Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

(ZhongChi/ R18) Mùa xuân của Tartaglia

Couple: Zhongli x Childe

Tag: OOC, R18, ngụy phụ tử, niên thượng, hiện đại AU.

---

Tartaglia mở cửa, bước vào căn nhà quen thuộc. Mùi hương của gỗ đàn hương và sách vở ngay lập tức ùa đến, nhưng sự ấm áp thì không. Như thường lệ, ánh mắt cậu vô thức lướt xuống chiếc kệ giày trước cửa, nơi chỉ có đôi giày của chính mình. Ông ấy vẫn chưa về.

Tartaglia, năm nay 17 tuổi, là một học sinh cuối cấp. Mười hai năm trước, gia đình cậu không may gặp tai nạn. Biến cố đau lòng ấy đã cướp đi tất cả, và cậu được Zhongli, một người bạn cũ của cha đã tiếp nhận và nuôi dưỡng. Mới đó đã mười hai năm trôi qua, một quãng thời gian đủ dài để Tartaglia trưởng thành và quên đi những ký ức đau buồn, chỉ còn lại hình bóng vững chãi của Zhongli.

Zhongli là một người đàn ông thành đạt và bận rộn với công việc đến mức thời gian dường như không đủ. Thế nhưng, bao năm qua, ông ấy chưa bao giờ bỏ bê việc nuôi dạy cậu. Từng bữa ăn, từng bài học, từng chuyến đi chơi, đều do một tay Zhongli sắp xếp. Đối với Tartaglia, Zhongli không chỉ là người giám hộ, mà còn là cả một thế giới.

Thế nhưng, dạo gần đây, Zhongli lại về nhà rất muộn. Đèn phòng khách không còn sáng, tiếng chìa khóa lách cách ngoài cửa cũng không còn vang lên đúng giờ. Cậu học đến tận tám giờ tối, mà căn nhà vẫn chỉ có sự im lặng. May mà dì giúp việc vẫn mỗi ngày đến nấu nướng, dọn dẹp cho họ, nếu không, cậu đã chết đói mất rồi. Sự thiếu vắng của ông ấy khiến Tartaglia cảm thấy trống rỗng, một cảm giác cô đơn mà cậu đã nghĩ mình không còn nữa.

Tartaglia bước lên lầu, vào phòng. Ánh đèn đường hắt lên khung cửa sổ, vẽ thành những vệt sáng trên sàn nhà. Cậu nằm xuống, ôm gối, ngửi thấy mùi hương quen thuộc còn vương trên chiếc áo khoác của mình. Đó là mùi của Zhongli, mùi của gỗ đàn hương và chút khói thuốc lá phảng phất. Một mùi hương từng mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối, giờ đây lại chỉ gợi lên nỗi nhớ mong và một nỗi buồn khó tả.

Cậu không biết từ bao giờ, tình cảm của mình dành cho Zhongli đã vượt qua giới hạn của tình thân. Mỗi khi nhìn thấy ông ấy, cậu không chỉ thấy người cha nuôi, mà còn thấy một người đàn ông, một người mà cậu muốn đến gần hơn, thân mật hơn. Cậu muốn ôm ông ấy, muốn cảm nhận sự ấm áp, không phải như một đứa trẻ.

Đêm đã khuya, nhưng Tartaglia vẫn không ngủ được. Cậu cứ thế nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi. Một, hai, rồi ba giờ sáng. Mãi đến khi đôi mắt gần như rã rời vì mệt mỏi, tiếng lách cách của chìa khóa cuối cùng cũng vang lên, xé tan màn đêm tĩnh mịch.

Tartaglia ngay lập tức bật dậy, bước ra khỏi phòng. Đèn hành lang bật sáng, Zhongli đứng đó, áo khoác còn nguyên trên người, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Khi thấy cậu, ánh mắt anh khẽ giật mình, rồi dịu lại.

"Con vẫn chưa ngủ sao?"

Tartaglia không đáp, chỉ đứng yên ở bậc cửa, ánh mắt xanh mờ mờ vì ngái ngủ pha lẫn chút giận hờn.

"Bố về rồi đấy à?" Cậu cất giọng, không hề che giấu sự mỉa mai, "Con tưởng bố quên đường về nhà rồi chứ."

Zhongli cau mày, sự mệt mỏi trên mặt nhường chỗ cho một nét buồn. Anh chậm rãi bước vào, đặt chìa khóa lên bàn.

"Sao con nói thế? Bố chỉ bận công việc một chút thôi."

"Một chút thôi ư?" Giọng Tartaglia cao hơn một chút, nỗi ấm ức vỡ òa, "Mỗi tối con đều ở nhà một mình, ăn cơm một mình. Bố có biết cảm giác đó không?"

Zhongli lặng người. Anh đã quá tập trung vào công việc mà quên mất sự chờ đợi của cậu con trai. Anh bước đến gần Tartaglia, nhẹ nhàng gỡ chiếc áo khoác ra.

"Bố xin lỗi. Bố biết bố đã sai rồi." Zhongli nói khẽ, tay vuốt lên mái tóc rối của Tartaglia, "Công việc quan trọng, nhưng con quan trọng hơn."

Tartaglia hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Cậu lùi lại một bước, tránh khỏi cái chạm tay của anh.

"Con không phải trẻ con nữa, bố không cần phải dỗ dành như vậy."

"Nhưng con vẫn là con trai của bố."

"Con không phải con trai của bố!" Tartaglia gần như hét lên, "Bố không phải bố ruột của con. Chúng ta không có huyết thống!"

Khoảnh khắc đó, cả hai đều im lặng. Không gian tĩnh mịch đến đáng sợ. Tartaglia lập tức hối hận với những lời mình vừa nói, nhưng không thể rút lại. Cậu cúi gằm mặt xuống, cảm thấy xấu hổ và tổn thương. Zhongli vẫn đứng đó, đôi mắt hổ phách nhìn cậu chăm chú, nhưng lại không có một chút tức giận nào. Anh chỉ đưa tay lên, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên.

"Phải, chúng ta không có huyết thống," Zhongli nói, giọng anh vẫn điềm tĩnh, "Nhưng tình yêu mà bố dành cho con, nó không hề thua kém tình thân ruột thịt."

Zhongli nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, đưa cậu về phòng. Căn phòng của Tartaglia vẫn ấm cúng và quen thuộc, nhưng hôm nay lại có một cảm giác nặng trĩu. Zhongli dịu dàng giúp cậu cởi giày, rồi đỡ cậu ngồi xuống giường.

"Ngủ sớm đi, bé con. Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện."

Nói rồi, Zhongli khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Tartaglia. Nụ hôn đó rất nhẹ, rất ấm, như một thói quen mà Zhongli vẫn làm từ khi cậu còn bé. Nhưng hôm nay, Tartaglia cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ. Cậu nhìn theo bóng Zhongli ra khỏi phòng.

Bàn tay cậu đưa lên, khẽ chạm vào trán. Vị trí vừa rồi, nơi môi anh vừa chạm vào, dường như vẫn còn nóng ran. Cậu nằm xuống, trằn trọc không yên. Hình ảnh nụ hôn ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí, không phải là nụ hôn của một người cha dành cho con trai, mà là của một người đàn ông.

Tartaglia cảm thấy rối bời. Cậu không hiểu tại sao mình lại có những cảm xúc này. Cậu tự hỏi, liệu mình có đang nghĩ sai? Liệu tình cảm này có phải chỉ là của riêng mình?

---
Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu lên gương mặt còn vương nét mệt mỏi của Tartaglia. Dì giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng tươm tất trên bàn. Cả hai ngồi đối diện nhau, sự im lặng bao trùm không gian. Khác với sự cô đơn của đêm qua, đó là một sự im lặng căng thẳng.

Zhongli là người phá vỡ sự im lặng.

"Ăn đi bé con, để nguội hết rồi."

Tartaglia khẽ gật đầu, cầm đũa lên, nhưng không ăn. Cậu chỉ dùng tay gảy gảy miếng bánh bao, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Zhongli nhìn cậu, khẽ thở dài, rồi cũng ngừng ăn, "Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi ăn xong."

"Được." Tartaglia đáp cụt lủn.

Trên đường đến trường, Zhongli lái xe, Tartaglia ngồi ở ghế phụ, cả hai đều im lặng. Không khí trong xe ngột ngạt đến khó chịu. Zhongli dừng xe ở một ngã tư, không phải ở trường học. Anh quay sang nhìn Tartaglia, ánh mắt đầy sự nghiêm túc.

"Bố xin lỗi," Zhongli nói, giọng anh trầm ấm, "Bố xin lỗi vì đã về muộn nhiều ngày qua. Có một dự án lớn, bố không thể lơ là."

Tartaglia cúi gằm mặt, không nói gì.

Zhongli đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cam của cậu.

"Nhưng bố biết, đó không phải là lý do. Bố đã sai khi để con ở một mình. Bố đã suy nghĩ cả đêm qua. Con nói đúng, chúng ta không có huyết thống. Nhưng tình cảm của bố dành cho con, nó không phải là trách nhiệm. Nó là sự lựa chọn. Bố đã lựa chọn ở bên con, chăm sóc con, và bảo vệ con."

