C42 - Bức bối khó nói
Nhớ lại những gì mà Han Yujin đã nói với mình vào tối hôm đó, Chương Hạo đang dở khóc dở cười thì lâm vào trầm ngâm. Thầm nghĩ liệu đứa nhóc này thấy bản thân đã hết lời khuyên anh nhưng đến cuối anh vẫn không chịu lắng nghe mình lấy một câu nên đã thực sự dỗi rồi hay không. Chương Hạo đành nghĩ lấy một lý do rồi nhắn lại cho Han Yujin.
May mắn là Han Yujin vẫn luôn rất lắng nghe và tin tưởng anh, hoặc là do anh nghĩ vậy. Hai người ngồi ghế sau nhắn qua nhắn lại lâu đến mức bà Chương cũng sốt ruột "Hạo, còn dùng điện thoại trên xe là con sẽ bị nhức đầu tiếp đấy."
Chương Hạo nghe lời cất đi, cuộc hội thoại với Han Yujin cũng kết thúc.
Mấy ngày này ông bà Chương về nhà thường xuyên hơn. Bình thường vẫn là hai anh em Chương Hạo và Han Yujin ăn tối cùng nhau, hiện tại bàn ăn đông đủ hơn trước. Cũng không biết là ngày gì, họ hàng nội ngoại của gia đình cũng tề tựu khá đông đủ. Có bữa sẽ ăn cùng các chú bên ngoại, có bữa sẽ có bác bên nội. Nhân dịp này Chương Hạo cũng biết mặt một vài đứa nhóc em họ của mình. Thái độ của chúng với anh khá niềm nở, lại hào hứng vui vẻ, Chương Hạo thầm nghĩ nguyên chủ trước đây có vẻ cũng không làm gì quá đáng với chúng.
Ngược lại thì Han Yujin trầm hơn mọi khi, Chương Hạo phải khó khăn lắm mới tìm thấy cậu ở sân sau. Nghe anh hỏi, cậu chỉ trầm ngâm hồi lâu rồi đáp rằng những lúc gia đình hai bên tụ họp về thăm hỏi thì cậu thường lấy lý do mệt để khoá mình trong phòng hoặc lấy cớ đi đâu đó để không phải tham gia.
Chương Hạo liền hiểu, lý do không cần nghĩ sâu xa thì cũng biết, nguyên chủ chắc chắn không thiếu một chân. Han Yujin cũng không nói trắng ra, nhưng Chương Hạo cũng không ngốc.
"Nhưng năm nay em sẽ không như vậy nữa." Han Yujin quay sang nhìn anh, mỉm cười nhẹ "Em biết anh sẽ ở cạnh em."
Được cậu em ỷ lại vào mình như vậy, Chương Hạo thụ sủng nhược kinh, lại thấy cảm giác này thực ra cũng không tệ.
"Vậy mọi người trở về như vậy hẳn phải đúng dịp gì chứ nhỉ?" Chương Hạo hỏi.
Han Yujin lắc đầu "Em không biết." nói rồi cậu chống cằm "Thường thì sẽ họp mặt gia đình vào dịp cuối năm, nhưng thời gian này còn cách cuối năm vài tháng nữa. nên lý do vì sao thì em cũng không rõ."
Trong vai một người con vì cú shock mà mất trí nhớ, Chương Hạo dĩ nhiên không biết dịp họp mặt gia đình là lúc nào. Bởi thế anh cũng không quan tâm lắm đến đáp án. Chỉ là nghe Han Yujin trả lời xong, đột nhiên anh thấy có dự cảm không lành.
Cảm giác này cũng thật chính xác làm sao!
Bữa ăn của đại gia đình đầm ấm và náo nhiệt khiến Chương Hạo cảm thấy không quen, đám trẻ nhỏ còn khá hiếu động, tuy vậy vào bàn ngồi cùng các bậc bề trên thì ngoan đến bất ngờ. Những người trẻ tuổi im lặng ăn phần của mình, lâu lâu trò chuyện rồi trả lời câu hỏi của trưởng bối.
