4
Anh đứng lặng yên trước cửa sổ và hút thuốc. Cuối cùng, anh đẩy rộng tấm chắn gió để mùi khói thuốc bay đi. Tiếp đến anh phải phân loại những thứ đồ vừa mua. Tủ lạnh chặt ních không còn để thêm được chút đồ nào. Tối qua Gin đã nhét đầy nó, cuối cùng anh phải quẳng những thứ trong tay vào tủ bếp.
Thịt lợn và bột chiên có thể làm món croquette. Cải bắp băm nhỏ và một chút salad mayonnaise công thức đã có trong sách rồi. Akai Shuichi đeo cái tạp dề gấu Pooh vào và nghĩ anh có thể nấu chúng.
Nửa giờ sau. Món croquette đã hoàn toàn thất bại. Akai Shuichi không biết đã sai ở bước nào. Dù sao thì giờ anh đã có một miếng bánh thịt đen sì. Khi anh quẳng chúng vào thùng rác, anh nhớ ra rằng anh không thể nấu ăn, có lẽ đưa Yorai đi ăn ở tiệm cơm gia đình là một lựa chọn đúng đắn.
Khi Yorai thức dậy, Akai Shuichi vừa dọn dẹp mớ hỗ động xong, con bé bước ra khỏi phòng. Nó mới ngủ dậy và trông vẫn còn ngái ngủ lắm. Phải mất một lúc nó mới bắt gặp Akai Shuichi đang ngồi trên sofa.
Lạy chúa, Akai Shuichi không hề nghĩ Gin đã không chào Yorai trước khi đi. Sau khi Yorai thức dậy, con bé cứ đòi Gin mãi. Con bé biểu tình bằng cách ngồi lì trên sofa và đòi anh gọi cho Gin. Giờ đã là gần chín giờ rồi nhưng họ vẫn chưa ăn gì cả. Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Akai Shuichi làm ra cử chỉ yêu cầu con bé dừng và lặp lại. Thực ra anh đã giải thích đến hàng tá lần rồi: "Gin đi làm rồi và sẽ về sớm thôi..."
Con bé vẫn nhìn chằm chằm anh, mắt nó ráo hoảnh như như Gin, và mí mắt rũ xuống khiến ánh mắt nó thật sắc bén, nhưng đi cùng với gương mặt bầu bĩnh, trông nhóc con hệt như một chú Chihuahua đang bực tức vậy.
Akai Shuichi bị đánh bại sau khi nhìn Yorai hơn mười giây. Anh bóp trán và rút điện thoại ra: "Được rồi, chú sẽ gọi anh ấy ngay, nhưng chú không đảm bảo Gin sẽ nghe máy đâu nhé."
Tiếng chuông điện thoại vang lên một lúc lâu nhưng không ai nghe máy. Akai Shuichi nhùn vai vô vọng với Yorai và nói anh không thể làm gì khác. Khi điện thoại chuẩn bị tự động ngắt máy thì đầu dây bên kia có người bắt máy.
Không có âm thanh nào phát ra từ bên đầu người nhận. Shuichi Akai biết Gin sẽ không dễ nói chuyện chút nào nếu gã bị làm phiền đâu, nên anh trực tiếp đưa điện thoại cho Yorai, "Cứ hỏi bất cứ thứ gì cháu muốn."
"Gin, khi nào ba..." Yorai bị cắt ngang trước khi con bé kịp hỏi xong câu đầu tiên.
Akai Shuichi không bật loa ngoài, nên anh chỉ có thể đánh giá những gì Gin nói dựa trên biểu cảm của Yorai, nhưng anh có thể đảm bảo đó rõ ràng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Cuộc điện thoại kết thúc nhanh chóng, còn chưa được tới một phút. Dù anh không biết Gin đã nói gì, nhưng ít nhất thì nó hiệu quả. Yorai đã bình tĩnh trở lại, và mắt con bé đỏ hoe khi nó cố gắng không rơi nước mắt.
Akai Shuichi thở dài và hỏi, "Ba giận sao?"
"Vâng... ba bảo cháu phải nghe lời chú." Mặt Yorai nhăn nhó.
"Chú đã cảnh báo cháu rồi mà cháu không nghe cơ." Sau khi Akai Shuichi nói xong, nước mắt đã ậng lên vòng quanh mắt Yorai và như thể nó sắp trào ra. Anh vô vọng giơ hai tay đầu hàng, "Được rồi, cháu đúng, nhưng chú nghĩ chúng ta nên ăn tối trước."
Cuối cùng họ ăn tối ở một nhà hàng gia đình. Tóc mái Yorai có chút quá dài rồi. Hôm qua trong bữa tối, Akai Shuichi để ý con bé liên tục phải vuốt tóc mái cài ra sau tai, nên sau bữa ăn, anh đưa Yorai đến tiệm cắt tóc.
"Cháu có muốn tỉa chúng ngắn hơn không?" Akai Shuichi nâng tóc mái Yorai nên ước lượng và nói với cô bé, "tóc mái hơi dài quá rồi."
Chuyện tóc tai đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Yorai, nên con bé gật đầu đồng ý, và Akai Shuichi đẩy mở cửa tiệm cắt tóc.
Có vẻ việc không thể hiểu được nghĩa của từ "một chút" là vấn đề chung của tất cả các thợ cắt tóc trên thế giới này. Anh thợ cắt tóc tỉa tóc mái Yorai hơi ngắn quá. Mới đầu tóc mái con bé trông rất tinh tế và chúng sẽ lắc qua lắc lại khi con bé chạy nhảy, nhưng giờ chúng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên một chỗ, dính chặt trước trán Yorai, như phu nhân nhà Suzuki, và chiều dài thậm chí còn ngắn hơn.
