Chapter 6: In a Sea of Lovers
Thuốc ức chế có màu xanh nửa đêm và có vị như tro. Nó cũng giống như tro. Hermione bị sặc và thấy mình ho ra những đám khói như thể cô là một con rồng nhỏ. Cô cảm thấy như mình đang ngạt thở.
Khi cô cuối cùng nuốt trọn viên thuốc, cô dành ra vài phút để đập vào ngực và lau đi những giọt nước mắt đã đọng lại trên mắt trong cơn ho.
Cô cảm thấy một cảm giác ngứa ran nhẹ ở cổ và cổ tay và một cảm giác ong ong mơ hồ ở phía sau tâm trí nhưng dần dần biến mất sau một phút.
"Được rồi," cô nói một cách mệt mỏi. "Con không thể nói rằng đó là loại thuốc yêu thích của con."
Minerva tỏ vẻ thông cảm.
"Ta có nên gọi cho trò Longbottom không, hay trò muốn thêm vài phút nữa?"
"Cậu ấy có thể lên đây," Hermione nói với một cái gật đầu nhanh chóng. Cô khá nóng lòng muốn xem thuốc ức chế sẽ có tác dụng như thế nào.
Neville lúng túng lê bước theo sau McGonagall một phút sau đó. Cậu trông vô cùng hối lỗi, giống như một chú cún con bị đá... ngoại trừ việc cực kỳ cơ bắp và nhìn chung là hấp dẫn.
"Hermione, mình thực sự xin lỗi," Neville thốt lên khi nhìn thấy ánh mắt của cô. "Mình cảm thấy rất tệ-mình không biết phải làm sao để đền bù cho bồ."
Neville đã ở bên kia văn phòng của Hermione khi anh đứng xin lỗi cô. Giọng nói của anh vẫn vang vọng trong không khí và dường như vẫn rung động trong cô nhưng nó không gợi lên phản ứng vật lý như trước.
Anh xoa mặt và trông rất đau khổ đến nỗi Hermione sợ anh sắp bị suy sụp. Cô cảm thấy tệ cho anh. Có lẽ anh đã khốn khổ cả tuần trong khi cô bận tâm quan hệ với Malfoy.
"Không sao đâu, Neville," Hermione nói, mỉm cười nhẹ với anh. "Mình không nghĩ bất kỳ ai có thể chuẩn bị cho những gì đã xảy ra."
"Không đâu. Bồ đã nói không mà mình còn chẳng thèm nghe," anh nói, vai anh chùng xuống chán nản. "Mình-mình đã nói với Hiệu trưởng McGonagall rằng mình nên bị tước chức Thủ lĩnh nam sinh và mình đã viết thư cho bà mình và nói với bà rằng mình định rút khỏi Hogwarts."
Hermione thở hổn hển.
"Chắc chắn là không!" Hermione nói. "Bồ không thể rời đi. Hành vi của bồ không có gì bất thường đối với một Alpha xung quanh một Omega đang động dục. Có hàng chục Alpha khác ở Hogwarts, điều tương tự có thể xảy ra với bất kỳ ai trong số họ. Mình biết bồ. Cả hai chúng ta đều khá bất ngờ trước những gì đã xảy ra. Mình không đổ lỗi cho bồ chút nào."
Neville tỏ vẻ không hài lòng và Hermione nói thêm, "Chỉ cần hứa là sẽ không bao giờ liếm mình nữa nếu không được phép nhé."
"Mình thề, nếu mình chạm vào bồ mà không được phép, mình sẽ nghỉ học và tự thú ở DMLE," anh nói một cách kiên quyết, hàm nghiến chặt.
Hermione rùng mình trong lòng và nghĩ về cách cô đối xử với Malfoy.
"Toàn bộ vấn đề đồng ý thực sự khá mơ hồ khi nói đến Alpha và Omega," cô lẩm bẩm một mình và trở nên hơi hồng. "Hy vọng rằng bây giờ khi mình không mới được giới thiệu, chúng ta sẽ không có thêm bất kỳ vấn đề nào nữa."
