Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Người tình của anh trai (Viper x Chovy) (7)


Park Dohyun mở cửa đi ra ngoài trước, chưa đi được hai bước, anh đã nhìn thấy Kim Daeho ở hành lang, chìm trong bóng tối chơi điện thoại di động, ánh sáng từ màn hình khiến khuôn mặt anh tái nhợt. Park Dohyun lập tức hét lên: "Giám đốc", khiến Kim Daeho giật mình, tay hắn run lên, đứng dậy và nhìn anh: "Tại sao cậu không đi luyện tập?"

"Đi ngay đây."

Jeong Jihoon co ro sau cánh cửa, vừa nghe cuộc trò chuyện của họ,vừa nhìn vào tủ quần áo. Tất cả đều lẫn lộn với nhau,  hai chồng ở giữa lần lượt là đồng phục của Lee Seungyong và Park Dohyun. Em lặng lẽ tiến lại gần và tách đồng phục của  hai người ra, chúng ngay lập tức rõ ràng với nhau. Jeong Jihoon có chút hài lòng, liếc nhìn những bộ quần áo được sắp xếp gọn gàng trong tủ, dùng tay cẩn thận xoa xoa, đột nhiên nghe thấy giọng nói mơ hồ của Kim Daeho truyền tới: "Cậu có thấy Chovy không?"

"Không." Park Dohyun nói dối một cách trơn tru: "Có lẽ em ấy mệt nên về ký túc xá trước." "Không luyện tập mà đi nghỉ vào giờ này sao?," Kim Daeho dường như đang nói với chính mình, "Cậu đi trước đi, luyện tập thật tốt nhé, Viper."

Sau đó tiếng bước chân đến gần, Jeong Jihoon giật mình, lập tức xoay người và thu mình vào trong tủ. Vừa đóng cửa tủ lại, Kim Daeho bước vào đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng nằm xuống trở lại giường  thở dài. Em ép chặt vào cửa, không dám thở. Trong lúc nhất thời, điện thoại trong túi đột nhiên lóe lên, sáng đến mức vai của Jeong Jihoon run lên, em nín thở lấy ra, chuyển sang chế độ máy bay, lại nghe thấy Kim Daeho lẩm bẩm: "Thằng nhóc này đi đâu rồi? " Sau đó Kim Daeho lại gọi điện, dường như đang liên lạc với bác sĩ. Hắn nói rằng căn bệnh viêm ruột đã hành hạ hắn suốt nửa tháng và hắn không biết liệu nó có phát triển thành ung thư hay không.

Jeong Jihoon cau mày, không biết nên chửi rủa hay thông cảm cho anh ta. Kim Daeho cúp điện thoại vẫn không rời đi, còn có tiếng ngáy khe khẽ.

Không biết qua bao lâu, nhưng Jeong Jihoon cảm thấy không khí sắp cạn dần, gần như sắp ngủ quên thì nghe thấy tiếng người bên ngoài đứng dậy rời đi.

Cuối cùng em cũng được ra ngoài, quần áo trong tủ bị em vò nát, Jihoon vuốt ve chúng một cách tượng trưng, ​​sau đó lao vào phòng tập.

Sau khi nghỉ ngơi, Kim Dae-ho gọi cho Shin Hyungseop, người sắp phải rời khỏi vị trí đánh chính, an ủi người mới bắt đầu, sau đó yêu cầu anh ấy hướng dẫn cho Jeong Jihoon để em có thể làm quen với chiến thuật hiện tại. Khi đến phòng tập, hai tuyển thủ ở đường dưới đang nghiêm túc đánh xếp hạng, Jeong Jihoon với khuôn mặt đỏ bừng, ngơ ngác ngồi xuống ghế, khi nhìn thấy Kim Daeho, em lập tức đứng dậy cứng đờ và cúi đầu dữ dội. . Em không biết liệu mình có cảm thấy tội lỗi vì đã bỏ lỡ năm cuộc điện thoại của Kim Daeho hay em cảm thấy tiếc vì đã chiếm lấy vị trí xuất phát chính của Shin Hyungseop.

Phòng huấn luyện có ba ghế ở hai hàng bên trái và bên phải, Kim Daeho gọi cho Lee Seungyong và để Jihoon ngồi ở giữa, nói rằng họ muốn làm việc trên mối liên kết giữa mid và rừng. Park Dohyun quay lưng lại với Jihoon, sau khi ra đòn xong anh có liếc nhìn thoáng qua, anh cảm thấy Jeong Jihoon, người đang bị Kim Daeho nhìn chằm chằm, hơi cuộn tròn và nép vào ghế, giống như một con mèo.

