Chương 571
Phương Thiên Nhai đưa tay kéo lấy tay áo Hứa Thanh Phong, đem người kéo đứng dậy. Hắn hướng về năm người còn lại nói: "Ngũ vị cứ từ từ bàn bạc. Bọn ta trước đi dùng bữa, xin cáo từ." Nói xong, Phương Thiên Nhai liền kéo Hứa Thanh Phong rời đi. Lâm Vũ Hạo cũng theo sau.
Ba người Phương Thiên Nhai rời đi cực kỳ tiêu sái, hoàn toàn không thèm để ý đến năm người kia.
Phùng Viễn thấy ba người đi rồi, vội vàng đứng dậy định đuổi theo, lại bị đại ca Phùng Tùng ngăn lại. "Không cần đuổi, có đuổi kịp cũng vô dụng, chúng ta lấy không nổi một ức năm ngàn vạn phí trị liệu."
Phùng Viễn nghe vậy, uể oải nhìn đại ca mình. "Vậy phải làm sao? Phụ thân vẫn còn đang hôn mê kìa?"
Phùng Tùng liếc nhìn đệ đệ một cái, hướng Thập Nhị trưởng lão cùng Nhị Thập trưởng lão sâu thi lễ. "Đa tạ nhị vị trưởng lão đã dẫn bọn ta đến tìm Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo."
Thập Nhị trưởng lão phẩy tay. "Đại chất tử, ngươi nói gì vậy? Phụ thân ngươi là sư huynh của hai người chúng ta, chúng ta há có thể thấy chết không cứu?"
Nhị Thập trưởng lão cũng nói: "Đúng vậy, chúng ta vừa thấy đại tiểu thư được chữa khỏi, lập tức đã báo cho nhà các ngươi. Ai ngờ tên Phương Thiên Nhai này lại há miệng sư tử, đòi một ức năm ngàn vạn tiên tinh làm phí trị liệu. Quá nhiều rồi!"
Phùng Tùng giải thích: "Kỳ thực, Phương Thiên Nhai chưa chắc đã thật sự muốn một ức năm ngàn vạn tiên tinh. Chỉ là Cung chủ đã đưa một ức làm phí trị liệu. Nếu giờ hắn đòi chúng ta quá ít tiên tinh, bên Cung chủ hắn cũng khó ăn nói. Hắn cũng là cưỡi hổ khó xuống."
Trước đó, Phùng Tùng vẫn luôn im lặng không lên tiếng, hắn một mực quan sát Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo hai người này. Hắn phát hiện, Lâm Vũ Hạo đối với Phương Thiên Nhai – bạn lữ này – vô cùng tín nhiệm, có thể nói là nói gì nghe nấy. Còn nữa, Phương Thiên Nhai bề ngoài trông như một công tử ăn chơi trác táng, không đứng đắn, nhưng kỳ thực người này tâm cơ rất sâu, đầu óc cũng cực kỳ thông minh.
Thập Nhị trưởng lão nghe vậy, khẽ gật đầu. "Ừm, đại chất tử nói có lý. Cung chủ là sư bá của Phương Thiên Nhai, đại tiểu thư là sư tỷ của hắn, nhà Cung chủ cùng bọn hắn quan hệ rất tốt. Còn chúng ta chỉ là người ngoài. Nếu Phương Thiên Nhai đòi chúng ta ít tiên tinh quá, trong lòng Cung chủ tất nhiên sẽ không vui. Cho nên, giữa chuyện đắc tội chúng ta và đắc tội Cung chủ, Phương Thiên Nhai tất phải lựa chọn. Hắn đòi chúng ta một ức năm ngàn vạn phí trị liệu, chính là rõ ràng bảo vệ nhà Cung chủ, đắc tội chúng ta."
Nhị Thập trưởng lão gật đầu. "Không ngờ tiểu tử Phương Thiên Nhai này đầu óc xoay chuyển nhanh như vậy! Chỉ trong chốc lát đã nghĩ rõ phải đứng về phía nào."
