Chương 2
🦑🦑🦑
Minh Hạc nhanh chóng tỉnh lại sau khi bị đánh ngất, trên sườn cổ không có cảm giác đau đớn cho thấy đối phương ra tay rất chuyên nghiệp, là kẻ không nên xem thường.
Nhưng Minh Hạc giờ phút này chẳng còn hơi đâu mà để ý trước khi hôn mê xảy ra chuyện gì, cậu chậm rãi mở mắt, ánh sáng lộng lẫy của đèn treo chiếu thẳng vào mắt cậu.
Đèn treo hết sức xa hoa, mặt tường xung quanh mang phong cách quý phái, xa hoa lộng lẫy, tóm gọn lại chỗ này như nơi ở của quý tộc trong hoàng cung. Minh Hạc chậm rãi chớp mắt, thử động tay chân mới nhận thức bản thân trong hoàn cảnh không ổn.
Cả người như đang bị bó chặt, tay bị trói phía trên đỉnh đầu, cảm giác lạnh lẽo như bị còng tay, hai chân không biết bị thứ gì tách ra, mắt cá chân cũng bị trói chặt, bản thân âm thầm dùng lực để thoát ra nhưng cũng không được khả thi.
Cậu được trói với tư thế nằm thẳng, sau lưng vừa lạnh vừa cứng, hẳn là cái bàn.
-"Cuối cùng cũng tỉnh, mọi người đều chờ cậu lâu lắm đó nha."
Cái giọng nói như cười này nghe có chút quen tai, rồi một khuôn mặt dần hiện lên trước tầm mắt Minh Hạc.
So với bộ dáng lúc ở trong xe, hiện tại Trình Cảnh đã cởi áo khoác, giải thoát cho hơn nửa cúc áo sơ mi trên người làm ẩn hiện đường cong cơ bụng với cơ ngực săn chắc, trên đó còn tàn dư của vết hôn đỏ tươi cùng vết móng tay cào.
Hắn ngồi xổm xuống ngả ngớn sờ mặt Minh Hạch, cậu theo bản năng nghiêng đầu tránh đi nhưng dù đem toàn lực tránh né cũng không thoát khỏi mấy ngón tay Trình Cảnh.
Minh Hạc nghĩ rằng đây là trò đùa dai của Alpha trước mắt nên chịu đựng sự phẫn nộ mở miệng nói.
"Này, nếu anh có gì bất mãn với tôi có thể đi báo cho cục cảnh sát, tôi sẽ chấp nhận hình phạt. Nhưng hiện tại mong anh thả tôi ra, tôi còn chưa tan ca làm, hơn nữa anh không có quyền giam giữ người khác."
Vừa dứt lời, một trận cười vang lên, âm vang như vừa nghe được trò hề hoặc là sự khinh bỉ, tóm lại nó không có thiện ý làm cậu cảm thấy bất an trong lòng.
Rồi cậu phát hiện nơi này không chỉ có cậu cùng Trình Cảnh mà còn có rất nhiều người.
Dù là một cảnh sát nhưng cậu lại bị trói trên bàn trước mặt nhiều người khiến lòng tự trọng bản thân bị dẫm lên nhục nhã. Trên mặt, hai bên má dần nhiễm một tầng ửng hồng, đôi mắt lạnh lùng cũng mang vài phần xấu hổ, tức giận.
-"Trình nhị! Nhanh nên đi, đừng lãng phí thời gian nữa, ai cũng chờ lâu rồi!"
Không biết ai cười hì hì thúc giục một tiếng, âm thanh trẻ trung nhưng rất tàn nhẫn lại gấp không chờ nổi.
Trình Cảnh thuận theo lời nói đứng lên.
Tầm mắt Minh Hạc nhìn theo động tác tay hắn kéo khóa quần ra, dương vật cương cứng nhô lên sau lớp quần lót đen, chỗ vải tiếp xúc với quy đầu thì đã ướt hết một mảng, mùi tanh nồng trộn lẫn tin tức tố mãnh liệt của Alpha cũng bắt đầu xộc lên mũi cậu.
