Chương 8.1: Chẳng lẽ thật ra bé Ma cà rồng là... con gái?
Phòng tắm ở bên cạnh, lúc đi qua, Lee Sanghyeok nghe thấy bên trong có tiếng thở dốc nín nhịn, động tác chuồn lặng lẽ của cậu suýt thì đổi thành đi cùng tay cùng chân.
Sau khi ra ngoài, Lee Sanghyeok mới phát hiện tình hình bên ngoài còn tồi tệ hơn cậu nghĩ.
Người hầu vừa dẫn mình đổi phòng giờ đang nằm trên hành lang, trên ngực cắm một con dao bạc, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà, trong mắt đầy đau đớn và giãy giụa.
Tiếp tục đi xuống, trên cầu thang cũng có rất nhiều thi thể của người hầu.
Tất cả đều giống như người cậu thấy đầu tiên kia, không chảy máu nhưng vẻ mặt rất dữ tợn, khiến Lee Sanghyeok bị ám ảnh tâm lý.
Đến lúc này cậu mới nhận ra: Trong lâu đài cổ này hình như chỉ còn mình cậu sống sót.
Lee Sanghyeok đứng bên cửa sổ của lâu đài, ngoài kia là cuộc giao tranh giữa những Ma cà rồng đến cứu viện và Thợ săn. Trang viên vốn yên bình giờ đã trở thành chiến trường, cả hai bên đều chịu thương vong nặng nề, vũ khí bạc của Thợ săn với năng lực sẵn có của Ma cà rồng va chạm nhau phát ra ánh sáng chói mắt trong đêm.
Trong lâu đài có một Thợ săn biến thái, bên ngoài là chiến trường của Ma cà rồng và Thợ săn, trong phút chốc thiếu niên không biết nên làm sao.
"001, cậu biết mật thất ở đâu không?"
[Xin lỗi kí chủ, vì đây không phải là cốt truyện chính nên tôi không biết.]
Ngay cả 001 cũng không biết ở đâu, lâu đài lại rộng thế này, dựa vào vận xui của cậu thì khả năng cực cao là sẽ không tìm thấy.
Không biết bây giờ Jeong Jihoon đã phát hiện mình chạy chưa?
Đầu óc Lee Sanghyeok rối bời, chân lại chẳng dám dừng, lúc đang gấp rút chạy xuống cầu thang hình như cậu còn liếc thấy một con mèo đen.
Đôi mắt xanh biếc sáng rực trong bóng tối, nó ngồi trên tay vịn cầu thang lặng lẽ nhìn Ma cà rồng đang chạy xuống.
Nhưng chớp mắt một cái, con mèo đen kia đã biến mất.
Lee Sanghyeok tìm một căn phòng trông có vẻ an toàn để trốn vào, sau đó ngồi xổm trong góc tường.
Tình cảnh hiện giờ không khác gì mèo vờn chuột, những Thợ săn đáng ghét kia là mèo, còn cậu lừ con chuột đáng thương bị đùa nghịch trong lòng bàn tay họ.
Lee Sanghyeok hít mũi, hơi nghi ngờ về cấp độ thực tế của phó bản này, cậu cảm thấy phó bản cấp S này còn đáng sợ hơn cả phó bản S+ trước.
Lúc này cậu chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
001 thì không giúp gì được, quản gia lại chẳng biết đi đâu, Blank cũng không liên lạc được, người duy nhất cậu có thể tìm bây giờ cũng chỉ có Son Siwon.
Vừa nghĩ đến Son Siwon, Lee Sanghyeok sững sờ lập tức đứng bật dậy, truyền tin cho hắn.
Đầu bên kia nhanh chóng được kết nối.
"Sao? Cuối cùng cũng nhớ gọi điện cho tôi à? Tên đàn ông rừng rú của cậu đâu rồi?"
Lời nói của Son Siwon ẩn chứa đầy sự mỉa mai.
"Đàn ông rừng rú gì cơ?" Lee Sanghyeok không hiểu, cậu cau mày suy nghĩ một lúc mới nhớ ra lúc đầu óc không tỉnh táo trong trạng thái đói, Son Siwon có liên lạc với cậu nhưng đã bị người đàn ông tóc bạc kia tắt bỏ.
Son Siwon xuy một tiếng: "Nhớ ra rồi à? Lúc tắt máy chẳng phải dứt khoát lắm à?"
Lee Sanghyeok phụng phịu, thấy hơi hối hận vì đã gọi điện cho hắn: "Không phải tôi tắt mà."
