Nhật Kí Kẻ Ra Đi Và Người Ở Lại/Bonbin (1)
* Oh Hanbin *
Chương 1: Những Mảnh Vỡ Của Quá Khứ
Em không quên anh, dù em đã từng thử.
Suốt hai năm tròn, và mỗi khoảnh khắc trôi qua đều là một cuộc chiến không ngừng nghỉ với chính bản thân em. Em đã cố gắng, bằng tất cả những gì em có, để tống khứ cái tên Bon Hyuk ra khỏi từng tế bào, từng ngóc ngách nhỏ bé nhất của tâm trí. Em lao đầu vào công việc như một con thiêu thân, tìm kiếm sự bận rộn đến kiệt sức để lấp đầy những khoảng trống rỗng. Em gượng ép mình tham gia vào những mối quan hệ xã giao hời hợt, những buổi gặp gỡ ồn ào mà trong lòng vẫn trống rỗng. Em lên kế hoạch cho những chuyến đi không điểm đến, cứ thế trôi dạt từ nơi này sang nơi khác, chỉ để mong rằng sự xê dịch ấy sẽ kéo theo cả những nỗi nhớ, vứt bỏ chúng ở một góc nào đó của thế giới. Em đã tự huyễn hoặc mình, rằng rồi sẽ ổn thôi, rồi em sẽ tìm được một vùng đất bình yên, một nơi chốn không có anh, không có bóng dáng anh, không có bất kỳ thứ gì có thể gợi nhắc về những ngày xưa cũ.
Nhưng không. Thời gian, hóa ra, lại là một kẻ phản bội tàn nhẫn. Nó không xóa nhòa. Nó không làm mờ đi những ký ức. Thay vào đó, nó lại xếp chồng những nỗi nhớ, nỗi đau, nỗi dằn vặt lên nhau, tạo thành một gánh nặng vô hình mà em phải mang vác, phải thở từng nhịp một dưới sức ép của nó mỗi ngày. Và dù em đã học được cách mỉm cười, một nụ cười rỗng tuếch, một mặt nạ hoàn hảo để che giấu mọi thứ bên trong, mỗi khi có ai đó vô tình lướt qua tên anh – Bon Hyuk – trong một câu chuyện, hay đôi khi là chính em chợt thốt lên trong vô thức khi nghĩ về một kỷ niệm nào đó, thì bên trong, trái tim em vẫn rỉ máu. Một nhát dao cứa vào tim, sắc lẹm và lạnh lẽo, nhắc nhở em về vết thương không bao giờ lành, về cái sẹo đã ăn sâu vào linh hồn em.
Kỳ lạ thay, những thứ nhỏ nhặt nhất, vô tình nhất trong cuộc sống hàng ngày, lại là những mũi dao xoáy sâu nhất vào vết thương ấy.
Mỗi lần em thấy ly latte nóng, cái mùi cà phê rang xay quen thuộc ấy xộc thẳng vào khứu giác, đánh thức mọi giác quan và cả nỗi đau âm ỉ. Tức thì, hình ảnh anh hiện lên rõ mồn một trong tâm trí em, chi tiết đến từng sợi tóc. Những buổi sáng sớm se lạnh, ánh sáng ban mai lọt qua khung cửa sổ, anh đứng trong bếp, lưng dựa vào tủ lạnh, mái tóc hơi rối, và tay khẽ giữ ly cà phê ấm áp cho em. Anh luôn cười, một nụ cười không quá rạng rỡ, không quá khoa trương, nhưng đủ để làm bừng sáng cả căn phòng nhỏ của chúng ta, và cả thế giới của em. Em nhớ cái cách anh mỉm cười khi em rúc vào lòng, đôi mắt anh nheo lại vì hạnh phúc, ngụm cà phê ấm áp tan chảy trong miệng, đánh thức cả cơ thể và tâm hồn em sau một giấc ngủ dài. Giờ đây, chỉ riêng việc cầm một ly latte nóng thôi cũng đủ khiến cổ họng em nghẹn ứ, như có một cục u vô hình chặn lại. Em phải cố gắng nuốt xuống, nuốt cả nỗi nhớ và sự chua xót đang tràn đầy trong khoang miệng, cố gắng không để bất kỳ giọt nước mắt nào lăn dài. Cả thế giới xung quanh như biến mất, chỉ còn lại em và ly cà phê, và hình bóng anh lấp lánh trong hơi ấm của nó, mờ ảo nhưng lại rõ ràng đến mức làm em muốn khóc thét.