Tartaglia sững người. Cậu ngẩng mặt lên nhìn Zhongli. Đôi mắt anh chứa đựng một thứ tình cảm sâu đậm mà cậu chưa từng thấy. Không phải là tình yêu của một người cha, mà là của một người đàn ông. Trái tim cậu đập mạnh, một cảm giác vừa hạnh phúc, vừa sợ hãi dâng lên trong lòng.

"Bố..." Tartaglia thều thào, không biết nói gì.

"Đến trường rồi."

Zhongli khẽ mỉm cười, rồi khởi động xe, đưa cậu đến trường. Cả đoạn đường còn lại, không ai nói thêm một lời nào. Khi xe dừng lại trước cổng trường, Zhongli nhìn Tartaglia, ánh mắt đầy sự dịu dàng.

"Học tốt nhé, bé con."

Tartaglia gật đầu, xuống xe, và bước đi.

Tartaglia đứng đó thật lâu, đến khi chiếc xe của Zhongli hoàn toàn khuất dạng. Cậu vẫn còn bối rối. Ánh mắt của anh, lời nói của anh, và cả nụ hôn trên trán đêm qua... tất cả cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu. Cậu có phải đang nghĩ quá nhiều không?

Đây là bố của mình. Ông ấy đã nuôi dưỡng mình suốt mười hai năm. Mình yêu ông ấy… nhưng đó có phải là tình yêu của một đứa con trai dành cho cha?

Tartaglia hít một hơi thật sâu. Tim cậu đập loạn xạ mỗi khi Zhongli chạm vào cậu, hay mỗi khi anh nở nụ cười dịu dàng đó. Tình yêu của cậu dành cho anh… đã vượt qua giới hạn của tình thân từ bao giờ? Cậu cảm thấy tội lỗi, nhưng không thể ngừng nghĩ về nó.

Cậu nhớ lại lời Zhongli nói.

"Tình cảm của bố dành cho con, nó không phải là trách nhiệm. Nó là sự lựa chọn."

Một người cha nuôi bình thường sẽ không nói những lời như vậy. Anh đã lựa chọn cậu. Liệu điều đó có nghĩa là… anh cũng cảm thấy như cậu? Liệu có phải chỉ mình cậu đơn phương? Hay là…

Tiếng chuông trường vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tartaglia. Cậu bước vào trường, đi trên hành lang quen thuộc. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng cậu biết, từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ không bao giờ giống như xưa nữa.

---

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Tartaglia đã vội vã xuống cổng trường. Cậu đứng đó, hòa vào dòng học sinh ồn ào đang chờ người thân đón. Như mọi ngày, cậu chờ chiếc xe quen thuộc của tài xế riêng. Nhưng hôm nay, một chiếc sedan màu đen bóng loáng dừng lại trước mặt, cửa kính hạ xuống. Gương mặt Zhongli hiện ra, vẫn điềm tĩnh như mọi khi.

"Bố...?" Tartaglia sững người, "Sao bố lại đến đón con?"

Zhongli khẽ cười, ra hiệu cho cậu lên xe, "Tài xế có việc bận. Vả lại, bố muốn đi ăn cùng con."

Suốt đoạn đường, Tartaglia cứ liếc nhìn Zhongli. Anh vẫn mặc bộ vest gọn gàng, nhưng bỏ đi chiếc cà vạt. Ánh mắt anh tập trung vào con đường phía trước, nhưng thi thoảng lại quay sang nhìn cậu, khẽ mỉm cười. Sự ân cần đột ngột này khiến cậu cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không kìm được sự vui mừng.

Họ dừng lại ở một nhà hàng quen thuộc. Không phải nơi sang trọng, chỉ là một quán ăn ấm cúng với những món ăn đậm chất Liyue mà cả hai đều yêu thích. Bầu không khí trở nên thoải mái hơn, và Tartaglia bắt đầu kể cho anh nghe về những chuyện ở trường.

"Đúng là học sinh cuối cấp rất vất vả," Zhongli mỉm cười, gắp cho cậu một miếng thịt, "Nhưng con đừng lo, bố sẽ luôn ở bên cạnh con."

Câu nói đó khiến lòng Tartaglia ấm áp. Cậu cúi xuống ăn, giấu đi nụ cười hạnh phúc.

"Hôm nay, một đối tác làm ăn có giới thiệu cho bố một người." Zhongli đột ngột lên tiếng, giọng nói bình thản.

Tartaglia khựng lại, ánh mắt dán chặt vào đĩa thức ăn. "Một người?"

"Phải," Zhongli gật đầu, "Một người phụ nữ."

Chiếc đũa trong tay Tartaglia run lên, rồi rơi xuống bàn. Cậu im lặng, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Cậu cố gắng giấu đi cảm xúc thật của mình, nhưng không thể.

"À... chúc mừng bố," Tartaglia nói, giọng cậu lạnh tanh, hoàn toàn khác với sự vui vẻ ban nãy.

Zhongli nhíu mày, không hiểu thái độ của cậu.

"Vẫn chưa có gì để chúc mừng cả. Bố vẫn chưa quyết định. Nhưng cô ấy là người rất thành đạt, rất hợp với bố."

"Hợp ư?" Tartaglia ngẩng đầu lên, ánh mắt xanh lóe lên một ngọn lửa giận dữ, "Có phải bố đang tìm một người để kết hôn không?"

"Con nói gì vậy?" Zhongli ngạc nhiên.

"Bố muốn một người vợ để làm gì?" Tartaglia gằn giọng, "Để bù đắp vào cái 'gia đình' mà bố đã mất sao? Con không đủ à?"

Bầu không khí trong quán ăn bỗng trở nên ngột ngạt. Tartaglia nhìn vào đôi mắt hổ phách của Zhongli, chờ đợi một lời giải thích. Nhưng lời nói đã bị mắc kẹt lại trong cuống họng của cả hai. Giữa họ là sự im lặng, nhưng không phải im lặng của sự bình yên, mà là của một cơn bão sắp đến.

Zhongli đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt Tartaglia. Anh không giận, chỉ có sự bình tĩnh và một chút bối rối trước phản ứng đột ngột của cậu.

"Không, con hiểu lầm rồi," Zhongli nói, giọng anh trầm ổn, "Không phải bố đang tìm người để kết hôn. Đó chỉ là một sự kiện xã giao. Một đối tác muốn giúp bố mở rộng các mối quan hệ, và họ đã giới thiệu cô ấy. Đó chỉ là một cuộc gặp mặt lịch sự, không hơn không kém."

Tartaglia lắc đầu, trong lòng dâng lên một nỗi ghen tuông khó tả. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của Zhongli, ánh mắt ấy quá điềm tĩnh, quá hợp lý, khiến cậu càng thêm hoảng loạn.

"Thế còn những gì bố nói sáng nay thì sao?" Giọng Tartaglia run run, đầy sự tổn thương, "Những gì bố nói... chỉ là dối trá thôi, đúng không? Bố chỉ muốn tìm một người phụ nữ để kết hôn, để có một gia đình 'đàng hoàng', và con thì chỉ là một gánh nặng."

Zhongli sững người trước những lời buộc tội nặng nề đó. Anh vội vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tartaglia.

"Không phải vậy, Tartaglia. Tuyệt đối không phải vậy." Anh cố gắng trấn an cậu, "Tình cảm của bố dành cho con... chưa bao giờ là một gánh nặng. Nó là một sự lựa chọn. Và bố sẽ không bao giờ hối hận vì đã lựa chọn con."

Suốt phần còn lại của bữa ăn, không khí trở nên nặng nề. Cả hai đều im lặng. Tartaglia không còn muốn ăn nữa. Cậu chỉ cúi đầu, cố gắng giấu đi cảm xúc của mình. Zhongli cũng không nói thêm, nhưng anh liên tục gắp thức ăn vào bát cho cậu.

Trên đường về nhà, sự im lặng bao trùm trong xe. Khi chiếc xe dừng trước cổng, Tartaglia vội vã mở cửa, chạy thẳng vào nhà.

"Con lên phòng đây."

Cậu không quay đầu lại, không dám nhìn vào Zhongli. Cậu sợ rằng, nếu nhìn vào đôi mắt ấy, nỗi sợ hãi và sự ghen tuông trong lòng sẽ vỡ òa. Tartaglia sợ bản thân sẽ không kìm chế được, sẽ nói ra hết những gì cậu đang cảm thấy, những gì đã vượt qua giới hạn của tình thân. Cậu sợ Zhongli sẽ thấy được sự thật.

Vừa vào phòng, Tartaglia đóng sầm cửa lại, khóa trái. Cậu dựa lưng vào cửa, thở dốc. Nỗi đau và sự hỗn loạn trong lòng cậu như một cơn bão đang càn quét. Cậu muốn được Zhongli ôm lấy, nhưng cũng sợ hãi cái ôm đó. Cậu muốn Zhongli nói với cậu rằng mọi thứ đều ổn, nhưng cũng sợ rằng đó chỉ là một lời nói dối.

