Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Bí Mật Trong Sương Mù/Seopbin (3)

Chương 3: Tình Yêu Thức Tỉnh Giữa Ngàn Năm Sương Mù

Seop không thể tin được phản ứng của mình. Anh không thể phủ nhận rằng Hanbin đã đánh thức một điều gì đó trong anh, một cảm giác mà anh tưởng chừng đã chết đi trong hơn 1100 năm. Sự bối rối và tò mò về Hanbin lớn đến mức át đi bản năng muốn đẩy cậu đi. Anh cần tìm hiểu, cần hiểu tại sao Hanbin lại không giống bất kỳ con người nào khác, tại sao máu của cậu lại có vị như ánh dương và những giấc mơ. Anh quyết định giữ Hanbin lại, không phải như một con mồi, mà như một hiện tượng kỳ lạ cần được giải mã. Không cần dùng lời nói, Seop đã dùng quyền năng ma cà rồng để khiến Hanbin không thể rời khỏi lâu đài. Hanbin cảm nhận được một rào cản vô hình mỗi khi cố gắng rời đi, một lời nguyền vô thanh trói buộc cậu lại với lâu đài và Seop. Cậu chấp nhận điều đó, bởi vì sâu thẳm trong lòng, cậu muốn ở lại.

Cuộc sống "chung nhà" đầy kỳ lạ bắt đầu. Hanbin, mặc dù hiểu mình bị giam giữ, nhưng vẫn giữ được sự hồn nhiên và tò mò. Cậu không ngừng khám phá lâu đài, từ những hành lang tối tăm đến những căn phòng bí mật chưa từng được mở. Cậu vẽ phác thảo từng góc khuất, ghi chép những điều kỳ lạ cậu thấy, và cố gắng phục hồi những món đồ vật cũ kỹ. Cậu thường xuyên cố gắng bắt chuyện với Seop, kể cho anh nghe về thế giới hiện đại, về những bản nhạc mới, về những bộ phim khoa học viễn tưởng, về những giấc mơ và hoài bão của một chàng trai 19 tuổi. Cậu chia sẻ về những điều nhỏ nhặt mà con người trân trọng: một buổi hoàng hôn rực rỡ, một tách cà phê buổi sáng, tiếng cười của bạn bè.

Seop, mặc dù vẫn lạnh lùng và ít nói, nhưng dần dần dành nhiều thời gian hơn để quan sát Hanbin. Anh chứng kiến Hanbin đọc sách trong thư viện, đôi khi còn đọc to thành tiếng những đoạn văn cậu thích. Anh thấy cậu say sưa ngắm nhìn những bức tranh cũ, hoặc ngồi bên cây đàn piano phủ bụi, cố gắng gảy lên một giai điệu đã quên lãng. Anh thấy Hanbin mang ánh sáng và sự sống động vào từng ngóc ngách của lâu đài u tối, như một đóa hoa nở rộ giữa sa mạc khô cằn. Mỗi lần Seop cảm thấy cơn khát trỗi dậy, anh sẽ rời đi, cố gắng tự kiềm chế bản thân, vật lộn với bản năng nguyên thủy, nhưng ánh mắt anh luôn dõi theo Hanbin, không thể dứt ra. Anh không muốn làm Hanbin sợ hãi, cũng không muốn làm tổn thương cậu nữa.

Những cuộc trò chuyện giữa họ dần trở nên sâu sắc hơn. Hanbin hỏi về lịch sử, về những nền văn minh đã sụp đổ, về những con người Seop đã từng gặp. Seop, dù miễn cưỡng ban đầu, đôi khi sẽ hé lộ một phần nhỏ về quá khứ của mình, về những thời đại đã qua, về những vinh quang và bi kịch mà anh đã chứng kiến. Anh kể về những lâu đài nguy nga giờ đã hóa thành tro bụi, về những vị vua quyền lực giờ chỉ còn là cát bụi. Hanbin lắng nghe say mê, không hề sợ hãi, mà còn đặt ra những câu hỏi thông minh, đôi khi khiến Seop phải suy ngẫm về những điều anh đã coi là hiển nhiên trong hàng thế kỷ. Cậu không phán xét, chỉ tò mò và thấu hiểu.

