Chương 23
Trên chiếc ghế salon trong phòng nghỉ riêng thuộc một bệnh viện trong thành phố, một người đàn ông trung niên mặc một bộ quần áo y tế chuyên dụng màu xanh lá, khoác thêm áo blouse trắng bên ngoài, đang xoa tay hai bên thái dương, cố khắc chế cơn nhức đầu vì thiếu ngủ.
Đôi mắt thâm quầng mệt mỏi vì thiếu ngủ nhắm lại, cố gắng kiên nhẫn nghe người thanh niên đối diện đang lãi nhãi không ngừng. Dường như ông ta không quan tâm những gì người kia nói, cảm thấy thật phiền, ông liền cắt ngang.
"Rồi sao? Kiến Vũ nó làm sao?"
"Thì như những gì con vừa nói, nó đang kết giao với một thằng hư hỏng. Chúng ta phải làm gì đó, thưa ba!"
Phùng Kiệt trời vừa sáng đã chạy đến bệnh viện thành phố nơi cha của hắn đang công tác. Không đợi tiếp tân báo cho cha hắn biết, hắn đã xông thẳng vào phòng nghỉ của ông. Hắn như hài tử bị ủy khuất khóc nháo với cha mình mong đòi lại công bằng.
Cha của Phùng Kiệt tên là Phùng Chính, diện mạo bảy tám phần rất giống Phùng Kiệt, chỉ là trên gương mặt có vài nếp nhăn nơi khóe mắt, trông có phần khắc khổ trải đời, dù mới hơn 50 nhưng mái tóc gần như đã bạc màu muối tiêu.
Vừa hết ca trực định về phòng nghỉ ngủ một giấc lại thấy thằng con trai ngu ngốc của mình ở đó. Ông biết ngay hắn lại có chuyện muốn nháo với ông đây mà!
Quả nhiên ông đoán không sai, Phùng Kiệt từ lúc còn nhỏ đến giờ, hắn chỉ có hai chuyện luôn làm ông phiền lòng. Một, là chuyện liên quan đến đứa cháu trai Phùng Kiến Vũ. Hai, là những vụ ẩu đả đánh nhau trong trường. Riết rồi ông cũng quen, cũng lười quản đến hắn.
Phùng Kiệt nghĩ đủ cách, hắn thêm mắm dặm muối đủ kiểu nhưng vẫn không thấy cha mình có phản ứng gì, ông như bỏ ngoài tai, làm hắn rất bực mình.
"Từ tối hôm qua nó vẫn chưa về nhà. Thời gian qua, nó kết giao với một thằng hư hỏng mới chuyển tới lớp nó. Cũng bởi cái thằng tên Vương Thanh mà nó gọi là bạn đấy, thằng đó đã xúi dục nó bỏ nhà ra đi. Con đã cố ngăn Phùng Kiến Vũ lại, nhưng thằng Vương Thanh đó..."
Phùng Kiệt như kẻ điên, bịa đủ mọi chuyện xấu về Vương Thanh. Phùng Chính cũng không nóng không vội, tự rót cho mình tách trà rồi đưa lên mũi ngửi. Mùi trà thơm giúp đầu óc ông thanh tỉnh một chút.
Lúc này có người gõ cửa, một nhân viên văn thư bước vào đưa cho Phùng Chính một bảng báo cáo. Ông mở ra xem, bên trong là hình ảnh cùng những thông tin cá nhân của một thanh niên. Ông chậm rãi đọc từng con chữ.
'Vương Thanh, 18 tuổi, sống ở Đông Thành Bắc Kinh. Mẹ từng là ca sĩ hát phòng trà nhưng đã qua đời khi học sơ trung, hiện tại sống một mình. Người giám hộ là Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu, cùng làm chủ một quán bar. Lúc trước học tại một trường tư thục có tiếng, sau chuyển tới trường hiện tại. Được đánh giá là người có nhân phẩm rất tốt."
Ông đọc xong một lượt cũng không có biểu tình đánh giá gì, ông ngước nhìn nhân viên văn thư vẫn đứng cạnh nãy giờ lên tiếng: "Chỉ có bấy nhiêu đây thôi sao?"
Nhân viên cúi sát tai ông thì thầm gì đó, gương mặt vẫn không biểu tình gì đột nhiên biến sắc, ông gấp gáp hỏi lại: "Cậu có chắc chắn không?"
Nhân viên văn thư gật đầu nói: "Tôi chắc chắn, thưa trưởng khoa. Tuy chuyện này bọn họ giữ rất kín nhưng cũng phong phanh nghe được vài tin chính xác."