Tartaglia ngồi bệt xuống sàn, ôm lấy đầu gối. Cậu không biết mình nên làm gì. Mối quan hệ này có thể đi đến đâu? Và nếu... nếu nó không thể đi đến đâu, cậu sẽ làm gì?

---

Sáng hôm sau, ánh nắng sớm chiếu rọi, phủ lên ngôi nhà một vẻ bình yên hiếm thấy. Trái ngược với sự yên tĩnh của bên ngoài, trong lòng Tartaglia vẫn là một cơn bão. Cậu vẫn nằm cuộn mình trên giường, không muốn đối mặt với một ngày mới, không muốn đối mặt với Zhongli.

Zhongli dậy sớm, nấu bữa sáng và ngồi chờ. Nhưng chờ mãi không thấy Tartaglia xuống. Anh cảm thấy lo lắng, nỗi lo lắng ấy lớn dần khi đồng hồ điểm từng phút trôi qua. Anh đứng dậy, bước lên lầu, gõ cửa phòng cậu.

"Bé con, con dậy chưa? Xuống ăn sáng đi."

Không có tiếng trả lời. Anh gõ thêm một lần nữa. Vẫn là sự im lặng. Zhongli nhíu mày, nhẹ nhàng mở cửa, bước vào.

Căn phòng vẫn tối, rèm cửa chưa được kéo ra. Zhongli bước đến gần giường, thấy Tartaglia cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra một phần mái tóc cam rối bù. Anh ngồi xuống mép giường, đưa tay lên vuốt ve mái tóc cậu.

"Bé con, con sao vậy? Dậy ăn sáng đi." Giọng anh trầm ấm, dịu dàng.

Tartaglia lắc đầu, cuộn mình chặt hơn.

"Bố không giận đâu," Zhongli nói khẽ, "Nếu con không muốn nói chuyện, cứ im lặng cũng được. Nhưng đừng giấu mình trong chăn như vậy. Bố lo lắm."

Tartaglia vẫn im lặng, nhưng một tiếng nức nở nhỏ vang lên, lọt qua lớp chăn dày. Zhongli nhẹ nhàng kéo chăn xuống, để lộ gương mặt ướt đẫm nước mắt của cậu. Tartaglia không nhìn anh, chỉ cúi gằm mặt xuống, cố gắng giấu đi sự yếu đuối của mình.

"Con sao vậy?" Zhongli nói, giọng anh đầy sự lo lắng, "Bố đã làm con buồn sao? Nói cho bố biết đi."

"Con... không muốn..." Tartaglia thều thào, nghẹn lại trong cổ họng.

Zhongli kiên nhẫn chờ đợi.

"Con không muốn bố kết hôn..." Tartaglia nói, giọng cậu vỡ òa. Cậu ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Zhongli, nước mắt lăn dài, "Con không muốn bố có ai khác cả! Con... con yêu bố!"

Lời tỏ tình bất ngờ của Tartaglia đã phá vỡ hoàn toàn bức tường giữa họ. Zhongli hoàn toàn sững sờ. Anh không nói gì, chỉ nhìn Tartaglia, ánh mắt hổ phách chứa đầy sự bối rối và một thứ cảm xúc khó tả. Không khí trong phòng trở nên nặng nề, chỉ còn lại tiếng nức nở của Tartaglia và sự im lặng đến đáng sợ của Zhongli.

Zhongli sững sờ, nhưng anh không nói gì. Chỉ có tiếng nức nở của Tartaglia và sự im lặng nặng trĩu. Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, kéo cậu vào lòng, ôm cậu thật chặt. Mái tóc cam rối bù cọ vào cổ anh. Anh vùi mặt vào đó, hít một hơi thật sâu. Mùi hương quen thuộc của cậu, mùi của sự sống, của tuổi trẻ, khiến lồng ngực anh ấm lại.

"Đừng khóc nữa, Tartaglia," anh thì thầm, giọng trầm ấm, "Mọi thứ đều ổn. Con không phải là một gánh nặng. Tuyệt đối không phải."

Anh giữ chặt cậu trong vòng tay, vỗ nhẹ lên lưng cậu, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ. Nhưng trái tim anh thì không hề bình yên. Tartaglia đã thú nhận tình cảm của mình, một thứ tình cảm đã vượt ra ngoài giới hạn của tình thân.

Và Zhongli, anh không ghê tởm, không giận dữ, chỉ có sự bối rối và một nỗi niềm khó tả dâng lên. Tartaglia nức nở một lúc, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ, kiệt sức vì những cảm xúc dồn nén. Zhongli vẫn ở đó, giữ cậu trong vòng tay, cho đến khi cậu ngủ say.

Đêm đó, Zhongli ngồi trong phòng làm việc, ánh đèn bàn mờ ảo. Trên bàn, một chai rượu đã cạn nửa, và trong gạt tàn, một điếu thuốc lá đang cháy dở. Một người gần như không bao giờ động đến những thứ này, giờ đây lại thấy chúng là thứ duy nhất có thể làm dịu đi sự hỗn loạn trong lòng.

Anh đã luôn coi Tartaglia là con trai, là trách nhiệm của mình. Nhưng đêm nay, anh nhận ra điều đó không còn đúng nữa. Tình cảm anh dành cho cậu, sự lo lắng của anh khi cậu về muộn, sự ghen tị khi có ai đó chiếm hết sự chú ý của cậu... tất cả đều không phải là tình cảm của một người cha. Nó là tình yêu. Tình yêu mà anh đã cố gắng chôn giấu, đã cố gắng phủ nhận.

Anh nhớ lại ánh mắt của Tartaglia, sự tổn thương và ghen tuông trong đó.

Cậu đã nói, "Con không muốn bố có ai khác."

Zhongli biết, đó không phải là sự ích kỷ của một đứa trẻ. Đó là lời thú nhận của một người yêu. Trái tim anh nhói lên. Anh đã quá bận rộn, quá vô tâm, đến nỗi không nhận ra rằng Tartaglia đang phải chịu đựng một mình.

Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Phố phường đã chìm vào giấc ngủ. Anh không biết phải làm gì. Mối quan hệ này có thể đi đến đâu? Xã hội sẽ nhìn nhận họ thế nào? Sẽ có rất nhiều sự chỉ trích, rất nhiều khó khăn.

Nhưng rồi, anh quay người lại, nhìn về phía căn phòng của Tartaglia. Dù phải đối mặt với cả thế giới, anh cũng không thể để mất cậu. Anh không thể tiếp tục lừa dối bản thân và Tartaglia nữa. Anh đã lựa chọn cậu, và giờ đây, anh sẽ lựa chọn một lần nữa. Lựa chọn ở bên cạnh cậu, không phải với tư cách một người cha, mà là một người đàn ông, một người yêu.

Anh dập tắt điếu thuốc, dốc nốt ly rượu còn lại. Anh sẽ không trốn tránh nữa. Sáng mai, anh sẽ nói chuyện với Tartaglia. Anh sẽ cho cậu biết, cậu không hề đơn phương.

Buổi sáng, không khí giữa Zhongli và Tartaglia trở nên dịu nhẹ hơn sau cuộc trò chuyện đêm qua. Zhongli vẫn im lặng, nhưng ánh mắt anh dành cho cậu lại có chút khác biệt. Anh vẫn gắp thức ăn vào bát cho cậu, vẫn dặn dò cậu những lời quen thuộc trước khi đến trường.

"Đến trường rồi, học tốt nhé, bé con." Zhongli mỉm cười, ánh mắt đầy sự dịu dàng.

Tartaglia không nói gì, chỉ gật đầu. Cậu bước xuống xe, nhìn theo bóng Zhongli khuất dần trong dòng xe cộ.

Zhongli đến công ty như thường lệ. Anh ngồi trong phòng làm việc, nhưng tâm trí lại không thể tập trung. Anh cứ nghĩ đến Tartaglia, đến lời thú nhận bất ngờ của cậu đêm qua, đến sự rối loạn trong trái tim mình.

Đang suy nghĩ miên man thì thư ký gõ cửa, "Giám đốc, có cô Ningguang đến tìm anh."

Zhongli nhíu mày, cô ấy đến sớm hơn dự kiến. Anh gật đầu, "Mời cô ấy vào."

Ningguang là người phụ nữ thành đạt và quyến rũ mà đối tác của anh giới thiệu. Cô ấy bước vào, mỉm cười.

"Zhongli, tôi biết anh rất bận. Nhưng tôi muốn mời anh một ly cà phê."

Zhongli không từ chối, anh muốn nói rõ mọi chuyện với cô ấy. Anh và Ningguang cùng nhau đến một quán cà phê gần công ty.

Tartaglia không đến trường. Cậu trốn học. Cậu không muốn đối mặt với một ngày mới sau những cảm xúc hỗn loạn đêm qua. Cậu lang thang trên các con phố, suy nghĩ về mối quan hệ của mình với Zhongli. Cậu tự hỏi, liệu mình có nên thú nhận với anh, hay cứ giữ nó trong lòng?

Và rồi, cậu nhìn thấy Zhongli. Anh đang ngồi trong một quán cà phê, đối diện với một người phụ nữ. Người phụ nữ đó rất đẹp, cô ấy cười nói rất vui vẻ, còn Zhongli thì cười rất dịu dàng.