Có lẽ vì trốn trong tủ một lúc nên có hơi ngạt thở, Jeong Jihoon buồn ngủ, thỉnh thoảng có lời nhắc nhở của Shin Hyungseop, Lee Seungyong và Kim Daeho. Tuy nhiên, cơ thể của em thật sự sắp không trụ nổi, khi Kim Daeho muốn mở rộng bể tướng  cũng không làm khó em lắm, do Jihoon đã quen thuộc với lối chơi của hầu hết các tướng, vì vậy em vẫn có thể chơi tốt.

Người ở đầu bên kia có thể không để ý, nhưng Kim Daeho, người ở bên cạnh luôn chú ý đến biểu cảm của em lập tức nhận ra, hắn nhìn thấy mí mắt của Jeong Jihoon bắt đầu giật giật, Kim Daeho hít một hơi, ngay lúc em nhắm mắt lại, liền tát vào vùng da cổ của em một cái đau điếng.

Jeong Jihoon run rẩy, dù sao thì em cũng đã quen với việc Kim Daeho thỉnh thoảng xoa bóp cho mình, chẳng bao lâu sau em cơn buồn ngủ lại ập đến. Lần này, ngay cả Shin Hyung Seop cũng chú ý và đề nghị Jihoon nên nghỉ ngơi, Kim Daeho phớt lờ nó mà tự nhiên đưa tay tới đùi của Jeong Jihoon vặn nó một cách thô bạo.

Vào mùa hè, Jihoon đã mặc quần short và đôi chân trắng ngần của em ngay lập tức chuyển sang màu đỏ tươi. Lee Seungyong và Shin Hyungseop đều bị sốc, nhưng Jeong Jihoon không phản ứng, như thể đây là một loại hình phạt về thể xác giống quy tắc được coi là đương nhiên.

Trên thực tế, Jeong Jihoon chỉ hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cũng hơi bối rối. Cơn buồn ngủ thoáng qua của em bị điều này đánh bay. Em ngập ngừng liếc nhìn Kim Daeho, sau đó nhìn Lee Seungyong và Shin Hyungseop, sau đó chỉ chưng ra khuôn mặt bình tĩnh được chiếu sáng bởi màn hình, vì vậy Jeong Jihoon thản nhiên kéo ống quần của mình và tiếp tục tập luyện nghiêm túc.

Park Dohyun ngồi quay lưng về phía em không hề biết gì, dù sao Jihoon cũng im lặng như vậy, không hề có một tiếng mắng mỏ nào, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.  Vì trước đó Jeong Jihoon và Lee Seungyong ít hợp tác nên mãi đến tận đêm khuya mới được thả ra.

Khi Lee Seungyong trở lại ký túc xá, Park Dohyun đang nằm trên giường, lấy tay che mắt, thở dài mệt mỏi. Vốn dĩ anh muốn kể cho Dohyun nghe về Jeong Jihoon, nhưng thấy thấy xạ thủ mệt mỏi như thế, Lee Seungyong quyết định giữ điều đó trong lòng. Anh không có dũng khí để nói ra, bởi vì điều đó chỉ khiến anh cảm thấy hèn nhát. Nhiều thứ ở GRF khác với sự giáo dục mà anh ấy nhận được từ khi còn nhỏ, anh ấy tin rằng mọi người đều bình đẳng và có phẩm giá, nhưng có lẽ nhiều khi thế giới không có màu đen và trắng, mà mơ hồ làm mờ đi một vùng xám, khiến hầu hết mọi người đều giả vờ như vậy. Màu xám này giống như một cái bóng, ẩn nấp trong lòng, không rộng mở chói mắt như màu trắng, cũng không đến mức u ám như màu đen. Nó chỉ mơ hồ như vậy, khiến người ta cảm thấy khó chịu nhưng lại không còn sức lực để thay đổi.