Phùng Tùng nói: "Kỳ thực lựa chọn của Phương Thiên Nhai không sai. Chỉ cần không phải kẻ ngu, ai dám công khai đắc tội Cung chủ? Cho nên chúng ta tất nhiên sẽ trở thành vật hy sinh của hắn. Hắn thà không kiếm tiên tinh của chúng ta, cũng tuyệt đối không vì chúng ta mà đi đắc tội Cung chủ."
Phùng phu nhân nhíu mày. "Nếu đã như vậy, chúng ta phải làm sao đây?"
Phùng Viễn nhìn đại ca Phùng Tùng, hỏi: "Đại ca, vậy chúng ta phải làm gì?"
Phùng Tùng thở dài một tiếng. "Không còn cách nào khác, chỉ có thể đi cầu Cung chủ. Chỉ cần Cung chủ chịu giúp chúng ta, phụ thân liền có cứu."
Phùng phu nhân nhíu mày. "Cái này..."
Phùng Tùng nhìn Thập Nhị trưởng lão và Nhị Thập trưởng lão, nói: "Nhị vị sư thúc, phiền nhị vị đi thông báo một chút, gia thuộc của Ngũ trưởng lão và Thập Tứ trưởng lão, một lát nữa chúng ta cùng khiêng ba vị trưởng lão đang hôn mê bất tỉnh đến cung điện của Cung chủ. Xin Cung chủ ra mặt, để Lâm Vũ Hạo trị liệu cho ba nhà chúng ta."
Thập Nhị trưởng lão và Nhị Thập trưởng lão gật đầu. "Được, chúng ta đi tìm phu nhân của Ngũ trưởng lão và phu nhân của Thập Tứ trưởng lão nói chuyện."
Nhị Thập trưởng lão cũng nói: "Người đông lực lớn. Nếu mọi người cùng đến, Cung chủ sẽ không mặc kệ chúng ta. Giá cả cũng tất nhiên có thể ép xuống."
Phùng Tùng nói: "Có lao nhị vị sư thúc."
"Đại chất tử, ngươi đừng khách khí. Mau về khiêng phụ thân ngươi đến chỗ Cung chủ đi!"
"Hảo." Phùng Tùng gật đầu, tiễn mắt nhìn nhị vị trưởng lão rời khỏi trà lâu.
Phùng phu nhân nhìn nhi tử. "Tùng nhi, như vậy có được không?"
Phùng Tùng nói: "Không còn cách nào khác, chỉ đành ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa. Nương, người đi đến sơn phong của Lục trưởng lão xem một chút. Lục trưởng lão tu luyện Vô Tình đạo, không có gia nhân, người bảo đệ tử của ông ấy khiêng ông ấy qua. Ta và nhị đệ lập tức về nhà, khiêng phụ thân qua."
Phùng phu nhân gật đầu. "Được, ta biết rồi."
Thương lượng xong, mẫu tử ba người liền trả tiền trà, cùng rời khỏi trà lâu.
...
Một canh giờ sau,
Phương Thiên Nhai ba người vừa mới dùng xong bữa trưa, từ tửu lâu bước ra, liền nhận được tin tức của Tần Thiên Ý. Ba người không dám chậm trễ, lập tức đến cung điện của Cung chủ.
Ba người bước vào đại điện, chỉ thấy Giang Cung chủ và Tần Thiên Ý hai người ngồi sóng vai ở thượng vị. Bên cạnh đứng rất nhiều nam nam nữ nữ, còn có bốn cái cáng, trên cáng nằm bốn vị trưởng lão hôn mê bất tỉnh.
Phương Thiên Nhai co rút khóe miệng. Trong lòng thầm nghĩ: Động tác của gia thuộc mấy vị trưởng lão này nhanh thật! Chỉ trong công phu ăn một bữa cơm đã chạy hết đến đây rồi.
Lâm Vũ Hạo thấy những người đó cũng ngẩn ra một chút. Trong lòng nghĩ: Bọn họ chạy đến cầu tình Cung chủ sao?
"Bái kiến cửu cửu, bái kiến sư phụ." Cúi đầu, Hứa Thanh Phong là người đầu tiên hành lễ.
Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo cũng vội hành lễ. "Bái kiến sư bá, bái kiến sư phụ."
Giang Cung chủ nhìn ba người một cái, phẩy tay. "Ba đứa các ngươi không cần đa lễ, đều ngồi đi!"
