26. Huy Trường
Nếu hỏi Phạm Đức Huy có thích Lương Xuân Trường không. Câu trả lời chắc chắn là có.
Anh thích, à không, là yêu cậu từ lâu lắm rồi. Ngay khi vừa nhìn thấy bóng dáng ấy chạy trên sân, theo sau gót chân là ngọn lửa của khát vọng chiến thắng, anh đã biết đây chính là người mà anh luôn tìm kiếm vì thượng đế thì thầm vào tai anh :" Số kiếp khó tránh."
Từ dạo ấy, người ta thấy Đức Huy có chút khác đi, anh hay cười một mình, có khi lại cắm mặt vào điện thoại chẳng biết nhìn cái gì nhưng nét mặt vô cùng hạnh phúc. Ai cũng đoán, có lẽ anh đã có người thương.
Nhưng người đó là ai?. Không người nào biết cả vì dù có hỏi ai đó vẫn luôn một mực giữ im lặng, vì có lẽ khi nói ra mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ.
Anh cứ như vậy nuôi dưỡng đoạn tình cảm này, nó càng ngày càng lớn lên, căng tràn trái tim anh bằng những xúc cảm đẹp đẽ.
Anh xem người đó là tín ngưỡng, là ước mơ, là áng mây trời chẳng thể nào chạm tới. Mọi chuyện sẽ chỉ có thế cho đến khi tình ái giết chết lòng người trong cô độc, trong những cơn đau đớn chứa đựng nỗi mê say đầy sầu khổ.
Nhưng số phận dường như thương xót cho kẻ đa tình. Anh gặp được cậu trong một trận đấu giao hữu giữa hai đội.
Thời khắc anh cùng cậu nắm tay nhau, anh đã ngỡ rằng đó là một giấc mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp bỗng chốc trở thành hiện thực vội vàng. Anh muốn giữ mãi chẳng buông bàn tay ấy, nhưng lí trí của anh bảo rằng đã đủ rồi. Luyến tiếc rời xa xúc cảm mềm mại, bàn tay co chặt, dư vị ấm áp vẫn ở đây, điều đó làm anh ngây ngốc mỉm cười.
Nhìn xem, cậu vẫn như vậy, ôn nhu và ấm áp, trên sân cỏ lại là một vị đội trưởng mẫu mực mà hiếm ai có thể làm được. Tham vọng chiến thắng nhưng cũng chẳng vì lẽ đó mà không ngần ngại va chạm với đối phương một cách mãnh liệt.
Là chiến đấu một cách công bằng và trong sạch, dù thắng hay thua vẫn khiến người ta nể phục.
Trận đấu kết thúc với phần thắng thuộc về CLB Hoàng Anh Gia Lại. Ừ thì có buồn đấy, nhưng nhen nhóm trong tim vẫn là một thứ cảm xúc kì lạ, bởi lẽ nụ cười rực rỡ của cậu đội trưởng mắt híp đã xóa tan nỗi u buồn của một người.
Cả sân vận động ngày càng vắng, cả đội đã đi hết, vậy mà Đức Huy vẫn còn mãi lần lựa trước phòng thay đồ của đối phương. Anh muốn được làm quen cậu, muốn bản thân có thể lại gần cậu một chút, một chút thôi.
Nhưng chính mình lại chẳng đủ dũng khí, chỉ như một tên ngốc thẫn thờ nhìn cánh cửa chẳng dám chạm vào.
Anh cứ thế đứng như vậy thật lâu, cho đến khi một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt, vừa xa lạ lại thân quen. Thân quen vì chỉ vài giờ trước họ vừa gặp nhau, xa lạ vì chưa bao giờ được gần gũi.
Xuân Trường khó hiểu nhìn người trước mặt mình ấp úng mãi không xong, lại cảm thấy buồn cười, lớn xác vậy rồi nhưng cũng chưa thấy người nào lần đầu gặp mặt lại mang bộ dáng như sắp tỏ tình mà khẩn trương đến thế.
- Tôi... tôi... có thể làm qu...
Đức Huy nhăn mặt, nói nhanh quá làm anh cắn phải lưỡi, đau muốn rơi nước mắt. Xuân Trường nén cười, đưa tay xoa má anh, hai mắt cong cong vẽ thành đôi vầng trăng trên gương mặt trắng nõn.
