Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày 6: Đi dạo tại một sở thú dưới nước có lẽ khá lãng mạn, không chém đâu

Tên gốc: "Day 6: Taking a long walk at a liquid zoo can be kinda romantic, not gonna lie"

Ngủ ở một nơi và thức dậy ở một nơi khác thường khiến người ta mất phương hướng. Đó là trường hợp của George khi anh thức dậy vào sáng hôm sau, thấy mình nằm trên giường của Dream, người đang ôm chặt lấy anh. Bối rối, George chọc cho Dream tỉnh lại.

"Này," anh nói một cách ngái ngủ khi Dream gây ra tiếng động và mắt anh ấy mở trừng trừng, "chúng ta vào đây lúc nào vậy?"

"Hmmmm." Dream ngái ngủ đáp, lại nhắm mắt lại. "Em không biết... Khoảng hai tiếng trước hay gì đó? Thức dậy thổi nến, bế anh vào đây... Em không thích phải ngủ trên chiếc ghế dài đó một lần nữa trong tuần này..." Lúc này anh ấy đã ngủ gà ngủ gật và kết thúc luôn câu nói của mình. (A/N: NÓ LÀ KHOẢNG HAI TIẾNG(AROUND TWO), KHÔNG PHẢI HIỆP HAI(ROUND TWO). CÓ MỘT DẤU NHÁY ĐƠN( ' ) Ở TRƯỚC CHỮ R. CÒN NỮA, ĐỪNG ĐẶT BẤT CỨ NHẬN XÉT MANG TÍNH TÌNH DỤC NÀO VỀ FIC NÀY.)

"Em có thể bế anh vào đây á?" George kinh ngạc hỏi.

"Ừ," Dream thẳng thừng trả lời, giọng nói quanh quẩn thì thầm, "anh cũng nhẹ mà, nên dễ lắm."

George bắt đầu đỏ mặt khi anh tưởng tượng ra hình anh Dream bế anh lên theo bất kỳ hình thức nào. "Ồ..."

Đột nhiên hít sâu một hơi, Dream ngồi dậy trên giường dụi mắt, đưa tay vuốt qua tay anh. Tỉnh dậy sau hành động đó, George nhìn chằm chằm vào người bạn- à không, người yêu - và có chút hơi bối rối. "Chuyện gì vậy?"

"Em sẽ không ngủ đến 11 giờ hôm nay đâu, không phải khi đây là ngày cuối cùng còn lại của chúng ta cho đến khi anh và Sapnap về nhà." Dream trả lời, giọng kiên quyết.

George nở một nụ cười buồn vui lẫn lộn, Dream cũng nở nụ cười như thế khi anh ấy quay đầu lại và nhìn anh.

"Nếu em đề cập đến chuyện đó thì anh cũng vậy." George nói, và anh ngồi dậy trên giường, nghiêng người và đặt nụ hôn dài trìu mến trên môi trái Dream, George đưa một tay lên và đặt nó dưới cằm Dream trong một cử chỉ lãng mạn. .

Khi họ bỏ nhau ra, George chú ý đến một thứ gì đó ở phía sau, và mắt anh chuyển sang cánh cửa phòng ngủ trên vai trái của Dream.

Và Sapnap đứng đó, mắt mở to, miệng há hốc, đang đông cứng như ai đó vừa nhấn nút tạm dừng, sự pha trộn của sốc, tự hào, hạnh phúc và bối rối tột độ biểu hiện ra trên mặt anh ta.

"Heeeeeeey, anh bạn," George lúng túng chào, khiến Dream quay người lại và nhìn về phía Sapnap, bắt đầu cười lớn khi nhận thấy bạn mình đang đứng ở ngưỡng cửa.

"Chào Sapnap!" Dream hớn hở chào.

Mắt Sapnap nhấp nháy và mở ra, anh ta đã có thể hoạt động trở lại.

"Được rồi, đầu tiên là xin chúc mừng," anh ta bắt đầu và rồi gật đầu. "Thứ hai là, hai người đã bày cmn tỏ từ lúc nào vậy ?!"

"Đêm hôm qua." Dream cười toe toét đáp.

"Kiểu như là, ngay sau khi cậu ngủ." George nói thêm, bắt đầu mỉm cười.

"Và hai cậu không nghĩ đến việc đánh thức tớ à?!" Sapnap hét vào mặt họ, vui vẻ nhưng cũng hơi tức giận. "Tớ đã theo dõi hai cậu suất năm ngày liền, và cả hai đều không nghĩ, 'này, chúng ta có lẽ cần phải thông báo điều này với người bạn thân nhất của chúng ta, hãy đánh thức cậu ta đi' à?! Hai cậu là đồ khốn nạn! Tớ hủy kết bạn với cả hai người!"

George đảo mắt, tiếng cười bắt đầu sủi bọt trong lồng ngực, Dream thở khò khè.

"Ồ, tớ không biết rằng quyết định đợi đến khi tất cả chúng ta tỉnh dậy mới nói với cậu lại là điều thiếu sáng suốt đâu." Dream trêu chọc đáp lại, lại khò khè khi Sapnap bật lại và bắt đầu mỉm cười.

"Nhưng đó là sự thật," Sapnap nói, nụ cười của anh ta ngày càng cười, "chúc mừng hai cậu, tớ rất vui cho cả hai người."

"Cảm ơn, Sapnap." Dream nói, giọng nhẹ nhàng hơn.

"Ừ, tớ cũng cảm ơn." George lặp lại, "Nếu cậu không động viên tớ hôm trước, thì chúng ta vẫn chỉ là những tên ngốc mà thôi."

Sapnap khịt mũi, một cái nhếch mép thay thế cho nụ cười của anh ta. "Ồ, vậy cuối cùng cậu cũng thừa nhận mình là một tên ngốc?"

"Tớ rút lại câu trước đây: Đệch mợ cậu." George lập tức đáp trả, giữ vẻ mặt bực mình một lúc trước khi nó vỡ ra, nụ cười hạnh phúc dễ dàng trở lại. Dream bật cười thích thú, tiếng cười có chút rôm rả của anh ấy khi vừa mới ngủ dậy. Sapnap trừng mắt nhìn George, cười khúc khích.

Dream liếc nhìn đồng hồ và đọc thời gian, vui mừng nhận ra bây giờ mới tám giờ sáng. Tốt, họ đã dậy sớm hơn bình thường. Dream muốn tận dụng tối đa thời gian trong ngày của họ và quyết tâm làm như vậy.

--------------------

"Ý của cậu là, cậu không biết làm trứng tráng?" Dream ngơ ngác hỏi, đứng trước bếp lò. Anh ấy không quay lại đối mặt với George, người mà anh ấy đang đặt câu hỏi cho, đôi mắt vẫn dõi theo chiếc chảo mà anh đang sử dụng, làm món trứng tráng cho bộ ba. "Trứng tráng dễ làm mà."

"Tớ không biết, tớ chỉ ăn chúng ở nhà hàng." George trả lời, anh và Sapnap ngồi trên bàn bếp, nhìn theo bóng lưng của Dream. Hoặc ít nhất là George nhìn, Sapnap lại nghe điện thoại của anh ta. Trước đó họ đã hỏi anh ta rằng anh ta đã nói chuyện với ai cả tuần và tại sao anh ta trả lời là "Chủ yếu là Rose, mà sao vậy?" Sapnap đã bị trêu chọc đến năm phút về điều đó, và Sapnap tự chế nhạo mình bằng những lời trêu chọc của mình, một trò đùa nhẹ nhàng và vô hại đã khởi đầu cho một ngày rất vui vẻ vào buổi sáng.

"Cha mẹ cậu thực sự chưa bao giờ làm món này khi cậu còn là một đứa trẻ à?" Giọng của Dream có vẻ quan tâm một cách đáng ngạc nhiên.

"Không, tớ không nhớ là có." George nói một cách tự tin.

"Ôi trời ơi, bố mẹ cậu bỏ bê cậu quá," Dream thẳng thừng nhận xét, giọng cười vang lên, "họ quá bỏ bê cậu luôn."

"Oa, có vẻ như cậu biết rõ cha mẹ tớ lắm nhỉ?" George nói đùa, biết rằng anh ấy không nghiêm túc.