Seop bắt đầu cảm nhận lại những cảm xúc mà anh tưởng chừng đã chết: sự bối rối, sự tò mò, và thậm chí là một chút... ấm áp khi nhìn thấy Hanbin cười, một niềm vui len lỏi khi cậu chia sẻ một điều thú vị. Anh phát hiện ra rằng Hanbin không chỉ là một nguồn máu đặc biệt, mà cậu là một linh hồn độc đáo, mang đến sự sống cho cuộc đời bất diệt nhưng trống rỗng của anh. Anh nhận ra mình không còn muốn hút cạn máu của Hanbin nữa, mà muốn bảo vệ cậu, muốn giữ cậu lại bên mình theo một cách khác. Anh muốn Hanbin tồn tại, muốn cậu tiếp tục mang đến ánh sáng cho thế giới u tối của anh.

Tình cảm giữa họ phát triển một cách chậm rãi, tinh tế, vượt qua ranh giới chủng tộc và thời gian. Không có những lời tỏ tình hoa mỹ, chỉ có những cử chỉ nhỏ, những ánh mắt trao nhau, và sự hiện diện không thể thiếu của đối phương trong cuộc sống. Hanbin chấp nhận thế giới của Seop, chấp nhận bản chất ma cà rồng của anh. Seop cũng dần dần chấp nhận rằng Hanbin là một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh, một sợi dây liên kết anh với thế giới mà anh đã xa lánh.

Một buổi đêm nọ, khi sương mù bao phủ dày đặc cả lâu đài, Hanbin đang say sưa đọc một cuốn sách cổ trong thư viện, dưới ánh nến lấp lánh. Seop đứng trong bóng tối, lặng lẽ quan sát cậu. Ánh mắt anh tràn đầy những cảm xúc phức tạp mà anh chưa bao giờ biết cách diễn tả: sự trìu mến, sự bảo vệ, và cả nỗi sợ hãi về tương lai, về sự hữu hạn của đời người.

Hanbin ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Soep. Cậu mỉm cười dịu dàng, một nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai.

"Anh Seop," Hanbin khẽ gọi, giọng cậu thì thầm như một làn gió nhẹ. "Anh có tin vào định mệnh không?"

Seop không trả lời bằng lời nói. Anh chỉ chậm rãi bước đến gần Hanbin, không còn vẻ đe dọa hay lạnh lùng. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má Hanbin. Ngón tay anh lạnh buốt, nhưng sự tiếp xúc đó lại mang đến một cảm giác ấm áp lạ thường cho Hanbin, như một tia lửa nhỏ cháy lên trong đêm đông.

Đôi mắt đỏ rực của Seop nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo của Hanbin. Trong khoảnh khắc đó, hàng ngàn năm lịch sử và sự khác biệt về bản chất dường như tan biến. Chỉ còn lại hai linh hồn đang tìm thấy nhau giữa thế giới của sương mù và bí ẩn. Một sự thấu hiểu vô hình, một lời hứa không nói thành lời, tràn ngập không gian.

Seop khẽ cúi người, trán anh chạm vào trán Hanbin. Anh không nói một lời nào, nhưng Hanbin có thể cảm nhận được một luồng cảm xúc mãnh liệt từ anh, một sự gắn kết không thể gọi tên, một tình yêu vừa chớm nở nhưng đã sâu đậm tự ngàn xưa.

Sương mù bên ngoài lâu đài vẫn tiếp tục bao phủ, bất tận, che giấu mọi thứ khỏi thế giới bên ngoài. Mối quan hệ giữa Ahn Hyeong-Seop, ma cà rồng 1109 tuổi, và Oh Hanbin, chàng sinh viên 19 tuổi, chỉ mới bắt đầu. Tương lai của họ vẫn còn là một câu hỏi bỏ ngỏ. Liệu Hanbin có chấp nhận sự bất tử để ở bên Seop mãi mãi, hay Seop sẽ tìm thấy một cách để gắn kết với Hanbin trong cuộc đời hữu hạn của cậu mà không làm tổn thương cậu? Liệu tình yêu của họ có thể vượt qua mọi rào cản, hay sẽ mãi mãi là một bí mật được chôn giấu trong màn sương mù vĩnh cửu của khu rừng Dalkom?

Không ai biết chắc. Chỉ có sương mù và thời gian là những người chứng kiến im lặng cho câu chuyện tình yêu vượt mọi giới hạn này, một câu chuyện vừa bắt đầu, và vẫn còn đang tiếp diễn.


- Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com