Akai Shuichi lấy nét camera vào Yorai, ra hiệu cho con bé tiến lại gần hơn, và nói: "Yorai, cười lên và nói kim chi nào—"
Con bé nhe răng hợp tác, mắt tít lại.
Sau khi chụp ảnh xong, Shuichi Akai cảm thán kiểu tóc mới của Yorai vài lần với đầy sự thoả mãn, rồi không chút tội lỗi gửi chúng cho Gin.
Đêm mùa hè luôn mát hơn ban ngày. Gió thổi hiu hiu từng đợt, cuốn đi sự khô nóng. Akai Shuichi nhìn lên và thấy những đám mây đen cụm lại trên bầu trời. Anh nhớ dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ mưa, nên anh nhanh chóng đưa Yorai về nhà.
Tụi trẻ con sáu tuổi đã bắt đầu biết quan tâm đến hình ảnh của mình. Từ lúc về nhà Yorai vẫn loay hoay với kiểu tóc mới. Con bé đứng trên cái ghế nhỏ của mình và nhìn vào gương, thì thầm: "Gin cắt đẹp hơn ông ta nhiều."
Akai Shuichi yên lặng một lúc rồi hỏi, có chút ngạc nhiên: "Ý cháu là trước đây Gin cắt tóc cho cháu?"
Yorai gật đầu, biểu cảm của con bé vô cùng phấn khích khi nói về Gin, "Đúng thế, Gin lúc nào cũng cắt tóc cho cháu hết. Gin cắt tóc đỉnh lắm, ba là số một luôn!"
Biểu cảm trên mặt Akai Shuichi vặn bẹo. Anh thấy kinh tởm bởi hình ảnh tưởng tượng hiện lên trong đầu. Anh thực sự không hình dung ra được cảnh Gin cắt tóc cho Yorai bằng một cây kéo. Dù thế nào thì hình ảnh đó vẫn quá sức dị. Anh lắc đầu, xua tan đi tưởng tượng. Rồi anh bảo Yorai đi tắm. Đã gần đến giờ đi ngủ rồi.
Tóc Yorai mỏng và mềm y như tóc Gin vậy. Trong không gian tĩnh lặng chỉ nghe tiếng máy sấy tóc ro ro vang lên. Akai Shuichi vuốt tóc mái của cô bé dịu dàng hết mức có thể.
"Chú bảo này, Yorai, cháu không thích chú lắm đúng không?" Lúc đầu Akai Shuichi muốn hỏi cháu ghét chú đúng không, nhưng rồi anh thay đổi ý định, bởi vì nếu anh hỏi như thế, và Yorai trả lời đúng, con bé sẽ không nghiêm túc.
"Không..." Yorai cúi đầu, không nhìn vào mắt Akai Shuichi, như thể con bé không tự tin.
Akai Shuichi vẫn thấy sốc, bởi Yorai rõ ràng là đang cố tình dụ dỗ anh ở lại với con bé. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cháu có thể nói sự thật, chú chỉ cần biết lí do thôi, cháu thậm chí không biết chú mà, nếu ghét chú thì sẽ không công bằng với chú, đúng không?"
"Cháu biết chú là ai." Yorai nghiêm túc nói.
Akai Shuichi mong chờ cô bé nói tiếp, "Thế, chú là ai?"
"Chú là người bố kia của cháu, đúng không?"
Akai Shuichi đông cứng người, chiếc máy sấy trên tay ngừng chuyển động. Một lúc lâu sau, anh xoa đầu Yorai và nói đúng thế.
"Cuối cùng, Nàng tiên cá nhỏ bé biến thành bọt biển và chìm xuống đáy đại dương..."
Shuichi Akai đọc xong câu truyện cổ tích Nàng tiên cá nhỏ bé, giọng đọc lưu loát nhưng không chút cảm xúc, nhờ cả vào công việc mới của anh. Anh gấp cuốn truyện lại và định nói chúc ngủ ngon với Yorai thì phát hiện ra con bé đã thiếp đi từ lúc nào, rồi anh nhẹ nhàng lui khỏi phòng và đóng cửa lại.
Chăm sóc trẻ con phiền phức hơn Akai Shuichi tưởng. Anh đã xin trường nghỉ phép một tuần, hi vọng rằng Gin sẽ quay lại kịp lúc, nếu không anh sẽ không thể dỗ được Yorai lúc nào cũng luôn miệng đòi Gin. Thực ra thì anh không quá lo lắng về vấn đề này, bởi Gin không bao giờ dễ dàng nói điều gì mà gã không chắc chắn. Đánh giá những kinh nghiệm trước đây, nếu Gin nói từ ba đến năm ngày thì thời gian chắc chắn sẽ không vượt quá ngày thứ năm.
Akai Shuichi chiếm căn phòng thuộc về Gin. Anh không nghĩ phòng để đồ trên tầng hai có thể dành cho người ngủ, và anh không có lý do gì bắt bản thân mình co ro trên cái sofa nhỏ xíu, nên phòng Gin không nghi ngờ gì là giải pháp tốt nhất, dù rằng nếu Gin trở về, gã có thể sẽ vặn đầu anh xuống.
Tin nhắn trả lời của Gin tận đêm muộn hôm sau mới tới. Gã chỉ gõ đúng ba chữ đánh giá bức ảnh của Akai Shuichi: xấu như quỷ. Akai Shuichi không thể ngừng cười. Anh nhìn lên và muốn kể cho Yorai nghe, nhưng cuối cùng từ bỏ ý định, anh nghĩ Yorai sẽ buồn đến khóc mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com