Rồi những cơn mưa. Mùa mưa Sài Gòn cứ dai dẳng, bất chợt đổ xuống như trút nước, và mỗi giọt nước rơi xuống mái hiên lại là một nhịp đập của nỗi nhớ, một tiếng vọng từ quá khứ. Em lại nhớ hình dáng anh trong chiếc áo gió màu xanh than, phóng nhanh qua đường, đôi khi chỉ là chạy bộ dưới màn mưa như một kẻ điên, không màng đến những ánh mắt tò mò, chỉ để đến đón em. Em nhớ cái cách anh càu nhàu "Sao lại không mang ô?" mỗi khi em đứng co ro dưới mái hiên, nhưng rồi lại vòng tay ôm lấy em thật chặt, che chắn cho em bằng cả tấm thân anh, dù anh là người ướt sũng từ đầu đến chân. Cái cảm giác ấm áp, được bao bọc, được che chở ấy, giờ đây là một vết bỏng rát trong tâm trí em, một nỗi khao khát cháy bỏng. Em cứ đứng đó, nhìn những giọt mưa rơi, nghe tiếng mưa đập vào cửa kính, và ước gì một lần nữa, anh sẽ xuất hiện, chạy đến, đưa tay kéo em vào lòng, bất chấp cơn mưa nặng hạt, bất chấp mọi thứ xung quanh. Nhưng không, giờ đây, em chỉ có một mình dưới màn mưa, và cái lạnh không chỉ thấm vào da thịt, mà còn buốt giá trong tim, đóng băng mọi hy vọng.
Và mỗi lần đi ngủ. Cái thói quen ngốc nghếch ấy vẫn đeo bám em dai dẳng, như một lời nguyền không thể phá giải. Em vẫn để một bên giường trống… như chờ một ai đó quay về. Vô thức thôi. Đã hai năm rồi, em đã tự nhủ mình phải bỏ cái thói quen ấy đi, phải tự mình lấp đầy khoảng trống ấy bằng sự độc lập, bằng sự mạnh mẽ. Nhưng mỗi đêm, khi em ngả lưng xuống chiếc giường rộng lớn, cơ thể em vẫn tự động co mình lại, cuộn tròn vào một góc, nhường chỗ cho khoảng trống bên cạnh. Em không biết mình đang chờ đợi điều gì. Một phép màu viển vông? Một giấc mơ mà anh sẽ quay lại, vòng tay ôm lấy em từ phía sau như ngày nào? Hay chỉ là một sự an ủi hão huyền rằng anh vẫn còn ở đó, đâu đó trong cuộc đời này, và một ngày nào đó, khoảng trống ấy sẽ được lấp đầy, không phải bằng ai khác, mà là bằng anh? Cái khoảng trống lạnh lẽo ấy, nó không chỉ là một khoảng cách vật lý trên chiếc giường, mà là một hố sâu thăm thẳm trong tâm hồn em. Nó nhắc nhở em về sự cô đơn cùng cực, về sự lựa chọn của em, và về tất cả những điều đã mất đi không bao giờ lấy lại được.
Nực cười thay, chính em mới là người chủ động rời đi. Chính em mới là người buông tay. Mọi thứ đều do em quyết định, từng chữ trong tin nhắn chia tay đều là do em tự tay gõ. Nhưng mấy ai biết… người từng mong chờ anh giữ mình lại, người từng khao khát được anh níu giữ, người từng thét gào trong im lặng "Làm ơn đừng để em đi!", cũng chính là em. Em chính là kẻ mâu thuẫn nhất trên đời này, kẻ ôm trong mình hai thái cực đối lập đến điên dại. Kẻ buông tay lại là kẻ cầu xin được níu giữ. Kẻ nói lời chia ly lại là kẻ đã khóc cạn nước mắt trong đêm tối, chỉ mong một tia hy vọng mong manh.
Tối hôm đó, cái đêm định mệnh ấy, mọi thứ vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí em, như thể nó vừa xảy ra chỉ vài giờ trước, chứ không phải đã hai năm trời. Khi dòng tin nhắn em nhắn "Mình chia tay đi" được gửi đi, ngón tay em run rẩy bấm phím, trái tim em đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Em đã mong chờ một phép màu, một điều gì đó phi thường sẽ xảy ra. Em đã mong chờ anh sẽ gọi điện thoại ngay lập tức, gọi cho em không ngừng nghỉ. Hoặc anh sẽ chạy đến nhà em, xuất hiện trước cửa, níu kéo em lại bằng tất cả sức lực anh có. Em đã mong chờ anh sẽ hỏi em: "Tại sao? Tại sao em lại nói vậy? Có chuyện gì đã xảy ra giữa chúng ta mà em lại muốn kết thúc?" Chỉ một câu hỏi thôi, một câu hỏi đơn giản ấy, cũng đủ để em ở lại, để em có lý do để không rời đi. Em đã chuẩn bị sẵn sàng để nói ra hết mọi thứ, mọi sự mệt mỏi đã tích tụ bấy lâu, mọi nỗi sợ hãi đang gặm nhấm, mọi mong chờ được quan tâm mà em chưa bao giờ dám đòi hỏi. Em đã sẵn sàng để đổ vỡ trong vòng tay anh, nếu anh cho em một cơ hội để được yếu đuối.