Neville coi lời bình luận đó là dành cho mình và bắt đầu tỏ ra đau khổ hơn. Hermione đổi chủ đề.
"Thành thật mà nói, một phần lý do khiến Hiệu trưởng McGonagall yêu cầu bồ đến văn phòng của cô ấy là vì mình muốn xem loại thuốc ức chế mà mình đang dùng sẽ có tác dụng như thế nào với Alpha," Hermione nói, vừa nói vừa đảo chân và nhìn anh một cách lo lắng. "Bồ có thể đến gần hơn một chút không, để chúng ta có thể xem mọi chuyện diễn ra thế nào với cả hai chúng ta?"
Neville nuốt nước bọt và mở to mắt.
"Yên tâm đi, trò Longbottom, ta sẽ không để cho trò là Granger xảy ra chuyện gì," McGonagall nói khi Neville bắt đầu lùi lại một chút. "Chúng ta cần một môi trường được kiểm soát để xác định mức độ dễ bị tổn thương của trò ấy và trò hiểu trò ấy hơn bất kỳ Alpha nào khác."
Neville dừng lại và Hermione có thể thấy sự xung đột nội tâm trong biểu cảm của anh khi anh liếc nhìn cô. Có một sự khao khát sâu sắc trong đôi mắt anh khi anh nhìn cô. Sau một lúc, anh gật đầu và bước chậm rãi về phía Hermione.
Anh cách đó khoảng năm feet khi anh đột nhiên đông cứng lại và hít không khí với vẻ mặt bối rối. Anh nhìn Hermione một cách sắc bén và chớp mắt nhiều lần khi khuôn mặt anh từ từ chuyển sang màu đỏ.
"Sao thế?" Hermione lo lắng nói. "Chuyện gì vậy?"
"Hermione-ừm, mình không-," anh nói, đưa tay ra sau và xoa gáy khi anh nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách khó chịu. "Có lý do gì khiến bồ có mùi giống Draco Malfoy không?"
Giọng nói của anh nghe như thể có ai đó đang bóp cổ anh vậy.
Hermione cảm thấy máu trên mặt mình hơi rút đi. Cô thậm chí còn không nghĩ đến việc những Alpha khác có thể ngửi thấy mùi Malfoy trên người cô.
"Bồ có ý gì vậy?" cô hỏi the thé. Giọng cô run rẩy đầy ẩn ý.
Neville đỏ mặt.
"Ờ, ừm, khi Alpha phát triển, khứu giác của họ trở nên mạnh hơn nhiều. Vì vậy, chúng mình nhận ra rất nhiều thứ mà hầu hết mọi người không thể phát hiện ra, như, ai-," anh tự kìm mình lại và nhìn McGonagall một cách tội lỗi. "Ai đang hẹn hò với ai. Bồ có mùi như-ừm, bồ có mùi như-,"
Neville và Hermione nhìn nhau chằm chằm và mặt mỗi người đều đỏ dần lên.
"Mình không nghĩ mình từng ngửi thấy mùi của ai đó nồng nặc đến thế", Neville cuối cùng cũng lên tiếng bằng giọng khàn khàn. "Bình thường mình phải ở gần hơn nhiều".
Đôi mắt của Neville đột nhiên mở to khi cuối cùng anh cũng nhận ra điều đó.
"Malfoy có ở cùng bồ trong suốt thời gian bồ-động dục không?" anh đột nhiên gầm gừ. Âm thanh đó làm da Hermione ngứa ran.
Cô đứng im và chớp mắt nhìn Neville trong vài giây.
"Tất cả các Alpha đều có thể biết được sao?" cuối cùng cô hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ.
Neville trông như sắp ngã vì lời thú nhận gián tiếp của Hermione. Anh nuốt nước bọt, gật đầu yếu ớt và lại tiếp tục nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Thật tuyệt vời," Hermione nói bằng giọng the thé không thể chối cãi. Cổ họng cô như thể có một con ếch nhỏ bị mắc kẹt bên trong thanh quản. "Điều này thật là-quá tuyệt vời."
