13
“Hắc Ngữ ! Ngươi đứng dậy cho ta !!”
Hắc Ngữ nghe Nguyệt Hi la to, ngược lại ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt ửng hồng của Nguyệt Hi, không muốn rời ra nàng..
“Hắc Ngữ, nhanh đứng dậy cho ta….”
Nguyệt Hi xấu hổ đẩy Hắc Ngữ, tiếc rằng người trên vẫn không động đậy.
Hắc Ngữ nhìn khuôn mặt trắng nõn của Nguyệt Hi, cảm giác nàng thật xinh đẹp, có chút say sưa nhìn Nguyệt Hi càng ngày càng đỏ mặt, không hề có ý định đứng dậy. Hắc Ngữ cứ ngồi trên người Nguyệt Hi, vươn tay vuốt nhẹ gương mặt người bên dưới.
Nguyệt Hi không tài nào nhúc nhích, vừa tức vừa thẹn, không khỏi tức giận nói:
“Hắc Ngữ ! Ngươi rốt cục thì muốn gì ? Đứng dậy nhanh lên cho ta !”
“Không được!”
Hắc Ngữ trơ mặt nói. Hiện giờ nàng chỉ muốn ngắm nhìn Nguyệt Hi.
“Cái gì? Mau đứng lên đi!”
Hắc Ngữ không quan tâm Nguyệt Hi đang nói gì nữa, nhìn miệng nàng đang lải nhải nói, nghĩ thầm: Không biết hôn môi nàng sẽ có cảm giác gì? Chỉ vừa mới nghĩ tới, thân thể Hắc Ngữ đã tự nhiên cúi xuống, ôn nhu chạm vào môi Nguyệt Hi..
A …~ Thật là mềm mại, lại có hương vị của Nguyệt Hi ..
Hắc Ngữ thấy Nguyệt Hi không có phản ứng, liền càng thêm nhiệt tình hôn sâu hơn, cho đến khi hai người thiếu oxy mới dừng lại.
“Ha…..Ngươi…..ngươi đứng lên cho ta….”
Nguyệt Hi thật vất vả mới hồi phục lại tinh thần, thở hổn hển, nghĩ đến vừa rồi không cẩn thận chìm đắm vào nụ hôn kia…..thì e thẹn vô cùng. Nhưng không thể cứ nằm trên sàn như thế này.
‘Ăn bớt’ được Nguyệt Hi rồi Hắc Ngữ ngoan ngoãn đứng dậy, thuận tiện kéo nàng lên. Hai người cùng ngổi ở ghế sô pha.
Nguyệt Hi nhìn Hắc Ngữ nói:
“Ngươi…….ngươi vì sao muốn hôn ta…?”
Hắc Ngữ thích mình sao ? Nhưng….chuyện này có thể ư? Các nàng mới biết nhau không lâu, hơn nữa là từ lúc nào bắt đầu, chính nàng cũng không nhận ra.
Hắc Ngữ ấp úng nói:
“Ta…ta…a…ta thích ngươi ! Có thể…..có thể hẹn hò ta không ?” >_<
Những lời này đáng lẽ sớm đã nói ra, nhưng lại sợ phải nghe hai chữ “từ chối”.
“…………………….”
Hắc Ngữ trực tiếp thổ lộ đánh vào tâm lý Nguyệt Hi. Tuy rằng nàng vừa đoán được nhưng chính tai nghe thấy lại là chuyện khác. Lời nói của nàng chân thành không có chút giả dối nào. Nàng thật sự là thích ta…
Hai người không nói lời nào, lẳng lặng nhìn đối phương. Hắc Ngữ rất sợ nhận được câu trả lời là không , Nguyệt Hi thì đang ngẫm lại quan hệ của mình và Hắc Ngữ.
Hắc Ngữ thấy Nguyệt Hi im lặng không đáp lại cực kỳ lo lắng, sợ hãi nhìn nàng.
“Nguyệt Hi……..ngươi thích ta không ?”
Lời này Hắc Ngữ nói rất nhỏ thanh..
“Ta…ta không biết.”
Nguyệt Hi quả thực không rõ ràng lắm cảm giác đối với Hắc Ngữ là gì, bởi vì cho tới giờ nàng chưa hề nghĩ qua vấn đề này, cũng chưa từng nghĩ tới Hắc Ngữ sẽ thích mình.