"Thế nào Hạo của chú, đi học ở trường có vừa mắt ai không?"
Miếng sườn vừa đến miệng lại nghe thấy chú út hỏi mình, Chương Hạo ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm thấy cả bàn ăn ai cũng nhìn mình, thật không quen chút nào. Trong đầu anh hiện lên gương mặt ai đó thoáng qua, cuối cùng anh lắc đầu nói "Cháu hiện tại vẫn ưu tiên việc học trước, chuyện yêu đương tính sau."
Nghe được đáp án này, chú út có vẻ không hài lòng, đặt đũa xuống, cực kì nghiêm túc nói "Này Hạo, chú nói thật, hồi bằng tuổi cháu chú đã...."
Không cần nghe cũng biết chú út sắp kể lại chiến tích tình trường một thời. Kể xong lại mang khuôn mặt có phần hoài niệm nhìn về phía hai cậu cháu trai "Nhìn hai cháu như vậy, tại sao đến giờ này lại chưa từng yêu đương?"
Cha Chương nghe vậy chỉ bật cười đẩy ly rượu về phía chú út "Mấy đứa nhỏ còn lo học."
Chú út gật gù nói phải, lại hỏi thành tích học tập của mấy đứa cháu. Nghe đến điểm thi của Han Yujin, chú nhăn mặt "Điểm sao vẫn thấp vậy?"
Chương Hạo cứng người quay đầu nhìn Han Yujin xem biểu cảm của cậu thế nào, lại lo lắng cậu có buồn hay không. Chỉ là nhìn cậu vẫn thản nhiên như chẳng phải chuyện của mình "Cũng chẳng quan trọng lắm, sau này thất nghiệp thì anh Hạo sẽ nuôi cháu."
Nói xong cậu còn bồi thêm một câu "Anh ấy hứa rồi."
Chương Hạo nghệt mặt ra không hiểu, hồi tưởng lại xem mình đã hứa lúc nào. Thấy đôi mắt thâm tình của cậu nhìn mình, anh cảm thấy đúng thật không dễ dàng gì.
Chú út lại nhún vai "Nhưng mà ai rồi cũng sẽ có cuộc sống của mình, như Hạo, biết đâu thằng nhóc lại cùng người thươg của nó ra nước ngoài sinh sống thì sao?..."
Nói đến đây đột nhiên tắt tiếng, chú út xua tay nói mình say rồi, sau đó lại mời rượu mọi người, hoàn toàn coi việc mình nói vừa rồi là gió thoảng mây bay. Những người khác lặng người trong chốc lát rồi lại quay đi lảng sang chuyện nào đó không liên quan, để lại một Chương Hạo không hiểu gì.
Vấn đề là tại sao chú lại nghĩ đến trường hợp anh sẽ cùng một ai đó sang nước ngoài định cư vậy?
Chẳng mấy chốc Chương Hạo cũng biết lý do vì sao chú của mình trong lúc chếch choáng say lại nói chuyện đó. Vì mấy ngày sau anh gặp lại Thẩm Tuyền Duệ. Địa điểm là tại nhà mình.
Chiều tối hôm đó Chương Hạo về sớm hơn thường ngày, vừa bước vào cổng đã thấy mái đầu bạch kim bắt mắt quen thuộc của ai đó, tinh thần đang thoải mái lập tức căng như dây đàn.
"Cậu đến đây làm gì?"
Trong tay Thẩm Tuyền Duệ đang cầm một nhánh hoa màu trắng nhỏ vừa ngắt từ cây hoa vườn nhà anh xuống xoay xoay trong tay, nghe thấy tiếng Chương Hạo thì từ từ quay người lại rồi bước chậm rãi đến chỗ anh "Không chào đón tôi à?"
Chương Hạo khoanh tay hỏi "Cậu biết đáp án rồi còn gì."
Thẩm Tuyền Duệ đáp "Anh cũng biết đáp án rồi còn hỏi tôi." Vừa nói vừa đưa tay lên cài nhánh hoa lên tai của anh, bình thản đến mức làm anh thấy không lẽ mình nghe nhầm rồi.
