Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 61. Giữ chân

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ngô Đồng và Lý Duyệt Ninh đều giật mình. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Khương Hành mặc bộ quần áo rộng rãi ở nhà, thản nhiên đứng bên cạnh cửa bếp.

Người nọ bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, Lý Duyệt Ninh liếc nhìn thời gian trên điện thoại, vô thức ngạc nhiên hỏi: "Không phải con thường về nhà lúc sáu giờ sao? Giờ mới qua năm giờ sao đã ở nhà rồi?”

Lần nào bà cũng căn đúng thời điểm nấu ăn, vội vã về nhà trước khi Khương Hành trở về.

"Khụ...” Tay Khương Hành nắm tay thành nắm đấm ho nhẹ trên môi không chút huyết sắc: "Buổi trưa con đến công ty giao tất cả công việc cho người bên dưới xong liền về sớm, con ngủ trên lầu vừa mới tỉnh lại không lâu."

Lúc này Lý Duyệt Ninh mới chú ý đến nước da cực kỳ tệ của hắn liền thở dài: "Mẹ nhớ lần trước con gọi điện về không phải tất cả đều đã bình thường rồi sao, sao lại trở nên nặng hơn rồi?"

"Không cẩn thận mà thôi."

Khương Hành không có ý định đào sâu vào chủ đề tại sao mình đột nhiên bị ốm nặng hơn, hắn nhìn thẳng vào Lý Duyệt Ninh.

"Đừng đánh trống lảng, bà Lý Duyệt Ninh, bà có thể giải thích xem vì sao đột nhiên bà lại đến đây làm bảo mẫu không?"

Lý Duyệt Ninh ngước mắt lên lén nhìn mặt Khương Hành, sau đó liếc nhìn Ngô Đồng có biểu tình như bị sét đánh bên cạnh, nở nụ cười yếu ớt: "..."

Lúc này, Ngô Đồng tưởng rằng có lẽ mình đang nằm mơ.

Giấc mơ này có lẽ bắt đầu từ khi thầy Khương đột nhiên xuất hiện và gọi dì Lý là "Mẹ"

Nhưng tại sao mình vẫn chưa thức dậy chứ... Ngô Đồng tự véo đùi mình.

Bởi vì những chuyện cậu đang đối mặt chính là cảnh tượng kinh khủng nhất trong cuộc đời cậu, Ngô Đồng rất chắc chắn đây là một giấc mơ, cậu rất tàn nhẫn với chính mình, cho nên trên làn da mỏng manh được bao phủ bởi lớp vải quần áo lập tức xuất hiện một vết bầm tím lớn, vẻ mặt của cậu bị chính mình bóp đau đến nhăn nhó.

Đau quá.

Đây không phải là một giấc mơ sao?

Nhận thấy dáng vẻ kỳ lạ của Ngô Đồng đang đứng ở một bên, Khương Hành lập tức quan tâm: "Sao vậy?"

Ngô Đồng cười còn khó coi hơn là khóc: "Không có gì." Chỉ là tôi đột nhiên có chút nghi ngờ về nhân sinh thôi.

Thấy lúc này lực chú ý của Khương Hành hoàn toàn đổ dồn vào Ngô Đồng, Lý Duyệt Ninh cũng không quan tâm mình chỉ mới nấu ăn được một nửa, gà quay trong nồi hầm vẫn còn sùng sục.

Bà cố gắng nhanh chóng mặc áo khoác vào trước khi Khương Hành chú ý đến mình rồi bỏ chạy như bôi dầu vào chân.

Tuy nhiên, Khương Hành lại đảo qua ánh mắt, vừa lúc bà lén lút quay đầu lại: "Con còn chưa nói xong đâu, sao mẹ lại rời đi nhanh vậy?"

"..." Lý Duyệt Ninh bị bắt sống cũng không xấu hổ chút nào, duỗi thẳng mái tóc hơi lộn xộn trong lúc nấu.

Nếu đôi mắt đẹp của bà không đáp xuống không trung vì không dám bắt gặp ánh mắt của Khương Hành thì dáng vẻ thản nhiên này của bà có lẽ sẽ thuyết phục hơn.

"Cũng chẳng có lý do đặc biệt gì cả."

Lý Duyệt Ninh liếc nhìn Ngô Đồng, rõ ràng là đang sợ hãi đến phát ngốc: "Lúc trước mẹ gọi điện thoại cho con, không phải là nghe nói con bị cảm lạnh sao, cho nên mẹ muốn đến thăm con, mua một ít đồ ăn yêu thích rồi làm cho con."

