httt.ltl: hôn nhân
một ngày như mọi ngày, lương thuỳ linh trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. đồng hồ điểm 12h, căn nhà khang trang đã chìm trong bóng tối. lê thân xác mệt mỏi vào nhà, cô nhìn thấy vợ của mình, thanh thuỷ đang ngủ gục trên bàn ăn. lương thuỳ linh vẻ mặt mười phần chán ghét. mối quan hệ của cô và người đàn bà này bị xiềng xích bởi hai chữ "liên hôn".
gia đình cô làm ăn lớn, cha là chủ tịch của một công ty đa quốc gia, mẹ là nghệ sĩ piano nổi tiếng. dù nghe xa hoa mỹ lệ là thế, nhưng từ khi thuỳ linh còn nhỏ, gia đình cô đã không có nổi một bữa cơm chung nào. cha thì liên tục công tác xa nhà, mẹ thì bận rộn với lịch trình biểu diễn dày đặc. điều đó khiến lương thuỳ linh không rõ hơi ấm hạnh phúc là gì.
còn nàng, con gái của một doanh nhân có tài sản lên tới hàng trăm tỷ đồng. mẹ nàng mất sớm, cha nàng gà trống nuôi con, tuy vậy nàng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn vì đã luôn có cha bên cạnh. hôn nhân của hai người được định sẵn khi cô 14 tuổi, còn nàng thì mới 12. dù cho cả cô và nàng đều không đồng ý hôn sự này, nhưng lời người đi trước đã quyết thì làm sao mà thay đổi được. lương thuỳ linh có người yêu, nàng ấy là đỗ hà. và đó cũng là lý do lương thuỳ linh căm hận thanh thuỷ đến thế, cô nghĩ rằng vì nàng và hôn sự chết tiệt đó khiến đỗ hà phải đau lòng bỏ sang nước ngoài. còn phần thanh thuỷ, nàng đơn giản là đã yêu sâu đậm người con gái tên lương thuỳ linh. nhưng nàng cũng biết cô đã có người yêu và họ hạnh phúc thế nào, nên nàng không muốn phá hoại tình cảm của họ.
tiếng động phát ra khiến thanh thuỷ tỉnh giấc. nàng ngước nhìn thì thấy lương thuỳ linh đã trở về.
"c-chị, em nấu bữa tối rồi, chị có muốn ăn không em hâm cho nóng."
"không."
cô bỏ mặc nàng rồi trở về phòng. thanh thuỷ lủi thủi đổ đi từng món trên bàn ăn. nàng đã quen cảnh bị bỏ rơi thế này rồi, nhưng sao vẫn đớn đau đến thế...
thanh thuỷ trở về phòng sau khi dọn dẹp. lương thuỳ linh vẫn còn đang làm việc với laptop trên giường. cô mang vẻ đẹp cuốn hút đến chết người, đôi mắt phượng khiến bao người mê đắm, mũi cao thanh tú, bờ môi quyến rũ. nàng thất thần nhìn gương mặt ấy, rồi lại tỉnh mộng khi nhớ đến câu nói mà chính cô đã nói với nàng: "thứ đẹp đẽ đến mấy cũng sẽ không bao giờ thuộc về cô."
"cô vào đây làm gì?"
"à, em đem sữa ấm cho chị."
"để trên bàn đi."
"dạ, chị ngủ ngon."
nàng đặt sữa trên bàn rồi ra ngoài. từ khi về làm vợ lương thuỳ linh, nàng chưa bao giờ nằm chung chăn gối với cô. những hôm cô ngủ lại công ty nàng sẽ ngủ ở phòng, khi cô trở về thì nàng chỉ biết sang phòng khách ngủ. thay ra một bộ đồ khác, nàng nằm trên giường với dòng suy nghĩ ngổn ngang rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
---
tỉnh dậy khi mặt trời con chưa hừng nắng, thanh thuỷ kéo lê cơ thể mệt mỏi đến bồn rửa mặt để vệ sinh cá nhân. xong xuôi, nàng xuống bếp để chuẩn bị một bữa sáng đơn giản cho chồng trên danh nghĩa của nàng. mỗi khi lương thuỳ linh về nhà, nàng đều sẽ dậy sớm hơn mọi khi để chuẩn bị cho cô cả bữa sáng lẫn bữa trưa. mà phó chủ tịch lương cũng rất nhiệt tình ăn những món nàng nấu, vì cô nghĩ có người sẵn sàng hầu hạ thì việc gì phải từ chối, hơn nữa thanh thuỷ nấu ăn rất ngon và hợp khẩu vị cô.
một đĩa sandwich đơn giản cho buổi sáng và cơm cho buổi trưa. khi nàng làm xong mọi thứ thì lương thuỳ linh cũng đã xuất hiện. cô ngồi vào bàn ăn sáng, khi chuẩn bị ăn thì đột nhiên dừng động tác.
"lại đây ăn cùng đi."
nàng đang dọn dẹp ở trong bếp thì nghe tiếng cô. đang hoang mang chưa hiểu gì thì cô lại lên tiếng.
"tôi nói không nghe à? vào bàn ngồi ăn chung với tôi."
đúng hơn là cô đang ra lệnh. nàng bước đến bàn ăn nhưng mãi không dám ngồi, trong lòng nàng có chút lo lắng đan xen sợ hãi không biết bản thân mắc lỗi gì.
"tôi sẽ ăn sau."
