Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 13: NGỦ LẠI

Tiếng hét chói tai của đám người đó vang lên khiến em vô thức nhíu mày

• Giọng thằng nào mà khỏe dữ vậy trời •

Hóa ra là mấy anh người yêu của ả Anna, gương mặt đầy hốt hoảng chạy vào trên tay còn bế cô gái nhỏ của họ đang chằng chịt vết thương lớn nhỏ, phu nhân Pomfrey xem xét tổng quát ả rồi dặn đám đó để nó lên giường còn bản thân thì đi chuẩn bị ít dược liệu; giáo sư Snape cũng đi qua xem tình hình, bên này em nhìn ả Anna mà không khỏi nhíu mày

- Tính ra tớ thấy nó bị thương có nặng gì đâu mà tụi kia làm thấy ghê vậy

- Chỉ được cái làm màu là giỏi _ Ron cười khinh nói

Pansy lúc này mới nhớ ra một chuyện

- Này Ron, Harry có một chuyện tớ muốn nói với hai cậu

- Bộ có vụ gì hot hả Pansy? _ cả hai quay qua nhìn nàng với ánh mắt hóng hớt

- Nãy lúc chờ các cậu tớ mới biết trong suốt quá trình chúng ta thực hiện phần thi, tất cả đều được phát lại cho cả trường xem

- Và nó có thu tiếng, nên những gì các cậu nói về giáo sư Snape tất cả mọi người đều nghe thấy hết

Lúc này nụ cười tươi trên môi cả hai chợt tắt thay vào đó là những ánh mắt đầy hỏn lọn

- T...Tất cả luôn hả Pansy? _ em vẫn không dám tin mà hỏi lại

- Tất cả! _ lời nói của Pansy như tia sét giáng xuống người Harry và Ron

Cả hai nhìn nhau rồi lại quay phắt qua nhìn Snape, xuân này tớ không về rồi các cậu ơi

- Giờ chúng ta chuồn vẫn còn kịp mà đúng không Ry? _ Ron đã thủ sẵn thế chỉ cần lão quay lại liền sẽ phóng đi ngay

- Không được!

- Bảo bối vẫn cần phải nghỉ ngơi, cậu đừng có lôi cậu ấy đi theo _ Hermione ấn người em xuống lại giường bảo

- Cậu giết tớ đi Mione, nếu mà ổng nhớ lại là tớ xuống cái hầm đó lần thứ 3 đấy _ em ôm Draco khóc ròng

- Nào nào có anh ở đây mà, bé không cần phải lo _ Draco xoa đầu em vỗ về

- Potter! _ lão Snape đột ngột gọi Harry khiến em giật bắn mình

Đúng như đã nói Ron khi thấy lão quay lại liền nhanh chóng chạy thoát thân, để lại Harry với ánh mắt đầy sự tuyệt vọng

- XIN LỖI CẬU NHIỀU LẮM!!!!

- Tớ thề nếu sau vụ này tớ không đập cậu một trận tớ đéo phải Harry Potter, cậu nghe rõ chưa hả RONALD WEASLEY _ em nhìn theo bóng dáng của cậu bạn rồi gằng giọng chửi

- Potter!

- D...Dạ?

- Tối mai đúng 7 giờ đến hầm nhận phạt _ lão Snape chỉ nói vậy rồi cũng chẳng muốn náng lại lâu mà rời đi

Câu nói chỉ vỏn vẹn vài từ nhưng khiến Harry hoàn toàn gục ngã, trong chưa đầy 3 tuần em phải xuống cái hầm đó 3 lần rồi đấy

...

Do vết thương cũng không nặng lắm nên Harry đã bỏ chạy về kí túc xá, bản thân em không thể ở lại bệnh thất quá 3 tiếng, khi vừa ra khỏi cái nơi đó người đầu tiên em đến thăm chính là cậu bạn Ronald Weasley - đứa nãy mới bỏ của chạy lấy người, nỡ lòng nào vứt bạn mình lại để nó chịu phạt một mình

- TỚ LẠY CẬU ĐÓ RY, THA CHO TỚ ĐI!!! _ Ron chạy khắp hành lang, cố gắng cắt đuôi Harry

- ĐỨA NÀO ĐÃ BỎ TỚ LẠI MỘT MÌNH HẢ?