"Tạ ơn!" Ứng thanh, ba người đều ngồi xuống ghế bên cạnh.
Tần Thiên Ý nhìn Phương Thiên Nhai. "Ra ngoài ăn cơm à?"
Phương Thiên Nhai gật đầu. "Vâng, sư phụ."
Tần Thiên Ý lại nói: "Không hảo hảo ở trên núi tu luyện, cả ngày chạy ra ngoài, chỉ biết không lo chính sự."
Phương Thiên Nhai vội giải thích. "Sư phụ, đệ tử không phải không lo chính sự. Đệ tử vừa từ Ma Quật trở về, tay có chút chật vật. Cho nên ra ngoài làm một vụ mua bán, kiếm chút tiên tinh tu luyện."
Tần Thiên Ý nhướng mày. "Vậy ngươi làm ăn gì?"
Phương Thiên Nhai nói: "Đại sư huynh giúp ta liên hệ một vụ mua bán, ta đem phương pháp xử lý tiên ma thú thú cốt bán cho Thập Tam và Thập Lục trưởng lão, kiếm được một món tiên tinh. Sau đó chúng ta nghe nói nhị sư tỷ sinh bệnh, liền đến xem bệnh cho nhị sư tỷ, chữa khỏi cho nhị sư tỷ. Đại sư bá biết chúng ta tay chật, lại tặng một ức tiên tinh cho chúng ta. Tiên tinh của ta và Vũ Hạo cũng kiếm được kha khá, một lát nữa sẽ về núi tu luyện."
Tần Thiên Ý nghe Phương Thiên Nhai nói vậy, khẽ gật đầu. "Ừm, Minh Nguyệt là sư tỷ của các ngươi, các ngươi cứu nàng là chuyện nên làm. Bất quá, phương pháp luyện khí là bát cơm của ngươi, sao lại đem bán đi?"
Phương Thiên Nhai đáp: "Đệ tử thực lực thấp, lại trong túi rỗng tuếch, cho nên đem phương pháp bán đi, nghĩ có thể kiếm thêm chút tiên tinh, hảo hảo tu luyện."
Tần Thiên Ý gật đầu. "Thôi, bán thì bán vậy!"
Giang Cung chủ cười cười. "Sư đệ à, ngươi thật đúng là thu được hai đồ đệ có bản lĩnh! Thiên Nhai có bản lĩnh, vào Ma Quật hai mươi năm đã nghiên cứu ra cách dùng thú cốt tiên ma thú luyện chế pháp khí. Vũ Hạo cũng không kém cạnh, không chỉ là cửu cấp đan sư, còn tinh thông y thuật, chữa khỏi cho Minh Nguyệt. Hai đứa đều là thiên tài!"
Tần Thiên Ý nghe Giang Cung chủ khen ngợi, cười nói: "Sư huynh quá khen."
Giang Cung chủ lại nói: "Sư đệ, ngươi xem Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão, còn có Thập Tứ trưởng lão, bốn vị trưởng lão này vì tông môn cống hiến nhiều năm, có thể để Vũ Hạo chữa khỏi cho bọn họ không?"
Tần Thiên Ý gật đầu. "Tự nhiên, bốn người họ đều là trưởng lão tông môn. Huynh đệ ngươi ta há có thể thấy chết không cứu?"
Giang Cung chủ liên tục xưng phải. "Đúng, đúng vậy!"
Tần Thiên Ý nhìn Lâm Vũ Hạo, nói: "Vũ Hạo, đại sư bá của ngươi tìm cho ngươi một vụ mua bán. Ngươi chữa khỏi cho bốn người này, mỗi nhà sẽ đưa ngươi tám ngàn vạn tiên tinh."
Lâm Vũ Hạo nghe vậy, không khỏi nhíu mày. "Sư phụ, tám ngàn vạn ư? Có phải ít quá không?"
Phương Thiên Nhai cũng nói: "Đúng thế, mấy người này ta và Vũ Hạo căn bản không quen biết, muốn cứu bọn họ ít nhất cũng phải một ức năm ngàn vạn."
