Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày 5: Đó chỉ là tiếng sấm nổ, hay là các vị thần đang vỗ tay vậy?


Tên gốc: "Day 5: Is that just the thunder, or are the gods applauding?"
A/N: Vui lòng không viết bất kỳ bình luận tình dục/NSFW nào về fic này.

George biết anh cần phải nói với anh ấy, muốn thổ lộ tình cảm của mình với anh ấy trước khi anh phải trở về London. Sapnap và anh đã tổ chức một cuộc trò chuyện vào đêm hôm trước trong khi Dream đi tắm về việc đó, và Sapnap đã trấn an anh rằng sẽ không có chuyện anh ấy nói không với anh, mặc dù Dream vẫn luôn phủ nhận tình cảm của George.

George biết anh muốn làm điều đó. Anh chỉ không biết nên làm khi nào.

Thực sự sẽ không ổn lắm nếu làm điều đó khi họ trở về nhà của Dream vào đêm hôm qua, sau cuộc nói chuyện. Mà cũng không thấy ổn lắm nếu nói ra sau khi Dream và George đã nẳm trên giường của Dream vào đêm qua, mặc dù họ đang ở một mình và không khí thoải mái xung quanh họ tạo ra một bầu không khí tốt. Cảm giác không ổn vẫn còn đó cả khi anh đã chìm vào giấc ngủ, Dream lờ mờ di chuyển trên giường và tình cờ vòng tay qua bụng George, hành động đã trở thành một thói quen thân mật trong vài đêm qua. Không, chưa có khoảnh khắc nào mà anh cảm thấy thích hợp cả. George phải đợi, đợi cho đến khi anh tìm được khoảnh khắc hoàn hảo nhất.

--------------------

Ánh sáng và tiếng sấm vang xa đã kéo Dream ra khỏi giấc ngủ chập chờn, mơ màng chớp mắt. Anh ấy đã hoàn toàn quên dự báo thời tiết nói là trời có thể có bão. Nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn những gì dự báo đã dự đoán, họ sẽ phải ở nhà trong ngày để tránh bị lũ quét, một điều thường thấy ở thị trấn của Dream. Một tiếng sấm vang xa khác vang lên, và Dream đoán rằng một ngày của họ sẽ được trải qua trong nhà của Dream. Anh ấy hơi thất vọng; Anh ấy đã định kéo Sapnap và George đến sở thú ở thành phố lân cận.

Dream thở dài và vùi đầu sâu hơn vào mái tóc mềm mại của George. Ồ, Dream nhận ra rằng cả ba người bọn họ dù sao cũng cần một ngày nghỉ ngơi, họ đã không làm gì khác ngoài việc chạy nhảy trong vài ngày qua và đó sẽ nói dối nếu anh ấy nói rằng chân anh ấy không bị đau một chút, đặc biệt là từ trò chơi lager-tag hôm qua.

Nhắc đến trận đấu hôm qua... Dream thấy vui biết bao nhiêu. Chạy xung quanh trong ánh sáng màu oải hương của đấu trường, tận hưởng vẻ mặt của những người bạn của mình mỗi khi bắt gặp họ.

Anh ấy nhớ lại câu nói đùa mà anh ấy và George đã chia sẻ sau một trong những lần Dream bắn anh, và một tiếng động kỳ lạ mà George tạo ra đã khiến cơ thể anh ấy về cơ bản là đã ngừng hoạt động để khỏi bối rối, George đã cướp súng của anh ấy trong khi anh ấy bị phân tâm. Anh ấy nhớ cảm giác vui vẻ như thế nào khi đuổi theo chàng trai mảnh khảnh xung quanh, cuối cùng bắt được anh từ phía sau và đè anh xuống đất trong một khoảnh khắc quyết định. Anh ấy nhớ George đã trông xinh đẹp, gần như thanh tao như thế nào với khuôn mặt được chiếu sáng nhẹ nhàng từ chiếc áo vest màu đỏ tươi và ánh đèn màu tím nhạt xung quanh chúng. Khuôn mặt anh trông rất ngạc nhiên, đôi môi anh hơi hé ra, trông chúng thật mềm mại, và làm sao Dream có thể mong muốn gì hơn là được hôn anh ngay lúc đó.

Nhưng Dream nghĩ rằng đó không phải là một ý kiến ​​hay. Dù sao thì George cũng không cảm thấy như vậy về anh ấy. Bất giác thở dài một lần nữa và nhấn sâu đầu mình hơn vào George, Dream tự nhủ rằng mình ổn với điều đó, chỉ làm bạn với nhau, mặc kệ cái cách mà lồng ngực anh ấy siết nhẹ vì nỗi đau trào dâng trong lòng.

Anh ấy sẽ không hy sinh tình bạn của họ vì thứ tình cảm ngu ngốc của mình.

Dream lại chìm vào giấc ngủ khi nghe tiếng sấm xa dần, tiếng ầm ầm trở thành tiếng ru của trái tim đang đập rộn ràng.

--------------------

George giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng sấm nổ mạnh trên đầu, sức mạnh của nó làm cho nền của ngôi nhà nhỏ run lên. Ngồi dậy, George dụi mắt, ngày càng nhận thức sâu sắc về việc Dream đang quấn cánh tay còn lại của mình quanh bên trái của George, ôm anh vào một cách hiệu quả khi Dream nhẹ nhàng kéo cơ thể của George xuống nệm để vùi mặt vào bụng anh, một tiếng ngân nga nhỏ được cảm nhận qua áo sơ mi của anh khi anh thở hổn hển vì sự thân mật đột ngột, khuôn mặt ngày càng nóng và một lượng lớn sung sướng bắt đầu bay loạn xạ trong bụng anh nơi Dream hiện đang gối đầu.

George ló đầu qua cơ thể của Dream và nhìn thời gian. Bây giờ mới tám giờ sáng, và mặc dù bị đánh thức bởi sấm sét, George sẽ không ngại quay lại ngủ thêm một hoặc hai tiếng nữa.

Anh cảm thấy vòng tay kia ôm chặt lấy mình khi anh thả lỏng, một nụ cười nhỏ nở trên khuôn mặt. Anh sẽ không nói dối, Dream lúc này đang khá là dễ thương. George rất vui vì đã biết được tình cảm của Dream đối với mình, bởi vì anh biết nếu điều tương tự xảy ra trước một ngày hoặc sớm hơn thì anh sẽ bùng nổ mất.

Chà, George vẫn cảm thấy như muốn bùng cháy bởi lượng cảm xúc đang len lỏi trong mình, nhưng nó không còn khủng khiếp như trước nữa. Biết được tình cảm của mình đã được đáp lại dường như đã giúp anh bình tĩnh hơn.

Càng ngày càng thấy thoải mái hơn vào giây thứ hai, George nhanh chóng cảm thấy mình đã ngủ gật.