Anh biết Dream đang mỉm cười khi anh ấy trả lời "Chuẩn rồi!" Sapnap cười khúc khích trước cuộc trò chuyện của họ.

"Gì vây nè, ở với nhau chưa đến mười hai tiếng mà hai người đã làm ra vẻ như một cặp vợ chồng sắp cưới rồi sao?" anh ta hỏi, lắc đầu. "Việc đó làm cho mọi cặp đôi khác phải xấu hổ thay hai người đấy."

George đá vào ống chân của Sapnap, nhưng đã phá ra một tràng cười nhỏ, tiếng cười lớn hơn của Dream gần như che mất nó. Sapnap cũng bắt đầu cười, và cả ba chia sẻ một khoảnh khắc cười nhẹ trước khi Dream bước sang bên phải và nhanh chóng tráng một quả trứng tráng tươi, quay lại và đặt nó lên bàn bếp. Nó rất đơn điệu và giản dị, chỉ với giăm bông và pho mát.

Sapnap đưa tay nắm lấy cái đĩa, hô lớn "Dibs!*". George chỉ biết trợn mắt, còn Dream thì lấy dĩa cho Sapnap.

*Chỉ sự biếng nhác, ậm ạch, đây là từ lóng trong tiếng anh. Mình không chắc là nên dịch thế nào nên giữ nguyên.

"Muốn cho thêm gì lên trên không?" Dream hỏi, đưa cho Sapnap một cái nĩa.

"Có ít salsa* nào không?" Sapnap hỏi ngược lại.

*Salsa là một loại sốt trong ẩm thực Mexico, được biết đến với tên salsa fresca, salsa cay hay salsa picante, được dùng để chấm. Nguyên liệu chính của salsa thường là cà chua, và có thêm hành tây, ớt và cây gia vị. Salsa đặc trưng có vị cay, từ cay vừa đến rất cay.

"Ừ, để tớ lấy." Dream thản nhiên đáp, quay người và mở tủ lạnh bên cạnh bếp lò.

"Salsa?" George hỏi, giọng đầy ghê tởm. "Cái gì cơ?"

"Ừ, salsa," Sapnap nói, "giống như cái mà cậu hay ăn cùng khoai tây chiên ấy."

"Nhưng sao lại dùng nó chứ?" George tiếp tục hỏi.

Sapnap nhún vai. "Sao không được phá luật chứ? Cũng ngon mà."

"Sắp cạn rồi, nhưng chắc vẫn đủ." Dream quay lại cuộc trò chuyện, đặt một lọ salsa nhỏ trên bàn, chiếc lọ gần như trống rỗng tạo ra chút đe dọa.

"Cảm ơn." Sapnap nói, và mở cái lọ. Anh ta liếc nhìn George một cái, và lật ngược lọ úp trên món trứng tráng của mình, đổ hết phần salsa còn lại vào đĩa.

Không có nhiều sốt trong lọ, nhưng nó trông vẫn hơi quá mức cần thiết.

"Thật kinh tởm." George nhận xét, và lê chiếc ghế đẩu của mình sang bên phải, tránh xa Sapnap.

"Cậu mới kinh tởm ấy." Sapnap đáp trả một cách trẻ con, và đâm thức ăn của mình, gom một phần lớn bằng nĩa và cho vào miệng. Anh ta nhai một lúc, và sau đó nuốt. Dream với tay và chộp lấy chiếc lọ rỗng trên bàn, ném nó vào thùng rác.

"Được rồi," Sapnap thành thật thừa nhận, "Tớ nghĩ tớ đã cho hơi quá tay rồi."

Dream và George bắt đầu cười vì cái sự nghiệp quật của Sapnap.

Vô cùng nhanh, Dream làm thêm hai món trứng tráng nữa cho George và chính anh ấy, người đã ăn chúng mà không có salsa; Mặc dù Dream đã thêm một lượng nhỏ pho mát vào đĩa của mình.

George cắn một miếng trứng của mình, Dream đang quan sát. Sapnap đã di chuyển đến phía liền kề của cái bàn bếp, bên cạnh George, để cho Dream và George ngồi cùng nhau, George đã lấy ghế đẩu của Sapnap và Dream đã lấy ghế của George, đẩy nó trở lại vị trí ban đầu trong quá trình ngồi xuống.

"Nó thế nào?" Dream tò mò hỏi. George đợi vài giây trước khi nói.

"Ai cho cậu quyền làm ngon như thế này chứ?" George hỏi lại, đầy ấn tượng. Dream cười vui vẻ và nhét một phần lớn trứng tráng vào miệng. Sapnap cố gắng không thốt ra một câu đùa đen tối về ý niệm đó, cho phép hai người họ có khoảng thời gian riêng tư.

"Không, nghiêm túc mà nói, món này thực sự rất ngon!" George tiếp tục khen, nụ cười của Dream ngày càng nở rộ. "Chắc chắn là ngon hơn những món trong nhà hàng ở London."

"Về cơ bản thì, tớ đã làm chúng từ khi còn là một đứa trẻ," Dream trả lời, tự hào. "tớ thích phụ giúp mẹ vào bếp. Tớ đã học được rất nhiều điều từ mẹ."

"Mặc dù vậy, cậu vẫn còn rất kém trong việc nấu mì ống, phải không?" Sapnap nhanh chóng trêu chọc, không thể kiềm chế cái lưỡi của mình nữa.

"Tớ đã từng ước mỳ ống có khả năng tự nấu đấy." Dream đáp lại đơn giản, và George bắt đầu cười, gần như mắc nghẹn thức ăn trong miệng. May mắn thay, anh không sao. "Nó bị dính lời nguyền rồi. Tớ ghét nó. Nhưng nó cũng ngon."

George tiếp tục cười, kéo cả hai người kia vào. Họ chia sẻ một khoảnh khắc tràn ngập tiếng cười khác.

"Được rồi, nhưng nói thật, món này thực sự ngon." George tiếp tục cuộc trò chuyện của họ, cắn một miếng nữa và nói xung quanh nó. "Ước gì tớ có thể đưa cậu về cùng, tớ hết muốn đi ăn trứng tráng ở nhà hàng rồi."

"Xin lỗi, nhưng tớ không nghĩ mình sẽ sống sót được ở London đâu," Dream trả lời, "loại trà duy nhất tôi pha là trà đá và nó ngọt đến chết người."

"Tin tốt là tớ thậm chí còn không thích uống trà." George nói. Và Dream cười.

"Ồ, tớ quên mất cậu đã từng nói với tớ điều đó." anh thừa nhận. Sapnap mỉm cười với họ, nhìn lên khỏi điện thoại của mình.

"Này," anh ta cắt ngang, khiến Dream và George nhìn anh ta, "tớ có thể cho Bad biết tin mới không?"

"Ồ, tất nhiên rồi." Dream ngay lập tức trả lời, "Chắc chắn cậu ta sẽ ngạc nhiên lắm."

"Ơ, không hẳn đâu, cậu ấy không có ngốc về chuyện đó như các cậu." Sapnap trả lời, và ống chân của anh ta lại bị George đá. "Cái gì chứ? Đó là sự thật mà!"

George tròn xoe mắt nhìn bạn mình khi Sapnap gõ nhẹ vào điện thoại của anh ta vài lần và đẩy nó ra giữa bàn bếp, tiếng chuông hơi méo do được đưa vào loa. Nó đột ngột dừng lại khi Bad nhấc máy.

"Xin chào?" Bad hỏi, nghe có vẻ vui. "Ồ, chào Sapnap!"

"Chào Bad." Sapnap trả lời, nụ cười nở trên khuôn mặt của cả ba người. "Cậu đang nói trên loa đấy."

"Ồ, tớ đang nói chuyện với ai vậy?" Bad hỏi. "Đó có phải là Dream và George không?"

"Đúng vậy, họ đang ở ngay bên cạnh tớ đây." Sapnap xác nhận.

"Ồ, chào hai người!" Bad nhiệt tình chào hỏi, "Hiện tại mọi người đang ở đâu?"

"Trong bếp của tớ." Dream trả lời. "Chúng tớ đang ăn sáng."

"Ooooo." Bad nói, thích thú. "Món gì vậy, bánh kếp à?"

"Trứng tráng." George trả lời, "Chúng rất ngon."