A…..Đây là loại đáp án gì? Hắc Ngữ không hiểu lắm, không thể làm gì khác hơn là hỏi lại:
“Vậy…….ngươi ghét ta sao?”
Nguyệt Hi lắc đầu:
“Không ghét ngươi.”
Ít ra câu này là khẳng định.
Hắc Ngữ nghe xong, lộ ra hài lòng mỉm cười, nắm tay Nguyệt Hi nói:
“Ngươi không ghét ta, vậy ngươi nhất định là thích ta a. Ha ha ha ~…”
“………………”
Nguyệt Hi rất muốn phản bác lại Hắc Ngữ, đây là cái dạng kết luận gì? Không ghét nghĩa là thích? Ai nói vậy?
Hắc Ngữ lại gần Nguyệt Hi, bẽn lẽn nói:
“Nguyệt Hi, chúng ta có thể hôn thêm một lần không ?”
Hưởng thụ cảm giác vừa rồi thật tốt. Muốn trải qua lần nữa, cho dư vị kéo dài thêm.
Nguyệt Hi vừa định cự tuyệt, không ngờ tới con sói Hắc Ngữ đã tập kích tới, vội vàng lấy tay đẩy nàng ta ra.
“Hắc Ngữ ! Ngươi…..ngươi đừng có làm bậy!!” Quýnh quáng nói, người này cũng quá nôn nóng a!
“Vì sao? Vừa rồi hôn không phải hài lòng lắm sao? Hôn lần nữa nha! Với lại nụ hôn đầu của ta cũng trao cho ngươi rồi.”
Hắc Ngữ không cam lòng chu môi nói.
Hả? Đó là nụ hôn đầu tiên? Sao kỹ thuật hôn của nàng giỏi như vậy?
[ ]
Hắc Ngữ tân dùng thời cơ, thừa dịp Nguyệt Hi còn đang đờ ra nghĩ về chuyện vừa nãy, thẳng thắn đè nàng xuống [omgawd], nhắm ngay môi của nàng hôn. Dùng sức nặng thân thể của mình ngăn chặn Nguyệt Hi giãy dụa, đến nỗi hoàn toàn bất lực, chỉ có thể tuỳ cho Hắc Ngữ ăn đậu hũ của mình.
Nguyệt Hi không kìm lòng được cùng Hắc Ngữ hôn sâu hơn, nghĩ thầm: Sau này mình phải cẩn thận hơn. Nàng ta chắc chắn là một đại sắc lang! Sắc lang ngầm! Thời gian qua ở chung sao mình không phát hiện ra?
Hơn nữa….mình chưa đáp ứng lời tỏ tình ban nãy nàng mà? Thế nào mà ngược lại còn bị đoạt nụ hôn đầu tiên nha!
“Hì hì ~”
Hắc Ngữ vui sướng mỉm cười. Cuối cùng đã hôn được Nguyệt Hi, mơ ước mấy ngày nay đã thực hiện được.!
Nguyệt Hi nhìn Hắc Ngữ cười cười thiếu chút nữa là muốn đánh Hắc Ngữ một cái. Bản thân cũng không hiểu tại sao mất đi nụ hôn đầu, hơn nữa đối phương là con gái? Nhưng….Nguyệt Hi lấy tay vuốt môi mình, trên đây như còn lưu lại cảm giác khi nãy..
“Nguyệt Hi ~~”
Hắc Ngữ ngọt ngào gọi, cảm giác người mình đang biến ngốc.
“Ngươi………ngươi lại muốn cái gì??”
Nguyệt Hi đề phòng nhìn nàng.
“À…..ừm…..”
Hắc Ngữ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
“Chúng ta lúc nào thì trên giường?”
“Ai da! Đau ta!!”
Tức quá ! Nguyệt Hi ra sức gõ vào đầu Hắc Ngữ một cái, đánh cho đại sắc lang này tỉnh ngộ ra.
“Ngươi đừng có mơ tưởng lung tung !!”