Giang Cung chủ mặt đầy bất đắc dĩ nói: "Thiên Nhai à, bốn vị trưởng lão này đều là địa tiên, trong nhà không có nhiều tiên tinh như vậy, tám ngàn vạn cũng không ít. Ngươi cứ coi như nể mặt ta và sư phụ ngươi đi!"
Phương Thiên Nhai nghe vậy, sắc mặt biến đổi, nhìn Tần Thiên Ý. "Sư phụ, ngài cũng cảm thấy một ức năm ngàn vạn là nhiều sao?"
Tần Thiên Ý nói: "Thôi, đừng mặc cả nữa, cứ tám ngàn vạn đi!"
Phương Thiên Nhai bất đắc dĩ gật đầu. "Được rồi, đã sư phụ và sư bá đều nói vậy, thì tám ngàn vạn một người. Bất quá, bọn họ sẽ không quỵt nợ chứ? Trước đó vị Phùng phu nhân kia nói nhà bà ta chỉ có ba ngàn vạn tiên tinh thôi."
Giang Cung chủ lập tức nói: "Yên tâm, bọn họ sẽ không quỵt nợ. Nhà Tứ trưởng lão nhân khẩu đông, chi tiêu lớn, trong nhà quả thực không gom đủ tám ngàn vạn, nhưng tiên tinh trị liệu của ông ấy, ta sẽ tạm ứng trước. Còn Lục trưởng lão tu luyện Vô Tình đạo, không có người thân, tiên tinh của ông ấy cũng do ta tạm ứng. Đợi bọn họ khỏe lại, ta sẽ đòi lại tiên tinh từ họ. Hai nhà còn lại tự mình xuất tiên tinh. Một lát nữa, tiên tinh của bốn nhà một khối cũng không thiếu, đều đưa cho các ngươi."
Phương Thiên Nhai gật đầu. "Như vậy, đa tạ đại sư bá."
Lâm Vũ Hạo cũng nói: "Đa tạ đại sư bá."
Giang Cung chủ phẩy tay. "Người một nhà không cần khách khí. Vũ Hạo, ngươi mau trị liệu cho họ đi!"
"Vâng, đại sư bá." Ứng thanh, Lâm Vũ Hạo lúc này mới từ trên ghế đứng dậy.
Lâm Vũ Hạo dùng phương pháp trị liệu cho Giang Minh Nguyệt trước đó, lại chữa khỏi cho bốn vị trưởng lão. Lại kiếm được ba ức hai ngàn vạn tiên tinh.
Tần Thiên Ý thấy bốn người đều được chữa khỏi, đều đã tỉnh lại, liền dẫn Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo cùng trở về trúc ốc.
Tần Thiên Ý nhìn Phương Thiên Nhai. "Một ức năm ngàn vạn, ngươi cũng thật dám đòi a? Địa tiên nào có nhiều tiên tinh như vậy?"
Phương Thiên Nhai cười. "Tam ca, kỳ thực ta không thật sự muốn một ức năm ngàn vạn tiên tinh. Chỉ là sư bá đã đưa ta một ức. Nếu ta đòi người khác quá ít, trong lòng sư bá nhất định sẽ không vui. Ông ấy nhất định sẽ cảm thấy không công bằng, vì sao chữa nữ nhi của ta phải tốn một ức, còn người khác chỉ vài ngàn vạn là khỏi?"
Tần Thiên Ý nghe vậy, đã hiểu. "Cho nên ngươi muốn để chính ông ấy mở miệng nói ra."
Phương Thiên Nhai gật đầu. "Đúng a, như vậy ông ấy không chỉ trong lòng thoải mái, còn trước mặt thuộc hạ được một danh tiếng tốt. Bốn vị trưởng lão và gia nhân của họ cũng sẽ cảm kích ông ấy."
Tần Thiên Ý gật đầu. "Có lý, ngươi đúng là nhiều quỷ ý. Sư huynh ta dù có tới trăm cái tâm nhãn cũng không tính được như ngươi a!"
"Tam ca quá khen. Đã ở trong tông môn của người ta, chúng ta tự nhiên không tiện đắc tội người ta."
Tần Thiên Ý sâu sắc đồng ý. "Cái đó thì đúng, ngươi và lão ngũ thực lực còn thấp, không nên đắc tội hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com