Người tình của anh trai (Viper x Chovy) (6)
Jeong Jihoon đến GRF vào đầu mùa xuân, mấy tháng nay em không được ăn uống đầy đủ nên gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương. Park Dohyun đã bị sốc vì độ gầy của Jihoon, nhìn qua màn hình điện thoại em không gầy đến vậy.
Cách đối xử của dự bị vô cùng tồi tệ, em chỉ có thể ăn đồ thừa và mì gói như một món ăn nhẹ vào đêm khuya. Ngày đầu tiên Jeong Jihoon đến, Park Dohyun trước khi ăn đã bưng một đĩa đồ ăn đặt vào tay như một con chó canh thức ăn. Anh ăn chậm rãi, đợi đến khi đồng đội rời đi, chờ đến khi Jeong Jihoon gầy gò đi ra từ phòng huấn luyện nhỏ, mới thản nhiên nói với mọi người có mặt: "Tôi để lại cho các bạn, chưa hề động đến."
Bạn cùng phòng Lee Seungyong, khá ngạc nhiên trước hành động khó hiểu của Park Dohyun, và công khai hỏi về nó sau khi anh trở về. Lần lượt những tuyển thủ ở đội hình chính ít nhiều có lòng thương xót, và việc đối xử với những người dự bị cũng được cải thiện rõ rệt, ít nhất họ có thể đủ ăn.
Kim Daeho đã nhắm mắt làm ngơ trước điều này. Tuy hắn là người giám sát nhưng hành vi tư bản bỏ đói các thành viên không liên quan gì đến hắn. Điều có thể khẳng định là mối quan hệ giữa những người anh em này quả thực rất tốt đẹp, nhưng vì lý do nào đó, cả hai đều ngầm hiểu rõ khoảng cách của mình. Điều này càng xảy ra, Kim Daeho càng không thể không suy nghĩ về những điều theo hướng bí mật, chẳng hạn như họ thực sự đang yêu nhau hay điều gì khác?
Hắn không phải là loại biến thái đi rình rập chuyện của người khác, mà là các thành viên trong đội của mình,đặc biệt là hai người này, theo hắn, một người có tài chơi game cực cao, người còn lại có tâm lý cực kỳ mạnh mẽ, đều là những ngôi sao của tương lai. Nếu vì thân mật quá mức mà xảy ra scandal, e rằng con đường tuyển thủ cũng sẽ trực tiếp kết thúc .
Thỉnh thoảng hắn cũng nghĩ vậy. Sở dĩ là vì ngoài việc cho đồ ăn, Park Dohyun và Jeong Jihoon dường như không làm gì quá phận, khi gặp mặt trực tiếp, họ chỉ gật đầu chào nhau mà không nói nhiều. Kim Daeho rất kiểm soát, nhưng nhìn thấy thì tin tưởng, nhiều thứ chỉ là suy đoán, và hắn không có ham muốn xác minh chúng.
Ưu tiên hàng đầu của họ là tập luyện tốt và giành chiến thắng trong trận đấu.
Loại suy đoán kỳ quái và tục tĩu đó giống như một đám mây đen lơ lửng trong lòng Kim Daeho, chỉ đến khi nhìn thấy Park Dohyun và Jeong Jihoon xuất hiện cùng nhau, nó mới che khuất lý trí của hắn.
Các tuyển thủ ở đội dưới không chỉ bị thiếu hụt lương thực mà còn gặp phải các vấn đề về thiết bị và môi trường luyện tập. Thiết bị họ sử dụng đã rất cũ, máy tính lại bị đơ vào thời điểm quan trọng, Jeong Jihoon điên cuồng bấm chuột, các giác quan được khuếch đại trong sự bực tức và em có thể ngửi thấy mùi mốc sau khi tường bị ướt.
Em thở dài một hơi, vô thức muốn ngả người ra sau, nghĩ đến ghế không có tựa lưng, em lại nghiêng người về phía trước.
Jihoon cảm thấy buồn bực, chán nản, mệt mỏi và nhớ Park Do Hyun vô cùng.
Cảm thấy trên cổ có hơi ấm, Jeong Jihoon cúi người xuống, quay lại nhìn Kim Daeho.