"Vậy cậu đang làm gì vậy, Bad?" Sapnap hỏi, mở đầu cho một cuộc trò chuyện mới.

"Tớ đang ngồi trên ghế dài, xem TV." Cậu ta trả lời. "Rat* đang ngủ trong lòng tớ lúc này."

*Thú cưng của Badboyhalo là một con chó, nhưng tên nó lại là Rat:v (mình có nhầm không vậy nè)

"Dễ thương đấy." Sapnap nhận xét. "Này, chúng tớ có một số tin tức cho cậu đây."

"Ồ?" Sự quan tâm của Bad đã được đẩy lên. "Đó là tin tốt hay xấu thế?"

"Đó là tin tốt." Dream trả lời thay Sapnap.

"Ồ, thế tin gì vậy, mấy cậu có trò mới à?"

"Tớ đã chính thức trở thành kỳ đà cản mũi." Sapnap tuyên bố. Dream và George đều cho anh ta một cái đảo mắt. Thật luôn? Đó là cách cậu nói với cậu ta à?

"Hở?" Bad hỏi, bối rối. "Tớ nghĩ chúng ta đã là kỳ đà ngay từ đầu rồi mà."

"Không, Bad, nghe đây." Sapnap cố gắng giải thích một cách mơ hồ với mục đích duy nhất là gây rối với cậu bạn mình, "Bây giờ tớ chính thức là kỳ đà cản mũi. Chính thức ấy."

"Chính thức." Bad chậm rãi lặp lại từ đó, và ngâm nga trong suy nghĩ. Sau đó, cuộc gọi chìm vào im lặng.

"Bad?" George hỏi sau vài giây im lặng.

"Đợi đã!" Bad đột nhiên hét lên, loa của điện thoại phát ra âm lượng lớn nhất, "Hai người thực sự đã tỏ tình rồi đấy à?!" Dream bắt đầu cười lớn, một tiếng thở khò khè làm anh ngạc nhiên. George cũng không nhịn được cười, vì phản ứng của Bad và tiếng cười của Dream cũng quá buồn cười đối với George.

"Chuẩn!" Sapnap hét lại vào điện thoại của mình, "Họ nói rằng họ đã làm thế vào tối hôm qua!"

"ÔI CHÚA ƠI!" Điện thoại của Sapnap gần như không xử lý được âm lượng, loa kêu lạch cạch như tiếng lửa nổ, "THẬT SAO!? CHÚC MỪNG HAI NGƯỜI!"

"Aww, cảm ơn Bad!" Dream hơi bẽn lẽn đáp lại. George đã sao chép anh ấy một lúc sau đó, thốt lên "Ồ, cảm ơn cậu rất nhiều, Bad!"

"Vậy hai người có định nói với fan của mình không?" Bad hỏi, và hai người họ hơi co rúm người lại.

"À, tớ không chắc về điều đó lắm." George bắt đầu.

"Đúng, ít nhất là bây giờ. Chúng ta có thể nói với họ sau, phải không George?"

"Ừm," George đồng ý. "Điều đó, hoặc những người hâm mộ đó bằng cách nào đấy sẽ phát hiện ra trước khi chúng tớ nói với họ. Tớ thề luôn, họ giống như gián điệp hay gì đó vậy, thật điên rồ."

Bốn người trong số họ đã chia sẻ một tràng cười ngắn.

"Được rồi, bây giờ tớ sẽ cúp máy đây." Sapnap bắt đầu chào tạm biệt Bad. "Hy vọng cậu có một ngày tốt lành, anh bạn."

"A, cậu cũng vậy!" Bad trả lời, một nụ cười lớn nghe thấy trong giọng nói của cậu ấy. "Chúc mừng hai cậu, một lần nữa!"

"Cảm ơn." Dream và George đồng thời cảm ơn Bad, và bắt đầu cười nhẹ khi cả ba nói lời tạm biệt, Sapnap cúp máy.

"Chà, cậu ấy có vẻ thực sự mừng cho chúng tớ." George nhận xét khi Sapnap cầm lại điện thoại trên tay. Dream gật đầu và cúi xuống món trứng tráng, nhanh chóng nhét nốt phần còn lại vào miệng.

"Mmhmm." Anh ấy đồng ý.

"Chúng ta có nên đi nói với người khác không?" George hỏi Dream. Anh ấy nhún vai.

"Tớ không tìm ra lý do để nói không."

Ba người họ đã dành cả tiếng đồng hồ tiếp theo để gọi cho nhiều người bạn khác nhau để loan tin, tất cả đều rất phấn khích và vui mừng cho họ, và cũng hứa sẽ không nói cho bất cứ ai khác cho đến khi họ nhận được sự đồng ý, Sapnap đảm bảo sẽ nhắn Bad điều tương tự tại một thời điểm trong cuộc gọi của họ. Giờ phút này tràn ngập tiếng cười hạnh phúc, những nụ cười và những lời chúc mừng.

--------------------

"Vậy thủy cung cách đây bao xa?" Sapnap hỏi, cả ba lên xe. Hiện tại đã hơn mười giờ rưỡi một chút.

"Tớ nghĩ là khoảng 45 phút, không chắc nữa." Dream trả lời, thắt dây an toàn. "Tớ chưa bao giờ thực sự kiểm tra."

"Wow, thiếu sót quá đấy." George nói đùa, Dream nhẹ nhàng vỗ vào tay George để đáp lại.

George nắm lấy cổ tay anh ấy khi tay anh ấy rời khỏi anh, và bàn tay anh trượt xuống để liên kết các ngón tay của họ. Họ cười với nhau trước khi buông ra để Dream có thể cho xe lùi lại, nhưng ngay sau khi anh ấy cho xe vào làn đường, họ lại đan tay vào nhau và đặt hai bàn tay đang đan lại đó trên bảng điều khiển trung tâm.

"Vậy đúng ra thì nơi đó gọi là gì?" George hỏi, "Thủy cung à?"

"Ý cậu là một cái sở thú dưới nước." Sapnap tự tin tuyên bố.

"Sở thú dưới nước?" George hỏi.

"Sở thú dưới nước." Sapnap lặp lại.

"Đừng có làm thế." Dream cảnh báo, rẽ vào một con đường mới.

"Được mà." Sapnap phá lên cười. "Sở thú dưới nước. Sở thú dưới nước." Anh ta bắt đầu tụng kinh với hai từ đó*, biết rằng nó đang bắt đầu làm phiền Dream một cách vô hại.

*Sở thú dưới nước là 'Liquid zoo' nên mới là 2 từ.

"Tớ sắp bắt cậu ra ngoài và đi bộ rồi đấy." Dream cảnh báo, tất cả bọn họ đều biết rõ rằng anh ta sẽ không bao giờ làm điều đó.

"Khu nuôi nhốt động vật dưới nước?" Sapnap gợi ý sau một vài giây im lặng. Cả ba người họ khịt mũi.

"Đúng vậy, chúng ta sẽ đến khu nuôi nhốt động vật dưới nước." George tiếp tục trò đùa. Họ vẫn đang nắm tay nhau. Sapnap không thể ngừng cười, anh ta quá hạnh phúc cho họ. Anh ta cũng rất tự hào về họ.

"Đúng vậy." Sapnap vui vẻ trêu chọc, và chuyến đi im lặng một cách thoải mái sau khi Dream lẩm bẩm "Câm miệng", một tiếng cười nhỏ cắt ngang anh ấy.

Và giống như Dream đã nói với họ, chuyến xe chỉ mất khoảng bốn mươi lăm phút, và họ đã đến thủy cung ngay lúc này, những khoảnh khắc yên lặng thoải mái ít bị gián đoạn bởi một câu chuyện cười hoặc bình luận, tay của Dream và George vẫn nắm chặt. với nhau cho đến khi Dream cần chuyển sang số lùi để quay lại chỗ đỗ xe đã chọn, Dream phải buông tay để sang số.

Khi bộ ba bước xuống xe và đi đến cửa trước của cơ sở, mặt đường ẩm ướt và bầu trời vẫn u ám từ cơn bão hôm qua, Sapnap bắt đầu lấy điện thoại từ trong túi của mình, gửi một tin nhắn nhanh cho Rose rằng họ đã đến.