"Cậu vẫn quyết tâm phải đính hôn với tôi bằng được à?" Chương Hạo cũng mặc kệ Thẩm Tuyền Duệ muốn làm gì, thấy hắn cài hoa xong liền lấy hoa cài bên tai xuống cài lại lên ngực áo của hắn, còn rất tri kỉ vỗ vỗ mấy cái "Xin thưa, cả người tôi chưa có chỗ nào là bị cậu chạm lên cả, thế nên đừng làm những chuyện thừa thãi nữa."
Nói xong anh liền bước qua người Thẩm Tuyền Duệ muốn đi vào trong nhà, lại nghe giọng hắn vang lên từ phía sau "Đừng vội vào, người lớn đang nói chuyện."
"Tôi không phải trẻ con."
"Được rồi, là người già đang nói chuyện." Hắn sửa lại.
Anh hỏi "Ông của cậu đến à?"
Hắn gật đầu, nói thêm "Hai chú của tôi cũng đến."
Anh tò mò "Cậu kéo cả nhà đến đây?"
Thẩm Tuyền Duệ lắc đầu "Chỉ ông và hai chú của tôi thôi."
Chương Hạo: Còn không phải gần như cả nhà cậu?
Chương Hạo thở dài, lại cảm giác như có ai đang nhìn mình, anh nghiêng người nhìn cửa sổ phòng khách liền thấy có ai đó mặc vest đen lịch lãm đang khoanh tay từ trong nhìn ra. Kia còn chẳng phải một trong hai người chú của Thẩm Tuyền Duệ.
Nghĩ nghĩ thế nào, Chương Hạo liền quay người kéo Thẩm Tuyền Duệ đi ra khỏi cổng, phải cùng hắn làm rõ chuyện này. Cả người hắn cũng mềm như bông, mặc kệ anh muốn kéo đi đâu thì đi, còn Chương Hạo thì hiện tại thực sự rất muốn tránh tầm mắt của những người khác. Ai bảo nguyên chủ tạo nghiệt khiến anh thật không biết phải đối mặt với họ như thế nào.
Chỉ là bước ra đến gần cổng thì cánh cổng mở ra, người bước vào là Han Yujin, đằng sau còn có Kim Gyuvin. Trên người hai cậu thiếu niên còn mặc áo cổ động và đồng phục của đội bóng, tay dắt theo xe đạp, rõ ràng là vừa từ ngoài sân đấu trở về.
Trùng hợp đụng vào mắt chính là bàn tay Chương Hạo nắm lấy cổ tay Thẩm Tuyền Duệ.
Thực ra với anh thì việc này cũng chẳng là gì, chỉ là nắm cổ tay của một người con trai khác cũng đâu phải chuyện gì to tát khiến người khác phải nghĩ sâu xa. Tuy nhiên sau cái hôm Kim Gyuvin lỡ miệng 'thổ lộ', Chương Hạo thật không biết phải làm sao để đối mặt với cậu một cách tự nhiên, thoải mái nhất. Bởi thế từ ngày đi thăm cậu nhóc ở bệnh viện đến giờ, anh vẫn chưa gặp lại cậu lần nào.
Không hiểu sao anh rụt tay lại. Cảnh này đương nhiên đập vào mắt hai cậu nhóc cấp ba.
Biểu cảm của hai cậu thiếu niên cũng thật đa dạng. Han Yujin thì đưa ánh nhìn không mấy thân thiện về phía Thẩm Tuyền Duệ. Kim Gyuvin lại có chút ảm đạm, mắt long lanh như mặt hồ mùa thu. Chương Hạo không rõ, chỉ là ánh mắt anh chạm mắt cậu rồi lại lặng lẽ dời mắt đi.
Chột dạ mà không rõ lý do.
"Anh, tại sao hắn ta lại ở đây?" Han Yujin rõ ràng không thích Thẩm Tuyền Duệ một chút nào, chào hỏi cũng bỏ qua, trực tiếp hỏi anh.
