Thấy rõ là không có tác dụng, Kuroko ấm ức kết thúc cuộc hội thoại chẳng đâu ra đâu.
Càng phẫn nộ hơn, khi tiền điện thoại đã về với con số 0...cạn kiệt tài nguyên!
Thật đáng hận mà!
Không được, thua keo này, bày keo khác, không thể để hắn đạt được mục tiêu!!!
Akashi không lẩn tránh ánh nhìn của hắn, cậu đối diện hắn bằng sự bình thản đến lạ thường. Điều này càng làm Nash cảm thấy thú vị. Rốt cục trong mắt cậu, hắn có là hiện thân của loài quỷ dữ tàn bạo, hay chỉ là con thú bị thương, thủ phục dưới tay kẻ săn mồi lão luyện?
Liệu cậu có biết, hắn đã chọn cậu làm bông hoa để cài lên tấm áo của quỷ?
Sau một lúc bốn mắt nhìn nhau,dò xét ý tứ đối phương, cuối cùng Akashi là người lên tiếng trước, phá bỏ bầu không khí im lặng bao trùm:" có gì trên mặt tôi sao?"
Hắn phá lên cười, bảo:" không, chỉ là... Ừ, tôi thấy cậu thật đáng yêu."
"Đừng trêu tôi nữa, anh cần gì, cứ nói đi!"
"Tôi muốn được làm bạn với cậu!"
Akashi cười thoải mái:" thật bất ngờ nhỉ? Tôi không nghĩ anh lại đề nghị như thế."
Nash vội quay mặt đi, che giấu khuôn mặt đỏ bừng. Hắn không thể không bối rối trước nụ cười xinh đẹp kia. "Tôi nói thật đấy!"
"Vâng, dĩ nhiên là được rồi!"
Cái gì mà được??? Mấy kẻ nghe lén thầm rào rú trong lòng. Akashi!!! Sao cậu có thể để hắn có cơ hội tiếp cận mình như vậy? Cậu phải từ chối, cho hắn một phen ê mặt chứ??? Kẻ đó là Nash, Nash đấy! Dám giao du với loại người này, Akashi quả là gan không nhỏ mà!
Nash nghe cậu trả lời thì mừng rơn trong bụng,hí hửng bảo:" hay quá, vừa vặn tôi có quà cho cậu đây!"
Hắn lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, được trang trí vô cùng tỉ mẩn, có thể đoán được là hắn tự làm lấy nha!
Akashi mở to đôi mắt hồng nhọc long lanh, vẻ mặt đầy bất ngờ. Thế nhưng, khi mà hắn còn vụng về chưa kịp trao, đã bị một viên đá từ ngoài cửa bay vào, trúng tay, làm rơi món đồ xuống đất!
Cú ném chính xác đến từng ly, không thể thuộc về ai khác, ngoài Midorima! Cả Kagami và Aomine đều đang thầm suýt xoa tán thưởng, có thế chứ!
Nash lại thầm rủa, khốn nạn thật! Tuy nhiên, Hắn còn chưa kịp nổi đóa, đã thấy Akashi dịu dàng cúi xuống nhặt vật vừa bị đánh rơi.
Sáu cặp mắt nhìn lén, thật không thể chịu được. Lửa ghen tức bùng lên, tại sao???
"Tôi mở được chứ?"
Nash không tìm ra được lời nào để thốt ra nữa, chỉ khẽ gật đầu: chúa ơi, người ta sao có thể khả ái như vậy!
Vật lưu niệm nhỏ bằng thủy tinh, đã vỡ vụn không nhìn ra hình dạng.
"Xin lỗi, tôi sẽ tặng lại món khác..." Hắn lắp bắp nói.
"Không sao, tôi đã nhận quà rồi. Cũng nên có gì đáp lại ấy nhỉ?"
Trước câu nói này, Nash vui sướng tột bậc, chả bù cho sáu con người nào đó! Akashi, đừng, đừng mà!!!
Akashi là của bọn ta nha! Tên trời đánh kia, ta hận!!!
Nhưng họ cũng nhận ra, Akashi vốn dĩ là luôn xinh đẹp, luôn đáng yêu như vậy, chỉ là trước giờ, họ vẫn mặc định rằng sẽ không ai dám đến gần cậu. Nay lại có kẻ không biết sống chết, làm họ nổi cơn ghen!
"Nếu được, tôi muốn chúng ta ra ngoài đi dạo"- Nash đề nghị.
"Được thôi!"
Á à!!! Còn cùng nhau đi ngắm cảnh nữa? Cứ chờ đấy, bọn ta sẽ cho mi biết tay a!!!!!
