Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

*Lưu ý nhỏ nè:
Chap này sẽ có những từ ngữ khá nặng nghen, bạn đọc nên cân nhắc và chuẩn bị sẵn tinh thần trước khi đọc chap này nha!!!

Vi nghe tin trong lòng cảm thấy bất an, liền lên xe chạy về Bến Tre. Khi đến nơi, cô thấy người dân xúm xụm lại một chỗ, Vi lách qua thì thấy có mấy anh thanh niên trai tráng đang ngụp lặn dưới sông, nhưng tìm mãi, tìm mãi vẫn không thấy. Đã nửa ngày trôi nhưng vẫn không thấy xác Lam đâu, mà con sông này nổi tiếng chảy siết quanh năm, lại còn có ma da, cái tướng Lam bé xíu xìu xiu, kiểu này cô không chết mới là lạ.

" Lam ơi, chị sai rồi, đáng lẽ chị nên ở lại với em, chị sai rồi "

Trời đổ cơn mưa, người dân cũng dẹp đi hết, để lại Vi một mình quỳ gối, mắt thẫn thờ nhìn thẳng về phía con sông.

" Lam ơi, em về đi, chị nhớ em. Chị thương em mà, em về đi, chị mua kẹo cho ăn, chị làm thơ cho nghe, em về đi Lam "

Vi nói, cô phải cố lắm mới mở miệng nói được, giọt lệ lăn dài trên gò má, Vi cũng muốn đi chung với Lam, nhưng cạnh cô còn Hải, cô không muốn Hải mất thêm ai nữa, cô cũng không muốn Lam phải ở dưới đó một mình. Vi rơi vào vực thẳm của sự bất lực, cô đã trót thương Lam nhiều quá, cô không thể làm gì hơn ngoài việc khóc thương cho người. Cô cố gắng gọi Lam về, nhưng Lam mãi không về, giờ cô chỉ biết nhìn người mình thương bao lâu nay rời xa khỏi vòng tay mình.

" Lam ơi, dậy đi em, dậy chơi với chị, chị dẫn em ra chợ mua tò he, mua chong chóng, không phải em bảo thích mấy trò đấy lắm sao? Lam ơi là Lam, sao em lại bỏ chị mà đi, em hứa với chị sẽ yêu chị suốt đời mà, sao em lại đi dễ dàng đến vầy chứ, chị yêu em, chị yêu em nhiều lắm, em biết không? "

Dù chẳng muốn, nhưng cô vẫn phải chấp nhận rằng Lam đi rồi, không thể về nữa. Sao hiện tại lại tàn nhẫn đến nhường này chứ, vốn dĩ Vi vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà.

Vi đánh lá thư cuối cùng cho Lam, trong lòng cô nghẹn ngào đến khó tả.

" Bến Tre, ngày 29 tháng 5 năm 1968
Lam thân mến,
Dạo này em sao rồi, em có khoẻ không? Chị Vi đây, chị nhớ em lắm, chị chỉ ở một mình thôi, từ ngày em rời xa vòng tay chị, chị cảm thấy thật trống rỗng. Lam à, không có chị, em phải ăn thật nhiều vào, lúc còn bên chị, em lúc nào cũng biếng ăn, nhịn hết bữa này đến bữa khác. Nếu em không ngủ được, về báo mộng cho chị, chị sẽ dậy ru em ngủ, em thích nghe chị ru mà đúng không? Em đi rồi, nhớ lúc nào cũng phải vui vẻ, không được lén chị khóc đâu đó! Chị thương em lắm Lam, em dưới đó bình an nha, chị Vi yêu em! Ngủ ngon, Lam nhé!
Ký tên
Phan Ngọc Huyền Vi "

Vi vừa đánh vừa khóc, cô nhớ Lam đến tận xương tận tuỷ, khi này cô đã hết hy vọng vào cuộc sống, cô chẳng thấy thứ gì ý nghĩa cả, cô chỉ đợi ngày Lam về, ôm chầm lấy cô, hôn lên má cô như ngày trước Lam đã từng, cô nhớ từng giây từng phút đó, cố để quên đi, vì nếu cô cứ mắc kẹt trong quá khứ thì sức khoẻ của cô cũng suy giảm nhiều thôi.

" Con ai đây mà bị té xuống sông lạnh ngắt thế này vậy trời, có khi nó ngỏm luôn không? "

" Bà nói nữa nó ngỏm luôn đó, thôi đem lên viện rồi tính sau đi "

" Bà cứ bình tĩnh, tui đem lên liền à "

" Ừ lẹ đi, trời ơi tội quá trời quá đất à "

Không biết số Lam may làm sao lần nào có chuyện là lại được ân nhân cứu giúp, chắc do hồi nhỏ Lam luôn làm việc thiện nên có phước được giúp đỡ lại.