-----------------   

Cả hai người đều bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức đột ngột trên điện thoại của Dream, và George ngay lập tức cảm thấy lạnh hơn khi Dream tách mình ra khỏi anh và lăn qua để lấy chiếc điện thoại của anh ấy đang để bên cạnh đồng hồ, mới gần 11 giờ sáng.

"Cảnh báo về thời tiết", Dream nhận xét, ngồi dậy, bật điện thoại và tắt tiếng ồn lớn đi, nhưng vẫn tiếp tục xem, rất có thể đang lướt qua các thông báo. "Chúng ta có một cảnh báo lũ quét xuất thời gian còn lại trong ngày."

George ngáp, ngồi dậy lần thứ hai vào sáng hôm đó. "Lũ quét á?" Một cái ngáp khác đã cắt đứt câu nói của anh. "Tớ đoán điều đó có nghĩa là hôm nay chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây."

"Đúng vậy." Dream trả lời và vươn vai, "Không đời nào tớ lại đi lái xe trong thời tiết này." George đột nhiên nhận ra tiếng mưa lớn đập vào nóc nhà, và ậm ừ đồng ý.

"Ừ, không, hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ không đi đâu cả."

"Chà, vậy hôm nay cậu muốn làm gì?" Dream hỏi, ngước nhìn từ điện thoại và nhìn về phía anh. George để ý đến quả đầu mới ngủ dậy rất chi là bá đạo của Dream, và bắt đầu cười khúc khích. Ngay lập tức biết được nguồn gốc của tiếng cười khúc khích của George, Dream đảo mắt với vẻ chế giễu thích thú và lướt một tay qua bàn tay anh, cố gắng vỗ nhẹ tóc mình xuống, điều này cuối cùng khiến George cười khúc khích nhiều hơn khi những cố gắng đều vô ích. "Cứ tiếp tục cười đi và cậu sẽ trải qua một ngày bên ngoài, đang bị ướt."

Tiếng cười khúc khích của George giảm dần như thể lời đe dọa của anh ấy thực sự nghiêm trọng, và một nụ cười nở trên khuôn mặt của George.

Đột nhiên cửa phòng ngủ được mở ra, và Sapnap đang thò đầu vào phòng với vẻ mặt bối rối.

"Ồ, tớ tưởng tớ đã nghe thấy hai người." Anh ta nói, vẻ bối rối tan ra trên khuôn mặt. "Cũng sắp đến lúc phải thức dậy rồi, bây giờ là khoảng, mười một giờ rồi đấy."

"Ồ, chào Sapnap." Dream thản nhiên đáp. "Cậu dậy khi nào vậy?"

"Tớ không biết, khoảng chín giờ chăng?"

"Chà," George xen vào, trêu chọc, "muộn rồi đấy."

"Tớ biết mà," Sapnap nói với một tràng cười lớn, "trò laser-tag đã làm tớ kiệt sức!"

"Tớ cũng vậy." Dream trả lời. "Mấy ngày nay chân tớ có chút đau nhức."

"Đúng vậy ha," George nói đùa, "các game thủ chúng ta có vẻ không quen với việc hoạt động thể chất quá nhiều." Và cả ba người họ bắt đầu cười vì câu nói đó.

"Được rồi, sao cũng được." Sapnap tiếp tục cuộc trò chuyện, đảo mắt. "Tớ sẽ lục tủ lạnh và làm vài thứ để ăn. Hai người định dậy hay ngủ tiếp?"

"Tôi nghĩ bây giờ chúng ta quá tỉnh để ngủ tiếp," Dream trả lời, liếc nhìn George để lấy ý kiến. Anh gật đầu, và Dream bắt đầu leo ​​ra khỏi giường trong khi đút túi điện thoại, George theo sau một lúc sau.

"Hừ, hai người lại hành động như một cặp tình nhân khi cùng nhau bước ra khỏi giường như vậy." Sapnap thản nhiên bình luận, nhếch mép trêu chọc. George lao qua Dream và đuổi theo Sapnap, định đánh vào tay người đàn ông đó, và Dream cảm thấy mặt anh ấy đỏ bừng, cảm giác nhói đau trong ngực giống như lúc nãy trở lại. Giá như.

----------------

Bữa trưa của họ bao gồm bánh mì sandwich và khoai tây chiên, và khi Sapnap quay trở lại phòng khách sau khi đặt túi khoai tây chiên lớn đã ăn dở trở lại chỗ để thức ăn của Dream, anh ta mở một túi Skittles* nhỏ, nhai một cái trong miệng và sự chú ý của  anh ta quay trở lại video Youtube mà họ đã đưa lên TV. Cả ba người họ đang ngồi chung ghế dài của Dream, thoải mái ngồi cạnh nhau, với Dream và Sapnap ngồi ở bên ngoài và George ở giữa họ.

*Kẹo trái cây Skittles Original :D

"Ồ đúng rồi, tớ quên mất là chúng ta có Skittles." Dream thản nhiên nhận xét, nhìn Sapnap thưởng thức món ăn của anh ta, khi George gọi với lên từ bên cạnh anh ấy "Ồ, tớ có thể xin một cái không?"

"Chắc chắn rồi," Sapnap đáp, nhìn về phía George. "viên màu gì?"

"Viên màu đỏ luôn ngon hơn, tớ không thể chịu nổi mấy viên màu xanh lá cây." George nói, và Sapnap chọn một viên kẹo từ lòng bàn tay và đưa cho George với một nụ cười nhếch mép nhỏ.

George nhìn biểu cảm của Sapnap. "Cậu không đưa cho tớ một một viên màu xanh lá cây, đúng không?"

Nụ cười nhếch mép ngày càng rộng hơn. "Đâu có, nó màu đỏ mà."

Dream nhìn viên Skittle; Nó có màu xanh lá cây. Dream đảo mắt với một nụ cười cố nén, nhưng George đã nhận ra được nó.

"Sapnap, tớ biết cậu đã cho tớ một viên màu xanh lá cây rồi đấy."

Khịt mũi, Sapnap bắt đầu cười và đưa cho George một viên Skittle khác. "Được rồi, được rồi, đây. Viên này màu đỏ, tớ hứa."

"Lại thêm viên xanh nữa à?"

"Không, nó màu đỏ, tớ thề đấy."

"Cậu nói dối đấy à?"

"... Có lẽ thế." George bỏ Skittle thứ hai vào miệng và bắt đầu nhai. Sau một lúc, anh lên tiếng.

"Cậu chết với tớ." anh nói một cách bình tĩnh. Skittle thứ hai cũng có màu xanh lá cây.