Nguyệt Hi thực sự hối hận. Nàng không nên tranh với Hắc Ngữ phần mì lạnh kia, làm cho bây giờ nàng thường hay thở dài, không cách nào thoát khỏi sự tử triền lạn đả* của Hắc Ngữ. Mặc cho nàng làm cái gì Hắc Ngữ luôn luôn đi gần nàng, ngay cả đi WC, tắm nàng cũng muốn theo cùng, như là oan gia của nhau từ kiếp trước vậy !
“Ai ~”
Nguyệt Hi ngâm mình trong làn nước nóng, bất đắc dĩ thở dài, vừa rồi khó khăn lắm mới đem Hắc Ngữ “mời” đi ra ngoài được, nào ngờ chỉ tắm thôi mà cũng phải mệt nhọc như vậy, nhất là thấy vẻ mặt háo sắc của nàng ta, nhìn đã muốn đánh.
Ít ra thì bây giờ nàng có thể thanh tĩnh một chút. Nghĩ lại thì, nàng và Hắc Ngữ không hiểu sao có ‘bước tiến’ kia, chẳng lẽ vì câu “Ta không ghét ngươi” , không ghét nghĩa là thích sao ? Cơ mà…Hắc Ngữ nói đúng một điều. Nàng thật sự không có ghét Hắc Ngữ hôn nàng, thậm chí còn thấy tim đập nhanh………Thế nhưng, đó là cảm giác của người đang yêu sao?
Tuy rằng lúc trưa có hôn môi, bây giờ Hắc Ngữ vẫn muốn hôn nàng nữa nhưng đều bị Nguyệt Hi khéo léo tránh được. Hắc Ngữ hôn mặc dù rất hấp dẫn …nhưng….Hai nàng dù sao cũng là nữ a…Hai người sinh hoạt thế nào?
A !! Rắc rối quá. Sự tình cớ gì mà thành phiền phức vậy chứ. Đều là do tên Hắc Ngữ kia làm hại ! AI bảo tư duy của nàng ta ‘đặc biệt’ như thế, còn bạo gan nói thích mình, muốn quen mình nữa. Nguyệt Hi tức giận đập nước.
Ngâm mình trong phòng tắm một lúc, Nguyệt Hi đứng dậy định ra ngoài, không dám ở đây lâu vì sợ Hắc Ngữ lại bày trò quỷ quái gì. Ngộ nhỡ nàng ta xông vào đây thì toi, dù sao nơi này là nhà của nàng, có chìa khoá dự phòng là có thể lắm.
“Cách.”
Nguyệt Hi vừa mở cửa nhà tắm, Hắc Ngữ liền xông tới.
“Nguyệt Hi ~ ngươi tắm xong rồi ?~”
Hắc Ngữ đứng ở cửa chờ Nguyệt Hi từ sớm, cười meo meo nhìn nàng. Tắm rửa xong người nàng có hương thơm tươi mát, thật dễ chịu!
“…………..”
Nguyệt Hi rầu rĩ nhìn Hắc Ngữ. Nàng ta hoàn toàn thay đổi, lẽ nào khi yêu thì mọi người đều biến thành đứa ngốc sao ? Bây giờ nàng ta không chỉ thích ăn đậu hũ của mình, lại còn hay cười khúc khích một mình.
Hắc Ngữ cũng biết Nguyệt Hi còn chưa thể tiếp nhận mình, có thể rõ ràng cảm thấy nàng từ chối tiếp xúc thân mật với mình, nhưng tình cảm từ lâu lún sâu không tài nào kiềm chế được.
“Nguyệt Hi~ bữa tối ngươi muốn ăn gì?”
Hắc Ngữ nịnh nọt hỏi. Mỗi lần tới bữa ăn đều là tuỳ ý gọi người đem đem đến, nhưng hiện tại quan hệ hai người có thay đổi đương nhiên không thể giống như trước đây.
Nguyệt Hi nhìn Hắc Ngữ, định hỏi một thắc mắc lớn trong lòng.
“Hắc Ngữ……nhà ngươi sao không có phòng bếp vậy?”
Nếu vậy chẳng lẽ công ty bất động sản ăn bớt?! Nhà nàng cũng có bếp mà.
Hắc Ngữ nghiêm chỉnh nói:
“Bởi vì ta không biết nấu ăn a! Giữ lại bếp cũng vô dụng, cho nên cho người phá đi!”