- Được chứ!. Mà tôi cũng không có ăn thịt cậu, việc gì phải nói nhanh như vậy.
Được rồi, anh biết mình đang chìm đắm vào ái tình mất rồi. Sâu đến mức không thể thoát cũng chẳng muốn thoát.
Từ đó mọi chuyện bắt đầu thuận lợi hơn, anh có được số điện thoại của cậu, cũng như một vài thông tin liên lạc cơ bản.
Lần đầu được gọi điện với người thương, cảm giác thật khó diễn tả. Dù là qua điện thoại, giọng nói vẫn phi thường ngọt ngào làm người ta thao thức, đêm ấy Đức Huy thức trắng.
Họ cùng nhau nhắn tin, hẹn nhau đi ăn, có khi chỉ đơn giản là loanh quanh dạo phố đêm cùng nhau. Cả hai đều đã mơ hồ nhận ra bản thân dường như càng lúc càng trở nên thân thiết với người còn lại.
Những cái nắm tay chẳng còn rụt rè, những cái ôm chợt như ấm áp hay bờ vai vốn chẳng to lớn bỗng vững trãi lạ thường. Cũng chỉ khi ở bên nhau, cả hai mới có thể là chính mình.
Đức Huy cảm thấy hạnh phúc với hiện tại, nhưng trong tình yêu chưa bao giờ là đủ. Như những lúc cậu cười đùa cùng ai khác, dẫu trong lòng ghen tức đến nghẹn thở, nhưng chỉ có thể lặng im đứng nhìn.
Vì sao à? Vì với vai trò là một người bạn, một người tri kỷ, anh không có quyền xen vào quá sâu các mối quan hệ xã hội của cậu, cậu không thuộc về anh, cũng chưa từng thuộc về anh.
Anh luôn mặc niệm điều đó trong đầu dù nó làm bản thân ray rứt trăm phần, nhưng cũng chỉ như vậy Phạm Đức Huy mới có ngăn chính mình vượt qua ranh giới. Cái ranh giới tình bạn mong manh đến đáng thương nhưng chưa một lần dám xâm phạm.
Có người từng nói tìm được người mình yêu đã khó, để có được người đó càng khó hơn.
Có lẽ đúng là như vậy, Xuân Trường chính là người anh yêu, là người anh muốn dùng cả sinh mệnh để bảo vệ.
Nhưng cậu cứ như một màn sương vậy, mờ ảo và có thể tan biến bất kì lúc nào.
Sẽ thật khó tin, nếu một người như anh nói ra từ sợ. Vậy mà anh sợ thật đấy, anh sợ hãi tất cả những điều liên quan đến cậu, sợ cậu biến mất, sợ cậu rời xa anh, sợ tất cả chỉ là giấc mơ chờ đợi một ngày tỉnh giấc với trái tim xót xa khôn cùng.
Một trái tim dễ tan vỡ là một trái tim đang yêu.
Bởi lẽ, ái tình có thể khiến người yếu đuối trở nên mạnh mẽ, cũng có thể khiến người mạnh mẽ trở nên yếu đuối.
Có khi là vì những lo sợ vẩn vơ, có khi lại vì những câu nói, những hành động vô tình mà dẫn đến. Nói chung cũng bởi vì yêu.
Sẽ chẳng ai biết Đức Huy đã vui như thế nào khi được gọi lên tuyển cùng với cái tên Lương Xuân Trường ở ngay bên cạnh, càng hạnh phúc hơn khi anh và cậu được xếp cùng phòng.
Sống cùng một nơi sau bao tháng ngày đơn phương yêu xa là một mồi lửa bao trùm lấy tâm hồn không chút tàn lụi.
Bao mong chờ và hi vọng được đền đáp, thật tốt khi mỗi sớm mai thức dậy đều có thể nhìn thấy gương mặt say ngủ của người mình yêu.
Cùng nhau ăn sáng, cùng nhau luyện tập, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau quên mình vì một mục tiêu. Cả đời anh chỉ mong có thế là đủ.
Thế là đủ? Không đâu, Đức Huy biết, anh tham lam hơn nhiều, nhưng vẫn như cũ, dũng khí của anh chưa bao giờ là đủ để thực hiện tham vọng của chính mình.
