Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Cô gái nhỏ cắn môi, đầu hơi cúi thấp, gương mặt phiếm hồng, một đôi mắt đen láy trong suốt hơi chút mở to, hai tay rũ bên người có chút bất an, tựa hồ đang nổ lực khắc chế quẫn ý.

Cô tựa như một món quà trân quý giấu sau lớp giấy gói màu hồng nhạt.

Ánh mắt Phan Lê Ái Phương ngưng trọng.

"Chị?" Thấy cô ấy không nhúc nhích, Bùi Lan Hương thật cẩn thận gọi một tiếng, sau đó ý thức được cái gì, hơi hơi cúi đầu, run rẩy cởi xuống áo ngủ của bản thân.

Gỡ xuống lớp giấy gói liền hiện ra hình dáng món quà bên trong.

Cô rất trắng, tuy rằng gầy nhưng không phải dạng khô gầy, ở nơi ánh đèn gội xuống cô tựa như một quả vải đã được lột bỏ vỏ.

Cổ họng Phan Lê Ái Phương khô khốc, nhấp một ngụm rượu.

Chất lỏng ngọt ngào mang theo hơi lạnh cùng một chút chua xót chảy xuống.

Bỗng dưng, cô ấy duỗi cánh tay ra, bắt lấy động tác của cô gái nhỏ, thoáng dùng lực đem người kéo ngồi trên người mình, thuần thục mà ôm lấy.

Cái mũi nhẹ hít, có thể ngửi được hương sữa bò thuần tịnh, giống như ôm một đoàn lông nóng hổi.

"Có biết uống rượu không?" Phan Lê Ái Phương ôn nhu hỏi, tựa hồ cũng không vội vả tiến vào chủ đề chính.

Bùi Lan Hương khẩn trương đến trái tim thình thịch đập lên, đôi tay bám lấy bả vai cô ấy, thành thật trả lời: "Lúc còn nhỏ có uống qua bia một lần.....!Không uống được."
"Có muốn bồi tôi uống một chút rượu vang đỏ hay không?"

"......"
"Ngọt."
"Được."
Vừa nghe là ngọt, Bùi Lan Hương cũng không kháng cự, thậm chí còn có chút muốn thử xem.

Cô thấy trên tay Phan Lê Ái Phương chỉ bưng một cái ly, thực hiểu chuyện mà muốn đi xuống, "Em đi lấy một cái ly đến."
"Không cần." Phan Lê Ái Phương ôm chặt cô không cho đi, một tay bưng cái ly chân dài tiến đến bên môi cô, "Uống cái này."
Ly dài đựng đầy chất lỏng màu đỏ tươi như máu.

Nồng đậm, nhiệt tình, quyến rũ.

Giống ái tình cũng giống dục vọng.

Bùi Lan Hương rũ mắt lại nâng lên, không xác định mà nhìn về phía Phan Lê Ái Phương, "Chị...!Không để ý sao?"
"Không ngại."
"Ngô."
Bùi Lan Hương cúi đầu ngửi ngửi, ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt của quả, tươi mát ngọt ngào, lại hỗn loạn như điếu thuốc lá hoặc hương vị của phụ gia, vị cồn rất nồng, hơi chút tiến vào trong mũi.

Cô tính toán nhấp miệng nhỏ mà thử một ít.

Hương vị đặt sệt ngọt ngào trong nháy mắt đánh sâu vào trong não cô, lại biến hóa tựa như sáp nến, vị cồn dũng mãnh xông vào xoang mũi, cô đột nhiên nuốt xuống, cổ họng phiếm lạnh.

"Thế nào?" Phan Lê Ái Phương vén lên vài sợi tóc rơi trước trán cô.

Bùi Lan Hương kinh hỉ lộ ra tươi cười, liên tục gật đầu: "Uống rất ngon, giống nước ngọt."
Nói xong lại uống thêm hai ngụm.

Hai má lúm đồng tiền trên má cô trở nên no đủ nhợt nhạt hãm sâu.

Trong ly rượu không nhiều lắm, khoảng chừng ba năm ngụm rượu.

Phan Lê Ái Phương nhìn động tác uống như uống nước của cô, không khỏi bật cười, duỗi tay cầm lấy cái chai, lại rót thêm cho cô nửa ly nữa, "Đừng uống quá nhiều, coi chừng uống say-----"
Rơi vào miệng cọp.

Nửa câu sau cô ấy còn chưa kịp nói ra.

Đây là rượu ngọt, lúc mới vào miệng giống như nước ngọt, chua chua ngọt ngọt, càng uống càng thích, nhưng đây là rượu mười chín nồng độ cồn, uống hết nửa ly cũng đủ để cho người phía trên say ngất.

