Chương 425
Một tháng sau, Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo trở lại Thiên Khải Tông. Vốn định tìm tiểu đệ trò chuyện đôi chút, song Phương Thiên Nhai đã truyền tin mà Đường Thiên Khải không hồi âm. Phương Thiên Nhai nhắm mắt, vận dụng ngũ bào thai cảm ứng, dò xét một phen, bất giác nhướng cao mày.
Lâm Vũ Hạo thấy hắn mở mắt, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Thiên Khải không có ở trong tông môn sao?"
Phương Thiên Nhai lắc đầu. "Không phải, hắn đang bế quan. Có lẽ đang xung kích Hồn Tôn ngũ tinh, đợi hắn xuất quan ta sẽ liên lạc lại!"
Lâm Vũ Hạo gật đầu. "Vậy cũng tốt. Đã vậy, phu thê Thiên Khải đều bế quan rồi, chúng ta cũng chuẩn bị một chút, đi Hồn Quật thôi!"
Phương Thiên Nhai gật đầu. "Hảo. Chuẩn bị xong, chúng ta liền đi Hồn Quật."
......
Trên phi hành pháp khí, Lữ thành chủ, Lữ Hải, Lữ Minh, Vương Khải Phong, Vu Đào năm người đang ngồi cùng nhau bàn bạc.
Vương Khải Phong nói: "Sư phụ, ba ngày nữa chúng ta sẽ đến Giao Dịch Thành. Người định thế nào? Chúng ta trực tiếp thu mua dược phương trong tay Khúc thành chủ sao?"
Lữ thành chủ suy nghĩ một chút, nói: "Kỳ thực dược phương chỉ là thứ yếu. Nếu có thể đào được Vương Thừa Đức ở Giao Dịch Thành về đây, đó mới là thượng sách."
Lữ Hải không nhịn được cười. "Phụ thân, chuyện này còn không phải việc nhỏ sao? Vương Thừa Đức dù lợi hại cũng chỉ là bát cấp dược tề sư, nếu người có lòng chiêu lãm, hắn nhất định sẽ quy thuận chúng ta."
Lữ Minh cũng nói: "Đúng vậy phụ thân, việc này dễ thôi, Vương Thừa Đức tuyệt đối sẽ nể mặt người."
Vương Khải Phong lại lắc đầu, vẻ mặt không tán đồng. "Ta cảm thấy chưa chắc. Vương Thừa Đức có lẽ nguyện ý bái sư phụ làm thầy, học tập dược tề thuật. Nhưng Khúc thành chủ kia không phải hạng người tầm thường. Hồn sủng của hắn là kim thiềm hiếm có, trời sinh đã là thương nhân, người bên cạnh hắn phần lớn đều phải ký giao dịch hợp ước, không phải muốn đào là đào được."
Vu Đào rất đồng tình. "Đúng vậy, ta tán đồng lời đại sư huynh. Khúc thành chủ là thương nhân đích thực, tinh thông buôn bán, càng giỏi quản lý thủ hạ, vì thế người của hắn không dễ đào góc tường."
Lữ thành chủ liên tục gật đầu. "Các ngươi nói rất đúng, cũng chính là điều ta lo lắng. Vương Thừa Đức thân là bát cấp dược tề sư, muốn trở thành cửu cấp cần truyền thừa, cũng cần sư phụ. Chiêu lãm hắn với ta rất dễ. Nhưng nếu hắn đã ký giao dịch hợp ước với Khúc lão quỷ, vậy thì không còn cách nào."
Lữ Minh nghe vậy, không khỏi nhíu mày. "Nói như vậy, Khúc thành chủ này rất khó chơi."
Lữ thành chủ nghe tiểu nhi tử nói thế, không nhịn được cười. "Đó là đương nhiên. Người làm được thành chủ, có mấy kẻ là ngu ngốc không có đầu óc? Đều là những kẻ khó đối phó cả."
