Chap 52
Cảm ơn mọi người vì đã chờ đợi nha
---
"Sao mày lại đến đây?"_ ngồi trong quán kem, Thiên Bình hỏi đùa: "Không phải đến thăm tao đấy chứ?"
"Mày nghĩ sao?"_ Thiên Yết cười, xúc một miếng kem rồi mới thú thật nhận lời mời đến tham gia hoạt động của câu lạc bộ ghita trường cô.
Nghe Thiên Yết nói vậy, Thiên Bình mới chợt nhớ tới mấy tấm poster hoạt động mùa Giáng sinh to nhỏ dán trong sân trường, buổi biểu diễn của các nhóm nhạc trong câu lạc bộ ghita hình như chính là vào tối nay.
"Nhà thờ trong trường bọn tao cực kì nổi tiếng, tiếc là mày đến sớm vài ngày, hay ở lại đến đêm Giáng sinh đi, còn có thể đếm ngược tiếng chuông ngân đấy."_ cô ra sức giới thiệu, buột miệng hỏi: "Người yêu không đi cùng à?"
"Ý mày hỏi đứa nào?"_ Thiên Yết hơi nhướn mày, giọng điệu bông đùa.
Thiên Bình trợn mắt nhìn cậu.
Hoàng hôn buông xuống, trời đổ mưa phùn, không khí càng trở nên lạnh lẽo ẩm ướt, vệt mưa lốm đốm trên con đường gạch đỏ trước nhà thờ.
Lúc Thiên Bình và Thiên Yết đến, mấy thành viên ban tổ chức đã lắp đặt thiết bị xong xuôi, không có sân khấu chính thức, chỉ lợi dụng độ cao của sườn dốc, bày đơn giản vài bộ chiếu sáng, loa, micro cùng một dàn trống.
Không thể chống trọi lại cái lạnh giá thấu xương, toàn thân cô như rụt vào trong chiếc áo khoác, liên tục xoa tay hà hơi, Thiên Yết tháo đôi găng của mình đeo vào tay cô.
"Giữ giúp tao, không được làm mất đấy."_ Thiên Yết dặn dò, rồi cùng vài nam sinh qua một bên chuẩn bị.
Thiên Bình nhận ra một trong số đó chính là cậu đàn em nhiều chuyện trong câu lạc bộ ghita hồi cấp ba, bèn mỉm cười chào hỏi cậu ta.
Chắc do quá lạnh, đám đông tụ tập không nhiều lắm, phần lớn đều là bạn học, bạn bè thân thiết của người biểu diễn đến ủng hộ, cũng vì không có sân khấu ngăn cách, bầu không khí rất tự nhiên tùy hứng, như đang ngồi trên thảm cỏ lắng nghe bạn bè đàn hát hơn.
Cậu em khóa dưới cũng vứt cho cô vài tá bia bắt cô giữ hộ, cô không chút khách sáo bật nắp lon uống, nghe tiếng nhạc tuân chảy trong sắc đêm, ngà ngà say.
Não bộ trống rỗng được âm nhạc lấp đầy, cảm giác chẳng phải suy nghĩ gì thật tốt.
Phía trước truyền tới cơn náo động, hóa ra bạn gái của tay chơi keyboard đang trên đường lên tặng hoa, mọi người bắt đầu cười đùa, trong lúc hỗn loạn, cậu em nọ lại dúi vào tay cô một bó hồng, đẩy mạnh cô về phía Thiên Yết.
"Tặng hoa! Tặng hoa! Tặng hoa!"_ trong tiếng hò reo của đám đông, cô ngại ngùng tặng hoa cho Thiên Yết.
"Hôn đi!"_ bỗng có người chơi ác gào lên, khiến bầu không khí bắt đầu sôi sục: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
Gì thế này, không ngờ lại có người hô to: "Hiến thân!"
"Làm sao bây giờ?"_ cô giật gấu áo Thiên Yết, nở nụ cười cứng đờ.
"Vậy thì hôn đi!"_ thái độ của cậu rất xởi lởi: "Cũng đâu phải chưa hôn bao giờ."
Nói cũng đúng, ha ha.
Thiên Yết cúi xuống nhìn cô, nở nụ cười khiến đôi lúm đồng tiền hõm sâu hơn.
Thiên Bình từ từ tiến sát, khi sắp chạm phải má cậu cô bất giác nhắm mắt lại, khoảnh khắc ấy chẳng rõ vô tình hay cố ý, đột nhiên Thiên Yết hơi nghiêng mặt, môi Thiên Bình chuẩn xác dính chặt lên môi cậu. Xung quanh tĩnh lặng, mọi vật như đang nín thở, còn cô lại nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm rền.
Nhịp tim của cô, của Thiên Yết, còn cả... của người ấy, đứng lẫn trong đám đông cách đó không xa.