Nhưng không. Sự thật lại phũ phàng đến tàn nhẫn, nghiền nát mọi hy vọng của em. Anh không làm vậy. Không một cuộc gọi. Không một dòng tin nhắn dồn dập hỏi han. Không một câu hỏi "Tại sao?". Anh chỉ im lặng. Một sự im lặng đáng sợ, kéo dài như vô tận, như một lưỡi dao cứa từ từ vào trái tim em. Và rồi, một dòng tin nhắn ngắn ngủi, vô cảm hiện lên trên màn hình điện thoại, như một bản án cuối cùng: "Anh hiểu rồi". Ba từ. Chỉ ba từ thôi, mà sao nó lại lạnh lẽo, vô cảm, và hời hợt đến thế? Nó như một nhát đâm xuyên qua tim, xác nhận mọi nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của em: anh thực sự không hiểu. Anh không quan tâm. Hay anh đã quá mệt mỏi đến mức không buồn níu kéo nữa? Anh đã từ bỏ em dễ dàng đến thế sao?
Anh không biết đâu, Bon Hyuk. Em đã khóc đến run rẩy cả người, đến mức điện thoại suýt rơi khỏi tay. Nước mắt không ngừng chảy, làm nhòe cả màn hình, làm em không nhìn rõ những dòng chữ cuối cùng. Em phải hít thở thật sâu, lấy hết chút bình tĩnh cuối cùng còn sót lại, cố gắng định thần để nhắn nổi dòng chữ tiếp theo, lời chia tay cuối cùng: "Xin lỗi, em không thể bên anh được nữa." Mỗi chữ là một nhát cứa vào chính mình. Mỗi từ là một lời tạm biệt mà em không muốn nói, một lời từ bỏ mà trái tim em gào thét phản đối.
Không thể. Bởi vì em đã quá mệt rồi. Anh có hiểu không, cái cảm giác mệt mỏi khi phải gồng mình lên mỗi ngày, khi phải diễn một vai diễn hoàn hảo đến mức em quên mất mình là ai?
Em mệt vì phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ mỗi khi anh quay mặt đi. Cái gương mặt vô cảm ấy của anh, cái cách anh lảng tránh ánh mắt em, làm em cứ phải gồng mình lên, tự nhủ không được yếu đuối, không được làm anh phiền lòng. Em mệt vì phải giấu đi những giọt nước mắt chực trào mỗi khi anh thờ ơ, những cái cau mày vì khó chịu khi em cảm thấy bị bỏ rơi, những tiếng thở dài vì thất vọng khi anh không hiểu được cảm xúc của em. Anh có bao giờ nhìn vào mắt em không, Bon Hyuk? Có bao giờ anh thấy sự yếu đuối ẩn sau nụ cười gượng gạo, sau những câu nói "em ổn" của em không? Hay anh chỉ đơn giản là không quan tâm, hay anh đã quá bận rộn với thế giới của riêng mình?
Em mệt vì khi phải nói "em ổn", và anh không nói gì thêm. Anh không hỏi thêm một câu nào. Anh không đào sâu, không tìm hiểu lý do tại sao em lại "ổn" một cách bất thường như vậy. Anh không nhìn vào mắt em để thấy những giọt nước mắt không rơi, thấy sự bất lực hiện rõ trong ánh mắt, thấy tâm hồn em đang tan vỡ. Anh không tin rằng em ổn, hay anh chỉ đơn giản là không muốn biết sự thật đau lòng? Những lúc ấy, em chỉ muốn anh ôm em thật chặt và nói "Đừng cố gắng mạnh mẽ nữa, em có anh ở đây mà." Nhưng anh thì không. Anh chỉ im lặng, và em thì cứ thế chìm sâu hơn vào cái giếng của sự cô đơn, lạc lõng trong chính mối quan hệ của chúng ta.
