Kết thúc của mọi thứ ... ?
Trong căn phòng tâm thần ... ngọn lửa trong tâm trí Gura bập bùng, hắt những vệt sáng đỏ cam lên khuôn mặt trầm tĩnh của Gura. Cô đứng giữa không gian tối tăm, ánh mắt xanh thẳm tập trung vào một điểm vô định phía trước. Phía sau lưng cô, một hình ảnh nhợt nhạt dần hiện rõ, một bản sao với nụ cười lạnh lẽo và ánh nhìn đầy thách thức.
Gura siết chặt bàn tay, ngọn lửa trong lòng bàn tay cô cháy sáng hơn một chút, như một lời đáp trả âm thầm. Cô khẽ nhích chân, tiến về phía trước. Mỗi bước đi của cô đều chậm rãi và chắc chắn, như thể đang dò dẫm trong một giấc mơ đầy rẫy những nguy hiểm tiềm ẩn.
Cái bóng phía sau vẫn đứng im, quan sát mọi động thái của Gura. Sự tĩnh lặng giữa hai người căng thẳng đến nghẹt thở, chỉ có tiếng tí tách khe khẽ của ngọn lửa phá vỡ sự im ắng đáng sợ này. Dường như một cuộc đối đầu không lời đang diễn ra, một màn giằng co giữa ý chí và bóng tối.
Cái bóng phía sau khẽ cựa mình, nụ cười trên môi nó càng thêm phần quỷ dị. Nó không vội vã, chỉ lặng lẽ dõi theo, như một con mèo vờn chuột trước khi tung đòn kết liễu. Sự khác biệt giữa Gura và bản sao ngày càng rõ rệt: một bên là sự kiên định và ánh sáng, một bên là sự nham hiểm và bóng tối.
Đột nhiên, những ký tự trên tường bắt đầu nhúc nhích, rồi vỡ vụn thành những mảnh đen kịt, bay lơ lửng trong không khí. Chúng tụ lại, bao quanh Gura như những con côn trùng đói khát, cố gắng dập tắt ngọn lửa trong tay cô. Gura siết chặt tay, ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ hơn để chống lại sự xâm lấn này, nhưng cô cảm nhận được một sự hao mòn, một sự suy yếu đang dần len lỏi.
Những mảnh vỡ đen kịt ngày càng dày đặc, vây lấy ngọn lửa của Gura như một đàn châu chấu . Chúng bám vào ánh sáng, rít lên những âm thanh quái dị, cố gắng nuốt chửng nguồn năng lượng duy nhất của cô. Gura nghiến răng, cố gắng giữ cho ngọn lửa cháy đều, nhưng cảm giác mệt mỏi rã rời đang lan tỏa khắp cơ thể.
Bản sao phía sau khẽ nhếch mép, đôi mắt nó ánh lên vẻ thích thú khi chứng kiến sự suy yếu của Gura. Nó giơ tay lên, và những mảnh vỡ đen kịt xung quanh Gura dường như được tiếp thêm sức mạnh, tấn công dồn dập hơn. Ngọn lửa trong tay Gura bắt đầu chao đảo, những tia sáng yếu ớt không còn đủ sức đẩy lùi bóng tối.
Một vài mảnh vỡ đen kịt chạm vào cánh tay Gura, để lại những vệt đen cháy xém. Cô khẽ rên rỉ, cảm nhận được sự đau đớn và một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi vào tâm trí. *Mình không thể thua cuộc... không thể...* Nhưng giọng nói lí trí ấy ngày càng nhỏ dần, chìm nghỉm giữa sự bao vây của bóng tối và sự chế giễu của bản sao.
Bất ngờ, những bức tường của căn phòng tâm trí rung chuyển dữ dội, những vết nứt lan rộng như mạng nhện. Trước khi Gura kịp định thần, sàn nhà dưới chân cô sụp đổ, kéo theo cô rơi tự do vào một vực sâu thăm thẳm. Cảm giác hệt như một giọt nước mắt chìm sâu xuống lòng đại dương bao la, lạnh lẽo và cô độc.