Dream bật cười trước phản ứng của George, Sapnap cũng tham gia. George bắt đầu cười khúc khích khi Dream bắt đầu thở khò khè, tiếng cười có vẻ khá đau đớn và tiếng cười của họ chỉ lớn dần. Phải mất cả phút để tiếng cười của họ giảm bớt đi, và khi họ cười xong, Sapnap đổ phần còn lại của Skittles vào miệng, nhai một cách thích thú.

"Đây, cậu muốn cái này không?" George hỏi Dream, chìa ra Skittle xanh đầu tiên Sapnap đã đưa cho anh. Gật đầu, Dream chìa tay ra, và George thả viên Skittle vào lòng bàn tay anh ấy.

Sapnap ngẫu nhiên nói, "Thật ngạc nhiên khi tớ biết ngón tay của cậu có cùng độ dài trông sẽ hay như thế nào." khiến George cười khúc khích.

"Chúng không có độ dài chính xác như nhau." Dream tự bảo vệ mình, cho viên kẹo vào miệng và nhanh chóng ăn nó trước khi tiếp tục. "Ngón giữa của tớ vẫn dài nhất, và ngón út thì vẫn ngắn hơn các ngón khác."

"Đúng vậy, nhưng điều đó không giúp cậu tránh khỏi sự thật rằng ngón út của cậu vẫn dài gần bằng ngón đeo nhẫn." Sapnap cãi lại, và bắt đầu cười khúc khích khi Dream ném một trong những chiếc gối của chiếc ghế dài vào anh ta.

"Ồ đúng rồi? Ít ra thì tớ cũng không có bàn tay em bé như George."

George tạo ra một tiếng ồn khó chịu. "Tại sao cậu lại tấn công tớ? Sapnap là kẻ bắt nạt cậu cơ mà!"

"Bởi vì cậu là người bắt đầu nó." là câu trả lời của Dream, và George đánh anh ta.

"Không, tớ không có!"

"Có đấy," Dream lập luận đầy hứng thú, "chính cậu là người khiến tớ đưa tay ra khiến Sapnap xem được."

"Tớ không nên bị coi thường như thế nhá." George tinh nghịch đáp trả, "Tớ không có bàn tay trẻ con, và cả hai người chính thức gây thù với tớ rồi đấy."

"Wow, một cú đánh thấp như vậy." Một tiếng động lớn nhắc nhở cả ba về những gì họ đã làm và cuộc trò chuyện của họ dừng lại khi họ tiếp tục xem video.

Vài phút sau, Dream thấy George bắt đầu dựa vào anh, đầu tựa vào vai anh.

"Tốt hơn hết là cậu không nên chợp mắt đâu, cậu đã ngủ nhiều nhất trong cả ba đứa cả tuần rồi đấy." Dream cảnh báo.

Khuôn mặt của George nhăn lại trước lời buộc tội. "Tớ sẽ không ngủ, tớ hứa đấy." Anh dừng lại một chút, trước khi nói thêm, "Và tớ cũng là người bị ảnh hưởng bởi lệch múi giờ nhiều nhất, tớ vẫn đang hồi phục."

"Đã năm ngày rồi mà." Sapnap nói.

"Và?"

"Và," Dream tiếp tục, "chỉ mất một hoặc hai ngày để tình trạng lệch múi giờ biến mất."

"Và cũng chỉ mất một giây để cậu có thể ngậm mẹ mồm cậu vào."

Dream bắt đầu cười khúc khích, đảo mắt. Sapnap cười khúc khích, và George khẽ cười nhẹ.

Có thể là do bầu không khí thoải mái, hoặc tiếng mưa rơi trên mái nhà và sấm sét trên đầu, hoặc vì anh thực sự vẫn còn hơi buồn ngủ, hoặc là do anh đang dựa vào người đàn ông anh yêu, nhưng cuối cùng George đã ngủ gật trên bờ vai của Dream, cả Dream và Sapnap đều không ngạc nhiên mấy.

"Tớ đã gặp mấy đứa trẻ còn ngủ ít hơn cậu ta." Sapnap nói đùa khi nhận thấy George gật đầu, nụ cười ngày càng rộng hơn khi George không giật mình tỉnh giấc để quay lại cãi anh ta.

"Chà có lẽ George đúng là một em bé." là câu trả lời gần như ngay lập tức của Dream, khiến cả hai tan biến thành những tiếng cười khúc khích không thể kiểm soát được và thở khò khè sau một lúc im lặng, Dream cố gắng hết sức giữ tiếng khò khè của mình để không làm phiền George. Nhưng George đã thoát hồn như một ngọn đèn tắt, và vẫn ngủ thiếp đi ngay cả khi Dream không thể kìm lại được nữa và một tiếng cười lớn thoát ra khỏi anh ấy, tiếng ồn giống như tiếng hú của một con ngỗng trời.

Họ phải mất vài phút để tiếng cười của họ hoàn toàn lắng dịu, đoạn video họ đang xem trên TV đã kết thúc trong khoảng thời gian cười đó và màn hình chờ kiên nhẫn nhìn lại họ, chờ một trong số họ chọn video mới.

Sapnap chộp lấy điều khiển từ chiếc bàn cà phê nhỏ trước mặt họ và lướt qua các đề xuất, rồi lướt đến phần tổng hợp ngẫu nhiên các món nấu không thành công từ một loạt các chương trình thi nấu ăn.

"Nếu Bad mà xem cái này ấy," Sapnap bình luận một phút sau, sau một cảnh mô tả một người đàn ông lớn tuổi hét lên những lời tục tĩu khi làm rơi chiếc bánh mà anh ấy đã dành hai giờ để trang trí, "cậu ta chắc chắn sẽ hét lên và rời khỏi phòng cho xem."

Dream cười thầm, có vẻ tinh thần anh ấy khá tốt. "Cậu ấy chắc chắn sẽ làm vậy." Sự chú ý của anh ấy quay trở lại TV, hoặc ít nhất là đầu anh ấy quay lại để nhìn vào nó. Sapnap có cảm giác kỳ lạ, sự chú ý của anh ấy hướng nhiều hơn vào George, người có vẻ như đang từ từ rúc vào Dream.

Sapnap biết khá rõ chuyện đang diễn ra ở trong nhà. George đã nhận thức được cảm xúc của Dream và đang muốn thú nhận với anh ấy, điều duy nhất còn lại là khiến Dream nhận ra rằng George cũng thích anh ấy, mặc dù người đàn ông đó là một trong những người cứng đầu nhất mà anh ta từng có cơ hội gặp.

"Hai người sẽ thành một cặp tuyệt vời, cậu biết đấy." Sapnap bắt đầu, thử nghiệm khu vực rìa ngoài. Thực sự là Dream đã đi bao xa trên con đường từ chối cảm xúc của mình?

Dream cười nhẹ trước lời nhận xét đó, tiếng động bình thường thích thú xen lẫn buồn vui lẫn lộn. "Giá như." là câu trả lời của anh ấy.

