Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 3

Harry bước nhanh dần. Nó không thể tống hình ảnh Ginny nằm sóng sòai trên sàn, khóc lóc tức tưởi ra khỏi đầu nó.

Nó chẳng biết nên làm gì. Harry không muốn tới tìm Hermione, nó biết giờ này chắc cô đang ăn tối cùng ba, và nó thật sự không muốn làm hỏng bữa tối của cô. Chắc chắn là không, nhất là sau khi nó đã thấy cô vui đến chừng nào khi đi chơi ở Hogsmeade về. Cuối cùng, nó dừng chân ở một băng ghế đá cạnh công viên, ẩn mình trong ánh mắt tờ mờ đầu hôm.

Những gì nó và Ginny đã nói cứ tua đi tua lại trong đầu Harry như một khúc phim. Nó cảm thấy đau đớn và giận dữ, giận chính bản thân mình. Thậm chí nó không thể tưởng tượng nổi làm sao nó có thể giữ lời thề bảo vệ Ginny khi chính nó lại liên tục làm tổn thương cô. Giờ đây một mình trong bóng đêm, nó đang phải đối diện với một sự thật phũ phàng: nó càng ra sức bảo vệ cô bao nhiêu, nó lại càng làm khổ cô bấy nhiêu. Harry vò đầu bứt tóc như thể bao đau thương sẽ được tống ra khỏi đầu.

Rồi nó đứng dậy và độn thổ thẳng tới quán cái vạc lủng.

"Tom, tôi có thể sử dụng bột floo của chú không?"

"Dĩ nhiên rồi Harry. Sau lưng cậu ấy." Ông chủ quán thản nhiên trả lời.
Harry quăng một nhúm bột xanh vào lò sưởi. "Trang trại hang sóc!" Nó chờ một lúc rồi đút đầu vào ngọn lửa xanh trong lò. "Ron!"

Ron nhướn đầu lại gần, quần áo nó xộc xệch. "Harry, có chuyện gì hả?"

"Bồ có thể đến gặp mình ở quán ba cây chổi trong vòng mười phút nữa không?"

"Bồ có sao không? Có chuyện gì vậy?"

Giọng Harry như vỡ òa ra. "Làm ơn đi, Ron."

"Rồi, rồi, bồ tèo. Mình tới ngay."

**********************************

"Mình đã chia tay với Ginny." Harry khẽ nói.

"Cái gì? Sao bồ làm vậy hả?" Ron sững người.

Tụi nó đã ngồi ở quán ba cây chổi, nốc Whiskey lửa cả ba tiếng rồi. Sau khi đã ngấm đủ tửu lượng, cuối cùng Harry cũng thu được can đảm mà thú nhận lý do thật sự nó bảo Ron đến quán.

"Mình...mình nghĩ là mình không còn xứng với cô ấy nữa."

Mặt Ron đỏ bừng lên. "Cái thằng quỷ sứ! Bồ đã làm gì em gái mình hả?"

"Mình không biết, Ron à. Mình đã làm hết mọi thứ để bảo đảm cô ấy được an tòan và hạnh phúc." Nó chua chát thừa nhận

Ron chẳng nói gì mà chỉ im lặng nốc vào thêm một ngụm whiskey. "Nó bắt bồ chia tay với nó phải không?"

Harry nhìn Ron vẻ ngờ vực. "Sao bồ biết? Cô ấy nói cho bồ biết hả?"

Ron quắc mắt nhìn nó. "Không, nhưng mình hiểu bồ quá rõ mà Harry, và cả em gái mình nữa."

"Là sao?"

Ron đảo mắt. "Rõ ràng là bồ không chủ động làm thế vì ngay cả bồ cũng không biết vì sao hai đứa chia tay nữa mà. Và bồ nói chính bồ đã chia tay với nó."

"Bồ có thể nghĩ được mấy điều này sau khi đã nốc hết ba ly Whiskey lửa?" Harry nhìn nó chăm chăm. "Cậu là ai và cậu đã làm gì thằng bạn thân của tôi thế hả?"

"Chứ mình ở đây làm cái khỉ gì? Làm hề chắc?" Ron làu bàu. "Bồ và Hermione là một cặp quỷ sứ. Cô ấy nói y chang như thế này trong lúc mình đang ra sức giúp cổ."

"Ừ, Hermione và mình là một cặp quỷ sứ khốn khổ mà. Mình biết. Và hãy nâng ly chúc mừng điều đó đi bồ tèo."

"Điên quá đi, Harry!" Ron cằn nhằn mặc dù nó cũng đã cụng ly với Harry, nốc một ngụm lớn vào họng.

"Mình nghĩ mình chẳng bao giờ hiểu được phụ nữ đang suy nghĩ cái gì." Ron thừa nhận.

"Vậy thì cụng ly vì điều đó luôn ha, bồ tèo." Nó đáp, nâng cao ly rượu.

Harry chẳng biết làm sao mà nó có thể uống cạn gần như một phần ba cái chai whiskey lửa đó nữa. Và nó cũng không biết nó đang làm cái quái gì, lẩn quẩn dưới vườn nhà ba má của Hermione vào nửa đêm như thế này. Cuối cùng, nó lại đứng ngay dưới cửa sổ phòng cô, cố nhìn thử xem có ai trong đó không.