- CẬU ĐỪNG ĐỂ TỚ BẮT ĐƯỢC CẬU _ em cứ rượt theo Ron qua khắp các dãy nhà và vẫn chưa có ý định buông tha

- Cậu không tính ngăn họ lại hả Hermione? _ Pansy nhìn bóng dáng cả hai rồi quay qua nhìn cô hỏi

- Cậu cứ kệ tụi nó đi, rượt mệt cũng tự mò về à _ cô cứ thế bình thản ăn miếng bánh uống miếng trà mặc cho hai con báo kia vẫn đang tung hoành khắp nơi

...

Đợi tầm 5 phút sau Hermione, Pansy và Draco đã thấy Harry lết xác về vừa đi vừa thở hồng hộc

- Trời ơi bé có sao không? _ Draco thấy em mệt mỏi như vậy thì hốt hoảng chạy đến hỏi han

- Em mệt quá Dray ơi _ Harry gục luôn vào lòng anh than thở

Anh cũng thương em lắm chứ đã bảo rồi rượt chi cho mệt mà ẻm có chịu nghe đâu, giờ mệt rồi thì thấy xót vãi; Draco để em ngồi vào trong lòng mình nghỉ ngơi

- Cậu ở đây rồi còn Ronny đâu? _ Hermione ngó nghiêng xung quanh kiếm cậu bạn tóc đỏ

- Cậu không phải kiếm đâu, tớ rượt hồi mất dấu nên mới lết về nè

- Thề là tớ đã dồn hết sức bình sinh mà đuổi theo không kịp _ Draco đưa cho em cốc nước uống lấy sức

- Cậu không chạy lại con báo đó đâu, rượt theo chi cho mệt _ cô khoáy tách trà trên tay rồi điềm đạm nói

- Nhìn vậy mà Ron chạy nhanh quá ha? _ Pansy cũng khá bất ngờ trước tài năng của cậu bạn

- Ron cậu ấy chạy nhanh cực, tớ dám cá nguyên cái trường này mà thi chạy với cậu ấy là thua sấp mặt _ Harry cho hay

- Vậy bé có thế mạnh gì không? _ anh dụi đầu vào hõm cổ em nũng nịu hỏi

- Ừm... Em thì giỏi về mấy khoảng leo trèo

- Còn Mione hình như rất giỏi khi ở trên không nhỉ?

- Đúng rồi đó, tớ thiên về đánh trên không nhiều hơn _ cô vui vẻ đáp lại

- Vậy hai cậu không tính đi tìm Ron hả? _ Pansy nhìn Harry và Hermione đang dửng dưng thì không khỏi thắc mắc

- Cậu ấy chơi chán rồi cũng tự động mò về thôi, cậu đừng lo quá Pansy _ nói rồi cô kéo tay Pansy đến thư viện học bài, còn em và Draco vẫn ngồi đó đong đưa qua lại

Giờ chúng ta sẽ lia cam qua cậu bạn tóc đỏ đang tung tăng dạo quanh khuôn viên trường, đang lượn lờ thì cậu thấy anh da đen Blaise ngồi ngủ bên gốc cây; ý là cũng không có ai xúi đâu nhưng chắc đang chán nên Ron qua khịa thằng đó vài câu cho bỏ ghét vậy. Cũng tính trêu đó nhưng cậu thấy Blaise đang ngủ nhìn khá là sâu, lòng người chợt trỗi dậy Ron tự dưng lại không muốn đánh thức y nữa nên thôi ngồi đợi y dậy rồi mình trêu sau (lòng người trỗi dậy đúng lúc quá Ron nhể?)