"Giá như gì?" Sapnap nhấn mạnh. Dream nhìn anh, như thể anh đã biết câu trả lời. Sapnap nghĩ rằng anh ta biết những gì Dream sắp nói.

"Rõ ràng là giá như George cũng thích tớ rồi." Dream nói, lặng lẽ, như thể George sẽ nghe thấy anh ấy và điều đó sẽ tạo nên sự khác biệt. Một tên đại ngốc, anh ấy biết chứ.

Sapnap biết rõ hơn là không nên nói điều đó, và thay vào đó, Sapnap đáp lại, "Điều gì khiến cậu nghĩ rằng cậu ấy không thích cậu?"

Dream tạm dừng, giữ im lặng. Và tiếp tục im lặng. Sapnap bắt đầu tràn đầy hy vọng mỗi giây. Cuối cùng thì Dream-

"Cậu ấy chưa bao giờ nói với tớ rằng cậu ấy yêu tôi, dù chỉ một lần."

Sapnap hít một hơi thật sâu, chậm rãi, không còn muốn gì hơn là lấy cuốn sách bìa cứng gần nhất đập nó lên đầu người bạn ngốc nghếch của mình.

"Cậu ấy cũng chưa bao giờ thử tán tỉnh tớ cả." Dream nói thêm, và Sapnap phải ngăn mình đảo mắt. "Và cậu ấy dường như còn chẳng quan tâm đến điều đó cho lắm."

Sapnap mất vài giây nhìn Dream với khuôn mặt bất lực nhất mà anh ta có thể tạo ra trong đời, chớp mắt và thu thập lại mớ suy nghĩ của mình.

"Đầu tiên, cậu không thể nói về việc cậu ấy không tán tỉnh nghĩa là cậu ấy không thích cậu, vì tớ thậm chí còn chưa thấy cậu thả thính cậu ấy lần nào." Sapnap bắt đầu nói, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm nghị. "Thứ hai, có lẽ cậu ấy nghĩ rằng cậu ấy không nên nói điều đó vì cậu thực sự yêu cậu và chỉ là quá lo lắng để làm vậy? Và THỨ BA-" Sapnap cao giọng khi thấy Dream định mở miệng trả lời. Sapnap dừng lại, cho phép Dream ngậm miệng lại trước khi anh ta tiếp tục. "Và thứ ba, hãy nhìn bên cạnh cậu mà xem và cậu sẽ thấy người bạn thân nhất của cậu cuộn tròn vào bên cậu như thể cậu một người tình mà cậu ta đã lạc mất từ ​​lâu, và như một minh chứng, tớ cá là cậu đã không nhận thấy rằng cậu đang lần theo đường cong trên vai cậu ấy với ngón tay cái của cậu."
Ngơ ngác, Dream quay đầu lại nhìn George, bàn tay đặt lên vai anh đang lần theo những đường vòng ấy đột ngột bất động. Nghĩ rằng mình đã nắm được anh ấy lần này, Sapnap giấu một nụ cười chiến thắng.

Nhưng Dream nhìn lại về phía khuôn mặt anh ta, sự bối rối lan tràn trên khuôn mặt của anh ấy. "Nhưng cậu ấy đã như thế này kể từ khi cậu ấy đến đây."

Sapnap chưa một lần cầu nguyện trong đời, nhưng anh ta sắp sửa bắt đầu làm điều đó ngay lúc này, ngay tại đó, vì anh ta sắp bắt đầu khóc và anh ta muốn đứng dậy và đấm vào tường, hoặc đi ra ngoài và bắt đầu la hét kèm thêm giết người đẫm máu.

"Điều đó thực sự có nghĩa là gì hả?" Sapnap thực tế đã cầu xin, ngày càng thực hiện những trò tai quái này. Nghiêm túc mà nói, anh ta đang ở trong một bộ phim hài lãng mạn nào đó thật à?! Chết tiệt!

"Uhm." Dream ngập ngừng bắt đầu, như thể anh ấy cũng không chắc về bản thân mình. "Tớ không biết, tớ nghĩ cậu ấy chỉ là thích ôm ấp như bạn bè với nhau thôi?"

Sapnap suy nghĩ về nhận xét của mình một chút, nhận ra rằng Dream đã đúng vào thời điểm này và đúng vậy, có những người thực sự giàu tình cảm ngoài kia. "... Ôm ấp như bạn bè với nhau." anh nói, gật đầu.

Sapnap quyết định bỏ cuộc trò chuyện của họ sau đó, anh ta không muốn phải tăng xông thêm nữa. Bên cạnh đó, anh có cảm giác mình đã hơi mơ ngủ một chút trong cuộc trò chuyện của họ.

-------------------

"UNO, ĐƯỢC LẮM!" Sapnap hét lên, tung ra cặp hoàng hậu của mình, trên tay chỉ còn một quân bài nữa.

"Chúng ta đang chơi Go Fish* à?" George nhận xét, bối rối. Anh mới thức dậy cách đây mười phút để Dream lay anh tỉnh, tự hỏi liệu anh có xuống chơi bài với anh và Sapnap không.

*Go Fish hoặc Fish là một trò chơi bài thường được chơi bởi hai đến năm người chơi, mặc dù nó có thể được chơi với tối đa 10 người chơi. Nó có thể được chơi trong khoảng 5 đến 15 phút. (cre: Wikipedia)

"Vẫn đang, cơ mà tớ chỉ còn một lá bài thôi, nên kệ mẹ nó đi." Sapnap khoe khoang.

"Được thôi." George nói một cách bình tĩnh và quay sang Dream. "Này, Dream, cậu có con số ba không?"

Khuôn mặt của Dream nở một nụ cười ranh mãnh. Tại sao không chứ, có đây." Anh ấy nói, giọng vui vẻ bất thường, và anh ấy nắm lấy ba lá từ đám bài của mình, đưa nó cho George, người đã nhiệt tình nắm lấy nó và đặt ba thẻ anh có trong tay xuống cùng nhau. Giống như Sapnap, George chỉ còn một lá bài.

"Nhìn xem bây giờ ai mới là đứa có Uno, đồ chết tiệt." George trêu chọc, và cảm thấy Sapnap đá anh một phát từ dưới bàn cà phê. Giọng nói máy móc được phát trên TV, để Youtube ở chế độ tự động phát để tiếng ồn trắng tràn vào phòng. Patches đã xuất hiện trở lại từ bất cứ nơi nào cô thích dành thời gian rảnh, và nằm cuộn tròn trên chiếc ghế dài nơi cả ba đang ngồi.

Dream cười, thở khò khè, trong khi Sapnap trừng mắt nhìn anh, giả vờ giận dữ.

"Được rồi, Dream, đến lượt cậu." Sapnap nhắc nhở, và Dream bình tĩnh lại, ánh mắt lướt qua những người bạn của mình nhiều lần.

"Này, George," cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng, "cậu có con J không?"