Thời gian dường như ngừng lại trong khoảnh khắc rơi vô tận. Bóng tối đặc quánh bao trùm lấy Gura, nuốt chửng mọi ánh sáng và hy vọng. Đến khi cuối cùng, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo tột cùng của nước biển bao quanh, một sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm lấy mọi giác quan.
Nhưng rồi, một sự chấn động khẽ khàng kéo Gura trở lại thực tại. Cô từ từ mở mắt, nhận ra mình đang lơ lửng giữa làn nước tối đen. Phía trên, ánh sáng nhạt nhòa của bề mặt biển xa xôi như một ký ức mơ hồ. Và rồi, một hình ảnh khiến tim cô thắt lại.
Trên mặt nước lấp lánh ánh trăng, một bóng người quen thuộc đang chậm rãi bước đi. Dáng vẻ, mái tóc, thậm chí cả nụ cười lạnh lẽo kia... Đó là bản sao của cô, nhưng giờ đây, nó đã có một hình hài vật chất, một thân xác hoàn chỉnh, giống hệt Gura đến từng chi tiết. Nó quay đầu lại, ánh mắt vô hồn nhìn xuống mặt nước sâu thẳm, nơi Gura đang chìm dần, như thể đang nhìn ngắm một món đồ chơi đã vứt bỏ.
Gura ngơ ngác nhìn bóng hình giống hệt mình thản nhiên bước đi trên mặt nước, như thể sự tồn tại của cô dưới đáy biển sâu không hề liên quan đến nó. Một sự bàng hoàng tột độ trộn lẫn với nỗi sợ hãi tê tái xâm chiếm tâm trí cô. *Không... không thể nào...*
Một ý nghĩ thôi thúc mạnh mẽ trỗi dậy, Gura cố gắng vùng vẫy, dùng hết sức lực còn lại để bơi lên phía trên. Nước biển lạnh lẽo siết chặt lấy cơ thể, nhưng nỗi tuyệt vọng và sự tức giận đã tiếp thêm cho cô một chút sức mạnh. Từng nhịp quẫy tay nặng nhọc đưa cô nhích dần lên phía ánh sáng nhạt nhòa.
Cuối cùng, Gura cũng ngoi lên được mặt nước, hổn hển thở dốc. Cô đảo mắt nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng xa lạ kia. Nó vẫn ở đó, đứng trên mặt biển như một ảo ảnh, quay lưng về phía cô, chậm rãi bước đi về phía chân trời mờ ảo.
Không chút do dự, Gura lao theo. Dù cơ thể rã rời, dù cảm giác bất lực vẫn còn ám ảnh, cô không thể để bản sao kia tự do. Đó là thân xác của cô, là một phần linh hồn đã bị tước đoạt. Cô phải đuổi kịp nó, phải giành lại những gì đã mất, dù cho điều đó có nghĩa là phải đối mặt với chính bóng tối của bản thân một lần nữa.
Trong lúc Gura kiệt sức đuổi theo bóng hình kia trên mặt biển vô tận, một cánh cửa đột ngột hiện ra trước mắt cô. Nó không giống như một cánh cửa vật chất, mà là một cánh cửa rực rỡ xé toạc màn đêm, một hình ảnh đầy hứa hẹn về sự giải thoát, một lối thoát khỏi sự giam cầm của biển sâu và nỗi ám ảnh của bản sao.
Gura khựng lại, ánh mắt dao động giữa bóng lưng đang dần khuất xa của bản sao và cánh cửa sáng chói kia. Một cuộc chiến nội tâm dữ dội bùng lên trong tâm trí cô. Liệu cánh cửa kia có thực sự là sự giải thoát, hay chỉ là một ảo ảnh, một sự dụ dỗ ngọt ngào để cô từ bỏ cuộc chiến?
