Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[Vĩ x Cường] fall

Let the sky fall
When it crumbles
We will stand tall
Face it all together
-----------
_____________

lê bin thế vĩ
x
bạch hồng cường
.
lower case
.
không có thật
không áp đặt người thật
.
chúc mọi người đọc vui vẻ<3

—————————

"vĩ ơiiiii"

"ơi, em nghe"

"ê đi nhảy bungee không?"

"để em xem đã, lịch diễn hơi dày"

"oke"

cường miệng còn gặm miếng bánh, tay lướt điện thoại nhảy chân sáo ra sofa, anh thả mình xuống chiếc ghế mềm mại, vắt chân lên ăn bánh, lướt mạng xã hội tiếp.

vĩ cười trừ, nó loay hoay lau dọn căn bếp nhỏ, trong đầu sắp xếp lịch trình để dành thời gian đi chơi với anh bé của mình.

hai người đã yêu nhau được 4 năm rồi, kể từ khi tân binh toàn năng kết thúc, mối quan hệ luôn rất tốt đẹp, vì có cãi vã thì toàn nó nhận sai, anh bé thì luôn đúng. cả hai hợp nhau đến lạ, từ trong công việc đến đời thường, tất cả đều ăn khớp. à, cả hai còn có một sở thích chung, đó là chơi những trò mạo hiểm, cường rất hay rủ nó làm này làm kia, thử những trò mới, mạng xã hội của hai người đăng rất nhiều những địa điểm khác nhau.


cường luôn nói với nó rằng chắc gì sau này còn yêu nhau, vậy giờ thử những gì chưa dám thử, sau này lỡ ai rủ mà không muốn đi thì còn có lí do từ chối.  vĩ luôn bất lực khi anh dở giọng văn đó ra lí sự với nó. sơ hở là nghĩ đến lúc chia tay, hai người có khi dính nhau cả đời ấy chứ ngồi đó mà lỡ.

"chủ nhật em rảnh á"

"vậy chủ nhật đi nha"

"ok ạ"

sau câu đồng ý đó, suốt một tuần trời nó phải nghe cường lải nhải về việc anh sẽ nhảy bungee như thế nào, từ sáng tới tối hở ra là nghĩ nên ngả người, úp người hay lộn mấy vòng trên không trung, nghe mãi mà vĩ phải dọa rằng nếu anh còn nói nữa sẽ không cho anh đi, cường cũng chỉ bĩu môi rồi lại luyên thuyên tiếp.

một tuần trôi qua thật nhanh, ngày hẹn đã đến, cường hí hửng sắp đầy một ba lô toàn máy quay, máy ảnh, kính râm và những đồ lặt vặt. vĩ lái xe, nó và anh người yêu bé bỏng của mình vừa đi vừa nói suốt đoạn đường từ nhà đến khu chơi mạo hiểm.

khu nhảy này nằm trên một vách đá lớn, bao quanh là một khu rừng với thác nước lớn ngay đối diện. cường phấn khích nhảy dựng lên, trong khi xếp hàng chờ đến lượt, anh như một đứa con nít mà không ngừng múa máy, ngó đầu nhìn những người chơi đằng trước với ánh mắt sáng rỡ.

sau một hồi chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt cả hai chơi, cường và vĩ chọn loại dây đôi, hai người sẽ nhảy cùng nhau, như vậy mới thích. vĩ nhìn anh cười tươi thì không khỏi vui vẻ, xoa xoa mái tóc của anh.

"một hai ba cùng nhảy nha"

"ừm"

"một, hai, ba!!!"
.

.

*cạch!!*
.

.

"áaaaaaa!!!"
.

.
"gọi cứu hộ đi!!!"

"ai đó gọi cứu hộ đi nhanh lên!"
.