"Hmmmmm?" George đáp lại một cách đáng kinh ngạc, một bàn tay đưa lên vuốt cằm như thể anh đang suy nghĩ. "Tớ không chắc, nó trông như thế nào?"

"Nó trông giống như thế này." Dream đùa cợt, cho George xem lá bài của anh ấy, thực ra là một con J. Một con J cơ.

"Ồ!" George nói, nở một nụ cười. "Cái này hả?" George đặt lá bài của mình trước Dream, là một con J khác.

"Chính xác!" Dream kêu lên và giật lấy lá bài, đặt cặp J xuống mặt bàn.

"Haha, tớ thắng nhá!" George thông báo, và thè lưỡi với Sapnap. Người đàn ông chỉ đơn giản là đảo mắt về phía bạn mình, mặc dù một nụ cười thích thú hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.

"Ừ thì, từ khi hai người yêu nhau rồi chọn nhau và bỏ rơi tớ." anh ta trêu chọc lại, "Tớ không thể tin được. Tớ lại trở thanh kỳ đà cản mũi trong trò Go Fish, thật không thể tin được mà."

Dream đập vào một trong những cánh tay của Sapnap bằng bộ bài, sau khi đã gom chúng lại trong khi Sapnap đang nói, George dùng tay đập vào cánh tay còn lại của Sapnap.

"Đồ ngốc, tớ vừa hỏi cậu có con A không mới hai phút trước!" George phản kháng, một tiếng cười khúc khích bắt đầu hình thành khi kết thúc lời nói của anh.

"Cậu ta chỉ đang phát điên vì chưa thắng được ván nào thôi." Dream buộc tội, xáo trộn bộ bài.

"Dù sao, hãy cứ chơi Uno hay gì đó đi." Sapnap nói. "Cá là tớ sẽ thống trị trong trò chơi đó."

"Ừ, vì tớ bị mù màu, đồ ngốc ạ." George nói đùa, "Tớ bị bất lợi còn gì, không công bằng đâu."

"Bây giờ họ không làm ra bộ bài Uno cho người mù màu sao?" Sapnap thực sự tự hỏi, sự trêu chọc của anh ta tạm thời giảm xuống. "Giống như là, bộ bài Uno cho những người mù màu chơi cùng ấy?"

"Không, tôi không nghĩ vậy?" George bối rối đáp. Dream khịt mũi từ chỗ anh ấy ngồi làm chậm quá trình trộn bài của mình để cả hai có một cuộc trò chuyện không bị gián đoạn và cũng để lắng nghe tốt hơn.

"Không đâu, tớ thề là tứo đã từng nhìn thấy một cái Cracker Barrel." Sapnap nói và rút điện thoại ra. "Chờ đã, để tớ Google nó."

"Cracker Barrel là cái quái gì vậy?" George hỏi khi Sapnap thốt lên "Ha! Đã nói với cậu rồi mà lại!" Sapnap hướng điện thoại về phía George và cho anh xem kết quả tìm kiếm của anh ta.

"Ồ, tớ không biết họ đã bắt đầu làm điều đó rồi." George trả lời, đầy ấn tượng. "Nhưng chúng ta sẽ chơi Uno ngay bây giờ đâu."

"Do cậu sợ thua thì có." Sapnap lại bắt đầu trêu chọc. "Tại sao chúng ta không chơi mấy trò, như, Sodoku hoặc một trò chơi bài khác?" Dream bắt đầu cười, rồi thở khò khè.

"Sodoku không phải là một trò chơi bài, Sapnap." George nhận xét. Sapnap cau mày nhìn anh, bối rối.

"Ừ, đúng vậy nhỉ."

"Không, chả đúng đâu." Dream bắt đầu thở khò khè nhiều hơn.

"Đúng mà, đó là trò chơi mà cậu sẽ đặt các quân bài xuống và phải sắp xếp chúng từ quân át đến quân vương và các thứ khác."

"Sapnap à, đó là Solitaire."

"Ôi TRỜI Ạ!" Tại thời điểm đó, Dream đã bỏ tay khỏi bộ bài mà anh ấy đang xáo trộn trên bàn và nằm nghiêng người, ôm bụng nằm dài trên sàn, bật ra những tiếng cười lớn và dễ lây lan. George bùng nổ trong tràng cười ồn ào của riêng mình, Sapnap tham gia ngay sau đó. Đó là trận cười ngặt nghẽo lớn nhất cả ngày của họ.

"Điều đó làm tớ nhớ lại lúc mà cậu cứ liên tục gọi linh mục(cleric) là giáo sĩ(clergy)!" Dream rú lên trong tiếng cười của mình, và George cười như chưa bao giờ được cười. Sapnap yếu ớt đánh vào chân Dream, cười đến nghẹt thở.

"Câm miệng!" Sapnap nói, giữ bản thân đủ tỉnh táo để nói, "Tớ đã bị bối rối, được chưa?!"

George cũng đã nằm xuống, vào thời điểm đó, ngay khi lưng anh chạm sàn, đầu anh đặt cạnh Dream khi họ cười cùng nhau. Sapnap từ từ để tiếng cười của mình trở nên bình tĩnh khi anh ta nhìn những người bạn của mình tiếp tục cười, hồi tưởng về những khoảnh khắc tương tự anh ta đã có với Rose khi họ chơi bài cùng nhau.

Chết tiệt, anh ta nên gọi cho cô sớm hơn, anh ta nhớ cô, và anh ta đã không thể gọi cho cô kể từ ngày hôm trước, điện thoại của anh ta đã sập nguồn sau khi họ rời khỏi đấu trường laser-tag ngày hôm qua và Rose đã đi ngủ vào lúc điện thoại của Sapnap sạc đầy.

Một tràng cười khác bắt đầu lấy lại sự chú ý của anh ta, và anh ta nhìn qua bàn để thấy George đánh Dream một cách yếu ớt, cả hai người giờ đã nằm ngửa, George thở dốc cầu xin "đừng có cười nữa, đừng cười nữa, tớ không thể thở được đồ chết tiệt nhà cậu."

Nụ cười của Sapnap ngày càng rộng hơn. Phải, họ sẽ trở thành một cặp đôi tuyệt vời khi cuối cùng họ cũng biết được thứ tình cảm chết tiệt của nhau.

--------------------

Đã ba giờ chiều, cơn bão vẫn không chịu buông tha, mặc dù sấm chớp không dữ dội như trước nữa.

"Làm ơn đừng nói với tớ rằng ngày mai nó cũng sẽ như thế này nhá." George phàn nàn, cả ba người đăng nhập vào Minecraft, đã chán chơi bài sau khi chơi khoảng một giờ liên tục.

