Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

TẬP 25

TẬP 25

Hắn không có thời gian rảnh để tâm sự cùng sự phụ, hắn bất đầu nóng nảy:" Sư phụ!"

Sư phụ hắn chỉ mỉm cười:" Hắn đang ở phòng bên cạnh". Vừa dứt lời, hắn đã nhanh chóng đứng dậy, dù bước chân có chút loạng choạng nhưng vẫn không chậm rãi đi tìm cậu.

Sư phụ hắn thở dài đi đến dìu hắn khẽ mắng:" Ngươi đấy, thân thể chưa tốt mà còn muốn vận động. Để ta dìu ngươi đi". Hắn cũng không từ chối, được sư phụ đỡ đi cũng rất nhanh đi đến phòng của cậu.

Trên giường, cậu vẫn đang nhắm mắt nằm ngủ. Sư phụ hắn buông hắn ra, hắn nhanh chóng đi đến cầm lấy tay cậu áp vào má mình.

Hắn nghe sư phụ nói:" Tên tiểu tử này cùng ngươi đều bị thương không nhẹ. Rốt cuộc thì ai đã làm ngươi đến nông nổi này? Ngươi còn không tiếc mạng sống bộc phát nội lực, ngươi biết như thế sẽ nguy hiểm đến tính mạng không? Nếu ta không giằng co lôi ngươi từ quỷ môn quan trở về thì ngươi đã sớm chết trước tiểu tử kia rồi!"

Hắn vẫn nhìn cậu nói:" Là Sở Huyết!".

Sư phụ hắn tên gọi Lâm Nhạc, là một cao thủ đã ẩn náu trên giang hồ. Cơ duyên đưa đẩy hai thầy trò gặp nhau, nhận thấy hắn có tư chất làm đồ đệ của mình nên thu nhận. Phải nói ngoài hắn ra Lâm sư phụ không nhận ai khác, cũng rất mực yêu thương đồ đệ này. Sau khi hắn lớn lên, Lâm sư phụ cũng nghĩ đến lúc phải du sơn ngoạn thủy nên rời đi. Đi đến nơi vực thẩm không đáy này lại nhận ra nó khác xa lời đồn, cảnh vật thật sự như tranh vẽ bèn quyết định ở ẩn nơi đây.

Một thời gian sau, Lâm sư phụ muốn đi tìm một số loại thảo dược cho phương thuốc mới của mình. Đang đi thì nghe tiếng động gần đó, Lâm sư phụ khá bất ngờ nên đến xem. Ở đó có một cái tổ chim to lớn bị bỏ hoang, trong đó chính là hai nam tử đang bị thương sắp chết, có lẽ là từ trên cao rơi xuống. Lại phát hiện một trong số đó chính là đệ tử của mình, người không khỏi kinh ngạc.

Dù kinh ngạc cỡ nào cũng phải mang đệ tử của mình đi chữa trị sau đó mới hỏi thực hư. Mắt thấy đệ tử của mình dù ngất xỉu vẫn một mực ôm chầm lấy nam tử thanh tú kia, Lâm Nhạc dù không nở nhưng vẫn tách hai đứa ra để thuận tiện cho việc chữa trị.

Giờ đây nghe chính miệng đệ tử của mình nói rằng người làm nó ra nông nổi này chính là Sở Huyết, tên ma đầu nổi tiếng khắp giang hồ ai ai đều biết còn hận đến tận xương tủy không khỏi khiến Lâm Nhạc tức giận.

Lâm sư phụ nghiêm mặt nói:" Không ngờ lại là tên ma đầu đó. Lúc hắn mất tích, ta đã nghĩ đến có ngày hắn sẽ quay trở lại. Thật không nghĩ đến thời gian trở lại của hắn nhanh hơn ta dự tính, có vẻ giang hồ giờ đây thật sự rối loạn"

Hắn chỉ hận mình vô dụng nói:" Nếu con có thể mạnh hơn một chút thì có lẽ không phải ra cớ sự này, cũng có thể bảo vệ được người trước mắt..."

Lâm sư phụ lắc đầu:" Với võ công hiện giờ của ngươi không phải đối thủ của hắn ta... Nếu có đối đầu với nhau thì ngươi cũng mất mạng trước hắn. Ngươi không cần nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện này cứ để ta tính". Nói rồi ông rời đi để lại hắn cùng cậu ở đó.

Hắn chợt thở dài, khẽ đưa tay chạm vào má của cậu, sắc mặt của cậu vẫn trắng bệch nhưng hơi thở ổn định. Có lẽ chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục.

Hắn khẽ gọi:" Bạch Ân..."

Dường như nghe thấy tiếng gọi của hắn, cậu chợt nhíu mày rồi chậm rãi mở mắt. Thấy cậu tỉnh lại, hắn rất vui mừng nắm chặt lấy tay cậu:" Bạch Ân, ngươi tỉnh rồi!"

Cậu nhìn xung quanh không khỏi ngạc nhiên, lại bị người trước mắt thu hút. Cậu mỉm cười nói:" Thiếu gia, chúng ta có phải đã chết rồi không?"

Hắn ôn nhu sờ đầu cậu nói:" Ngốc tử, chúng ta là còn sống!"

Cậu lại nhìn lại một lần nữa, thật sự là còn sống a. Cậu vui mừng ngồi dậy, bất quá vết thương trước ngực bị vận động mạnh nên có phần đau khiến cậu nhíu mày. Hắn trách khẽ:" Đừng vận động mạnh", nói rồi hắn đỡ cậu ngồi dậy.

Cậu tò mò hỏi:" Thiếu gia, đây là đâu vậy? Là ai cứu chúng ta?"

Hắn nheo mắt :" Ngươi gọi ta là gì ?"

" Thiếu... thiếu gia..." cậu mở to mắt nhìn hắn, có vẻ hắn đang khó chịu vì việc gì đó, là cậu sai chuyện gì sao ?

" Gọi ta là Lăng Thần, chẳng phải lúc đó ngươi đã gọi ta như vậy sao ?" hắn thẳng thắn nói.

%C3%AC+sao+%3F%0D%0A%22+G%E1%BB%8Di+ta+l%C3%A0+L%C4%83ng+Th%E1%BA%A7n%2C+ch%E1%BA%B3ng+ph%E1%BA%A3i+l%C3%BAc+%C4%91%C3%B3+ng%C6%B0%C6%A1i+%C4%91%C3%A3+g%E1%BB%8Di+ta+nh%C6%B0+v%E1%BA%ADy+sao+%3F%22+h%E1%BA%AFn+th%E1%BA%B3ng+th%E1%BA%AFn+n%C3%B3i.%0D%0A&smiles_on=1&ssid=SkwT82mH&fid=56&tid=18530&p=0&a=7&t=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #dammy