Nhiều lần anh muốn nói cho cậu nghe tiếng yêu từ tận đáy lòng, vậy mà lời nói vừa chạm đến đầu môi lại chẳng thể thốt ra. Những nỗi sợ sệt vốn tưởng đã quên đi lại tràn về trong trí óc.
Xuân Trường quá hoàn hảo, có thể không, nhưng trong mắt anh chính là như thế. Cậu xứng đáng có cho mình một người tốt nhất trên thế gian.
Chỉ cần cậu vui, anh sẽ vui, cậu hạnh phúc, anh sẽ hạnh phúc.
Ha ha, lừa mình dối người! Ngày anh nghe được tin cậu đã có người yêu, tim anh như vỡ nát, cái gì là vui vẻ, cái gì là hạnh phúc, giờ phút đó anh một chút cũng không cảm nhận được.
Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Đau khổ quá đi mất. Đau đến mức lý trí mà bấy lâu nay anh vẫn cố gắng gìn giữ vỡ tan tành, nhường chỗ cho sự điên cuồng với mong muốn chiếm đoạt cùng ghen tức.
Vì cái gì cậu vẫn luôn nhìn về phía trước mà chưa một lần ngoái đầu về sau, nắm lấy bàn tay vẫn luôn sẵn sàng chờ đợi.
Vì cái gì người đến trước là anh mà giờ đây phải ngậm ngùi chấp nhận mối tình của bản thân chưa kịp đươm hoa kết trái đã vội lụi tàn.
Vì cái gì? Vì cái gì chứ?.
Từ xưa đến nay con người ta trong lúc nóng giận, luôn làm ra những chuyện mà không nghĩ đến hậu quả.
Qủa là như vậy, hôm ấy sau khi luyện tập xong, Xuân Trường trở về phòng với tâm trạng đầy phấn khởi.
Cánh cửa phòng vừa mở ra chờ đợi cậu chính là cái ôm mạnh bạo, cậu bị vật ngay xuống giường. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm cậu choáng váng.
Đặt môi mình lên đôi môi ướt át của Xuân Trường, Đức Huy thực sự điên mất rồi, giờ phút này trong tâm trí anh chỉ gào thét lên rằng phải có được cậu bằng mọi giá.
Hôn lên cái cổ trắng ngần, quần áo của cậu nhanh chóng bị bàn tay to lớn thoát khỏi thân thể, cả người trần trụi hiện ra trước mắt ai kia.
Cậu sợ hãi, đây không còn là Phạm Đức Huy mà cậu quen nữa mà là một kẻ man dại vì tình.
Cảm giác nóng bỏng lan tràn khắp toàn thân, Xuân Trường ra sức kháng cự trong nỗi tuyệt vọng, bàn tay vô lực cố đẩy người kia ra khỏi cơ thể mình, biết là vô dụng nhưng cậu vẫn hi vọng phép màu sẽ xảy ra.
Đáng tiếc thay, chẳng có một phép màu nào xảy ra cả, chỉ có nỗi đau đớn, tủi nhục làm cậu rơi nước mắt, ai ngờ được chuyện này sẽ xảy đến với cậu bởi một người mà cậu nhất mực tin tưởng. Giọt lệ bẽ bàng ướt đẫm đôi hàng mi, nghiến chặt răng để ngăn mình không phát ra những âm thanh không mong muốn.
Tiếng nấc nghẹn như xé lòng làm thức tỉnh tâm hồn của kẻ đang chìm dần vào đêm tối, nhưng bây giờ cái gì cũng đã muộn, mặc cảm tội lỗi cùng nỗi xót xa khi chính mình làm đau người mình yêu cuồn cuộn trong tâm trí anh.
Anh đã sai, sai thật rồi, một sai lầm mà không có thuốc chữa. Chẳng còn vội vàng cùng hoang dại, Đức Huy trở lại là một người dịu dàng như cũ, gạt đi hàng nước mắt, hôn lên khoé mi. Anh thì thầm với tất cả chân thành, khẩn khiết cầu xin.
- Xin lỗi, anh yêu em, tha thứ cho anh.
..............................................
Đêm dài mấy rồi cũng qua đi, nhường chỗ cho ánh dương một lần nữa tô điểm sắc màu của muôn loài.
Xuân Trường đã tỉnh dậy, nằm trọn trong vòng tay của Đức Huy. Anh vẫn ngủ, nhưng đôi mày nhíu chặt chứng tỏ rằng đây chẳng phải là một giấc ngủ ngon.