Môi cô ắt hẳn rất lạnh, như chuồn chuồn chấm nước lướt qua môi Thiên Yết, cô cảm giác Thiên Yết hơi cứng người, môi cô lại chẳng hề do dự dính chặt lên môi cậu, hơi thở của Thiên Yết dần trở nên gấp gáp.
Thiên Yết do dự, có lẽ muốn cự quyệt, còn cắn thật mạnh vào môi cô, Thiên Bình vô thức mở miệng, nhưng lại khiến lưỡi Thiên Yết bất cẩn chạm nhẹ, sau đó... chẳng thể nào cứu vãn.
Lần này không ai lùi bước nữa, cô và Thiên Yết quấn quýt, như đôi tình nhân hôn riết lấy nhau.
Không rõ bao lâu sau, Thiên Yết như cảm giác được điều gì, cậu mới giữ chút khoảng cách, chằm chằm nhìn cô đầy nghi hoặc vài giây, Thiên Bình lại ghì lên ngực Thiên Yết thật chặt, không cho cậu thoát, nhìn bên ngoài cực giống cái ôm của đôi tình nhân yêu nhau say đắm.
Sau đó, Thiên Bình khẽ nói: "Nếu như không có Song Tử, tao nhất định sẽ yêu mày..."
Cô nói rất bé, quàng tay lên cổ Thiên Yết ghé sát tai cậu thì thầm, nhưng cô quên mất chiếc headset* của cậu vẫn chưa tắt, câu nói ấy lọt qua loa khuếch đại vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng, rõ nét và tàn nhẫn, nhất định có thể ác độc đâm trúng chỗ hiểm của ai kia.
(*): tai nghe có gắn mic
Cô cố tình quên headset của Thiên Yết chưa tắt.
Cô đang ám chỉ với người ấy, nếu như không có cậu, chắc chắn cô đã sớm yêu Thiên Yết rồi...
Có rất nhiều kiểu chia tay, nhưng cô khăng khăng chọn kiểu cũ rích nhất. Mặc dù cũ, nhưng cũng là phương thức giải quyết nhanh gọn dứt khoát nhất.
Bởi câu nói của cô gần như lời tỏ tình, hiện trường dần trở nên huyên náo, khán giả sục sôi đến đỉnh điểm.
Thiên Yết lập tức quẳng headset đi, kéo cô qua một bên.
Mặt bàng hoàng, giọng trầm khàn hỏi: "Song Tử nhìn thấy rồi à?"
Ừ, nhìn rất rõ ràng.
"Vương Nguyệt Thiên Bình, mày lợi dụng tao?"_ quả nhiên Thiên Yết rất tức giận.
Xin lỗi.
"Mày có biết làm thế rất tàn nhẫn với Song Tử không?"
Xin lỗi.
"Mày có biết làm thế cũng rất tàn nhẫn với tao không?"_ cậu nói, ánh mắt sao dịu dàng mà lại bi thương đến thế, như biển xanh sâu thẳm bao dung cho sự bỉ ổi và hèn nhát của cô.
Dường như có cơn gió ùa tới Thiên Bình lạnh đến run rẩy, Thiên Yết khẽ thở dài, cánh tay thu lại ôm chặt cô vào lòng, nói bằng giọng gần như không thể nghe thấy: "Nghe đây, tao chỉ giúp mày lần này thôi."
Bị Thiên Yết ôm chặt trong lòng, má Thiên Bình áp lên ngực cậu, làn da ấm áp cũng rất nóng bỏng, làm tan chảy giá lạnh đnag ngưng đọng trong đôi mắt cô, nước mắt lăn dài như chẳng thể kìm nén.
"Đừng khóc."_ Thiên Yết bất lực, lấy ống tay áo khoác thô lỗ quệt lên mặt cô: "Mày khóc thực sự rất xấu!"
"Bụi bay vào mắt thôi."_ Thiên Bình mãi mãi chỉ dùng một lí do để lấp liếm.
Thiên Yết mỉm cười, án mắt vượt qua đỉnh đầu cô, sững sờ, nhanh chóng nói: "Cười lên đi, Song Tử đang lại gần."
Thiên Bình nhếch khóe môi, nở nụ cười đã được rèn luyện từ lâu.
Thiên Yết bẹo má cô, phê bình: "Cười còn xấu hơn cả khóc."
"Lạnh quá, mặt đông cứng lại rồi."_ cuối cùng cô cũng tìm được một lí do hợp lí để lấp liếm.
Song Tử mặc áo gió màu lam đậm, hàng khóa kéo màu bạc hắt ra thứ ánh sandg kim loại lạnh lẽo, khóe miệng mím lại thành một đường cong nhàn nhạt, tóc đen rủ trước trán che lấp đôi mắt.
Song Tử đứng cách cô vài bước chân, gần như vậy, nhưng lại không tiến thêm một bước nào, dường như ngăn cách giữa cô và cậu là một dòng sông chảy xiết, đang vội vã cuốn trôi thứ gì đó.
Sóng nước không ngừng cuộn trào trong đáy mắt, Thiên Bình chẳng thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt cậu.
