Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1 ~ Gặp gỡ vào một ngày mưa

Ngoại ô Đế Đô, quán rượu Wild Wind.

Trời đã về khuya, những chiếc đèn đường mờ mờ treo lủng lẳng nơi đầu ngõ bắt đầu sáng lên. Biển hiệu cũ kỹ được trang trí sơ sài bằng một dải đèn nhấp nháy, ánh sáng đỏ xanh lập lòe phản chiếu xuống vũng nước đọng trên đường tạo thành một vòng hào quang lộn xộn.

Chiều nay, vừa có một trận mưa lớn, không khí còn phảng phất mùi ẩm ướt và lành lạnh. Khi Hạ Phù vội vàng chạy vào phòng hậu trường của quán rượu, cô đã muộn mất 10 phút. Nhận thấy ánh mắt trêu chọc của chị Beta đang phì phèo điếu thuốc ở bàn trang điểm bên cạnh, cô ngập ngừng một lúc, rồi cúi đầu, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ xõa xuống như đuôi sóc bông xù.

"Bên ngoài còn mưa không?" Chị gái nhả khói, bắt chéo chân hỏi, giọng điệu vừa hờ hững vừa trêu đùa.

"Dạ hết rồi, nhưng đường ngập nước nên em đi hơi lâu ạ."

Hạ Phù vừa khẽ đáp vừa cúi đầu chỉnh lại chiếc váy của mình cho phẳng. Cô muốn thay đồ ngay nhưng có người khác ở đây, một cô gái Beta trẻ tuổi như cô có vẻ không quen với việc cởi đồ trước mặt người khác. Đầu ngón tay vô thức mân mê dây kéo phía sau váy.

"Muộn 10 phút rồi đấy! Nhanh mà chuẩn bị đi, không lát nữa lại bị ông chủ trừ lương bây giờ."

Beta lớn tuổi hơn nói xong thì đứng dậy, dáng vẻ lười biếng đi ra cửa. Vừa đi chị vừa phẩy tay với cô như nhắc nhở. Chị đã làm ở đây lâu năm, hiểu rõ Hạ Phù là một người nhạy cảm về chuyện riêng tư. Trong quán rượu này hầu hết nhân viên đều là Beta, nam nữ đều có, việc thay đồ hay sinh hoạt chung cũng chẳng ai để ý gì nhiều.

"Em sẽ xin lỗi ạ."

Chờ đến khi chị ấy rời đi, Hạ Phù mới thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng cởi bộ đồng phục nữ hầu màu trắng đen ra, thay bằng bộ trang phục nhân viên với chiếc tạp dề thắt ngang eo.

Thay đồ xong, cô đứng trước gương kiểm tra lại một lần nữa, chắc chắn không có gì lộn xộn. Làn da cô trắng mịn, hai má vẫn còn phúng phính nét trẻ con. Đôi mắt nâu hạt dẻ tệp màu với mái tóc, hơi cụp xuống ở đuôi, đôi mắt được hàng mi dài cong khéo léo bao bọc. Mỗi khi mỉm cười, ánh mắt cô như được phủ một lớp mật ngọt dịu dàng.

Sau khi tự mỉm cười động viên mình, Hạ Phù hít sâu lấy lại tinh thần.

[Bắt đầu công việc thôi!]

Ban ngày cô phải chăm sóc tiểu thư Emily, ban đêm lại đến quán rượu làm thêm. Kể từ khi bắt đầu chuỗi ngày như vậy, Hạ Phù rất ít khi có thời gian riêng cho bản thân. Dù thật sự rất bận rộn, nhưng cô chưa bao giờ để sự vất vả đánh gục mình.

Chỉ cần nghĩ đến mục tiêu trong lòng, mọi mệt mỏi đều tan biến.

May mắn là công việc ở quán rượu không quá nhiều. Ông chủ nhận cô vào làm cũng chỉ để bổ sung thêm thực đơn. Dẫu sao, đã đến quán rượu thì mấy ai lại gọi cà phê hay trà sữa chứ?

