối trong mọi lúc mọi nơi như loài chó? Tôi giờ sẽ cho cô được mở mang kiến thức!” Cùng với tiếng kêu thét của Hye Won, Na Jaemin không chút thương hoa tiếc ngọc đè lên người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com