Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

TẬP 24

TẬP 24

Cậu cố cắn chặt môi không cho máu rỉ ra, cơn đau từ lòng ngực ngày càng gia tăng làm cậu không còn mấy phần sức lực. Nhưng không phải vì thế mà cậu bỏ cuộc để mặt người trước mắt không biết đến đau đớn mà chiến đấu.

Cậu dồn nội lực cuối cùng lại vào thanh kiếm trên tay, ta cầu xin ngươi đấy Thiên Nguyệt! Dù không biết có đánh trúng ác ma kia không, nếu đánh trúng cũng chưa chắc tên ác ma kia sẽ rơi vào thế hạ phong, nhưng cậu vẫn nguyện rằng người chết không phải là hắn.

Vận khinh công, nhanh như chớp thừa lấy cơ hội hắn vung kiếm vào người Sở Huyết làm Sở Huyết lấy móng vuốt cản thanh kiếm, cậu triệt để đâm Sở Huyết một kiếm vào ngay tim!

Cả hắn và Sở Huyết cũng khá bất ngờ khi cậu lại có thể làm bị thương tên ác ma nổi tiếng tàn bạo này. Nhưng... Sở Huyết vẫn là Sở Huyết, thanh kiếm chỉ đâm được một đoạn rất ngắn dù cố gắng cũng không sâu thêm được một milimet.

Sở Huyết thật sự đã tức giận, trên đời này chưa ai làm ma đầu như hắn ta bị thương, cứ như thế lại để một tên sắp chết đâm trúng? Sở Huyết dùng nội lực bộc phát hất thanh kiếm cùng cậu ra xa...

" Cẩn thận!" đầu óc của cậu hiện giờ rất nặng, cảm giác thân thể nhẹ bẩng, chỉ còn nghe được tiếng gọi của hắn. Cứ như thế cậu bị Sở Huyết đánh bay rơi thẳng xuống vực sâu...

Hình ảnh của cậu cứ thế biến mất dần trước mắt hắn... Cảm giác mọi thứ như sụp đổ... Không biết lấy khí lực từ đâu, hắn lạnh lùng quay phắt về phía Sở Huyết vung kiếm chém một nhát vào ngực Sở Huyết trong sự kinh ngạc của Sở Huyết.

Máu đỏ phun ra cùng với vết kiếm mà cậu đã đâm. Chưa đợi Sở Huyết phản công hắn đã nhắm thẳng vực thẩm nhảy xuống...

Trong không gian tối tăm... Cậu chợt nhắm mắt...Chẳng phải cậu hứa sẽ bảo vệ hắn rồi sao? Tại sao lúc nào cũng là hắn bảo vệ cậu? Cậu muốn một lần bảo vệ hắn, lần này cũng coi như là có kết quả. Không biết hắn sẽ có biểu cảm gì khi thấy cậu rơi xuống vực nhỉ? Cậu thực sự muốn nhìn thấy, bất quá hiện giờ không được nữa rồi. Trong thâm tâm cậu không hề muốn xa hắn, nhưng là...

" Bạch Ân!" tiếng hắn chợt vang lên bên tai. Cậu chợt cười mỉa mai, tại sao cậu lại nghe được tiếng của hắn ngay cái vực thẩm này.

Nhưng mà, một cánh tay đã ôm trọn lấy cậu. Cậu cả kinh mở to mắt, người cứ tưởng sẽ không còn gặp lại nữa lại ở ngay trước, lại còn ôm lấy cậu. Cậu không biết cảm xúc hiện tại của cậu là gì chỉ có thế mở to mắt nhìn hắn. Sau đó... không biết nữa, cơn buồn ngủ cứ thế ậm đến, cậu không ý thức được chuyện tiếp theo là gì. Chỉ biết cậu và hắn lại ở cạnh nhau...

Mở mắt bừng tỉnh trong tiếng chim hót đón chào ngày mới, hắn không khỏi thở dốc. Cơn đau cũng ập đến khiến hắn nhíu mày. Nhưng... căn phòng này là sao? Hắn không thể nào hiểu được, hiện giờ hắn đang nằm trên một chiếc giường, xung quanh là một căn phòng bằng tre nhìn rất đơn sơ lại mang nét thanh tục.

Trên người vẫn là bộ y phục cũ, vết thương được băng bó cẩn thận. Nhưng hắn không quan tâm, điều hắn lo lắng hiện giờ chính là cậu. Lúc đó vẫn đang trong trạng thái rơi xuống vực thẩm, hắn rơi xuống không lâu thì thấy cậu liền dùng sức hướng xuống dưới ôm chầm lấy cậu. Sau đó cũng không còn ý thức nữa, chuyện này là như thế nào? Bạch Ân đang ở đâu? Không được, mình phải đi tìm!

Nghĩ đến đây hắn cố gắng gượng ngồi dậy, khi đặt chân được xuống mặt đất thì ý thức có người bước vào. Hắn ngẩng đầu nhìn người đó, chỉ thấy đó là một nam nhân tuổi khoảng 35 tuổi. Dù không phải lão nhân nhưng tóc đã có vài sợi bạc, ánh mắt nghiêm nghị, khuôn mặt toát lên vài phần anh tuấn.

Hắn sửng sốt:" Sư phụ?!"

Người đó cười gật đầu nói:" Ngươi đúng thật là mạng lớn, rơi từ trên cao xuống còn bị trọng thương cũng không mất mạng. Nếu không phải chổ ngươi rơi xuống là một cái tổ to lớn của một con chim nào đó thì giờ ngươi cũng sẽ không thấy mặt sư phụ này"

" Sư phụ, người có thấy Bạch Ân không?" không để ý đến sư phụ mình nói gì hắn chỉ lo cho mình cậu." Hừ, đồ đệ đã lớn rồi không giữ nổi!" sư phụ hắn cũng không giận chỉ thuận miệng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #dammy