Đồng tử Minh Hạc co lại, dây thần kinh căng chặt nhìn vật lộ liễu trước mắt như bị tạt một xô nước đá, sau vài giây hít thở không thông, vị giác trì độn của cậu ngửi được cả một tảng lớn tin tức tố hỗn tạp từ bốn phương tám hướng tụ về phía cậu như sóng thần khiến cậu ngạt thở.
Đối với tin tức tố của alpha hay omega, beta không có sự nhạy bén, nhờ vậy nhiều công việc trong xã hội đều được beta đảm nhận, thậm chí có một số beta không thể cảm nhận được tin tức tố.
Minh Hạc là một beta bình thường, trong tình huống bình thường cũng ít khi cảm nhận được tin tức tố alpha hay omega, cùng lắm trong khoảng cách gần có thể xem là cảm nhận được một ít dù chỉ cần xua tay nhẹ sẽ tan đi. Nhưng nếu đối phương ở kì mẫn cảm, tin tức tố sẽ như việc có người ăn mì tôm, dễ dàng cảm nhận nhưng không vì vậy mà mất lý trí.
Mà hiện tại ở đây, xung quanh đều bị bao trùm bởi nồng nặc tin tức tố, dễ thấy nơi này chủ yếu là Alpha cùng Omega.
Minh Hạo tức giận đóng chặt mắt, sắc mặt đông lạnh không có bất luận biểu tình nào. Do tính chất công việc, cậu phải thường tới chỗ nhiều alpha cùng omega, nên cậu luôn cố tránh được thì tránh, đơn giản alpha với omega có tin tức tố hấp dẫn lẫn nhau rồi lại dễ động dục, cuối cùng là mối liên kết đặc biệt, mà beta lại không giống họ, bình thường vô cùng, nhưng đôi lúc đó lại là tai họa.
Vậy tình huống hiện tại rốt cuộc như nào?
Mải tập chung suy nghĩ, chỉ đến lúc tay Trình Cảnh theo dọc bắp chân vuốt thẳng đến quá đùi trong Minh Hạo mới căng cứng người lại. Cậu phát hiện mình không mặc quần, trên người chỉ còn lại áo, những vật phẩm khác đều không thấy.
Chẳng khác nào nói cậu đang trần truồng trước đám người hỗn tạp này.
Cánh tay Trình Cảnh đang xoa bóp phần đùi trong của Minh Hạo toan tính vươn bàn tay tiến sâu vào chỗ nào đó, nhận thức được điều này Minh Hạo kịch liệt giãy giụa chân muốn đánh bay cánh tay Trình Cảnh. Nhưng sự giãy giụa cũng ngăn chóng bị chặn lại, vẫn là Vân Thuần động tay tóm gọn, nhờ vậy Trình Cảnh mới tự tin tiếp tục hành động của bản thân.
Minh Hạc có làn da trắng, là kiểu trắng hồng đầy sức sống căng tràn, chính là mỹ nhân như hoa, khiến Alpha ở đây âm thầm tán thưởng, lại càng khiến nhiều Omega xinh đẹp quý giá nơi đây sinh tâm ghen ghét.
Ban đầu Trình Cảnh có ý định cởi sạch quần áo chàng trai ra nhưng Vân Thuần ngăn lại, chỉ cởi quần, để lại áo với cúc áo cởi gần phân nửa, phần nhạy cảm thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo khiến cậu trai như thần tiên phạm phải điều cấm kị bị trừng phạt, khiến lòng người trở nên thổn thức, trong mắt là sự thèm khát, mong muốn vấy bẩn vị thần tiên này.
Trình Cảnh nghĩ, vẫn là Vân Thuần mưu mô lắm thủ đoạn.
Khao khát nổi lên, hắn không kiên nhẫn với Trình Cảnh thêm giây nào, nhanh chóng tỏa ra tin tức tố bao trùm xung quanh đồng thời tăng thêm lực tay cố định bắp đùi Minh Hạc, ngón tay dài đầy kinh nghiệm bắt đầu sờ mó hậu huyệt đối phương.
