Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhật Kí Kẻ Ra Đi Và Người Ở Lại/Bonbin (6)

Quán cà phê đã gần như vắng lặng. Chỉ còn lại ánh đèn vàng ấm áp hắt hiu, soi rõ hai bóng người ngồi đối diện nhau ở một góc khuất. Ly cocktail của anh đã vơi đi quá nửa, và trên bàn Hanbin là một ly nước lọc, nhưng men say vẫn còn lởn vởn trong không khí, đủ để làm cả hai thêm dũng khí đối mặt với sự thật trần trụi. Sự im lặng ban đầu không còn ngột ngạt như trước, mà là một sự tĩnh lặng chất chứa, chờ đợi một lời bộc bạch. Hanbin nhìn Bon Hyuk, tim đập thình thịch. Ánh mắt anh lúc này không còn trầm tư như khi đứng giữa đám đông, mà sâu thẳm hơn, chứa đựng một sự đấu tranh nội tâm dữ dội.
Bon Hyuk hít một hơi thật sâu, đôi vai khẽ run, như thể đang dốc hết sức lực để kìm nén một điều gì đó. Anh đặt ly xuống bàn, tiếng thủy tinh chạm nhẹ vào mặt gỗ nghe thật rõ trong không gian tĩnh mịch. Anh nhìn thẳng vào mắt Hanbin, ánh mắt anh giờ đây không còn sự che giấu. Nó trần trụi, yếu đuối, và đầy nỗi đau.
"Hanbin à… anh xin lỗi." Giọng anh khẽ khàng, nghèn nghẹn, run rẩy, khác hẳn với vẻ điềm tĩnh thường ngày. "Anh biết, câu xin lỗi này có lẽ đến quá muộn. Hai năm rồi. Hai năm anh đã sống với nó, với sự hối tiếc, với nỗi dằn vặt của chính mình."
Anh dừng lại một chút, ánh mắt anh hơi đỏ hoe, long lanh dưới ánh đèn. Hanbin chưa bao giờ thấy Bon Hyuk như vậy. Mạnh mẽ, kiên định, luôn là điểm tựa vững chắc của Hanbin. Nhưng giờ đây, anh lại yếu đuối đến mức làm Hanbin đau lòng. Sự bất ngờ khiến Hanbin không nói nên lời, chỉ biết lặng lẽ nhìn anh, chờ đợi.
"Em còn nhớ cái đêm em nhắn tin chia tay không?" Giọng Bon Hyuk lạc đi, như cố gắng giữ cho không vỡ òa. "Khi anh đọc dòng chữ đó… 'Mình chia tay đi'... cả thế giới của anh như sụp đổ. Anh không biết phải làm gì. Tay anh run rẩy đến mức không thể gõ nổi một chữ nào để níu kéo em. Anh muốn gọi cho em, muốn chạy đến tìm em ngay lập tức, muốn ôm em thật chặt và hỏi 'Tại sao? Có chuyện gì vậy?'. Nhưng anh đã không làm được."
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Bon Hyuk. Anh không lau đi, cứ để nó rơi. Hanbin nhìn thấy cảnh tượng đó, tim em như bị bóp nghẹt. Anh ấy đang khóc. Bon Hyuk, người đàn ông kiên cường của em, đang khóc. Nước mắt của anh là bằng chứng cho nỗi đau mà anh đã giấu kín bấy lâu.
"Anh đã quá sợ hãi, Hanbin à." Bon Hyuk nói tiếp, giọng anh vỡ òa hơn, nỗi đau bộc lộ hoàn toàn. "Sợ phải đối mặt với sự thật. Sợ phải nghe những điều mà anh không biết phải phản ứng thế nào. Sợ rằng bất kỳ lời nói nào của anh lúc đó cũng sẽ chỉ làm mọi thứ tệ hơn. Anh đã nghĩ, sự im lặng là cách tốt nhất để giữ bình tĩnh, để cho em không gian. Nhưng giờ đây anh mới biết, sự im lặng của anh… nó là một bức tường, một lưỡi dao vô hình đã cắt đát tình yêu của chúng ta."
"Cái câu 'Anh hiểu rồi'… nó không phải là anh thực sự hiểu hết nỗi đau của em đâu. Nó là một lời nói dối. Là cách anh tự trấn an mình, là cách anh cố gắng không sụp đổ hoàn toàn ngay lúc đó. Anh đã nghĩ em sẽ hiểu, sẽ cảm nhận được nỗi đau của anh ẩn sau ba từ đó. Anh đã ngây thơ tin rằng em sẽ đọc được suy nghĩ của anh, sẽ biết anh đang cố gắng giữ bình tĩnh, đang đấu tranh với chính mình."
