Chương 31: Bàn Tay Đặt Lên Vai và Sự Run Rẩy Từ Tâm Can
Những ngày cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp trôi qua trong không khí căng như dây đàn. Academia Hoàng Kim chìm trong sự im lặng đầy áp lực, chỉ còn tiếng lật sách, tiếng gõ bàn phím và tiếng thở dài mệt mỏi. Hanbin đang cống hiến toàn bộ sức lực và tinh thần cho việc ôn luyện, cố gắng đáp lại kỳ vọng (đặc biệt là với cơ hội quý giá mà Lục Gia đã mang lại). Cậu học đến kiệt sức, bỏ qua cả những bữa ăn và giấc ngủ, đẩy bản thân đến giới hạn cuối cùng.
Lục Gia vẫn ở đó, không rời mắt khỏi Hanbin. Sự "quan tâm" của họ càng lúc càng trở nên thiết thực và trực tiếp hơn. Họ đảm bảo Hanbin có đủ tài liệu, đủ đồ ăn thức uống, có không gian yên tĩnh để học. Họ không còn chỉ là những người bảo vệ từ xa, mà đã trở thành một phần trong quá trình ôn luyện của cậu, lặng lẽ hiện diện, hỗ trợ, và quan sát.
Một buổi tối muộn, ánh đèn trong phòng tự học đã tắt gần hết, chỉ còn vài ngọn đèn nhỏ leo lét trên bàn. Hanbin là một trong số ít học sinh còn ở lại. Cậu gục xuống bàn, tay ôm lấy đầu, cảm giác đầu óc quay cuồng vì quá tải. Những con số và công thức nhảy múa trước mắt, chữ nghĩa nhòe đi. Cậu cảm thấy cô đơn, mệt mỏi và một sự sợ hãi mơ hồ về kỳ thi đang đến gần. Nước mắt chực trào ra, không phải vì bị bắt nạt, mà vì sự kiệt sức và áp lực đè nặng.
Hanbin không nhận ra rằng Lục Gia vẫn còn ở đó, chỉ cách cậu vài bàn. Họ không làm phiền cậu trong lúc học, chỉ đơn thuần là ở lại cùng cậu trong sự im lặng, như một lời khẳng định rằng cậu không đơn độc.
Lew, người vẫn luôn dõi theo Hanbin với ánh mắt mãnh liệt, thấy được tình trạng của cậu. Anh thấy bờ vai cậu run rẩy khẽ, thấy cách cậu gục xuống như thể sắp sụp đổ. Nhìn Hanbin trong khoảnh khắc yếu đuối và kiệt sức tột cùng đó, trái tim Lew như bị bóp nghẹt. Sự bảo vệ và chiếm hữu trong anh trào dâng mạnh mẽ, hòa lẫn với một sự bận tâm sâu sắc đến nỗi đau khổ mà cậu đang trải qua.
Lew đứng dậy, lặng lẽ bước về phía Hanbin. Các thành viên khác của Lục Gia cũng nhận thấy sự di chuyển của anh và nhìn theo, ánh mắt họ cũng đầy sự lo lắng và bận tâm.
Lew dừng lại bên cạnh bàn Hanbin. Anh nhìn Hanbin gục đầu xuống, cơ thể mệt mỏi và cô đơn. Anh do dự một giây, rồi đưa tay ra. Không phải một cái chạm mạnh, không phải một cử chỉ thô bạo. Đó là một cái chạm nhẹ nhàng, đầy sự nâng niu. Lew đặt bàn tay mình lên vai Hanbin.
Cái chạm đó không gây sốc hay sợ hãi. Nó ấm áp, vững chãi, và đầy sự quan tâm.
Hanbin giật mình trước cái chạm bất ngờ. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe vì mệt mỏi và nước mắt, nhìn thấy Lew đứng bên cạnh. Khuôn mặt Lew, thường ngày lạnh lùng, giờ đây lại mang một vẻ mềm mại hiếm thấy, ánh mắt anh nhìn cậu đầy sự bận tâm và... một nỗi dịu dàng sâu sắc.