Mùa hè cứ tiếp tục như vậy, nhưng không lâu sau Kim Daeho đột nhiên bị sốt cao kéo dài hai ngày nên phải nghỉ một ngày để đi khám bác sĩ. Hầu hết mọi người đều cho rằng Kim Daeho là một người khá tốt nhưng khi đối mặt với sự cạnh tranh, hắn sẽ trở thành một người cực kỳ độc đoán và hoang tưởng. Sự tàn ác này có thể là do tính chuyên nghiệp, hoặc cũng có thể là do hắn có vấn đề về tinh thần. Bầu không khí căng thẳng đã dịu bớt đi nhiều, bọn trẻ vui mừng vì không có hắn ở đây nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự lo lắng của chúng đối với sức khỏe của Kim Daeho. Cảm xúc của con người vốn đã khó đoán, huống chi là ở tuổi thiếu niên.

Khi kết thúc buổi tập, Lee Seungyong ngã nhoài bên cạnh Jeong Jihoon, giống như một cục sắt cứng, anh im lặng một lúc lâu mới hỏi: "Em thấy khỏe hơn chưa?"

Ngay khi tháo tai nghe ra, Park Dohyun nhìn nhìn em hỏi: "Thế nào là khoẻ hơn?"

Jeong Jihoon cảm thấy áy náy, tránh ánh mắt của anh: "Không có gì đâu."

Bề ngoài hai người không quá thân thiết, cổ họng Park Dohyun nghẹn lại, không nói gì  thêm mà  trở lại ký túc xá và bắt đầu tra hỏi Lee Seungyong. Lee Seungyong cụp mắt kể lại chuyện chân của Jeong Jihoon bị nhéo, khi ngẩng đầu lên, sắc mặt của Park Dohyun lạnh như băng. Anh bước qua Lee Seungyong, sau khi rửa mặt, mặt anh vẫn không có xu hướng tan băng, im lặng đến mức Lee Seungyong cảm thấy không khí vô cớ giảm mấy độ. "Đừng tức giận, không phải là chúng ta chưa từng bị đánh." Nói xong, hắn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Park Dohyun lại cười nói: "Tôi không tức giận."

Nhưng vẻ mặt của Park Dohyun khiến Lee Seungyong và Jeong Jihoon phải đổi phòng ký túc xá trong một đêm. Đôi mắt của Lee Seungyong trong đêm sáng đến lạ thường, giống như hai ngọn đèn pha. Đôi môi của anh mở ra khép lại hồi lâu rồi hỏi: "Hai người?" Sau đó anh đột ngột dừng lại. Park Dohyun chưa kịp trả lời, Lee Seungyong đã nhặt chiếc gối và rời khỏi phòng.

Khi Jeong Jihoon nghiêng đầu tựa vào cửa, Park Dohyun đang ôm cằm, ngơ ngác nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài. Seoul về đêm, thứ anh thấy không chỉ là màu đen của bóng tối, mà cả những tòa nhà cao tầng vẫn tiếp tục sáng đèn, con người là nhiên liệu trong đó, và họ vẫn sống cho đến nửa đêm, như dòng điện dâng trào, không ngừng chạy vào sản xuất. Jeong Jihoon lặng lẽ leo lên giường, tựa vào người Park Dohyun, tựa cằm lên vai anh. Bầu không khí u sầu và chua chát trôi nổi trong đêm hè, với những cây dành dành nở rộ trong không khí khiến cho mũi của em đau nhức.

"Còn đau không?" Park Dohyun định thần lại, ôm lấy cánh tay thon dài của em, liếc nhìn xuống rồi dùng tay vén mép quần đùi của Jeong Jihoon.

Đầu ngón tay ấm áp truyền vào làn da của em, Jeong Jihoon co người lại vì ngứa và mỉm cười: "không."

"Anh đang hỏi em rất nghiêm túc." Park Dohyun cau mày khi nhìn thấy những vết bầm tím đầy như một bảng màu.

Jeong Jihoon cũng nhìn anh, an ủi: "Trông thật đáng sợ...nhưng em ổn"

Anh suy nghĩ một lúc: "Nghe nói chức năng đông máu không tốt, hay là tiểu cầu có vấn đề? Sẽ dễ gây ra vết bầm tím."

Nói chung, Park Dohyun bình thường sẽ không bao giờ đụng đến đồ của người khác, nhưng lúc này, anh lục lọi trong hộp của Lee Seungyong để tìm thuốc, đọc kỹ hướng dẫn và lấy chúng để sử dụng . Anh xắn ống quần của Jihoon lên, thái độ nghiêm túc như đang thực hiện một cuộc phẫu thuật quan trong, Jeong Jihoon cảm thấy buồn cười trước sự nghiêm túc này nhưng không cười thành tiếng mà chỉ chạm vào giữa trán nơi bên lông mày của anh nhíu vào nhau và hôn lên nó.

