Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Bệnh của em

"Chị ơi...em mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối rồi.."

"Ngoan,không khóc,em sẽ không sao đâu"

"Hức...b-bác sĩ nói em chỉ còn 2 tháng.."

" Không,em ngủ đi,giữ gìn sức khỏe tốt mới hết bệnh được"

Isachi cố gắng an ủi em,cô phải dỗ em ngủ,nếu không sẽ khóc trước mặt em mất

Boboiboy dụi vào tay cô,cảm nhận được hơi ấm bên má mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.Isachi nhìn em ngon giấc,lòng dâng lên cổ cảm xúc khó tả,liệu rằng mai sao em còn ngủ yên bình như này được không?

Vài ngày sau,em phải vào bệnh viện điều trị vì nhưng cơn ho đang gia tăng đáng kể

Cô ngồi gọt táo cho em,nghe em kể về những ngày đầu nhập viện và những thay đổi của bản thân

"A! Em nghe mọi người đồn rằng nếu gắp đủ một nghìn con hạc thì sẽ được 1 điều ước đó chị"

Cô nàng khựng lại,đưa mắt nhìn em,trong đôi mắt ánh cam đó Isachi đã thấy được hy vọng yếu ớt,bất giác cô thở dài

"Mai chị sẽ đem giấy,hai chúng ta cùng gấp"

"Hmm..em nên ước gì chị nhỉ? Nhiều thứ để lựa chọn quá..."

"Chị sẽ gắp mười nghìn hay thậm chí cả trăm nghìn hạc giấy,lúc đó em sẽ vô tư ước"

Boboiboy ngạc nhiên nhìn cô,sau lại mỉm cười hướng mắt về tay em

" Nếu được vậy thì tốt quá! Em sợ bản thân không đủ thời gian thôi,dạo này em hay mệt lắm"

Isachi lặng người,nàng cuối gầm mặt im lặng,em nhìn nàng 1 lúc không nói gì,đôi tay cứng nhắc lấy từng miếng táo bỏ vào miệng

"Em sẽ không sao đâu...em sẽ không nhẫn tâm đến mức bỏ chị lại đúng không Bobie?"

"...Em xin lỗi" Boboiboy lí nhí,Em biết tình trạng của bản thân đang tệ như thế nào,điều duy nhất em làm được bây giờ chỉ là an ủi người chị họ đáng thương của em

Isachi Không nói gì,chỉ đứng dậy rời khỏi phòng bệnh,Em biết tâm trạng của cô đang tồi tệ đến mức nào nên cũng chẳng níu lại

"Em xin lỗi..em sẽ cố hết sức dùng những tháng ngày cuối cùng để bù đáp cho chị,nhưng em cảm thấy cô đơn quá! Có lẽ là cho thiếu bóng các anh ấy nhỉ?" Boboiboy nói dài,dù đã có người chị họ này chăm sóc thường xuyên nhưng em vẫn cảm thấy trống trải quá...em cảm nhận được rằng bản thân đang khao khát muốn gặp họ đến mức nào,Boboiboy cảm thấy bản thân là 1 kẻ tồi tệ

"Chị ơi..em không hiểu vì sao bác sĩ nói là có lẽ thời gian ở bên chị sẽ ngắn hơn dự kiến,chắc vì em là một đứa trẻ hư nhỉ?" Em nhìn vào cửa sổ,em biết bản thân đang rất muốn khóc,bằng chứng là mắt em đã ướt,nhưng vẫn cố kìm nén

Em chỉ nhìn vào cửa sổ nhỏ trong thầm lặng,không la lét,không phá đồ,không than thở với bất cứ ai,cũng chẳng khóc,sao em lại cố kìm nén thế em ơi? Tại sao lại không giải tỏa nỗi buồn của bản thân mà lại giấu trong lòng? Tại sao lại chỉ một mình chịu đau mà không chia sẽ? Em ngốc lắm, thật sự là một kẻ ngốc!

