Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Prima frase

Hoa đào ở Đại Xưởng nở rồi, đoạn đường đến nơi ấy chợt gần đến lạ.

Xuân khúc được ngâm nga rồi, phòng tập vẫn ngập mùi mồ hôi.

Người ta du xuân rồi, sao em vẫn còn điên cuồng nhảy?

Tiếng hò hét cũng dập tắt rồi, nhưng em vẫn chưa quay đầu.

Em ơi, khi nào em về nhà?

Khi em trở thành một vì tinh tú giữa vũ trụ bao la.

- Ngày trở về -

Buổi họp cuối cùng dừng lại khi người biên tập đặt bút chấm giọt mực cuối cùng trên bản ghi chép của cô, tất cả đều thở phào. Nhưng chỉ có mỗi nhân vật chính của cuộc họp là ngừng thở, tất cả mọi giác quan đóng băng ngưng trệ hoàn toàn, tai như ù đi, mắt cũng mờ, chấn thương khắp cơ thể đồng loạt trở nên đau nhức. Hôm nay, em trở về thôi.

- Chúng tôi sẽ đền bù cho cậu ít nhiều nên cậu không cần phải lo lắng.

- Vâng, em hiểu. Nhưng mà...

- Làm sao?

Người chủ trì cuộc họp lạnh lùng bật ngược lại, Dư Cảnh Thiên lắc đầu, không sao, chẳng có việc gì phải lo lắng hay cần bàn luận nữa. Dù cậu có mở lời hỏi rằng những người yêu quý cậu sẽ như thế nào đây thì bọn người đó cũng sẽ im lặng xem như cậu không tồn tại từ sau câu đã hiểu của cậu thôi.

Tất cả những ai ngồi đó đều lặng thinh, người chủ trì rời đi, nhân viên cũng rời đi, cứ thế chỉ còn lại hai mươi cậu trai quây quần với nhau. Đây là lần cuối và sẽ là lần duy nhất mà tất cả đều mang cảm giác căm hờn.

- Mọi người đừng như vậy mà, chẳng qua em tốt nghiệp sớm một chút thôi.

Cảnh Thiên gượng gạo nhoẻn môi cười, nụ cười cứng đờ, đầy nuối tiếc và mệt mỏi. Đôi mắt nâu trong veo từ lâu đã đục ngầu, hơi thở cậu đang loạn lên nhưng cậu vờ như không biết mà cứ cố gắng an ủi dỗ dành những ai đang ngồi trước mặt. Đoạn gầm một tiếng, chiếc ghế nơi Diệc Hàng ngồi lật ngang, anh tức giận bỏ ra khỏi phòng khiến cậu đột nhiên cảm thấy hụt hẫng. Cơn uất nghẹn dâng lên như sóng trào, từng đợt từng đợt chiếm lấy phổi cậu. Một thứ vị đắng ngắt len lỏi vào vòm họng, khó chịu không nói nên lời.

- Đừng đuổi theo, Thiên. Cứ ở đây một chút đi, chúng ta sắp phải rời khỏi nhau rồi.

Cơ thể vừa đứng lên bị lời nói làm cho dừng khựng lại, Cảnh Thiên nghẹn ngào nhìn theo với đôi mày nhíu chặt rồi cũng yên lặng ngồi xuống. Một buổi chia tay mà chẳng ai muốn đã bắt đầu thì phải buông lời tạm biệt thôi.

Đại Xưởng hôm nay lạnh đến nao lòng, mà lòng người còn lạnh hơn cả thế.

Tôn Diệc Hàng ngồi dưới khung cửa sổ trong một phòng tập tắt sạch đèn, cửa đóng chặt và những chiếc mành cũng khép lại hết. Anh ngồi trong góc phòng, cả người co lại, nghiêng đầu đặt lên đôi tay gầy đang run bần bật, đã đóng kín hết cửa nhưng thật lạnh làm sao. À, thì ra không phải vì thời tiết mà là cõi lòng anh đang tan nát đúng chứ?

Bật cười, thế giới này thật quá đỗi tàn nhẫn.

- Bộ lại vừa bị ngã ở đâu hả?

Bên cạnh vang lên một âm thanh thật êm, như cả thế giới quan lặng thinh đột ngột bị tiếng nói ấy chém một đường vậy. Âm thanh như một hơi thở dài, cũng như trêu đùa người khác nhưng Diệc Hàng chẳng thể nào tức giận nữa. Người ra đi là em, nhưng em lại bình tĩnh như thể đấy chẳng phải việc của mình. Cố gắng kiềm nén như vậy để anh không lo lắng nhưng giữa cả hai thì điều đó lại giống như một chuyện dối trá nực cười.