.

bên con suối đang chảy siết, hai dòng máu đỏ hòa vào thành một, nhuộm đỏ ngầu màu nước trong.

dưới vách đá, hai hàn tay vẫn còn đan chặt vào nhau, hai thân thể, một úp một ngửa, vẫn sát bên nhau.

bên bờ vực, hai linh hồn vẫn đang cố níu lấy nhau...
.
.

trục trặc kĩ thuật, một rủi ro chẳng đến một phần triệu lại rơi chúng vào họ, thử hỏi đây có chăng là số trời?

cả hai ngã xuống, họ nằm cạnh nhau trong giây khắc ấy, cả nó và anh đều ngã, 4 năm trước ta ngã vào tình yêu của đối phương, rồi ta ngã vào vùng cấm bên trong sâu thẳm người đối diện, và rồi sẩy chân ngã vào bể đau đớn của đời.

vĩ gượng mở mắt, nó cố ngắm nhìn thật kĩ gương mặt bên cạnh mình, anh nhắm ghiền mắt, thở đều, vài giọt máu đỏ tươi lốm đốm trên khuôn mặt góc cạnh, vĩ mong mình có thể in sâu hình ảnh anh bây giờ vào tim, vì nó biết có lẽ cơ hội để nó có thể nhìn thấy cường thêm lần nữa dường như là một số không tròn trĩnh.

"đưa ai đi trước?"

"đưa người áo trắng đi trước, áo đen bị kẹt chân vào vách, chưa gỡ được."

một trong hai, họ chọn lựa, và cường được đưa đi, vĩ cố dùng chút lí trí treo leo còn lại của mình, nhìn anh thật kĩ, đến khi chiếc cáng trắng khuất sau những tảng đá, mí mắt nó trở nên nặng nề, dần dần đóng lại, đôi môi mấp máy không ra tiếng, phút giây mơ hồ nó thều thào gọi tên người thương trong vũng nhầy tuyệt vọng

"hồng...cường...em..y..êu..anh..."

âm thanh thác đổ dội về tựa tiếng ai gào khóc, đường nắng chói càng thêm gắt. những giọt long lanh đập vào đá, văng lên người nó, làm thân thể người con trai lạnh thêm, cảnh vật dần trở nên dữ dội, như đang trừng phạt họ. vĩ nằm đó, đón nhận toàn bộ cái phẫn nộ của đời.

vĩ được một chiếc xe khác đưa đến bệnh viện, nhưng cung đường của nó và cường ngược nhau hoàn toàn, vì bệnh viện bên kia đã không thể nhận thêm ca cấp cứu nào, buộc lòng phải tách họ ra. hai chiếc xe đi về hai hướng, hai trái tim cũng dường như cảm nhận được sự chia xa, một trong hai cứ lặng dần...

còi chiếc xe cấp cứu kêu inh ỏi, cái tiếng ồn ã như cào cấu vào tâm can, khiến tim người ta đập liên hồi, ám ảnh sợ sệt. vĩ và người nó yêu càng lúc càng xa nhau, thâm tâm nó không còn cảm nhận được nhịp tim của cường và cả của mình, tim nó không còn tự nhói lên như mỗi lần cường đau, im lìm, không một cảm giác gì, và chính điều đó khiến nó đau đớn...
.
.
*píp*píp*píp* 
.
.
"cường!! bác sĩ!!"
.
.
"mọi thứ đều ổn, cậu ấy đang dần hồi phục, tiếc là---"

/tiếc? tiếc gì cơ? họ đang nói gì thế?/

đôi mắt lim dim mở ra rồi đóng lại, chân tay anh cứng đờ, không nhúc nhích, bộ não tổn thương cố tiếp nhận những thanh âm méo mó bên tai, nhưng dường như chẳng thể, cường lại say giấc, anh lại đắm mình vào màn đen trong tâm thức, không hề hay biết rằng bản thân đã trải qua những gì, anh chỉ biết anh mệt và anh cần ngủ.

mơ mộng, trong sự u tối thẳm sâu, cường thấy mình đứng trước gương, hình ảnh đối diện khiến anh sợ hãi, rất nhiều xích sắt rỉ sét đang quấn chặt lấy tay chân và cả thân thể vẩn đầy máu đục của anh, trong gương, trông anh tàn tạ đến thê thảm.

vỡ.

cường lấy hết sức lực đấm một cái, chiếc gương vỡ tan thành từng mảnh, ghim vào tay anh...tỉnh mộng, cường giật mình mở to mắt, đập vào tâm trí anh là một ánh đèn chói lóa.

"anh..."

"trung anh?..."

"em đây, anh có thấy mệt quá hay gì khó chịu không?"