Dream tới cửa trước, và giữ nó mở cho một người phụ nữ và đứa con của cô ấy đang đi ra, người phụ nữ lẩm bẩm nhanh chóng "Cảm ơn" khi con trai cô kéo cô về phía bãi đậu xe, và tiếp tục giữ nó mở cho George và Sapnap, đi vào và đóng cánh cửa sau lưng họ.

Nhưng đó mới chỉ là cánh cửa đầu tiên.

"Xin chào." Một thanh niên ở quầy lễ tân chào họ, cách bài trí tương tự như ở rạp chiếu phim. "Chỉ ba vé người lớn thôi phải không?"

"Vâng." Dream gật đầu đáp. "Ba vé người lớn."

"Chà, tôi thường được coi là một thiếu niên đấy." George nhận xét. Người nhân viên trẻ tròn mắt.

"Ồ, vé người lớn của chúng tôi được tính cho những người từ mười lăm tuổi trở lên." Anh giải thích. "Tôi tưởng rằng anh, trông khoảng, mười tám. Anh không phải đấy chứ?"

Dream và Sapnap phá lên cười khi George lắc đầu từ chối, và nhân viên xin lỗi với một tràng cười lo lắng, ngượng ngùng.

"Không sao đâu." George trấn an, một tiếng cười nhỏ vang lên từ anh. "Lúc nào chả thế."

Dream vẫn cười khi trả tiền mua vé nhưng đã bình tĩnh lại khi họ đến dãy cửa thứ hai, và một lần nữa Dream mở cửa cho hai người bạn của mình, họ bước vào trong, Dream đưa ba chiếc vé vừa mua cho một phụ nữ đứng cạnh cửa ra vào.

Bên trong rất, rất rộng rãi. Rõ ràng là thủy cung chứa rất nhiều thứ, một số trong số đó khá lớn. Các bức tường xung quanh họ được sơn một loạt các màu xanh lam, từ đậm đến nhạt, sàn lát gạch màu be cát, trần nhà từ những gì họ có thể nhìn thấy được làm bằng kính mờ, cho phép ánh sáng tự nhiên vào nhiều nhất có thể, một bức tượng lớn của bộ xương cá voi khiến nó hơi khó nhìn. Một bộ cửa sổ lớn nằm trên các bức tường bên ngoài, cho tầm nhìn thoáng ra bên ngoài. Mọi người rải rác xung quanh, trẻ em kéo cha mẹ đến các khu vực khác nhau của tòa nhà, các cặp và nhóm thanh thiếu niên cười đùa vui vẻ, và các cặp đôi ở nhiều lứa tuổi đi dạo xung quanh với tốc độ thoải mái, tay hoặc cánh tay quấn chặt vào nhau.

"Được rồi." Dream bắt đầu với một nụ cười rất tươi, khi thấy mắt George sáng lên khi bước vào phòng trung tâm, "Chúng ta nên đi đâu trước đây?"

"Tớ không biết." Sapnap bắt đầu, giơ điện thoại lên chỗ Dream có thể nhìn thấy. "Nhưng hai người cứ tiếp tục đi đi, hôm nay hãy dành ra chút thời gian riêng cho cả hai."

Hai người đều cau mày, phân vân.

"Cậu đi một mình sẽ ổn chứ?" George hỏi. Sapnap vung vẩy điện thoại của mình một cách miễn cưỡng với anh.

"Ừm, tớ đã gọi cho Rose hôm nay và chúng tớ đã đồng ý gọi video để tôi có thể dẫn cô ấy đi dạo quanh thủy cung." Anh ta trả lời. "Hãy cứ coi nó như một kiểu hẹn hò đôi hay gì đó."

"Nhưng nó có vẻ không ổn lắm." George cố gắng phản bác, cau mày sâu hơn. "Cậu đến đây để thăm Dream-"

"George, tớ yêu quý cậu như một người anh em, nhưng nếu cậu và Dream không rời khỏi tầm mắt của tớ trong vòng mười giây tới, tớ sẽ thực sự mất trí đấy." Sapnap cảnh báo, với giọng điệu và vẻ mặt nghiêm túc. Cảm thấy một chút sợ hãi nhỏ chạy dọc sống lưng, George và Dream gật đầu, và bắt đầu bước đi.

Nhưng Dream dừng chân, và quay mặt lại.

"Cảm ơn vì đã không khó chịu về việc bị trở thành người thứ ba trong tuần này." Anh ấy cảm ơn người bạn của mình. Sapnap khịt mũi.

"Đùa đấy à?" anh ta trả lời với một nụ cười tự mãn, "Tớ đã dành khoảng thời gian trong đời nhìn hai người bạn thân nhất của mình hoàn thiện bản thân và trở nên ngốc nghếch khi tớ không muốn đập đầu liên tục vào mặt phẳng gần đấy nhất." Dream cười lớn và lắc đầu với một nụ cười rộng, quay lại và đi theo George, người đang đứng cách đó vài bước chân, chờ đợi anh ấy. Khi Dream bắt kịp George, họ đan hai bàn tay không thuận của mình lại với nhau, tay trái của Dream nắm tay phải của George. George nhìn xung quanh trước khi chỉ vào lối vào của một trong nhiều phần của thủy cung, phần trên cùng của nó có ghi 'Căn phòng Rạn san hô', và cặp đôi bắt đầu đi về phía đó, để lại một Sapnap đầy tự hào và hạnh phúc bên lối vào phía trước.

Thở phào nhẹ nhõm, Sapnap mở khóa điện thoại của mình và gõ vào số liên lạc của Rose, nhấp vào nút cuộc gọi video. Một vài giây trôi qua trước khi cuộc gọi được bắt máy, và một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.

"Chào,anh yêu." Rose nói, nụ cười rạng rỡ và đầy yêu thương trên khuôn mặt. "Ngày hôm nay của anh thế nào?"

"Chào, em yêu." Sapnap đáp, một nụ cười phản chiếu nở trên khuôn mặt anh ta khi anh ta trả lời. "Cho đến bây giờ thì thật tuyệt, còn của em thế nào?"

"Chán lắm." cô phàn nàn, và Sapnap cười nhẹ, bắt đầu đi ngược lại con đường mà Dream và George đã đi.

--------------------

"Ồ, woah." là những từ đầu tiên thốt ra từ miệng George khi họ đi qua lối vào nhỏ có mái vòm và bước vào một căn phòng lớn khác, một hình tròn lớn, có một số cái đèn mờ để nhấn mạnh ánh sáng nhẹ của bể cá hình trụ rất lớn ở giữa phòng, cũng như những chiếc xe tăng được lót trên các bức tường xung quanh toàn bộ căn phòng, những mảng màu bạc nhạt được đặt cách đều dưới chúng.

George thở hắt ra một tiếng nhỏ và hạnh phúc khi Dream từ từ dẫn anh vào phòng, đi theo chuyển động theo chiều kim đồng hồ đến gần bức tường, một vài con cá nhỏ và nhiều màu sắc chạy tung tăng dưới đáy bể cá khiến George thở nhanh hơn. "Em có thấy chúng không? Chúng rất nhỏ!" Bàn tay của George hơi siết chặt vào tay Dream, và anh khẽ nheo mắt lại, nụ cười ấm áp đầy yêu thương bắt đầu nở trên khuôn mặt anh, bầu không khí êm dịu của thủy cung cuốn vào nhau một cách thích thú với cảm xúc yêu mến và ngưỡng mộ đang dâng trào trong anh.

"Haha, có chứ, em nhìn thấy chúng mà." Dream trả lời, anh ấy không thể rời mắt khỏi George khi họ tiếp tục chậm rãi đi quanh khu vực ngoại ô của căn phòng, ánh mắt của George lướt từ xe tăng đến những mảnh màu bạc trong căn phòng, kiểm tra kỹ hơn bảng liệt kê loại cá có trong mỗi bể nuôi và một số sự thật thú vị về chúng. Dream đã đến thủy cung nhiều, rất nhiều lần trong đời, đến mức nó gần như bắt đầu chán nản. Vì vậy, anh ấy rất vui khi dành toàn bộ thời gian để đắm mình trong cái cách mà George, người yêu của anh ấy, dường như phát sáng từ ánh sáng phản chiếu từ những chiếc xe tăng.