Hắn ta vỗ mạnh vào gáy Jihoon: "Sao em lại lười biếng rồi."
Di chuyển ra xa tránh khỏi bàn tay kia, Jeong Jihoon chỉ vào màn hình: "Lag quá..."
"Em có thể lên lầu khi lấy được vị trí đánh chính."
Kim Daeho không bao giờ trốn tránh cảm xúc của người khác khi nói chuyện, Jeong Jihoon cảm thấy rằng người này chỉ đang cố gắng thu hút sự căm ghét cho chính mình. Nhưng không ai không thích được khen ngợi, Jeong Jihoon vẫn được Kim Daeho đánh giá cao. Ngoài những lời giới thiệu hoành tráng khi vào sân và những lời khen ngợi nghiêm túc, Kim Daeho thỉnh thoảng sẽ xuống căn cứ để theo dõi màn trình diễn của Jihoon, nhưng hắn có vẻ lười biếng mắng những người dự bị khác mà chỉ săm soi Jeong Jihoon thôi.
Nhưng Jeong Jihoon không quan tâm Kim Daeho nghĩ gì. Tất cả những gì em quan tâm là lên phòng tập ở tầng trên và Park Dohyun đang ở đó.
Nghĩ đến đây, em lại đứng dậy.
Không giống như Park Dohyun và Kim Daeho, những người có cách hiểu khác nhau về Liên minh huyền thoại, có thể nói rằng Jeong Jihoon hầu như không hiểu gì về nó. Em đã leo lên đến đây hoàn toàn nhờ vào khả năng vận hành và đi đường của mình, vì vậy Kim Daeho phải dạy đi dạy lại Jihoon, như thể em là một đứa trẻ mẫu giáo vẫn cần học ABCD cơ bản. Nhưng với tài năng tốt như vậy thì không cần phải nỗ lực quá nhiều ở mức độ ý thức, chỉ cần bạn có thể duy trì được trình độ vận hành của mình thì những thứ khác sẽ tự nhiên được cải thiện theo thời gian khi bạn có nhiều kinh nghiệm.
Jihoon phải luyện tập mười hai tiếng mỗi ngày, nhưng Kim Daeho vẫn cho rằng điều này vẫn là không đủ, quá lười biếng. Hắn dựa vào chiếc ghế sofa bên cạnh Jeong Jihoon, hoàn toàn không để ý đến chiếc ghế sofa trông như chưa được giặt suốt tám trăm năm. Ở một mức độ nào đó, Kim Daeho quả thực là một người đàn ông mạnh mẽ.
Nhưng Kim Daeho vừa biến thái với chính mình, vừa biến thái với người khác. Jeong Jihoon bị viêm bao gân trong tuần đầu tiên huấn luyện, ngón tay cái ngay cả khi đang ngủ cũng không khỏi co giật, giống như một con búp bê hỏng chưa được quấn lại mà đột nhiên quay vòng vào nửa đêm. Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình một lúc, nghĩ rằng thật đáng thương khi em vốn chỉ dùng nó để thủ dâm giờ lại phải gánh chịu trách nhiệm nặng nề như vậy. Nghe thấy tiếng ồn của bạn cùng phòng, Jeong Jihoon lại mong rằng người kia sẽ ngừng ngáy.
Nghĩ đến Park Dohyun, mọi thứ đều có thể chịu đựng được. Em sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mỗi lần ăn, em đều cố tình ngồi lên chiếc ghế đẩu nơi Park Dohyun ngồi, khi ngồi xuống em cảm nhận được hơi ấm còn sót lại, ăn xong Jihoon mới phát hiện quần lót của mình ướt đẫm.
Vốn tưởng rằng có thể tranh thủ một ít thời gian rảnh rỗi đi chơi, không ngờ sau khi đến nơi, đến thời gian ngủ còn không có, Jeong Jihoon chỉ có thể hy vọng mình có thể trở thành người đánh chính càng sớm càng tốt. Em luôn thể hiện rất tốt trong mọi trận đấu, nhưng vì chưa đủ tuổi nên luôn bị kiềm chế, Kim Daeho nói rằng em có thể thi đấu ở nửa sau của giải mùa hè.
