Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 12. Nhập Học

Trong cửa hiệu sách rộng lớn, Ayako tựa người vào chiếc xe đẩy hàng, ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, ánh mắt tập trung tìm kiếm thứ gì đó.

"Để xem, sách tham khảo... Không thấy ở đây nhỉ?"

Giọng cô khẽ khàng, tựa như tiếng gió thoảng qua trang sách cũ, mang theo chút suy tư.

Hakuba Saguru, dáng vẻ ung dung, gác tay lên đầu, đáp gọn lỏn.

"Ừm."

Ánh mắt cậu lơ đãng dõi theo bóng hình nhỏ nhắn, thanh thoát của Ayako phía xa. Một nụ cười khẽ khàng, mỏng mảnh như sương sớm, bất giác nở trên môi.

Một trời một vực thật với cô bé Haibara Ai. Cô chị dịu dàng, khéo léo bao nhiêu thì cô em lại khó gần, gai góc bấy nhiêu. Nhưng chính cái nét cá tính khác biệt, đầy thách thức ấy của Haibara lại khiến cậu cảm thấy hứng thú đặc biệt – một sự cuốn hút khác hẳn những người phụ nữ vẫn thường vây quanh cậu, vốn chỉ nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng.

Cậu từng đinh ninh mẫu phụ nữ phù hợp nhất với mình hẳn phải giống mẹ cậu. Phu nhân Hakuba luôn hiền hậu, ít khi lớn tiếng, tựa như một đóa hoa trà lặng lẽ khoe sắc. Hoặc chí ít cũng như Ayako đây – ôn hòa, đơn giản nhưng tinh tế, và không kém phần chững chạc. Chứ không phải một cô bé mang tâm hồn già dặn hơn cả tuổi thật, đầy góc cạnh và khó đoán như Haibara Ai. Cậu biết thừa, chỉ cần thử đi quá giới hạn với cô bé đó... hậu quả chắc chắn là "bóc lịch dài dài", dễ như trở bàn tay. Một ý nghĩ vừa thú vị vừa đáng sợ.

"Saguru-kun."

Giọng Ayako gọi, kéo cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cô nhanh chóng bước lại chỗ cậu, trên tay là một chồng sách dày cộp, nặng trịch.

"Chị tìm thấy rồi à?" Hakuba hỏi, ánh mắt hơi nheo lại.

"Ừm, chắc do chị em mình tìm không kỹ."

Cô khẽ cười, một nụ cười ẩn chứa chút mệt mỏi, nhanh chóng đặt chồng sách nặng xuống xe đẩy, tạo nên tiếng "thịch" khô khốc.

Hakuba nhìn cô, ánh mắt lướt qua vẻ mặt bình yên của Ayako, bâng quơ thốt lên.

"Chị Ayako sau này chắc chắn sẽ là một người vợ tốt lắm đây."

Ayako im lặng vài giây, ánh mắt dịu dàng, sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu, chất giọng chân thành hơn bất kỳ câu trêu đùa nào.

"Em lại chọc chị nữa à? Mấy câu này chỉ có tác dụng với mấy quý cô mơ mộng thôi."

Hakuba lắc đầu, nụ cười vẫn giữ trên môi, một nụ cười biết rõ mọi chuyện.

"Đúng là với mấy người như chị... không dễ lừa chút nào."

"Thôi, nhanh tính tiền rồi về."

Ayako đẩy xe đi trước, bỏ mặc "cậu em trai" lại phía sau, nhưng khóe môi vẫn vương nét cười nhẹ nhàng.

Bước chân Ayako chợt khựng lại. Nụ cười tắt ngấm. Gương mặt cô trắng bệch, tựa như tờ giấy. Ánh mắt mở to, cố gắng nhận diện bóng hình quen thuộc vừa lướt qua giữa đám đông hối hả... Không thể nào. Saguru theo sau, lập tức nhận ra sự thay đổi đột ngột đến đáng sợ trên gương mặt Ayako. Một luồng cảnh giác dâng cao trong tâm trí cậu. Gương mặt Ayako... thứ gì khiến cô ấy sợ hãi đến tột độ như vậy?

Bóng hình ấy... Amuro Tooru. Hay đúng hơn là Bourbon – gã đàn ông nguy hiểm bậc nhất từ Tổ chức Áo Đen mà cô nghe ngóng được thời gian gần đây. Cái tên ấy, tựa như một lưỡi dao sắc lạnh, găm sâu vào trí nhớ Miyano Akemi như một lời cảnh báo chết chóc. Và... cả cô phục vụ Enomoto Azusa nữa? Không hay rồi. Tình thế nguy hiểm tột cùng, tựa như một sợi dây thừng đang siết chặt.

"Saguru-san, về nhanh thôi em. Ngay bây giờ. Chị có việc gấp."