Lữ Hải suy nghĩ một chút, nói: "Kỳ thực ba tấm dược phương lần này Vương Thừa Đức tu bổ đều là thất cấp lãnh tích dược tề, ba loại dược đều dùng để đối phó yêu thú, giá trị cũng có hạn."
Lữ thành chủ gật đầu. "Lời tuy như thế, nhưng hắn có thể tu bổ được ba tấm dược phương, cũng đủ thấy bản lĩnh. Trong đó tấm linh thú dược tề là giá trị nhất, có thể trợ giúp ngự thú sư thu phục yêu thú, giá trị của dược tề này vẫn rất cao."
Vương Khải Phong nói: "Ta cảm thấy khả năng chiêu lãm Vương Thừa Đức không lớn, nhưng Khúc thành chủ là thương nhân, chúng ta muốn mua dược phương vẫn có thể làm được. Chỉ sợ Khúc thành chủ sẽ hét giá cao thôi!"
Lữ thành chủ rất đồng tình. "Lão gia hỏa kia lão gian cự hoạt, là gian thương đích thực, tăng giá là chuyện chắc chắn. Chỉ cần nằm trong phạm vi ta có thể chấp nhận, dược phương ta vẫn phải mua về. Dù sao đi nữa, những tàn phương ấy đều là tổ thượng ta lưu lại. Có người tu bổ được tàn phương, ta nhất định phải mua lại."
......
Ba ngày sau, Lữ gia năm người đến Giao Dịch Thành. Gặp mặt Khúc gia phụ tử năm người, hai bên chào hỏi một phen, sau đó mới vào chính sự.
Lữ thành chủ nói: "Khúc đạo hữu, thủ hạ của ngươi quả nhiên nhân tài tầng tầng lớp lớp! Vương dược sư một lần tu bổ được ba tấm thất cấp tàn phương, quả thật không tầm thường!"
Khúc thành chủ nghe vậy, cười cười. "Lữ đạo hữu quá khen, bản lĩnh Vương dược sư quả thật không tệ. Bất quá Vương dược sư là bát cấp dược tề sư, đã hai vạn ba ngàn tuổi, tuy kinh nghiệm phong phú, nhưng so với hài tử và đệ tử của đạo hữu thì tuổi tác lớn hơn nhiều lắm!"
Lữ thành chủ cười. "Khúc đạo hữu quá khiêm nhường, không biết có thể mời vị Vương dược sư này ra gặp mặt một chút không?"
"Đương nhiên!" Nói rồi, Khúc thành chủ liếc nhìn tiểu nhi tử của mình, Khúc Khôn lập tức rời đi.
Chỉ chốc lát, Khúc Khôn đã dẫn thủ tịch dược tề sư của thành chủ phủ Giao Dịch Thành — Vương Thừa Đức — đến. Vương Thừa Đức tướng mạo rất bình thường, mặt vuông chữ quốc, trông như đại thúc hơn bốn mươi tuổi, hồn sủng của hắn cũng giống Lâm Vũ Hạo, là kim ngọc nhân sâm, thuộc cực phẩm hồn sủng. Dược tề thuật khá tốt, địa vị trong thành chủ phủ rất cao, ngay cả Khúc gia phụ tử đối với hắn cũng vô cùng khách khí.
Lữ thành chủ năm người gặp Vương Thừa Đức lại hàn huyên khách sáo một phen. Lữ thành chủ hỏi: "Vương dược sư, ngươi tu bổ ba tấm dược phương này, chắc đã tốn không ít thời gian và tâm sức chứ?"
Vương Thừa Đức gật đầu. "Đúng vậy, trước sau mất năm trăm năm mới tu bổ xong ba tấm dược phương này." Kỳ thực hắn cũng không biết thành chủ lấy đâu ra dược phương, chỉ biết sau khi lấy được thì bắt hắn đứng tên. Bất quá Vương Thừa Đức cảm thấy chuyện này với hắn chỉ có lợi mà không hại, nên cũng đáp ứng.