Đột nhiên, đôi mắt của George rời khỏi con cá và những mảng bạc, và anh nhìn về phía Dream, nụ cười của anh ngày càng rộng và dịu dàng hơn khi thấy rằng Dream đang nhìn anh. Trở nên bối rối, Dream cúi đầu về phía trước và hạ thấp xuống, chạm nhẹ trán vào vai trái của George, bắt đầu cảm thấy choáng ngợp với những cảm xúc dâng trào trong lồng ngực và dạ dày. Cảm giác như có ai đó đang từ từ nhét đầy những cuộn bông nhiễm điện khắp người anh, gây ra dư vị đê mê khiến đầu ngón tay tê dại.

"Awwww." George khẽ thủ thỉ, đầu anh thoáng chốc nghiêng sang tựa vào đầu Dream, tay phải giơ lên ​​và lướt nhanh qua mái tóc mềm mại của anh ấy.

Dream khẽ nép vào cổ George, lẩm bẩm một câu "Em yêu anh" rất nhỏ, rất nhẹ, dồn nén đến mức ngưỡng mộ.

Nụ cười của George có thể sánh ngang với mặt trời khi anh trả lời một câu "Anh cũng yêu em" nhẹ nhành nhưng cũng không kém phần dịu dàng.

Tiếng một đứa trẻ quấy khóc khi bước vào phòng tình cờ đánh thức họ ra khỏi trạng thái xuất thần của họ, và sau khi chia sẻ ánh mắt lưu luyến kèm theo một nụ cười, họ tiếp tục đi vòng quanh căn phòng, George siết chặt tay Dream mỗi khi anh muốn đi chậm lại để nhìn chằm chằm vào một con cá trong một hoặc hai giây nữa. Dream đã chú ý đến lần thứ ba đó là con cá chậm chạp và sặc sỡ bắt mắt anh nhất, và bắt đầu chậm lại mỗi khi anh bắt gặp những đốm màu nhỏ đầy màu sắc trong tầm nhìn ngoại vi của mình.

Mất khoảng năm phút để họ đi hết chiều dài quanh phòng, và khi kết thúc nơi họ bắt đầu, họ đi đến trung tâm của căn phòng để nhìn vào chiếc xe tăng lớn ở giữa, nụ cười của George lại nở ra khi họ đã trở nên gần gũi hơn.

Dream không quan tâm đến những gì trong bể nuôi cá trước mặt họ, anh ấy đã nhìn thấy tất cả trước đây và anh ấy cũng có thể dễ dàng nhìn thấy lại nó vào một ngày khác nếu cảm thấy thích. Nếu ai đó hỏi anh ấy loại cá nhiệt đới nào trong bể, anh ấy sẽ nhún vai, bởi vì anh ấy chưa bao giờ liếc nhìn nó.

Thay vào đó, anh ấy đang quan sát George, người đang kinh ngạc quan sát đàn cá bơi qua, và khung cảnh tuyệt đẹp của môi trường sống mô phỏng, bàn tay mà đang nắm chặt tay Dream hơi thư giãn. Trông anh thật bình yên, hạnh phúc.

Và Dream trở nên kinh ngạc về anh. Nhìn thấy khuôn mặt của George từ màn hình là một chuyện, nhưng nhìn trực tiếp khuôn mặt của anh... Anh đẹp hơn rất nhiều so với những gì Dream đã từng nhận ra.

Trước khi tự mình nhận thức được điều đó, Dream đã cúi người và đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt George, môi đáp xuống ngay dưới xương gò má phải của anh. Anh ấy cảm thấy khuôn mặt của George bắt đầu nóng lên và ửng hồng khi anh lùi ra xa, khuôn mặt của anh ấy cũng đỏ bừng lên.

George chuyển cái nhìn từ các sinh vật biển đến Dream, cái nhìn kinh ngạc của anh chuyển thành cái nhìn ngưỡng mộ thuần túy khi ánh mắt họ chạm nhau, một nụ cười dịu dàng và yêu thương.

Dream có thể tan chảy ngay lúc đó dưới cái nhìn của anh, cảm thấy bản thân đã bị cuốn hút trong đôi mắt nâu, phong phú của anh. Anh ấy thậm chí còn không nhận ra rằng George đã nghiêng người về phía trước cho đến khi cảm thấy một đôi môi chạm vào khóe miệng của mình, và sau một lúc ngập ngừng, anh ấy nhận ra George đã đáp lại bằng một nụ hôn lên khuôn mặt anh ấy, khiến nụ cười lớn của anh ấy nở trên khuôn mặt mình khi George nghiêng người đi.

"Chào." Dream nói một cách bốc đồng, cảm giác bình yên và vui sướng đánh đổ một số suy nghĩ lý trí của anh.

George thở ra khi bắt đầu cười. "Chào." anh đáp lại, nụ cười ngày càng nở rộng khi anh nói.

"Anh muốn đến xem một khu vực nữa chứ?" Dream hỏi, nhẹ nhàng kéo George đi theo anh ngược chiều kim đồng hồ quanh khu nuôi cấy trung tâm để bước ra lối vào thứ hai dẫn đến căn phòng, đối diện với lối vào mà họ đã mê mẩn. George khẽ cười khúc khích và thả giọng xuống, thông điệp phi ngôn ngữ 'ừ, chúng ta hãy đến một khu vực khác đi' đang được thể hiện rõ ràng.

--------------------

Không ai trong số họ thực sự chắc chắn rằng việc đến thủy cung có được tính là một buổi hẹn hò hay không, vì cả hai đều không hỏi người kia, nhưng khi họ từ từ đi qua các điểm tham quan, họ nhanh chóng và im lặng đồng ý rằng nó cũng có thể trở thành một buổi hẹn hò. Họ đã nhìn thấy nhiều nhóm sinh vật biển, từ những loài cá nhiệt đới lần đầu tiên được chào đón, đến những bộ sưu tập san hô và hải quỳ đơn giản nhưng thú vị. Họ chỉ mới đi được nửa thủy cung vào lúc đồng hồ điện thoại điểm một giờ chiều, bụng họ bắt đầu kêu lên những tiếng gầm gừ nhỏ vì đói. Quyết định rằng họ cần nghỉ ngơi để ăn trưa, Dream hướng dẫn George quay lại phía trước của tòa nhà, hướng họ đến một khu ẩm thực nhỏ mà George đã không nhận ra khi họ lần đầu tiên bước vào, bị che khuất bởi dòng người liên tục đi lại. Khi họ tiến lại gần hơn, tay vẫn kết vào nhau, họ nhận thấy một khuôn mặt quen thuộc bắt đầu rời đi, và Sapnap cười rất tươi khi phát hiện ra bạn bè của mình, gửi cho họ một cái gật đầu chào trước khi bước đi, điện thoại giơ lên ​​như thể anh ta đang viết vlog, mà thật ra là vẫn đang nói chuyện với bạn gái.

Dream và George cười khúc khích khi họ đứng vào vị trí của mình trong một hàng dài, Dream nhanh chóng giải thích loại thức ăn nào có sẵn sau khi cái khoảnh khắc cười nhẹ biến mất. Khi đến lượt gọi món, họ nhanh chóng nói với nhân viên những gì họ muốn, Dream hối hận trượt tay khỏi tay George để mở ví và trả tiền cho họ. Nhưng ngay sau khi cái ví an vị bên trong túi sau của anh ấy, tay trái của anh ấy lại lần về phía tay phải của George và anh ấy bắt đầu mỉm cười khi các ngón tay của họ cuộn vào nhau, chuyển sang cách cầm thoải mái hơn khi tay Dream đưa đến và nắm lấy túi giấy đựng thức ăn mà một nhân viên khác đang đưa về phía anh ấy, và George kéo Dream đến một trong số ít bàn miễn phí xung quanh quầy thức ăn nhỏ. George ngồi xuống, nhưng Dream nhanh chóng chạy lại quầy để mua hai chai nước, rồi quay lại ngồi vào bàn với họ.

"Trải nghiệm tham quan thủy cung thế nào?" Dream hỏi sau khi họ ăn những miếng đầu tiên trong bữa trưa của mình, cả hai đều đã chọn gói bánh mì sandwich.