Vì vậy trước đó, Jihoon và Park Dohyun vẫn duy trì mối quan hệ mà họ chỉ thỉnh thoảng gặp nhau. Sau khi nhận được tấm vé flayoff LCK, họ đã có một kỳ nghỉ ngắn. Cuối cùng sau khi trở về nhà, cả hai đã dành cả kỳ nghỉ để quan hệ tình dục, Park Dohyun nửa đùa nửa thật rằng các ngón tay của anh đều trắng bệch vì Jeong Jihoon.
Tốc độ tay của AD quả thực rất nhanh. Jeong Jihoon bị anh làm cho choáng váng đến mức gần như hồn bay phách tán, em hét lên đủ kiểu cầu xin sự thương xót, nhưng Park Dohyun chỉ càng tệ hơn, sau khi dùng tay đụ Jihoon, anh lại dùng lưỡi liếm nó khiến em suýt ngất xỉu vì bị chơi đùa. Khi Park Dohyun nhét cặc vào, bao cao su gần như trơn trượt do dính nước. Dù sao, bị ngăn cách một lớp cũng không bằng chơi trần, nhưng khi Park Dohyun nghe thấy tiếng nhóp nhép nơi giao hợp anh vẫn cảm nhận được sự thoải mái, vui sướng khi được ở bên nhau.
Bọn họ làm ngày đêm suốt mấy ngày, trong khoảng thời gian này, Park Dohyun cực kỳ chăm chỉ trong việc nấu nướng, Jeong Jihoon lật người, chạm vào chiếc bao cao su đã qua sử dụng trên giường, em nhặt lên và liếm tinh dịch, nghe thấy tiếng động trong bếp Jihoon thấy choáng váng, em nghĩ bụng, nếu mình thật sự là con gái thì tốt quá.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cả hai người đều mệt đến mức ngủ thiếp đi. Jeong Jihoon nép mình trong vòng tay của Park Dohyun, khi tỉnh dậy vẫn còn mệt mỏi. Bầu trời đầy sương mù, em xem thời gian, đã là chín giờ tối. Bị động tác của Jihoon đánh thức, Park Dohyun mở mắt ra, ôm em vào lòng, Jeong Jihoon buộc phải cúi xuống và cảm thấy cặc của anh đã cương cứng trở lại.
Jeong Jihoon thì thầm: "Không bình thường."
Park Dohyun nửa ngủ nửa tỉnh: "Em sao vậy? Hôm nay anh không đụ em."
Jeong Jihoon đếm trên đầu ngón tay: "Hôm qua, ngày hôm kia, hôm kia kia nữa... anh đã làm tình, anh đụ em sáu ngày liên tiếp! anh thật biến thái."
Park Dohyun cảm thấy buồn cười vì tên ngốc đang lảm nhảm một mình.: "À, là tôi đây, tôi là một kẻ biến thái, nhưng ai đã mua trước một đống bao cao su vậy?"
"Đó là vì giảm giá." Jeong Jihoon phản đối: "Hơn nữa em cũng từng nói anh không cần dùng."
"Anh sợ Jihoon sẽ mang thai."
"Tại sao em không thể mang thai?"
"Giám đốc sẽ giết chết anh mất." Park Dohyun mở mắt ra: "Còn nữa, em sẽ bị tổn thương."
"Ý anh là sao?"
"Nếu người khác phát hiện ra thì sẽ rất khó khăn." Park Dohyun chậm rãi nói: "Mang thai cũng vất vả rồi, rất đau đớn. Em xem, anh đụ em còn sợ đau chứ đừng nói đến chuyện sinh con..."
"Đừng đánh giá thấp em! Em đã phải chịu đựng sự khổ luyện như vậy rồi."
Park Dohyun kéo em vào lòng siết chặt vòng eo thon gọn , vuốt ve phần da thịt mềm mại hơn chút cuối cùng đã xuất hiên ở lưng dưới của em, vùi môi và lưỡi vào giữa xương quai xanh của Jihoon để hôn em. "Sao em lại nhất quyết muốn có con? Bản thân em cũng là một đứa trẻ."