"Tớ không nghĩ là nó sẽ tệ như vậy, nhưng khả năng cao là nó sẽ chuyển thành mưa nhẹ và có thể có giông," Dream trả lời, xoay con chuột của mình theo một vòng tròn khi màn hình của anh ấy tải xong trò chơi. "Tớ đã nghĩ rằng chúng ta sẽ đi đến thủy cung vào ngày mai, nó bên ở thị trấn bên cạnh."

"Đó không phải là một ý kiến ​​tồi," Sapnap nói và lẩm bẩm một tiếng nhỏ "được rồi!" khi trò chơi của anh ts được chuyển về màn hình bắt đầu. George hậm hực, của anh vẫn đang tải, nhưng đồng ý với nhận xét của Sapnap một lúc sau, nói rằng "Ừ, đi thủy cung nghe có vẻ vui."

Khi màn hình của George tải xong, họ nhảy vào một máy chủ riêng thường được sử dụng để thử nghiệm các plugin mới được mã hóa của họ, với ý định phiêu lưu trong một thế giới sinh tồn.

Phiên bản ngu ngốc đấy của họ liên quan đến khá nhiều lời thề, những vụ giết người "vô tình", những tiếng thét chói tai từ George, khi anh phá vỡ và chạy khỏi càng nhiều tổ ong càng tốt, tiếng cười huyên náo từ Dream, sau khi chọc giận mọi bầy sói trong tầm mắt, Sapnap một lần nữa khiến các giáo sĩ "hợp nhất lại", và mang đến sự tàn phá hỗn loạn trên mọi ngôi làng mà họ đi qua, cụm từ 'con trai thì vẫn là con trai thôi'* là một mô tả phù hợp về phong cách chơi tập thể của họ.

*"Boys will be boys": Câu nói thể hiện sự bất lực, chán nản... khi cánh con trai vướng vào rắc rối, thiếu thận trọng, nghịch phá, gây rối.

Hai giờ trôi qua một cách dễ dàng, và họ cũng có thể để cho hai hoặc ba giờ nữa trôi qua, ngoại trừ thời tiết quyết định không muốn họ chơi nữa, và sau một tiếng sét rất lớn, cả ba đột nhiên thấy máy tính mình không còn được sạc nữa.

"A, chết tiệt." Dream thản nhiên nhận xét, lắc lư con chuột của mình như thể nó sẽ điều chỉnh năng lượng của máy tính anh ấy một cách thần kỳ. Máy tính xách tay của George đột ngột bị ngắt, thiết bị đang sạc và đang phát cùng một lúc ở mức một phần trăm, và nhanh chóng sập nguồn khi mà không được sạc. Máy tính xách tay của Sapnap là chiếc duy nhất đang được bật, nhưng anh ta đã nhanh chóng tắt nguồn và đóng nó lại để tiết kiệm năng lượng hiện có hạn của nó. Dream rút điện thoại từ trong túi ra và kiểm tra thời gian, đồng thời phát ra tiếng động xác nhận vào điện thoại của anh ấy trong quá trình này. "Thế... lại ăn sandwich à?"

"Ừm thì, chúng ta thực sự đâu có quyền lựa chọn?" Sapnap hỏi, bắt đầu cười khúc khích.

"Không có đâu."

"Không nghĩ vậy." George đánh cắp câu trả lời của Sapnap, và cả ba người đứng dậy và vươn vai, cơ thể thoải mái vì những cảm xúc hạnh phúc. Đôi khi, thời tiết cũng không quá tệ.

Khi George và Sapnap bước vào bếp, dùng đèn pin của điện thoại để xem, Dream chui vào một chiếc tủ gần cửa trước, và bắt đầu mang ra một loạt những ngọn nến lớn, màu trắng và hy vọng không có mùi lạ.

"Mẹ kiếp, cậu đã quen với điều này rồi phải không?" Sapnap hỏi, khi Dream đang đặt cây nến thứ tám lên bàn, cũng như sử dụng chiếc bật lửa một cách thành thạo.

"Rất nhiều rồi, chào mừng đến Florida." Dream đáp lại, kèm theo một nụ cười nhẹ.

"Có phải tất cả những cây nến đó đều có cùng một mùi hương, hay là..." George tiếp tục, đã hình dung ra cơn đau đầu mà họ sẽ gặp phải nếu cả tám đều có mùi hương khác nhau.

"Chúng nó nửa nửa nọ nửa kia." Dream trả lời, bắt đầu thắp sáng những ngọn nến, những ngọn lửa nhỏ tạo ra một lượng ánh sáng tương đối trong phòng. "Bốn cái là vani, và bốn cái là... một số loại hoa, tớ nghĩ thế?"

"Điều đó làm tớ vừa ngạc nhiên vừa không đấy." Sapnap nói, bước lại gần bàn và cho phép mình ngửi mùi hương tổng hợp của những ngọn nến. "Có mùi thơm này."

"Đúng vậy, đó là hai mùi hương mà mẹ tớ sử dụng ở nhà bà ấy." Dream trả lời một cách tự hào.

"Mỗi nhà dân Florida có nến khẩn cấp à?" George sững sờ hỏi.

"Tớ không nghĩ là tất cả mọi người đều vậy, nhưng rất nhiều người trong chúng tớ làm vậy bởi vì ở đây thường xảy ra mưa bão khá lớn." Dream đáp lại với một nụ cười, sau khi thắp lên ngọn nến cuối cùng. Anh ấy đặt chiếc bật lửa trở lại tủ và đóng cửa lại, rồi cầm lấy hai cây nến trên bàn. Sapnap trở lại bếp khi Dream bắt đầu đặt những ngọn nến xung quanh nhà, và George chợt nhận ra điều gì đó.

"Này, cậu không lo lắng rằng Patches có thể làm đổ một ngọn nến và đốt cháy thứ gì đó à?" George gọi.

"Có chứ, đó là lý do tại sao tớ lại để chúng vào những chiếc hộp này, hãy xem nào!" Dream trả lời, và cả George và Sapnap rời khỏi bếp, vào phòng tắm, nơi họ nghĩ rằng họ nghe thấy giọng nói của Dream.

Dream thực sự đang ở trong phòng tắm, đứng đó với một cây nến trên tay, cây nến thứ hai đặt ở góc bồn rửa nơi hai bức tường gặp nhau, ngồi trong thứ trông giống như một cái thùng sữa nhỏ xíu, vừa đủ lớn để đặt vừa cây nến lớn.

"Cái quái gì vậy." Sapnap nói, giọng anh ta bối rối. "Đó là mấy cái thùng sữa nhỏ à?"

"Ừm." Dream trả lời, một nụ cười ngu ngốc ngày càng nở trên khuôn mặt. Anh ấy cúi xuống, mở tủ dưới bồn rửa mặt, lôi ra một thùng sữa nhỏ khác. "Tớ bôi keo nóng vào đáy của mấy cây nến để giúp ngăn chúng trượt ngã ra xung quanh một cách dễ dàng và trọng lượng kèm thêm của ngọn nến ngăn Patchs làm đổ bất kỳ cái nào." Dream thuyết trình xong, trông có vẻ rất tự hào về bản thân.

