Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

TẬP 2

TẬP 2

Nghe lời thiếu gia, ông liền đi đến lay tỉnh cậu:" Này, tỉnh dậy!"

Bị lay đến hồ đồ, cậu cuối cùng cũng chịu mở mắt, thấy có người cậu liền dịu dịu mắt hỏi:" Có chuyện gì vậy a?"

Ông nhẹ nói:" Ngươi làm sao lại ngủ ở đây?"

Cậu nhìn quanh đánh giá mọi thứ, giờ cậu mới phát hiện còn có thêm một người đứng ở đây a. Là một nam tử, lại còn rất đẹp nha, nhưng hình như... không có mấy phần hảo cảm với cậu. Lại nhìn nơi mình đang ngồi, chậc, cổng nhà thật lớn a, chắc đây là nhà của người giàu có...

Cậu gãy đầu nói:" Tại ta mệt nên ngủ quên..."

Cậu dù sao cũng cần tìm việc làm nên sẵn tiện hỏi luôn:" Ta mới đến đây, đang định tìm việc làm, nơi đây có nhận người không?"

Ông khó xử nhìn cậu rồi quay lại nhìn thiếu gia của mình. Chỉ thấy thiếu gia cũng đang đánh giá cậu, thật lâu rốt cuộc cũng thấy thiếu gia gật đầu. Ông có phần ngạc nhiên, trong nhà đã có đủ hạ nhân rồi, với cả thiếu gia cũng không thích nhà có quá nhiều người... Cái này ông cảm thấy hơi lạ, liếc nhìn cậu đang chờ mong kết quả, nhìn đi nhìn lại cũng không có gì đặc biệt. Cái này...

Thấy ông còn đang suy nghĩ, thiếu gia liền lên tiếng:" Ông tự phân công hắn làm việc". Nói rồi thiếu gia liền bỏ đi vào trong.

Cậu ngơ ngác nhìn thiếu gia bước vào, ông lắc đầu rồi nói:" Được rồi, thiếu gia đã nhận ngươi vào làm. Ngươi theo ta!"

Cậu vui mừng nhanh chóng đi theo ông, phải nói nhà này rất rộng a. Nhìn cứ như một vương phủ vậy, bất quá cậu cũng không biết vương phủ như thế nào, thôi thì dùng đại từ ngữ đó để diễn đạt đi.

Dọc hành lang, ông phân công cậu:" Ngươi sau này sẽ làm người quét dọn các phòng, tất cả các phòng ngươi đều phải quét dọn sạch sẽ. Hàng tháng sẽ có tiền lương, nếu ngươi làm tốt sẽ được thưởng thêm. Ngươi có ý kiến gì không?"

Cậu chần chừ nói:" Cái này..."

Ông nhíu mày:" Còn việc gì ngươi bất mãn sao?"

Cậu vội nói:" Không... chỉ là... ta đói a". Nghe xong, ông không khỏi buồn cười nói:" Được rồi, ngươi theo ta"

Vì thế, cậu được ông dẫn đến nhà bếp và được ăn no nê a. Sau khi ăn xong đương nhiên sinh lực tràn trề, và cũng vì thế cậu bị ông bắt đi làm việc liền a...

Cậu không khỏi nhăn mày khi nhà này có rất nhiều phòng, nhưng bên trong lại khá sạch sẽ, coi như đỡ một phần sức lực của cậu.

Sau nhiều ngày ở chung, cậu mới biết được thiếu gia ở đây tên là Tống Lăng Thần, con trai của một viên ngoại giàu có. Bất quá vị viên ngoại cùng phu nhân đã đi chu du thiên hạ, nhà này đương nhiên phải để Tống Lăng Thần làm chủ. Trong nhà cũng không có quá nhiều người hầu, chủ yếu là những người thân cận lâu năm của gia đình này, trong đó có vị Lý tổng quản – người mà đi cùng hắn rồi lay tỉnh cậu a.

Cậu cũng phát hiện ra rằng, lâu lâu vị thiếu gia kia lại ra ngoài, không biết là đi đâu, cũng không biết sẽ trở về lúc nào, cứ thần thần bí bí, hạ nhân cũng không quá quan tâm...

Két...

Cậu mở cửa thư phòng ra, bên trong có rất nhiều sách. Trên tay cậu chính là khăn lau, nhiệm vụ của cậu vẫn là lau dọn sạch sẽ. Cậu đi đến sắp sếp lại sách vở trên bàn, còn có lau dọn tủ sách.

" Ngươi đến lau dọn?"

Một giọng nói vang lên làm cậu đang chuyên tâm liền giật mình, cậu quay ra cửa nhìn. Người vào chính là hắn a, cậu nhanh chóng lễ phép nói:" Thiếu gia"

Hắn lạnh nhạt nói:" Được rồi, ngươi cứ làm việc của mình". Nói rồi hắn đi đến bàn làm việc, lấy cọ bắt đầu viết...

Cậu liếc nhìn, hắn đang viết gì đó trên giấy. Viết thư chăng?

Hắn không nhìn liền biết, hắn chỉ nói:" Ngươi đến mài mực cho ta"

" A?" cậu có phần ngạc nhiên nhưng vẫn bỏ khăn xuống đi đến mài mực cho hắn. Đứng gần, cậu mới biết hắn thật sự viết thư a. Hình như là gửi cho phụ thân...

Nhìn dáng vẻ chăm chú cùng tình cảm hiện lên qua từng nét chữ, cậu không nghĩ con người hắn quá lạnh lùng a. Khuôn mặt vẫn anh tuấn đến vậy, nét bút dứt khoác, mạnh mẽ như rồng bay phượng múa nhưng vẫn không quên thể hiện được tình cảm gia đình trong đó...

Tình cảm gia đình... Cậu cũng từng có khoảng thời gian như thế, nhưng phụ thân và mẫu thân của cậu lại cứ lần lượt ra đi khi cậu mới có 6 tuổi. Cậu chỉ mới có 6 tuổi mà phải lăn lộn bên ngoài kiếm sống, cũng may cậu đã gặp được vị sư phụ kia. Người đã mang cậu về nuôi, sau đó chăm sóc cậu. Khoảng thời gian đó cũng được xem là vui vẻ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #dammy