Lam lúc này đã được đưa lên viện cấp cứu, may thay tình hình sức khoẻ vẫn ổn. Nhưng cô lại rơi vào hôn mê, chưa biết khi nào tỉnh. Bác sĩ bảo trong lúc đuối nước cô bị va phải tảng đá nên bất tỉnh rồi rơi vào hôn mê. Bác sĩ có nói cần sự chấp thuận của người nhà may ra mới có thể phẫu thuật cho Lam, nếu không cả đời này Lam cũng chẳng thể mở mắt mất. Nhưng may cho cô, đầu cô không sao nên không cần cạo tóc, chỉ có phổi cô do tích tụ nhiều nước nên mới có vấn đề thôi.

Nhưng mà Lam được người ta nhặt rồi đem lên viện mà, cô làm gì có người thân đi theo. Bệnh viện cũng chỉ có thể cho cô ở lại đợi người nhà bệnh nhân đến nhận.

" Con ơi là con, sao con bỏ ba mẹ mà đi vậy con "

" Bà cứ bình tĩnh, nó chết ắt sẽ tìm được xác, bà vào buồng nghỉ chút đi "

Bà Ngọc gào thét, mấy bữa nay vẫn chưa ai thấy Lam, ai cũng nghĩ Lam nó mất rồi, nhưng đâu phải vậy.

Vi vì nhớ người thương mà cũng lâm bệnh nặng, cô định lên viện chữa mấy ngày rồi về.

Sau khi thực hiện các thủ tục xong xuôi, cô đi vòng bệnh viện cho đỡ mệt, dù sao Vi cũng không thích mùi thuốc lắm. Bỗng cô thấy ai đó đang nằm trên giường bệnh, nhắm chặt mắt, tay truyền nước. Vi tò mò đến gần xem đó là ai.

" Lam, Lam, em... Lam ơi "

Cô cứ ngỡ Lam đi rồi, thì ra Lam nằm viện mấy ngày nay. Mà nay gặp lại Lam làm cô giật thót tim, Vi bất ngờ khi Lam vẫn còn sống, điều này khiến cô ba hồn bảy vía kinh ngạc trước sức chịu đựng của Lam.

" Cô có phải người nhà bệnh nhân? "

" Vâng, là tôi "

Vi bình tĩnh lại, đáp lời bác sĩ.

" Vậy mời cô ký vào đây "

" Vâng "

" Cảm ơn cô "

Vi ngồi ngoài đợi tận mấy tiếng, cô lo Lam sẽ xảy ra chuyện, nhưng biết Lam vẫn còn sống đã là một kì tích rồi. Giây phút bác sĩ bước ra, Vi xông thẳng đến hỏi tình hình.

" Thưa bác sĩ, cô ấy sao rồi? "

" Cô ấy đã ổn hơn trước rất nhiều, vết thương trên đầu cũng đã lành, giờ chỉ đợi bệnh nhân tỉnh dậy và hồi phục thôi. Cô đừng lo quá "

" Vâng, thưa bác sĩ, tôi có thể vào thăm không? "

" Có, cô cứ thoải mái "

Vi nghe xong, lòng cô mừng như được mùa, cô chạy vội vào. Lam cũng dần tỉnh dậy.

" Chị...chị Vi, em nhớ chị "

" Chị đây rồi, em không khóc, Lam của chị không khóc, người lớn không được khóc, chỉ em bé mới khóc thôi "

" Em muốn làm em bé cơ "

" Thôi nào, em của chị không khóc, khóc là xấu, xấu là không ai thương đâu "

" Chị thương em không? "

" Chị thương em, chị yêu em, em ngủ nha, chị ru cho "

" Ưm "

" Con cò là cò bay lả, bay lả lả bay la
Bay từ là từ cửa phủ, bay ra là ra cánh đồng
Tình tính tang, tang tính tình
Cô mình rằng, ấy anh chàng ơi
Rằng có biết, biết hay không?
Rằng có nhớ, nhớ hay chăng? "

*Chụt*

Vi nhẹ nhàng gửi gắm cái hôn lên bờ môi căng mọng, hồng hào kia, cô ngồi xuống cạnh Lam, thiếp đi lúc nào không hay.

P/s: Nay bn Chang viết dài luôn nè, nói chung là bé Lam với bé Vi vẫn ổn nha, nhưng mà chắc cuộc tình này hơi nhìu drama đó! Bn Chang khoái tập này :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com