Hermione im lặng một lúc lâu khi cô tức giận nhìn xuống đôi giày của mình. Cuối cùng McGonagall hắng giọng.
"Trò Longbottom, trò có thể đến gần trò Granger một chút không?" McGonagall nói bằng giọng trong trẻo, "Chúng ta vẫn chưa biết thuốc ức chế có tác dụng hay không."
Neville gật đầu và thở mạnh ra bằng mũi. "Đúng vậy. Xin lỗi. Mùi hơi-hơi-cảm thấy khó chịu khi đến gần. Giống như xâm phạm vậy."
Hermione cố gắng chống lại sự thôi thúc muốn đập đầu vào tường.
Biểu cảm của Neville trở nên chăm chú hơn khi anh tiếp tục bước về phía Hermione cho đến khi anh chỉ còn cách cô chưa đầy hai feet. Hermione hít một hơi thật sâu và vui mừng khi thấy rằng mặc dù Neville có mùi dễ chịu, nhưng cô không còn bị thôi thúc phải quan hệ tình dục với anh ngay lập tức nữa. Có một loại bộ lọc giữa tâm trí và bản năng của cô cho phép cô vẫn kiểm soát được và kìm nén bất kỳ-thúc giục nào.
"Trò Longbottom, trò Granger?" Cô McGonagall hỏi.
"Ổn thôi," Hermione nói, hít hà không khí giữa hai người. "Con có thể nói cậu ấy là Alpha nhưng không phải-không áp đảo như trước."
"Trò Longbottom, trò thấy thế nào? Trò có cảm thấy bản năng đang lấn át lý trí không?"
Neville lắc đầu.
"Con có thể nói cậu ấy là một Omega. Sự hấp dẫn là có, nhưng con không vô lý về điều đó", anh nói một cách thận trọng.
"Ồ, thật nhẹ nhõm khi thuốc ức chế có vẻ hiệu quả," McGonagall nói. "Tuy nhiên, một phần mối quan tâm của chúng ta là về Alpha có thể cố tình lợi dụng trò Granger. Trò Longbottom, nếu trò muốn, hãy sử dụng giọng Alpha để yêu cầu trò Granger làm gì đó. Có lẽ yêu cầu trò ấy đứng trên một chân."
Một cảm giác khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt Neville. Anh lùi lại một chút.
"Không sao đâu, Neville," Hermione nói, hất cằm lên, cố tỏ ra tự tin. "Cứ làm bất cứ điều gì Hiệu trưởng bảo, mình thực sự muốn biết ngay bây giờ hơn là tự mình tìm hiểu trong hành lang."
Neville gật đầu và hít một hơi thật sâu. Mùi hương của anh đánh trúng Hermione, nó khiến đầu óc cô hơi mụ mẫm.
"Bồ sẵn sàng chưa?" anh hỏi, vẫn nhìn chằm chằm xuống cô với vẻ mặt lo lắng.
Hermione gật đầu nhanh và mỉm cười nhẹ. "Sẵn sàng."
"Hermione," anh nói bằng giọng gầm gừ trầm thấp. Tên cô run rẩy khắp cơ thể và cổ cô ngứa ran như thể anh đang vuốt ve tuyến mùi hương của cô. "Đứng trên một chân."
Hermione tự động bắt đầu điều chỉnh trọng lượng của mình để nhấc một chân lên khỏi mặt đất. Sau đó, cô dừng lại và lắc đầu yếu ớt.
Tại sao? Cô muốn biết. Tại sao cô cần phải đứng trên một chân?
Một phần nào đó trong tâm trí cô thầm thì rằng Alpha của bạn muốn bạn như vậy.
Hermione nhăn mặt và nghĩ xa hơn. Neville không phải Alpha của cô, anh là bạn của cô. Anh sẽ không ra lệnh cho cô. Cô không muốn bị bất kỳ ai sai khiến.
"Không," cô nói một cách dứt khoát và mở rộng tư thế để trọng lượng được phân bổ đều hơn.