Cảm giác mãnh liệt nơi khó nói bị sờ mó cộng thêm bị tin tức tố dày đặc của Alpha trước mặt trấn áp, Minh Hạc hít thở không vô, cố gắng giãy giụa nhưng không thành mà lại nhận thêm đau đớn bởi đồ vật bó buộc nơi cổ chân với sự táo bạo của Alpha đang thăm dò nơi hậu huyệt khiến cậu không tự chủ nắm chặt bàn tay.
Minh Hạc trừng đôi mắt hung bạo mãnh liệt, gương mặt chính trực xinh đẹp lại lộ ra ít sự hoảng sợ không chỉ làm mờ đi vẻ đẹp của cậu mà ngược lại khiến tăng thêm sự mĩ lệ, quyến rũ đến mê muội trong mắt người khác.
Dù nhỏ bé nhưng tràn đầy căm hận ghét bỏ, run rẩy nhưng không khuất phục, cậu nói.
-"Đồ...đồ khốn...nạn..."
Cách chửi người quá nhẹ nhàng làm Trình Cảnh đang không kiên nhẫn nới lỏng nơi hậu huyệt cũng phải giương mắt nhìn, tuy miệng cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
-"Mắng khốn nạn cũng được, ở đây không thiếu người như vậy."
Trình Cảnh thật sự không kiên trì nổi nữa, rút ngón tay ra rồi để dương vật sắp nổ tung của mình trước cửa huyệt, nhấp nhẹ vài cái xong đột ngột mạnh mẽ cắm vào. Do hậu huyệt không được nới lỏng hoàn toàn nên dù cắm vào hơn phân nửa nhưng vẫn còn chặt, hắn trầm mặt không một chút lưu tình bắt đầu đâm rút trong hậu huyệt Minh Hạc khiến nơi đó bị rách bắt đầu chảy máu theo từng cú nhấp.
Sắc mặt Minh Hạc cực kém, từ trước đến nay cậu luôn là người rất nhẫn nại, điềm đạm, dù nhiều lần cấp trên khuyên không nên quá sức nhưng cậu vẫn cố chịu đựng. Còn hiện tại với cậu, đây có lẽ là những phút giây đau đớn, tủi nhục nhất trong cuộc đời. Từng cú nhấp kia không chỉ gây đau đớn về thể xác mà còn như từng cú đánh hủy hoại tinh thần, giá trị con người của cậu.
Những cú thúc ngày càng nhanh, càng mạnh mẽ khiến hậu huyệt cậu dần trở nên mềm mại để thích ứng với dương vật to khỏe. Cả người Minh Hạc đau đớn, toát ra một tầng mồ hôi lạnh, bất lực có ý định cuộn tròn muốn thoát khỏi dị vật nào đó nơi hậu huyệt nhưng lại không thể cử động. Điều duy nhất lúc này Minh Hạc có thể làm đó là nhẹ nhàng hô hấp, cố gắng giảm bớt đau đớn đang phải chịu.
Trình Cảnh rốt cuộc đang cười nói cái gì, còn duỗi tay nâng cằm Minh Hạc sờ soạng một lúc, Minh Hạc vô lực, lông mi rũ xuống vô ý run rẩy, sắc mặt trắng bệch, hàm răng cắn chặt, hô hấp nhẹ nhàng khó lòng nghe thấy.
Dương vật đang trong hậu huyệt nóng hổi bỗng bắt đầu đâm rút với tần suất nhanh hơn, Minh Hạc kêu "a..." một tiếng rồi thống khổ ngẩng cao cổ dồn dập thở hổn hển, cái cổ duyên dáng lộ ra, đồng thời bắt đầu run rẩy kêu rên đau khổ, cậu tuyệt vọng động tay chân muốn trốn chạy nhưng không thành, mỗi tấc da tấc thịt đều bị giam chặt không thể nhúc nhích dù là một chút.