Giữ lại chiếm không gian, phá đi nhà sẽ rộng hơn, cũng đỡ phải dọn dẹp.
Nguyệt Hi nghĩ cũng đúng. Nếu như Hắc Ngữ còn biết nấu ăn, như vậy thì thế giới thật không công bằng.
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ…Nguyệt Hi biết nấu ăn sao?”
Con mắt phát sáng nhìn Nguyệt Hi.
“Ừ. Biết chút chút..”
Nguyệt Hi gượng gạo gật đầu.
“Thật hay quá. Ngày mai ta liền gọi người tới lắp đặt phòng bếp! Hu ra !”
Hắc Ngữ sung sướng nhảy lên. Chỉ nghĩ đến được ăn cơm Nguyệt Hi nấu thì thật hạnh phúc !
Ngày mai! Có thể đến nhanh hơn không a! Với lại…ở đây nguyện liệu nấu ăn cũng không có gì.
“Vậy…bữa tối ngươi muốn ăn gì? Hay là, muốn ăn ta ?”
Hắc Ngữ dùng biểu tình nghiêm túc hỏi, làm cho kẻ khác cười sặc sụa. Thật đúng là kì dị.
Sau khi quyết định xong, Hắc Ngữ gọi hai phần mì lạnh. Vì lúc trước Nguyệt Hi từng nghiêm khắc cảnh cáo Hắc Ngữ, khi ăn Hắc Ngữ đặc biệt ngoan, giống như trở lại lúc mới biết nhau vậy. Thật không biết làm thế nào mà nàng ta biến thành như bây giờ. Một người thông minh như thế mà lại là một đại sắc lang !
Tuy trong khi ăn Hắc Ngữ rất an phận, nhưng kỳ thực trong lòng thì chờ mong đến đêm nay, không chừng lúc ngủ có thể thừa cơ ăn bớt được Nguyệt Hi. Ha ha ~….
Nhưng Nguyệt Hi cũng sớm có chuẩn bị, lấy ra cái chiếu cuộn lại rồi để ngăn cách giữa hai người, nghiêm túc nói:
“Ngươi không được vượt qua ranh giới này !”
“Hả? Vì sao? Đừng như thế mà ~”
Hắc Ngữ ai oán nhìn Nguyệt Hi, mộng đẹp đã vỡ.
Nguyệt Hi nheo mắt nói:
“Hay ngươi muốn nằm dưới đất? Ta không phản đối chuyện này đâu.”
“Ố… Không…ta không có ý kiến nữa.”
Ô ô ô, Hắc Ngữ khóc thầm trong lòng.
Ban đêm, Hắc Ngữ tội nghiệp nằm một góc, len lén nhìn Nguyệt Hi, thấy nàng như đã ngủ, định lén lút mò qua, nhưng chân vừa vượt qua đã nghe một giọng lạnh lung vang lên.
“Hắc Ngữ. Ngươi không muốn sống sao?”
Nguyệt Hi nhắm mắt nói. Trên giường rung động cho nàng biết Ngữ định làm trò gì.
“Ha ha…không có. Ta chỉ muốn xoay người thôi.”
Ngoan ngoãn thu chân lại, Hắc Ngữ thảm thương nhìn trần nhà.
Tim Nguyệt Hi kỳ thực đang đập liên hồi. Chẳng hiểu vì sao ở sâu trong nội tâm có một ít chờ mong. Nhưng lí trí không cho phép làm như vậy. Hai người quay lưng vào nhau, làm cho Nguyệt Hi khó đi vào giấc ngủ.
Mà Hắc Ngữ đáng thương nhìn trần nhà hồi lâu chìm vào giấc ngủ mà không hay biết.
Hắc Ngữ thảm thương tỉnh dậy vào sáng hôm sau. Phát hiện mình đang ôm chiếu co ro dưới sàn, khó chịu xoa xoa lưng bị đau nhức. Thật chả hiểu vì sao mỗi ngày thức dậy đều là đang nằm dưới đất. Quay sang nhìn Nguyệt Hi, thấy nàng còn đang ngủ say, lặng lẽ đi ra phòng khách.