Một phần trong cô khao khát lao về phía ánh sáng, bỏ lại tất cả những đau khổ và tuyệt vọng phía sau. Nhưng một phần khác, mạnh mẽ hơn, thôi thúc cô phải đuổi theo bản sao, phải đối diện với chính bóng tối của mình để giành lại những gì đã mất. Cô đang đứng trên ranh giới mong manh giữa việc khuất phục trước nỗi sợ hãi và tìm kiếm sự giải thoát dễ dàng, hay dũng cảm đối mặt với bản ngã đen tối để thực sự "chinh phục" nó, hoặc bị nó hoàn toàn "chinh phục". Quyết định giờ đây hoàn toàn nằm trong tay cô.
Không một chút do dự, bản sao của Gura lao thẳng về phía cánh cửa ánh sáng. Cây đinh ba quen thuộc, giờ đây toát ra một vẻ đen tối và chết chóc, bất ngờ được triệu hồi trong tay nó. Không còn sự uyển chuyển thường thấy, bản sao vung vũ khí một cách thô bạo và tàn nhẫn, chém nát mọi thứ cản đường.
Những con thuyền đánh cá nhỏ bé vô tội bị lưỡi đinh ba sắc lạnh xé toạc làm đôi, vỡ vụn thành những mảnh gỗ trôi nổi trên mặt biển nhuốm màu đỏ. Uy áp khủng khiếp từ những cú chém lan tỏa ra xung quanh, mặt nước gầm thét, rồi bất ngờ bùng nổ thành một cột sóng khổng lồ, nhấn chìm mọi thứ trong bán kính. Sức mạnh tàn phá này vượt xa những gì Gura từng thể hiện, một minh chứng cho sự kiểm soát hoàn toàn của bóng tối.
Gura kinh hoàng chứng kiến cảnh tượng đó. Sự tàn nhẫn và sức mạnh hủy diệt mà bản sao đang thể hiện khiến cô không khỏi rùng mình. Đó là sức mạnh của chính cô, nhưng đã bị tha hóa và nhuốm màu hắc ám. Cánh cửa giải thoát giờ đây không còn mang vẻ hiền hòa, mà trở thành một lối đi đầy máu và sự hủy diệt.
Gawr chậm rãi thu lại cây đinh ba nhuốm máu, những giọt nước biển đỏ au nhỏ xuống từ lưỡi trident sắc lạnh. Một nụ cười nhạt nhẽo, đầy vẻ thỏa mãn, thoáng qua trên khuôn mặt giống hệt Gura. Bàn tay nó đặt lên cánh cửa sáng chói, như thể đang chạm vào một chiến lợi phẩm đã nằm trong tầm tay.
Gura, chứng kiến tất cả sự tàn phá và vẻ đắc thắng của Gawr, không thể kìm nén thêm nữa. Một nỗi tuyệt vọng pha lẫn phẫn uất trào dâng, thúc đẩy cô lao về phía trước. Cô phải ngăn chặn nó, dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi.
Nhưng Gawr dường như đã đoán trước được hành động của Gura. Ngay khi cô vừa tiếp cận đủ gần, cây đinh ba lại đột ngột hiện ra trong tay nó, vung mạnh một cú đẩy thô bạo về phía Gura. Lực đánh kinh khủng khiến cô bật ra xa, lộn nhào trên mặt nước lạnh lẽo, một cơn đau nhói lan khắp cơ thể. Vị mặn chát của biển cả hòa lẫn với vị tanh của máu trong miệng cô. Ánh mắt Gura nhìn Gawr, giờ đây chỉ còn lại sự bất lực và cay đắng. Cánh cửa giải thoát... dường như đã nằm ngoài tầm với.
Không để Gura có cơ hội phản kháng, Gawr vung cây đinh ba xuống mặt nước, tạo ra một cơn sóng dữ dội hất tung cơ thể Gura lên cao. Ngay lập tức, nó lao theo, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên vẻ thích thú tàn nhẫn. Với một lực đẩy mạnh mẽ từ cây đinh ba, Gawr dìm chặt Gura xuống làn nước biển sâu thẳm.
