1 >> han yujin
gửi tới chương hạo, thanh mai trúc mã của em.
em vừa nhận được thiệp cưới của anh, chúc mừng anh nhé, chương hạo của em ! cuối cùng anh đã tìm được bến đỗ cho cuộc đời của mình rồi, em chẳng biết nói gì hơn ngoài câu chúc mừng cả. tuy nhiên, mất rất lâu để em có thể chấp nhận sự thật là anh sắp kết hôn, là người đứng bên cạnh anh ngày quan trọng nhất cuộc đời anh sẽ chẳng phải là em.
đến nay, khoảng thời gian chúng ta quen biết nhau cũng đã hơn hai mươi năm rồi. nếu chương hạo vừa bước sang độ tuổi ba mươi, trở thành một người đàn ông trưởng thành với sự nghiệp vững chắc trong tay thì em cũng vừa chập chững bước vào xã hội của người lớn. khoảng cách về mọi thứ của chúng ta có lẽ cũng dễ nhận ra, khi anh hơn em đến bảy tuổi lận, khi anh kết hôn ở độ tuổi ba mươi hay khi em mới chỉ hai mươi ba tuổi. trong khoảng thời gian bảy năm mà em chưa tồn tại đó, anh được gặp, được nói chuyện với vô số người trên thế gian này. cũng là vì khoảng cách bảy tuổi này khiến em không đủ dũng cảm để có thể nói lời yêu anh.
em yêu anh, chương hạo.
...
những kí ức đầu tiên khi em bắt đầu có nhận thức có lẽ đã có sự có mặt của anh ở đó. đối mặt với người em nhỏ hơn bảy tuổi, anh tỏ ra dáng vẻ trưởng thành, chững chạc so với vẻ ngoài. chương hạo cực kì cưng chiều em, anh luôn bế em, luôn chăm em và cả ngày nào cũng qua nhà em chơi với em. ở trong nhà thời điểm đó, em là nhỏ nhất, được mọi người cưng chiều suốt nên đâm ra quen với việc bản thân được cưng chiều. mà chương hạo không chỉ cưng em, anh nhẹ nhàng nói chuyện với em, anh dịu dàng chơi với em vì vậy, em cũng thích ở cạnh anh chương hạo. nhờ vậy, han yujin em không chỉ lớn lên trong một gia đình yêu thương mà em còn được chương hạo ở bên và cùng nhau trưởng thành. tuy nhiên hồi đó còn là một đứa con nít, em chỉ nghĩ rằng bản thân là đang yêu quý người anh trai này mà thôi.
sau khi em lên lớp mầm, ba mẹ em phải quay trở lại với công việc bận rộn vốn dĩ đã bị đình trệ hơn một năm để chăm lo cho em. vì vậy, trách nghiệm đưa đón em đến lớp đã được chương hạo đảm đương. chương hạo của em giỏi mà dịu dàng với em lắm, anh hôn má em gọi em dậy, anh làm bữa sáng cho em ăn, anh năm mười tuổi nhẹ nhàng đẩy xe nôi của em đến trường. việc luôn có chương hạo ở bên cạnh chăm lo khiến em nhất thời không chấp nhận đến lớp mầm học tập và rời xa anh. hôm nào cũng vậy, em ôm chương hạo mãi không rời, cô giáo hay đến cả anh dỗ dành em cũng không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp đó của anh. em không muốn rời xa chương hạo.
mãi đến khi em lên lớp chồi, em biết chương hạo phải đi học, không phải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh em, vì vậy mỗi sáng anh đưa em đi học, em không còn khóc quấy anh và cô giáo. dù gì ở lớp chồi, em cũng có các bạn khác tốt bụng chơi cùng. em biết rằng, chương hạo sẽ rất tự hào về em nếu em không còn quấy anh vào mỗi sáng như trước kia nữa, em không muốn chương hạo bị muộn học hay lo lắng mãi vì em được.