"Mẹ đang nấu ăn trong bếp bỗng nghe thấy có người liền đi ra ngoài, còn tưởng là con về, nhưng khi vừa ra ngoài xem thì hóa ra đó là Tiểu Đồng."

"Mẹ vốn đang bất ngờ trước một Omega đột nhiên xuất hiện trong nhà con thì Tiểu Đồng hỏi mẹ có phải là bảo mẫu mới không, mẹ liền quên phủ nhận." Lý Duyệt Ninh biến tấu lời nói của mình sau khi nhìn thấy Ngô Đồng lúc trước: "Hơn nữa mẹ thấy con trai bị cảm lạnh, thấy con trai mình bình thường làm việc vất vả, cho nên người làm mẹ này cũng đau lòng, dù sao lúc rảnh rỗi mẹ cũng không có việc gì làm, cho nên mẹ liền đến nấu ăn chăm sóc con."

Khương Hành lạnh lùng nói: "Tốt nhất là mẹ cảm thấy đau lòng con, chứ không phải..."

Hắn liếc nhìn Ngô Đồng vẫn còn đang nghi ngờ nhân sinh.

Thay vì nhàn rỗi sinh nông nỗi nên đến đây trêu chọc Ngô Đồng.

Lý Duyệt Ninh ngây ngốc nói: "Mẹ có thể có ý xấu gì chứ, đương nhiên là mẹ cảm thấy thương con rồi."

Choáng váng khi chứng kiến cuộc trò chuyện qua lại giữa hai mẹ con, Ngô Đồng dường như nghe thấy dạ dày mình đang sủi bọt vì khó tiêu.

Cho đến khi Khương Hành đối mặt với cậu, đánh thức màng tự vệ mà cậu vừa rào lên.

Khương Hành giới thiệu với cậu: "Tiểu Đồng, đây là mẹ tôi.”

Hắn dừng lại và lộ ra vẻ xin lỗi: "Tính tình mẹ tôi vẫn còn khá năng nổ, bà thường thích trêu chọc học sinh ở trường. Hôm nay bà ấy có làm cậu sợ không? Tôi thay mặt bà ấy xin lỗi cậu nhé, mẹ tôi không phải cố ý đâu.”

Cậu nào dám yêu cầu mẹ thầy Khương xin lỗi mình cơ chứ?

Ngô Đồng vội vàng nói: "Không không không, ban đầu là tôi bị mù, nhận nhầm dì là bảo mẫu, cháu xin lỗi!"

Cậu hoảng sợ, cúi đầu chào Lý Duyệt Ninh.

"Không phải lỗi của cậu." Khương Hành bất lực nói.

"Đây là Ngô Đồng." Khương Hành nhìn Lý Duyệt Ninh: "Mẹ trêu cậu ấy lâu như vậy chắc là đã quen rồi đi, cho nên con sẽ không giới thiệu nhiều nữa."

Khương Hành cảm thấy vạt áo mình bị kéo, Lý Duyệt Ninh nháy mắt với hắn.

Lý Duyệt Ninh: Giới thiệu thế thôi không nói thêm gì nữa à?

Khương Hành nhíu mày: Mẹ còn muốn con nói cái gì nữa?

Lý Duyệt Ninh: Ví dụ như đây là bạn trai con hay gì đó?

Khương Hành: Vẫn chưa phải.

Lý Duyệt Ninh trợn tròn mắt: Sao vô dụng thế!

Khương Hành: "..."

Mặc dù tạm thời con trai mẹ chưa theo đuổi được vợ, nhưng mẹ đã có một đứa cháu trai to béo, bây giờ nó đang ngồi xổm trong góc xem náo nhiệt đấy.

Khương Hành nhẫn nhịn kìm nén lời nói cuối cùng.

Mẹ hắn già rồi, hắn sợ dọa mẹ mình ch.ết khiếp.

Thấy Ngô Đồng đứng đó cứng đờ, Lý Duyệt Ninh trêu: "Tiểu Đồng, để dì làm bữa tối, cháu đi chơi điện thoại trước đi, khi nào xong dì sẽ gọi cháu sau.”