Nhìn thấy em cười, Park Dohyun cũng cười, có chút bất đắc dĩ: "Jihoon ngốc, bây giờ còn có thể cười được."

"Không đau!"

"Em bị nhéo cũng không đau?"

"Có chút đau."

"Vậy sao em không nói cho anh biết."

"Bởi vì em không muốn anh lo lắng."

Park Dohyun liếc nhìn khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Jeong Jihoon lông mi khẽ run, trông rất ổn. Có chút quá đáng. Anh dùng đầu ngón tay ấn vào lớp da mỏng để xoa cho thuốc tan ra, nghiêm túc nói: "Vậy thì đừng để bị đánh."

"Em cũng không muốn bị đánh!" sửng sốt một lúc, đột nhiên bênh vực Kim Daeho: "Giám đốc nói rằng đó là vì quan tâm và không hài lòng với em nên mới ở trước mặt người khác nghiêm khắc dạy dỗ."

"Em tin mọi thứ anh ta nói sao?." Park Dohyun cau mày thở dài. "Làm sao Jihoon có thể ngu ngốc như vậy? "

"Con người có khí chất không?" Jeong Jihoon tò mò: "Anh hình như là loại không dễ gây rối. , Hơn nữa tính tình của em rất dễ bị bắt nạt, chúng ta đều là con người, sao chuyện này có thể xảy ra?"

Có lẽ Jihoon quá dễ thương. Park Dohyun nghĩ. Bản chất tinh tế của con người là muốn phá hủy những thứ đẹp đẽ.

Anh nhìn chằm chằm vào Jeong Jihoon cho đến khi gốc tai đỏ bừng, và xoa dái tai em bằng bàn tay vẫn còn dính thuốc mỡ. Jeong Jihoon nhu mì nghiêng đầu, cái cổ gầy gò lộ ra trước mắt, có cảm giác như dùng sức sẽ gãy.  Jeong Jihoon có  làn da mỏng hoặc thể trạng dễ bầm tím, nếu người khác làm gì với em, nó sẽ ngay lập tức xuất hiện trên cơ thể Jihoon, điều này hơi quá dễ hiểu và bạn không thể giấu được sự ngạc nhiên về tội lỗi của mình.. Park Dohyun đã biết điều này từ lâu, mỗi lần quan hệ tình dục, đều để lại vết hằn ở chân và quanh eo của Jeong Jihoon nếu anh dùng lực quá mạnh, tuy nhiên Park Dohyun thường chỉ đánh mông, nhéo nhẹ một cái và nhìn chúng đỏ lên,hay thỉnh thoảng anh lại có cảm giác muốn cắn một miếng.

Đau thì phải kêu lên, nhưng làm người thì phải đối mặt với nhiều hạn chế, bị cấp trên ức hiếp thì phải im lặng chịu đựng, khi bị tình yêu thầm kín dày vò thì phải giấu kín. May mắn thay, Jeong Jihoon từ lâu đã quen với việc sống trong bóng tối và có khả năng chịu đựng nỗi đau phi thường, thậm chí đến mức đờ đẫn.

Sau đó, hành vi véo đùi lại lặp lại, lần này là do Jeong Jihoon không thể dẫn dắt mọi người đến chức vô địch thế giới. Nhưng Park Dohyun mơ hồ có cảm giác rằng Kim Daeho cố tình làm vậy. Hắn dường như cố tình sử dụng Jeong Jihoon như một điểm để kiểm tra sự căng thẳng của Park Dohyun, nhằm dò xét mối quan hệ thực sự của họ và xem liệu anh có mất trí vì vết thương của Jihoon hay không. Sau khi Jihoon lặp lại một lần nữa hai từ "không đau", Park Dohyun thở dài nặng nề rồi bình tĩnh dùng một lực rất lớn ấn tay vào phần thịt mềm mại ở đùi em mà không hề có chút thương hại nào, khiến Jeong Jihoon hít một hơi khí lạnh.

Ngẩng đầu nhìn em, Park Dohyun hỏi: "Không đau à?"

Jeong Jihoon thất vọng trước sự lạnh lùng của anh, gay gắt nói: "Kệ em."