Ra ngoài, không chừng dễ hành động ấy chứ! Sáu thanh niên cùng nhìn nhau cười gian...
.
.
.
Dưới những tán cây mát rượi, trên cung đường rộng mênh mông, có một thiếu niên tóc đỏ thong dong rảo bước, theo sau là một tên người Mĩ tóc vàng mắt xanh. Câu chuyện giữa họ xoay quanh những trận bóng rổ, Nash hào hứng kể lại những chiến thắng của hắn, còn Akashi chỉ đơn giản lắng nghe.
Đang rôm rả chuyện trò, bỗng có một em bé cướp mất sự chú ý của Akashi. Đứa bé gái khoảng năm tuổi đang khóc. Cậu gọi đứa trẻ, hỏi:" chuyện gì với em thế, bé con?"
Tức thì, cô bé ôm chặt cậu không buông., hướng mắt về Nash, vẻ sợ sệt. Cậu vội trấn an bé con:" anh này là người nước ngoài thôi, không sao đâu!"
"Không! Hắn là kẻ xấu đấy anh! Vừa thấy hắn, bong bóng của em đã chạy mất!"
Akashi ngước nhìn, có một quả bóng bay vướng trên tán cây. Vì cây khá cao, nên rất nguy hiểm nếu trèo lên lấy.
"Anh mua cho em cái khác nhé!"- cậu vuốt tóc cô bé.
"Hay quá!"-cô nhóc nhảy cẫng lên"nhưng em không muốn đi cùng kẻ xấu kia, nếu không quả bóng mới cũng sẽ bỏ chạy!"
Thấy vậy, Akashi bảo hắn cứ đợi ở đây, cậu dắt cô bé đi mua bóng xong, sẽ trở lại ngay.
Đương nhiên, đây là điều mà sáu kẻ theo đuôi đang mong đợi, phải nói thêm, họ cũng bất ngờ trước tài diễn xuất của cô bé !
Vài phút trước đó, Aomine đã dùng một túi kẹo to để mua chuộc trẻ con,bất chấp sự phản đối từ Murasakibara . Kẹo ngon trước mắt mà đem cho người khác, dĩ nhiên là cậu ta không vui rồi!
Kise thầm nghĩ, có khi sau này, bé ấy sẽ thành diễn viên nổi tiếng chứ chả đùa!
Giờ thì... Cơ hội ngàn năm có một để họ trút giận!
"Midorima, cậu là ngôi sao của ngày hôm nay đấy!"- Kagami nói, đưa quả bóng chứa đầy mực mà cậu ta đã chuẩn bị cho anh bạn bốn mắt.
"Yên tâm, với tất cả sự căm phẫn của hôm nay..."- Midorima chuẩn bị tư thế-" làm sao mà tôi có thể ném trượt !"
Vút... Quả bóng bay theo quỹ đạo parabolic , cứ thế mà đập thẳng vào sau đầu của mục tiêu!
Tức thì, quả bóng vỡ tung, mực bên trong tuôn ra xối xả, ướt một phần tóc, cổ, chảy xuống thấm hết lưng áo.
Khiến kẻ vừa hứng trọn cú ấy, bộ dạng không thể thảm hại hơn!
Nash gầm lên như con dã thú trúng tên, điên cuồng tìm kiếm kẻ nào dám ăn gan hùm mật gấu...
Những người đi đường thấy bộ dạng của hắn, vừa buồn cười vừa sợ, không ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt đằng đằng sát khí.
Thế nhưng, vừa thấp thoáng thấy bóng Akashi, mặt hắn bỗng đổi sắc, vội vã rời khỏi . Nếu để cậu trông thấy bộ dạng hắn lúc này, hắn thà chết sướng hơn!!!
Cậu thiếu niên tóc đỏ nhận được một tin nhắn ngay sau đó:" xin lỗi Akashi, tôi có chút việc phải đi, mong cậu thông cảm."
Không ai nhìn thấy nụ cười thích thú vừa thoảng trên môi cậu...
Trong một ngõ hẻm cách đó vài trăm mét, có sáu chàng trai đang cười lăn cười bò: hôm nay, thành công mĩ mãn!!! Chỉ tiếc họ không thể chụp lại hình ảnh khiến họ hả hê đó, để cho Riko cùng mọi người thưởng lãm.
Tuy vậy, họ vẫn kiên nhẫn bám theo, đến khi tận mắt thấy tình địch lên tàu, rồi mới cùng nhau đập tay, kéo đi ăn mừng chiến thắng, cùng bàn kế sách cho hành động tiếp theo.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com