Trước đây bởi vì cho rằng đối phương là bảo mẫu bỏ tiền ra thuê nên Ngô Đồng mới có thể để người ta tự tin làm việc, nhưng bây giờ cậu đã biết đối phương là mẹ của thầy Khương rồi, làm sao có thể có lý do gì để dì Lý nấu ăn chứ?

Ngô Đồng lập tức xua tay: "Không được đâu dì, để cháu làm cho, dì đi nghỉ ngơi đi."

Khi Lý Duyệt Ninh nghe cậu nói như vậy, trong lòng bà càng thích hơn. Bà bước đến tủ lấy ra một cái bát rỗng để đựng món thịt hầm.

Nói với vẻ mặt hiền hòa: "Tiểu Đồng ngoan nghe lời dì nói, dì thích nấu ăn cho gia đình, cái này cứ để dì."

Ngô Đồng luống cuống, không để ý xem Lý Duyệt Ninh đây là cố ý hay vô ý thử mình.

Cậu nghĩ nghĩ nhưng vẫn cảm thấy để người lớn bận bịu trong bếp còn mình không có việc gì làm thì nó hơi quá, vì vậy cậu lấy nguyên liệu đã được làm sạch rồi đặt lên thớt, cầm dao làm bếp, cẩn thận cắt rau thành những miếng nhỏ có chiều dài đồng đều.

Khương Hành sợ Lý Duyệt Ninh nói quá nhiều, cho nên hắn nói gì đó trước mặt Ngô Đồng, hỏi cậu vài câu xem có sao không, sau đó hắn dựa vào bên cạnh bếp, đứng như một tác phẩm điêu khắc hình người với cảm giác hiện diện mạnh mẽ.

Trong một đoạn thời gian, bầu không khí rất kỳ lạ.

Ngô Đồng rất hoài nghi, mình thật sự có chút vô tâm.

Mẹ của thầy Khương rõ ràng quý phái như vậy, mặc dù dì ấy không phóng đại như một nữ nhân quý tộc nhưng toàn thân dì ấy được bao phủ bởi đồ trang sức, mà các đồ trang sức vàng bạc cũng có xu hướng phong cách, dù không mặc loại quần áo xa xỉ có logo lộ ra vì sợ người khác sẽ không biết rằng mình đang mặc hàng hiệu.

Nhưng cậu cũng không để ý đến khí chất cao quý của dì ấy, bây giờ nhớ lại, cậu mới biết rằng quần áo đáng giá chính là đánh giá ở chất liệu vải, cả chiếc kẹp tóc bằng gỗ trên đầu được trang trí bằng ngọc thủy tinh kia nữa... Mấy ngày trước cậu lại lấy đâu ra can đảm hỏi dì Lý xem mua nó ở phần mềm mua sắm trực tuyến nào cơ chứ, bảo dì có thể gửi cho cậu link không, cậu muốn mua một cái cho bà nội Dương.

Không có gì ngạc nhiên khi dì Lý lúc đó nhìn cậu với ánh mắt có gì đó không ổn, sau đó dì Lý nói với cậu rằng link đã được gỡ xuống khỏi hỏi hàng và không thể mua được nữa.

Nghèo đói thật đáng sợ.

Ngô Đồng muốn khóc không ra nước mắt, cậu gần như muốn quay lại ngày đầu tiên gặp dì Lý, sau đó đánh thức bản thân non nớt và ngu dốt của mình.

Kích thước bộ não của cậu đúng bằng não lợn mà, chiếc váy như kia, dáng người như vậy, dì ấy mà là bảo mẫu hả?

"Tiểu Đồng?"

"Dạ?" Đột nhiên có người gọi mình, Ngô Đồng giật mình, con dao làm bếp rung lên, suýt nữa cắt đứt ngón tay cậu.

"Cẩn thận!"

Cũng may Khương Hành đã chú ý tới nhất cử nhất động của cậu, khi nhìn thấy cảnh này sắc mặt liền thay đổi, hắn vội vàng nắm lấy bàn tay đang thái rau, cậu đã tránh được một tai họa tóe máu.

Ngô Đồng sửng sốt, Khương Hành đã buông tay cậu ra trước khi kịp phản ứng, liền lui ra ngoài ranh giới an toàn.

Không có một chút chứng cứ nào về sự vi phạm.

“Cảm ơn thầy Khương.”

Ngô Đồng nhìn dì Lý vừa rồi gọi cậu: "Cháu xin lỗi vì vừa rồi bị phân tâm không nghe rõ dì nói, dì gọi cháu đúng không?"