mọi chuyện cứ trôi qua yên bình như vậy, em lên tiểu học và chương hạo cũng lên cấp hai. em nghĩ thật tốt khi em có thể sống bên cạnh chương hạo yên bình như hiện tại, có thể đi học cùng với anh mãi như thế này. cho đến khi chương hạo chuẩn bị lên cấp ba.
ngày hôm đó, em ở lại lớp trực nhật nên buổi chiều tan trường em trở về nhà một mình. con đường hàng ngày em vẫn đi, hôm nay có chút cô đơn khi bên cạnh em không có chương hạo đi cùng. tuy nhiên em lại nghĩ đến ngày mai chương hạo sẽ lại đi học cùng em thì em lại háo hức trở về nhà, háo hức ngày hôm nay trôi qua thật nhanh, đợi ngày mai đến. em trở về nhà và thấy bên trong ồn ào náo nhiệt, ở sảnh cũng có nhiều giày dép. em định bụng nghĩ chắc là đồng nghiệp của ba mẹ mà thôi, đến khi em nhìn thấy đôi giày thể thao quen thuộc mà chương hạo vẫn luôn đi.
' yujin đi học về rồi nè ! '
em nghe thấy giọng của chương hạo, anh đứng trước mặt em đây rồi ! em tự hỏi rằng chương hạo có phải phù thủy hay không mà từ hành động, lời nói đến cả vẻ đẹp và giọng nói của anh đều khiến em say mê điếu đổ. không chỉ em thích những điều đó ở chương hạo, dường như mọi người xung quanh anh đều sẽ cảm thấy như vậy giống em.
từ nhỏ, chương hạo đã luôn được cô dì chú bác trong xóm khen là xinh đẹp và dần lớn lên, những đường nét trên gương mặt xinh đẹp ấy lại càng thêm rõ nét. vì gương mặt xinh đẹp ấy, ở trường anh nhận được rất nhiều thư tình rồi những màn tỏ tình từ nữ sinh cho đến nam sinh, từ tiền bối lớp trên cho đến hậu bối khóa dưới. ở trong xóm, đôi lúc có cô dì còn ngỏ lời gả con gái nhà họ cho chương hạo rồi đến mấy tên trẻ trâu đầu vàng đầu đỏ cũng thỉnh thoảng làm phiền đến anh. vẻ đẹp ấy của chương hạo tự nhiên khiến em muốn cất giữ anh mãi trong lòng thôi.
ngoài ra, giọng nói của anh cũng nhẹ nhàng như vẻ ngoài vậy, đôi lúc thì có chút tinh nghịch trong đó hoặc hơi ngọng một chút, những điều này lại càng khiến hình ảnh của chương hạo trong mắt em lại càng thêm đẹp, thêm lộng lẫy và thêm phần dễ thương.
một lúc sau, cả hai gia đình em và của chương hạo quây quần bên bàn ăn, em ngồi đối diện với anh. biết em đã lên tiểu học, bớt đi tính trẻ con một phần nhưng chương hạo vẫn luôn hỏi han rồi gắp thức ăn cho em. lúc đó, tự nhiên em thấy bữa ăn này ngon miệng hơn mọi ngày rất nhiều ! người lớn nói chuyện công việc, em không hiểu và không muốn quan tâm nên cứ cắm mặt vào ăn cơm. tuy nhiên, mẹ em quay sang hỏi chương hạo một câu khiến em ngây người đứng hình.
' hạo hạo, sắp tới con học cấp ba ở trên seoul à ? '
seoul ? tại sao lại là seoul ? ? em ngẩng đầu nhìn chương hạo, anh bình thản trả lời mẹ em. em biết, cấp ba là khoảng thời gian quan trọng của con người, quyết định hướng đi tương lai của họ, và với chương hạo cũng vậy. anh bảo rằng anh sẽ dự định theo ngành sư phạm mà ở seoul cơ hội việc làm rất cao, ở đó có rất nhiều trường danh tiếng về cả học thuật và nghệ thuật. lý do của chương hạo có thể đủ sức thuyết phục hai bên phụ huynh tuy nhiên lại chẳng thể khiến em chấp nhận. em không muốn chương hạo rời đi, chương hạo phải ở bên cạnh em, chăm sóc em, đúng chứ ?
em sẽ không thể để anh rời đi, anh vẫn còn chưa biết là em yêu anh cơ mà.