"...Bởi vì em muốn trở thành một gia đình với anh?" Jeong Jihoon nói: "Anh thấy đấy, tình bạn và tình yêu hoàn toàn có thể bị chia cắt, nhưng nếu em sinh con cho anh, thì anh sẽ luôn là cha của con chúng ta, và em là mẹ ... Vì mối quan hệ này, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau." Khi Jeong Jihoon nói điều này, em nghĩ đến người mẹ tội nghiệp và thân phận con ngoài giá thú của em, càng nói càng cảm thấy áy náy, em nắm lấy tay của Park Dohyun và hỏi: "Có phải vậy không?"
Park Dohyun chạm vào làn da mỏng trên xương đòn của em và hôn thẳng lên người Jeong Jihoon khiến em có chút ngứa ngáy. Anh phát hiện ra rằng ngay cả quả táo Adam của Jeong Jihoon cũng cực kỳ dễ thương Một vòng tròn màu đỏ trải rộng khắp nơi em bị hôn, Park Dohyun nhìn Jeong Jihoon, đưa tay chạm vào lông mi của em, Jeong Jihoon nheo mắt như một con thú nhỏ và cảm thấy sự đụng chạm nhẹ nhàng quét qua mí mắt....rất lịch thiệp.
"Jihoon là một thiên tài và em nên được cả thế giới nhìn nhận." Park Dohyun đã nói với em một số sự thật mà Jeong Jihoon vẫn chưa tìm ra. "Anh sẽ không rời xa em, nhưng tài năng sẽ rời bỏ một người nếu họ không đủ trân trọng." Anh ấy nhìn thẳng vào Jeong Jihoon: "Tài năng chơi game của em rất tốt, và nó sẽ mang lại cho em sự công nhận, sự chú ý, danh tiếng, sự giàu có , và tiền bạc. Thậm chí địa vị. Chỉ khi sở hữu những thứ này, con người mới có thể có mức độ tự do cao hơn. "
"Và nếu em chỉ lãng phí thời gian để có con, em sẽ bỏ lỡ cơ hội. " Park Dohyun hỏi Jihoon: "Có con? Chúng ta có thể nghĩ đến nó vào thời điểm thích hợp được không?"
Jeong Jihoon ban đầu muốn nói với Park Dohyun rằng có độ tuổi sinh đẻ tối ưu để sinh con. Nhưng trong đầu em tràn ngập những điều Park Dohyun vừa nói, không khỏi hỏi: "Tại sao phải có danh vọng, quyền lực và tiền bạc mới được tự do?"
"Tại sao em lại phải cúi đầu chào khi nhìn thấy Kim Daeho ?" " Park Dohyun lại hỏi: "Tuyển thủ ở đội hình dự bị tại sao lương lại thấp như vậy? Tại sao họ chỉ được nhận đồ thừa? Đây là quy luật bất thành văn của thế giới này, dù em có muốn thừa nhận hay không." Park Dohyun cảm thấy những lời này dường như rõ ràng đến mức có chút tàn nhẫn, tay đặt lên mông Jeong Jihoon vỗ nhẹ .
Jeong Jihoon bị tát vào mông, em rên rỉ và bắt chước cấu trúc câu hỏi của Park Dohyun: "Anh ơi, tại sao anh lại đụ em mỗi ngày?"
Anh ta lộ ra một vẻ mặt xảo quyệt.
Với một nụ cười, Jeong Jihoon hỏi: "Có phải vì địa vị của anh trai cao hơn em?"
"Bởi vì anh thích em." Park Dohyun hôn lên má Jihoon, hai má căng phồng trong nháy mắt phát ra màu đỏ tươi. Nó thực sự trông giống như một quả táo tuyệt vời.
Trong lúc tắm rửa, Jeong Jihoon liên tục chạm vào bên má bị hôn của mình, rõ ràng đã hôn rất nhiều lần, nhưng lại không biết vì sao đột nhiên mình lại cảm thấy bối rối như vậy. Em suy nghĩ một lúc và quyết định nên hỏi Park Dohyun. Đúng, anh ấy thậm chí còn không nói rằng anh ấy thích bản thân mình. Jeong Jihoon rửa sạch bong bóng trên mặt và dùng mu bàn tay lau mặt như một con mèo con. Park Dohyun, người đã làm xong mọi việc bắt đầu nấu ăn, đột nhiên mời Jihoon ra ngoài ăn. Jeong Jihoon quyết định nghiêm túc tìm hiểu vấn đề này. Ví dụ, liệu Park Dohyun có thích em hay không và liệu hiện tại họ có phải là một cặp hay không.