Nhìn thấy sự tương tác giữa Khương Hành và Ngô Đồng, nụ cười trong mắt Lý Duyệt Ninh trở nên dày hơn một chút.

"Ừm" Lý Duyệt Ninh nhẹ nhàng nói: "Dì có thể hỏi trong nhà Tiểu Đồng có bao nhiêu người không?"

"Đương nhiên là được ạ.”

Nói đến đề tài này, ánh mắt Ngô Đồng tối sầm lại, nhưng cậu nhanh chóng mất đi vẻ kỳ quái.

"Cháu không có cha, mẹ cháu mất khi cháu còn rất nhỏ, bây giờ cháu chỉ có một người bà đã nuôi nấng mình từ khi còn nhỏ.”

"Là như vậy sao?" Lý Duyệt Ninh ch.ết lặng.

Bà sinh ra trong một gia đình học giả, khi còn bé có cha thương mẹ yêu, lớn lên gả chồng có chồng đau chồng chiều. Con trai hiếu thảo, cha mẹ còn sống, cho dù có học văn chương và có trí tưởng tượng phong phú cũng không thể đoán được Ngô Đồng đã trải qua những gì.

Đã lớn đến như này rồi, chắc hẳn đứa nhỏ này đã phải chịu rất nhiều khổ.

Ánh mắt Lý Duyệt Ninh có chút đau lòng: "Cháu là người An Hải đúng không?"

"Vâng, từ khi cháu có ký ức cháu đã lớn lên ở An Hải rồi, nơi cháu sống là trong khu dân cư cũ ở phía đông thành phố khi cháu còn nhỏ, sau đó liền chuyển đến khu phố cổ ở trung tâm thành phố trước khi giá nhà đất tăng vọt, cháu vẫn luôn sống ở đó.”

"Khu phố cổ ở trung tâm thành phố?” Lý Duyệt Ninh nhớ tới cái gì đó: "Có phải là chung cư Hòa Tín không?"

"Vâng, chính là cái tên đó."

"Khu phố này được đấy!" Lý Duyệt Ninh vỗ vỗ tay.

Ngô Đồng ngạc nhiên: "Sao dì lại nói như vậy?”

Lý Duyệt Ninh: "Dì nghe anh trai dì, tức là bác của Khương Hành nói rằng khu vực chúng cư Hòa Tín sẽ sớm bị dỡ bỏ, khu vực đó sẽ được quy hoạch thành khu kinh doanh cốt lõi, phí phá dỡ ít nhất cũng phải là con số này."

Bà đưa ra tám ngón tay.

Ngô Đồng sững sờ, vô thức quay đầu nhìn Khương Hành tìm kiếm câu trả lời cho mình.

Khương Hành xác nhận với cậu: "Mảnh đất dưới chân cậu là do công ty bất động sản của bác tôi xây dựng, những gì bác ấy nói có độ đáng tin cậy đến 99%"

Mặc dù trong lòng cậu đã đoán trước được ngôi nhà nhỏ rộng 100m2 của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị dỡ bỏ, nhưng bất ngờ đến quá đột ngột, cậu vẫn bị choáng váng một lúc.

Lý Duyệt Ninh lại hỏi: "Tiểu Đồng, sức khỏe của bà cháu thế nào rồi?”

Chuyện đã được tiết lộ, nhưng Ngô Đồng vẫn đắm chìm trong sự kinh ngạc của tám ngón tay dang rộng của bà, cậu không thể hồi thần trong một thời gian dài cho nên Lý Duyệt Ninh hỏi gì, cậu liền thành thành thật thật trả lời: "Bà cháu sức khỏe không tốt, đã nhập viện để hồi phục, nhưng gần đây bà đã hồi phục tốt, ngày mai cháu sẽ đến bệnh viện đón bà về nhà ăn Tết."

"Trung tâm thành phố không phải quá ồn ào sao? Có rất nhiều giao thông xung quanh, ngôi nhà cũng không được cách âm tốt. Nếu cháu sống ở tầng thấp, sẽ thường nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện bên ngoài, rất dễ bị quấy rầy bởi những đứa trẻ nghịch ngợm." Lý Duyệt Ninh nhìn xa xăm ngẫm nghĩ: "Như vậy chẳng phải sẽ không tốt cho sự hồi phục của bà sao? Dù sao bà vừa mới được xuất viện và vẫn cần tĩnh dưỡng."