Dư Cảnh Thiên tựa người vào vách tường sau lưng, bên cạnh anh, giữa bóng đêm ngang tàng chiếm trọn cả không gian nhưng vẫn le lói ánh sáng rực rỡ như mặt trời giữa khuya từ đôi mắt đong đầy sắc nâu của cậu. Thật tối nên chẳng ai thấy được khuôn mặt nhợt nhạt nọ, đôi môi đang run rẩy kiềm chế cơn uất nghẹn của chính mình, cậu không cam tâm nhưng cậu có thể làm gì chứ.

- Sau khi trở về, em sẽ trở thành một phiếu, mười phiếu, trăm phiếu hay thậm chí là cả vạn phiếu của anh. Mỗi ngày em sẽ chăm chỉ điểm danh siêu thoại của mình để mọi người biết em vẫn ổn và sẽ bỏ từng phiếu cho anh đến khi nào anh bị trói trên chiếc ghế pha lê xinh đẹp ấy mà thôi. Em chưa từng mời anh đến ngồi vì em biết nếu không phải em thì phải là anh, em đã chờ đến khi chúng ta cùng đứng dưới bục dẫn, bên tai vang lên hàng vạn tiếng hò reo của những người yêu ta và rồi cái ôm siết chặt của đôi ta vào ngày hôm ấy. Nhưng có lẽ, hôm ấy anh phải đi một mình rồi.

- Cảnh Thiên, đừng-

- Em không cam tâm đâu.

Diệc Hàng nghe người nọ nói một hơi dài liền xót lòng muốn quay sang an ủi nhưng chỉ vừa kịp gọi tên đã bị cậu cướp lời. Giữa bóng tối mịt mờ, anh không thấy vẻ mặt cậu nhưng anh biết rõ khuôn mặt cậu đang đau đớn nhường nào.

- Em không cam tâm, thật sự không cam tâm một chút nào. Những công sức từng giây từng phút của em, sự hiện diện của những người yêu quý em vẫn ở đó mà, làm sao em có thể nỡ lòng gạt đi hết bao nhiêu nỗ lực của họ và của chính mình đây. Và còn anh nữa, anh phải làm sao khi em không còn ở đây. Anh lại một mình mang bao nhiêu thứ đồ nặng nề với chỉ sức anh sao, anh hay ngã nữa, rồi còn luyện tập quá độ. Những anh em của chúng ta cũng đang nỗ lực, dù có thời gian để hỏi thăm nhưng ai sẽ thay em chăm sóc cho anh đây. Họ có bao nhiêu mối lo, Diệc Hàng à. Em rối lắm, rối đến phát điên, nhưng em chẳng thể làm gì cả. Em như một con thỏ bị nhốt chặt trong lòng, bị bẻ gãy chân tay, dù hằng ngày vẫn được chăm sóc tử tế rồi em vẫn sẽ chết. Ước mơ của em đã dừng lại rồi, làm sao em có thể cam tâm mà vui vẻ cười được chứ.

Bật cười khan, tất cả nỗi nghẹn đắng trong lòng như nham thạch nóng rực muốn trào ra khỏi lòng ngực. Hôm nay em trở về rồi, anh phải làm sao đây. Hôm nay em từ biệt anh rồi, bao lâu nữa chúng ta mới gặp nhau đây. Cuồn cuộn trong lòng là những mối lo, hỗn loại nơi đại não là sự tiếc nuối. Cảnh Thiên muốn khóc, vì sao cậu lại rơi vào hố sâu tuyệt vọng thế này chứ. Chợt, một vòng tay gầy ôm chặt lấy cậu. Đối mặt với cậu giữa bóng đêm sâu thẳm, Diệc Hàng đặt lên trán cậu một nụ hôn ấm nồng.

- Không sao cả. Dư Cảnh Thiên, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Thì ra cậu giả vờ nhiều đến như vậy, thì ra cậu cố gắng kiềm lại bản thân đến như vậy. Cậu không phải một người mạnh mẽ như người khác thấy, cậu cũng yếu lòng và mau nước mắt như một đứa trẻ mười tám thuần túy mà thôi.

Cảnh Thiên dang đôi tay ôm lấy anh, siết anh vào lòng mình. Thân thể gầy gò này sớm sẽ không còn yên vị trong vòng tay cậu, đôi bàn tay nhỏ kia cũng chẳng còn nằm trong lòng bàn tay cậu bao lâu. Khuôn mặt tưởng chừng như vô tình kia đã đầy nước mắt từ bao giờ, cậu cảm thấy mùi nước mắt dấy lên giữa không trung, gò má anh cũng đã ướt đẫm. Cảnh Thiên siết chặt lấy Diệc Hàng, tham lam chiếm lấy hơi ấm đang dần lùi xa khỏi cậu. Sau ngày trở về sẽ không còn mỗi ngày chào nhau nữa, không còn những cái ôm vội khi vô tình gặp nhau trên đường về và cũng chẳng thể gọi một tiếng Diệc Hàng nào nữa, cũng chẳng nghe câu Dư Cảnh Thiên lại làm trò của anh nữa.