- Ưm... _ chờ tầm 10 phút sau Blaise đã có dấu hiệu tỉnh

Vừa mới tỉnh dậy đã thấy gương mặt của thằng mik ghét đập thẳng vào mắt khiến y chợt đứng hình

- Mày tính bày trò gì? _ Blasie lạnh lùng hỏi

- Mày không thể nghĩ tốt cho người khác được à, tao tốt bụng ngồi chờ mày dậy mà mày nói như thể tao xấu xa lắm vậy ấy _ cậu bạn tóc đỏ giả vờ ôm ngực đau đớn

- Chờ tao hay lại thấy tao đẹp trai quá nên ở lại ngắm _ y nhếch mép nhìn cậu

- Này người ta gọi là tự mãn đó chó à

- Thứ như mày chỉ có những đứa bị thần kinh mới thèm thôi _ Ron cười khinh vẻ mặt rất ư là chê

- Vậy sao không mau biến đi _ Blaise thu gom đồ đạc rồi đứng dậy bỏ đi

'Xía thằng da đen xấu nết, đúng là tính của mày có chó nó mới chịu được' _ cậu lại tiếp tục hành trình dạo chơi của mình

.

.

.

Nói chung là buổi tối nay cũng khá nhàn nên chúng ta cùng nhau bước sang ngày mới. Sáng hôm nay, trong khi tất cả các học sinh đang dùng bữa thì cụ Dumbledore từ trên bục lên tiếng

- Phần thi thứ năm trong buổi ngoại khóa ngày hôm qua gặp một vài sự cố bất ngờ, vì thế kết quả phần thi đó sẽ không được công nhận

- Chiến thắng chung cuộc sẽ chỉ dựa trên kết quả từ bốn phần thi trước đó, vì vậy ta xin công bố nhà dành được chiến thắng trong hoạt động ngoại khóa năm nay chính là SLYTHERIN!

- Nhà Slytherin sẽ được cộng 300 điểm vào tổng số điểm cuối năm, bên cạnh đó những học sinh đã dũng cảm phán kháng và giải cứu các bạn học khác thoát ra khỏi rừng cấm cũng sẽ được cộng thêm 100 điểm

- Ta rất vui vì các trò đã dũng cảm, đoàn kết và giúp đỡ nhau trong những tình huống nguy hiểm, ta hi vọng các trò vẫn sẽ giữ tinh thần và ý chí này cho đến khi trưởng thành

Tiếng vỗ tay không ngớt vang lên trong sảnh chính, nó không chỉ là niềm vui khi dành chiến thắng mà còn là sự tự hào trước những trưởng thành của bản thân, sự cố gắng của họ đã được công nhận

-----

Như đã hẹn sau khi dùng bữa sáng xong Ron, Harry và Hermione đến phòng cụ Dumbledore để hỗ trợ điều tra; khi cánh cửa vừa mở ra cả ba vô tình thấy chiếc lò sưởi bên cạnh được kích hoạt như thể có ai đó vừa rời khỏi. Không để mọi người chờ lâu cụ Dumbledore đã mời cả ba ngồi và bắt đầu lấy lời khai

Harry nhấp nhẹ miếng nước rồi bắt đầu kể

- Theo con nghĩ bọn chúng đang bị điều khiển

- Con quan sát được trong quá trình tấn công chúng chỉ tập trung lao lên lấy mạng đối phương, không có một sự dao động hay một kế hoạch rõ ràng

- Như thể mục tiêu duy nhất của chúng là phải giết chết tất cả những người tham gia, dù cho có hi sinh cả bản thân

- Trong đầu bọn chúng một là không có não hai là não đã bị phân hủy một phần, điều đó cũng cho thấy chúng không có khả năng suy nghĩ và làm chủ bản thân _ Ron nhớ lại những gì mình đã chứng kiến thì không khỏi lạnh sóng lưng