Rủa mặt chải đầu xong, Hắc Ngữ cầm điện thoại nhấn hàng số quen thuộc, nhưng vì mới sáng sớm, người kia để Hắc Ngữ sốt ruột chờ mãi mới nhấc máy.
“A lô…”
Giọng Hắc Dong lười biếng vang lên, có thể đoán được nàng vừa bị đánh thức.
“Tiểu Dong, mau cứu ta đi!!”
“Tỷ, ngươi đang nói cái gì ta không hiểu gì hết !”
Hắc Dong cầm điện thoại rời giường. Nàng biết bây giờ muốn cũng không ngủ được nữa rồi.
Hắc Ngữ đem chuyện tình của mình và Nguyệt Hi kể hết cho Hắc Dong.
“Là như thế đó. Nguyệt Hi không cho ta đụng vào người nàng! Hơn nữa ta cũng không biết nàng có thích ta hay không nữa., Tiểu Dong, ta nên làm thế nào mới tốt?”
“Hả? Tỷ, ngươi và Nguyệt Hi đã…..?”
Trong nháy mắt Hắc Dong hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Hắc hắc ~~ chúng ta đã hôn nhau a! Tuy rằng là ngoài ý muốn, ta cũng nhân cơ hội thổ lộ với Nguyệt Hi, nhưng nàng không có phản ứng gì làm ta không biết nàng có thích ta không nữa !”
Hắc Ngữ rầu rĩ nói.
“Tỷ, ta không ngờ ngươi hành động nhanh như vậy.”
Hắc Dong không khỏi có chút khâm phục.
“Cũng tàm tạm ! Hắc Dong……ngươi có cách gì không ?”
Hắc Ngữ không còn cách nào. Mỗi ngày quấn chặt làm bừa*(nguyên văn là tử triền lạn đả ;’)) chung quy vẫn là không hiệu quả.
“A……..Ngươi hỏi ta? Ta chưa yêu làm mà sao biết chứ?”
“Ố. Ta còn tưởng rằng ngươi kinh nghiệm rất phong phú chứ.”
Hắc Ngữ thật thà nói. Không còn cách nào, trước giờ mỗi lần có chuyện đều tìm Hắc Dong hỏi, cũng tự cho rằng Hắc Dong cái gì cũng biết.
“Tỷ….Ngươi cho ta là siêu nhân sao?”
Hắc Dong hết biết chỗ nói.
“Ừ. Đúng nha.”
“Ài ~ Quên đi. Ngươi cũng phải cho ta thời gian suy nghĩ chứ.”
Biện pháp đâu phải cứ muốn là nghĩ ra được đâu.
“Ờ. Mà….Tiện thể ngươi gọi người tới lắp bếp giúp ta. Hôm nay phải làm cho xong nhé!”
Hắc Ngữ nhớ tới chuyện cần làm hôm nay.
“……………Tỷ !!!”
Hắc Dong la to.
“Tốt! Chờ ta gọi lại cho ngươi lúc đó nói tiếp!”
Nói xong, không cho Hắc Dong cơ hội phản bác, Hắc Ngữ lập tức cúp điện thoại.
Vừa lúc cúp máy, Nguyệt Hi cũng mở cửa phòng ngủ đi ra, kinh ngạc nhìn Hắc Ngữ. Ngỳ hôm qua nàng ta không ngủ sớm nha, thế nào mà dậy sớm hay vậy!?
Hắc Ngữ nhe răng cười:
“Chào buổi sáng, Nguyệt Hi ~.”
Oa ! Nguyệt Hi mới ngủ dậy trông thật khả ái nha ! Tóc mất trật tự, mắt kèm nhèm, áo ngủ hơi nhàu..
“Ừm…chào…”
Nguyệt Hi vừa rời giường, còn đang lơ mơ. Loạng choạng đi vào nhà tắm.
Chải đầu rửa mặt xong Nguyệt Hi thấy thật khoan khoái. Nhìn Hắc Ngữ thấy nàng rảnh tay không làm việc, thắc mắc hỏi:
“Hắc Ngữ, ngươi không phải làm việc à?”
Sao mấy ngày nay nàng ta rảnh rỗi chơi không?. Kỳ quái.
“Hắc hắc ~ Để ở cùng ngươi cho nên ta nghỉ không làm đó mà!”