Nói xong nhân viên cúi chào rồi đi ra ngoài. Phùng Chính bần thần, thầm cảm thấy may mắn!
Vừa rồi khi Phùng Kiệt nói với ông về Vương Thanh, ngay lập tức ông đã thuê người tức tốc điều tra về anh. Ông đăm chiêu một hồi rồi cũng không có biểu tình gì, tỏ vẻ thờ ơ không để tâm với những gì Phùng Kiệt nói.
Phùng Kiệt nhìn cha mình một chút phản ứng cũng không có, hắn sốt ruột gọi ông một tiếng: "Ba, con xin ba mau làm gì đó, ba mau nghĩ cách mang Phùng Kiến Vũ về nhà đi. Nếu không tên Vương Thanh đó sẽ...."
"Cứ để yên cho nó như vậy đi, rồi nó sẽ tự động quay về nhà thôi."
Phùng Kiệt trợn trừng mắt, không nghĩ cha mình sẽ nói thế. Hắn cứ nghĩ rằng khi nói chuyện này với cha mình, ông sẽ nổi giận, lập tức đi tìm Phùng Kiến Vũ về ngay, không ngờ ông lại không có phản ứng gì.
Phùng Chính không để tâm đến tâm tình hiện tại của con trai, mất hết kiên nhẫn, ông đứng lên cởi áo blouse, lạnh lùng lên tiếng đuổi người.
"Ta vừa xong một ca giải phẫu nên rất mệt, ta đi chợp mắt đây. Con cũng mau về đi."
Phùng Kiệt vẫn cố chấp: "Nhưng mà ba à, ba không hiểu. Tụi nó...tụi nó là..."
Không muốn nghe Phùng Kiệt nói gì nữa, ông giọng gắt gỏng lớn tiếng: "A Kiệt đủ rồi! Ta không muốn nghe con nói thêm gì nữa. Đừng tưởng ta không biết ngày thường con vẫn hay bắt nạt Kiến Vũ. Nó không nói với ta không có nghĩa là ta không biết."
Phùng Kiệt giật mình, những lời muốn nói đều bị tắt trong cổ họng. Hắn rất sợ cha mình, bình thường hắn ở bên ngoài có thể vô pháp vô thiên, nhưng khi về nhà có mặt ông, hắn như tiểu hài tử kính sợ cha mình còn hơn ông trời.
Phùng Chính nhìn bộ dạng yếu nhược hèn nhát của con trai, ông lắc đầu ngán ngẫm, sao mình lại sinh ra thằng con vô dụng như vầy chứ? Có chút ghét bỏ nên ngữ điệu nói ra có chút mỉa mai.
"Con nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình đi. Con đã trở thành một thằng đàn ông vô dụng rồi đấy. Thật thảm hại!"
Ba chữ cuối như nhát búa nện thật mạnh vào ngực Phùng Kiệt. Hắn thất thểu bước đi, bàn tay buông thỏng bên người nắm lại. Hắn thật sự đã trở nên rất vô dụng và thảm hại sao?
Thân thể hắn run lên từng hồi, cơn giận bốc lên cao, tròng mắt hằn lên từng tia máu đỏ. Nắm tay nãy giờ bị hắn siết đến trắng bệt, không chú ý đây là bệnh viện, hắn dộng nắm đấm vào tường, miệng gằn từng chữ.
"Được lắm, tôi sẽ tự tìm cách mang Phùng Kiến Vũ về rồi cho nó một trận. Để ông xem thử tôi có vô dụng và thảm hại hay không?"
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Vương Thanh mắt nhu tình nhìn theo bóng dáng ai kia đang lon ton trong vườn nhà mình. Sau khi dẫn Phùng Kiến Vũ đi một vòng trong nhà, tranh thủ chỉ cho cậu thấy sống ở đây thoải mái thế nào, mong có thể dụ dỗ cậu đến sống chung với anh.
Đi xem hết bên trong lại ra đến bên ngoài, Phùng Kiến Vũ lại đặc biệt thích khu vườn của nhà anh. Có rất nhiều cây cối và trồng rất nhiều hoa, có đủ mọi loại hoa từ ôn đới, nhiệt đới đến hàn đới, nên bất kì mùa nào trong năm cũng có hoa để ngắm.
Vương Thanh thấy Phùng Kiến thích thú với khu vườn như vậy, anh cũng để cậu ở đây tắm nắng cả buổi sáng. Pha hai tách cà phê và chuẩn bị chút đồ ăn vặt cho cả hai, anh đặt tất cả trên chiếc bàn thủy tinh ngoài vườn, bên cạnh là chiếc xích đu cùng hai chiếc ghế mây.