Áp lực khủng khiếp lại một lần nữa bao trùm lấy Gura, nước biển lạnh lẽo tràn vào phổi, khiến cô nghẹt thở. Bóng tối dày đặc nuốt chửng mọi ánh sáng. Cô cố gắng vùng vẫy, cào cấu vào cánh tay đang siết chặt mình, nhưng sức lực đã cạn kiệt. Hình ảnh Gawr với nụ cười chiến thắng quỷ dị hiện rõ trong tầm mắt đang mờ dần. Dường như đây là kết thúc. Sự giải thoát đã trở thành sự giam cầm vĩnh viễn dưới đáy biển sâu.
Khi bóng tối và áp lực nghiền nát kéo Gura chìm sâu hơn xuống đáy đại dương, ý thức của cô dần lịm đi. Nhưng trong khoảnh khắc giao thoa giữa sự sống và cái chết, một thế giới khác mở ra – thế giới được kiến tạo bởi chính trí tưởng tượng và những ký ức sâu thẳm trong trái tim cô.
Không còn sự lạnh lẽo và bóng tối đáng sợ, nơi đây tràn ngập ánh sáng dịu dàng và những hình ảnh thân thương. Từng người bạn cũ hiện ra, những nụ cười rạng rỡ và ánh mắt trìu mến bao bọc lấy cô. Họ ôm Gura vào lòng, vỗ về và an ủi, xua tan đi sự cô đơn và tuyệt vọng đang bủa vây.
Những lời động viên ấm áp vang vọng trong tâm trí Gura, như những ngọn lửa nhỏ nhen nhóm lại tia hy vọng đã gần tàn lụi. Họ nhắc nhở cô về những khoảnh khắc vui vẻ đã từng, về những lời hứa và sự gắn kết không thể phá vỡ. Sức mạnh kỳ diệu của tình bạn, tưởng chừng như đã ngủ quên, giờ đây trỗi dậy mạnh mẽ, truyền cho Gura một nguồn năng lượng mới, một ý chí kiên cường để không đầu hàng.
Nhưng bóng tối không dễ dàng buông tha con mồi của mình. Gawr, dù đã chiếm được thân xác, vẫn không hề lơ là. Nó hiểu rõ hơn ai hết sức mạnh tiềm ẩn sâu thẳm trong Gura, một ngọn lửa có thể bùng cháy dữ dội hơn cả những gì nó từng thấy. Sự trỗi dậy bất ngờ của những ký ức tươi đẹp là một dấu hiệu nguy hiểm.
Với sự điên cuồng và nỗi sợ hãi mơ hồ về việc đánh mất quyền kiểm soát, Gawr lao thẳng xuống làn nước đen kịt. Cây đinh ba vung vẩy loạn xạ, xé toạc màn đêm dưới đáy biển, tìm kiếm Gura một cách gấp gáp. Ánh mắt đỏ ngầu của nó đảo quanh, cố gắng phát hiện dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt, một dấu hiệu của sự kháng cự. Nó biết rằng, nếu để Gura khôi phục hoàn toàn, mọi thứ nó đã giành được sẽ tan thành mây khói. Cuộc săn lùng trong bóng tối trở nên căng thẳng và gấp rút hơn bao giờ hết.
Ánh mắt đỏ ngầu của Gawr cuối cùng cũng phát hiện ra luồng sáng dịu kỳ đang bao bọc lấy Gura trong bóng tối đáy biển. Một tiếng gầm thịnh nộ xé tan sự tĩnh lặng. Không chút do dự, Gawr vung mạnh cây đinh ba, giáng một đòn tàn khốc vào luồng sáng.
Vầng hào quang ấm áp tan vỡ như thủy tinh, những mảnh vỡ ánh sáng tan biến vào màn đêm. Gura giật mình tỉnh giấc, cảm nhận được sự lạnh lẽo của nước biển và cơn đau nhói từ những vết thương. Nhưng trong khoảnh khắc tỉnh lại, ý chí chiến đấu trỗi dậy mạnh mẽ. Bàn tay cô nắm chặt lấy cán cây đinh ba quen thuộc, một ngọn lửa nhỏ bé nhưng kiên cường bùng lên trong đôi mắt xanh thẳm. Dù yếu ớt, cô vẫn sẵn sàng phản kháng, không để bóng tối nhấn chìm thêm một lần nào nữa.