Haha, làm việc tại gia thật tốt. Muốn nghỉ ngơi thì lúc nào cũng nghỉ được. Tự do thoải mái biết mấy.
Nguyệt Hi đỏ mặt, nàng không chống cự được những lời nói kiểu này.
“A! Nguyệt Hi ngươi đỏ mặt kìa! Ha hả ~”
Hắc Ngữ cười hi hí nhìn Nguyệt Hi.
“Ngươi……..Ta……..”
“Đính đoong ~ đính đoong ~”
Ngay khi Nguyệt Hi bối rối không biết nên làm thế nào thì chuông cửa giải cứu cho nàng, nhanh lên chạy ra mở cửa.
Nhìn mấy nam nhân cao to đứng trước cửa, Nguyệt Hi căng thảng hỏi:
“Các ngươi là ai vậy?”
Trời ạ! Hình như là xã hội đen đến a!
“Chào! Chúng ta là tới lắp bếp!”
Nam tử da ngăm mỉm cười nói, tay chỉ chỉ vào hộp dụng cụ đang cầm.
“À. Mời vào.”
Thấy mấy người thợ bận rộn lắp đặt nhà bếp, Nguyệt Hi phải khâm phục Hắc Ngữ nói được thì làm được. Hôm qua mới nói ngày mai sẽ giải quyết xong. Hôm nay sáng sớm lập tức có thợ đến làm, nhưng Nguyệt Hi không hề biết là Hắc Ngữ giao cho Hắc Dong lo liệu chuyện này, cho nên những người này là do Hắc Dong kêu tới.
Vài tiếng sau, công nhân đã lắp xong bếp. Căn hộ ban đầu đơn sơ trống trải, lúc này đã có cảm giác gia đình ấm cúng, có phòng bếp quả là khác xưa.
“Ồ. Bọn họ năng suất thật đấy.”
Hắc Ngữ đi vào phòng bếp, hiếu kỳ sờ mó xung quanh. Nàng hài lòng nói:
“Nguyệt Hi ~~ Lúc nào thì ngươi nấu cho ăn đây?~”
Không thể chờ được nữa, rất muốn nhanh chóng được ăn món do Nguyệt Hi tự nấu a.
“Ăn cái gì mà ăn. Nhà ngươi không có nguyện liệu gì, một quả trứng cũng không có mà muốn ta nấu gì chứ?”
Nguyệt Hi liếc Hắc Ngữ. Con người này, chỉ biết ăn thôi à.
“Có mà. Trong nhà có mì gói.” Hắc Ngữ nghiêm túc trả lời.
“………………..”
Nguyệt Hi chịu thua Hắc Ngữ, đành nói: “Mì gói thì ngươi đun nước sôi là được.”
Hắc Ngữ làm nũng:
“Oa ~~ Không được ! Ngươi làm cho ta ăn mà!”
Không cần biết là mì gói hay gì, chỉ cần là do Nguyệt Hi làm là tốt rồi.
Nguyệt Hi chịu không nổi bộ dáng tấn công thương cảm của Hắc Ngữ, bất đắc dĩ nói:
“Được rồi. Buổi trưa ta sẽ làm.”
Thế nào mà mới sáng ra đã ầm ĩ đòi ăn mì?
“Hì hì ~ thật tốt quá!” Hắc Ngữ hài lòng cười.
Bỗng Hắc Ngữ nhớ tới chuyện nhờ Hắc Dong tính kế, vội vàng lấy điện thoại gọi đi.
“Tỷ…….ngươi đúng là nhanh nha. Ta vừa nghĩ ra một kế!!”
Hắc Dong cười xấu xa nói.
“Thật à? Nói ta nghe xem nào!”
Hai mắt Hắc Ngữ toả sáng.
“Là như này…….Ngươi trực tiếp đẩy ngã Nguyệt Hi đi! Rồi ăn nàng sạch sẽ!”
Hắc Dong nguy hiểm nói.
“Ô….Cứ như vậy? Như vậy là được ?!”
“Được chứ sao không !”
“Ừ! Ta biết rồi. Cám ơn ngươi!”
Hắc Ngữ định trong ngày hôm nay sẽ thực hành kế hoạch này..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com