Mò mẫm trong bóng tối, nó lụm một viên đá cụi, nhắm kĩ và quăng vào cửa sổ phòng cô. Vì nó đã hơi xỉn nên lỡ tay ném quá mạnh, và ngay lập tức Harry nghe tiếng răng rắc trên kiếng.

"Ối." Nó cười khóai chí.

"Làm cái trò hề gì thế hả Harry?" Hermione ló đầu ra khỏi cửa sổ, cố nhìn rõ mặt nó trong màn đêm.

"Í, chào Hermione." Nó vẫy vẫy tay.

"Harry, bồ làm gì dưới đó thế hả? Có biết mấy giờ rồi không?" Cô gằn giọng trong bóng đêm.

"Mình lên trển được không?"

"Thề có Merlin." Nó nghe tiếng cô kêu trời. "Đi ra cửa trước đi, mình sẽ đón bồ."

Harry lảo đảo đi ra cổng trước và chỉ phút sau, cửa mở ra, Hermione nhìn thóang qua mặt nó, chỉnh. "Bồ say rồi."

"Chút xíu thôi."

Cô thở dài rồi nắm lấy tay nó, dẫn đường lên cầu thang đến phòng mình. Khi đã ở trong phòng, cô cởi áo nó ra và bắt nó ngồi xuống giường, rồi cởi nốt luôn giày của nó ra và giở mền lên. Harry leo qua nằm phía bên phải vì nó biết Hermione luôn thích nằm bên trái. Nó xoay người lại, đối mặt với cô và thấy từ lúc nào Hermione đã nằm xuống cạnh mình, mắt nhìn nó chăm chăm.

"Vậy là?" Cô thì thầm.

"Mình chia tay với Ginny rồi." Nó nói tọet ra.

Hermione há hốc mồm. Cô nắm lấy tay nó, đặt ngay giữa giường, xiết chặt.
"Mình đâu có ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. Đột nhiên cô ấy đòi chia tay với mình."

"Đừng tự gạt mình, Harry à." Hermione nói khẽ.

Nó im lặng rồi lại thở dài.

"Ừ thì... mình đã biết ngay từ đầu có gì đó không ổn rồi. Nhưng mình nghĩ tụi mình còn có thể nói chuyện được, như những cặp đôi bình thường khác."

"Ôi, Harry"

"Mình nghĩ lý do là vậy đó. Ginny và mình chưa bao giờ thật sự nói chuyện với nhau. Lúc nào tụi mình cũng bận rộn làm cái gì đó, không hun hít thì cũng Quidditch, còn không thì lại tham gia mấy bữa họp mặt gia đình của nhà Weasley. Chưa bao giờ tụi mình thật sự nghiêm chỉnh ngồi xuống và bình tĩnh nói chuyện với nhau."

"Cô ấy nói gì với bồ hả Harry?"

Nó nhắm mắt. "Cô ấy...cô ấy nói cổ không muốn một nửa người bạn trai, điều mà ngay chính mình cũng chẳng hiểu nữa. Ginny buộc tội mình không bao giờ kể chuyện cho cô ấy nghe, rằng mình cứ mãi giữ cô ấy trong vòng tay, rằng cô ấy không thích chuyện lúc nào cũng khư khư gắn buộc cuộc đời với mình."

"Nghe mình nói này." Giọng Hermione lạnh như băng khiến Harry lập tức mở mắt ra nhìn vào cô.

"Mình biết bồ quá rõ mà Harry. Bồ không làm tổn thương cô ta." Harry né ánh mắt cô. "Đừng tự hạ thấp bản thân mình chỉ vì những gì cô ta chọn. Thật không thể tin được, cô ta bắt bồ chia tay với cổ phải không?"

"Sao bồ biết?" Nó khẽ hỏi.

"Mình hiểu bồ mà. Và cả Ginny nữa. Cô ta sẽ không chia tay với bồ, cô ta không đủ can đảm để làm điều đó. Nhưng nếu cô ta không vui, cổ sẽ bắt bồ làm điều đó. Giờ thì Ginny chính thức là 'một cô thôn nữ đáng thương, người đã bị ruồng bỏ bởi vị hòang tử bạch mã của mình'. Cô ta có lý do để có thể tiếp tục sống vui vẻ vì chính bồ mới là người nói lời chia tay mà." Hermione công kích một cách kịch liệt.

"Chuyện này không phải hòan tòan là lỗi của bồ, Harry. Đừng tin vào những lời Ginny nói. Mấy chuyện như thế này," Cô ngưng một chút rồi lại tiếp tục thì thầm, giọng nghe có vẻ kích động, như thể cô đang tự nói với chính bản thân mình. "Nó vẫn xảy ra, Harry à. Đôi khi bồ không biết vì sao nó lại xảy ra. Nhưng bồ bắt đầu làm một chuyện gì đó mà thẳm sâu trong thâm tâm, bồ biết nó hòan tòan sai, chỉ vì bồ muốn họ cùng vui với bồ. Và bồ cứ làm thế, làm thế cho tới khi bồ quên mất ngay từ đầu nó đã là một sai lầm. Và giờ đây, khi mọi chuyện vỡ lỡ ra, bồ chẳng còn gì ngọai trừ những mối nghi ngờ và một bóng đen vô hình của người mà bồ cứ ngỡ là mình."