Đổi lại, Jihoon đột nhiên bị anh đè xuống, tách ra hai chân ra. Park Dohyun cởi quần đùi, phớt lờ những cú đá và vùng vẫy của em, ấn dương vật của mình vào vết sẹo trên chân. Vết đỏ mới để lại vẫn còn cay nồng vì máu rỉ ra, Jeong Jihoon cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi xuyên qua giữa hai chân mình, gây ra cơn đau nhói. Eo em bị nắm chặt, cố gắng vùng vẫy nhưng lại bị khống chế càng mạnh hơn. Park Dohyun ấn vào thắt lưng của em, khiến Jihoon nâng cao mông lên và di chuyển con cặc chưa cương cứng hoàn toàn của mình qua lại ở giữa hai bên đùi non của em.

Vết thương mới ngứa ngáy truyền tới, trong quá trình ma sát, cảm giác đau đớn và ham muốn dần dần tăng lên, dương vậy cương cứng va vào em hết lần này đến lần khác, kích thích vết thương trên chân em vừa sâu vừa nông, Jeong Jihoon không khỏi rên rỉ: "Cảm giác khó chịu quá."

Chân em gầy đến mức Park Dohyun gần như có thể giữ được bằng một tay, anh vỗ vào mông Jihoon và thấy cơ thể em run rẩy lên xuống. Những tiếng nức nở nhỏ xíu nghẹn lại trong cổ họng, Park Dohyun cảm thấy vô cùng khó chịu, anh đẩy hông lên và nhét toàn bộ con cặc vào, da thịt mềm mại đang bị cọ xát mạnh, đôi chân run rẩy đến mức không thể quỳ xuống một cách ổn định. Anh chỉ đơn giản đẩy Jeong Jihoon nằm nghiêng, ấn vào mông em và để dương vật của anh cọ sát vào chân em.

"Đau quá..." Jeong Jihoon khàn khàn nức nở, những vết bầm tím bị tra tấn đang gặm nhấm lý trí của em, da thịt mềm mại ở chân đặc biệt nhạy cảm, em chỉ có thể cầu xin: "Anh ơi, anh có thể đụ em ở nơi khác được không ?"

Park Dohyun lại đâm vào, khi nhìn thấy hàng mi đẫm lệ của Jeong Jihoon, anh không thể chịu đựng được nữa, buông ra em ra. Chân em bị cọ xát đến mức xuất hiện những chấm đỏ, màu đỏ tinh xảo thẩm thấu vào làn da hồng hào, thậm chí có chỗ còn bị xước đến chảy máu. Park Dohyun nhấc một chân lên, Jeong Jihoon lập tức bày ra tư thế giống như một chú chó con đang tiểu tiện bên đường, chất lỏng dính trong âm đạo từ từ chảy ra,anh cúi xuống hôn lên vết thương của em, dùng đầu lưỡi quét qua vết thương nhỏ, liếm một ít máu, trong miệng lập tức có mùi rỉ sét, vị ngọt, mùi dâm dục lan tỏa, trong phút chốc anh không ngờ lại hiểu được cảm giác của ma cà rồng khi hút máu.

Cảm giác bỏng rát bị đầu lưỡi đung đưa nhẹ nhàng giảm bớt, nhưng lại có một loại ham muốn khác dâng lên. Hơi thở nóng bừng  ép vào giữa hai chân, Jeong Jihoon cảm thấy Park Dohyun giống như một người sành ăn đang từ từ nuốt chửng em, xé nát Jihoon rồi cho vào bụng, khiến em liên tưởng đến con rắn nuốt chửng con voi. Sau vài hơi thở, cái lưỡi lang thang như rắn cuối cùng cũng đạt được ước nguyện và chạm tới trái cấm.

Park Dohyun đã cho em bú bằng miệng nhiều lần, nhưng không lần nào trong số đó quá thô bạo, như thể anh đang cố tình đánh và trừng phạt Jihoon.