"Thử lại đi, trò Longbottom, chúng ta cần chắc chắn rằng trò ấy thực sự có thể kháng cự." Hermione có thể nghe thấy McGonagall nói từ xa.
Có một sự tạm dừng.
"Hermione, đứng trên một chân." Giọng Neville có vẻ còn chắc chắn và sâu hơn. Có thẩm quyền, mạnh mẽ và gợi cảm. Một phần trong cô ước anh gầm gừ nó vào cổ họng cô.
Sương mù dày đặc, tràn ngập mùi hương của Neville. Cô cảm thấy như thể mình đang trôi nổi trong biển Neville. Chỉ trôi nổi, trôi theo dòng giọng nói của anh. Thật thư giãn. Cô thậm chí không cần phải suy nghĩ. Cô chỉ cần tuân theo.
Vâng lời? Cô tức giận. Làm sao anh dám bắt cô vâng lời?
"Không!" cô tức giận nói.
"Trò Longbottom, lần này hãy chạm vào cổ tay trò ấy."
Hermione chỉ nghe được một nửa lời nói.
Cả căn phòng như đang bơi và chỉ có Neville đứng rõ ràng trước mặt cô. Biểu cảm của anh căng thẳng và mâu thuẫn.
Anh ấy trông rất hấp dẫn và mạnh mẽ.
Alpha. Alpha. Alpha. Tiếng hô vang trong một góc tâm trí cô.
Neville tiến lại gần cô hơn và cô cảm thấy bàn tay to lớn của anh khép chặt quanh cổ tay trái của cô. Ngón tay cái của anh lướt qua tuyến mùi ở đó và cô cảm thấy đầu gối mình hơi khuỵu xuống.
" Hermione, đứng trên một chân." Giọng điệu đó làm lạnh sống lưng Hermione.
Hermione gần như không thể thở được vì sương mù bao quanh cô.
Alpha. Alpha. Alpha.
Cô nên ngửa đầu ra sau. Có lẽ anh sẽ chạm vào cổ cô. Cắn cô. Mmmmm. Điều đó thật tuyệt. Cảm nhận được hàm răng của anh. Cơ thể anh thật cứng. Anh sẽ làm tình với cô thật tốt. Có lẽ là dựa vào tường. Trượt cái của quý cứng của anh vào bên trong âm hộ cô cho đến khi anh thắt nút. Cho đến khi cô bị kéo căng xung quanh anh. Cô sẽ cảm thấy anh xuất tinh sâu bên trong cô. Tất cả những gì cô cần làm là làm hài lòng anh. Hãy là một cô gái ngoan và Alpha của cô sẽ để cô xuất tinh...
Neville không phải Alpha của cô! Cứ như thể một phần não cô đột nhiên hét lên điều đó. Hermione phản ứng theo bản năng.
Mọi thứ trở nên mờ nhạt trong giây lát nhưng khi căn phòng hiện ra rõ ràng, cô thấy Neville nằm trên sàn, chảy máu và bất tỉnh, đũa phép của cô được nắm chặt trong tay.
"Ôi trời ơi, Neville!" cô thở hổn hển, vội vã chạy tới. "Mình đã làm gì thế này?"
Minerva đang quỳ bên cạnh Neville và lẩm bẩm một câu thần chú hồi phục.
"Trò làm trò ấy choáng váng," cô Hiệu trưởng nói, trông có vẻ rất hài lòng, "và đồng thời đấm trò ấy."
Hermione nhận ra rằng các đốt ngón tay trái của cô đang đau nhói nhẹ và Neville lắc đầu rồi ngồi dậy, nhẹ nhàng chạm vào mũi mình.
"Mình rất xin lỗi," Hermione nói, ngồi phịch xuống sàn bên cạnh anh. "Ôi Neville, mình rất xin lỗi."
"Được rồi, Hermione," anh lẩm bẩm. "Rất vui được giúp bồ. Thật tốt khi biết rằng không ai có thể ép bồ làm bất cứ điều gì."
Hermione bất giác ôm chặt lấy anh.