Trái tim Tartaglia như bị bóp nghẹt. Cậu lập tức hiểu lầm. Bữa sáng lạnh lẽo, những lời nói dối của Zhongli, tất cả đều quay lại trong tâm trí cậu. Zhongli nói anh không có ý định kết hôn, nhưng lại đi gặp người phụ nữ này. Cậu cảm thấy bị phản bội.

Tartaglia đứng đó, lặng lẽ nhìn vào bên trong quán cà phê. Nụ cười của Zhongli, sự gần gũi của họ, tất cả đều khiến cậu cảm thấy tổn thương. Cậu quay người, bước đi, không một giọt nước mắt nào rơi xuống. Cậu không khóc, vì cậu biết khóc cũng chẳng giải quyết được gì.

Cậu đã tin tưởng, đã hy vọng. Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là một sự lừa dối.

Zhongli đang nói chuyện với Ningguang thì bỗng nhiên, ánh mắt anh lướt qua lớp cửa kính trong suốt và khựng lại. Anh thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng cách đó không xa. Mái tóc cam rực rỡ, dáng người cao gầy, và khuôn mặt đang cúi xuống, đầy vẻ tổn thương. Tartaglia.

"Tartaglia!" Anh thốt lên, giọng nói đầy sự hoảng loạn.

Ningguang ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt của anh.

"Zhongli, anh nói gì vậy?"

Nhưng Zhongli không còn tâm trí để ý đến cô. Anh đứng bật dậy, đẩy chiếc ghế ra, vội vã chạy ra khỏi quán cà phê.

"Xin lỗi, tôi có việc bận. Chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Anh chạy ra đường, đảo mắt tìm kiếm. Anh thấy Tartaglia đang đi về phía cuối con đường, vai gầy run lên. Anh chạy theo, cố gắng gọi tên cậu.

"Tartaglia! Bé con!"

Tartaglia nghe thấy tiếng gọi, nhưng không quay đầu lại. Cậu bước nhanh hơn, như muốn chạy trốn khỏi thế giới này.

"Bé con, đợi bố đã!"

Zhongli chạy đến, nắm lấy tay cậu, kéo cậu lại. Tartaglia giật mình, cố gắng gỡ tay ra, nhưng Zhongli nắm quá chặt.

"Buông ra!"

"Không," Zhongli nói, giọng anh đầy sự khẩn thiết, "Con nghe bố giải thích đã."

Tartaglia ngẩng đầu lên, ánh mắt xanh lóe lên ngọn lửa của sự giận dữ.

"Giải thích cái gì? Bố muốn giải thích rằng bố đi gặp một người phụ nữ khác sao? Bố nói dối con! Bố nói dối con!" Cậu hét lên, giọng nói nghẹn ngào, "Bố nói bố không muốn kết hôn, nhưng bố lại đi gặp cô ta!"

Zhongli ôm lấy cậu vào lòng, mặc cho cậu giãy giụa.

"Không phải vậy, Tartaglia. Tuyệt đối không phải vậy. Con đã hiểu lầm rồi." Anh thì thầm vào tai cậu, cố gắng trấn an, "Bố đi gặp cô ấy để nói rõ mọi chuyện. Để nói rằng bố không thể ở bên cô ấy. Bởi vì bố... đã có con."

Tartaglia sững người. Cậu ngước mắt nhìn Zhongli. Đôi mắt hổ phách của anh đầy sự chân thành và tình yêu. Cậu cảm thấy mình đã sai, đã hiểu lầm. Cậu dựa vào vòng tay anh, để những giọt nước mắt lăn dài trên má.

"Xin lỗi... bố..." Cậu thì thào, giọng nói đầy sự hối hận.

"Không sao," Zhongli nói, vuốt ve mái tóc cam của cậu, "Tất cả là lỗi của bố. Bố đã không nói cho con biết sớm hơn. Bố xin lỗi."

Anh ôm chặt cậu, cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim của cậu. Anh biết, anh không thể giấu giếm nữa. Anh sẽ đối mặt với mọi thứ, miễn là có cậu ở bên.

Zhongli nắm tay Tartaglia, siết nhẹ rồi dẫn cậu trở lại quán cà phê. Vừa bước vào, Ningguang đã đứng dậy, vẻ mặt cô đầy bối rối.

"Zhongli, đây là..." Ningguang ngạc nhiên khi thấy cậu thanh niên tóc cam đứng cạnh anh, mặt mày còn lem luốc nước mắt.

Zhongli mỉm cười, một nụ cười đầy vẻ xin lỗi. "Xin lỗi, cô Ningguang. Tôi có việc bận. Chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Sau đó, anh quay sang Tartaglia, ánh mắt trở nên dịu dàng. Anh dẫn cậu vào công ty, để cậu ngồi trong phòng nghỉ của mình. Căn phòng yên tĩnh, được thiết kế với tông màu gỗ trầm ấm, mang lại cảm giác an toàn và dễ chịu. Anh không hỏi cậu vì sao lại trốn học, chỉ im lặng lấy một chiếc khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má cậu.

Tartaglia không nói gì, chỉ để mặc anh làm. Cậu dựa vào lồng ngực anh, nghe tiếng nhịp tim đập đều đều. Tiếng tim đập ấy như một liều thuốc an thần, làm dịu đi sự tổn thương trong lòng cậu.

Zhongli ôm lấy Tartaglia, vỗ nhẹ lên lưng cậu.

"Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Anh thì thầm vào tai cậu.

"Con sợ...con sợ bố sẽ bỏ con đi." Tartaglia nói, giọng nói nghẹn lại.

"Không, bố sẽ không bỏ con đi. Bố sẽ luôn ở bên con." Zhongli nói, giọng anh đầy sự chân thành, "Bố xin lỗi bé con. Lẽ ra bố nên nói với con sớm hơn."

Tartaglia ngước lên nhìn anh, ánh mắt đầy sự mong đợi, "Nói gì?"

Zhongli mỉm cười, một nụ cười ấm áp. "Bố yêu con."

Chẳng biết từ lúc nào, Tartaglia đã ngủ thiếp đi. Cậu nằm cuộn tròn trên chiếc giường êm ái, trong căn phòng phảng phất mùi hương quen thuộc của Zhongli. Cánh cửa phòng khẽ mở, Zhongli bước vào, trên tay là một chiếc chăn mỏng. Anh đắp chăn cho cậu, khẽ vuốt mái tóc cam mềm mại. Anh ngồi xuống bên giường, im lặng nhìn cậu. Nhìn Tartaglia đang say ngủ, anh cảm thấy một sự bình yên hiếm có. Anh không muốn rời đi, không muốn làm việc nữa, chỉ muốn ở bên cạnh cậu. Nhưng anh biết, anh không thể.

Zhongli đứng dậy, bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Anh trở lại bàn làm việc, nhưng tâm trí anh vẫn còn ở bên trong. Anh cố gắng tập trung, nhưng những dòng chữ trên giấy tờ cứ nhảy múa trước mắt anh. Anh cứ nghĩ đến Tartaglia, đến lời thú nhận bất ngờ của cậu. Anh mỉm cười, nụ cười hạnh phúc, nhưng cũng đầy sự phức tạp.

Chiều hôm đó, Zhongli dẫn Tartaglia về nhà. Cả hai đều im lặng, nhưng không còn là sự im lặng căng thẳng như trước. Thay vào đó, nó là một sự im lặng đầy ấm áp, đầy sự tin tưởng.

Vừa bước vào nhà, Zhongli không thể kìm nén được nữa. Anh kéo Tartaglia vào lòng, cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cậu. Nụ hôn đó không phải là nụ hôn nhẹ nhàng, mà là một nụ hôn đầy mãnh liệt, đầy sự khao khát. Tartaglia sững sờ, nhưng rồi cậu cũng đáp lại. Hai người chìm đắm trong nụ hôn, như thể muốn bù đắp cho tất cả những tháng ngày xa cách.

Zhongli bế Tartaglia lên, đi về phía phòng ngủ. Anh đặt cậu xuống giường, ánh mắt đầy sự dịu dàng.

"Ưm... Bố..." Tartaglia thở hổn hển sau nụ hôn sâu của Zhongli.

Tartaglia ngước nhìn anh, đôi mắt mở to, gò má ửng hồng nhạt. Tim cậu đập loạn, nhịp đập dồn dập vang bên tai khi nằm tựa trên lớp ga giường mềm mại. Căn phòng chỉ le lói ánh nến, bóng tối lay động trên tường theo nhịp lửa chập chờn. Lồng ngực Tartaglia phập phồng theo từng hơi thở run rẩy, mái tóc cam rối bời xoã ra quanh đầu như một vầng sáng mỏng manh.

Zhongli phủ xuống, cao lớn và uy nghi, bờ vai rộng che khuất ánh sáng yếu ớt. Đôi mắt hổ phách sâu thẳm rực lửa mãnh liệt, thứ khao khát khiến bụng Tartaglia như thắt lại. Chậm rãi, cố ý, Zhongli bò lên giường, khung người rắn chắc của anh chiếm trọn khoảng giữa đôi chân cậu. Anh chống khuỷu tay, vây lấy Tartaglia, gương mặt chỉ còn cách nhau vài tấc.