"sao anh...không di chuyển được"

"anh ngã...từ chỗ nhảy bungee"

"à...liệt à?"
cường ngưng vài giây rồi hỏi với giọng điệu bình thản nhất khiến trung anh cũng giật mình

"ừm..."

"không sao, còn sống là may rồi"

"..."
trung anh bắt đầu khóc, nước mắt cậu tuôn ra không ngừng, cậu luôn mít ướt như thế, lại càng khó kìm nén khi người anh mà cậu yêu quý ra nông nỗi này. sự lạc quan của cường lại càng khiến cậu buồn.

"à, còn vĩ đâu?"

"..."

"trung anh? vĩ đâu?"

"a..anh..anh vĩ..."

"trung anh? đừng khóc nữa, trả lời anh, vĩ đâu?"

"anh vĩ mất rồi"
phát đứng ở cửa phòng, nghe toàn bộ lời cường và trung anh nói, và khi trung anh bị hỏi dồn, phát quyết định bước vào, bình tĩnh nói một câu.

câu ấy khiến trung anh khóc càng to, còn ánh mắt cường như căng hẳn lên, đôi lông mày cau lại, ánh mắt vương những tơ máu ấy cắm thẳng vào người cậu. phát biết, càng giấu càng buồn, nên cậu muốn dứt khoát, chỉ hy vọng cường có thể từ từ mà vượt qua nỗi đau ấy.

"ha ha ha"
tiếng cười giòn vang vọng căn phòng nhỏ, trung anh bất ngờ ngước lên, cậu thấy cường cười lớn, từng mạch máu trên trán anh nổi hẳn lên. cứ như thế, đến khi mặt anh bắt đầu đỏ bừng lên, tiếng cười càng lúc càng như nghẹn lại.

"a..anh"

phát chạy tới cạnh giường, cậu dùng hai tay giữ chặt gương mặt cường, gằn giọng mà nói lớn

"cường, anh phải bình tĩnh, em biết rằng rất khó, nhưng anh phải bình tĩnh"

1 phút...2 phút...5 phút...

tiếng cười dần bé rồi ngưng hẳn, nhịp thở đã đều lại, phát thấy trung anh khóc mãi, sợ ảnh hưởng tâm lý cường nên liền đưa cậu ra ngoài, để lại cường trong phòng một mình. phát nghĩ có lẽ bây giờ là lúc cường cần sự yên tĩnh.

căn phòng trắng xóa, không một tiếng động, không gian im lặng đến nỗi cường có thể nghe rõ tiếng nhỏ giọt của dây truyền nước biển, một nỗi cô đơn quạnh quẽ đến rợn người.

cường cứ thế mà nhìn chằm chằm lên trần phòng bệnh...

hôm ấy với anh, bầu trời vỡ tan tành

cường đau lắm, nhưng khác với anh tưởng tượng. khoảnh khắc anh vụt mất vĩ, ngỡ tưởng mình sẽ kêu khóc inh ỏi, sẽ gào lên như muốn xé toạc mảnh mây đen đang bao phủ bầu trời kia để kiếm tìm nó, kiếm tìm chút hơi ấm cuối cùng của cuộc đời mình. cường không khóc, không có bất cứ một giọt nước nào rơi ra từ mắt anh từ đầu đến cuối. tim anh đã nhói lên vài lần, nhưng cũng chẳng đáng là bao.

cường không chấp nhận, sự thật về việc người yêu anh đã chết, mọi thứ như dội vào đầu anh một xô nước lạnh, tất cả dây thần kinh thu thập thông tin trong người đông cứng, cũng đúng thôi, tin sốc thế cơ mà, kêu phải chấp nhận trong giây lát như thế làm sao anh chịu nổi?

nước mắt anh vẫn rơi, nhưng không ai thấy, vì những giọt long lanh kia không tràn ra ngoài, chúng chảy ngược vào trong, rơi rớt lên trái tim đang đập liên hồi của anh, từng giọt hôi hổi, lách tách khiến anh khó chịu, rồi lại nóng bừng lên, râm ran đau đớn.