' yujin à, anh không thể ở bên cạnh em mãi được, anh cũng không thể không lên seoul được. '
em đã hẹn anh ra sân sau, ngay câu nói đầu tiên đã khiến em chết lặng. trong đầu em tràn ngập những câu hỏi tại sao, tại sao anh lại không thể, tại sao anh lại muốn lên seoul,... không để em trả lời, chương hạo đã nói với em rằng anh sẽ phải trưởng thành, thi đại học, kiếm việc làm rồi kết hôn lấy vợ sinh con. anh nói bản thân em sau này cũng vậy thôi, cả hai sẽ dần dần ít thời gian quan tâm nhau hơn. anh thương em, anh quan tâm em cũng chỉ vì anh trân trọng mối quan hệ anh em này, là chương hạo coi em chỉ là một cậu em trai không hơn không kém mà thôi.
những lời nói của anh chẳng phải nặng nề gì thế nhưng lại khiến trái tim em đau nhói lên từng đợt, nước mắt em như muốn chực trào ra khỏi hốc mắt. chương hạo tiến đến ôm em vào lòng, một tay anh vỗ về ở trên lưng em.
' yujin à, seoul là ước mơ của anh, anh không thể ở lại gyeonggi mãi được. thời gian tới anh không ở đây, em nhớ vẫn phải gắng học thật tốt, nghe lời bố mẹ nhé. yujin là đứa trẻ ngoan mà đúng không nào ? hè được nghỉ em có thể lên seoul với anh hoặc anh sẽ về đây chơi với em, chẳng sao đâu nhé ! anh thương. '
nghe lời vỗ về của chương hạo, em không kìm được nước mắt, lập tức khóc òa trong vòng tay anh. chẳng mấy chốc, một bên vai áo anh đã ướt đẫm nước mắt của em, anh vô cùng kiên nhẫn ở lại với em, không hề hối thúc. cho đến khi em bình tĩnh lại bản thân, chương hạo mới buông em ra, anh xoa đầu em.
chương hạo à, năm đó anh đi, để lại em cùng đoạn tình cảm chưa nở đã tàn. em tiếc nuối khi mình không thể gom đủ dũng cảm để nói với anh rằng em thích anh, em yêu anh rất nhiều. nhưng mà em cũng không hối hận rằng năm đó mình không bày tỏ, bởi vì em biết han yujin đối với chương hạo chỉ là một người em, là một người mà anh dành sự cưng chiều, yêu thương của một người anh trai tới mà thôi. nếu năm đó em tỏ tình với anh, vậy chẳng khác nào em tự tay chôn mối quan hệ của hai chúng ta vào sâu trong tim, để nhắc cũng không thể nào nhắc một cách bình thường được nữa.
ngược lại, đoạn tình cảm dở dang này đã trở thành động lực lớn cho em để em có thể nhìn lại bản thân. nhờ vậy, em nhận ra bản thân khi ở bên cạnh chương hạo đã rất trẻ con, ấu trĩ, cũng có những cuộc cãi mà đôi lúc em còn buông lời có lẽ đã khiến anh tổn thương. từ đó trở đi, em thay đổi, trở nên khác hoàn toàn so với một han yujin có chương hạo ở cạnh bên và đó cũng là em của hiện tại, người đã có thể chấp nhận sự thật rằng chương hạo không phải là của han yujin, rằng chương hạo sắp kết hôn rồi và người anh kết hôn, ở cạnh bên cả đời này cũng không phải là han yujin.
mối tình đầu mà cả đời tôi không thể quên - han yujin
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com