[TAEGI] CHÚC MỪNG SINH NHẬT ANH.
TaeHyung đưa tay vuốt nhẹ lên vài sợi tóc xoã trước trán người kia, khuôn miệng khẽ cười. Chốc, bàn tay đưa xuống khuôn mặt nhỏ, nhẹ nhàng cảm nhận từng đường nét khuôn mặt cậu. Những ngón tay thon dài bỗng dừng lại trên hàng mi đang nhắm của cậu.
Cậu bất chợt hơi nghiêng người, đôi mày khẽ chau. TaeHyung cười.
-Sao đến cả lúc ngủ, em cũng nhăn nhó như thế chứ?
Anh lại vụng về vuốt nhẹ hàng mi cậu. Anh nhớ lắm.
Nhớ ánh mắt cậu cười nhìn anh.
Nhớ biết bao nhiêu...
YoonGi mở mắt, chớp chớp vài cái, nhìn lên trần nhà. Trời bắt đầu chiều tà, bầu trời nhuốm màu đỏ rực, hắt cả ánh sáng đỏ vào đây. Cậu đột nhiên lại cảm thấy cả cơ thể nặng nề, hàng mi cũng trĩu nặng. Cậu gượng dậy, mới nhận ra mình ngủ quên sofa.
-Ủa YoonGi, sao em lại ngủ ở đó?- JiMin đứng trong phòng khách từ lúc nào, chắc anh vừa đến, gương mặt có chút ngạc nhiên nhìn người người kia. -YoonGi à... sao em lại khóc...
-Hả... khóc sao?- YoonGi nghiêng nghiêng đầu, khẽ dùng tay chạm lên gò má. Nước mắt, là nước mắt. Nước mắt rơi ướt đầy gò má mình. YoonGi quay sang nhìn JiMin, cười.- Em cũng không biết nữa. Mà sao hôm nay anh về sớm thế?
YoonGi đứng dậy, bước lại gần người kia, giúp anh cởi áo vest, phủi phủi nhẹ vai áo anh. JiMin cười, đưa tay vuốt nhẹ đầu cậu.
-Hôm nay anh định đưa em đi xem vài nhà hàng, để xem nên chọn chỗ nào cho hôn lễ, nên mới cất công về sớm nè.- Anh chạm nhẹ lên mũi cậu.
-Nhưng mà... hôm nay là...
YoonGi bối rối nhìn anh, JiMin cũng nghiêng đầu thắc mắc. Chợt, anh nhận ra, gãi gãi đầu.
-Ơ... anh xin lỗi, anh đột nhiên quên mất...
-Không sao đâu, xem như hôm nay mình cùng nhau đi ăn tối, tiện thể xem thử nhà hàng nào ổn luôn. Nhưng để em ghé sang một chút đã, có được không?
-Ừm, vậy để anh chở em đi.
Cơn gió mát nhẹ nhàng thổi ngang, cậu khẽ nhắm mắt. Tiếng lá cây xào xạc rung động. YoonGi quỳ xuống, đặt nhẹ bó hoa lớn xuống đất. Cậu thở dài, phủi phủi nhẹ trên tấm bia lạnh lẽo, ánh mắt trĩu nặng nhìn xuống, cố gắng nặng ra một nụ cười.
-Chúc mừng sinh nhật anh. Chúc mừng sinh nhật TaeHyung à.
Cậu đặt bàn tay vuốt nhẹ mặt kính, thở dài một hơi, trên gương mặt nở một nụ cười hạnh phúc. Ròi cậu bắt đầu hát, từng lời hát cất lên ngắt quãng, của bài hát chúc mừng sinh nhật.
'Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday
Happy birthday
Happy birthday, TaeHyungie'
-Chà, bao năm rồi mà giọng hát của em, vẫn dở tệ đấy!
-Yah!
-Ừ đùa thôi, đùa thôi mà.- TaeHyung lái xe ra đoạn đường lớn.
-Mà, anh định đưa em đi đâu đấy? Ngày sinh nhật của anh nên phải đi chỗ nào thật là thật là đặc biệt đó!
-Tất nhiên rồi. Ngày sinh nhật, phải đi chỗ thật đặc biệt. - TaeHyung dừng lại ở đèn đỏ, hơi quay sang nhìn cậu, vẫn đang lẩm bẩm lời bài hát.- Làm một chuyện thật đặc biệt.
-Hửm?
-Không có gì... nhưng mà, quà sinh nhật của anh là cái gì, mà em lại nỡ bất cẩn để quên ở nhà vậy hả?
-Em chỉ quên thôi mà... lúc về em sẽ đưa anh, chắc chắn anh sẽ bất ngờ cho coi.
-YoonGi à.
-Hửm, đã nói em không cố tình m...
-Anh yêu em.
YoonGi chớp chớp mắt quay sang nhìn anh, rồi cười tươi, vênh vênh mặt, đôi môi nhỏ dẩu ra. TaeHyung cười lớn, với tay sang xoa tóc cậu. Đèn đường chuyển xanh, anh bắt đầu lái đi. Ngày hôm nay đường vắng vẻ, xe cộ qua lại không nhiều. Cũng phải, tuyết bắt đầu rơi rồi, ra đường vào lúc này, chi bằng cứ ấm áp ở nhà. Nếu ban đầu cũng như thế có khi mọi chuyện đã khác.