Cái chạm trên vai và ánh mắt đó... nó xuyên thẳng qua lớp vỏ bọc mệt mỏi và đề phòng của Hanbin, chạm đến tận cùng "vườn yên tĩnh" trong lòng cậu. Trong khoảnh khắc đó, Hanbin cảm thấy một dòng điện chạy dọc sống lưng, một sự rung động mãnh liệt lan tỏa khắp cơ thể. Đó không phải là sợ hãi. Đó là sự ngạc nhiên tột độ, sự nhẹ nhõm không ngờ tới, một cảm giác an toàn tuyệt đối đến từ bàn tay và ánh mắt của chính người mà cậu từng sợ hãi nhất.
Nước mắt tuôn rơi nhiều hơn, nhưng lần này là nước mắt của sự giải tỏa, sự xúc động, và một sự tin tưởng vừa nảy mầm. Bàn tay trên vai cậu, không phải để đẩy cậu đi hay làm hại cậu, mà là để nâng đỡ, để chia sẻ gánh nặng.
- "Đừng cố quá," Lew khẽ nói, giọng trầm ấm, không còn chút lạnh lẽo nào. - "Có chúng tôi ở đây." Anh khẽ bóp nhẹ vai Hanbin một cái, như một lời khẳng định sự hiện diện và sự hỗ trợ của mình.
Các thành viên khác của Lục Gia cũng bước đến gần hơn, không nói gì, chỉ đơn thuần đứng đó, bao quanh Hanbin bằng sự hiện diện lặng lẽ và đầy bảo vệ của họ. Hyuk đặt một bàn tay lên vai Hanbin ở phía bên kia, không nói gì, chỉ thể hiện sự ủng hộ bằng hành động. Eunchan đặt một cốc nước ấm lên bàn cậu. Taerae khẽ mỉm cười đầy cảm thông. Hwarang và Hyeongseop đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc, sẵn sàng làm bất cứ điều gì Hanbin cần.
Hanbin nhìn họ, nhìn những gương mặt đầy sự bận tâm và bảo vệ đó. Cậu cảm nhận được sự ấm áp từ những bàn tay trên vai mình, cảm nhận được sự an toàn từ sự hiện diện của họ. Bức tường ngờ vực cuối cùng trong lòng cậu sụp đổ. Trong khoảnh khắc yếu đuối tột cùng đó, Lục Gia không lợi dụng cậu; họ đã nâng đỡ cậu. Họ không chỉ cứu gia đình cậu; họ còn cứu lấy cậu khỏi sự sụp đổ.
Sự rung động đó, sự giải tỏa cảm xúc đó, là điểm khởi đầu. Hanbin dựa vào bàn tay trên vai mình, cảm nhận sự vững chãi từ những con người này. Cậu vẫn chưa hiểu hết tình cảm phức tạp của họ, nhưng cậu đã bắt đầu tin tưởng. Cậu đã bắt đầu "mở lòng".
Lục Gia nhìn Hanbin dựa vào mình, nhìn nước mắt cậu rơi, cảm nhận sự run rẩy của cậu dưới bàn tay mình. Họ biết khoảnh khắc này là quan trọng. Họ đã xuyên thủng được lớp vỏ bọc cuối cùng. Sự kiên trì, sự bảo vệ, sự "quan tâm" chiếm hữu của họ cuối cùng đã chạm đến tâm can Hanbin. Họ cảm thấy một sự hài lòng sâu sắc, không phải sự đắc thắng tàn nhẫn, mà là sự thỏa mãn khi thấy "vườn yên tĩnh" đó cuối cùng cũng chịu hé mở cho họ.
Khoảnh khắc đó, trong căn phòng tự học vắng lặng, là điểm mốc quan trọng. Sự đụng chạm thể xác đầy quan tâm, sự giải tỏa cảm xúc của Hanbin, và sự "rung động" từ cả hai phía đã củng cố mối liên kết phức tạp giữa họ, mở ra một chương mới trong câu chuyện tình yêu (theo cách rất riêng của họ). Kỳ thi tốt nghiệp đang đến gần, và Hanbin sẽ đối mặt với nó không còn đơn độc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com