Bon Hyuk đưa tay lên che mắt, những tiếng nấc nghẹn ngào bật ra. "Anh đã thấy em mệt mỏi, Hanbin. Anh thấy em cố gắng gồng mình lên mỗi ngày. Thấy em nói 'em ổn' nhưng ánh mắt em lại chứa đầy sự buồn bã. Anh thấy em cần được ôm, cần được vỗ về, cần được anh nói rằng mọi thứ sẽ ổn. Anh thấy tất cả. Nhưng anh lại không biết phải làm gì. Anh là một kẻ tồi tệ trong việc thể hiện cảm xúc, anh biết. Anh cứ nghĩ rằng việc anh luôn ở bên cạnh, làm những điều nhỏ nhặt cho em, là đủ. Anh nghĩ rằng đó là cách anh yêu em, và em sẽ hiểu. Anh đã sai. Anh đã sai rồi, Hanbin à."
Anh ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt đầy sự cầu xin. "Sau khi em đi… cuộc sống của anh hoàn toàn trống rỗng. Anh vẫn ghé quán cà phê cũ, vẫn gọi ly latte nóng, vẫn ngồi một mình ở góc cũ. Không phải để chờ em quay lại, mà là để giữ em lại trong ký ức. Để tự dằn vặt mình, tự nhắc nhở mình về những gì đã mất. Anh chưa từng có một ngày bình yên. Nỗi hối tiếc gặm nhấm anh mỗi ngày. Anh xin lỗi, Hanbin. Anh xin lỗi vì đã không đủ dũng cảm, không đủ tinh tế để giữ em lại."
Bon Hyuk gục mặt vào hai lòng bàn tay, cơ thể anh run lên từng đợt. Những tiếng nấc bật ra rõ ràng hơn, không còn kìm nén được nữa. Anh không còn là Bon Hyuk mạnh mẽ, trầm tĩnh mà Hanbin từng biết. Anh giờ đây là một người đàn ông yếu đuối, đang tan vỡ trước mặt Hanbin. Và cảnh tượng đó, lại càng khiến trái tim Hanbin đau nhói. Mọi sự giận dỗi, mọi nỗi oán trách đã tan biến, nhường chỗ cho sự thấu hiểu và xót xa.
Hanbin đưa tay ra, khẽ đặt lên vai Bon Hyuk. Hơi ấm từ tay Hanbin như một dòng điện chạy qua cơ thể anh. Bon Hyuk từ từ ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Hanbin.
"Bon Hyuk à… em hiểu mà." Giọng Hanbin cũng nghẹn ngào, khóe mắt đã ướt đẫm từ lúc nào. "Em cũng xin lỗi. Anh không phải là người duy nhất phải chịu trách nhiệm cho chuyện này."
Hanbin hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để nói ra những điều mình đã giữ kín bấy lâu, những điều mà trước đây cô đã không thể thốt nên lời vì nỗi sợ hãi và sự yếu đuối của chính mình.
"Cái đêm em nhắn tin chia tay, em đã khóc rất nhiều. Em đã chờ đợi, chờ đợi anh gọi điện, chờ đợi anh chạy đến tìm em. Em đã chuẩn bị sẵn sàng để nói ra hết mọi thứ, mọi sự mệt mỏi đã tích tụ bấy lâu, mọi nỗi sợ hãi đang gặm nhấm. Em đã mong anh níu kéo, chỉ một câu hỏi 'Tại sao?' thôi cũng đủ để em ở lại, để em có lý do để không rời đi."
"Nhưng anh lại im lặng. Và rồi, cái tin nhắn 'Anh hiểu rồi' của anh… nó như một nhát dao đâm xuyên tim em, xác nhận mọi nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của em: anh thực sự không quan tâm, hay anh đã quá mệt mỏi đến mức không buồn níu kéo nữa. Em đã nghĩ rằng anh dễ dàng từ bỏ em đến thế."
Hanbin lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má. "Em đã quá mệt mỏi khi phải gồng mình lên mỗi ngày, Bon Hyuk. Mệt mỏi vì phải giả vờ mạnh mẽ, giả vờ ổn mỗi khi anh quay mặt đi. Mệt mỏi vì phải giấu đi những giọt nước mắt chực trào, những cái cau mày vì khó chịu khi em cảm thấy bị bỏ rơi. Em sợ mình quá phiền, sợ mình quá yếu đuối trong mắt anh. Em sợ những lời phàn nàn của em sẽ làm anh mệt mỏi, làm anh muốn rời xa em. Nên em cứ thế nuốt vào trong, nuốt hết những tủi thân, những buồn bã, những mong muốn được quan tâm, được vỗ về. Em tự biến mình thành một tảng băng, cứng nhắc và lạnh lẽo, chỉ vì sợ làm phiền người mình yêu, sợ anh sẽ bỏ rơi em."