"Suỵt, bé con," Zhongli thì thầm, giọng trầm vang vọng trong lồng ngực Tartaglia, "Đừng sợ. Giờ chỉ còn bố và con thôi."

Anh đưa tay lên, khẽ nâng gò má đỏ ửng của Tartaglia, ngón cái lướt nhẹ trên bờ môi mềm. Cái chạm ấy nóng bỏng, hằn sâu trên làn da mát lạnh của cậu. Ánh mắt Zhongli dõi theo chuyển động ngón tay, men theo đường cong đôi môi, ôm lấy nét mặt đang run rẩy kia.

"Con có biết mình đã làm gì với ta không, Tartaglia? Zhongli khàn giọng, nặng nề bởi dục vọng bị kìm nén, "Chỉ cần nhìn thấy con, ôm lấy con… đã đủ thiêu đốt linh hồn ta rồi."

Anh cúi xuống gần hơn, hơi thở phả lên môi cậu, thoang thoảng mùi bạc hà thơm mát. Mi mắt Tartaglia khẽ run, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung khi ngước nhìn anh, toàn thân bị hút chặt lấy.

“Nói cho bố nghe đi, bé con của bố,” Zhongli thì thầm, môi khẽ lướt bên tai cậu, "Con cũng cảm thấy không? Sợi dây gắn kết này… khát khao này?”

Lời nói ấy nặng nề rơi xuống khoảng không, chất chứa lịch sử chung, sợi dây tình cảm đã lặng lẽ chồng chất theo năm tháng. Bầu không khí đặc quánh bởi khao khát, bởi nỗi mong mỏi chẳng thể che giấu nữa.

Ánh mắt Zhongli dò xét gương mặt Tartaglia, tìm kiếm dấu vết của chần chừ hay nghi ngại. Nhưng không có gì. Chỉ thấy sự phản chiếu của chính anh: ham muốn, khát cầu, và tình yêu cháy bỏng. Biết được điều đó, anh xóa bỏ khoảng cách cuối cùng, chiếm lấy môi cậu trong một nụ hôn bỏng rát, cướp đi từng hơi thở.

Mi mắt Tartaglia khép lại khi đôi môi anh chiếm lấy môi cậu, một tiếng thở gấp bật ra. Đôi tay cậu vội vã bám lấy vạt áo bố mình, ngón tay siết chặt lớp vải mịn như thể đang níu giữ cả sinh mệnh. Tim cậu đập cuồng loạn, máu rần rật chảy khắp mạch khi nụ hôn kia dần trở nên sâu hơn, đòi hỏi hơn, nồng nhiệt hơn qua từng khắc.

Lưỡi Zhongli len qua kẽ môi hé mở, lướt dọc vòm miệng rồi tham lam khám phá từng góc nóng ấm. Anh nếm được vị ngọt của trà còn vương, xen lẫn dư vị món bánh mà Tartaglia ăn lúc trưa. Thứ hương vị giản đơn ấy lại khiến đầu óc anh quay cuồng, say nghiện đến mức chẳng thể ngừng, như một kẻ đói khát tận hưởng từng giọt mật.

Một bàn tay lớn trượt dọc cần cổ Tartaglia, ngón tay chai sạn lướt qua mạch đập dồn dập trước khi dừng lại nơi bờ vai. Bàn tay kia siết lấy mặt sau đùi cậu, bóp chặt khối cơ săn chắc rồi nhấc cao hơn lên hông mình. Tư thế mới cho phép Zhongli áp sát thêm, ép hai cơ thể gắn khít khiến hơi thở Tartaglia nghẹn lại trong lồng ngực.

Hông anh khẽ húc về phía trước, con cặc nóng bỏng ép sát vào nơi đang dần cứng lại của Tartaglia. Ma sát ấy làm tia lửa khoái cảm bùng nổ dọc sống lưng, khiến cậu rướn cong người khỏi nệm, tiếng thở hổn hển bị nuốt trọn trong nụ hôn tham lam. Zhongli ngấu nghiến nuốt lấy âm thanh đó, càng lúc càng say sưa cọ xát, châm ngòi cho ngọn lửa dục vọng chung bùng cháy dữ dội.

Bàn tay Tartaglia luồn lên, đan vào mái tóc nâu của anh, những lọn tóc cam xoắn quanh kẽ tay khi cậu kéo anh lại gần hơn. Cậu cảm nhận rõ hơi nóng tỏa ra từ cơ thể cường tráng ấy, sức mạnh đàn ông tiềm ẩn trong từng thớ cơ. Tất cả khiến cậu thấy mình nhỏ bé, mong manh, một sinh linh chỉ biết được nâng niu, được giữ gìn, được sùng bái...

Như cảm nhận được suy nghĩ ấy, Zhongli dần dịu lại, nụ hôn chuyển thành mềm mại, ôn nhu. Anh khẽ tách ra, cúi xuống ngắm cậu. Trong mắt anh là vực sâu tối thẳm, đồng tử nở rộng vì dục vọng, ánh xám mờ đục xoáy trào muôn vàn cảm xúc. Giọng anh vang lên khàn đặc, dày nặng không chỉ bởi ham muốn mà còn bởi một thứ khác… sâu xa hơn, khắc cốt hơn.

"Bé con xinh đẹp của bố," Zhongli thì thầm, ngón tay lướt nhẹ theo đường viền hàm mong manh, "Bé con hoàn hảo, trân quý…Ta yêu con biết bao. Nhiều hơn bất kỳ ngôn từ nào có thể diễn tả. Con là tất cả đối với ta, Tartaglia. Là tất cả…"

Tartaglia nghiêng người vào bàn tay ấm áp của anh, má khẽ cọ vào lòng bàn tay ấy. Bàn tay cậu đưa lên, đan chặt lấy tay bố mình, giữ nó áp sát bên má mình. Đôi mắt xanh của Tartaglia ánh lên tầng tầng cảm xúc, long lanh tựa sắp rơi lệ khi những lời anh nói chạm đến tận sâu trong tâm hồn.

"Con cũng yêu bố," Tartaglia thì thầm, giọng nghẹn lại vì xúc động, "Yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời. Bố là tất cả của con, cũng như con là tất cả của bố."

Cậu bật người về phía trước, áp trán vào lồng ngực rắn chắc, vòng tay quấn chặt lấy eo anh. Tartaglia ôm chặt, như thể chỉ cần buông ra là sẽ mất đi khoảnh khắc này, mất đi sợi dây gắn kết quý giá giữa hai người.

Cánh tay Zhongli siết lại, ép cậu sát vào cơ thể, ghép họ thành một khối hoàn chỉnh như hai mảnh ghép định sẵn thuộc về nhau. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên mái tóc cam mềm mại, môi lưu luyến trên từng lọn tóc.

"Nói cho bố nghe đi, bé con," Giọng anh vang trầm, dịu dàng như tiếng ngâm, "Con cần gì? Làm sao để ta khiến khoảnh khắc này trở nên trọn vẹn? Ta muốn cho con tất cả, muốn tôn thờ con theo cách chưa ai từng làm trước đây."

Đôi bàn tay lớn bắt đầu lần dọc sống lưng Tartaglia, những ngón tay dài xoè rộng trên bả vai, rồi lướt xuống sườn, xuống eo. Chúng khẽ chui vào dưới lớp áo, làn da chai sạn mơn trớn vùng da mịn màng bên dưới. Cơ thể Tartaglia run lên, từng cơn rùng mình kéo theo làn da nổi gai bởi cái chạm rực lửa của anh.

Môi Zhongli trượt xuống bên cổ, khẽ cắn lên mạch đập đang hối hả trước khi in một nụ hôn lên lớp da nhạy cảm. Đầu lưỡi anh vẽ đường trên cổ họng, trên quai hàm, trên hõm vai, mỗi dấu hôn như một vết khắc nóng bỏng, ghi dấu cậu thuộc về anh.

"Bố…" Tartaglia thở gấp, đầu ngửa ra để anh dễ dàng chiếm lấy vùng cổ. Những ngón tay cậu bấu chặt vào bờ mông rắn chắc của người tình, kéo sát anh lại, ngầm cầu xin nhiều hơn nữa.

Zhongli khẽ rên trên làn da cậu, âm thanh trầm khàn truyền rung động khắp cơ thể Tartaglia, tụ lại nơi đáy bụng như dòng dung nham nóng chảy. Hông anh dồn về phía trước, con cặc nóng bỏng ép sát vào nơi đang căng cứng của cậu, chỉ bị ngăn cách bởi lớp vải mỏng manh. Ma sát ngọt ngào ấy khiến Tartaglia nghẹn thở, từng tia khoái cảm bùng lên, thiêu đốt họ trong cơn khát khao ngày càng dữ dội.