"Anh thích nó, nó rất đẹp." George trả lời khi đã nuốt hết thức ăn, "Đây là lần đầu tiên anh đến đây kể từ khi anh còn là một đứa trẻ."

Dream gật đầu, mỉm cười, vì anh ấy hiện đang nhai. Khi hoàn thành miếng cắn hiện tại của mình, anh ấy nuốt một ngụm nước trước khi đáp lại.

"Chúng ta vẫn chưa xem đến phầ mà em yêu thích đâu." Dream nói, "Có một hồ bơi cảm ứng thực sự ngọt ngào, và một số thứ khác nữa, sẽ là một điều bất ngờ."

"Ồ? Điều bất ngờ sắp xảy ra là gì đây?" George hỏi, và Dream cười.

"Nếu em nói toẹt ra với anh, thì sẽ không còn là ngạc nhiên, đồ ngốc ạ." Anh ấy trêu chọc, từ 'đồ ngốc' nói ra gần giống như tên của một con thú cưng. "Nhưng em biết anh sẽ thích nó."

"Được thôi..." George nói nhỏ, bày tỏ sự nghi ngờ một cách tinh quái. Anh tin tưởng Dream, và cảm thấy thích thú khi trông chờ xem điều bất ngờ là gì.

Cả hai tiếp tục ăn uống, đùa giỡn và tranh luận với nhau, và vô thức, họ đã di chuyển bàn chân của mình để mắt cá chân phải của George và trái của Dream bị ép vào nhau, Dream đung đưa mắt cá chân của anh ấy sang bên khiến mắt cá chân của họ vô thức chạm vào nhau và George cảm thấy thư giãn hơn.

Bây giờ họ đã ở bên nhau, nhưng hầu như không có gì thay đổi. Họ vẫn tạo ra những trò đùa vô hại, vẫn có những lời nói trêu chọc và những cuộc trò chuyện chân thành. Thay đổi duy nhất là bây giờ họ cởi mở hơn để bày tỏ cảm xúc mà họ đã giữ sau cánh cửa đóng kín bấy lâu nay, và điều đó thật sảng khoái và thú vị hơn là một ly đồ uống yêu thích mà một đứa trẻ đang khát được người giám hộ hoặc người yêu đáng tin cậy và yêu quý đưa cho. Trái tim họ cảm thấy mãn nguyện, giống như cảm giác ấm áp thư thái truyền qua lồng ngực khi ngồi gần lò sưởi thắp sáng trong một đêm yên tĩnh và lạnh giá.

Nhưng ẩn bên dưới tất cả những cảm xúc hạnh phúc ấy, chỉ nhấp nhô dưới bề mặt, là những lỗ hổng đau đớn và sự buồn bã, bởi vì trong thâm tâm họ biết, họ biết rằng hôm nay là ngày trọn vẹn cuối cùng của họ để ở bên nhau sau một khoảng thời gian dài không xác định, và cũng không ai trong số họ muốn điều đó cả. Nhưng điều đó đã xảy ra, không thể tránh khỏi, vì vậy họ giấu nhẹm nỗi buồn và để trái tim được hết mình vì tình yêu, hết sức có thể. Họ sẽ có một trong những ngày tuyệt vời nhất của cuộc đời họ cùng người kia, hoặc là có chết cũng sẽ thực hiện hết việc muốn làm.

--------------------

Vì vậy, đó là lý do tại sao, khi họ ăn xong và chai nước của họ đã cạn, Dream luồn tay vào tay George và nhanh chóng kéo anh đến một khu vực mà họ chưa đến.

George gần như không thể theo kịp nếu không chạy bộ nhẹ nhàng, chân của anh không đủ dài để theo kịp tốc độ của Dream. Anh sẽ bảo anh ấy đi chậm lại một chút, nhưng anh có thể cảm nhận được sự phấn khích trong những bước đi của anh ấy rồi nhìn thấy điều đó trong ánh mắt, và cả nụ cười kiên quyết đang nở trên môi anh ấy. George không biết họ sẽ đi đâu, nhưng dù sao cũng rất phấn khích, nụ cười ngày càng nở rộ khi anh nghe Dream bắt đầu cười khúc khích một cách trẻ con khi họ gần đến đích.

Hóa ra là bể bơi cảm ứng mà Dream đã đề cập trước đó. Tuy nhiên, điều mà anh ấy không đề cập đến là bể cảm ứng thực sự là một căn phòng chứa ít nhất tám bể cảm ứng lớn, mỗi bể chứa các loài và giống thủy sinh nhỏ khác nhau, đặc điểm chính là cá đuối gai độc và cá bẹt, có một bể còn chứa một vài con cá mập nhỏ.

George thở gấp gần như ngay lập tức, sự phấn khích và niềm hạnh phúc trẻ con của anh đạt đến đỉnh điểm. Bây giờ đến lượt anh kéo Dream đi xung quanh, kéo người đàn ông cao hơn đến hồ bơi gần nhất. Dream ngay lập tức thọc bàn tay còn lại của mình xuống nước, George do dự một lúc trước khi làm theo sự dẫn dắt của Dream.

Nước mát lạnh khi chạm vào, làm tăng không khí thư giãn cho căn phòng. Căn phòng có trần kính mờ giống như trước đây, cung cấp cho căn phòng nhiều ánh sáng khi cần thiết. Tuy nhiên, vì ban ngày vẫn còn u ám nên căn phòng mờ hơn nhiều so với bình thường và ánh đèn dịu nhẹ gắn trên tường giúp tăng thêm ánh sáng ấm áp.

George phát ra tiếng động vui vẻ khi một con cá bóng bẩy và mượt mà lướt qua dưới đầu ngón tay của anh, bơi tới giữa tay Dream một lúc sau đó khi nó lượn một vòng quanh hồ bơi. "Chúng thú vị thật đấy."

"Ừ, đó là một trong những lý do em thích những thứ này." Dream cười nói, và nó lớn dần lên khi một con cá khác lọt qua tay Dream.

Giờ đến lượt George ngạc nhiên trước người bạn đời của mình. Anh ấy đang nhìn xuống hồ bơi với một biểu hiện mềm mại, nhẹ nhàng vung bàn tay liên kết của họ qua lại. Anh ấy hoàn toàn tập trung vào việc quan sát đàn cá và những con cá đuối đi qua dưới bàn tay của mình, và George thấy cảnh tượng đó thật đáng yêu. Nhớ lại những gì Dream đã làm với mình trước đó, George nghiêng người về phía Dream và đặt lên khóe miệng anh ấy một nụ hôn thuần khiết.

Đầu Dream chụp vào George khi anh ngả người ra sau, thoáng chốc bắt gặp nụ cười rạng rỡ hướng về anh trước khi Dream thu hẹp khoảng cách giữa họ và đặt lên má anh một nụ hôn ngọt ngào, trực tiếp đảo ngược những gì đã xảy ra trước đó.

Họ đã chia sẻ một tràng cười sảng khoái và thích thú trước khi Dream hất nước khỏi tay và kéo George qua hồ bơi tiếp theo.

Gần một giờ trôi qua khi họ đã đi thăm xong từng hồ bơi một, Dream quyết định kể cho George nghe một câu chuyện thời thơ ấu rất dài về một điều ngớ ngẩn nào đó mà anh ấy đã làm ở hồ bơi mà họ đang đứng khi còn nhỏ, kể thêm những câu chuyện về vài lần ngốc nghếch cuối cùng kể từ khi nụ cười mà George dành cho anh ấy là những biểu cảm mà anh ấy muốn nhìn mãi mãi.

"Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?" George vui vẻ hỏi khi họ bước ra khỏi phòng, tò mò.

"Chúng ta còn một thứ nữa, đó mới là điều bất ngờ." Dream trả lời và từ từ dẫn anh đến khu vực cuối cùng mà họ chưa đến.

"Hãy che mắt lại." Dream nói khi họ tiến lại gần hơn. George làm theo, và che mắt bằng tay trái, tay phải nắm lấy tay trái của Dream.

George cảnh báo, "Đừng có để anh tông vào cái gì đó hoặc ai đó đấy."

"Em sẽ không," Dream nhẹ nhàng cười, "em sẽ không để cho anh đụng độ bất cứ ai hay bất cứ cái gì đâu."

"Anh không tin em đâu." George tinh nghịch đáp trả, hoàn toàn tin tưởng anh.