TaeHyung cười tươi, vừa sực nhớ ra chiếc bánh kem vừa mua để đằng sau, quay sang nhìn cậu. YoonGi cũng vui vẻ nhìn anh, đôi mắt trong sáng hết sức hạnh phúc, cười đến cả híp lại.
Nhưng TaeHyung lại đột nhiên mở to mắt, vô hồn nhìn về khoảng không sáng rực bên cạnh YoonGi, khuôn miệng anh hơi hé. YoonGi chớp nhẹ mắt, chưa kịp quay sang, thì TaeHyung bẻ tay lái, cả chiếc xe bất chợt quay đầu, chiếc xe khựng lại, áp lực làm cả TaeHyung và YoonGi đổ người về đằng trước. Không kịp rồi.
Mà không, vẫn kịp, để cứu em. Trong giây phút ngắn ngủi như một cái chớp mắt, anh đưa tay vào túi áo, lấy ra chiếc hộp đen, cùng chiếc nhẫn anh đã đắng đo mãi không biết cậu có thích không, nắm chặt trong bàn tay.
"Anh yêu em."
Cậu bị đánh thức bởi cơn đau nhói truyền đến chân và khắp cơ thể, cùng cảm giác lạnh lẽo của bông tuyết đang rơi xuống gương mặt mình. YoonGi nuốt khan khó nhọc nhìn sang, cả cơ thể bất động cố gắng rướn sang nhưng chỉ có thể nhìn thấy cánh tay dính đầy máu đang bất động, không thể thấy anh, gương mặt anh, cơ thể anh bởi phần xe nơi anh ngồi đã bị phá huỷ vì bị đâm trực tiếp bởi chiếc xe tải lớn đó.
Nước mắt cậu rơi xuống. Giọt nước mắt hoà vào dòng máu đỏ đang chảy từ đầu. Cậu cố gắng mở miệng, cố gắng vươn đến chỗ anh, cố gắng với đến bàn tay nắm chặt của anh nhưng đều không đủ sức, chỉ có thể gào khóc không thành tiếng.
Đau, đau quá. Nhưng cảm xúc đau đớn nhất lại không phải truyền đến từ chỗ va đụng chảy máu trên đầu, hay đôi chân bị đè bởi sức nặng của xe, mà là truyền đến từ lồng ngực.
-Làm ơn... giúp... giúp anh ấy...
Có ai đó, hãy cứu anh ấy, cứu anh ấy với.
Đoạn đường vắng vẻ không ai qua lại, mọi nỗ lực kêu gào của cậu sau chốc lát đều bất thành. YoonGi nhắm chặt mắt, dùng chút sức lực cuối cùng, với đến những ngón tay dính máu của anh. Khẽ chạm vào nó, đôi môi run run khẽ cười, thì thào vài tiếng thật nhỏ nhưng đau thấu lòng.
-Em yêu anh.
-Tạm biệt anh, em đi nhé.- YoonGi đứng dậy, phủi phủi gấu áo, kéo lại áo khoác, nhìn lại một chút rồi mới rời đi.
Cậu bước chầm chậm xuống con dốc nhỏ, khẽ thở dài. Hôm nay không phải hơi lạnh quá sao chứ? YoonGi thở ra một làn khói trắng, ngước lên. JiMin đứng đó, dựa lưng vào chiếc xe hơi trắng khẽ vẫy vẫy tay, gương mặt anh tú cùng bộ âu phục đen, anh đứng đó, hoàn hảo như một vị hoàng tử.
-Mau vào xe thôi, trở lạnh rồi!
-Vâng.
YoonGi vừa cười vừa gật gật đầu, đang định bước vòng qua trước xe, nhưng đột nhiên khựng lại. Cậu khẽ ngước lên, đôi mắt mở to ngạc nhiên, chỉ có hàng mi nhẹ nhàng rung động.
-Ơ, tuyết rơi rồi YoonGi à! Năm nay tuyết đầu mùa rơi hơi trễ không phải s...
JiMin vừa cười vừa quay sang người kia. Nhưng cậu như một người mất hồn, đôi mắt hướng lên bầu trời đen đang ra sức thả xuống gian thế những bông hoa trắng lạnh lẽo mà xinh đẹp. Đôi bàn tay trần nhỏ vì lạnh mà run rẩy đưa lên, cơ hồ muốn chạm vào bông tuyết đó, hiện hữu như không.
JiMin khổ sở nhìn cậu, khuôn miệng khép hờ, anh hít một hơi mới có thể cất tiếng gọi.
-YoonGi à?
-Vâng?- YoonGi giật mình bỏ tay xuống, quay sang nhìn anh.