Nhưng thực tế lại có.

Chẳng hạn như hôm nay, cô bỗng được tiếp đón hai vị khách đặc biệt.

Đêm dần khuya, bên ngoài lại rì rầm tiếng mưa, từng giọt lạnh buốt theo cơn gió đêm len qua khe cửa ùa vào, để lại trong không khí một chút mùi ẩm ướt của ngõ nhỏ lẫn với hơi tanh của sắt gỉ.

Lúc nửa đêm, khách đã về gần hết.

Hầu hết những người đến đây ăn uống đều là dân thuê trọ quanh đây. Giờ này, họ đã tản về gần hết. Một vị khách quen sau khi say muốn tán gẫu với nhân viên quầy, người duy nhất có thể tiếp chuyện là nữ bartender phong tình vạn chủng, mắt híp đầy ẩn ý, ngả người trên quầy cười đùa.

Còn cô gái với mái tóc nâu hạt dẻ thì vẫn co ro ở góc phòng, trong lòng chỉ đếm từng giây chờ đến giờ tan ca, vừa buồn chán vừa cảm thấy thời gian như ngừng trôi.

"Tôi nói này, chỗ này tồi tàn quá nhỉ."

"Chịu khó đi, mưa lớn thế mà."

Cơn gió mạnh bất ngờ ùa vào quán mang theo hơi lạnh ẩm ướt, cuốn sạch chút hơi ấm mong manh còn sót lại bên trong.

Hạ Phù bất giác run lên một cái.

Cô ngơ ngác một lúc, hướng mắt nhìn về phía cửa ra vào. Trước khi kịp nhìn rõ hai vị khách vừa bước vào, họ đã nhanh chóng đảo mắt quan sát khắp quán. Một cậu thiếu niên tóc vàng trong số đó chú ý đến quầy pha chế của cô, nơi có bày biện các nguyên liệu pha trà sữa. Đôi mắt cậu sáng lên.

"Cho ta xem thực đơn nào. Ồ! Không tệ, toàn là món ngọt à?"

Cậu bước tới, sải chân dài ngồi phịch xuống chiếc ghế cao trước quầy bar. Mùi rượu nồng nàn hòa cùng hơi ẩm của ngày mưa lập tức tràn vào giác quan của Hạ Phù.

Lạnh lẽo, kiêu ngạo và ngột ngạt.

Đây là một Alpha.

"Đúng vậy." Hạ Phù mím môi, khẽ xoay người né đi một chút "Nhưng cũng có thể chọn ít đường hoặc không đường."

Cô để ý thấy cậu mặc bộ đồng phục trắng viền vàng, cổ áo được xếp nếp gọn gàng, trên ngực cài huy hiệu hình đại bàng. Hạ Phù không xa lạ gì với kiểu đồng phục này, đó là đồng phục của Học viện Hoàng gia Đế quốc.

"Không đường thì còn gì thú vị nữa?"

Cậu thiếu niên kéo dài giọng, lười biếng hất tay chỉ hai món đồ uống ngọt trong thực đơn rồi vứt lại cho cô.

"Thế thôi, làm đi."

Không rõ là cố tình hay vô ý, khi Hạ Phù vừa cúi xuống lấy nguyên liệu thì cuốn thực đơn liền rơi xuống đầu cô. Chúng bị mái tóc xù nhẹ như đuôi sóc của cô đội lên.

Hạ Phù: "..."

Cậu thiếu niên đưa chân, xoay xoay mũi giày trên sàn nhà tình cờ liếc thấy cảnh tượng đó, không nhịn được mà bật cười: "Phụt!"

Rõ ràng là cậu ta cố ý!

Hạ Phù lặng lẽ nhặt cuốn thực đơn khỏi đầu mình rồi cúi xuống chuẩn bị nguyên liệu pha chế trà sữa.

Cậu thiếu niên tóc vàng nhanh chóng mất hứng thú với cô. Cậu xoay ghế bắt đầu dùng giọng điệu cằn nhằn để gọi đồng đội:

"Edward làm ăn kiểu gì thế? Liên lạc được chưa?"