.
.

cường được bác sĩ cho về nhà theo dõi, căn nhà mà anh và nó từng chung sống, nhưng hiện tại chỉ còn lại một mình anh.
minh, một trợ lý lâu năm đã chọn ở lại để chăm sóc anh.

căn nhà vẫn như thế, tất cả vẫn vậy, dù chẳng gì xê dịch nhưng lại có một sự thay đổi lớn...

nằm trên giường, ngó nghiêng xung quanh, cường hít một hơi thật sâu, anh cảm nhận được mùi nước hoa vốn có, mùi ga gối, mùi quần áo, chúng vất vưởng nơi cánh mũi, xộc vào tâm trí anh mang theo hoài niệm, nỗi nhung nhớ quá khứ êm đẹp. nhưng lạ lùng, căn phòng chẳng còn mùi cơ thể thân thuộc, sự ấm áp cũng tan dần...

ánh mắt va vào tấm ảnh trên tủ đầu giường, tấm ảnh anh và vĩ chụp kỉ niệm 4 năm yêu nhau, môi chạm môi, anh lúc ấy đã nhìn ra cả viễn cảnh vài chục năm sau, khi anh và nó đã già, sẽ hạnh phúc đến thế nào, vậy mà giờ nó ở đâu? nó ở đâu trên trần gian này? nó đang nơi nào mà hình bóng nó cứ mãi luẩn quẩn trong tâm trí anh thế? anh sẽ phải đi đâu để tìm nó đây? vĩ ơi?

tràn.

cường bắt đầu khóc, nước mắt anh ứa ra, lăn dài từ khóe mắt xuống tai rồi xuống gối, âm thanh xung quanh không còn rõ ràng, tai anh ù đi, tiếng nức nở vang lên liên hồi. mắt anh vẫn dán chặt vào tấm ảnh, dù tất cả đã nhòe đi, anh vẫn nhớ lắm, nhớ hình ảnh của vĩ, nhớ dáng dấp anh yêu. vừa khóc, anh vừa không ngừng nhắc tên nó, anh hy vọng, anh đặt một niềm tin không căn cứ rằng chỉ cần anh gọi tên vĩ, nó sẽ về, sẽ lại ôm anh và dỗ dành như nó đã từng.

nghe tiếng khóc, minh mở cửa phòng, cậu thấy một mảng gối đã ướt đẫm, thấy cơ thể cường run lên, minh thấy một trái tim hoang tàn, và cậu thấy nguyên nhân của sự vỡ vụn ấy.

nhẹ nhàng vào trong, cậu đưa tay úp tấm ảnh xuống, cố gắng an ủi cường. nhưng cường đã chẳng còn cảm nhận được gì, anh cứ nức nở mãi thôi.
.
.

tỉnh?

giật mình bật dậy, căn phòng tối lập lòe ánh sáng màu vàng nhạt từ đèn ngủ, tấm chăn mỏng phủ lên người, mồ hôi chảy đầm đìa, thấm ướt cả lưng áo anh. cường vừa mơ thấy gì đó, một thứ gì đáng sợ lắm, tăm tối lắm, khốn khổ lắm...

cường vô thức quay đầu sang bên cạnh, anh thấy nó, thấy vĩ nằm cạnh mình.

cường hoảng, anh hoảng một khi thấy vĩ, hoảng mười khi nhận ra mình đang ngồi trên giường. cường nghi ngờ thực tại, bàn tay run rẩy của anh đưa tới, chạm vào góc mặt thanh tao của người đang chìm trong mơ mộng.

nó tỉnh giấc, đôi mắt hé ra, đón lấy ánh sáng lập lòa của căn phòng. vĩ cảm nhận được điều gì đau khổ, điều gì ẩm ướt trên da thịt mình. nó bật dậy ôm lấy cường khi nhận ra giọt nước mắt anh lăn dài trên má, rơi rớt lên đôi vai trần của nó.

"em đây, em đây.."

"hức..h..hức..."

"em đây rồi, không sao đâu..."

"hức..e...em.đ..đi đâu vậy?..."