Ayako hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập loạn xạ dưới lồng ngực như một hồi trống trận. Cô khoác lại lớp vỏ dịu dàng thường ngày. Giọng nói... phải thật tự nhiên. Ấm áp. Nhưng sự gấp gáp ẩn chứa dưới đó, tựa như một dòng điện ngầm, không thoát khỏi đôi tai thính nhạy của Hakuba.

"Ờ." Saguru đáp khẽ, ánh mắt đầy hoài nghi, sắc bén như tia laser. Anh ta hiểu sự bất thường này. Cậu cần phải tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

***

20 phút sau.

Cánh cửa căn nhà quen thuộc khẽ mở, chào đón họ trở về. Không khí bên trong yên tĩnh đến lạ, khác hẳn sự ồn ào của cửa hiệu sách.

"Saguru-san, em kiểm tra lại xem còn thiếu gì không?" Ayako vừa nhẩm tính hóa đơn, ánh mắt lướt qua từng con số, vừa hỏi.

"Ngoại trừ đồng phục ra thì đủ rồi."

Hakuba trả lời ngay lập tức, những dữ liệu đã được lưu vào bộ óc thiên tài của cậu từ đầu, không sót một chi tiết nhỏ.

"Ừ nhỉ, quên mất." Ayako mỉm cười nhẹ, một nụ cười thoáng chút áy náy. "Đợi chị chút xíu."

Cô đứng dậy, bước vào phòng, cánh cửa khẽ đóng lại. Một lúc sau, Ayako bước ra với một chiếc túi giấy khá lớn, đặt nhẹ nhàng trước mặt Hakuba. Nụ cười thân thiện vẫn nở trên môi, rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Hakuba mở túi ra. Không quá háo hức hay tò mò, chỉ là sự quan sát thường thấy của một thám tử. Bên trong là hai bộ đồ học sinh nam của trường Ekoda, được gấp gọn gàng. Cậu ngước lên, hơi chau mày nhìn Ayako, ánh mắt mang theo một câu hỏi không lời.

"Chị không biết có vừa với em không? Nhưng theo như mẹ em tả thì nó là đúng size đấy." 

Giọng cô dịu dàng, pha chút lo lắng chân thành, tựa như một người chị cả đang chăm sóc em trai.

"Cảm ơn chị." 

Hakuba nói, hơi gượng gạo. Sự bất ngờ khiến cậu có chút lúng túng.

Ayako nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng trầm hơn một chút, đầy thăm dò, như muốn vén bức màn bí ẩn.

"Em đến Nhật không phải chỉ vì muốn xem nơi mẹ mình sinh ra sẽ như thế nào, đúng không?"

Hakuba hơi bất ngờ. "Chị mò ra rồi à?"

"Chưa," Ayako khẽ lắc đầu, một nụ cười bí ẩn thoáng qua. "Chị đang bận tâm vấn đề khác."

Cô ngồi xuống sàn gỗ, đối diện với cậu, tư thế cho thấy một cuộc trò chuyện nghiêm túc sắp diễn ra. "Bác Hakuba có một biệt thự gần ngoại ô mà, sao em không đến đấy ở?"

Hakuba ngồi bệt xuống sàn nhà, tay chống cằm, nụ cười ngạo nghễ quen thuộc lại xuất hiện trên môi, tựa như một thách thức ngầm.

"Chị muốn biết gì?"

Cậu hỏi ngược lại, như một lời mời gọi vào trò chơi cân não.

Ayako khom người xuống một chút, ánh mắt cô chạm phải tầm nhìn của Hakuba, đầy vẻ suy tư, như đang cố gắng giải mã một câu đố khó.

"Nếu em muốn ở nhà bác Agasa, chị không ý kiến. Nhưng chị hơi lo... liệu em và bé Ai có xảy ra khẩu chiến không?"

Hakuba bật cười nhẹ, đáp như không có gì đáng ngại, giọng điệu tự tin.

"Cái này chị không cần lo. Khẩu chiến là chuyện thường tình như cơm bữa mà."

Ayako chuyển chủ đề, giọng dịu hơn, như muốn xoa dịu không khí.

"Hôm qua bác gái có gọi cho chị, bác ấy hỏi nhiều về em lắm đấy."

"Mẹ em xưa nay đã vậy mà, chị đừng lo."

"Đôi khi," Ayako nhắc khẽ, ánh mắt thoáng buồn, xa xăm, "được mẹ quan tâm là một diễm phúc đấy."

"Nói vậy chị...?"

Hakuba định hỏi, nhưng Ayako đã nhanh chóng ngắt lời, tựa như một cành cây gãy ngang.

"Mẹ chị đương nhiên quan tâm chị chứ." Cô mỉm cười, đứng dậy. "À, chị có cái này cho em." Nụ cười trên môi cô rạng rỡ hơn, tựa như ánh mặt trời. "Nhắm mắt lại đi. Đếm đến chừng nào chị kêu mở thì mới được mở mắt nha."