"Liên lạc được rồi." Một giọng nói trầm ấm, dịu dàng đáp lại "Họ đang từ hoàng... nhà tới đây, nhưng thời tiết không tốt nên sẽ mất chút thời gian. Chúng ta cứ tạm nghỉ ở đây đi."

"Haizz! Cái quán này tồi tàn quá, chẳng có gì ăn được còn nước nóng thì khỏi bàn đến." Cậu vừa nói vừa hất mái tóc ướt nhẹp vì mưa trông giống hệt một chú chó lớn vừa bị ướt sũng.

"Nhìn này, tôi ướt hết cả rồi!"

Hạ Phù vừa đứng lên, ngay lập tức bị nước từ mái tóc của cậu "vô tình" hất thẳng vào mặt.

Hạ Phù: "..."

Người này có biết giữ phép lịch sự chút nào không vậy!?

Cậu tóc vàng vẫn quay lưng về phía cô mà chẳng hề hay biết tình cảnh éo le của cô. Nhưng người bạn đồng hành của cậu thì thấy. Thiếu niên đó hơi sững lại rồi mỉm cười nhẹ nhàng đầy áy náy, rút từ túi áo ra một chiếc khăn tay đưa cho cô.

"Thành thật xin lỗi, thưa tiểu thư. Đó là do bạn tôi bất cẩn." Cậu ta có mái tóc xanh nhạt hiếm thấy, nét mặt điềm tĩnh và phong thái ôn hòa, trái ngược hoàn toàn với sự ngổ ngáo của người bạn đồng hành.

"Cô lau đi cho đỡ khó chịu."

"Cảm ơn."

Trong không gian thoang thoảng hương thơm nhẹ nhàng như cơn gió ở trên núi, Hạ Phù khẽ ngập ngừng rồi cũng nhận lấy chiếc khăn.

Cậu tóc vàng lúc này mới ngoảnh lại nhìn cô, vừa thấy liền không nhịn được mà cười phá lên:

"Hahaha, sao cô lại xui xẻo thế hả?"

"Là khách hàng, anh nên chú ý một chút thì hơn." Hạ Phù cầm chiếc khăn tay, nhỏ giọng phản bác.

"Ồ! Cô đang bắt bẻ khách hàng đấy à?"

Cậu thiếu niên tóc vàng nghe thấy câu nói của Hạ Phù cười tươi rói rồi tiếp tục trêu chọc.

"Tôi không định phàn nàn đâu nhưng người làm dịch vụ như cô. Tôi nói là nhân viên bình thường ấy, chẳng phải nên đặt tâm trạng của khách hàng lên hàng đầu sao? Sao cô không chiều theo ý tôi một chút nhỉ?"

"Được rồi, Otto." Người đồng hành của cậu lên tiếng cắt ngang màn cà khịa với vẻ bất đắc dĩ, rồi nhẹ nhàng an ủi Hạ Phù: "Đừng để ý, cậu ấy chỉ đang đùa thôi."

Ngay từ lúc nhìn thấy bộ đồng phục mang phong cách hoàng gia kia, Hạ Phù đã có kinh nghiệm nhiều năm phục vụ bên cạnh ông Eli và tiểu thư Emily, đã mơ hồ đoán được thân phận của hai cậu thiếu niên này. Chưa kể, họ còn là Alpha.

Dù ở thủ đô - nơi hội tụ vô số quý tộc và tinh anh, Alpha vẫn là một tầng lớp hiếm hoi và vô cùng cao quý.

Hiểu rõ sự chênh lệch thân phận, Hạ Phù chỉ nhẹ nhàng lắc đầu tỏ ý không sao.

Tay cô nhanh chóng làm việc, chẳng mấy chốc đã bưng ra hai ly trà sữa pudding nóng hổi và cà phê kem tươi, đẩy về phía thiếu niên tóc vàng tên Otto. Cùng lúc đó, chị Beta quyến rũ ở quầy bên cạnh cũng nhẹ nhàng mang đến một ly rượu nho Gran mới rót, đặt trước mặt người bạn đồng hành của Otto.