- Chưa kể da bọn chung cũng không bình thường, nó xanh và lở loét một cách đáng sợ, con còn thấy có cả ấu trùng từ trong mấy cái lỗ đó chui ra _ Hermione nghĩ lại thôi cũng cảm thấy buồn nôn

- Vậy theo các trò nghĩ đó không phải con người! _ cụ Dumbledore vừa suy nghĩ vừa hỏi

- Chắc chắn là vậy ạ! _ cả ba đồng thanh đáp

- Được rồi, cảm ơn các trò đã cung cấp thông tin, ta sẽ cùng các giáo sư khác điều tra thêm

- Giờ các trò có thể ra về _ nói rồi cụ đứng dậy tiễn cả ba ra cửa

- Tụi con luôn sẵn sàng hỗ trợ các giáo sư khi mọi người cần _ trước khi đi Hermione không quên nói

- Tất nhiên rồi! _ cụ cười hiền hậu đáp lại

Khi chỉ còn lại các giáo sư, tất cả mới nghiền ngẫm suy nghĩ lại về toàn bộ sự việc

- Theo tôi thấy trò Potter, Granger và Weasley không hề đơn giản

- Mọi người hãy nhìn cách các trò ấy đối mặt với những kẻ xâm nhập cũng như những lời nói khi nãy mà cả ba đã nói, các trò ấy dường như không có một chút gì gọi là sợ hãi hết ngược lại rồi rất thản nhiên là đằng khác _ giáo sư Flitwick với vẻ mặt căng thẳng nói

- Tôi cũng đồng tình với quan điểm này, kể từ lúc trò Potter ra khỏi bệnh thất tính cách của trò ấy cũng như trò Granger và trò Weasley đã thay đổi rất nhiều _ quan điểm của giáo sư Flitwick đã nhận đc cái gật đầu đồng tình từ phía giáo sư Hooch

- Theo ta được biết hình như trò Potter đã từng cãi tay đôi với giáo sư Riddle nhỉ? _ giáo sư McGonagall im lặng nãy giờ cuối cùng cũng đã lên tiếng

- Thằng nhóc đó càng ngày càng láo toét _ nhớ lại vụ việc đó khiến Tom nghiến răng nghiến lợi tức giận

- Chứ chẳng phải do ngươi đá động nó trước à _ lão Snape khinh thường nói

- Không phải chuyện của ngươi _ tên Tom giận cá chém thớt quay qua quát ngược lại Snape

- Ta nghĩ hôm nay chỉ đến đây thôi, mọi người có thể về được rồi _ thấy chiến tranh sắp nổ ra cụ Dumbledore nhanh chóng tiễn tất cả về để hai người nào đó tự giải quyết

Sau khi các giáo sư đã rời đi hết chiếc lò sưởi bên cạnh lại một lần nữa phật lên ngọn lửa màu xanh cùng với đó là bóng dáng của một người đàn ông bước ra

- Có vẻ mọi việc ngày càng rắc rối nhỉ Albus?

- Em cũng nghĩ vậy! _ cụ xoa nhẹ thái dương nói

...

• Ngày hôm nay sẽ rất tốt nếu mik không phải xuống cái hầm đầy mùi sát khí đó • _ Harry vừa đi vừa bực dọc suy nghĩ

Chuyện là nãy đang ngồi ăn bánh tám chuyện cùng đám bạn thì Hermione lên tiếng nhắc nhở em về vụ bị phạt, thề chứ nếu mà trốn được là em trốn rồi nhưng mà tại ổng dạy mình với lại còn là chủ nhiệm nữa nên là có chạy đằng trời cũng chẳng thoát đc. Draco lúc đầu còn hùng hổ muốn theo Harry chịu phạt nhưng đã bị em ngăn lại, nếu mà thấy anh kiểu gì lão cũng đuổi anh về, mà em thì không muốn Draco đi đi lại lại nhiều nhìn tội lắm nên thôi sự đau khổ này mình em chịu là đượv rồi không lôi người khác theo

- Dạ thưa giáo sư em đến chịu phạt _ giọng nói em mệt mỏi khi vừa nhìn thấy khung cảnh quen thuộc hiện lên trước mắt