Ngón tay thon dài từ tốn vuốt ve. Chính cậu cũng chẳng biết bản thân đang nghĩ gì, với thân phận một người vừa bị cưỡng bức, có lẽ cậu sẽ phải phản ứng một cách kịch liệt, thậm chí là hận anh.
Nhưng cậu không thể, cậu không thể hận con người trước mặt mình dù chỉ một chút, trái tim cậu không cho phép điều đó.
Vậy rốt cuộc cậu với anh là quan hệ gì?. Anh đối với cậu rất tốt, rất chăm sóc, rất quan tâm, còn cậu cũng chưa một lần bài xích, thậm chí còn hưởng thụ sự quan tâm đó. Vậy chắc không phải là bạn đâu nhỉ? Vì chẳng có người bạn nào đối xử với nhau như vậy. Hay là tình cảm anh em? Lại càng không. Vậy chẳng lẽ là... tình yêu?.
Cậu đang rối rắm lắm, mọi thứ cứ như tơ vò mang theo những câu hỏi mà bản thân chẳng có lời giải đáp. Bỗng đôi tay nằm trên eo siết chặt lấy thân thể cậu, từng giọt nóng hổi rơi ướt đẫm bờ vai.
- Anh khóc sao?.
Cậu nhỏ nhẹ lên tiếng, Đức Huy vẫn một mực im lặng ôm chằm lấy cậu. Đôi tay xinh đẹp vịn chặt lấy vai người đối diện đẩy mạnh, cả hai trực tiếp đối mặt với nhau. Trên gương mặt mạnh mẽ cương nghị hằng ngày giờ đã đẫm lệ. Lòng cậu vừa xót xa vừa buồn cười, lại có chút tự hào, bộ dạng này của anh chỉ có mình cậu từng thấy, bởi lẽ, anh từng nói rằng anh rất ghét nước mắt.
- Trả lời em.
- Anh sợ....Anh xin lỗi, cầu xin em, đừng rời xa anh...cầu xin em, làm ơn, đừng bỏ rơi anh.
Vừa nói vừa nấc nghẹn, Đức Huy bất ngờ cảm nhận được môi mình tiếp xúc với một cái hôn nhẹ, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lại khiến anh ngây dại. Cậu mỉm cười, là nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời vẫn luôn thường trực trên gương mặt thanh tú.
- Lời tỏ tình tối qua, em đồng ý.
- Em nói sao?.
- Không nghe thì thôi._ Gầm gừ một tiếng như mèo nhỏ bị chọc giận.
Cậu quay mặt vào bờ tượng, giận hờn mà đưa lưng về phía anh. Đức Huy vội vàng vòng tay qua eo cậu, khẩn trương phủ nhận như sợ cậu thật sự giận dỗi.
- Không, anh nghe, nhưng còn người yêu của em thì sao?.
- Người yêu nào?. _ Cậu trở mình thắc mắc.
- Thì thằng Toàn nó nói...._ Bàn tay thô ráp gãi gãi đầu, gương mặt đần ra nhìn cậu, ngốc nghếch chẳng biết để đâu cho vừa, vậy mà cậu lại yêu, lại thích mới sợ chứ.
- Tên ngốc này, lời nó nói mà anh cũng tin. Đừng nói với em, chuyện hôm qua là vì như vậy...
Anh gật đầu, ngượng ngùng quay mặt sang nơi khác, miệng mấp máy một lúc vẫn chẳng thành lời. Thật là, nhìn y như ngày đầu cả hai gặp nhau vậy. Đúng là bao lâu vẫn chẳng thay đổi, ngốc đến mức làm người ta chẳng nỡ nặng lời.
Nhìn về phía bầu trời xa xôi, mưa mất rồi, hạt mưa trôi dạt trên cửa sổ, những tiếng tí tách trên mái nhà như đệm vào khúc nhạc tình yêu những giai điệu tuyệt hảo.
Vòng tay ôm đáp trả, ừ thì trời lạnh đấy, nhưng có người đó ở đây, ở cùng nhau, thì dù có mưa giông, có tuyết rơi trắng xoá thì đôi tim yêu vẫn ấm áp lạ thường. Phải không anh? Phải không em?.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com