"Bồ là một người bạn tốt", cô nói. "Mình rất xin lỗi vì đã đấm bồ".
Neville nhanh chóng cứng đờ như một tấm ván trong vòng tay cô. Hermione lùi lại.
"Bồ có-" Cô nhìn anh với vẻ không chắc chắn khi anh đỏ mặt.
"Ừm. Chà, theo bản năng-mọi thứ đều trong tầm kiểm soát," anh lắp bắp. "Nhưng, bồ vẫn-rất khó để ở gần bồ như thế này."
"Ồ!" Hermione nhanh chóng thả anh ra. "Xin lỗi."
"Không sao đâu," Neville nói, vẫn còn đỏ mặt. "Không phải là mình-có bận tâm. Mình chỉ nghĩ là bồ nên biết thôi."
"Ừ," Hermione nói, ngượng ngùng lùi lại. "Điều đó-tốt khi biết."
"Được rồi, trò Longbottom, cảm ơn sự giúp đỡ của trò. Trò có thể quay lại lớp học của mình rồi," McGonagall nói.
Neville đi ra ngoài và Hermione thu dọn những cuốn sách mới của mình và bỏ chúng vào chiếc cặp mà McGonagall cho mượn cùng với một hộp đầy những lọ thuốc ức chế màu xanh nửa đêm nhỏ.
Điểm dừng chân đầu tiên của Hermione sau khi rời khỏi văn phòng Hiệu trưởng là Giáo sư Vector ở cuối hành lang. Giáo sư Vector đã trở thành Trưởng khoa mới của Gryffindor thay thế Minerva. Giáo sư Số học này là phiên bản trẻ hơn của McGonagall, thậm chí còn nghiêm khắc và thực tế hơn người tiền nhiệm của cô.
"Trò Granger, tôi có bài tập về nhà của trò từ tuần trước," Vector nói mà không đứng dậy khỏi chiếc bàn lớn của cô. Cô với tay vào ngăn kéo và lấy ra một tập hồ sơ đã được sắp xếp và đưa cho Hermione.
Heroine mở tập hồ sơ và lướt qua những thông tin cô đã bỏ sót.
"Trong khi trò bị giam giữ," Vector bắt đầu, trông có vẻ không thoải mái, "các cộng sự được phân công vào nghiên cứu số học nâng cao. Dự án là phân tích và sau đó đưa ra một lời nguyền phản lại một vật thể bị nguyền rủa thực sự. Nó sẽ chiếm một nửa điểm của trò trong học kỳ này. Đây là bài tập hợp tác với lớp DADA."
Hermione gật đầu. Cô luôn nghĩ rằng phá lời nguyền là một việc thú vị. Sử dụng phép thuật số học để phá lời nguyền rồi nghĩ ra và dự đoán một lời nguyền phản công thành công là một cách sử dụng phép thuật vô cùng hấp dẫn. Cô không chắc mình có muốn trở thành một người phá lời nguyền thực sự hay không, nhưng cô luôn thích đọc về các khía cạnh phân tích của việc phá lời nguyền trong Nhật ký phép thuật số học.
"Người cộng sự của trò trong bài tập này là Draco Malfoy," Vector nói.
Hermione nhìn chằm chằm vào giáo sư của mình một cách đờ đẫn.
"Là?" cuối cùng cô nói.
"Phải. Sáng nay, trò Malfoy đã ghé qua văn phòng tôi và yêu cầu được điều động lại hoặc được phép tự mình hoàn thành dự án."
Hermione cảm thấy mình tái nhợt. Đầu cô nhẹ bẫng, như thể cô vừa bị một con billywig đốt và sắp trôi nổi và lắc lư trên xà nhà.
"Ồ," cô cố gắng thốt ra lời.