Nước mắt chảy ra hòa quyện với mồ hôi lạnh, Minh Hạc như bị giam cầm trong địa ngục ác mộng, không lúc nào không bị tra tấn, chà đạp nơi hậu huyệt non mềm, môi dưới bị cậu cắn chặt, mùi máu tươi từ miệng cứ vậy in sâu trong đại não cậu.
Dần dần, xung quanh có thêm vài cánh tay rồi thành nhiều cánh tay sờ soạng cơ thể cậu, từ mặt đến cánh tay, xương quai xanh, cẳng chân, ngón chân cậu đều bị tùy ý vuốt ve thô bạo, rồi lại dùng thứ đồ vật thô cứng, nóng bỏng, ẩm ướt chạm vào từng nơi trên cơ thể cậu. Minh Hạc lúc này đều bị mạnh mẽ bao quanh bởi những vật nóng ấm dơ bẩn.
Đầu Minh Hạc đau nhức, tai ù phảng phất nghe được từ ngữ thô tục, âm thanh mọi thứ xung quanh đều vặn vẹo mơ hồ, trước mắt cậu biến thành màu đen, từ ngực dâng trào cảm giác nôn mửa càng ngày càng thêm mạnh mẽ.
Hơi thở của hai cá thể loài A, O kia làm cậu Beta run rẩy vô phương phản kháng, đây là trời sinh không công bằng, beta đã không đặc biệt lại ở đây bị Alpha áp chế để hoang đâm, lại còn bị Omega tiếp cận mà sợ hãi.
..........
Một bàn tay nâng cằm Minh Hạc lên, khiến cậu phải ngẩng đầu, âm thanh ôn hòa nhưng lại rất lạnh lẽo kêu tên cậu.
-"Minh Hạc, mở mắt."
Minh Hạc không biết mình được cởi trói khi nào, cả người đều bị lật lại, phía sau lần nữa bị dương vật to lớn tiến vào, đâm rút mãnh liệt làm cậu thấy vô cùng đau đớn, mỗi cú đâm vào rút ra đều có thêm tiếng nước dâm mỹ đi kèm, bị đâm vào nơi sâu trong hậu huyệt làm cả người Minh Hạc run rẩy, chẳng còn sức lực nào giãy giụa.
Đột nhiên bên dưới ngừng đâm rút vài giây, rồi giọng nói đó lại lần nữa gọi tên cậu.
Minh Hạc rốt cuộc mở mắt, trước mặt là Vân Thuần từ trên cao nhìn xuống cậu, trên người hắn vẫn như lúc đầu quần áo chỉnh tề, mà nhìn lại cậu, quả là khung cảnh đối lập.
Đối mặt với Minh Hạc đang nhìn mình. Vân Thuần nở nụ cười thân thiện. Sau đó hắn xuyên tay qua tóc Minh Hạc, nắm đầu cậu ấn xuống nơi đũm quần đang kéo khóa xuống của hắn, giọng ôn nhu mà mở miệng.
-"Ngoan ngoãn một chút, mút nó đi."
Trước mặt Minh Hạc là dương vật cứng nóng, tanh nồng cùng ẩm ướt khiến cậu vừa sợ hãi vừa run rẩy, cậu kịch liệt muốn thoát khỏi nó, giọng nói khàn tiếng vì đau đớn trước đó lại mạnh mẽ phun ra lời nói sắc bén, đe đọa.
-"...Tránh ra!"
Vân Thuần yên lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu tiếc nuối, vươn tay mạnh mẽ cạy cằm Minh Hạc, ngón tay cùng lòng bàn tay bóp khuôn mặt cậu, tự tay đem chính đồ vật đang cương cứng của bản thân vào trong khoang miệng ẩm ướt mềm mại của Minh Hạc.
Hắn thở phào sung sướng, nhẹ nhàng mỉm cười mà than thở.
-"Ahhh...Đây mới mới gọi là cuối tuần."
_______
🦑🦑🦑
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com