Lữ thành chủ nghe được đáp án như vậy, khẽ gật đầu. "Thì ra là thế! Vương dược sư quả nhiên không ít khổ công!"
Vương Thừa Đức khiêm tốn nói: "Dược tề thuật tư chất của ta bình thường, chỉ có thể lấy cần cù bù đắp kém cỏi thôi."
Lữ thành chủ nghe vậy, cười cười. "Vương dược sư nói vậy thì quá khiêm nhường rồi."
Lữ Minh nhìn Vương Thừa Đức, nói: "Vương dược sư, ai cũng biết Dược Tề Sư Thành chúng ta là cái nôi của dược tề sư, cũng là lạc thổ của dược tề sư. Giao Dịch Thành tuy cũng không tệ, nhưng không thích hợp cho dược tề sư sinh sống."
Vương Thừa Đức nghe vậy, ngẩn người. Thầm nghĩ: Lữ tứ thiếu gia này trước mặt thành chủ mà công khai đào góc tường thế này thật sự ổn sao? Tuy rằng từ khi tin tức hắn tu bổ ba tấm thất cấp đan phương truyền ra, rất nhiều thế lực đều âm thầm lôi kéo hắn, một tháng nay kẻ muốn chiêu mộ hắn không ít. Nhưng dám trước mặt thành chủ công khai lôi kéo như thế, Lữ Minh này vẫn là người đầu tiên. Quả nhiên sơ sinh ngưu đở bất úy hổ!
Khúc Khôn nghe vậy, sắc mặt khó coi nhìn Lữ Minh, lạnh giọng chất vấn: "Lữ Minh, ngươi có ý gì?"
Lữ Minh nhìn Khúc Khôn sắc mặt rất xấu, lật mắt một cái. "Ta chỉ nói thật thôi, Khúc tứ thiếu hà tất nổi giận?"
Khúc Khôn không vui nói: "Vương dược sư là do phụ thân ta bồi dưỡng ra, là dược sư nhà ta. Ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý lên hắn, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi."
"Ngươi..."
Khúc thành chủ nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn tiểu nhi tử Khúc Khôn. "Lớn thế rồi còn cãi nhau cái gì?"
Thấy Khúc thành chủ lên tiếng, Khúc Khôn cùng Lữ Minh mới ngậm miệng lại, ai nấy đều im lặng.
Lữ thành chủ bất đắc dĩ nhìn đối phương. "Khúc đạo hữu thật sự xin lỗi, tiểu nhi tử này bị ta nuông chiều hư rồi, chỉ biết nói bậy."
Khúc thành chủ không để ý nói: "Không sao, lão tứ nhà ta cũng vậy, đều bị ta chiều hư cả."
Lữ thành chủ nhìn Khúc thành chủ, nói: "Khúc đạo hữu, ba tấm tàn phương do Vương dược sư tu bổ, ta đều rất cảm thấy hứng thú, không biết đạo hữu có chịu nhường lại, bán dược phương cho ta không?"
Khúc thành chủ nghe vậy, cười cười. "Lữ đạo hữu, ngươi đại lão xa đến đây, mặt mũi của ngươi ta đương nhiên phải nể. Bất quá Vương dược sư mất năm trăm năm thời gian, khổ sở nghiên cứu ra ba tấm dược phương này, cũng không dễ dàng!"
Lữ thành chủ liên tục gật đầu. "Đó là đương nhiên, ba tấm dược phương này, ta nguyện ý ra giá mười ức để mua."
"Mười ức à! Giá này hơi thấp rồi!"
"Cái này..."
Vương Khải Phong nhìn Khúc thành chủ, nói: "Khúc thành chủ, ta biết Vương dược sư vì ba tấm dược phương này quả thật đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nhưng ba tấm dược phương này dù sao cũng chỉ là thất cấp lãnh tích dược phương, giá trị có hạn."