"Khi các cộng sự được phân công, tôi không biết rằng trò là-," từ Omega dường như mắc kẹt trong cổ họng Giáo sư Vector và cô ấy ho nhẹ. "-trò là gì. Nếu việc từ chối hợp tác với trò ấy có liên quan đến điều đó, tôi sẵn sàng xem xét yêu cầu. Tuy nhiên, Hiệu trưởng đã nói rõ ràng rằng cô ấy sẽ không dung thứ cho bất kỳ sự thù địch giữa các nhà hoặc định kiến về huyết thống nào. Trò có biết tại sao trò ấy lại hỏi không?"
"Con không chắc," Hermione nói, hít một hơi thật sâu để ổn định lại. "Con sẽ cố gắng tìm hiểu trước buổi học tiếp theo."
"Được thôi. Tôi không thích tạo ra ngoại lệ đặc biệt cho học sinh, điều đó làm sao nhãng việc học. Nếu tôi buộc phải tạo ra ngoại lệ, chúng ta có thể cần phải tiết lộ lý do cho cả lớp. Sẽ không phù hợp nếu các trò cùng lớp nghĩ rằng một số học sinh nhận được sự cho phép trong sự phân biệt đối xử."
Hermione nuốt nước bọt và gật đầu một cách lo lắng. Giáo sư Vector là một Gryffindor đáng ngạc nhiên vì cô quá đắm chìm vào học thuật đến nỗi cô hoàn toàn không biết gì về các mối quan hệ giữa các cá nhân. Trong khi Hermione có thể thấy được logic, thì lời đe dọa ngầm về việc tiết lộ danh tính của Hermione qua bài tập trên lớp có vẻ vô cảm một cách trắng trợn.
"Hôm nay con sẽ cố gắng nói chuyện với Malfoy," Hermione nói, cầm chặt tập bài tập về nhà và đứng dậy nhanh chóng.
"Cảm ơn," Giáo sư Vector nói, liếc xuống cuộn số trải dài trên bàn làm việc. Rồi đầu cô ngẩng lên như thể ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện trong đầu bà. "Xin cứ thoải mái nói chuyện với tôi nếu trò có bất kỳ vấn đề gì với-" một khoảng lặng dài. "Văn phòng của tôi luôn mở cửa trong trường hợp khẩn cấp."
"Vâng, cảm ơn giáo sư," Hermione nói, thầm quyết tâm sẽ không bao giờ nói chuyện với Trưởng khoa của mình về bất cứ điều gì liên quan đến Omega.
Sau khi trở lại hành lang, Hermione kiểm tra đồng hồ và phát hiện ra đã đến giờ ăn trưa. Cô nhận ra mình cảm thấy đói.
Cô không nhớ lần cuối cùng mình được ăn một bữa no là khi nào.
Cô mơ hồ nhớ lại cảnh nằm trong vòng tay Malfoy khi anh đút hoa quả cho cô. Có dâu tây, nho, lê, mận và đào. Cô nghĩ cô nhớ anh cũng thỉnh thoảng đút cô bằng răng và nói gì đó về việc không bao giờ cho cô ăn đào. Cô đã uống rất nhiều nước bí ngô và nước táo.
Malfoy đã trượt những miếng trái cây lên da cô và liếm những vệt nước trái cây và nói với cô rằng cô hoàn hảo. Anh đã nói bằng giọng nói sâu sắc, chiếm hữu lan tỏa khắp cô. Anh đã liên tục nói rằng cô là của anh.
Hermione gần như bước vào một bộ áo giáp khi cô nghĩ về điều đó.
Ugh. Cô không muốn nghĩ về chuyện đó. Cô không muốn nghĩ về Malfoy chút nào.
Cô tức giận dậm chân về phía Đại sảnh. Khi cánh cửa mở ra sau cú đẩy mạnh mẽ của cô, chuyển động đó tạo ra một luồng gió. Không khí xung quanh cô bị kéo ra xa khỏi cô và lao về phía trước vào Đại sảnh.
Hầu hết Hội trường đều chật kín học sinh đang bận rộn trò chuyện và ăn uống nhưng khi Hermione bước qua cánh cửa, mọi Alpha mà cô nhận diện đều đột nhiên đông cứng rồi quay lại nhìn cô như thể họ đang bị thôi miên.