- Có vẻ mi không thích đến đây lắm _ lão Snape thấy tâm trạng của em như vậy trong lòng có vài phần không vui

- Dạ không chỉ là hơi buồn ngủ thôi ạ _ buồn ngủ là một phần thật vì hôm qua em thức hơi khuya mà sáng nay lại phải dậy sớm nên giờ hai con mắt cứ muốn nhắm tịt lại với nhau

Dù nội tâm đang gào thét rất muốn đi về để ngủ nhưng ngoài mặt em vẫn trưng ra nụ cười giả trân

Thấy Harry muốn lăn ra ngủ đến nơi lão Snape cũng thương tình sắp xếp một hình phạt rất ư là nhẹ nhàng

- Chép lại hết tất cả, khi nào xong mi có thể về _ vâng và cái hình phạt đó chính là bắt em chép lại toàn bộ nội dung trong cuốn sách độc dược

Đùa nhau chắc, nhìn cái quyển sách nó dày còn hơn cái mặt của em nữa kìa. Người ta bảo chép một lần là một lần học bài chẳng lẽ lão Snape tính áp dụng phương pháp này sao? Ai đó cứu em chuyến này với, đôi tay này sao mà chịu nỗi sự tra tấn này đây

Chưa kể nay Harry phải ngồi trên bài chép thành ra là cả hai ngồi đối diện nhau luôn mới hay chứ, giờ đến thở em cũng chẳng dám thở mạnh sợ kinh động đến ai đó. Tư thế ngồi phải nói là thẳng hơn khúc gỗ, chỉ sợ loạng quạng là bị người đối diện lườm một cái cảnh cáo ngay

• Đợi mà viết xong đống này chắc khỏi về luôn quá •_ trong đầu em sớm đã hỏi thăm tám chín đời nhà Snape rồi nhưng bên ngoài tay vẫn phải cầm bút lên viết những nét chữ đầu tiên

- Giáo sư!

- Chuyện gì? _ lão Snape đang đọc sách thấy em hỏi cũng ngước lên trả lời

- Tí mà em có lỡ ngủ quên mong giáo sư gọi Draco hay Hermione đến hốt xác em về nha _ vừa nói em vừa ngáp một tràng dài

- Đừng có mà nhảm nhí, mau viết đi _ thấy Harry nãy giờ mới viết được một dòng Snape lên tiếng nhắc nhở

...

- Từ khi ra khỏi bệnh thất đến giờ ta thấy mi thay đổi rất nhiều _ em đang nghiêm chỉnh chép bài thì bỗng lão bật chợt nói

- Thì ai cũng phải thay đổi thôi mà giáo sư, em cũng đâu thể suốt ngày làm mấy trò dở hơi đó hoài được _ Harry cười cười đáp

- Lily có gửi thư nói với ta, cô ấy thực sự rất vui khi thấy mi đã thay đổi _ không biết từ khi nào mà cuốn sách trên tay Snape đã bị bỏ xuống

- Em vui vì bản thân không còn khiến mẹ phải lo lắng nữa

- Mà giáo sư này nếu đến cả em cũng thay đổi vậy tại sao giáo sư cũng không thay đổi? _ em bạo gan hỏi Snape

- Ý mi là gì? _ lão có vẻ hơi không vui vì câu hỏi này

- Thì thay vì suốt ngày cứ xưng hô cọc cằn như vậy, tại sao giáo sư không thử đổi cách xưng hô khác nghe thân thiện hơn _ Harry cũng nhìn thấy sự không vui trong ánh mắt của Snape nên nhanh chóng giải thích

- Mi đang dạy đời ta? _ Snape nhướng mày hỏi ngược lại Harry

- Ấy ấy em không có ý đó, chỉ là em muốn góp ý thôi

- Em biết giáo sư nghiêm khắc với học sinh như vậy là cũng chỉ là muốn tụi em mạnh mẽ hơn khi ra đời, nhưng mà mik cũng có thể thay đổi phương pháp dạy một chút