"Rượu nho Gran tươi, thử một ly chứ?"

Chàng trai tóc xanh ngước mắt lên, ánh bạc trong đôi mắt khẽ nheo lại. Anh nhẹ giọng đáp, lịch sự nhưng không kém phần sắc sảo:

"Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như tôi chưa gọi món này, đúng không?"

"Ồ! Cậu quên rồi sao? Hay là trí nhớ tôi không tốt nhỉ?" Chị Beta đưa tay che miệng, khẽ bật cười. "Nhưng không sao, cho dù không gọi, ly rượu này cũng nên là một minh chứng cho duyên phận của chúng ta."

"Cảm ơn tấm lòng của cô." Chàng trai tóc xanh mỉm cười nhã nhặn, lấy ra một đồng vàng từ ống tay áo. "Tôi thực sự hơi khát. Đây là thù lao xứng đáng cho cô."

Cậu đặt đồng vàng lên quầy, đầu ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ lên bề mặt rồi đẩy về phía chị Beta.

Trong ánh mắt sững sờ thoáng qua của chị Beta, chàng trai không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu rồi thu lại ánh nhìn.

Chị Beta lập tức nở một nụ cười đầy ý tứ, nhẹ nhàng cầm lấy đồng vàng rồi rời đi, để lại không gian riêng cho anh.

Hạ Phù: Trời ơi, thế giới của người lớn đây sao!

Dù không hiểu rõ nội dung cuộc hội thoại ngắn ngủi giữa hai người, nhưng cô cảm giác được sự tinh tế sâu sắc, đến mức bản thân chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào.

Chị Beta đúng là cao tay, còn người bạn đồng hành của Otto cũng quá lợi hại.

Bởi vì cậu chỉ cần "thả nhẹ" một đồng vàng làm tiền boa, mà đồng vàng này bằng cả tuần lương của cô rồi!

Mình đang rất cần tiền mà...

"Ồ, cái này ngon thật đấy!"

Otto hào hứng dùng thìa gõ nhẹ lên miếng pudding trong cốc trà sữa, ánh mắt đỏ rực như hai viên đá quý lóe sáng khi nhìn về phía Hạ Phù.

"Tôi nhớ trong thực đơn còn nhiều vị khác nữa nhỉ?"

Hạ Phù lập tức lấy lại tinh thần: "Đúng vậy."

Là quý công tử, liệu cậu có gọi hết tất cả các món không? Tiền hoa hồng... Tiền hoa hồng của mình...

"Cho tôi xem nào. Ồ! Lấy những món này đi..."

"Otto." Người bạn tóc xanh đúng lúc chen vào "Tối nay cậu không thấy mình ăn quá nhiều đường à?"

"Chậc, cậu phiền quá Saiyan." Otto cau mày, lẩm bẩm suy nghĩ một chút rồi vứt trả cuốn thực đơn lại cho cô. "Thôi, không gọi nữa."

Hạ Phù: ?

Không cam lòng để tuột mất cơ hội, cô hạ quyết tâm mạnh dạn đề nghị:

"Chỗ chúng tôi có trà vị chanh và matcha, vị thanh mát ít đường. Nếu lo tăng cân, cậu có thể thử những món này."

"Thôi, nói gì cũng vô ích." Otto chống cằm, thở dài bực bội. "Cô không hiểu đâu, bọn tôi bị quản chặt tỷ lệ mỡ cơ thể nên mỗi ngày chỉ được ăn chút xíu đồ ngọt, chả đủ gì cả."

Cậu nhìn cô với vẻ mặt đầy cảm thán, ánh mắt rơi xuống đôi má bầu bĩnh của Hạ Phù: "Cô không hiểu đâu."

Hạ Phù: "..."

Cảm giác thật khó chịu, nhưng cô nhịn.

"Có thể ghé lại vào lần sau." Saiyan đưa ra lời gợi ý mang tính hòa giải.