- Làm sao em có thể tiếp tục bên anh đây.

Cậu nói, giọng lạc đi. Đó không phải một câu hỏi, đó chỉ là một lời tiếc nuối từ tâm can phát ra mà thôi. Diệc Hàng im lặng một lúc rồi dứt người ra khỏi cái ôm siết chặt của cả hai.

- Đến một ngày khi cả hai ta trở thành vì tinh tú giữa vũ trụ, chắc chắn lúc đó anh sẽ gọi lớn tên em.

Cảnh Thiên trợn tròn mắt, cậu đưa tay tìm đến khuôn mặt anh giữa bóng đêm. Bàn tay chạm đến gò má lành lạnh rồi lướt qua chóp mũi về lại bên đôi môi mím chặt, Cảnh Thiên luồng tay vào tóc ôm lấy gáy anh kéo Diệc Hàng đến gần. Môi chạm môi, một nụ hôn vội giữa màn đêm lạnh lùng nhưng vẫn vương bao nhiêu là hơi ấm, nồng thật, mùi hoa huệ tây nồng đến mức nao lòng. Cả hai quyến luyến nhau mãi rồi cũng dừng lại, Diệc Hàng tựa người vào lòng Cảnh Thiên để em đỡ lấy mình, cứ thế im lặng cảm nhận sự hiện diện của đối phương cho đến khi bên ngoài cửa có tiếng gọi.

- A, đến lúc về nhà rồi.

Cảnh Thiên khẽ giật mình đẩy anh ra rồi chầm chậm đứng dậy, tay tiện kéo Diệc Hàng đứng lên cùng rồi phủi phủi bụi trên người anh.

- Anh về kí túc ngủ sớm đi, ngày mai còn phải tập luyện nữa. Ngày quyết định sắp đến rồi đấy, anh nhanh cái chân ngắn của anh lên mà tranh hạng. Không có được để mọi thứ an bài ra sao thì theo như thế đâu đấy.

- Em là người yêu chứ không phải mẹ anh đâu.

- Gì, em là đại ca của anh thì có.

Diệc Hàng nhíu mày, ôi cái tên nhóc chết tiệt đáng ghét khó ưa này.

- Hành lí của em xong hết rồi, em cũng đã chào mọi người xong rồi. Và em cũng đã chào anh rồi nên là...

Anh không muốn nghe tiếp, dù như thế nào thì những lời nói của cậu cũng thật đau lòng làm sao.

- Tôn Diệc Hàng, em về nhà đây.

Cảnh Thiên khẽ cười, cậu buông tay khỏi tay anh rồi rời khỏi phòng, đêm khuya trăng sáng mờ nhòa nhưng đối với anh chỉ còn những tán mây mịt mù ở lại mà thôi. Dư Cảnh Thiên đi rồi, cậu ấy đã rời khỏi Đại Xưởng thật rồi.

Hai hàng nước mắt hoen ố lại rơi đầy trên mặt, Diệc Hàng khóc thật lớn giữa không gian im lìm không có lấy một bóng người. Cõi lòng tan tác theo từng tiếng nấc, Dư Cảnh Thiên đã rời đi rồi.

Cành lá Đại Xưởng buồn rũ rượi, có bóng dáng ai đó cúi chào.

Xung quanh chẳng còn vang tiếng nhạc, cậu trai khẽ cười lần cuối.

Người ta mở hội rồi, chỉ em đơn côi lặng lẽ.

Tiếng khóc vang đầy cả nơi đây, cõi lòng em tan nát theo.

Em ơi, khi nào em về nhà?

Khi em và anh trở thành hai vì tinh tú giữa vũ trụ bao la.

~ End ~

Note: Hoa huệ tây được coi là một biểu trưng cho sự tinh khiết, ân sủng, đức hạnh, lòng chung thuỷ, cao thượng, ngây thơ, hy vọng.

À, nếu các bạn muốn request một chiếc oneshot theo ý của các bạn thì có thể nhắn tin cho mình nha. Mình sẽ tổng hợp rồi viết vào "About white blossom when withering and leaving the world" thành một tập của cả tự sáng tác và từ request của các bạn nhé. Vì Dư Cảnh Thiên và Tôn Diệc Hàng, mãi mãi.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com