"Là anh à."_ Thiên Bình giả vở như mới phát hiện ra, cúi đầu nhìn đồng hồ: "Hôm nay anh không phải đi dạy gia sư sao?"
"Cho nghỉ rồi."_ Song Tử nói: "anh tìm em suốt."
"Có chuyện gì không?"_ cô hỏi.
"Tìm em, vì muốn báo với em, anh quyết định nhận suất tiến cử của khoa, đi Mỹ làm sinh viên trao đổi."
Chẳng thể níu giữ được gì, cuối cùng vẫn phải đến thời khắc này.
"Ờ, vậy à, em biết rồi."_ những tưởng cô sẽ gào thét khản cổ, nào đâu lại bình tĩnh đến bất ngờ: "Đi bao lâu?"
"Một năm."_ Song Tử đáp gỏn lọn, không nhận ra bất kì cảm xúc gì trong giọng nói: "Nhưng cũng không chắc, có thể lâu hơn."
Không yêu cầu Thiên Bình đợi cậu, hoặc hứa hẹn sau này nhất định sẽ trở về, thậm chí mở to mắt nhìn cô ngả vào lòng người khác, cậu cũng chẳng buồn hỏi tại sao? Có phải cô đã yêu người khác? Không yêu cậu nữa?
Là diễn xuất của cô quá giỏi? Hay vì cậu quá lạnh lùng?
Chẳng biết nên nói gì, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được sâu trong não bộ một câu thoại như đã từng bắt gặp ở đâu, cô mang ra hỏi Song Tử: "Sau đó thì sao?"
Về sau của sau đó, không còn cách nào tiếp tục nữa.
Song Tử đứng bất động, lặng thinh rất lâu.
"Muốn em đợi anh ư?"_ không thể chịu nổi sự im lặng ấy, cô tự mình tiếp lời: "Đừng mơ!"
Dường như câu trả lời đã sớm nằm trong dữ liệu của Song Tử, cậu mỉm cười nhàn nhạt: "Anh biết."
Chẳng có ai phải mãi mãi đợi chờ ai.
Chờ đợi, có lẽ là một niềm hạnh phúc, nhưng, chờ đợi một điều không hay biết, đối với bất cứ ai, cũng chỉ là trói buộc.
Vậy thì chia tay đi!
Thật ra, Thiên Bình muốn kiêu ngạo hét lên: Anh dám bỏ đi vậy chúng ta chia tay!
Tuy nhiên, sự kiêu hãnh của cô chỉ có chút này thôi: "Bao giờ anh đi?"
"Thứ bảy sau kỳ thi cuối kỳ, chuyến bay lúc 4 giờ 45 phút chiều."
Đừng đi!
Thật ra, Thiên Bình muốn lấy hết dũng khí cầu xin cậu: Đừng đi mà!
Nhưng, dũng khí của cô cũng chỉ có chút này thôi: "Cần em ra tiễn anh không?"
"Tùy em."_ cậu dửng dưng đáp lại.
Tùy em...?
Rõ ràng là tình yêu của cả hai, tại sao cậu lại làm như chuyện không liên quan đến mình?
"Vậy thôi chúc anh lên đường thuận buồm xuôi gió trước."
Nói đoạn, Thiên Bình quay người không hề do dự, như sốt sắng muốn vạch định giới hạn với Song Tử, kéo Thiên Yết bước nhanh vài bước.
Sau lưng thấp thoáng truyền tới tiếng thở dài khe khẽ, như có ai đang niệm thần chú, níu kéo bước chân cô.
"Ổ cứng laptop của em bị hỏng, anh đã bảo cửa hàng gửi về nơi sản xuất sửa, đợi sửa xong họ sẽ thông báo cho em."
"Còn nữa, đừng ăn kem nhiều như thế."
"Hẹn gặp lại."
Liệu có còn gặp lại?
Lệ cuộn trào dữ dội nơi khóe mắt, không thể quay đầu, quay đầu lại, nước mắt sẽ trào ra từ tim.
Song Tử, rốt cuộc anh còn yêu em không?
Thiên Bình hỏi trong im lặng, hết lần này đến lần khác, ngay đến chính mình cũng quên mất cuối cùng có nói thành lời hay không.
Dường như đứng bất động rất lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng pháo hoa, cô mới chầm chậm quay đầu, hóa ra họ bắn pháo hoa sau khi buổi biểu diễn kết thúc, từng đóa, từng đóa lung linh nở rộ giữa mà đêm, lúc rực sandg chiếu rọi cảnh vật xung quanh, khi tắt lịm khiến mọi thứ chìm trong mơ hồ.
Giống như tình yêu nở rộ thời thanh xuân. Diễm lệ, ngắn ngủi, cuối cùng nhòe nhoẹt hết.
Người ấy đã không còn ở đây.
____________________________
Một chút ngược để mở đầu hihi
Huhu
--
29/06/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com