George khịt mũi cười, nhưng cũng gật đầu tỏ vẻ ấn tượng. Sapnap chỉ nhìn anh ấy một cái, nhưng cuối cùng vẫn nhún vai, nói một câu cơ bản "Tốt cho cậu".

Sapnap và George đã giúp Dream đặt mấy ngọn nến còn lại xung quanh ngôi nhà, và khi họ hoàn thành, ngôi nhà chắc chắn trông sáng hơn, mặc dù vẫn còn rất mờ, mùi hương kết hợp của hai loại nến tỏa ra khắp căn nhà một mùi khá tuyệt vời. .

Khi quay trở lại nhà bếp, họ đột nhiên nhận thấy mình đã đói như thế nào và nhanh chóng làm cho mình một thứ gì đó để ăn.

--------------------

Có điều gì đó khá thư giãn khi dành buổi tối với hai người bạn thân nhất của anh khi họ nói những chuyện ngẫu nhiên trong phòng khách, nhìn vào chiếc điện thoại đang dần cạn pin của họ và những câu chuyện cười giòn giã, tiếng cười của họ nghe to hơn do mọi thứ cứ như cố tình sập nguồn hoặc cố ý tạo ra mấy tiếng rít. George cảm thấy thú vị khi xem một trong số ít bộ phim mà Sapnap đã tải xuống trên máy tính xách tay của anh ta, hơi nheo mắt khi ngồi trên ghế dài để nhìn đúng vào màn hình, chiếc máy tính xách tay nằm ở cuối bàn cà phê. Chẳng ích gì khi anh chỉ có thể nhìn từ một mắt, mắt còn lại buộc phải khép chặt vì anh đang áp một bàn tay lên ấy. Điều đó cũng không giúp được gì khi máy tính xách tay hơi nghiêng về bên trái, chiếm tầm nhìn của Sapnap khi anh ta nằm dài trên ghế, trên mấy cái điện thoại và thậm chí còn không chú ý đến bộ phim. Họ đã ăn, tắm, mặc quần áo ngủ trong vài ngày qua và đang hoàn toàn thoải mái khi ngồi trên ghế.

George đã tìm kiếm khoảnh khắc hoàn hảo cả ngày, nhưng cho đến nay, vẫn chưa có khoảnh khắc nào xuất hiện với anh. Hoặc là họ đang không ở một mình, hoặc là do bầu không khí không được phù hợp, hoặc cảm giác không phải là thời điểm thích hợp nhất để bất ngờ thốt lên câu 'Tớ yêu cậu'.

Mặc dù vậy, anh vẫn quyết tâm và không ngừng tìm kiếm nó. Anh không ngày càng mất kiên nhẫn, hơn thế nữa, càng ngày càng có nhiều kiến ​​thức. Anh luôn có thể chờ đợi, chỉ là anh không muốn thế mà thôi.

"Cốt truyện chính của bộ phim này là gì?" George nghe Dream nhẹ nhàng hỏi chính mình từ bên cạnh anh, đưa anh ra khỏi suy nghĩ của mình. "Này, Sapnap..." Dream bắt đầu lớn giọng hơn một chút, nhưng đã ngừng lại, và George ngẩng đầu khỏi tay anh và nhìn sang, thấy Sapnap đang đặt điện thoại trên ngực và mắt nhắm nghiền, hơi thở chậm và nhẹ nhàng.

Dream cười rất nhẹ. "Đừng bận tâm." Anh ấy nói, giọng gần như thì thầm. Dream xoay người trên ghế, nghiêng người về phía trước, xoay máy tính xách tay về phía họ và giảm độ sáng xuống, mỉm cười khi lưng chạm vào lưng ghế.

"Nguồn điện sẽ hoạt động trở lại vào buổi sáng." Dream đột nhiên nói, quay đầu về phía George. "Bình thường là như vậy."

"Ồ, được rồi." George trả lời, không rõ tại sao chủ đề này lại đột ngột được đưa ra. Anh quay đầu về phía Dream, bắt gặp một luồng hương thơm từ những ngọn nến tỏa ra, có mùi vani và một loại hoa nào đó, như Dream đã nói trước đó.

"Lúc nãy Sapnap đã đúng." George nói, nhắm mắt và nhẹ nhàng hít sâu hơn, thích mùi hương êm dịu. Một nụ cười thoải mái nở trên khuôn mặt anh. "Những ngọn nến có mùi rất tuyệt khi ở cạnh nhau."

Khi George mở mắt, anh ngạc nhiên với biểu hiện của Dream. Nó giống với cái nhìn mà anh ấy đã dành cho anh tại đấu trường lazer-tag vào ngày hôm trước, cùng một cái nhìn ngưỡng mộ và đầy khao khát. George đột nhiên cảm thấy một bầu không khí lắng đọng giữa họ, không thể diễn tả được, nhưng những dòng điện, giống như cơn bão đang hoành hành phía trên họ, thỉnh thoảng vẫn ầm ầm nhẹ nhàng kèm theo sấm sét, như thể có điều gì đó sắp xảy ra.

George liếc nhanh về phía Sapnap. Anh ta vẫn đang ngủ.

Họ chỉ có một mình. Bầu không khí tràn đầy sự khích lệ, một khoảnh khắc mà anh cảm thấy đúng đắn.

Lúc này là cơ hội của anh.

"Này, Dream." George lo lắng bắt đầu, giọng nói trầm hơn và nội tâm đang thôi thúc anh co rúm người lại. Đùa đấy à? Lo lắng, vào lúc này sao?! "Tớ... ừm, tớ muốn nói với cậu một điều." Bụng anh ấy bắt đầu phun trào trong luồng cảm xúc mãnh liệt nhất mà anh từng trải qua.

Dream nhìn George, bắt đầu bối rối và có chút lo lắng. Tuy nhiên, dù bầu không khí đã được tổ chức, thì khoảnh khắc ấy vẫn đang hiện hữu. Anh sẽ không để tuột mất nó. Không thể sau khi anh đã chờ đợi nó lâu như vậy.

"Đương nhiên rồi, cậu muốn nói điều gì?" Dream đáp lại, giọng của anh ấy giống như giọng của George một giây trước, cuộc trò chuyện trở nên thân mật hơn, bầu không khí trở nên ổn định và còn lắng đọng hơn nữa. Trong khi Sapnap đang ngủ ngon lành mà không biết chuyện gì sắp xảy ra.

"Ừm..." Đầu óc George trống rỗng. Chết tiệt! Anh là một tên ngốc! Anh đáng ra nên nghĩ về những gì anh sẽ nói trước đó! Mẹ kiếp! Chết tiệt! "Ừm..."