Ánh mắt của Hermione đảo từ chàng trai này sang chàng trai khác một cách lo lắng.
Có một Ravenclaw và một Hufflepuff gần cuối dãy bàn và cô có thể thấy mắt họ tối sầm lại khi họ nhìn cô. Họ trông nửa mê mẩn nửa sửng sốt.
Hermione cố lờ đi khi cô chạy vội đến bàn Gryffindor. Neville đã ở đó và, giống như tất cả những đứa con trai khác, tự động quay lại nhìn cô khi đến nơi. Anh từ từ quay lại bữa ăn của mình.
"Hermione," Ginny dịch xuống băng ghế để nhường chỗ. "Chị ổn chứ? Em xin lỗi. Em xin lỗi. Chị đã đến với em và em đã quá nóng nảy với chị. Em không biết-em chỉ nghĩ-"
"Không sao đâu," Hermione nói, ngắt lời cô bé bằng giọng nói nhỏ nhẹ. "Chị không nghĩ là có ai có thể đoán được điều đó."
Ginny gật đầu trong khi Hermione tự lấy cho mình một phần ăn lớn với mọi thứ trong tầm với.
"Nếu chị muốn nói chuyện, em ở đây vì chị," Ginny khẽ nói. "Và em biết mẹ sẽ rất vui khi đến thăm hoặc viết thư nếu chị có bất kỳ câu hỏi nào. Chuyện này vẫn chưa được nhắc đến với bất kỳ ai ở nhà, nhưng-," Ginny liếc nhìn những cậu bé vẫn đang nhìn chằm chằm Hermione từ khắp phòng. "Có lẽ chị nên cho họ biết trước khi tin tức được đưa ra."
"Chị nên làm vậy," Hermione gật đầu nói.
"Tuần trước, chị nhận được một vài lá thư và quà sinh nhật từ Harry và Ron. Em để chúng trong phòng em," Ginny nói thêm sau một phút.
Mặc dù Hermione có ý định đắm chìm hoàn toàn vào bữa ăn, cô vẫn cảm thấy những ánh nhìn đang hướng về phía mình. Cô kiên quyết lờ chúng đi và thậm chí không thèm ngẩng đầu lên khỏi đĩa.
Cô nghe thấy tiếng cửa Đại sảnh mở ra và rồi đột nhiên-
Hermione ngẩng đầu lên và quay lại nhìn chằm chằm.
Malfoy đã bước vào.
Hermione nhìn anh chằm chằm khi ánh mắt anh lướt qua căn phòng và dừng lại ở cô. Cô cảm thấy như thể trái tim mình ngừng đập trong giây lát khi ánh mắt họ chạm nhau.
Sau đó, anh liếc mắt đi và bước tới bàn Slytherin rồi ngồi xuống cạnh Blaise Zabini và Theodore Nott.
Theodore Nott đang nhìn chằm chằm Hermione như một Muggle sẽ làm nếu họ gặp một con kỳ lân. Có một biểu cảm kinh ngạc thích thú hiện rõ trên khuôn mặt anh ấy.
Zabini thúc khuỷu tay vào Nott và Nott dường như không để ý đến điều đó. Malfoy bắt đầu ăn một quả táo.
Hermione buộc mình phải nhìn xuống đĩa của mình.
Khi cô đang ăn xong chiếc bánh bí ngô thứ hai, một cảm giác gì đó từ từ chạy dọc sống lưng cô. Cô nhìn lên và thấy một Ravenclaw với mái tóc và làn da màu hung đang đứng đối diện bàn và nhìn chằm chằm vào cô. Khuôn mặt anh ta có vẻ hơi mệt mỏi vì thời tiết như thể anh ta đã dành cả mùa hè để đi thuyền ở Địa Trung Hải. Ánh mắt anh ta sắc bén, gần giống như cảm giác của mèo.
Tất cả học sinh nhà Gryffindor xung quanh Hermione cũng nhìn lên anh.