Đôi tay Zhongli trượt ra trước ngực Tartaglia, những ngón tay linh hoạt nhanh chóng cởi bung hàng cúc áo. Anh đẩy lớp vải sang một bên, phơi bày lồng ngực trắng trẻo trước ánh nhìn đói khát của mình. Ánh mắt Zhongli sẫm lại khi ngắm nhìn thân hình mảnh khảnh ấy, làn da mịn màng, đường xương quai xanh và những nét xương sườn tinh tế. Anh cúi xuống, đặt từng nụ hôn nóng bỏng dọc theo cần cổ, quai hàm, rồi lan xuống bờ ngực căng đầy.

Tartaglia bật thành tiếng thở dồn dập, cơ thể cậu vặn vẹo dưới thân anh, ngón tay siết chặt trong mái tóc đen rối, ép anh sát hơn. Mỗi lần môi lưỡi anh lướt qua, mỗi cái liếm khẽ, lại như tia điện chạy dọc khắp mạch máu, đốt cháy từng đầu dây thần kinh. Cậu cảm nhận rõ sự ẩm ướt của miệng anh, hơi thở nóng hổi phả lên làn da đang bùng cháy vì khoái cảm.

Đôi tay thô ráp của Zhongli mải miết khắc họa từng đường nét cơ thể cậu, ngón tay lướt qua xương sườn, ôm lấy eo, trượt xuống hông. Anh mơn trớn đường cong xương chậu, theo dọc hình chữ V sắc nét nơi bụng dưới, rồi lướt sang đôi chân thon dài. Từng cái chạm khiến da thịt Tartaglia râm ran, toàn thân như bừng tỉnh dưới sự vuốt ve thành kính ấy.

Môi anh lần xuống thấp hơn, hôn dọc theo khe ngực, dọc xương ức, trượt xuống bụng phẳng. Khi tới rốn, đầu lưỡi chậm rãi xoáy vòng bên trong hõm nhỏ, trước khi đặt một nụ hôn bỏng rẫy ngay trên chỗ vải quần đang căng phồng vì dục vọng.

Tartaglia hổn hển bật tiếng rên, hông vô thức nhấc lên khi cảm nhận hơi nóng từ môi bố mình áp sát nơi đang đau nhức. Những ngón tay cậu siết chặt mái tóc anh, móng bấu nhẹ da đầu, cố kìm nén bản năng muốn cọ sát tìm kiếm thêm ma sát ngọt ngào.

Zhongli ngước lên nhìn cậu, đôi mắt đen ánh lên vẻ hứa hẹn đầy hiểm ác. Những ngón tay anh từ tốn mở khóa quần, tiếng nút bật "lạch cạch" vang lên, theo sau là âm thanh kéo khoá sột soạt. Ngay sau đó, lớp vải bị gạt bỏ, phơi bày cảnh tượng đầy khiêu khích trước ánh nhìn thèm khát của anh.

Đôi mắt hổ phách của Zhongli lóe sáng khi ngẩng nhìn bé con của mình, vẻ dữ dội và mãnh liệt như muốn nuốt chửng cậu. Anh trườn ngược lên, bàn tay siết lấy eo, hông, truyền qua những đợt khát khao khiến Tartaglia nghẹn thở. Môi anh lại phủ xuống, nuốt trọn đôi môi run rẩy, để cậu nếm chính mình trong nụ hôn sâu nóng bỏng. Hông anh ép sát, con cặc nóng rực cọ xát vào cậu qua lớp vải mỏng, chuyển động ma sát, khơi bùng ngọn lửa ham muốn dữ dội hơn nữa.

Những cái chạm của Zhongli ngày càng mãnh liệt, càng đòi hỏi, như thể bị chiếm hữu bởi bản năng nguyên thủy muốn đánh dấu lên từng tấc da thịt của người yêu, khắc ghi cả trong lẫn ngoài rằng cậu là của anh. Đôi tay anh tham lam mơn trớn khắp cơ thể Tartaglia, dò dẫm từng đường cong, từng múi cơ, từng hõm sâu, như muốn khắc ghi hết thảy vào trí nhớ. Anh bóp nắn, nhào nặn, những ngón tay hằn sâu trong lớp da mềm, để lại dấu vết của ham muốn nơi chúng đi qua.

Miệng Zhongli cũng khao khát chẳng kém, môi, lưỡi và răng để lại một chuỗi dấu đỏ hồng trên da. Anh cắn mạnh vào hõm giữa cổ và vai Tartaglia, đánh dấu, khẳng định quyền sở hữu, rồi dịu dàng liếm mút lên chỗ ấy để xoa dịu. Lưỡi anh trượt xuống giữa lồng ngực, chạm qua rốn, rồi men dần xuống thấp hơn nữa, lướt qua gồ hông sắc bén, qua đường cong chữ V của xương chậu.

Tartaglia bật kêu, lưng cong lên khỏi giường khi khoái cảm nổ bùng, nóng bỏng và dữ dội như thiêu đốt. Ngón tay cậu bấu chặt vào mái tóc nâu dài của bố, móng tay cào vào da đầu, cố kìm bản thân khỏi bật hông tìm thêm ma sát từ khoang miệng nóng bỏng kia. Nhưng Zhongli giữ chặt cậu, đôi tay ghì lấy hông, ngón tay ấn sâu vào cơ bắp rắn chắc, khóa cậu lại không cho cử động.

Đầu Zhongli nhịp nhàng đưa lên xuống nơi đùi cậu, môi anh giãn rộng ôm trọn lấy chiều dài, nuốt sâu dần, sâu hơn nữa, cho đến khi sống mũi chạm vào đám lông rậm ở gốc. Cổ họng anh thít chặt quanh cậu, co bóp nhịp nhàng, xoa nắn nơi nhạy cảm, kéo Tartaglia tiến gần hơn, gần hơn nữa đến cực hạn.

Nhưng ngay khi cậu sắp chạm đến đỉnh, khoái lạc dồn dập sắp bùng nổ, Zhongli lại bất ngờ rời ra. Một tiếng "chụt" vang lên đầy gợi tình, môi anh bóng loáng bởi sợi dãi trong suốt còn vương nối liền nơi đầu đỏ rực với khóe môi. Tartaglia bật tiếng rên nghẹn, hông run rẩy hất lên tìm kiếm ma sát, tìm thêm áp lực, thêm bất cứ thứ gì.

Đôi mắt sẫm màu của Zhongli rực lên khi trườn ngược lên người cậu, biểu cảm dữ dội và ngùn ngụt. Anh chiếm lấy môi Tartaglia trong một nụ hôn cuồng liệt, để cậu nếm thấy chính mình trên đầu lưỡi anh, hòa quyện cùng vị đậm đà của khát vọng nơi anh. Hông Zhongli ép sát, con cặc nóng bỏng cọ vào cậu qua lớp vải mỏng, nghiến chặt từng nhịp, ma sát hừng hực đến mức cướp đi hơi thở, khơi bùng ngọn lửa dục vọng đang cháy rực giữa hai người.

Đôi tay anh siết lấy mông Tartaglia, bóp chặt những đường cong săn chắc, kéo hông cậu nâng cao để hòa vào từng cú cọ dồn dập. Ngón tay in hằn dấu vết trên da thịt, như muốn khắc sâu lời tuyên bố rằng cậu thuộc về anh. Đôi chân Tartaglia vòng quanh eo, cổ chân khóa chặt sau lưng, ép anh sát hơn, giữ anh lại ngay cạnh mình.

Họ hòa nhịp cùng nhau, trong một điệu vũ nguyên sơ, bản năng như loài người thuở khai sinh. Da kề da, mồ hôi quyện lấy nhau, thân thể quấn chặt trong cơn khát khao chung. Tiếng đầu giường va vào tường vang dồn dập hòa cùng tiếng rên rỉ, hơi thở gấp gáp, những tiếng gầm gừ thỏa mãn, dệt nên một bản giao hưởng dục vọng lấp kín cả căn phòng.

Đôi môi Zhongli lại di chuyển, lướt xuống cổ, răng khẽ cắn lên mạch đập dồn dập rồi mút chặt, để lại dấu đỏ chiếm hữu. Lưỡi anh liếm dọc theo đường viền xương quai xanh, lần xuống ngực, miệt mài vờn quanh hai nhũ hồng trước khi mút lấy một bên, bú mút tham lam đến mức khiến thân thể Tartaglia rung giật trong cơn khoái cảm.

Tartaglia cong người, tiếng kêu bật ra không kiềm nổi khi cực lạc quét qua, đốt cháy từng dây thần kinh. Ngón tay cậu lại bấu chặt mái tóc, kéo mạnh, khẩn thiết van xin. Cậu muốn nhiều hơn, thêm chạm, thêm cuồng nhiệt, thêm tình yêu ngột ngạt muốn nuốt trọn lấy cả hai.

"Bố…" Tartaglia nghẹn giọng, hơi thở đứt quãng đầy khát cầu.

"Gọi tên ta." Zhongli ra lệnh.

"Zhongli... Xin bố… Con muốn… Con cần bố ở trong con. Con muốn cảm nhận bố, tất cả của bố, lấp đầy con, biến con thành của riêng bố..."