- Chắc chắn nếu khi xét về kinh nghiệm sống thì em không thể nào qua được giáo sư nhưng em có thể nhắm bắt được tâm lí học sinh

- Nếu giáo sư không muốn thay đổi thì em cũng không dám xen vào, chỉ là em thấy nếu thay đổi một tí xíu thì sẽ tốt hơn _ sau khi nói xong Harry mới chợt giật mình khi thấy mặt của Snape đã đen hơn cái đít nồi, chetme nãy có hơi quá

- À dạ... Nếu khi nãy em hơi lỡ lời, em xin lỗi giáo sư nhiều!

- Theo mi thì ta nên thay đổi như thế nào? _ trái với suy nghĩ lão dơi sẽ phun cho mình một đống nọc độc thì câu hỏi của Snape lại khiến em ngớ người

- Dạ...ờm... Em không chắc nữa tại những gì em nói nãy giờ chỉ là quan điểm cá nhân thôi ấy ạ

- Nhưng mà theo em giáo sư có thể nhẹ nhàng hơn một tí, kiểu ít mỉa mai học sinh hơn một tí

- Ta sẽ thử _ lão Snape ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng gật nhẹ đầu

- Mà giáo sư cho em hỏi xíu, qua con ả Anna nó có bị thương nặng không? _ cây bút trên tay bị Harry không thương tiếc vứt qua một bên

- Chỉ là vết thương ngoài da thôi không nặng lắm

- Có vẻ mi quan tâm nó quá nhỉ? _ giọng lão hơi trầm xuống

- Nó không xứng đáng lọt vào cái tròng mắt của em luôn ấy, thề chứ cái con nhỏ đó em càng nghĩ càng thấy ngứa mắt

- Rõ ràng lúc trong rừng cấm em không hề thấy bóng dáng nó đâu vậy mà cái bọn thần kinh kia làm như nó bị thương nặng lắm không bằng _ em xổ một lèo rồi nặng nề hít thở

- Miệng mi cũng độc gớm ha _ lão thích thú nói

- Mà theo em thấy giáo sư cũng không ưa nó lắm nhỉ? _ sau khi lấy lại nhịp thở em tiếp tục câu chuyện còn dang dở

Khi nhận được cái gật đầu từ phía Snape, cái miệng của em như thể được kích hoạt mà nói không ngừng nghỉ

- Giáo sư không biết đâu, con Anna suốt ngày kiếm cớ gây chuyện với tụi em để thu hút sự chú ý, mà mấy cái nó làm nhìn giả trân vl, đến chó nó còn biết phân biệt ai đúng ai sai. Vậy mà cái đám thần kinh kia cứ một hai đổ hết lên đầu em, tưởng em rảnh rỗi đến độ đi kiếm chuyện với nó chắc

- Mà nó có dễ thương gì đâu mà suốt ngày ỏng a ỏng ẹo trước mặt mọi người, khác gì con đuôi dừa đâu

- Nhớ đến lại bực mình, ngày hôm qua cái lúc đấu đối kháng rõ ràng là trọng tài mới đếm đến hai mà con ả dám tước đũa phép cả em, nó chình ình như vậy mà không ai đứng lên lấy lại công bằng cho em. Chưa kể đến khi em thắng ả bước xuống dưới giáo sư biết cái bọn hay đi theo ả nói gì không

- Đàn ông thắng phụ nữ mà làm như vẻ vang lắm vậy, Anna của chúng ta thắng mới đúng thằng này chắc chắn chơi dơ, đúng là cái thứ hèn hạ. Má lúc đó không có ai cản em thề là em sẽ lao vô đấm chetme tụi nó luôn

- Sau này mà có cơ hội em sẽ đập nó gãy 8 cái xương sườn, 4 xương cánh tay, 2 xương cẳng chân, hôm qua biết vậy em đã không nương tay rồi