"em không đi đâu, không đi đâu mà"

anh nức nở, tựa vào vai nó mà lộ rõ sự yếu đuối, đôi tay buông thõng, khóe mắt ứa nước, anh như òa lên đau đớn, khốn khổ với cái nhức nhối trong mình.

rơi.
chợt tất cả lặng thinh...bàn tay vĩ không còn xoa lưng anh, vai nó không còn cử động theo nhịp thở, cường thấy lưng mình lạnh dần...

anh và nó cùng ngã, ta ngã thêm một lần, ngã vào hố đen của đời, của kiếp duyên nghiệt ngã. chiếc giường êm ả trắng muốt rơi xuống, nước mắt anh thì vẫn cứ tuôn, qua lớp sương mỏng, anh thấy người yêu mình, nó lặng im, đôi mắt nhắm nghiền, làn da nó tái nhợt không chút sắc, cường không còn cảm nhận được tim nó đập, không còn thấy hơi ấm của vĩ.

tất cả chỉ còn một khoảng tăm tối, anh rơi tự do, giống như lúc anh và nó nơi vách đá, nhưng lạ, chỉ có mình anh thôi, còn nó đâu rồi?

thân thể anh chạm đất, u tối đón lấy cường, nhấn chìm anh vào đó, anh muốn vùng vẫy nhưng chẳng được, cả người bị xích chặt trong đó, nhìn hình ảnh người con trai anh yêu dần tan biến...

"vĩ! vĩ ơi!!!"

lần nữa tỉnh giấc, vẫn trên giường, vẫn tấm lưng ướt đẫm, nhưng bên cạnh không phải vĩ, là minh, cậu đang luống cuống cố gọi anh dậy. cậu thấy lo lắng khi cường cứ rên rỉ mãi, cậu nghe anh gọi tên vĩ thật nhiều, sợ anh thấy gì đó không tốt.

anh vẫn còn chút hoài nghi thực tại, liệu đây có phải giấc mơ lần nữa? nhưng khoảnh khắc cường thấy tấm di ảnh trên tường, sự nghi ngờ bị xóa tan, đây chính là thực tại, và anh mất vĩ rồi.

-------

và như thế, ngày qua ngày, cường cứ duy trì một trạng thái duy nhất-khóc. anh luôn đau đớn, một thân thể tàn tạ, một tâm hồn xây xước, kiệt quệ. anh nhớ vĩ, anh thương nó, thương thứ tình cảm dang dở không kết cục này của mình.

cường tuyệt vọng, cả bầu trời của anh bé nhỏ vậy thôi mà, sao anh còn chẳng giữ được? như một đứa trẻ con bị cướp đi con gấu ghiền đồng hành cùng mình từ bé, anh cứ mếu máo, nức nở, con ngươi đỏ rực lên màu máu, màu nỗi yêu, nỗi thương đứt đoạn trong lòng.

cường mắc kẹt ở giữa bể đời, anh sống để làm gì? sống trong cái khốn khổ nhầy nhụa như thế thì sống làm gì? nhưng cũng chẳng kháng cự được, người khác sẽ tự kết liễu, nhưng anh thì làm được không? một người bại liệt toàn thân thì làm gì được đây...

vĩ đến với anh vào ngày lập thu, khi đất trời dịu dàng nhất, khi ta quấn lấy nhau thật êm ái dưới bóng lá thu vàng sẫm.

anh đã ngỡ tình ta sẽ cứ đẹp như thế, sẽ luôn là một làn gió thoảng, se se mát lạnh nhắc anh nhớ bên cạnh mình có em, có một cuộc tình thật ấm áp.

rồi anh mất nó vào ngày thu tàn, đông đến quăng cho anh nỗi cô đơn tủi nhục, mùa đông khiến mọi thứ xung quanh anh úa tàn, cường cũng thấy dường như mình yếu đuối hơn vào những ngày lạnh cóng, ảm đạm màu cô đơn đó, rồi ai sẽ ở lại trong cái đông tàn tạ ấy với anh?

cường sống không bằng chết, anh tồn tại với một thể xác nhũn nhẽo, một tinh thần méo mó cùng trái tim nát bấy vẫn cứ đập liên hồi.

một khắc nó đập, là một khắc anh nhớ vĩ, và nỗi nhớ ấy sẽ lớn dần lên trong anh, cắm rễ vào trái tim khô cằn, lấy chất dinh dưỡng từ những kí ức bên nhau.

và đến một ngày thu nào đó, khi lồng ngực anh đã thôi không phập phồng nữa, trong tim anh tồn tại một cây đại thụ, nó mang dáng dấp của em, của người anh yêu, của cuộc tình úa tàn màu lá rụng này.

-end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com