Anh mím môi ngậm lấy môi âm hộ của Jihoon, lưỡi nhẹ nhàng quét qua phần thịt nhầy nhụa bên trong, sau đó mút lấy âm vật có chất nhầy dâm đãng trong miệng. Đôi chân của Jeong Jihoon run rẩy, em đưa tay đẩy đầu Park Dohyun ra nhưng cổ tay đã bị giữ lại. Park Dohyun thỉnh thoảng dùng răng cắn vào âm vật đang hưng phấn và sưng tấy của em, sau đó ấn lưỡi vào đó và chậm rãi xoay tròn. Sau khi Jeong Jihoon lên đỉnh, anh ta đưa hai ngón tay vào, uốn cong và duỗi thẳng, chạm vào vùng nhạy cảm của em. Khuôn mặt bị nước bắn tung tóe của Park Dohyun trông có chút đau khổ, đồng thời với hơi thở bị kìm nén, anh ấy trông rất gợi cảm, thấy Jeong Jihoon không khỏi lắc hông vì khoái cảm, liền đưa hai ngón tay đâm thật mạnh vào trong âm đạo trơn trượt và mềm mại.

Jeong Jihoon hơi nghẹn ngào vì đau, em nheo mắt nhìn và thấy ngón đeo nhẫn của Park Dohyun ấn vào môi âm hộ cẩn thận xoa bóp, dọc theo phần da thịt mềm mại trũng xuống, từ từ ép vào thành trong của âm đạo vốn đã sưng tấy từ lâu. Chưa kịp ngăn cản, em đã nghe thấy Park Dohyun hỏi: "Cái quái gì thế?"

Nhớ lại những lời mình vừa nói một cách mơ hồ, Jeong Jihoon có chút xấu hổ, nhưng em thực sự không thích những ngón tay cứng và sắc bén nên đành bất bình trả lời: "Chết tiệt anh ơi..." Từ cuối cùng yếu ớt đến mức anh không thể nghe rõ, Park Dohyun vùi ba ngón tay vào đó: "Nói to hơn nữa."

Cơn đau khiến ngón chân em cong lên. Jeong Jihoon đáng thương dang rộng đầu gối trong khi cầu xin: "Anh ơi, đụ con mèo của anh đi. Đụ em đi anh."

Park Dohyun háo hức đeo bao cao su vào, dương vật vốn đã cứng và sưng tấy của anh trơn tru tiến vào cái miệng nhỏ không ngừng đóng mở, nhưng nó quá hẹp so với các cô gái, mỗi lần Park Dohyun đều phải dùng chút sức để mới đâm vo hết được. Jeong Jihoon phải kìm nén tiếng rên rỉ vì sợ người đi ngang qua nghe thấy. Park Dohyun từ lâu đã nhận ra sự ngượng ngùng và thận trọng của Jihoon, liếc nhìn vết bầm tím trên chân em, ngọn lửa không biết từ đâu xông vào ngực, anh kéo Jeong Jihoon lại gần, ôm lấy lưng em, bế em lên, áp vào người anh.

"Nếu Kim Daeho biết anh đụ học trò mà anh ta quan tâm ở căn cứ, liệu có đuổi anh ra ngoài không?"

Âm hộ của Jihoon bị đụ đến co giật. Một lúc sau, Jeong Jihoon thở hổn hển và hỏi: "Tại sao anh lại nhắc đến anh ấy, thật đáng thất vọng."

"Tại sao em không phản kháng?"

"Làm sao em có thể ." Jeong Jihoon hít một hơi và nắm lấy bả vai của Park Dohyun: "Anh ơi, chậm lại thôi."

"Em cứ nói là không đau, còn nói Kim Daeho làm vậy là vì lợi ích của đội." Park Dohyun bỗng nhiên bóp cổ Jihoon, dùng vai đẩy em xuống, Jeong Jihoon rên rỉ, run rẩy hồi lâu mới biện hộ: "Em chỉ cảm thấy anh ta cũng không tệ đến thế."

Park Dohyun đột nhiên ngừng cử động ,Jihoon lau nước mắt và nhìn anh, Park Dohyun nhắm mắt lại và nói: "Anh mệt rồi, tự mình di chuyển đi."

Thấy sắp đạt đến đỉnh điểm, Jeong Jihoon tức giận trước đòn đánh của anh: "Anh bất lực !"

"Đừng nói chuyện như những kẻ ngốc.." Park Dohyun cảm thấy Jeong Jihoon đang siết chặt vòng tay của mình.

"Kim Daeho không phải lúc nào cũng tệ như vậy. Anh ấy cũng đã dạy em rất nhiều khi em mới đến đây."

"Nhưng anh ta chỉ nhéo đùi em." Park Dohyun nghiêm túc nói: "Anh ta là kẻ tâm thần, tránh xa anh ta ra."