Lúc Phùng Kiến Vũ nhìn thấy Vương Thanh đưa cho mình tách cà phê, cậu lắc đầu từ chối. Vương Thanh khó hiểu, nhìn cậu kéo tay anh qua viết vào lòng bàn tay từng chữ.
"Em uống cà phê sẽ buồn ngủ."
Vương Thanh có chút dỡ khóc dỡ cười, người ta uống cà phê thì tỉnh táo, cậu thì ngược lại. Nhưng Vương Thanh lại có cảm giác rất vi diệu, nhưng vì thế anh lại có thể hiểu thêm về cậu từng chút một. Phải biết hết mọi thứ về em như thế để anh có thể cưng chiều em nhiều hơn!!!
Vương Thanh quay vào nhà đổi một ly nước trái cây cho cậu, lúc trở ra ngoài thì lại thấy Phùng Kiến Vũ đang cầm vòi phun nước tưới cây. Thân ảnh kia khi dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng như đang tỏa hào quang, dáng hình mảnh khảnh thon dài, khuôn mặt thanh tú, nét cười ngây thơ ẩn hiện, mắt to tròn long lanh, điểm thêm một hạt lệ chí câu nhân.
Mấy giây thời gian sau đó, Vương Thanh ngắm nhìn Phùng Kiến Vũ thật chăm chú, biểu cảm như say như mê, một hồi lâu sau cũng không rời tầm mắt.
"Tiểu Vũ, tưới thêm cho mấy cái cây bên kia nữa."
Phùng Kiến Vũ nhìn anh cười cười, gật đầu rồi kéo ống nước qua bên kia. Đang tưới cây, cậu phát hiện một thứ rất thú vị, giơ tay lên ngoắt ngoắt gọi Vương Thanh mau tới. Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ gọi mình, đôi mắt lấp lánh, biểu tình rất hưng phấn, anh liền bước nhanh tới.
"Hửm? Sao thế?"
Phùng Kiến Vũ nắm lấy cánh tay anh chỉ chỉ về một phía. Vương Thanh nhìn theo hướng ngón tay cậu đang chỉ tới, anh thấy trên một nhánh cây thấp ngang ngực mình, bên dưới một chiếc lá xanh, có một chú bướm đang phá kén chui ra.
Nó cố gắng chậm rãi lách người từng chút một ra khỏi chiếc kén, đôi cánh còn ướt dúm dó run run. Cả hai đứng yên tại chỗ, thích thú quan sát quá trình chú bướm chui ra khỏi kén, rồi chờ ánh mặt trời hong khô đôi cánh.
Đôi cánh đầu tiên là nhăn nheo rồi từ từ trải rộng, đôi cánh màu nhung đen với những đường vân cánh màu tím than, trông rất đẹp. Cuối cùng khi cánh đã khô, nó run rẫy một hồi rồi tung cánh bay lên.
Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ dõi mắt nhìn theo đến khi chú bướm kia bay đi mất hút. Vương Thanh cảm thán: "Thật là một chú bướm kiên cường."
Phùng Kiến Vũ cười cười, khó tin có lúc Vương Thanh thật sến!!!
Vương Thanh đột nhiên hô lớn: "Ngu ngốc!!!"
Phùng Kiến Vũ giật mình, xoay mặt qua nhìn anh có chuyện gì, chỉ thấy Vương Thanh giơ tay tự vỗ đầu mình, anh nhìn cậu, vẻ mặt mất mát.
"Tiểu Vũ, em phát hiện ra thứ thú vị như thế mà anh quên quay phim lại rồi!"
Phùng Kiến Vũ đầu tiên là bất ngờ, sau lại cảm thấy dở khóc dở cười, cậu cảm thấy Vương Thanh có đôi khi rất ngô nghê trẻ con, rất đáng yêu như thế này!
Vương Thanh không cam lòng, nắm lấy hai tay Phùng Kiến Vũ: "Tiểu Vũ, chúng ta đi tìm xung quanh vườn xem còn cái kén nào không, anh muốn quay phim lại."
Mi mắt Phùng Kiến Vũ giật giật, chưa kịp hiểu Vương Thanh là đùa hay làm thật thì đã bị anh nắm tay chạy tung tăng khắp vườn rồi.
Cậu trong lòng tự hỏi, "Vương Thanh, anh thật ra bao nhiêu tuổi đầu rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com