Đôi mắt Zhongli tối sầm lại, bùng lên khao khát nguyên thủy khi nghe lời van xin của Tartaglia. Âm điệu khẩn thiết ấy thổi bùng ngọn lửa dục vọng trong anh. Một tiếng gầm thấp, đầy chiếm hữu bật ra từ lồng ngực, anh đưa tay cởi khóa quần, giải phóng thứ đang cương cứng đến đau nhức. Nó bật ra, dài và nặng, đỏ ửng như sắt nung, đầu cặc bóng loáng bởi dòng mật rỉ ra không ngừng.

Bàn tay thô ráp siết lấy đùi Tartaglia, tách rộng ra, mở phơi nơi cửa ngõ hồng phấn đang co rút. Phần đầu căng mọng của anh áp sát, chà xát, để lại vệt ẩm nóng của sự rạo rực.

"Con là của ta," Zhongli khàn giọng, hơi thở rít qua kẽ răng, vừa khao khát vừa mang âm hưởng sâu thẳm của bản năng, "Luôn luôn là của ta... Bé con, bảo bối đẹp đẽ của ta. Và giờ, ta sẽ biến con thành của riêng ta, theo mọi nghĩa có thể."

Dứt lời, hông anh hạ mạnh, thúc sâu một nhịp dữ dội. Chiều dài con cặc nóng bỏng đâm thẳng vào trong, xuyên phá nơi chật hẹp, ép Tartaglia mở rộng để nuốt trọn cứng rắn đang xâm nhập. Tiếng kêu bật ra khỏi môi cậu, sống lưng cong lên, móng tay cào vào vai anh khi cơ thể bị lấp đầy trọn vẹn một cách đột ngột.

Zhongli dừng lại đôi giây, để bé con thích nghi, con cặc vẫn giật nhịp, căng tràn sâu trong lòng cậu. Rồi anh rít khẽ, bắt đầu chuyển động. Hông dồn dập, nhịp đều đặn nhưng đầy sức mạnh, từng cú thúc như khắc ghi quyền chiếm hữu lên thân thể người dưới thân.

Tartaglia chỉ có thể bám chặt lấy anh, tay quàng cổ, chân quấn ngang hông để mặc mình bị cuốn trôi, bị chiếm đoạt ở tầng sâu nhất. Mỗi cú va chạm gửi luồng điện khoái cảm xuyên khắp cơ thể, điểm nhạy cảm bên trong liên tục bị đầu dương vật dập mạnh, khiến cậu rên rỉ nghẹn ngào.

Môi Zhongli tìm lấy môi cậu, nuốt trọn tiếng nức nở, tiếng rên lạc giọng. Nụ hôn ngấu nghiến, tham lam đến mức cướp đi hơi thở, ngập tràn một thứ tình yêu dữ dội muốn nuốt chửng cả hai. Bàn tay anh lần khắp cơ thể ướt mồ hôi, vuốt ve, bóp nắn, để lại từng cơn rùng mình. Anh siết lấy bờ mông, tách rộng, ép mình cắm sâu hơn nữa vào nơi nóng hổi. Rồi bàn tay khác trượt lên, ôm lấy eo, ngực, len vào mái tóc cam, kéo đầu cậu ngửa ra, dồn môi anh lên vùng cổ trắng ngần, cắn hút, để lại những dấu hằn thẫm màu như tuyên ngôn độc quyền.

Chuyển động của anh ngày càng gấp, mạnh mẽ, giường rung lắc, tiếng da thịt va chạm chan chát hòa cùng tiếng rên rỉ, hơi thở dồn dập, tạo nên bản hòa tấu dục vọng tràn ngập căn phòng. Khoái cảm cuộn xoáy trong lòng Tartaglia, siết chặt, kéo cậu tới mép vực.

"Zhongli... Bố..." Tiếng gọi khản đặc bật ra, "Con sắp... xin đừng dừng lại. Con muốn cùng bố... muốn cảm nhận bố tràn đầy trong con, đánh dấu con, giữ con mãi mãi..."

Zhongli gầm khẽ, âm thanh của sự thỏa mãn nguyên sơ. Hông anh dồn sức, liên tiếp thúc mạnh, đầu dương vật chọc thẳng vào điểm khoái cảm, khiến cơ thể cậu run bắn. Bàn tay kia luồn xuống, siết lấy vật đang rỉ ướt của cậu, nhịp nhàng vuốt cùng lúc với nhịp thúc.

"Đúng rồi, bé con của bố..." Giọng anh khàn rít sát tai, "Hãy ra cho bố. Hãy siết chặt lấy bố khi bố lấp đầy con. Hãy để bố thấy con thuộc về ta, chỉ mình ta."

Với một cú giật hông dữ dội, anh cắm ngập toàn bộ chiều dài con cặc vào sâu trong, cặc anh giật mạnh, bùng nổ trong khoái cực. Cùng lúc đó, tay anh siết chặt, kéo Tartaglia vượt ngưỡng. Cậu thét lên, lưng uốn cong, toàn thân run rẩy khi cực khoái vỡ òa. Tinh dịch nóng bỏng phun tràn, vẽ lên ngực bụng mình trong khi bên trong bị làn sóng nóng hổi của Zhongli lấp đầy, nhấn chìm, gắn kết cả hai trong cơn cuồng loạn nguyên thủy nhất.

Khi những cơn cực khoái dữ dội tan dần, Zhongli và Tartaglia vẫn ôm chặt lấy nhau, lồng ngực phập phồng, làn da phủ đầy mồ hôi, thân thể vẫn còn gắn kết sâu thẳm. Họ cứ nằm như thế hồi lâu, cùng tận hưởng dư vị ngọt ngào, cái cảm giác gắn bó mật thiết và sự thỏa mãn trọn vẹn sau khi cùng nhau đạt đỉnh.

Cuối cùng, với tiếng rên khẽ, Zhongli cẩn thận xoay người, để Tartaglia nằm vắt ngang trên lồng ngực rộng lớn. Đôi bàn tay anh trượt xuống, ôm trọn lấy hai bờ mông căng đầy, nhào nặn thứ da thịt mềm mại trong tay, giữ cậu sát lại gần. Tartaglia dụi mặt vào cổ bố mình, hít lấy mùi hương quen thuộc, cảm thấy an toàn, được nâng niu và hoàn toàn mãn nguyện.

Thế nhưng, ngay cả khi đang đắm mình trong dư âm ấm áp, Zhongli vẫn cảm thấy khao khát dành cho cậu con trai lại nhen nhóm. Thân thể Tartaglia vừa khít khẽo với anh, sự co thắt vẫn còn run rẩy quanh dương vật đang dần mềm đi, và hương thơm mê hoặc kia cứ lấp đầy khứu giác, tất cả hòa quyện, châm ngòi cho ngọn lửa dục vọng bùng cháy lần nữa.

Bàn tay Zhongli trượt dọc theo eo thon, lướt qua những múi sườn, rồi nâng lấy gương mặt Tartaglia. Anh khẽ nâng cằm lên, ngón tay cái miết qua bờ môi căng mọng, đôi mắt khóa chặt lấy mắt cậu, ánh nhìn nóng bỏng đến nghẹt thở.

"Lần nữa," Zhongli thì thầm, giọng khàn khàn quyến rũ, "Bố muốn con lần nữa, bé con của bố. Bố muốn thấy con vỡ òa trên thân bố, nghe con gào gọi tên bố trong cơn khoái lạc. Bố sẽ lấp đầy con hết lần này đến lần khác cho đến khi con rã rời, cho đến khi bất kỳ ai nhìn con cũng biết con thuộc về bố, tuyệt đối và vĩnh viễn."

Đôi mắt Tartaglia mở to khi nghe những lời đó, một luồng khao khát mới tuôn trào bởi cơn ham muốn thô bạo trong giọng anh. Cậu liếm môi, đầu lưỡi khẽ chạm vào ngón cái của Zhongli, rồi gật đầu thật nhanh, ánh mắt sáng rực.

"Dạ... Bố," cậu thở dốc, giọng đặc quánh bởi khao khát mới, "Con cũng muốn. Con muốn bố chiếm lấy con hết lần này đến lần khác, muốn bố khắc dấu lên con theo mọi cách. Con muốn là của bố, trọn vẹn và mãi mãi."

Đôi mắt Zhongli lóe sáng vì chiến thắng và ham muốn, khóe môi cong lên nụ cười hiểm ác. Trong một động tác mạnh mẽ, anh lăn cậu lại, ép Tartaglia chống tay quỳ gối, vòng mông vểnh cao, tấm lưng uốn cong tuyệt đẹp. Zhongli quỳ sau cậu, một tay ghì gáy, tay kia trượt dọc sống lưng, lướt qua đường cong mềm mại để rồi bóp chặt lấy bờ mông.

Những ngón tay cứng cáp đào sâu vào khối thịt săn chắc, vừa nhào nặn vừa tách rộng, phô bày lối vào hồng hồng khít khao. Anh cúi xuống, hơi thở nóng hổi phả lên da thịt khi gầm khẽ.

"Bố sẽ đụ con thật mạnh, thật sâu, bé con à. Ta sẽ đụ con đến khi không còn đi nổi, đến khi trong đầu con chỉ còn cảm giác bị ta xé toạc bởi con cặc này."