"Em đã nghĩ, nếu anh yêu em đủ nhiều, anh sẽ tự động hiểu, tự động thay đổi. Cái sự chờ đợi mù quáng ấy đã ăn mòn em từng chút một. Và cuối cùng, khi sự chờ đợi ấy trở nên quá sức chịu đựng, em đã lựa chọn rời đi. Một lựa chọn đầy đau đớn, nhưng em nghĩ đó là điều duy nhất em có thể làm để giải thoát cả hai khỏi nỗi đau âm ỉ đó. Em không muốn buông bỏ tình yêu của chúng ta, Bon Hyuk. Không một giây phút nào. Em chỉ không muốn hai đứa thêm đau, không muốn chúng ta cứ mãi mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn của sự thiếu thấu hiểu."
Giờ đây, những giọt nước mắt của Hanbin cũng đã tuôn rơi, không còn kìm nén được nữa. Nước mắt của sự tiếc nuối, của sự thấu hiểu muộn màng. Cả hai đều đã khóc, không còn mạnh mẽ, không còn che giấu. Men say đã giúp họ gỡ bỏ lớp mặt nạ, để nỗi đau và sự chân thành được bộc lộ.
Bon Hyuk đưa tay ra, không ngần ngại nắm lấy tay Hanbin. Bàn tay anh lạnh ngắt, nhưng cái nắm tay lại ấm áp và chặt chẽ.
"Anh hiểu rồi, Hanbin," Bon Hyuk nói, giọng anh vẫn còn nghẹn ngào nhưng đã bình tĩnh hơn. "Anh hiểu nỗi đau của em. Anh hiểu sự mệt mỏi của em. Anh xin lỗi vì đã không thể hiểu sớm hơn, không thể nói ra sớm hơn."
"Em cũng hiểu nỗi sợ hãi của anh, Bon Hyuk. Em hiểu sự vụng về của anh. Em xin lỗi vì đã không đủ kiên nhẫn, không đủ dũng cảm để nói ra mọi thứ cho anh biết." Hanbin đáp lại, siết nhẹ tay anh.
Trong khoảnh khắc đó, mọi hiểu lầm, mọi nỗi đau đã được giãi bày. Cả hai nhìn nhau, ánh mắt không còn là sự trách móc, mà là sự thấu hiểu sâu sắc, sự đồng cảm và một nỗi buồn chung. Họ đều là nạn nhân của sự im lặng và nỗi sợ hãi của chính mình. Họ đều đã yêu, đã đau, và đã trưởng thành từ những vết sẹo ấy.
Bon Hyuk từ từ kéo Hanbin lại gần hơn, vòng tay ôm lấy em. Một cái ôm chặt, đầy sự hối tiếc và yêu thương. Hanbin rúc vào lòng anh, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, và khóc nức nở. Cái ôm này, nó không phải là của sự tái hợp vội vã, mà là cái ôm của sự tha thứ, của sự chấp nhận, và của một khởi đầu mới, nơi họ sẽ học cách giao tiếp, học cách yêu thương một cách trọn vẹn hơn.
"Hanbin à… anh sẽ học cách nói ra. Anh sẽ không còn im lặng nữa. Anh sẽ học cách thể hiện tình yêu của mình theo cách em cần," Bon Hyuk thì thầm vào tóc Hanbin, giọng anh đầy quyết tâm.
"Em cũng vậy, Bon Hyuk," Hanbin đáp lại, "Em sẽ học cách mạnh mẽ hơn để nói ra những gì em muốn, và kiên nhẫn hơn với anh. Chúng ta… chúng ta cùng nhau học nhé?"
Bon Hyuk gật đầu, ôm Hanbin chặt hơn nữa. Vết sẹo cũ vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó không còn đau đớn nữa. Nó là minh chứng cho những gì họ đã trải qua, cho sự trưởng thành và cho một tình yêu sâu sắc hơn, một tình yêu đã tìm thấy con đường trở về sau bao nhiêu lạc lối. Đây không phải là một sự hàn gắn hoàn hảo, nhưng nó là một khởi đầu mới, một lời hứa cho một tương lai nơi họ sẽ cùng nhau học cách yêu thương, không còn những khoảng lặng đầy hiểu lầm, mà chỉ có những lời thầm thì chân thành từ trái tim.


- Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com