"Oái, đau đấy." Dream đùa, giả vờ đau đớn, siết chặt tay George và kéo nhẹ anh về phía trước. "Anh làm tan nát trái tim em rồi đấy!"

"Đồ yếu đuối." George nhận xét đơn giản, và cả hai cùng cười.

Khi tiếng cười của họ lắng xuống trong nhịp thở êm đềm, Dream dần dần khiến không khí của họ trở nên khác lạ, và George cảm thấy một làn gió nhẹ đập vào làn da lộ ra của mình khi họ bước vào một căn phòng khác.

"Được rồi," Dream gần như thì thầm, "giờ thì mở nó ra nào."

George mở mắt ra, và rất nhiều ánh sáng xanh đột nhiên tràn ngập tầm nhìn của anh. Họ đã chuyển đến một căn phòng tối, tường bên trong là một màu đen, không có đèn chiếu sáng. Nguồn ánh sáng duy nhất đến từ thứ tạo nên một trong những 'bức tường' của căn phòng, nhưng trên thực tế, đó là bức tường của một chiếc xe tăng khổng lồ. Bên trong bể là cả một hệ sinh thái của các sinh vật biển, từ rùa biển, cá mập đến cá và san hô. Một con cá mập voi từ từ đi qua, và George thở phào nhẹ nhỏm, hoàn toàn bị thu hút bởi vẻ đẹp bình lặng của nó.

Không nói một lời, Dream đưa George đến gần chiếc xe tăng, kích thước to lớn của nó đột nhiên trở nên rõ ràng hơn khi họ tiến lại gần.

Mặc dù đó là phần yêu thích của anh ấy trong thủy cung, đã dành nhiều giờ kết hợp đứng trước bể cá để chiêm ngưỡng nó, anh ấy giờ không thể rời mắt khỏi George, bị mê hoặc một cách vô thức bởi biểu cảm đặc biệt của anh, đôi môi hơi hé ra một cách kinh ngạc, đôi mắt mở to với sự thích thú nhẹ nhàng.

Nhiều cảm xúc cuộn trào bên trong Dream, như những chiếc lá trước gió. Yên bình trôi đi với sự mãn nguyện, một tiếng ngân nga nhẹ nhàng của hạnh phúc theo sau nó, và sự kết hợp của nhiều cảm xúc ấm áp khác xuất hiện sau luồng gió mạnh thứ hai, khiến những thôi thúc bắt đầu rạo rực trong bụng anh ấy.

"Thật đẹp." George thì thầm, và nhìn về phía Dream, giữ biểu cảm giống như khi họ gần gũi nhau lần đầu. Những thúc giục từng chỉ là những cảm giác ngứa ngáy nhẹ đột nhiên lớn lên và chạy lên sống lưng, khiến anh ấy có một cơn rùng mình nhẹ.

Nhưng George dường như nắm bắt được điều đó, nắm bắt được biểu cảm trên khuôn mặt anh và cách đôi mắt anh lấp lánh trong luồng ánh sáng khiêm tốn. Dream nhìn khuôn mặt của George chuyển sang một biểu cảm gì đó vừa khó hiểu nhưng lại vừa có thể hiểu được cùng lúc, và trong sự khao khát và thấu hiểu lẫn nhau, họ nghiêng người về phía nhau, đưa đôi môi của họ vào nhau trong một nụ hôn nhẹ nhàng, hai tay không còn liên kết mà trượt lên trên cơ thể của nhau tìm các vị trí phù hợp hơn.

"Ôi trời ơi, hai người PDA quá đấy, kiềm lại chút nào."* Một giọng nói dứt khoát cắt ngang họ, Dream và George quay mặt ra xa để nhìn chằm chằm vào người vừa nói với họ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, vì đó không phải ai khác chính là Sapnap, đang nhếch mép cười tinh quái với họ. Điện thoại của anh ta không còn được cầm trong tay nữa, đã cúp máy với Rose vào một lúc nào đó.

*Câu gốc là "Oh my god tone down the PDA, you two.", PDA là viết tắt của Public Display of Affection (thể hiện tình cảm nơi công cộng). Tình tứ là hôn nhau say đắm giữa lớp học... là cách thể hiện tình cảm 'hồn nhiên' của một bộ phận teen hiện nay.

"Cậu làm bọn tớ sợ đấy." George thì thầm mắng bạn của mình, bước tới và giáng một cú đấm không mạnh lắm vào cánh tay anh ta.

Sapnap cười khúc khích, tránh xa George ra. "Không phải lỗi của tớ nhá." Anh ta chỉ đơn giản đáp lại.

Dream cười nhẹ. "Cậu đã đến đây khi nào vậy?'

"Khoảng một phút trước. Tớ đang đi tìm hai người."

"Ờ được rồi."

Ba người họ tổ chức một cuộc trò chuyện nhỏ, tóm tắt nhanh về những nơi họ đã đi, Dream chỉ hơi thất vọng vì Sapnap đã làm gián đoạn họ. Tuy nhiên, anh ấy thực sự nhận ra là họ đã ở nơi công cộng, một nơi mà PDA không phải là thứ thích hợp nhất.

Ồ, họ sẽ có nhiều thời gian để bù đắp nụ hôn bị gián đoạn của mình bằng những nụ hôn âu yếm hơn khi họ trở về nhà.

--------------------

"Buổi hẹn hò hôm nay vui chứ?" Sapnap thành thật hỏi khi Dream lái xe xuống con đường gần thủy cung mà họ vừa rời đi, George đã ngủ lịm đi khi một cơn mưa phùn rất nhẹ từ trên trời giáng xuống, một con cá đuối plushie nhỏ được ôm gọn trong tay anh.

"Nó là buổi hẹn hò tuyệt vời nhất mà tớ từng tham gia, đúng, tớ đã rất vui." Dream vui vẻ trả lời. "Cuộc gọi của cậu với Rose thế nào?"

Đến lượt Sapnap nói ra. "Nó thực sự rất ngọt ngào, cô ấy thích nhìn vào bể cá, ngay cả khi nó chỉ là qua điện thoại."

"Cậu có vui mừng khi được trở lại với cô ấy vào ngày mai không?" Dream hỏi, giọng dịu lại.

"Ừ..." anh ta nói nhỏ. "Còn cậu thì sao? Cậu có buồn vì ngày mai George sẽ rời đi không?"

"Tớ đã cầu nguyện trong thâm tâm cả ngày rằng một cơn bão sẽ ập đến Florida và làm hoãn tất cả các chuyến bay trong tuần tới." Dream trả lời, và Sapnap không thể biết liệu anh ấy có đang nói đùa hay không.

"Nhưng," Dream tiếp tục, Sapnap im lặng nghe, "Tớ tin rằng chúng ta có thể khiến nó trở thành một mối quan hệ lâu dài. Và nếu có bất chắc xảy ra, tớ cũng không ngại sống ở London đâu."

"Ngọt ngào thật đấy." Sapnap khen, cảm thấy trái tim mình tan chảy. "Thấy chưa, tớ đã bảo hai người là hoàn hảo cho nhau mà."

"Im đi trước khi tớ quay lại phía sau và vả cậu một cái." Dream tinh nghịch cảnh báo, hất cánh tay qua bảng điều khiển trung tâm và úp lòng bàn tay về phía Sapnap để nhấn mạnh điều đó. "Đừng có bắt tớ phải làm đấy."

"Cậu nói giống như cha tớ vậy." Sapnap nhận xét, cảm thấy một cảm giác kỳ lạ của deja vu. Không phải anh ta đã nói điều này đầu tuần rồi hay sao? (A /N: Tôi xin lỗi cho bất kỳ ai có trải nghiệm tồi tệ với cha của họ, nhưng xin hãy tránh để những điều tiêu cực đổ vào fic này!)

--------------------

Vào lúc Dream đang dắt xe vào đường lái xe của mình, và Sapnap đang lay George tỉnh dậy, đồng hồ trên bảng điều khiển đã báo một phần tư cho đến bốn giờ chiều. Chạy một phép tính trong đầu, Dream thấy rằng anh ấy có thời gian rảnh cho đến năm giờ, nơi anh dự định sẽ bắt đầu tự tay nấu bữa ăn cho cả ba vào đêm cuối cùng của họ.