Chương Hạo thầm nghĩ, đến cùng trưởng bối trong nhà sau khi thổ lộ muốn đính hôn, không phải là hỏi cưới thì là gì? Bởi vậy Han Yujin mới khó chịu đến thế.
"Không cần phải tỏ ra thù địch như vậy." Thẩm Tuyền Duệ cảm thấy buồn cười, lại khoanh tay nói tiếp "Chú của tôi hôm nay đến đây cốt để bàn chuyện làm ăn. Chuyện của người lớn cũng đến tay đứa nhóc như cậu quản sao?"
"Tôi không thể quản một kẻ lạ mặt đột nhiên xuất hiện trong nhà tôi sao?" Han Yujin hỏi lại, nói rồi dắt xe đạp ở đó cho người làm cất, cũng không thèm chú ý Thẩm Tuyền Duệ đang mỉm cười thân thiện, cậu nắm lấy tay Chương Hạo kéo anh đi "Chúng ta vào thôi."
Thẩm Tuyền Duệ cũng không mấy để ý, nhìn Han Yujin kéo Chương Hạo cứ thế lướt qua người mình, hắn xoa cằm, có chút buồn cười lẩm bẩm "Rồi cũng trở thành người nhà cả thôi, sao phải làm khó nhau như vậy."
Đương nhiên Kim Gyuvin đi đằng sau trùng hợp nghe được câu nói này của hắn. Cậu dừng bước chân, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Tuyền Duệ. Bản thân hắn cũng khá ấn tượng với một cậu thiếu niên cao lớn này, lại cảm nhận được ánh mắt của cậu hướng về phía mình, hắn rất thân thiện đáp lại, còn mỉm cười gật đầu ngỏ ý chào hỏi.
Thế nhưng nhận lại cũng là cái ngoảnh mặt vô cùng lạnh lùng của của Kim Gyuvin.
"Cậu là bạn của cậu nhím con đó à?" Thẩm Tuyền Duệ đột nhiên hỏi.
Kim Gyuvin quay đầu lại, nhăn mày khó hiểu "Cậu nhím con?"
"Người vừa rồi." Thẩm Tuyền Duệ hất cằm về hướng Han Yujin và Chương Hạo vừa rời đi "Trông cậu ta có vẻ khá thích xù lông, lời nói ra lại chẳng thân thiện chút nào."
"Cậu ấy có tên." Kim Gyuvin đáp lại.
Thẩm Tuyền Duệ nhún vai "Dĩ nhiên tôi biết, cậu ấy là em trai của Hạo mà."
Nghe vậy xong, Kim Gyuvin càng khó chịu, ánh mắt cậu cũng thay đổi, lạnh lùng hỏi "Anh chẳng là gì của anh ấy hết nên đừng gọi anh ấy một cách thân mật như vậy."
Nghe xong lời này, Thẩm Tuyền Duệ cũng thay đổi sắc mặt, vừa bất ngờ lại thấy buồn cười, mắt nhìn bóng lưng rời đi của Kim Gyuvin, hắn xoa chiếc cằm nhẵn bóng, thở dài "Đối tượng đính hôn được theo đuổi nhiều như vậy âu cũng không phải chuyện tốt."
Kim Gyuvin rời đi ngay sau đó, cũng không nghe thấy lời này. Người khác nói cậu vô tri, lại không biết rằng cậu cực kì nhạy cảm với ánh mắt của người khác. Cậu từng nghe nói về Thẩm Tuyền Duệ, cũng biết hắn không phải người đơn giản, càng vì thế mà không muốn đối đầu với hắn. Nhưng ngay giây phút mắt cậu nhìn thấy Chương Hạo nắm lấy cổ tay của Thẩm Tuyền Duệ, cả người cậu liền khó chịu, không kiềm chế nổi sự bức bối trong người.
Cậu nhớ anh nói rằng anh chưa muốn yêu đương. Cũng nhớ rằng anh bảo anh không thích người nhỏ tuổi hơn.... Mà giờ chính anh lại nắm tay tên đó.
Tất cả chỉ là nói dối thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com