Thời gian trở về căn cứ là vào đêm hôm sau. Về mặt lý thuyết, họ có thể nắm bắt cơ hội khác để gặp riêng nhau. Nhưng Jeong Jihoon đột nhiên lo lắng vô cớ rằng họ chỉ là bạn bè trước mặt người khác nên em kiên quyết từ chối để Park Dohyun chạm vào mình. Em lấy ra một lọ bạc hà hương anh đào, mùi vị vặn vẹo giống như ăn cao su, nhưng Jeong Jihoon vẫn ngậm nó vào miệng và bước đến gần Park Dohyun.
"Trước khi trở về căn cứ, chúng ta chỉ có thể hôn thôi!"
Park Dohyun hỏi: "Tại sao, điều này không phải là quá tàn nhẫn đối với một chàng trai có trái tim mạnh mẽ sao?"
"Bởi vì em không biết anh có thật sự thích em hay không?." ." Jeong Jihoon cảm thấy kẹo có vị khó chịu đến mức sắp chết, vẻ mặt trở nên rất méo mó: "Nếu anh chỉ muốn lên giường với em thì sao."
"Em đang ăn gì vậy?"
Trước đây, khi gặp phải tình huống này, tình huống sẽ nhanh chóng phát triển từ cắn ngón tay đến quan hệ tình dục bằng ngón tay đến quan hệ tình dục bằng miệng... Nhưng Jeong Jihoon rất dũng cảm quay mặt đi: "Anh ơi, anh không thể chạm vào em. Chúng ta chỉ có thể hôn thôi."
Bàn tay anh trượt ra khỏi khuôn miệng mềm mại của Jihoon, Park Dohyun dùng ngón tay ướt át vuốt cằm Jeong Jihoon, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của em và đưa nó về phía anh.
Nó có bạc hà. Park Dohyun không thích nhưng vẫn đưa đầu lưỡi chạm vào viên kẹo, từ từ liếm cho đến khi nó tan ra rồi hôn lên không khí trong miệng Jeong Jihoon. Hơi thở của em trở nên loãng hơn, cơ thể theo phản xạ trở nên nhạy cảm, Jeong Jihoon nheo mắt, như thể một làn sương mù bay lên từ cơ thể em và độ ẩm không ngừng, nhấn chìm em.
Park Dohyun ôm mặt và dùng đầu lưỡi kiểm tra hàm răng hổ của Jihoon. Chúng không phải là những chiếc răng sắc nhọn, chúng là bộ phận cứng nhất trên cơ thể con người. Ngoài ra, toàn bộ cơ thể của Jeong Jihoon rất mềm mại, như thể nếu làm nóng nó sẽ tan chảy.
Sau một nụ hôn nghiêm túc, Jeong Jihoon không thể chịu đựng được nữa, em dùng chóp mũi rúc vào mặt Park Dohyun và rên rỉ đáng thương.
Cố tình phớt lờ lời cầu xin của Jihoon, Park Dohyun tiếp tục hôn cho đến khi Jeong Jihoon không nhịn được mà nắm lấy tay anh đặt lên eo mình: "Anh, chạm vào em đi."
"Chạm vào đâu?"
"...Bất cứ nơi nào!"
Thế là Park Dohyun chạm vào đầu em.
Jeong Jihoon khó chịu đến mức nắm lấy tay anh và đặt lên ngực em.
Khi lệnh cấm được dỡ bỏ, Park Dohyun đã ôm em vào lòng, cúi đầu xoa ngực Jihoon hơn mười phút, khi họ tách ra, quần lót của Jeong Jihoon đã ướt đẫm, trong khoảng thời gian này, em không ngừng lắc lư qua lại và cố gắng định trốn thoát nhưng Park Dohyun đã siết chặt eo cố định lại lại. Bộ ngực mềm mại rung rinh vùng vẫy trước mặt anh, giống như sóng biển nhấn chìm môi và lưỡi của Park Dohyun, khi anh buông Jeong Jihoon ra, anh không khỏi hỏi: "Em yêu, có phải ngực em lớn hơn do anh mút không?"