Jeong Jihoon không nghe lời. khẽ cử động cơ thể để xoa bóp với quy đầu bên trong cơ thể em. Nó đâm vào tận cùng, nhưng em không dám ngồi xuống phía dưới.

Park Dohyun thấy Jihoon đang mất tập trung liền tóm lấy em: "Jihoon có thích bị đánh không?"

"Em không phải con khốn thích ăn đòn!" Jeong Jihoon gần như hành động như một đứa trẻ, dỗ dành Park Dohyun: "Anh ơi, đừng lo lắng về điều đó. Em không sao đâu."

Park Dohyun thật sự muốn hỏi em vài câu về việc giữa em và Kim Daeho đã xảy ra chuyện gì, tại sao em lại tỏ ra không quan tâm khi hắn ngược đãi bản thân em. Không biết là vì tính chiếm hữu hay vì lý do gì khác, Park Dohyun chỉ nhìn thấy vết thương trên chân em đã mất trí, một lần, anh gần như không chịu nổi, nhưng hai lần, anh đã đẩy đến giới hạn, đơn giản là khiêu khích. . Nhưng anh có thể làm cái gì, ngay cả trước mặt Kim Daeho cũng không dám nói mấy câu. Park Dohyun sau đó nhận ra rằng anh ghét bản thân vì không đủ năng lực. Anh không thể giúp được gì, thậm chí còn trách móc nạn nhân là Jihoon, đúng là một người đáng khinh.

Anh ấy đã nhìn thấy Kim Daeho mắng Choi Seongwon vì chậm hiểu, sau đó, trong một cuộc phỏng vấn trước trận đấu mùa hè, Choi Seongwon đã nói rằng Kim Daeho là người tốt hơn anh ấy rất nhiều. Ý tưởng chung của câu hỏi là liệu Choi Seongwon có thể đánh bại Kim Daeho hay không, mọi người trong đội đều trả lời "không", ngoại trừ Park Dohyun.

Anh không biết họ sợ điều gì, cũng không biết anh đang giả vờ nổi loạn vì điều gì.

Có lẽ đây là sự tăng trưởng. Sự rộng lượng của Jeong Jihoon dường như chỉ khuyến khích tính ghen tuông của anh, anh ôm chặt em trong tay, Jihoon gầy đến mức có chút đau. Sau khi xong việc, Jeong Jihoon đang nằm trên giường xem phim hoạt hình, Park Dohyun dùng khăn ướt lau chân cho em rồi bôi thuốc. Anh bắt đầu tự hỏi liệu mình theo đuổi những thứ này có sai không, nếu anh và Jihoon là một người bình thường, ít nhất anh có thể đánh trả khi em bị bắt nạt. Phải chăng anh vẫn còn quá yếu đuối nên phải cẩn thận giữ mình, hay chỉ là họ kém may mắn?

Park Dohyun tự giễu, người bình thường cũng có thể bị ông chủ mắng mỏ, bắt nạt, ức hiếp, đánh đập đến mức không thể cử động được đây là cuộc sống. Anh ấy đã biết điều đó rồi. Nhưng khi chuyện xảy ra với Jeong Jihoon nó vẫn khiến anh có cảm giác như bị một vật thể khổng lồ cán qua, anh bôi thuốc cho em, dán miếng chống thấm nước rồi đưa em vào phòng tắm để dọn dẹp. Trong làn nước ướt át, Jeong Jihoon vẫn đang xem phim hoạt hình, Park Dohyun đợi vòi hoa sen đổ đầy bồn tắm, nhìn chằm chằm vào làn nước và nói: "Anh xin lỗi."

Jeong Jihoon tò mò nhìn anh, Park Dohyun giải thích : "Anh cũng không nên làm tổn thương em. Đó không phải lỗi của Jihoon."

Không ngờ anh vẫn quan tâm đến chuyện tầm thường này. Jeong Jihoon mỉm cười: "Anh Dohyun là một kẻ đại ngốc."

Jihoon đứng dậy ôm lấy Park Dohyun cùng nhau té xuống nước, ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh, nở một nụ cười vô hại như một thiên thần đi lạc vào thế giới đầy tội lỗi của loài người nói: "Em đã gặp rất nhiều chuyện không tốt, chỉ cần anh ở bên em, Jihoon sẽ không sợ hãi."

Và trong cảm xúc mơ hồ đó, Park Dohyun cảm thấy được cuộc đời tha thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com