Boboiboy giữ nguyên tư thế cho đến khi 1 bác sĩ bước vào cùng cô y tá,họ nhìn cậu trai đang ngồi trên giường,trong lòng có chút thương hại,ở cái tuổi được xem là đẹp của thanh xuân,em lại mắc căn bệnh chết tiệt này,lại phải bỏ cả tương lai đầy triển vọng phía trước

" này Boboiboy,em cảm giác thế nào khi biết bản thân bị ung thư?" Cô y tá lúc đang dọn dẹp bỗng hỏi vu vơ,giật mình vì câu hỏi có chút khó chịu của bản thân,y tá lập tức xin lỗi

" Không sao đâu ạ..đầu tiên là bất ngờ,sau đó là đau khổ và có chút tuyệt vọng" Em trả lời câu hỏi vô cùng trân thật,hầu như đó là cảm xúc của mỗi người khi biết bản thân sắp chết ha? Hoặc sẽ có người cảm thấy được giải thoát..

"Ồ...cho chị xin phép hỏi thêm 1 câu nữa nhé? Em còn có nuối tiếc hay nguyện vọng nào không?"

"Có chứ chị,em thấy nuối tiếc khi chưa lo được gì cho chị Isachi,còn thấy tiếc cả ước mơ có được một cuộc sống an nhàn và..." Em có chút dừng lại khi nói tiếp

"Và?" Y tá tò mò

"Hihi,xin lỗi,em quên rồi ạ!"

" Không sao,chị đi nhé,chúc ngủ ngon"

"Chúc ngủ ngon chị Hishita"

Em vẩy tay tạm biệt,nghe tiếng cánh cửa đóng lại trong không gian tỉnh mịch,em nằm xuống giường và đắp chăn

"Còn chứ chị,em cảm thấy tiếc nuối khi chưa lo được gì cho chị Isachi,còn thấy tiếc cả ước mơ được sống an nhàn và hạnh phúc bên các cậu ấy,tình đầu của em!"

___________________

"Aaa...chị xin lỗi nhé Bobie,có lẽ 3 ngày tới chị sẽ không tới chỗ em được rồi"

"Hể...vâng ạ! Nhớ giữ gìn sức k- khụ..khụ.. ặc..khụ"

"Em ổn chứ? Có lẽ bệnh tình chuyển nặng hơn rồi"

"Em không sao đâu ạ! Có chị Hishita chăm sóc nên em cũng được rồi" đưa tay lau đi vết máu ở dưới càm,tóc em dạo này xơ đi nhiều rồi,cơ thể cũng mệt mỏi hơn,Boboiboy thừa biết những việc đó báo hiệu điều gì

" Đừng làm gì quá sức nhé? Giấy gắp những con hạc chị nhờ ngươi đưa cho em rồi đấy,xin lỗi vì không cùng với em..."

" Không sao đâu ạ,em gắp được 743 con rồi đó! Nhờ có chị Hishita giúp sức nữa "

" Thế thì tốt rồi,chị cúp máy nhé,Tạm biệt cam nhỏ" Isachi tắt máy,thở dài ảo não,dạo này công việc cứ tăng đột biến,cô muốn chăm sóc đứa em bé nhỏ này vào những lúc như vậy cơ mà,chỉ tiếc là quản lí cô nàng quá gắt,cứ đòi đuổi việc cô nếu không xong

"Nói chuyện xong rồi sao? Chị mới lấy thêm giấy về,chúng ta cùng gắp tiếp nhé"cô tay ôm thùng giấy vừa lấy bước vào phòng,lần nào cũng thế,cứ đến giờ nghĩ lao là Hishita lại đến phòng bệnh này,tự hỏi rằng từ khi nào bản thân lại lo cho cậu nhóc này như thế?

"Vâng..." đôi tay gầy gò với lấy những tờ giấy màu sắc,vì đã quen với việc này nên em gắp rất nhanh,có lẽ mấy chốc nữa sẽ hoàn thành hết thôi

"Chị ơi,em còn sống được bao lâu nữa thế?"

Hishita giật mình trước câu hỏi,đúng rồi nhỉ...thời gian của em chỉ còn lại chút ít,chẳng hiểu sao lòng cô lại dâng lên cảm giác chua xót,lời nói ngập ngừng như  không muốn thốt ra cùng bị ép tuôn trào

" E-Em..chỉ còn sống sót được 2 tuần.."

_________________________________________

Chương này chủ yếu nói về bệnh và sự ra đi của bé yêu,không có hint gì lắm,xin lỗi nhé..còn tiếp phần 2,dài quá nên tôi chia ra hai phần

Bật mí cho các bạn một chút là trong truyện của tôi chỉ có chương "hỏi ý kiến" là ngoại truyện,còn lại đều liên kết dẫn đến 1 cốt truyện duy nhất,chỉ là thay đổi vị trí hoii   

Bái baii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com