Em mệt vì phải che giấu cảm xúc thật để anh không cảm thấy phiền lòng. Em sợ mình quá phiền, sợ mình quá yếu đuối trong mắt anh. Em sợ những lời phàn nàn của em, những yêu cầu của em sẽ làm anh mệt mỏi, làm anh cảm thấy gánh nặng, làm anh muốn rời xa em. Nên em cứ thế nuốt vào trong, nuốt hết những tủi thân, những buồn bã, những mong muốn được quan tâm, được vỗ về. Em tự biến mình thành một tảng băng, cứng nhắc và lạnh lẽo, chỉ vì sợ làm phiền người mình yêu, sợ anh sẽ bỏ rơi em. Sự im lặng của em, hóa ra, lại là con dao hai lưỡi, giết chết cả em và mối quan hệ của chúng ta.
Chúng ta đã có khoảng thời gian hạnh phúc, em không phủ nhận điều đó. Khoảnh khắc đó có thật, rực rỡ và chân thực như một giấc mơ đẹp. Những nụ cười vô tư khi chúng ta cùng nhau khám phá những quán ăn mới, những cái ôm thật chặt khi anh an ủi em sau một ngày tồi tệ, những lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng mà chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng. Anh có nhớ không, những buổi chiều chúng ta cùng ngồi ở quán cà phê nhỏ quen thuộc, anh đọc sách còn em vẽ vời những bức tranh không đầu không cuối, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn nhau rồi cười thật tươi? Hay những lần chúng ta cùng đi dạo dưới bầu trời đầy sao, nắm tay thật chặt và ước nguyện về một tình yêu vĩnh cửu? Những kỷ niệm ấy đẹp như một giấc mơ, đủ để em níu giữ cho đến tận bây giờ. Nhưng khoảng thời gian ấy, nó quá ngắn ngủi. Nó giống như chuồn chuồn chạm nước, chỉ lướt qua một cái rồi biến mất. Nó không đủ bền vững để giữ em lại, để giữ chúng ta lại. Hạnh phúc của chúng ta, nó quá mong manh, quá dễ vỡ, và em đã không đủ sức để giữ nó lại.
Em biết anh yêu em. Một cách nào đó, sâu thẳm trong lòng, em vẫn luôn tin điều đó. Chỉ là… anh không giỏi thể hiện. Tình yêu của anh giống như một dòng sông ngầm, chảy sâu dưới lòng đất, âm thầm và lặng lẽ, không bộc lộ ra bên ngoài bằng những con sóng hay tiếng thác reo. Còn em thì lại là một kẻ quá nhạy cảm, quá dễ tổn thương, một tâm hồn yếu ớt khát khao được vỗ về, được quan tâm. Em quá mong chờ một tình yêu bộc lộ, một tình yêu được thể hiện bằng hành động, bằng lời nói, bằng sự dịu dàng. Em khao khát được anh vỗ về mỗi khi em yếu lòng, được anh ôm ấp mỗi khi em thấy cô đơn, được anh cho em thấy rằng em quan trọng đối với anh. Nhưng em lại không dám nói ra điều đó. Em không dám yêu cầu, không dám đòi hỏi. Em cứ chờ đợi anh hiểu, chờ đợi anh thay đổi, chờ đợi anh đọc được suy nghĩ của em, đọc được những điều em không thể thốt nên lời. Và cuối cùng, khi sự chờ đợi ấy trở nên quá sức chịu đựng, khi em cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa, em đã lựa chọn rời đi.
Em không muốn buông bỏ tình yêu này. Không một giây phút nào em muốn làm điều đó, dù cho nó đã làm em mệt mỏi đến nhường nào. Em chỉ không muốn hai đứa thêm đau, không muốn chúng ta cứ mãi mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn của sự thiếu thấu hiểu và những mong đợi không thành. Đau theo cái cách âm ỉ, mệt mỏi, dần dần bào mòn cả hai, biến tình yêu thành một thứ gánh nặng, một sợi dây xích vô hình xiềng chặt tâm hồn. Em sợ rằng nếu cứ tiếp tục, tình yêu của chúng ta sẽ không còn là hạnh phúc nữa, mà sẽ trở thành một nghĩa vụ, một sự tra tấn tinh thần. Em nghĩ rằng, chia tay có lẽ là cách duy nhất để giải thoát cả hai khỏi nỗi đau ấy, dù em biết, nó sẽ để lại một vết sẹo lớn, một vết thương không bao giờ lành trong lòng em, một vết sẹo mà em sẽ mang theo đến suốt cuộc đời.
Và thế là, em đã rời đi. Kẻ buông tay. Kẻ chia lìa. Kẻ mang theo nỗi đau lớn nhất trong im lặng, tự mình gánh chịu mọi dằn vặt, mọi lời buộc tội từ chính bản thân. Em tự hỏi, liệu mình đã đúng hay sai? Liệu có một cách nào khác không? Câu hỏi ấy cứ ám ảnh em, gặm nhấm tâm trí em mỗi đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com