"...Không sao đâu, cậu có thời gian mà." Dream nói một cách nhẹ nhàng, trìu mến, và George thấy mắt anh ấy dịu lại, cho phép cả sự lo lắng và thích thú thể hiện rõ ràng hơn.

Mẹ kiếp, không, đừng lo lắng. Geroge gần như thốt ra điều đó, nhưng giữ nó cho riêng mình. Thay vào đó, anh đào sâu vào bên trong mình, nắm lấy cái cảm giác khiến anh cảm thấy như sắp nôn, và hít thở sâu, truyền tải cảm xúc của mình thành lời.

"Tớ chỉ muốn cảm ơn cậu, vì đã cho tớ dành cả tuần ở nhà cậu, và tin tưởng tớ đủ để cho tớ thấy khuôn mặt thật của cậu." George bắt đầu, không rời mắt khỏi Dream. Anh cảm thấy sự lo lắng của mình tăng lên, nhưng George vẫn tiếp tục, tự tin sâu sắc vào những gì anh đang làm. "Tớ đã rất là vui, ở đây, ở Florida, với cậu và Sapnap."

"Tớ... tớ cũng đã rất vui." Dream trả lời một cách thành thật, nhưng lạc lõng. Bất chấp điều đó, một nụ cười nhỏ đã nở trên khuôn mặt anh ấy khi anh ấy nói. George coi đó là sự thôi thúc anh tiếp tục.

"Và tớ thực sự, thực sự hạnh phúc khi trở thành bạn của cậu, người bạn tốt nhất của cậu." George nuốt nước bọt, vẫn còn lo lắng, và anh nhìn ra có điều gì đó ẩn hiện đằng sau sự lo lắng lẫn lộn trong đôi mắt của Dream. Hy vọng. George nắm bắt được điều đó. "Nhưng..." George tiếp tục, theo dõi Dream chăm chú, xem liệu hy vọng ấy có lớn lên hay không.

Điều đó đã xảy ra, khi Dream hơi nghiêng người về phía trước, hoàn toàn tập trung vào George. Tạ ơn chúa. "Nhưng?" Dream nhẹ nhàng nói, ôi nó thực sự rất mềm mại, như thể từ ngữ đó là một mảnh thủy tinh mỏng manh sắp vỡ.

"Nhưng." George tiếp tục. "Nhưng thật lòng thì, tớ muốn nhiều hơn thế nữa."

"Hơn nữa ư?" Giọng Dream vang lên, bối rối, và George nhanh chóng tiếp tục.

"Tớ muốn mối quan hệ giữa chúng ta vượt trên tình bạn. Tớ yêu cậu, Clay!"

George ước gì mình đã nắm bắt được khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc chính xác mà tất cả sự bối rối và sợ hãi trong mắt anh ấy tan vỡ, khi anh ấy thở ra một hơi ngắn vì sốc, đôi mắt mở to hơn và nó đột nhiên bừng lên những niềm vui thuần khiết, không chút bụi bẩn.

"Cậu yêu tớ ư?" Giọng anh ấy chứa đựng sự bàng hoàng, hoài nghi, và vui sướng, vui sướng tột độ. Một sự ngây ngất thuần khiết.

"Đúng." George thở phào, một nụ cười dịu dàng nở trên môi anh, một giọt nước mắt nhẹ nhõm chảy dài trên khuôn mặt anh, "Anh yêu em."

Đôi tay của Dream đột nhiên ôm lấy khuôn mặt của George, và Dream nhẹ nhàng áp trán mình vào trán của George, một nụ cười toe toét nở trên khuôn mặt anh ấy.

"Em cũng yêu anh." Dream thì thầm, gần như quá lặng lẽ để có thể nghe được. Nhưng George đã nghe thấy, và nụ cười nhỏ của anh lớn dần lên.

Khoảnh khắc được giữ trong một nhịp tim lâu hơn, trước khi bầu không khí thay đổi.

"Em có thể...?" Dream thì thầm một lần nữa, và George nhận thấy một tia khao khát tương tự trong mắt Dream hiện diện trong mắt mình. Dream không cần phải hoàn thành câu hỏi của mình để biết mình muốn gì, George có thể đọc được điều đó trong mắt anh ấy.

George khẽ gật đầu, gần như không thể nhìn thấy. Nhưng Dream đã nhận ra, và biết rằng anh ấy đã có lời đồng ý mà mình cần.

George gần như vỡ òa với một nụ cười rạng rỡ khi một trong những bàn tay của Dream thả khỏi mặt George và trượt xuống ngực và bụng anh, quấn quanh eo anh, và Dream ép về phía trước, cơ thể gần như chìm vào George khi Dream trượt tay còn lại ra khỏi má anh để ôm quanh cổ George, và cả hai đôi mắt nhắm nghiền lại khi mọi khoảng trống giữa cơ thể họ biến mất. Họ dừng lại một ở nhịp thở cuối cùng, rồi đôi môi của họ duyên dáng, nhẹ nhàng chạm nhau, đúng lúc một tiếng sấm nhẹ rền vang.

Nụ hôn này không giống một thứ mà George có thể mơ về, nó tuyệt vời hơn rất nhiều. George có thể cảm thấy toàn bộ cơ thể mình nóng lên vì xúc động khi anh tiến sâu hơn vào nụ hôn, vòng tay ôm lấy eo Dream. Dream càng ép sâu vào George, và anh ngả người ra sau. Anh ngả về phía sau, anh ngả ra sau, và tiếp tục cho đến khi lưng anh áp vào đệm của chiếc ghế dài đang nằm bên dưới anh, và nụ hôn của họ ngày càng sâu đậm hơn theo cấp số nhân, hai người gần như hòa tan vào nhau khi họ trở nên tê liệt với mọi thứ xung quanh trừ người trong tim mình, tận hưởng khoảnh khắc này, thưởng thức nhau, sự nhẹ nhõm và hạnh phúc ngọt ngào tỏa ra khi họ hít thở hương thơm ngào ngạt của ngôi nhà, không hề muốn rời xa nhau dù chỉ trong chốc lát, hai bàn tay ấy đan chặt vào nhau.

Sapnap vẫn đang ngủ yên, có những giấc mơ đẹp mà không hay biết chuyện gì đang xảy ra cách anh không quá mười bước chân.

Mà có lẽ anh ta không biết thì tốt hơn, vì nó thực sự sẽ tạo ra một ký ức khá đau đớn nếu thức dậy lúc này. Nhưng anh ta đã không làm vậy, Dream và George tiếp tục cho đến khi họ cảm thấy quá mệt mỏi vì những hành động và những cảm xúc đang dâng trào của mình, rồi lại cùng nhau lăn ra ghế dài, bộ phim họ đang xem giờ đã hoàn toàn bị lãng quên.

-To be continued-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com