Chương 19: Dự Án Chung và Ranh Giới Mới
Cuộc sống ở Academia Hoàng Kim, dưới ánh mắt của Lục Gia, đã trở thành một sự pha trộn kỳ lạ giữa bình yên bất ngờ và căng thẳng tiềm tàng đối với Hanbin. Những trò bắt nạt đã chấm dứt, nhưng sự chiếm hữu và những hành động khó hiểu của họ lại tạo ra một áp lực mới, một cái lồng vô hình được dệt nên từ những "quan tâm" không mời và sự kiểm soát thầm lặng. Hanbin vẫn sống trong sự cảnh giác, cố gắng giải mã động cơ thực sự của họ, nhưng càng cố gắng, cậu càng lạc lõng trong mê cung của những hành động mâu thuẫn.
Lục Gia, thất bại trong những nỗ lực tiếp cận vụng về ban đầu, nhận ra rằng sự khéo léo và kiên nhẫn là chìa khóa để phá vỡ bức tường đề phòng của Hanbin. Họ cần tạo ra những cơ hội tương tác tự nhiên hơn, nơi Hanbin cảm thấy ít bị đe dọa hơn, để có thể cho cậu thấy những khía cạnh khác của họ và dần dần xây dựng lòng tin (dù chỉ là lòng tin vào việc họ không còn muốn làm hại cậu theo cách cũ).
Một dự án học thuật lớn được công bố cho học sinh cuối cấp, yêu cầu làm việc nhóm để nghiên cứu và trình bày về một chủ đề phức tạp. Đây là một phần quan trọng trong hồ sơ học tập và thi tốt nghiệp. Hyuk, với sự nhạy bén và ảnh hưởng của mình, đã nhìn thấy đây là cơ hội hoàn hảo.
Hanbin biết mình cần tham gia dự án này một cách nghiêm túc. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để làm việc độc lập hoặc tìm cách tham gia vào một nhóm nhỏ, ít gây chú ý. Tuy nhiên, kết quả phân nhóm được công bố lại khiến cậu sững sờ.
Hanbin được phân vào nhóm của... Lục Gia.
Tim Hanbin đập mạnh. Cậu nhìn danh sách tên, rồi nhìn về phía Lục Gia đang ngồi ở cuối lớp, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh. Không thể nào là ngẫu nhiên. Đây chắc chắn là do họ sắp đặt. Cảm giác bị thao túng và bị đẩy vào tình thế bắt buộc khiến Hanbin khó chịu, nhưng cậu biết mình không có quyền phản kháng.
Buổi họp nhóm đầu tiên diễn ra trong một phòng học trống sau giờ. Hanbin đến muộn vài phút, cố gắng hít thở sâu trước khi mở cửa. Lục Gia đã có mặt đầy đủ, không khí trong phòng căng thẳng một cách kỳ lạ.
Hanbin ngồi xuống chiếc ghế trống cách xa họ nhất có thể, đặt tài liệu ra bàn. Cả sáu cặp mắt lại đổ dồn về cậu, nhưng giờ đây cái nhìn đó mang tính đánh giá và tò mò nhiều hơn là ác ý.
- "Đến rồi à, Hanbin," Hyuk lên tiếng, giọng điềm tĩnh. - "Chúng tôi đã thảo luận qua về chủ đề và phân công sơ bộ. Với khả năng của cậu, chúng tôi nghĩ cậu sẽ phụ trách phần nghiên cứu chuyên sâu và phân tích dữ liệu."
Giọng Hyuk không phải ra lệnh, mà là một sự phân công dựa trên việc công nhận năng lực của Hanbin, điều này làm Hanbin ngạc nhiên. Cậu đã chuẩn bị tinh thần để bị giao những công việc lặt vặt hoặc bị phớt lờ.
- "Vâng... em hiểu rồi ạ," Hanbin đáp, vẫn giữ sự đề phòng.
Buổi thảo luận diễn ra một cách chuyên nghiệp bất ngờ. Lục Gia làm việc rất hiệu quả, mỗi người đều có những đóng góp thông minh. Họ thảo luận về các khái niệm, đưa ra lập luận, và lập kế hoạch. Và trong quá trình đó, họ bắt đầu tương tác với Hanbin ở một ranh giới mới – ranh giới của sự hợp tác học thuật.
Khi đi sâu vào phần phân tích dữ liệu, một vấn đề phức tạp nảy sinh. Cả nhóm vật lộn tìm hướng giải quyết. Hanbin, ban đầu chỉ lắng nghe, khẽ lên tiếng đưa ra một gợi ý. Lời gợi ý của cậu đi thẳng vào trọng tâm, mở ra một hướng tư duy mới mà cả nhóm chưa nghĩ tới.