Chân của Jeong Jihoon run rẩy, phải rất lâu sau anh mới hiểu Park Dohyun đang nói về điều gì, em lại phun ra một dòng nước khác. Quần của em ướt đẫm, em run rẩy đứng lên, định tự mình giặt sạch. Jihoon ngơ ngác trả lời: "Tất cả là lỗi của anh."
"Vậy thì anh sẽ không chạm vào em nữa..."
"Không." Jeong Jihoon đỏ bừng mặt, nhìn thấy lời thú nhận thực sự của Park Dohyun, em vừa xấu hổ vừa tức giận, hoàn toàn mất đi sức lực mềm mại trên chiếc ghế dài.
Cảm giác tội lỗi của Park Dohyun chỉ kéo dài trong giây lát.
Anh thay quần cho Jeong Jihoon, vừa cởi quần lót ra, anh không nhịn được cười: "Sao hôn anh không chỉ đi tiểu mà còn xuất tinh?"
"Anh im đi Park Dohyun!"
"Anh chỉ tò mò nên hỏi thôi mà?" Park Dohyun rất vui mừng. Anh ta vô tội. Anh còn chưa tự mình giải quyết. Đứa trẻ này quay lại và đổ lỗi cho anh thật không có ý nghĩa gì cả.
Jeong Jihoon không còn sức lực tranh cãi với anh, môi em hơi mấp máy một lúc, chỉ có thể kìm lại câu nói: "Ôm em đi."
Đêm đó anh thực sự không làm gì, Park Dohyun ôm lấy Jeong Jihoon. suốt đêm nghe em mắng mỏ sự bất bình đẳng của Kim Daeho và sự tồi tàn căn cứ. Park Dohyun vỗ nhẹ vào lưng em, như đang an ủi một đứa trẻ: "Không sao đâu, chúng ta cùng cố gắng."
Cùng với những ngày đầu hè không chỉ có sự ấm áp, những tin vui, những lời chào hỏi thẳng thắn dành cho Park Dohyun mà cuộc sống thường nhật ngày càng bất tiện. Chuyện này không có gì to tát nhưng tôi không biết đó là do sự tiết hormone điên cuồng do quan hệ tình dục liên tục cách đây không lâu, hay là do tuổi tác phát triển bình thường mà hiện tại ngực hơi sưng lên, đến mức hoàn toàn không thể mặc đồ đơn lẻ mà không quấn ngực.
Mỗi ngày khi Jeong Jihoon thức dậy, em trốn trong phòng tắm, quấn một miếng băng mới, quấn vài lần rồi mặc một chiếc áo len mỏng, rộng rãi.
Có thể đó là hiệu ứng tâm lý nhưng dường như vẫn còn những đường nét, hơi nghi ngờ nên em đành phải cố gắng ăn kiêng để giảm kích thước vòng 1.
Thấy Jihoon chán ăn, Park Dohyun không quan tâm người khác nghĩ gì và liên tục mang đồ ăn cho em. Để cạnh tranh, Lee Seungyong gần đây đã làm việc rất chăm chỉ và trở lại xếp hạng ngay sau bữa tối, Park Dohyun nhân cơ hội kéo Jeong Jihoon trở lại ký túc xá.
Anh nhìn vào ngực của Jeong Jihoon và có lẽ biết chuyện gì đang xảy ra. Sau khi khóa cửa, anh nhẹ nhàng cởi áo em ra..
Park Dohyun cau mày, cảm thấy đây thực sự là một công việc khó khăn không cần thiết.
Anh đưa tay cởi miếng băng trên ngực, lập tức nhìn thấy phần thịt mềm mại căng cứng biến dạng đột nhiên thoát ra khỏi dây trói, mềm mại lan ra. Lần đầu tiên, anh không có bất kỳ ham muốn không đáng có nào với nó mà đưa tay chạm vào những vết đỏ trên đó một cách hết sức cẩn thận. Hết cái này đến cái khác, màu đỏ tươi và sắc bén, đâm vào mắt anh.
Núm vú sau khi ép vào cực kỳ đỏ bừng, Park Dohyun hạ mi xuống và nhận thấy vùng mềm gần như bị trầy xước trên làn da trắng nõn. Park Dohyun lại phát hiện ra vết thương trước đó, để lại một vết sẹo mờ nhạt, quả thực khiến người ta kinh hãi. .