- Chưa hết, giáo sư sẽ không biết hết đựoc sự hỗn làm của cái đám thần kinh suốt ngày bu quanh con ả Anna đâu...bla...bla...bla

Harry cứ thế thao thao bất tuyệt từ 19 giờ đến 22 giờ và vì cũng mãi nói mà em quên mất việc chép phạt cũng như thời gian đã trôi qua rất lâu, lão Snape tuy biết nhưng lại không hề nói mà cứ thế để em ngồi đó kể mãi còn mình thì lâu lâu cũng gật đầu vài cái cho có không khí. Đang mãi mê nói thì chiếc gương liên lạc trong hầm của Snape bỗng sáng lên (tui không biết cách để các học sinh liên lạc với nhau như nào nên mới bịa ra cái gương, nếu bạn nào biết thì cho tui hay với nha) đến lúc này em mới sực nhớ về vụ chép phạt, lão cũng ngầm đoán ra được nên không nói gì chỉ mang chiếc gương lại chỗ em. Gương mặt của Hermione, Ron và Pansy dần hiện ra

- Bảo bối sao giờ này cậu còn chưa về, đã quá giờ giới nghiêm rồi đấy _ Hermione nhìn em lo lắng hỏi

- Tớ chưa chép phạt xong, khi nào xong tớ sẽ nhờ giáo sư Snape đưa về các cậu cứ đi ngủ trước đi nha _ Harry nhanh chóng trấn an cô bạn

- Harry à mong cậu về sớm chứ nãy giờ tên chồn sương giãy đành đạch đòi cậu kia _ nói rồi Pansy xoay chiếc gương về phía gường cái một tên tóc bạch kim đang khóc lóc

- Oa tao muốn Harry, có Harry tao mới chịu ngủ, hông chịu đâu, hông chịu hông chịu hông chịu

-...

- Ờm... Mấy cậu ráng dỗ Dray dùm tớ nha, tớ sẽ cố gắng về sớm nhất có thể

- Tạm biệt, chúc các cậu ngủ ngon! _ em nhanh chóng ngắt kết nối với nhóm bạn

Sau khi thấy cái cảnh vừa rồi Harry phải ôm đầu ngơ ngác một hồi, chẳng lẽ khi yêu vào ai cũng như vậy hết à

- Giáo sư hay em mang cái này về kí túc xá chép xong mai em nộp lại được không ạ? _ Harry long lanh nhìn Snape

- Mi nghĩ câu trả lời sẽ là gì? _ lão dơi nhướng mày nhìn em hỏi

- Ta đã nói rồi, khi nào chép xong mi có thể về

Lão đi cất chiếc gương để lại em đao đớn nhìn tờ giấy trắng tinh chỉ có đúng một dòng từ nãy đến giờ, nhìn lại đồng hồ đã hơn 22 giờ 15 phút mí mắt em cũng dần mở không lên nữa rồi; chắc tại nãy lo nói chuyện nên không sao giờ hết nói thì cơn buồn ngủ lại ập tới, thôi thì trong lúc ai đó đi cất đồ thì mình tranh thủ chợp mắt một lát, chỉ là chợp mặt thôi nha

...

Lão Snape bước ra đã thấy em nằm ngủ ngon lành trên bàn bút thì còn chẳng thèm đá động gì đến, thôi thì coi như lão nhắm mắt bỏ qua cho lần này vậy, sợ Harry ngủ thế bị đau lưng Snape nhanh chóng bế em vào giường nằm. Khi đã xong xuôi thì mới yên tâm ra dọn dẹp lại mọi thứ, còn về bản thân thì dùng thần chú biến ra thêm một chiếc giường khác để nằm, cứ như thế Harry đã vô tình tá túc một đêm trong hầm độc dược đó.

-----End chương-----

- Chương này tui thấy nó hơi nhẹ nhàng quá nhỉ, kiểu tui đang muốn tập trung vào xây dựng mấy cảnh tình củm đồ á

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com