Nhưng sự trỗi dậy của Gura chỉ là một tia sáng yếu ớt giữa màn đêm. Gawr, với sự tàn nhẫn và tốc độ vượt trội, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để phản công. Trong khoảnh khắc Gura vừa kịp nắm chặt lấy cây đinh ba, lưỡi trident đen ngòm của Gawr đã lao tới với một lực kinh hoàng.
Một nhát đâm chí mạng. Cây đinh ba xuyên qua cơ thể Gura, nhuộm đỏ làn nước biển lạnh lẽo. Một tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra từ đôi môi tái nhợt. Cơn đau xé thịt lan tỏa khắp cơ thể, nhưng nỗi đau lớn nhất lại đến từ sự bất lực và thất bại cay đắng. Ánh sáng trong đôi mắt xanh thẳm vụt tắt dần, nhường chỗ cho bóng tối vĩnh cửu.
Máu loang ra, hòa tan vào đại dương bao la. Cơ thể Gura chìm dần xuống đáy biển sâu, nơi những ký ức và hy vọng cũng tan biến theo. Gawr rút cây đinh ba ra, một nụ cười lạnh lẽo và thỏa mãn nở trên khuôn mặt nó. Sự kháng cự đã bị dập tắt. Bóng tối đã chiến thắng.
Khi bản thể Gura tan biến hoàn toàn trong làn nước đỏ thẫm, hình ảnh Gawr trở nên rõ ràng và sắc nét hơn bao giờ hết. Không còn chút lay chuyển hay giằng xé, chỉ còn lại sự thống trị tuyệt đối của bóng tối trong hình hài quen thuộc.
Với một sự tự tin đáng sợ, Gawr bơi lên phía trên, hướng về phía cánh cửa ánh sáng vẫn đang rực rỡ. Nó vươn tay chạm vào cánh cửa, không chút do dự hay e ngại. Một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi, ánh mắt đỏ ngầu ánh lên vẻ chiến thắng tột độ.
Cánh cửa từ từ mở ra, không phải là một thế giới tươi đẹp và tràn đầy hy vọng như Gura từng tưởng tượng. Mà là một khung cảnh hoang tàn, đổ nát, nhuốm một màu xám tro lạnh lẽo. Gawr bước qua cánh cửa, không hề ngoảnh lại nhìn xuống vùng biển sâu đang chôn vùi bản thể kia. Nó đã bước vào một tương lai đen tối, nơi bóng tối của chính nó sẽ thống trị.
Nhưng khi Gawr tự tin đẩy cánh cửa ánh sáng mở ra, một sự trống rỗng lạnh lẽo ập đến. Không có một thế giới mới, không có nguồn sức mạnh ẩn giấu, không có bất kỳ thứ gì ngoài một khoảng không vô định, đen ngòm. Cánh cửa của hy vọng hóa ra chỉ là một ảo ảnh, một lối đi vô nghĩa.
Gawr đứng sững lại, nụ cười trên môi đông cứng. Nó nhìn xuyên qua cánh cửa, nhưng chỉ thấy sự trống rỗng đáng sợ. Không có sự chào đón, không có phần thưởng cho chiến thắng của nó. Thứ duy nhất đối diện với Gawr lúc này chính là khung cảnh đổ nát, hoang tàn mà nó đã gây ra trên mặt biển – những con thuyền vỡ vụn, mặt nước nhuốm máu, và sự im lặng chết chóc bao trùm tất cả. Sự trống rỗng phía sau cánh cửa dường như phản chiếu chính sự trống rỗng trong tâm hồn nó, một chiến thắng không mang lại gì ngoài sự cô độc và tàn lụi.
Gawr đứng một mình trước cánh cửa trống rỗng, bóng tối phản chiếu trong đôi mắt đỏ ngầu. Chiến thắng của nó là một chiến thắng không có gì, một sự thống trị trên một vùng đất hoang tàn. Và trong sự trống rỗng đó, có lẽ, lần đầu tiên, Gawr cảm nhận được một thoáng lạnh lẽo không đến từ biển sâu, mà đến từ chính sự cô độc vĩnh cửu mà nó đã chọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com