Harry cảm thấy nghẹn ngào khi Hermione nhìn chăm chăm vào nó, hai tay cô ôm lấy mặt nó. Và rồi cuối cùng, nước mắt nó cứ thế lặng lẽ lăn xuống.
Harry chẳng khóc bật thành tiếng, nó chỉ đơn giản để chúng tuôn rơi tự nhiên xuống gối cô. Rồi sau một lúc, có vẻ như chẳng gì còn sót lại.
Harry thấy thanh thản trở lại.

Nó giơ tay lên, vuốt nhẹ má cô. "Hermione," nó gọi khẽ, đưa tay xuống giữa giường lần nữa, chỉ có điều lần này, nó nắm lấy tay cô.

Tụi nó chỉ nằm đó, trên giường cô, và nói đủ thứ chuyện trên đời cho tới khi men rượu và cả sự mệt mỏi thấm dần vào người Harry khiến giọng nó lè nhè và cà lăm mãi.

"Đi ngủ đi, Harry." Hermione dịu dàng nhắc nó.

"Ấy khoan, mình quên chưa tặng quà cho bồ."

"Chuyến đi chơi ở Hogsmeade đã đủ lắm rồi, Harry. Nó có ý nghĩa rất lớn đối với mình."

"Nhưng đó đâu phải là một món quà. Chờ chút." Harry lôi ra khỏi túi một cái hộp nhung nhỏ và tặng cho cô. Hermione lặng lẽ nhận lấy nhưng chẳng mở ra mà chỉ nhìn nó thêm lần nữa.

"Mở đi!" Nó thúc khiến cô nhanh chóng mở hộp ra, và thấy bên trong là một cái la bàn có dây. Cuối dây là một cái kẹp nhỏ, giúp người ta có thể dễ dàng kẹp nó vào bất cứ thứ gì. Chiếc la bàn mang màu bạc sáng, với kiểu thiết kế đơn giản nhưng rất thanh lịch. Dường như cả thế giới cổ tích hiện ra trên mặt nó. Từ những con bò tung tăng nhảy qua vầng trăng, những con quạ đen trên một miếng bánh, Georgie Porgie hôn những cô gái cho tới chàng Jack đang nhảy qua những cây đèn cầy nhỏ. Và còn nhiều nhiều nữa, mỗi lần chuyển sang hướng khác, chiếc la bàn lại tự đổi hình.

"Ôi Harry, đó là một chiếc Tầm Bàn (Finder).Mình thích lắm! Mà làm sao bồ có được nó vậy? Nghe đâu cái này hiếm lắm."

Harry cười toe tóet một cách ngớ ngẩn khi trông thấy nét mặt thích thú trẻ thơ của Hermione. Cô ấy đang săm soi và nghịch phá một chút, khiến cây kim cứ chỉ lọan xà ngầu cả lên, đông, tây, nam, bắc, không chút nào yên.

"Vậy là bồ biết cách thức họat động của nó hả?"

"Dĩ nhiên. Nó sẽ chỉ ra hướng cái thứ mà bồ cần tìm. Tuy là có giới hạn về khỏang cách và thuật bảo hộ, dĩ nhiên, hay là mấy thứ mà bồ chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, nhưng vẫn luôn có cách để lách luật mà, chỉ là bồ cần phải thông minh hơn cái Tầm Bàn và bắt nó làm việc cho bồ mà thôi. Ôi Harry, lẽ ra bồ không nên tặng mình thứ này, chắc mắc lắm hả?"

"Mình muốn bồ có một cái." Harry cố nén một cái ngáp rõ dài.

"Nhưng tại sao? Mình biết là nó tiện dụng rồi, nhưng mà quà sinh nhật như thế thì mắc quá đấy."

"Hermione. Mình mua nó cho bồ mà. Thậm chí mình còn ký tặng và biếu luôn trái snitch mà mình thắng trận Quidditch đầu tiên cho cái gã ở phòng Bất Khả Lộ để hắn chỉnh vài thứ, làm phạm vi tìm kiếm tăng lên cỡ gần bằng...nước Anh."

Harry dịu dàng vuốt má cô. Nó thấy buồn ngủ khi hơi rượu đã chóang lấy tâm trí nó.

Nó nắm tay cô lần nữa. "Bồ mới đi Paris có một tháng mà mình đã nhớ bồ khủng khiếp. Mình lúc nào cũng thấy lo khi bồ sống ở một nơi quá xa như thế. Vì vậy mình muốn bồ có một cái Tầm Bàn để chắc chắn bồ luôn có thể tìm thấy mình." Nó lè nhè, mắt lim dim.

"Mình không bao giờ muốn bồ lạc mất mình cả." Nó lầm rầm thêm mấy từ rồi thiếp đi.

~ End Chap 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com