Bàn tay kia vòng ra trước, siết lấy cậu nhỏ đang rỉ ướt, vuốt ve chậm rãi đầy trêu ngươi, trong khi phần đầu nóng rực của anh ép chặt vào cửa mình nhạy cảm.

Bằng một cú thúc mạnh mẽ, Zhongli cắm phập toàn bộ chiều dài vào nơi chật hẹp. Tartaglia kêu thét, lưng uốn cong, ngón tay bấu chặt vào ga giường khi bị lấp đầy đến tận cùng. Nhưng trước khi bé con kịp thích ứng, Zhongli đã bắt đầu chuyển động, hông anh dồn dập trong một nhịp điệu tàn bạo, thúc vào không ngừng nghỉ. Tiếng da thịt va chạm vang dội, dâm loạn lấp đầy căn phòng.

Bàn tay siết chặt cậu nhỏ, vuốt theo nhịp từng cú thúc, lớp da chai cọ xát khiến dòng khoái cảm bùng nổ chạy khắp cơ thể Tartaglia. Tay kia trượt lên gáy, luồn vào mái tóc cam rối bời, kéo ngược đầu ra sau, bắt cậu uốn cong lưng nhiều hơn, để anh càng đâm sâu hơn nữa.

"Chết tiệt, con khít quá," Zhongli gằn, giọng nén căng trong từng cú thúc hông, "Quá khít, quá nóng, quá hoàn hảo. Con sinh ra để thế này, để nuốt trọn ta, để bị lấp đầy, để ta tận hưởng con."

Mỗi cú thúc gằn sâu đánh thẳng vào điểm nhạy cảm, những luồng khoái lạc dữ dội giáng xuống người Tartaglia, khiến cậu chỉ còn rên rỉ, nghẹn ngào, bị chiếm hữu đến nghẹt thở. Mỗi đường gân, mỗi gờ nổi trên dương vật anh cọ quét bên trong, căng rộng và ghi dấu toàn bộ, biến cậu thành của riêng anh.

Đôi môi Zhongli ép lên cổ Tartaglia, răng anh cắm xuống làn da mỏng, để lại dấu hằn như đang đóng ấn, trong khi hông anh vẫn miệt mài trút toàn bộ hoang dại vào cậu. Đầu lưỡi anh liếm qua vết hằn đỏ, xoa dịu rồi trượt ngược lên vành tai, nóng rực và chiếm hữu.

Tartaglia bật ra một tiếng rên vang dâm đãng khi cảm nhận hàm răng của Zhongli cắm vào cần cổ mình, cơn đau rát sắc bén hòa quyện mê hoặc cùng khoái lạc dữ dội bùng phát từ nơi cả hai đang hòa làm một. Ngón tay cậu bấu chặt ga giường, móng tay cắm sâu vào lớp vải, hông cậu không ngừng hất ngược lại, đón lấy từng cú thúc mãnh liệt của người tình.

"Bố... Ahh!" Tartaglia gào lên, giọng cậu vọng khắp căn phòng.

Cơ thể cậu run rẩy từng đợt khi cảm nhận con cặc cứng rắn của bố liên tục nện trúng điểm nhạy cảm sâu bên trong, luồng điện khoái cảm dội khắp các dây thần kinh.

Zhongli gầm khẽ đáp lại, âm thanh đậm đặc bản năng nam tính. Bàn tay anh siết chặt mái tóc cậu, ép sống lưng Tartaglia cong thêm, mở đường cho anh xuyên vào sâu đến mức không tưởng. Tay còn lại siết lấy con cặc căng cứng của con trai, vục lên xuống dồn dập, những tiếng nhóp nhép ướt át vang khắp không gian.

"Đúng thế, bé con xinh đẹp của ta," Zhongli khàn giọng rít bên tai cậu, hơi thở nóng rẫy, "Hãy hét lên đi, cho tất cả biết con thuộc về ai. Cho họ thấy cái thân thể này chỉ là của bố, duy nhất của bố."

Lời anh kết thúc bằng một cú thúc cực mạnh, xương hông anh nghiền sát mông cậu, đôi bìu nặng nề vỗ chan chát vào da thịt.

Tartaglia chẳng thể làm gì khác ngoài tuân theo, tiếng rên rỉ của cậu ngày càng cao, dồn dập và bất lực. Khoái cảm cuộn trào, toàn thân cậu căng cứng, con cặc giật nhịp trong bàn tay siết chặt của Zhongli. Nó quá mức, quá choáng ngợp, như cuốn cậu vào bờ vực thẳm của hoan lạc.

Zhongli cũng cảm nhận được, thành huyệt của cậu co giật dữ dội quanh trục thịt anh, cơ thể run rẩy dưới từng nhịp thúc. Với một tiếng gầm trầm khàn, anh chôn sâu đến tận gốc, cặc anh co giật dữ dội khi cực khoái quét qua, dòng tinh dịch nóng hổi tuôn xối xả vào sâu trong cậu.

"Tartaglia!" Zhongli gầm vang, giọng dội khắp căn phòng, "Hãy nhận lấy đi! Hãy để bố lấp đầy con, để ta đánh dấu con, khiến con chỉ là của ta thôi!"

Hông anh co giật liên hồi, từng đợt tinh dịch đặc nóng ứa ra, tràn ngập bên trong người tình.

Cảm giác thứ nóng bỏng ấy dồn chảy trong cơ thể đã đẩy Tartaglia vượt khỏi giới hạn. Với một tiếng thét vang tên người yêu, cậu vỡ òa, dương vật giật tung trong tay anh, bắn tung toé dòng dục thủy loang ướt ga trải giường. Cơ thể cậu co giật dữ dội, cơn khoái cảm tinh khiết nhấn chìm hoàn toàn, như cơn sóng thần cuốn phăng hết mọi ý niệm. Zhongli giữ chặt lấy cậu, vòng tay rắn chắc ôm ấp thân thể run rẩy, cả hai cùng nhau chìm trọn trong cực khoái ngập trời.

Khi dư chấn cuối cùng tan đi, Zhongli cẩn thận xoay người, kéo Tartaglia nằm nghiêng trong vòng tay, ôm trọn từ phía sau. Anh vẫn giữ lấy con cặc đang mềm dần trong cơ thể cậu, không chịu rời, chỉ muốn níu giữ sự gắn kết thân mật ấy lâu hơn nữa. Đôi bàn tay vỗ về làn da đẫm mồ hôi, từng cái hôn dịu dàng rơi xuống bờ vai, cần cổ, rồi má cậu.

"Bé con của bố," Zhongli khẽ thì thầm, giọng trầm chứa chan thương yêu, "Tartaglia xinh đẹp của ta. Con là tất cả với bố, là mọi thứ bố khát khao. Ta yêu con hơn bất kỳ ngôn từ nào có thể diễn tả."

Tartaglia quay đầu, bắt gặp ánh mắt anh, đôi mắt cậu ánh lên niềm hạnh phúc ầng ậng nước. Cậu đưa tay lên chạm vào má anh, ngón cái lướt qua đôi môi dày.

"Con cũng yêu bố," Cậu thì thầm, "Nhiều hơn bất cứ thứ gì. Bố đã cho con tất cả, cho con biết thế nào là được yêu thương và chấp nhận thật sự. Con biết ơn vì được ở bên bố, vì tình yêu của bố."

Zhongli cúi xuống, hôn vào lòng bàn tay cậu, môi anh lưu lại thật lâu, truyền hết thảy tình yêu và tận tâm qua cái chạm đơn sơ ấy. Sau đó, với một tiếng thở nhẹ, anh ôm chặt lấy thân thể mềm nhũn, an phận của Tartaglia, kéo cậu sát vào ngực.

Tartaglia nằm gọn trong vòng tay của Zhongli, đầu tựa vào lồng ngực anh. Tiếng tim đập mạnh mẽ, đều đặn, là thứ âm thanh duy nhất cậu muốn nghe. Bàn tay của Zhongli ôm lấy cậu, vỗ về tấm lưng trần. Cái chạm của anh, giờ đây, không còn là của một người cha, mà là của một người yêu, một người đã lựa chọn cậu.

Cậu không hối hận. Không còn chút nghi ngờ nào nữa. Tất cả những đau khổ, những ghen tuông, những giọt nước mắt... tất cả đều đáng giá. Bởi vì cuối cùng, cậu cũng đã tìm thấy bến đỗ bình yên cho trái tim mình. Cậu cảm nhận được sự ấm áp từ Zhongli, sự yêu thương mà anh dành cho cậu, không cần phải nói thành lời.

Zhongli cũng không ngủ được. Anh khẽ cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc mềm của Tartaglia. Anh đã luôn sợ hãi tình cảm này, đã luôn cố gắng trốn tránh. Nhưng giờ đây, khi có cậu trong vòng tay, anh biết, anh không thể sống thiếu cậu. Anh sẽ đối mặt với mọi thứ, với tất cả sự dũng cảm và chân thành của một người đàn ông yêu.

Mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa. Chỉ còn lại hai con người, hai trái tim đang hòa chung nhịp đập, trong một thế giới chỉ có riêng hai người.

---

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com