"tôi bảo cô ăn cùng tôi, điếc à?"
từng lời từng lời làm nàng sững sốt, nhưng thật ra bị lăng mạ mãi cũng quen, thanh thuỷ đành ngồi phía đối diện, lặng lẽ dùng cho xong bữa sáng của mình.
cô ăn sáng xong thì đến công ty, nàng đương nhiên không quên đưa bữa trưa cho "chồng" của mình.
"chị, đây là bữa trưa. chị đi cẩn thận."
cô cầm lấy phần ăn trưa rồi lên xe để tài xế lái đi. thanh thuỷ nhìn theo bóng dáng chiếc xe rồi lại thở dài.
---
mà thanh thuỷ khi gặp lại lương thuỳ linh đã là câu chuyện của ba ngày sau. càng không thể ngờ đến là, đỗ hà cũng đã trở về nước. hôm ấy lương thuỳ linh về sớm hơn mọi khi, sau lưng còn dẫn theo đỗ hà. nàng nhìn thấy thì cũng chỉ biết lẳng lặng nhẫn nhịn, vốn dĩ họ yêu nhau, cô mới là người đã chia cắt tình cảm của họ.
"từ hôm nay đỗ hà sẽ ở lại ngôi nhà này cùng tôi. cô đừng động đến cô ấy."
"em chào chị, mong rằng chúng ta sẽ sống hoà hợp nhé."
đỗ hà tươi cười đưa tay, mà nàng cũng đáp lại cái bắt tay đó.
"cô hà đừng khách sáo, tôi nhỏ tuổi hơn, cứ gọi là em được rồi."
nàng buông tay rồi trở về phòng. đớn lắm đấy, nhưng làm gì được? cả buổi tối nàng không ra khỏi phòng, nhốt mình âm thầm rơi nước mắt. cuối cùng thì điều đó cũng đến, điều mà nàng lo sợ suốt 2 năm kết hôn với lương thuỳ linh.
---
12h đêm
có lẽ đã khóc đến sưng đỏ cả mắt dẫn đến mất nước quá nhiều khiến nàng khát khô cả cổ. nàng ra khỏi phòng, ý định xuống bếp uống cốc nước thì chợt khựng lại khi đi ngang phòng ngủ của lương thuỳ linh. những âm thanh ái muội xen kẽ tiếng rên rỉ gọi tên đối phương đều rơi vào tai nàng tất thảy. mỗi lần lương thuỳ linh gọi tên đỗ hà chính là một lần trái tim nàng bị cứa thêm một vết. đôi chân nàng cứng đờ chẳng thể nhúc nhích. ráng lê xa khỏi nơi đầy rẫy những con dao vô hình ấy, nàng uống một, hai rồi ba ly nước để cố dập tắt đi ngọn lửa lòng, ngọn lửa thiêu rụi những mẩu tình cảm khai sơ nàng dành cho cô.
---
suốt cả một đêm, thanh thuỷ không chợp mắt nổi. thức dậy với trạng thái không thể nào tệ hơn, nàng vẫn phải xuống bếp nấu bữa sáng và bữa trưa cho lương thuỳ linh, và hiện tại còn có đỗ hà. mà qua một đêm nàng cũng quyết định xong, rằng đây sẽ là bữa ăn cuối cùng nàng tự tay nấu cho cô. có lẽ là không nên níu giữ thứ không thuộc về mình nên phải buông thôi.
nàng bê ra bàn ăn hai tô nui xương, một cho người "chồng" trên danh nghĩa và tình nhân của cô ấy. sau đó là hai phần ăn trưa cũng dành cho hai người họ. nàng trở về phòng, lấy ra một tờ giấy và một cây bút, viết vội lá đơn ly hôn có chữ ký rồi đặt trên giường. sau đó thì lặng lẽ gom một áo quần áo và vật dụng cá nhân vào vali chuẩn bị rời đi. vẫn còn quá sớm để lương thuỳ linh thức dậy, hơn nữa đêm qua họ hoạt động nhiều nên có lẽ mất sức, nàng chẳng lo cô sẽ phát hiện mình rời khỏi nhà.
nhìn lại lần cuối căn nhà gắn bó 2 năm trời, cũng đến lúc tạm biệt rồi. nàng rời thành phố xô bồ nhộn nhịp để định cư tại một làng chài nhỏ ở dưới quê. nàng tình nguyện đánh đổi yêu thương để có được sự yên bình sớm mai, sự tĩnh lặng của biển và sóng. đối với nàng, vậy là đủ.
còn về lương thuỳ linh, khi cô nhìn thấy tờ đơn ly hôn, một là bất ngờ, hai là nghi ngờ. cô nghi ngờ nàng bày trò, nhưng bất ngờ vì nàng đã tình nguyện hy sinh để cô có thể quang minh chính đại đứng cạnh tình yêu của cô. đối với lương thuỳ linh, có lẽ vị thế của người vợ trên giấy tờ này cũng phần nào thay đổi. trước là khinh bỉ và chán ghét, giờ là ngưỡng mộ và tôn trọng. ngưỡng mộ sự cao thượng, tôn trọng sự hy sinh.
kết cục của họ, cũng chính là kết cục đẹp nhất cho cả hai. sự hy sinh của nàng, là thành toàn cho người nàng yêu, cũng là thành toàn cho tâm nguyện của bản thân nàng...
---
motif tui viết cũ cỡ này mọi người cỡ nào🤡
tui viết xong tui mắc cười tại giống teenfic hồi xưa hay viết á=)))) thôi thì biết dở rồi nhưng mà đọc đỡ đi he, tui viết cho là mừng lắm rồi đó🥲
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com