Nhắc đến cậu càng thấy tủi thân: "Hơn nữa lúc trước cậu cũng tắt máy tôi nhưng tôi có nói gì cậu đâu."
Son Siwon vốn đã thích nghe nhóc cộng sự của mình nói chuyện, giống lúc này, có mấy chữ nghẹn ngào lại với nhau như kẹo ngọt.
Lee Sanghyeok bị Son Siwon dẫn lệch chủ đề, thoáng cái đã quên mất mình còn đang trốn Jeong Jihoon, cậu kể lại ngắn gọn mọi chuyện cho Son Siwon nghe, cuối cùng đưa ra kết luận: "Lúc đó tôi không tỉnh táo, chứ không phải cố ý."
Nhưng lời giải thích của cậu lọt vào tai Son Siwon chỉ còn lại mấy từ khóa.
"Hút máu, đói." Son Siwon lặp lại mấy từ này: "Trong phó bản này cậu là Ma cà rồng à?"
Lee Sanghyeok vẫn chưa nhận ra điều gì không ổn, "Ừm" một tiếng.
Giọng điệu của Son Siwon càng kỳ lạ hơn: "Cậu biết lúc gọi cho cậu tôi đang làm gì không?"
Lee Sanghyeok lắc đầu nhưng chợt nhớ ra là Son Siwon không nhìn thấy nên ngoan ngoãn trả lời: "Không biết."
Sao cậu phải biết chuyện đó?
"Tôi đang giết Ma cà rồng." Son Siwon nói: "Bẻ răng của chúng, xé rách cánh của chúng, nhiệm vụ cá nhân đầu tiên của tôi là giết năm con Ma cà rồng."
"Đã đoán ra thân phận của tôi chưa?"
Lee Sanghyeok như ngừng thở, giọng run run: "Cậu cũng là... Thợ săn hả?"
"Cũng?" Son Siwon ở bên kia đổi sang tư thế thoải mái hơn, bắt được trọng điểm: "Cậu gặp Thợ săn rồi à?"
Lee Sanghyeok đáp: "Người kia muốn bắt tôi, còn định đeo dụng cụ chống cắn cho tôi nữa, nhưng tôi chạy rồi."
Cậu nghĩ đến điều gì, lại bổ sung thêm: "Người kia cũng là người chơi, tên là Jeong Jihoon, hình như biết anh."
"Jeong Jihoon à." Son Siwon nhíu mày, nhất thời hiểu ra đối phương muốn làm gì: "Hơi phiền rồi đây."
Lee Sanghyeok co mình lại, nhỏ giọng hỏi: "Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết thân phận của cậu là gì?"
Lee Sanghyeok hơi do dự nói tiếp: "Cậu là Thợ săn à?"
"Không." Sin Siwon đáp: "Người Thú, chủng tộc Người Sói"
"Từ lúc vào phó bản cậu vẫn chưa nhận được cốt truyện chính phải không?"
Lee Sanghyeok không hiểu sao hắn hỏi nhưng vẫn "ừm" một tiếng: "Có chuyện gì à?"
Lee Sanghyeok không vội giải thích: "Trước khi vào đây tôi đã xem qua thông tin chính của phó bản này, những người chơi tham gia sẽ chỉ được chia thành hai phe là Người thú và Thợ săn, cùng nhau tiêu diệt Ma cà rồng."
"Cậu là người chơi duy nhất ở phe Ma cà rồng mà tôi biết."
"Cậu không giống bọn tôi."
Giống người chơi có thân phận đặc biệt, trà trộn vào phe NPC mà Ruler đã gặp phải.
Nhóc cộng sự của hắn khá đặc biệt.
Lee Sanghyeok còn chưa kịp tiêu hóa thông tin này thì đã nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi từ cầu thang tiến lại gần.
Cậu gần như ngay lập tức đoán được đối phương là ai, cậu trùm áo choàng lên, không dám thở mạnh.
Cửa bị mở ra, quả nhiên là Jeong Jihoon đứng ở bên ngoài.
Lee Sanghyeok lập tức ngắt kết nối máy truyền tin, cầu nguyện Jeong Jihoon không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cậu với Son Siwon.
Jeong Jihoon bước từng bước về phía cậu, nhấc bổng Ma cà rồng nhỏ đang hoảng sợ lên.
"Cho bé Ma cà rồng thay quần áo mà lại dám chạy mất sao?"
Hắn nhéo nhéo má Lee Sanghyeok.
"Không nghe lời gì cả, vẫn nên mang bé về rồi nhốt lại thì hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com