Bỗng dưng từ đôi mắt, kì lạ thay một lần nữa, hai hàng nước mắt rơi xuống. JiMin đều nhận thấy tất cả, đôi mắt anh dừng lại nơi chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay áp út của người kia, anh hơi cúi đầu, đôi bàn tay nắm chặt, mày cau lại, nhưng lại nhanh chóng ngước dậy mỉm cười.
-Chúng ta đi chứ?
-Vâng.
JiMin dừng xe lại trước cửa nhà cậu, tắt máy xe rồi anh với sang tháo dây an toàn hộ cậu.
-Sao chúng ta lại về nhà em rồi, không phải anh bảo sẽ cùng đi ăn rồi đi chọn, chọn nhà hàng sao?
JiMin khựng lại, nhìn sang cậu, vẫn đang nhìn mình bằng đôi mắt hãy còn ươn ướt, anh vuốt nhẹ mái tóc còn vươn vài bông tuyết trắng, cười.
-Đừng tự lừa mình nữa, YoonGi à.
-Anh à, anh nói gì vậy chứ?- Nơi tim cậu đột nhiên trong tim đánh hẫng một nhịp, hơi nghiêng đầu nhìn anh.
-Anh yêu em, anh yêu em lắm.
-... Em cũng...
-Nhưng em thì không. Em thì không, yêu anh, có đúng không?
JiMin lại cười, từ đôi mắt anh hằng lên rõ nỗi đau buồn, thậm chí là phẫn uất, nhưng tại sao vẫn cười. YoonGi hơi mở to mắt, vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng cậu dừng lại, ánh mắt đưa xuống đôi bàn tay lạnh cóng của mình lúc bấy giờ, nơi mà ngón áp út vẫn đang lấp lánh chiếc nhẫn.
Cậu tự lừa ai chứ, bao nhiêu năm nay, cậu vẫn là mãi không quên được, lại còn cố gắng gồng mình, làm thêm một người phải đau khổ, để làm gì chứ. YoonGi bấu chặt vào chiếc nhẫn trên ngón tay, cúi đầu, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mu bàn tay.
-Em xin lỗi, em xin lỗi. Em tệ quá, em tệ quá phải không?
-YoonGi...- JiMin vừa định đưa tay vỗ vai cậu, nhưng rồi anh khẽ cắn môi mà ôm nhẹ cả người cậu vào lòng.- Ừ, em tệ lắm. Sao lại tự mình làm đau chính mình suốt bấy lâu như thế chứ?
JiMin anh ấy đúng là rất hoàn hảo, anh ấy đúng là rất giống hoàng tử từ cáu chuyện cổ tích bước ra, nhưng đó lại không phải là câu chuyện của cậu.
Cậu gục đầu lên vai anh, khóc lớn. Bao năm rồi mới có thể được khóc thật lớn, bao năm rồi mới có thể thành thật với chính mình.
Rằng là mãi mãi, ít nhất là trong kiếp sống này, cậu sẽ không bao giờ quên được một người, người vì cậu bị ốm mà chạy xe đạp qua từ tận InCheon; người vì sợ cậu lại lạnh mà đêm nào cũng gọi không dưới năm lần chỉ để dặn cậu phải đắp chăn rồi mới được ngủ, chỉ để chúc cậu ngủ ngon; người vì sợ cậu cô đơn, nên mỗi ngày đều phải gặp nhau chỉ để nói, 'anh yêu em'. Người ngu ngốc, vì sợ cậu đau, nên đã quay đầu xe ngày hôm đó, để rồi bị chiếc xe tải hôm đó đâm đến chết. Người con trai đó, Kim TaeHyung, cậu sẽ không bao giờ quên.
Ngày này vào lúc đó, trời cũng tuyết rơi như thế, một ngày tuyết đầu mùa rơi muộn. Gió thổi đến lạnh cóng cả đôi bàn tay, đang cố gắng mãi vẫn không thể chạm tới người kia. Còn hôm nay, bao nhiêu thứ đã đổi thay, bao nhiêu người đã bước đến, bao nhêu người lại rời đi. Hai thời điểm khác nhau, đã có biết bao điều thay đổi theo nhịp cuộc sống, nhưng mãi mãi, cả lúc đó hay bây giờ, thì vẫn còn một thứ không bao giờ biến mất.
Đó là tình cảm của chúng ta.
Em yêu anh. Mãi yêu anh. Từ nay cho đến về sau. Anh cũng vậy, có phải không?
-----
YoonGi nắm chặt bàn tay trái đang đặt trước ngực, nơi có chiếc nhẫn ánh lên trên ngón áp út, đôi mắt vẫn buồn nhưng bao phần đã vơi đi, khuôn miệng cười thật tươi. Từ tầng thượng cao của toà nhà lớn góc đường 42, nơi mà cứ một ngày nào đó vào mùa đông TaeHyung cũng đều đưa cậu đến ngắm tuyết, YoonGi đánh ánh mắt ra xa, nghiêng nghiêng đầu, lòng bỗng dưng ấm áp.
-Em đồng ý.- Cậu lại chạm nhẹ lên chiếc nhẫn trên bàn tay.- Em đồng ý, Kim TaeHyung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com