Hyuk nhìn Hanbin, ánh mắt sắc bén lộ rõ sự đánh giá. Lew khẽ gật đầu, vẻ mặt tập trung. Eunchan nhìn Hanbin với vẻ ngưỡng mộ không che giấu. Taerae mỉm cười, lần này là một nụ cười chân thành hơn, không còn vẻ giả tạo. Hwarang và Hyeongseop nhìn nhau, rồi nhìn Hanbin với vẻ ngạc nhiên – "thiên thần" không chỉ học giỏi, mà còn có thể giúp họ giải quyết vấn đề?
Sự thông minh và khả năng giải quyết vấn đề của Hanbin lại một lần nữa tỏa sáng, và lần này, nó diễn ra trong một bối cảnh buộc Lục Gia phải công nhận giá trị của cậu. Họ bắt đầu đặt câu hỏi cho Hanbin, lắng nghe câu trả lời của cậu một cách nghiêm túc, và thậm chí còn dựa vào kiến thức của cậu để định hướng công việc tiếp theo.
Trong những buổi làm việc nhóm sau đó, Lục Gia vẫn giữ vẻ quyền lực và chiếm hữu, nhưng cách họ tương tác với Hanbin đã thay đổi. Họ không còn chỉ quan sát từ xa hay làm những hành động bí ẩn. Họ ở ngay bên cạnh cậu, cùng làm việc, cùng thảo luận. Họ thấy cậu làm việc tỉ mỉ, thấy sự tập trung cao độ của cậu, thấy cách cậu kiên nhẫn giải thích một vấn đề khó. Và Hanbin cũng thấy họ – thấy sự thông minh thực sự của họ, thấy cách họ làm việc nghiêm túc khi cần, và thấy những khoảnh khắc mà vẻ kiêu ngạo thường ngày hơi dịu xuống khi họ tập trung vào công việc.
Tuy nhiên, sự cảnh giác của Hanbin vẫn còn đó. Cậu biết họ đang cố gắng làm gì đó. Cậu không thể hiểu tại sao từ việc muốn hủy hoại cậu, họ lại chuyển sang việc muốn làm việc cùng cậu và "chăm sóc" cậu theo những cách kỳ lạ. Mỗi lời khen, mỗi hành động hợp tác đều khiến cậu tự hỏi, "Cái bẫy nằm ở đâu?"
Trong những cuộc thảo luận riêng, Lục Gia tập trung vào việc làm thế nào để tận dụng thời gian làm dự án này để rút ngắn khoảng cách với Hanbin.
- "Cậu ấy vẫn đề phòng lắm," Hwarang nói, hơi thất vọng.
Hyeongseop gật đầu. - "Nhưng ít nhất cậu ấy cũng chịu làm việc cùng chúng ta rồi."
Lew lạnh lùng nói: - "Cứ để cậu ấy thấy khả năng của chúng ta. Và thấy rằng chúng ta cần cậu ấy. Và cậu ấy cũng cần chúng ta."
Eunchan khẽ nói: - "Cần cho cậu ấy thấy chúng ta đáng tin... trong một khía cạnh nào đó. Bắt đầu từ công việc."
Taerae mỉm cười: - "Đúng vậy. Xây dựng 'lòng tin' học thuật trước, rồi mới đến những thứ khác." Anh nhìn Hyuk. - "Anh cả thấy sao? Tiến độ ổn không?"
Hyuk nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sắc bén. - "Ổn. Dự án này là cầu nối tốt. Cậu ấy giỏi. Sự thông minh của cậu ấy... càng khiến chúng ta muốn sở hữu hơn." Anh quay lại nhìn cả nhóm, ánh mắt đầy quyết tâm. - "Cứ tiếp tục như thế này. Sử dụng dự án để gần gũi hơn. Cho cậu ấy thấy chúng ta tôn trọng khả năng của cậu ấy. Và đồng thời... vẫn khẳng định rằng cậu ấy thuộc về nhóm này. Thuộc về chúng ta."
Buổi làm việc nhóm kết thúc, Hanbin thu dọn tài liệu, cảm giác lẫn lộn. Cậu đã làm việc hiệu quả cùng Lục Gia. Cậu đã được công nhận về mặt học thuật. Nhưng cảm giác bị giam cầm trong "chiếc lồng" của họ không hề giảm đi. Dự án chung này chỉ đơn thuần là một chiếc lồng lớn hơn, nơi cậu buộc phải ở chung không gian với những kẻ vừa muốn hủy hoại cậu, lại vừa muốn "sở hữu" cậu theo một cách đáng sợ. Ranh giới giữa bắt nạt và "chinh phục" mờ nhạt hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com