Vu Đào cũng nói: "Đúng vậy, Vương dược sư có thể làm được kỳ công như vậy, ta cũng rất bội phục. Nhưng ba tấm dược phương này là thất cấp lãnh tích dược tề, dược tề đưa ra thị trường, tình hình bán ra cũng chưa chắc đã tốt. Cho nên giá quá cao, sư phụ ta sẽ rất thiệt thòi."
Lữ Hải cũng lập tức nói: "Đúng vậy, giá treo thưởng ở Dược Tề Sư Thành chúng ta chính là mười ức. Chúng ta không hề đưa thiếu hồn thạch."
Khúc thành chủ nhìn mấy người, rồi quay sang Lữ thành chủ. "Lữ đạo hữu, chúng ta cũng là bằng hữu cũ, vậy đi! Ba tấm dược phương mười lăm ức. Ngươi thấy thế nào?"
Lữ thành chủ nhíu mày. "Mười một ức."
Khúc thành chủ lắc đầu. "Mười ba ức, ít nhất mười ba ức."
Lữ thành chủ nhíu chặt mày. "Không được, không được, mười một ức, không thể nhiều hơn."
Khúc Thành nhìn hai người, nói: "Lữ thành chủ, phụ thân, chi bằng hai nhà chúng ta mỗi bên nhường một bước, mười hai ức đi!"
Khúc Thành thầm nghĩ: Ba tấm dược phương, hắn bỏ ra chín ức hồn thạch, bán mười hai ức vẫn lãi ba ức! Cộng thêm hồn thạch từ dược tề do mấy dược tề sư trong nhà luyện ra, món mua bán này chắc chắn lãi to.
Lữ thành chủ nhìn Khúc Thành, bất đắc dĩ gật đầu. "Hảo, đã đại chất tử mở miệng, vậy thì mười hai ức."
Khúc thành chủ gật đầu. "Được, mỗi bên nhường một bước, mười hai ức."
"Thành giao." Nói xong, Lữ thành chủ lấy hồn thạch đưa cho Khúc thành chủ.
Khúc thành chủ thu hồn thạch, đưa ba tấm dược phương cho Lữ thành chủ.
Lữ thành chủ tiếp nhận dược phương, cẩn thận xem xét, không khỏi trợn tròn mắt. "Diệu, diệu thay! Vương dược sư, ngươi làm sao nghĩ ra dùng thủy lam thảo thay thế tử hà thảo vậy?"
Vương Thừa Đức cười cười. "Ta chỉ vô tình phát hiện hai loại dược tài có dược tính tương cận, cho nên dùng phương pháp thay thế này thôi." Hắn ngược lại rất mong đây là phương pháp do mình nghĩ ra, đáng tiếc không phải!
Lữ thành chủ được dược phương rồi, lại kéo Vương Thừa Đức trò chuyện rất nhiều, Vương Khải Phong cùng Vu Đào cũng hướng Vương Thừa Đức thỉnh giáo không ít vấn đề về dược phương. May mà một tháng trước Vương Thừa Đức đã tiếp xúc phương tử, sớm thuộc lòng, cũng sớm chuẩn bị sẵn để ứng phó những người này, bằng không thật sự dễ lộ!
Lữ thành chủ mua được dược phương cũng không vội rời đi, ở lại Giao Dịch Thành vài ngày, phái hai đệ tử âm thầm tiếp xúc Vương Thừa Đức. Song Vương Thừa Đức nói mình đã ký khế ước hợp tác với Giao Dịch Thành, không thể rời khỏi.
Lữ thành chủ biết Vương Thừa Đức đã ký khế ước với Khúc thành chủ, rất cảm thấy tiếc nuối, đành dẫn nhi tử và đệ tử trở về, rời khỏi Giao Dịch Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com