Bị dì Lý nhắc nhở như vậy, Ngô Đồng cũng có chút lo lắng: "Dì nói đúng.”

"Nhưng đối với năm mới, dù là để người già ở bệnh viện hay đến bệnh viện để ăn tết cùng thì nó không còn đặc biệt nữa rồi. Và tại sao người già phải đón Tết trong bệnh viện? Như này ngụ ý sẽ không được tốt cho lắm.” Lý Duyệt Ninh đang suy nghĩ về vấn đề này từ góc độ của Ngô Đồng, bà vừa nói vừa lén nhìn biểu cảm của Ngô Đồng.

Ngô Đồng thật sự bị bà dẫn chuyện: "Dì nói đúng, cháu nên làm sao bây giờ?"

Lý Duyệt Ninh giả vờ suy nghĩ, bỗng nhiên có một tia cảm ứng, vỗ tay: "Cháu liền đưa bà nội đến đây đón năm mới là được!"

Ngô Đồng nhất thời không phản ứng lại biến hóa thần này: "Dạ?” Thật sự là sức mạnh của huyết thống sao? Cậu dường như đã nghe thấy loại lời này của Khương Hành cách đây không lâu.

Lý Duyệt Ninh xúi giục lùa nai.

"Không biết cháu đã thấy trên hot search chưa, Hạc Tê Loan là một trong những chung cư thích hợp nhất cho người cao tuổi sinh sống, mặc dù đã thu hút sự chế giễu từ cư dân mạng, nhưng nó lên hot search về vấn đề này là đúng." Lý Duyệt Ninh nói: "Có cây xanh tốt, không khí trong lành và khu vực hoạt động dành cho người già. Cách trung tâm thành phố không xa, dễ dàng làm những gì mình muốn, môi trường cũng yên tĩnh. Sau này tương lai dì cũng sẽ đến Hạc Tê Loan nghỉ hưu.”

Ngô Đồng: "..."

"Vả lại, khi gia đình đến thăm người thân và bạn bè trong dịp năm mới, họ sẽ không đến nhà Khương Hành đâu, nhà nó vắng vẻ lắm." Lý Duyệt Ninh nháy mắt với cậu: "Cháu có thể yên tâm đưa bà nội qua đây đón Tết cùng nhau, bà cụ sẽ đồng ý thôi."

Ngô Đồng lại liếc nhìn chủ nhân thật sự của căn nhà là Khương Hành.

Lý Duyệt Ninh lập tức nhíu mày, giọng đầy nội lực nói: "Nó dám không đồng ý sao? Dì đã đồng ý thay nó rồi!”

Ngô Đồng: "Cháu không có ý này đâu dì."

Khương Hành nhận mệnh hùa theo: "Đương nhiên là con không dám rồi."

Vấn đề này được Lý Duyệt Ninh đơn phương vui vẻ quyết định.

Bà ân cần vỗ vỗ bả vai Ngô Đồng: "Ngày mai gọi điện thoại cho Khương Hành đến bệnh viện đón bà về ăn Tết đi, dì sẽ ở nhà nấu ăn chờ mọi người."

Ngô Đồng: "..." Không hiểu sao lại thành đồng ý đón Tết ở nhà thầy Khương rồi, ai có thể nói cho cậu biết tại sao dì lại muốn nấu ăn cho cậu không?

Mình lại còn ăn bao nhiêu bữa cơm của mẹ thầy Khương như vậy nữa chứ. Cứu mạng! Tổn thọ quá...

Lý Duyệt Ninh hài lòng, vuốt ve mũ trùm đầu áo của Ngô Đồng, giúp Ngô Đồng duỗi thẳng nó.

Ngước mắt lên nhìn Khương Hành, vẻ mặt tự mãn.

Xem nhiều mà học hỏi thêm đi con trai, ngay cả cách giữ Omega ở lại nhà ăn tết cũng phải để mẹ dạy. Tôi chưa bao giờ dạy học sinh nào kém như anh đâu, ra ngoài kia đừng có mà nói anh là do tôi sinh đấy!

Khương Hành đứng sang một bên nhìn mẹ giữ Ngô Đồng ở nhà ăn tết cực kỳ dễ dàng, duỗi tay ra giơ ngón tay cái lên với bà.

Cao thủ, đúng là cao thủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #abo#stv