Hakuba ngạc nhiên. Theo như cậu nhớ, hôm nay đâu phải ngày đặc biệt gì. Chị Ayako định bày trò gì đây? Nhưng một người dịu dàng và khéo léo như Ayako mà bày trò chọc ghẹo cậu thì... Thật khó tưởng tượng. Nhưng cậu vẫn nghe theo, vẫn nhắm hờ mắt lại, khóe môi khẽ cong lên, chờ đợi điều bất ngờ.

"Một... Hai... Ba... Xong chưa?"

"Rồi, em mở mắt ra đi."

Hakuba từ từ mở mắt. Đập vào mắt cậu là Ayako, đứng đối diện, tay cầm một túi quà, niềm nở cười với cậu. Nụ cười híp mắt quen thuộc, đầy vẻ bí hiểm và đáng yêu, tựa như một chú mèo tinh nghịch.

"Đây là...?"

"Quà sinh nhật của em đấy." Cô đưa túi quà cho cậu. "Sớm ba ngày phải không?"

Hakuba không trả lời ngay, ánh mắt đăm chiêu nhìn người phụ nữ trước mặt, tựa như đang phân tích một manh mối. Vừa trải qua một khoảnh khắc căng thẳng khi gặp Bourbon, giờ lại nhận quà sinh nhật bất ngờ. Tâm trí cậu vẫn còn những gợn sóng.

"Hôm sinh nhật em chị không về được, nên tặng trước cho em." Ayako giải thích đơn giản, phá vỡ sự im lặng.

"Chị đâu cần phải làm vậy?" Hakuba hỏi, giọng có chút bối rối, không quen với việc nhận sự quan tâm chân thành như vậy.

"Chị coi em như em trai," Ayako nghịch ngợm lọn tóc đen nhánh trên những ngón tay thon dài, giọng dịu dàng đầy chân thành. "Và... em là người bạn duy nhất chị còn lại trên thế giới này." Cô chuyền món quà vào tay Hakuba, bàn tay cô ấm áp và nhẹ nhàng.

"Mở ra đi. Chị mong em thích nó." Ayako hất cằm, vẻ tinh nghịch.

Hakuba lấy từ bên trong ra một bộ suit. Màu kaki. Màu cậu thích. Chợt cậu nhớ đến bộ đồ Sherlock Holmes yêu thích của mình. Cái bộ đã bị cô bồi bàn vụng về làm đổ cà phê. Giờ nó vẫn còn thoang thoảng mùi cà phê, một mùi hương gợi lên ký ức về một sự cố vụn vặt nhưng khó quên.

"Bộ đồ lúc trước của em bị Emily làm đổ cà phê lên rồi mà đúng không?" 

Ayako khẽ cười, ánh mắt lấp lánh sự tinh ý. 

"Cái này cũng tương tự bộ đồ đó."

Hakuba nhấc bộ suit lên, nhìn ngắm từng đường kim mũi chỉ. 

"Mắt thẩm mĩ của chị không tệ lắm nhỉ?"

"Em không thích nó sao?" Ayako hỏi, giọng hơi lo lắng, như một đứa trẻ sợ không được khen.

"Không, cảm ơn chị." Hakuba đáp. 

"Xem ra sinh nhật lần này là chị tặng chứ không phải ba mẹ." Giọng cậu hơi trầm xuống, mang theo một chút suy tư về gia đình.

"Thôi, dọn dẹp đi, chị đưa em về." Ayako đứng dậy, ra hiệu. "Mai em đi học đấy."

"Eh, vậy em sẽ học ở đâu?" Hakuba ngạc nhiên, ánh mắt mở to.

"Trường Ekoda. Để chị ghi địa chỉ cho." Ayako định tìm giấy bút, dáng vẻ bận rộn.

"Em biết," Hakuba ngăn lại. "Chị không cần lo như vậy, em có phải con nít lên ba đâu?"

Ayako nhìn cậu, khẽ gật đầu. Trong ánh mắt cô, một nỗi lo lắng vô hình vẫn ẩn chứa.

"Ừ."

Chị chỉ lo... lũ tay sai của Tổ chức. Nếu chúng nhắm vào em... Chị không chắc mình có thể cứu nổi. Nhưng chị đã hứa. Bằng mọi giá. Chị sẽ bảo vệ em. Bằng mọi cách chị có thể làm. Ngay cả khi phải trả giá bằng chính sinh mạng này.

Dòng suy nghĩ ấy, nặng trĩu như đá tảng, ẩn sâu trong tâm trí cô, không thể nói ra thành lời, chỉ là một lời thề im lặng giữa bóng tối và sự nguy hiểm đang rình rập.

—————

Sign by @Eosphis_Last | @KewtTeam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com