Hermione lờ mờ nhận ra anh ta. Họ học cùng năm và đã chia sẻ Arithmancy và Ancient Runes. Họ chưa bao giờ tương tác với nhau theo như Hermione có thể nhớ lại. Hermione khá chắc chắn rằng anh ta là một phần của một gia đình thuần chủng lâu đời. Anh ta không tham gia DA hoặc chiến đấu trong Trận chiến Hogwarts. Anh ta là một Alpha. Thể hình của anh đã tiết lộ anh và giọng nói của anh gần như khiến Hermione bị suy sụp trong Ancient Runes bất cứ khi nào anh đặt câu hỏi.
"Vâng?" Hermione nói khi thấy rõ là anh không nói nên lời.
"Cô là Hermione Granger, phải không?" anh ta hỏi một cách trịnh trọng. Cả hai tay anh ta đều nắm chặt lấy quai cặp đeo trên vai.
Xung quanh Hermione vang lên tiếng khịt mũi và cười ha hả từ đám Gryffindor.
"Sống trong hang suốt mấy năm nay à anh bạn?" Seamus cười khúc khích nói.
Ravenclaw đỏ mặt. Hàm răng anh ta lóe lên yếu ớt và anh ta siết chặt chiếc cặp của mình từng chút một. Hermione thoáng nghĩ rằng nếu cậu bé đó là một animagus thì anh ta sẽ là một con báo sư tử.
"Chúng ta chưa bao giờ được giới thiệu. Có vẻ bất lịch sự khi cho rằng như vậy."
"Có ai giới thiệu cậu không, Selwyn?" Neville gầm gừ, giọng nói trầm và rung rung. Không khí bắt đầu từ từ tràn ngập thứ mà Hermione kinh hãi nhận ra là Alpha pheromone. Cô có thể phân biệt được mùi hương của Neville và Selwyn.
Pheromone đang có tác dụng lên mọi người ở bàn mặc dù Hermione nghi ngờ không ai trong số họ biết lý do tại sao. Parvarti và Ginny hơi đờ đẫn trong khi Seamus trông như thể cậu thấy mình đang xâm phạm điều gì đó. Ginny lắc đầu mạnh như thể nhận ra điều gì đang xảy ra với mình và lẩm bẩm một câu thần chú làm thơm không khí.
Hermione nhận ra rằng cô không bị cuốn vào sự quyến rũ của mùi hương. Thay vào đó, cô cảm thấy tỉnh táo lạ thường.
Sự chú ý của Selwyn dường như không còn hướng về Hermione nữa mà hướng về Neville.
"Không phải cậu sẽ cưới một người nhà Hufflepuff sao, Longbottom?" anh ta nói.
"Hermione vẫn luôn là bạn của tôi," Neville nói. Biểu cảm của anh bình tĩnh và không hề nao núng nhưng có một tia quyết đoán trong mắt anh. "Trong khi tôi nghĩ rằng cậu có một quy tắc là không được nói chuyện với người gốc Muggle."
Hàm của Selwyn nghiến chặt rồi anh ta khẽ xoay nó lại. Hành động đó khiến gân ở cổ anh ta nổi lên. Hermione muốn tát mình vì đã để ý.
"Tôi đã nhận được chỉ thị nghiêm ngặt là phải giữ thái độ trung lập", anh ta nói một cách cứng nhắc.
Ginny khịt mũi và lắc đầu. "Thật tiện lợi cho anh."
"Tôi có gia đình ở cả hai bên, tôi không muốn chịu trách nhiệm nếu có ai đó phải chết."
"Điều này làm cô khó chịu à, Granger?" Anthony Goldstein đột nhiên xuất hiện bên cạnh Selwyn.
Hermione nuốt nước bọt một cách lo lắng và liếc nhìn xung quanh.
Đại sảnh trở nên yên tĩnh và Hermione kinh hoàng nhận ra rằng mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm. Một số Alpha khác dường như đang di chuyển về phía cô.
"Thực ra thì tôi cần phải đi." Hermione buột miệng. Cô giật lấy chiếc cặp, nhảy khỏi chỗ ngồi và chạy trốn khỏi Đại sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com