"Lần sau? Ai thèm đến cái chỗ lụp xụp này nữa chứ? Vừa bẩn vừa cũ, nếu không tiện đường thì chẳng đời nào..."

Giọng nói của thiếu niên đột ngột ngừng lại.

Cô gái với mái tóc nâu hạt dẻ đối diện bất ngờ ngước lên nhìn cậu cới ánh mắt như thể bị bắt nạt, trông tội nghiệp vô cùng. Những lọn tóc mềm mại rũ xuống hai bên má và trên đỉnh đầu cô vẫn còn một lọn tóc dựng lên, là dấu vết của cuốn thực đơn khi nãy bị vứt trúng.

Từ nãy đến giờ cô luôn cúi đầu, nên mãi đến lúc này Otto mới phát hiện ra cô trông tròn trịa đến kỳ lạ. Từ gương mặt đến đôi mắt, tất cả đều toát lên vẻ ngây thơ dễ thương giống hệt một chú cún con.

Không muốn đến thì thôi, vậy mà cứ lải nhải những lời khiến người khác phát bực. Hạ Phù tức giận phồng má ném cho cậu một ánh mắt oán trách rồi lập tức quay đi, giả vờ như chẳng có chuyện gì. Cô cố không nghĩ đến khoản tiền thưởng đã bị tuột mất hay một đồng vàng mà chị Beta vừa kiếm được.

Otto nhìn cô, biểu cảm như vừa nhìn thấy ma.

Sau một khoảng ngừng ngắn, cậu cố gắng kìm nén tiếng cười nơi cổ họng quay sang hỏi đồng đội với vẻ mặt nghiêm túc một cách kỳ lạ:

"Nhưng mà tôi nhớ rõ, đường này ra khỏi thành phố này rất thuận tiện. Chúng ta đi qua đây khá thường xuyên mà nhỉ?"

"Đúng không, Saiyan?"

Saiya mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy thì, cứ thế đi." Otto búng tay cái tách. Tiếng vang lanh lảnh của động tác ấy hòa lẫn vào tiếng còi xe trầm thấp vang lên từ màn mưa mờ mịt bên ngoài.

Ngay sau đó, âm thanh của bánh xe lăn qua vũng nước vọng đến, dừng lại gần đầu con hẻm.

"Edward tới rồi." Saiyan liếc nhìn thiết bị liên lạc, thông báo.

"Được rồi, trở về thôi." Otto thản nhiên xuống ghế cùng Saiya bước về phía cửa. Nhưng rồi cậu đột nhiên quay lại, nhận thứ gì đó từ tay Saiya và tiến đến gần Hạ Phù.

"Cái này cho cô." Cậu Alpha tóc vàng đút một tay vào túi quần, tay kia xòe ra, hờ hững khoe hai đồng vàng lấp lánh trong lòng bàn tay. "Hẳn là đủ nhiều rồi đấy."

Nói xong, cậu thả hai đồng vàng xuống quầy. Tiếng kim loại nặng nề va vào mặt gỗ vang lên, kéo Hạ Phù từ những mộng tưởng xa xăm về tiền bạc quay trở lại thực tại.

Hạ Phù hết nhìn Otto rồi lại nhìn xuống hai đồng vàng, biểu cảm trên mặt như hóa đá.

Lần này họ thực sự rời khỏi quán.

Cánh cửa vừa mở, cơn gió lạnh ẩm ướt lại ùa vào, luồn qua cổ áo và tay áo. Giữa màn đêm mịt mù, Otto bất giác quay lại liếc nhanh về phía quầy.

Chuyện gì thế này chứ...

Trên đường về, mỗi khi nhớ lại hình ảnh cô Beta đáng yêu ngây ra trước món tiền boa chỉ có hai đồng vàng của mình, Otto cảm thấy buồn cười không tả được.

Chắc cô giận vì nghe mình nói "không quay lại đây nữa" nhỉ?

Thiếu niên nghĩ thầm. Nếu đã quan tâm đến lời mình nói như vậy, lần sau "tiện đường" ghé qua thăm cô một chút cũng không phải là không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com