Nhưng vào lúc đồng hồ trong nhà điểm 5 giờ, Dream thấy anh ấy không thể đứng dậy được, George gần như đè anh ấy xuống ghế khi họ xem TV, kiên quyết không cử động, khoanh eo bằng chân khi anh ngồi trên người anh ấy, hai cánh tay đè lên vai anh ấy, hai khuân mặt chỉ cách nhau một bàn chân.

"Tớ không quan tâm nếu tớ bị đói đâu, đừng có di chuyển." George nói, ép mình mạnh hơn vào Dream, khiến anh ấy càng lún sâu vào chiếc ghế dài.

"Dù sao thì cậu cũng định làm món gì vậy?" Sapnap hỏi vì tò mò, ý định thứ hai lướt qua đầu Dream khi anh ấy rên rỉ câu trả lời của mình, đơn giản là làm mì spaghetti đi.

"Cậu có đủ nguyên liệu để làm đấy chứ?"

"Ừa" Dream thẳng thừng đáp lại, tập trung vào việc vặn vẹo từ bên dưới George để cố hất anh ra. Nhưng giống như một con gấu túi đối với một cái cây, anh vẫn bám chặt vào và không xê dịch đi đâu cả.

"Được rồi, tớ sẽ làm." Sapnap đề nghị, đứng dậy khỏi ghế dài và sải bước vào bếp.

"Cái gì? Không!" Dream nản lòng. "Cậu là khách mà!"

"Nhưng tôi không phải là người đang bị trói lại bởi người bạn trai đang dí sát vào anh ấy." Sapnap thẳng thừng phản pháo, khiến Dream đứng hình khi tiếp thu những gì Sapnap nói. "Hơn nữa, cậu đã nói rằng cậu nấu mì ống rất tệ còn gì, và tớ sẽ không ăn một món mì ống bị khét đâu."

Dream dường như đang cân nhắc về những lựa chọn của mình, nhưng thực tế thì anh ấy đã quyết định rồi. Sau một vài giây im lặng, anh ấy kêu lên một tiếng to và khó chịu trước khi vươn tay qua vai George và đặt người đàn ông ấy nằm xuống ngực mình, bắt đầu cười khi George cố gắng chống cự lại anh ấy một cách yếu ớt.

Và họ vẫn giữ nguyên tư thế đó, George nằm trên ngực Dream, vắt ngang eo, bị cánh tay của Dream đè xuống ở sau gáy. Đáng ngạc nhiên là nó rất thoải mái. Trong khi Sapnap, người bạn thân nhất, nấu mì spaghetti và thỉnh thoảng ném ra vài câu nói hoặc một câu hỏi dè dặt về phía họ, Dream và George tiếp tục xem TV hoặc lặng lẽ nói chuyện với nhau về những chủ đề tầm thường, hôn lên mặt nhau khi họ nghĩ rằng đối phương không có để ý.

Họ buộc phải miễn cưỡng ngồi dậy và đi vào bếp sau khi Sapnap đã hoàn thành thức ăn của họ, họ ăn, liên tục pha trò và trêu chọc nhau trong suốt thời gian đó.

Hóa ra Sapnap là một đầu bếp giỏi, và mì spaghetti có vị rất ngon. George sẽ không thành thật, nếu anh nói rằng anh ấy không thất vọng vì anh đã không thể nếm thử món mì ống của Dream là có vị như thế nào, nhưng anh cũng nghĩ rằng anh ấy xứng đáng với nó, là người đã tiếp tục đè Dream trên chiếc ghế dài khi anh ấy đang cố gắng đứng dậy.

Không giống như những buổi tối trước, Sapnap không tham gia vào những trò tai quái của họ, nói với họ rằng anh ta sẽ đi tắm, bắt đầu đóng gói và gọi điện video cho Rose một lần nữa, và chỉ làm như vậy. Và không giống như những buổi tối trước đó, Dream và George dành cả buổi tối cuộn tròn trên giường của Dream, ôm ấp và xem những đoạn video ngẫu nhiên trên máy tính xách tay của George.

Khi trời chập choạng tối, George ngạc nhiên khi Dream chìm sâu hơn vào cơ thể George và vùi mặt vào cổ anh, tiếng rên rỉ buồn bã thoát ra từ miệng anh ấy.

"Có chuyện gì vậy, em mệt à?" George hỏi, chuẩn bị giảm âm lượng và độ sáng của máy tính xách tay.

"Không." Dream lầm bầm, nhưng do miệng anh ấy quá gần tai nên George đã nghe thấy lời nói ấy một cách hoàn hảo, và cảm thấy cổ họng mình rung lên vì những lời anh ấy nói. "Em chỉ không muốn anh rời đi vào ngày mai. Em nhớ anh."

George cảm thấy tim mình đau nhói. Khẽ đóng máy tính xách tay lại, anh xoay người và vòng hai tay qua người bạn đời của mình, tựa đầu trên đầu Dream.

"Anh cũng không muốn rời đi." George đáp, giọng buồn. "Nhưng nếu anh không đi, bố mẹ anh có thể sẽ nghĩ rằng em đang bắt anh làm con tin đấy."

Điều đó làm cho Dream cười một chút, nâng cao tâm trạng của cả hai. "Ồ, vậy ra anh vẫn chưa nói với họ?"

"Anh sẽ làm khi hạ cánh vào ngày mai." George nói. "Còn em thì sao? Em đã nói với mẹ rằng bây giờ anh thực sự là bạn trai của em chưa, hay là anh phải nhắn tin cho mẹ em về điều đó một lần nữa?*"

*Ai hay theo dõi DNF tiktok sẽ biết rằng George ngoài đời đã thực sự nhắn tin cho mẹ Dream rằng ảnh là bạn trai Dream:D

Dream bắt đầu cười to hơn một chút, tâm trạng liên tục lên theo từng câu chuyện. "Em không có thời gian để gọi trong ngày hôm nay." Anh ấy đáp lại giữa một tràng cười, "Em sẽ gọi cho bà ấy vào ngày mai."

"Anh muốn nghe phản ứng của bà ấy, chúng ta hãy gọi vào buổi sáng đi." Cả hai đều bật ra một tràng cười sảng khoái khi tưởng tượng ra cách mẹ của Dream sẽ phản ứng, rất có thể lúc đầu bà sẽ nghĩ rằng họ đang nói đùa một lần nữa.

"Em yêu anh rất nhiều." Dream nói một cách trìu mến vài phút sau đó sau khi George mở máy tính xách tay của mình một lần nữa, rúc sâu hơn vào George khi anh nghĩ rằng Dream không thể làm được như vậy. Gục cằm mình vào đầu Dream, anh thở dài mãn nguyện và bình yên, trái tim và tâm hồn tràn đầy niềm yêu thương.

"Anh cũng yêu em." George trả lời. "Và chúng ta sẽ thành công trong việc come-out* thôi, anh biết chúng ta sẽ làm được mà."

*Cái này là mình chế thêm đấy, nhưng cũng hợp lý. Come-out là công khai tính dục, là một cụm ẩn dụ cho việc người thuộc cộng đồng LGBT tự tiết lộ về xu hướng tính dục hoặc bản dạng giới của họ.(theo Wikipedia)

"Em biết." Dream nói một cách đầy tự tin, đáng yêu. "Em chỉ là sẽ rất nhớ anh."

"Anh cũng sẽ nhớ những chuyện xảy ra ở đây." George nói, rúc vào mũi Dream và ôm chặt hơn. "Anh sẽ rất nhớ em."

"Anh tốt hơn là nên nhớ.", Dream nói đùa và họ phá ra một vài tràng cười trước khi quay lại xem video của họ, từ từ ngủ gật với các video tự động phát, thì thầm những điều ngọt ngào với nhau và chia sẻ một nụ hôn nồng thắm, yêu thương và trìu mến trước khi chìm vào giấc ngủ.

Và nếu đêm đó họ có ôm chặt nhau hơn bất cứ đêm nào trước đó, thì cả hai đều không đề cập đến điều ấy. Dù sao thì họ thực sự không thể làm vậy, vì họ đã thiếp đi rồi.

-To be continued-

Chap này dài 10.210 từ lận, mình dịch muốn trầm cảm luôn rồi _(:3 」∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com