Đôi mắt rũ xuống của anh giống như một cơn mưa xuân rải rác, mềm mại đến mức Jeong Jihoon dần dần mất đi sự xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm, nhẹ nhàng an ủi: "Em quen rồi."
Park Dohyun ôm ngực hôn nhẹ lên quầng vú, rồi đầu lưỡi nhanh chóng quét qua vết thương, như một con rắn. Sau khi bị liếm, làn da hơi trầy xước dường như được xoa dịu, cơn đau dịu đi trong sự mát lạnh mỏng manh.
Park Dohyun đã tìm thấy hydrogen peroxide để khử trùng cho em bằng tăm bông.
Jeong Jihoon không ngờ rằng mình lại may mắn được yêu thương như vậy sau khi gặp nhiều kẻ ngu ngốc trong cuộc sống đời thường, em đã cảm nhận được sự tà ác tột cùng của thế giới bằng cách so sánh với cuộc đời ngắn ngủi của mẹ em. Sau khi thay quần áo, Park Dohyun đi ra ngoài, Jeong Jihoon bị nụ hôn của anh làm cho cảm động đến nỗi chủ quan kết luận rằng anh ra ngoài mua bao cao su. Nhưng khi quay lại, Park Dohyun vừa đặt xuống hai thứ trông rất kỳ lạ, Jeong Jihoon đi tới nhìn xem, đó là hai sản phẩm silicon, có màu như da thịt, sờ vào mềm mại, màng nhựa kêu cót két trên đầu ngón tay. Anh nghiêng đầu, Park Dohyun giải thích: "Hãy dùng cái này thay cho băng quấn."
"Nó sẽ không đau đâu."
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Jeong Jihoon nhận ra rằng đó là miếng dán ngực.
Em lập tức mỉm cười kỳ lạ. Bất cứ khi nào gặp phải điều gì đó ngoài dự đoán, dù xấu hổ hay xúc động, Jihoon sẽ vô thức mỉm cười như thế này, giống như một cơ chế phòng vệ. Sau khi cười, Jeong Jihoon hỏi Park Dohyun: "Khi mua nó, anh không cảm thấy xấu hổ sao?"
Nếu em tự mua thì chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Jihoon luôn mua quần áo phụ nữ trực tuyến và chưa bao giờ nghiêm túc nghiên cứu những thứ như đồ lót, một ngày nọ, em ngẫu hứng thử đồ lót gợi cảm, cảm thấy rẻ tiền và xóa ảnh ngay sau đó. Mẹ em mất khi em mười lăm tuổi, còn chưa đủ phát triển nên không phải lo lắng quá nhiều, điều duy nhất bà lo lắng cho em là xé một mảnh quần áo cũ, thô bạo quấn quanh bộ ngực phập phồng của em bằng những dải vải vụn, và nói nhỏ: "Con không được phép đi bơi với họ, con có biết không?"
Em đã cố gắng hết sức để trốn khỏi lớp học bơi, vì chưa bao giờ tè vào bồn tiểu nên khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, em bị các bạn cùng lớp chen chúc, sờ vào háng để chắc chắn rằng em không phải quái vật dị hợm.
Em không biết làm thế nào để đến đây, em không biết làm thế nào em lại quên mất nó.
Những ký ức rời rạc như thế này tràn vào tâm trí Jeong Jihoon thở dài, như thể em đã lang thang rất lâu trên biển và cuối cùng cũng tìm được một nơi để mình có thể cập bến.
Sau một hồi im lặng, em nghe thấy Park Dohyun nói: "Jihoon, em xấu hổ sao? Vậy sau này anh sẽ mua cho em."
Anh nói tiếp: "Hình như có loại áo định hình ngực đó..."
Hình như là vậy quá tốt, giống như một ảo ảnh. Lúc này, Jeong Jihoon hết sức hy vọng rằng em và Park Dohyun có quan hệ huyết thống. Bởi vì đó là mối quan hệ bền vững và không thể tách rời hơn, không thể bị thay đổi bởi bởi những thứ xung quanh. Jihoon thậm chí còn sợ hãi, choáng váng trước niềm hạnh phúc mãnh liệt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com