Nếu muốn ăn một bữa cơm ngon trước tiên phải có món ăn sau đó thêm rượu, vừa có thể giúp hưng phấn, lại giúp bạn nhỏ bớt được phần nào khẩn trương, hết thảy tự nhiên mà tới, làm "Bữa tiệc lớn" càng thêm mỹ vị.

Trong mắt Phan Lê Ái Phương hiện lên một tia giảo hoạt, liền như vậy lẳng lặng liếc nhìn cô.

Không bao lâu, Bùi Lan Hương dần dần cảm giác được mặt nóng lên, đầu có chút choáng váng, tiếng tim đập càng thêm rõ ràng.

"Chị...."
"Ừm?"

"Em nóng quá a." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, một bên nói một bên theo bản năng nắm cổ áo, giơ tay lại chỉ đụng phải ngọn tóc.

Phan Lê Ái Phương cầm đi cái ly chân dài, dán ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Không thể uống nữa, bạn nhỏ."
"Ngô." Bùi Lan Hương rụt rụt cổ, chủ động dựa vào cô ấy.

Phan Lê Ái Phương xoa xoa khuôn mặt nóng lên của cô gái nhỏ, đầu ngón tay chậm rãi từ phía sau di chuyển, đè lại gáy cô, khẽ nâng cằm, ôn nhu mà dán lại.

Trong phòng lâm vào yên tĩnh.

Có lẽ là tác dụng của cồn, Bùi Lan Hương cảm thấy trái tim càng đập càng nhanh, phảng phất như có dòng điện truyền qua, thần kinh đại não tê dại, cô giống như một con cá khát nước, tiến nhập vào nơi đại dương mênh mông ấm áp của Phan Lê Ái Phương.

Thẳng đến khi không khí ngày càng thưa thớt, mới có thể hô hấp lại một lần nữa,
"Chị-----"
Cô chủ động ôm lấy cô ấy.

Toàn bộ khuôn mặt đều không khỏi nóng lên, đầu có chút nặng, mí mắt cũng phát trầm.

Cô dựa vào trong lòng ngực Phan Lê Ái Phương, đôi mắt đen láy nhiễm một tia mê ly.

"Thật sự chuẩn bị tốt rồi sao?" Phan Lê Ái Phương xoa lấy sợi tóc buông xuống của cô gái nhỏ, đè thấp thanh âm dụ dỗ, "Nếu không được có thể tiếp tục chờ, tôi nguyện ý cho em thêm thời gian."
Nói xong nhịn không được lại hôn hôn nốt ruồi nhỏ màu nâu của cô.

Chờ không được.

Cô ấy chờ không kịp.

Bùi Lan Hương cố sức mà kiên định lắc lắc đầu, "Em thật sự đã chuẩn bị tốt...." Cô chủ động ôm lấy Phan Lê Ái Phương, cúi đầu chạm vào phiến môi kia.

Không có kinh nghiệm, không hề có kỹ thuật, vụng về lại trúc trắc.

Chỉ là bông hoa nhỏ trong đất này lại phát ra tư thái thật sự chọc cho lòng người ngứa ngáy.

Men say khiến cho động tác có phần chậm chạp, nhưng ý thức lại thanh tỉnh.

Bùi Lan Hương nổ lực nhớ lại những gì mình đã học tập, rất nhiều rất nhiều, nhìn qua đơn giản những vào trong thực tiễn lại khó khăn, cô nếm thử vài lần, trước sau lại không nắm được trọng điểm.

Nhìn cô bộ dáng mơ hồ sốt ruột, Phan Lê Ái Phương trái tim chợt mềm mại, đáy mắt có vài phần nhu tình.

Cô ấy nhớ rằng đã lâu rồi không có loại cảm giác này.

Lúc đó, thời điểm cô nghiêm túc yêu đương, cùng bạn gái cũ có tình yêu cuồng nhiệt.

Cũng đã trôi qua mười năm.

"Chị....." Bùi Lan Hương đỏ mặt từ từ rời khỏi môi cô ấy, "Em nên làm như thế nào?"
"Như vậy cũng coi như là đã chuẩn bị tốt sao?" Phan Lê Ái Phương ngửa đầu cười khẽ, vươn ngón trỏ điểm điểm chóp mũi cô gái nhỏ, có chút ý định muốn trêu đùa.

Bùi Lan Hương xấu hổ đem mặt vùi vào tóc.

Phan Lê Ái Phương hít sâu, nghiêng đầu tiến sát bên tai cô gái nhỏ, "Tôi dạy em."
Trong phòng ngủ ánh đèn mờ nhạt u ám, bức rèm hoàn toàn rộng mở, bên ngoài là những tòa nhà cao tầng san sát nhau cùng những ngọn đèn phố thị, bên trong ngăn cách ồn ào náo động, chỉ còn dư lại một mảnh nóng rực.

Đèn bàn chiếu sáng lên hai bóng dáng ôm nhau ẩn hiện trên tường.

"Chị-----"
"Ngoan."
Khuôn mặt nhỏ của Bùi Lan Hương hồng thấu đến tận lỗ tai, Phan Lê Ái Phương ôm cô, một tay bắt lấy khóa bạc nhỏ nơi mắt cá chân, thon gầy khó lòng nắm bắt.

Ánh sáng chiếu vào nơi đáy mắt cô ẩy hiện lên ngọn lửa.

Em gái trẻ tuổi tư vị mỹ diệu ngay tại chỗ này, cô ngây ngô, thuần túy, như dê con lúc ban đầu đến bên cạnh mày, ỷ lại mày, tín nhiệm mày, mà mày lại giống như nặn tượng đất đem các nàng dạy dỗ thành bất kể bộ dáng gì mà mày thích, ở trong lòng các nàng vĩnh viên lưu lại ấn ký thuộc về mày.

Cô ấy trầm mê với loại trò chơi này, chơi không biết mệt.

Đêm dần dần sâu.

Bùi Lan Hương cuộc tròn trong lòng ngực ấm áp của Phan Lê Ái Phương, hít thở đều đặn, hô hấp cùng tim đập đều an tĩnh trở lại, mí mắt nặng nề mà sụp xuống, cơn buồn ngủ cắn nuốt cô.

Toàn bộ thế giới giống như chìm vào đáy biển, sâu thẳm yên tĩnh không một chút ánh sáng.

Cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Phan Lê Ái Phương, cảm nhận được đầy đủ an toàn, buồn ngủ vô cùng, trong miệng cô lẩm bẩm: "Em hôm nay....!Biết được chị là người mẫu rất lợi hại."
Thanh âm đột nhiên im bắt.

Phan Lê Ái Phương lẳng lặng đợi vài giây, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều nhợt nhạt, mở mắt ra, phát hiện bạn nhỏ đã ngủ.

Bên trong ánh mắt, giữa mài cô ấy mang theo ý cười nhưng nơi đáy mắt lại hiện lên ý lạnh mỏng manh.

Hôm sau, ánh mắt trời chiếu vào trên eo, Bùi Lan Hương mới từ trong mơ ngủ từ từ tỉnh lại.

Đêm qua say rượu cực kỳ mệt mỏi, một giấc này lại ngủ đến thoải mái, vì thế cô đã quên mất thời gian, nằm ở trên giường nhìn trần nhà phát ngốc một lát, bỗng nhiên nhớ tới đã khai giảng, vội vàng bò dậy.

Trên giường đôi 1 mét 8 to rộng chỉ có một mình cô.

Vị trí bên cạnh trống không lạnh lẽo.

Nhớ tới tối hôm qua, Bùi Lan Hương liền đỏ mặt, cúi đầu xuống lần nữa, lại ngẩng đầu, cô nhìn khắp nơi xung quanh, phía cuối giường thấy một bộ áo ngủ màu hồng nhạt.

"......"
Đêm hôm qua, chị ấy thanh âm ôn nhu mà thủ thỉ bên tai cô, không ngừng dò hỏi, trấn an, lấp đầy mỗi một nơi cô đơn trên cơ thể, làm người vô lựa chống đỡ.

Thỏa mãn những tưởng tượng đẹp đẽ của cô, cũng làm cho cô biết rằng, không phải không có người để ý đến cảm thụ của cô mà là trước đây cô không gặp được người đó.

Một hạt giống nho nhỏ được vùi vào trong đất....!
Cô cắn môi dưới, đáy mắt nổi lên ngượng ngùng, trong lòng cũng có một tia ngọt ngào.

Ngồi một lát, Bùi Lan Hương rời giường phủ thêm áo ngủ, trở về phòng ngủ của bản thân cầm lên điện thoại, vừa thấy thời gian, là 10 giờ 8 phút.

Cô nhớ lại là ngày mai mới bắt đầu đi học, thở dài nhẹ nhõm một hơi,
Wechat có mấy tin nhắn chưa đọc.

Cô vừa nhìn vừa xoay người tiến vào phòng tắm, đứng ở trước gương chuẩn bị rửa mặt, vừa nhấc đầu, bị hình ảnh chính mình trong gương làm cho hoảng sợ.

Cổ áo rậm rạp dấu vết, không thâm, giống như bị muỗi chích gãi qua.

"!!!"
Lúc này điện thoại run lên.

Phan Lê Ái Phương chuyển khoản tám vạn, tiếp theo lại gửi hai tin nhắn qua:
[ Khen thưởng ].

[ Tối hôm qua biểu hiện không tồi ]
- ----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com